← Hồi 069 | Hồi 071 → |
– Tuy không bằng ruộng cày, nhưng tốt lắm, nhất là phía dưới sườn dốc, trồng hoa màu cũng được, chỉ cần bỏ công chăm sóc đất, xới đất, bón phân, khoảng vài ba năm có thể thành ruộng tốt.
Miêu Bội Lan nhìn mảnh đất này lòng thích lắm, nếu nhà mình có mảnh đất như vậy thì tốt biết bao:
Tả Thiếu Dương ngạc nhiên:
– Đất tốt như vậy sao không khai khẩn làm nông điền?
Hầu Phổ nhún vai giang tay ra, tay trắng trẻo mịn màng chẳng có nốt chai nào, rõ ràng không hiểu chuyện nhà nông:
– Phải hỏi Bội Lan cô nương.
– Vì nơi này chỉ ba bốn mẫu thôi, tuy có nước, nhưng đất lại là dốc, không thể đào kênh dẫn nước từ ao, mà đào từ sông thì phải đi qua núi, tốn công sức đào kênh cho mảnh đất nhỏ thế này là không đáng.
Tả Thiếu Dương hiểu ra:
– Nhưng trồng thuốc lại rất thích hợp, nhiều loại thuốc không cần nhiều nước như hoa màu, dựa vào ao là đủ rồi, nếu làm ruộng thì chỉ được ba bốn mẫu, song tính cả chỗ dốc hơn phải tới mười mấy mẫu, trồng được rất nhiều thuốc. Hơn nữa đồi núi bao quanh, có mặt đón ánh nắng, mặt lại khuất nắng, càng có thể trồng nhiều loại dược liệu khác nhau. Tốt rồi, chọn chỗ này đi.
– Tốt, vậy ta về làm thủ tục khai hoang cho đệ, có điều nói trước rồi đấy, đất do ta đảm bảo, trong vòng một năm đệ phải khai khẩn, sẽ có người nha môn tới kiểm tra, đừng hại huynh đấy.
– Tỷ phu yên tâm, khai xuân một cái là đệ khai khẩn. Hại huynh còn chẳng phải là hại tỷ tỷ và Đại Đậu, Đậu Hoa sao?
– Thế là được rồi, chúng ta về thành.
Đi tới chỗ rẽ, Hầu Phổ tới nha môn làm việc, Miêu Bội Lan cũng chuẩn bị cáo từ về nhà, Tả Thiếu Dương mới lấy gói thuốc ra:
– Vốn định ra Ngõa thị đưa cho muội, đây là thuốc của Nhị tử, dùng tra vào mắt, mỗi ngày ba năm lần, nhớ dặn đệ ấy phải rửa tay sạch sẽ, ngứa mắt phải cố nhịn, tuyệt đối không được đưa tay lên dụi, nếu không rất phiền hà.
– Đa tạ huynh bao nhiêu tiền?
– Không cần, muội hái thuốc cho ta, lại còn giúp ta khai hoang, ta còn lấy tiền của muội sao được.
Miêu Bội Lan trả ngay gói thuốc, rất kiên quyết:
– Muội giúp huynh khai hoang là có lấy tiền, hái thuốc cho huynh vì huynh dạy muội, chuyện nào ra chuyện nấy. Huynh không thu tiền, muội không lấy thuốc, muội bán thuốc có tiền rồi, đưa đệ đệ đi nơi khác xem bệnh.
Tả Thiếu Dương mặt méo xẹo, thế này thì có khác gì trước kia đâu, cứ tưởng quan hệ hai bên có tiến triển nào đó rồi:
– Được, vậy tổng cộng chín đồng.
Miêu Bội Lan mỉm cười, lấy túi tiền ra đếm cho y chín đồng:
– Tả đại ca, mấy ngày tới muội và mẹ đi thăm cữu cữu ở Tùy Châu, chừng mười ngày nửa tháng hoặc hơn chút mới về, nhưng chắc chắn trước xuân canh.
Lâu vậy? Tả Thiếu Dương thấy hơi hụt hẫng, vốn tưởng dựa vào chuyện khai hoang được ở bên Miêu Bội Lan nhiều hơn, nhưng chỉ có thể nói:
– À ... Thế à, ừm, không vội, trồng thuốc không giống hoa màu, không cần theo lịch, từ mùa xuân tới mùa thu, đại đa số thuốc đều trồng được.
Miêu Bội Lan chớp chớp mắt có phần tinh nghịch:
– Thuốc của huynh không cần, nhưng ruộng nhà muội thì cần.
Đây là lần đầu Miêu Bội Lan trêu đùa y, tuy chỉ là chút đùa vui, không hẳn là trêu chọc, nhưng là bước tiến lớn, Tả Thiếu Dương lòng nở hoa:
– Đúng đúng, ta còn tưởng muội nói thuốc nhà ta.
– Thuốc cũng nên trồng sớm còn thu hoạch sớm, muội đi đây.
Vẫy tay đeo gùi thuốc lên rời đi.
Tả Thiếu Dương đưa mắt nhìn theo mãi, nghĩ tới lần này nàng đi phải nửa tháng nữa mới gặp, hoa xuân mới nở bị vùi dập phũ phàng, lòng thấy trỗng rỗng, bóng hình thướt tha của nàng biến mất rồi, y mới rầu rĩ về Quý Chi Đường.
Tả Quý cũng chẳng hỏi Tả Thiếu Dương chọn trúng mảnh đất nào, từ đầu ông đã không thích nhi tử làm chuyện này, hơn nữa còn đang bận xem bệnh. Buổi chiều có hai người bệnh tới, tuy không phải bệnh gì to tát, chả kiếm được mấy đồng, nhưng Tả Quý đã hài lòng rồi.
Tả Thiếu Dương thấy cha mình xem bệnh cảm ngoại rất có kinh nghiệm, đương nhiên tuy sau này có nhiều thuốc tốt hơn rồi, nhưng trong hiệu không phải lúc nào cũng sẵn thuốc, nên y cứ chiếu theo cha mình bốc thuốc.
Hồi Hương buổi sáng bị cha quát một trận mà vẫn không chịu về, ăn chực bữa cơm xong, chơi với Bi Vàng, quan tâm tư vấn cho đệ đệ chuyện ruộng đất, nàng lo không biết y kiếm đâu ra lao lực để khai hoang, còn muốn tự mình ra giúp. Tả Thiếu Dương rất cảm kích, nhưng nói thật là y không hi vọng nhiều vào sự giúp đỡ của tỷ tỷ lắm ...
Cả ngày hôm đó Tả Quý khám bệnh cho 5 người, thu được hơn 70 đồng, trừ đi tiền thuốc, tiền nhà, còn lãi được 20 đồng, đây là thành quả không biết bao lâu rồi chưa có, Tả Quý vui lắm, lúc đóng cửa còn ngâm nga một tiểu khúc.
Chiều và tối Tả Thiếu Dương bỏ công vào bào chế mấy loại thuốc, hôm nay tuy kiếm được tiền, nhưng mỗi ngày 20 đồng chỉ đủ ăn thôi, muốn trả được tiền nhà trước 15 thì chẳng khác nào chuyện nghìn lẻ một đêm. Trồng thuốc là chuyện nước xa không cứu được lửa gần, thuốc mới bào chế thì không được như ý nguyện, Tả Thiếu Dương thực sự thấy cùng đường rồi, chỉ còn biết dồn hết tâm lực hi vọng thuốc mình bào chế có thể khiến Chúc Dược Quỹ hứng thú nhập hàng của mình, đây là cơ hội cuối cùng, phải làm tốt nhất có thể.
Bào chế xong thuốc thì đã khuya, ngáp tới sái quai hàm, xong thành quả có được làm y hoàn toàn hài lòng, ngủ sớm thôi, mai còn theo cha tới Mai thôn khám lại cho tiểu thiếu gia và Lý đại nương, vậy phải dậy thật sớm tới quán trà đưa thuốc.
Làm việc mệt mỏi cũng có cái tốt, đặt lưng xuống là ngủ không biết trời đâu đất đâu nữa, chẳng cả thấy lạnh, đang ngủ ngon thì bị cái đuôi lông lá của Bi Vàng đánh thức, nó mở mắt vài ngày rồi, rất ít khi rời ồ, nằm trong ổ lót vải vụn, chổng mổng lây đuôi ngoáy vào mặt Tả Thiếu Dương. Biết là nó đói, Tả Thiếu Dương liền dậy cho nó ăn, nhìn nó tham lam uống nước ép, búng cái má phúng phích của nó:
– Mày là sướng nhất nhà rồi đấy, chỉ việc ăn no ngủ kỹ.
Bi Vàng kêu chít chít nhìn y với vẻ mặt vô tội, sau đó lại tiếp tục cúi đầu xuống uống, giờ nó mở mắt, biết tìm cái ăn, không cần dùng ống cho hút nữa.
Bi Vàng ăn xong lại lăn ra ngủ, Tả Thiếu Dương xách thùng đi lấy nước, còn chưa ra tới giếng bất ngờ nghe thấy tiếng cười đùa quen thuộc, cơn tỉnh ngủ tan hẳn, vui mừng chạy nhanh tới, quả nhiên nhìn thấy hai nữ tử xinh đẹp vừa lấy nước vừa trêu đùa nhau.
Tả Thiếu Dương vui vẻ hỏi:
– Tiểu Muội, sao lại đi lấy nước rồi?
Bất giác thay đổi xưng hô từ Tang cô nương sang Tiểu Muội mà không biết.
Hoàng Cầm trả lời:
– Tiểu Muội uống thuốc xong, trưa hôm qua đã rời giường, đến tối ăn được bát cơm to đấy. Thuốc của cậu rất có tác dụng.
– Vậy thì tốt quá rồi, có điều bệnh vừa mới khỏi, nên nghỉ ngơi vài ngày hẵng nói, trời còn lạnh lắm, cẩn thận không khéo bệnh nặng thêm, hơn nữa còn phải tránh tiếp xúc với nước lạnh ...
Tiểu Muội chun mũi làm mặt xấu:
– Muội đâu có yếu ớt như vậy.
Hoàng Cầm cười hi hi:
– Bệnh của Tiểu Muội chủ yếu là tâm bệnh, tâm bệnh thì cần có tâm dược, tới đây lấy nước tất nhiên khỏe hơn nằm nhà.
– Tẩu tử chết tiệt, tẩu mới có tâm bệnh.
Thấy Hoàng Cầm đã có đề phòng trước tránh xa tầm tay của mình, Tiểu Muội hậm hực trừng mắt một cái, giải thích với Tả Thiếu Dương:
– Muội có muốn nghỉ cũng không được ấy, mỗi ngày muội và đại tẩu phải lấy nước đổ đầy ba chum, muội nằm đó tẩu tử một mình không gánh được.
Tang gia mở quán trà, lượng nước dùng mỗi ngày hơn nhiều nhà thường, Tả Thiếu Dương cũng không hỏi vì sao Tang Oa Tử hay Tang phụ không đi lấy nước, cái chế độ phong kiến nho giáo chết tiệt, dặn:
– Vậy phải cẩn thận, nên choàng thêm khăn tránh gió lùa vào cổ. À mà Chúc lão bà tới chưa, ta phải đưa thuốc cho ông ấy.
– Tới rồi, sáng nào cũng tới sớm nhất luôn, cứ như thúc người ta đi làm việc vậy, mưa gió đều tới.
– Ừ, lát nữa lấy nước xong ta tới, còn bộ chén trà ta vẽ thì sao, muội đưa cho cha mẹ muội xem chưa.
– Rất tốt, muội đưa cho cha mẹ xem rồi.
Tiểu Muội nói nửa câu cho Tả Thiếu Dương mừng, sau đó nghiêm mặt bắt chước ai đó tay chống nạnh quát:
– Bày ra cái thứ này làm gì? Tốn tiền có thu thêm được đồng nào không? Có điều muội thương lượng với tẩu tử rồi, lúc nào rảnh tới lò gốm đặt thử, bọn muội tự bỏ tiền.
Hoàng Cầm hừm một tiếng:
– Nói thêm là ta bị ép buộc.
*****
Lúc này những người khác cũng tới lấy nước rồi, không tiện trò chuyện với nhau nữa, cả hai bên đều xách nước về nhà, kỳ thực thì Tả gia dùng nước ít, ba năm ngày lấy nước một lần là đủ rồi, chẳng cần ngày ngày đi lấy, nhưng lấy nước buổi sáng dần thành niềm vui của Tả Thiếu Dương.
Tả Quý đã dậy, đang ngồi như tượng ở chỗ cũ uống trà, là loại cốc cầm bỏng tay, không có nắp, đợi được cốc nguội thì trà cũng mất ngon, Tả Quý dùng ống tay áo dài làm lót uống trà. Tả Thiếu Dương nói với ông đi đưa thuốc cho Chúc Dược Quỹ, ông chẳng nói gì.
Tả Thiếu Dương mang thuốc tới quán trà, Tang phụ chỉ hậu viện:
– Chúc chưởng quầy tới rồi đó.
– Vâng bá phụ.
Tả Thiếu Dương lần này không đi ngõ sau mà đi qua tiền sảnh, vì phòng bếp có hai bóng hình yểu điệu xinh đẹp, là Tang Tiểu Muội và Hoàng Cầm, các nàng đang đun nước. Tiểu Muội như có linh cảm quay đầu lại, thấy Tả Thiếu Dương nhìn mình, mặt đỏ lên mỉm cười.
Đi ra hậu viện, thấy Chúc Dược Quỹ ngồi trên ghế trúc nhìn ra sông tới thất thần, Tả Thiếu Dương gọi hai tiếng ông ta mới từ trong trầm tư tỉnh lại, vẫy tay bảo y ngồi.
Tả Thiếu Dương lấy thuốc ra đặt lên bàn:
– Lão bá, dược hành chỉ đưa cho ta lượng thuốc một thang, nên chỉ bào chế được chừng này, chia làm ra hai lần uống.
Chúc Dược Quỹ cẩn thận xoay người che gió, mở bao ra, mỗi vị thuốc đều nhúm một ít, đưa lên mũi ngửi, sau đó nhấm thử, thậm chí còn bới ra xem kỹ bên trong, mất một tuần trà mới gật đầu:
– Đúng, đây chính là thuốc của Hằng Xương ta, không có thuốc khác, cậu không đánh tráo, đã bào chế rất tốn công. Ừm ...
Ông ta ngẩng lên nhìn sắc mặt Tả Thiếu Dương:
– Có chuyện gấp hả?
– Cháu phải theo cha đi tuần y, có điều chậm chút cũng không hề gì.
– Vậy được, cậu đợi ta uống bát thuốc này xong, xem tình hình rồi hẵng đi.
– Vâng, chỗ này sắc thuốc được không?
– Đun được trà thì sắc được thuốc thôi, Oa Tử, lại đây một chút.
– Tới đây.
Tang Oa Tử ở ngoài cửa dài giọng đáp, xách một cái ấm lớn đi vào:
– Lão bá có gì sai bảo?
Chúc Dược Quỹ đẩy gói thuốc:
– Này đem đi sắc, ngay lập tức, ta muốn uống bây giờ. Phải rồi, pha cho tiểu lang trung một cốc trà, cứ Mông đính ưng chủy là được.
Tang Oa Tử cầm gói thuốc đi, chẳng mấy chốc mang cốc trà vào, đặt trước mặt Tả Thiếu Dương, rót đầy nước sôi, cười một cái, xoay người đi.
Bên sông gió lạnh càng khó chịu, Tả Thiếu Dương gần như co rúm người lại. Chúc Dược Quỹ cười khà khà:
– Xương cốt của cậu mong manh quá, ta bằng cái tuổi này giữa mùa đông còn để mình trần kéo thuyết đấy, sông đóng băng cả. Còn lặn từ bên này sang bên kia sông nữa.
Tả Thiếu Dương bất ngờ:
– Lão bá từng kéo thuyền sao.
– Ừ, năm xưa ta làm nghề kéo thuyền chèo thuyền, còn cả mấy người hôm qua uống trà ở đây và Lão Tang nữa, chúng ta làm cùng nghề. Sau có ít vốn tích lũy, tuổi tác lớn dần nên mỗi người tự chuyển một nghề, khi đó có mấy chục người cơ, không chỉ cùng nghề mà còn chơi với nhau từ nhỏ, rồi chiến loạn chết dần cả, chỉ còn lại chưa đủ hai bàn tay như bây giờ, cho nên lão phu dù ghét cái tính keo kiệt bần tiện của Lão Tang, cái tính háo sắc trơ trẽn của lão Chu, nhưng mà bằng hữu xưa chả còn bao nhiêu nữa, nên cũng đành bỏ qua thôi.
Chu Dược Quỹ hồi tưởng:
– Lão phu khi đó là người bỏ đi sớm nhất, cái nghề này không phải để người làm mà, mệt sống mệt chết chả được bao. Gom hết vốn mua thuốc, chạy bên này mua, sang bên kia bán, cứ thế tích góp từng đồng một mà nên Hằng Xương dược hành bây giờ, coi như vận lão phu tốt, ai ngờ đâu chứ.
Tả Thiếu Dương hết sức khâm phục:
– Té ra lão bá tay trắng dựng nghiệp.
Đồng thời hiểu vì sao mấy người này giàu có như vậy, không tới tửu quán cao cấp mà lại tụ tập ở quán trả nhỏ, té ra bọn họ là bằng hữu cũ.
– Khi đó khổ lắm, kinh doanh đâu chỉ kinh doanh, còn là chuyện sống còn, sơ xảy là chết ngay, bây giờ thái bình hơn nhiều rồi.
Chúc Dược Quỹ mặt mày hớn hở kể chuyện xưa, cho dù luôn mồm kêu khổ, vẫn không che dấu được sự đắc ý với quá trình sáng nghiệp của mình.
Ngồi bên sông uống gió lạnh, nghe một ông già lải nhải chuyện thời xửa xưa, thực sự không có chút thú vị nào cả, nhưng Tả Thiếu Dương chỉ đành cắn răng chịu, thực sự so với gian khổ Chúc Dược Quỹ trải qua, đây chưa là cái gì. Mãi mới đợi được lúc Tang Oa tử bê thuốc vào:
– Lão bá, thuốc xong rồi đây.
Chúc Dược Quỹ đang nói tới cao hứng, xua tay bảo hắn bỏ thuốc đó, tiếp tục kể quá khữ lẫy lừng của mình, Tả Thiếu Dương nói thuốc nguội rồi, không tốt, ông ta mới dừng, còn thở dài:
– Ài, khi đó mới thật là khổ, chiến tranh loạn lạc, khác gì đeo đầu bên hông đi kiếm tiền. Nào giống như mấy đứa, sống trong phúc mà không biết.
Tả Thiếu Dương thầm nghĩ, câu này quen thật, thế hệ trước luôn thích giáo huẩn thế hệ sau như vậy, cổ kim không khác gì, chắc rồi đến một ngày mình thành Tả lão gia cũng sẽ ngồi kể cho con cháu phải cắn răng chịu đựng gió lạnh kiếm tiền trả tiền nhà, mắng chúng có phúc không biết hưởng.
Nghĩ cũng thấy oai ra phết, cơ mà ngày đó càng lâu tới càng tốt, y thích làm Tả thiếu gia chứ không phải Tả lão gia.
Chúc Dược Quỹ còn cảm thán một lúc nữa mới cầm cốc thuốc lên uống cạn, chẳng chùi miệng, lại tiếp tục kể chuyện vui thời mới lập nghiệp.
Ông ta rất khỏe nói, một khi bắt đầu nói là không ai cắt ngang được, nói quá nửa canh giờ, thấy Tả Thiếu Dương thi thoảng nhìn sắc trời mới cười ha hả nói:
– Được rồi, khi nào rảnh ta lại kể tiếp, toàn là kinh nghiệm quý báu, không phải ai ta cũng kể đâu, phải không Oa Tử, nó chưa được nghe đâu đấy.
– Vâng, vâng.
Tang Oa Tử cười đáp, nhìn Tả Thiếu Dương với ánh mắt thương hại.
Tả Thiếu Dương như phạm nhân tử hình được ân xá, nói vội:
– Lão bá uống thuốc thấy thế nào?
Chúc Dược Quỹ xoa bụng, hoạt động chân tay một chút, sắc mặt vui mừng:
– À, ít nhất không chóng mặt buồn nôn, trước kia uống thuốc của Huệ Dân Đường xong là nôn một trận, gân cốt như bị rút đi vậy. Thuốc này tuy chỗ đau vẫn đau, song không khó chịu, chỉ bằng điểm này là không tệ. Song chữa được bệnh không?
– Lão bá hẳn cũng hiểu câu bệnh tới như núi lở, bệnh đi như tằm nhả tơ mà, bệnh thường còn thế, huống gì là phong thấp. Hẳn là năm xưa lão bá đội mưa đội gió kéo tuyền trên song để lại mầm bệnh, bệnh tích lũy lâu ngày không thể một thang thuốc quét bỏ được. Phải kiên trì dùng thuốc, nhanh thì ba năm ngày, chậm thì bảy tám ngày thì đau đớn mới thuyên giảm, bệnh tình mới cải thiện, rồi dần dần tốt lên.
-Nói có lý lắm, được, cậu lại bào chế cho ta thuốc trong năm ngày, đến khi đó mà có hiệu quả, ta sẽ có chuyện cần thương lượng với cậu.
– Chuyện gì ạ?
– Tới khi đó hẵng nói.
Chúc Dược Quỹ quay đầu ra cửa gọi:
– Oa Tử, Oa Tử đâu, mang giấy bút vào đây.
– Cái lão già này, tới uống cốc trà thôi mà ngồi nửa ngày, lại sai bảo người ta như con mình vậy, về mà sai bảo con lão chứ.
Tang mẫu lẩm bẩm, có điều không cản nhi tử mình mang giấy bút vào, bà cũng quen biết Chúc Dược Quỹ từ thời chèo thuyền trên sông đó, tuy không ưa nhau, nhưng có có chút gắn bó.
Chúc Dược Quỹ viết một tờ giấy bảo nhi tử đưa thuốc cho Tả Thiếu Dương bào chế, lại lấy miếng bạc vụn đặt lên bàn:
– Cứ theo quy củ của chúng ta mà làm.
– Vâng.
Tả Thiếu Dương đẩy miếng bạc vụn lại:
– Lão bá, số tiền lần trước người trả đã đủ rồi, hơn nữa lại còn dùng thuốc của lão bá, ta chỉ bào chế một chút, không cần nhiều tiền đến vậy.
– Ừ, làm một linh y lại không tham tài, không phải dễ, được, lão phu không muốn làm hỏng phẩm chất tốt này của ngươi, đi đi, chắc Lão Tả đợi tới sốt ruột rồi đấy.
← Hồi 069 | Hồi 071 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác