← Hồi 065 | Hồi 067 → |
Nói chuyện lâu như thế rồi Tang mẫu vẫn chưa thấy Tả Thiếu Dương xuống, lòng Tang mẫu có chút sốt ruột, đánh miệng hướng lên lầu, hỏi nhỏ:
– Liệu có chuyện gì không?
– Có chuyện gì được.
Tang phụ phẩy tay:
– Nhi tức phụ còn ở trên đó mà, hai đứa chúng nó làm chuyện cẩu thả được sao?
– Ông đúng là.
Tang mẫu nhổ bẹt bãi nước bọt:
– Ông nghĩ tức phụ của Oa Tử mà đáng tin à? Chính nó là người gọi tiểu lang trung lên đó, hai đứa chúng nó chơi với nhau từ nhỏ, nếu như nó giúp Tam gia đầu tư thông thì sao? Hoặc lỡ nó không giữ phụ đạo thì sao, ai biết nó dẫn người ta lên xem bệnh hay là vào phòng mình. Nếu chẳng may hai đứa chúng nó có đứa nào bụng to lên thì xem ông xử lý thế nào? Tên tiểu lang trung đó tuy chẳng có tiền đồ gì, nhưng mà mặt mũi tuấn tú ưa nhìn lắm, mấy đứa tiểu cô nương là cứ thích mê ...
– Không thể nào.
Tang phụ hốt hoảng sau quầy đi ra, nhìn ngó:
– Thanh thiên bạch nhật thế này sao lại làm chuyện đó được?
– Nhổ vào! Thanh thiên bạch nhật thì sao, năm xưa còn không phải giữa thanh thiên bạch nhật ông đè lão nương xuống sàn thuyền, lão nương mới phải gả cho ông, chứ ngữ như ông ...
– Rồi rồi.
Tang phụ đỏ mặt, xua tay loạn lên:
– Cái bà nương này, không nhìn đây là đâu hẵng nói, chẳng may người ta nghe thấy ... Mà phải làm sao bây giờ?
Tang mẫu càng nghĩ càng không yên tâm, cái mồm đầy răng vàng khè nghiến trèo trẹo:
– Phải lên nghe xem thế nào. Oa Tử, Oa Tử, rót nước cho khách.
Rồi vội bỏ ấm nước xuống, nhấc váy, rón rén lên lầu.
Lại nói Tả Thiếu Dương theo thiếu phụ lên tầng hai, đi qua hành lang hẹp tới gian phòng trong cùng, thiếu phụ đẩy cửa nói:
– Tiểu Muội, ta mời lang trung tới xem bệnh cho muội này.
Lần đầu bước vào khuê phòng của thiếu nữ thời xưa, Tả Thiếu Dương cũng hồi hộp lắm, nhìn vào trong, căn phòng nhỏ nhắn, bên cạnh cửa là bàn trang điểm có phần cũ kỹ, một cái gương đồng hình tròn. Ba cánh cửa sổ hướng về phía sông lúc này đóng chặt, dưới cửa sổ có cái ghế xếp, một cái giá gỗ, góc tường có bình hoa, trong cắm mấy bông mai đỏ. Mép tường phải có cái giường gỗ, cắm bốn cái cột treo màn, màn vén sang hai bên, treo lên móc.
Khá đơn giản, không khác phòng bình thường là bao, ngoài khắp nơi thoang thoảng mùi thơm thiếu nữ.
Nằm trên giường chính là Tang Tiểu Muội, chăn tơ kéo cao tới tận cằm, trên chăn còn đắp thêm một cái váy mềm màu thạch lựu, mái tóc dài của nàng để xoa xượi, đôi mắt sưng đỏ, chừng như mới khóc, mặt nhợt nhạt, cái bàn nhỏ bên cạnh giường đặt bát cháo còn nửa, thìa vẫn đặt trên đó, không thấy hơi nóng.
Không thấy nụ cười tươi tắn trên môi Tiểu Muội, không thấy má lúm đồng tiền đáng yêu của nàng, đôi mắt sưng húp kia hiển nhiên là khóc gây ra, khóc tới sưng cả mắt lên, Tả Thiếu Dương lòng càng thêm áy náy, còn không phải vì mình? Thực ra cũng không phải vì mình, mà là.. Thôi, dù sao cũng là mình cả, chả lẽ muốn thoái thác trách nhiệm sao, chính mình là người không giữ lời hứa với nàng.
Tiểu Muội thấy hai người họ đi vào, môi hơi mím lại đầy ủy khuất, quay đầu đi. Tả Thiếu Dương hơi lúng túng.
Thiếu phụ ngồi xuống giường cười khì:
– Tiểu Muội, tiểu lang trung còn chưa tới mức bạc tình bạc nghĩa đâu, sáng sớm nay tẩu nói với cậu ấy là muội bệnh rồi, còn chẳng phải lập tức sách rương thuốc tới sao, chỉ có điều hơi nhát gan một chút, cứ cầm chuông đi qua đi lại. kêu leng keng tới mức khách khứa phát bực mà không dám vào. Nếu không có Chúc lão bá gọi vào hậu viện, không biết còn đi đi lại lại tới bao giờ, vào hậu viên còn bị Chu lão quỷ của Kim Ngọc tửu lâu mỉa mai châm chọc suốt, xem chừng không phải vì muội đã bỏ đi sớm rồi, thấy y còn có tình người nên khi y định đi, ta liền gọi lên.
Tả Thiếu Dương giờ mới biết lão béo chuyên nói lời khó nghe kia là chưởng quầy của Kim Ngọc tửu lâu, họ Chu, nghe cách xưng hô của thiếu phụ thì xem chừng nàng cũng chẳng ưa gì lão ta.
Tiểu Muội nghe thiếu phụ nói thế mới quay người lại, mắt ai oán nhìn Tả Thiếu Dương, giọng yếu ớt:
– Tẩu tử, lấy ghế cho tiểu lang trung ngồi hộ muội.
Thiếu phụ mỉm cười vỗ vai nàng, lấy cái ghế tròn:
– Tiểu lang trung, ngồi đi.
Lần đầu tiên vào khuê phòng của một cô nương, Tả Thiếu Dương có phần ngượng ngùng, không dám đưa mắt linh tinh, sợ nhìn thấy cái không nên nhìn, vội nhận lấy cái ghế nói:
– Đa tạ tẩu tử.
Thiếu phụ che miệng cười khúc khích:
– Hi hi, Tiểu Muội nghe xem, cậu ta gọi ta là gì? Là tẩu tử ...
Tiểu Muội má đỏ rực như tôm luộc, thẹn thùng lại lần nữa quay mặt vào trong.
Tả Thiếu Dương bấy giờ mới nhận ra cách xưng hồ này không ổn, biết thiếu phụ này là lão ba của ca ca Tiểu Muội, tức là đại tẩu của nàng, vừa rồi mình thuận miệng gọi nàng là tẩu tử, chẳng phải đặt bản thân vào vị trí của là gì đó của Tiểu Muội rồi sao, đã cuống lại càng thêm cuống, đứng dậy nói:
– Ta ... Ta ... Chuyện này, không biết cô nương xưng hô thế nào?
Thiếu phụ càng trêu tợn:
– A, đã gọi là tẩu tử rồi, lại muốn thay đổi sao?
Tiểu Muội vừa thẹn vừa quẫn bách, quay ra nhéo hông thiếu phụ:
– Tẩu, tẩu, lúc này còn lấy người ta ra làm trò đùa.. Khụ khụ khụ ...
Chưa nói hết đã ôm ngực ho không ngừng.
– Rồi rồi, muội bệnh thành thế này, tạm thời bỏ qua cho muội, không nói nữa.
Thiếu phụ nói với Tả Thiếu Dương:
– Nhà mẹ đẻ ta họ Hoàng, khuê danh chỉ có một chữ Cầm, gọi ta là Cầm tẩu là được.
Tiểu Muội càng không biết dấu mặt vào đâu, rõ ràng vẫn đang trêu nàng, trực tiếp dùng tên xưng hô chỉ có người nhà mới thế, khuê danh của nữ tử không báo cho người ngoài, nếu người ngoài phải gọi là Tang gia tẩu tử, hoặc là Tang gia đại tẩu. Hoàng Cầm bảo Tả Thiếu Dương xưng hô như vậy, có ý coi Tả Thiếu Dương là người nhà.
Tả Thiếu Dương làm sao hiểu mấy cái kiểu xưng hô phiền phức này, rất là thật thà chắp tay:
– À, Cầm tẩu.
Hoàng Cầm nghe y xưng hô như thế càng cười tới gập người, nói không ra lời nữa, Tiểu Muội kéo chăn che kín mặt. Tả Thiếu Dương ngơ ngơ ngác ngác không hiểu chuyện gì, nhưng biết là mình vừa xưng hô lại sai rồi, thế nhưng từ thái độ của Hoàng Cầm ít nhất cho thấy mình đã được tha thứ.
Đồng thời cũng nghĩ, thiếu phụ này mà cùng tỷ tỷ mình ở một chỗ thì chỉ sợ cả thành Hợp Châu này không được yên.
– Mấy ngày qua muội khóc chết đi sống lại chẳng phải vì chuyện này sao, giờ được rồi chứ, tiểu lang trung ý tứ rõ ràng, không phải khóc nữa.
Tiểu Muội không chịu được, vén chăn lên, quát:
– Tẩu không nói cũng không ai bảo tẩu câm đâu.
Có điều niềm vui trong ánh mắt đã bán đứng tâm tình thật của nàng.
– Được, được, ta không nói nữa.
Hoàng Cầm vừa nén cười vừa mời Tả Thiếu Dương đang lúng túng như gà mắc tóc không biết phải làm sao:
– Ngồi xem bệnh cho Tiểu Muội đi.
Rồi nhận lấy phướn và chuông mang đi để ở giá góc tường.
Tả Thiếu Dương mặt nóng rang, hai cô gái trêu chọc nhau làm y càng không biết xử lý thế nào, Hoàng Cầm nói thế vừa vặn chuyển đề tài, bỏ rương thuốc xuống, vén áo bào ngồi lên ghế, ngập ngừng nói:
– Xin lỗi, lần trước ta không ra bờ sông, là bởi vì ...
– Muội nghe tẩu tử nói rồi.
Tang Tiểu Muội xấu hổ không dám nhìn y, giọng thỏ thẻ:
Hai người nói được chừng đó lại im lặng, Hoàng Cầm đứng phía sau nhin đầy hứng thú. Mất một lúc Tả Thiếu Dương nói tiếp:
– Cô nương không khỏe ở đâu?
Tiểu Muội đang định trả lời thì Hoàng Cầm lại từ sau đi lên xen vào:
– Khoan, vừa rồi tiểu lang trung ở dưới xem bệnh cho Chúc lão bá, Chúc lão bá không nói bệnh tình của mình, bảo cậu ấy tự xem, cậu ấy nhìn thần sắc mà nói rất chuẩn. Muội đừng nói, xem lần này cậu ấy nhìn ra được không?
Tiểu Muội không muốn làm khó Tả Thiếu Dương:
– Như vậy không hay.
Hoàng Cầm nguýt một cái:
– Đã nóng ruột muốn người ta rờ chân mó tay thế rồi à, được, tiểu lang trung, cậu làm đi.
Không thể để nàng ta nói nữa, nếu không càng khó xử, Tả Thiếu Dương nói nhanh:
– Được, ta xem trước, xem có thể nói được bệnh cô nương không, có điều bệnh ngoại cảm này trông đơn giản hay gặp, thật ra rất nhiều loại, đa phần dựa vào cảm giác bệnh của bệnh nhân, ta chỉ có thể nói đại khái, có chỗ nào không đúng cô nương đính chính nhé.
Tiểu Muội gật đầu.
Chú thêm: Hoàng cầm một thứ cỏ, rễ dùng làm thuốc được. Thứ nào để lâu, trong lòng rỗng, ngoài vàng, trong đen gọi là phiến cầm. Thứ mới đào, trong đặc gọi là điều cấm.
*****
Quan sát kỹ Tiểu Muội, thấy chỉ vài ngày không gặp mà nàng xanh xao héo úa, khuôn mặt vốn hơi tròn hóp lại, làm người ta xót xa, Tả Thiếu Dương hít sâu một hơi, trấn định nói:
– Có phải cô nương thấy lạnh, nhưng trên người lại nóng, đau đầu, mồ hôi không ra được, ngực và họng thấy như bị bế tắc, không muốn ăn uống gì cả?
Y nói một câu, Tiểu Muội gật đầu một cái, đôi mắt vôi vô thần dần dần có sức sống trở lại, miệng cười dịu dàng.
Hoàng Cầm ở bên giục:
– Ta nói này, Tiểu Muội, đừng có chỉ biết nhìn người ta chằm chằm gật đầu nữa, người ta nói đúng hay sai phải nói ra.
– Huynh, huynh ấy nói không sai mà.
Hoàng Cầm tò mò nhìn Tả Thiếu Dương:
– Không bắt mạch, không xem lưới vậy mà nhìn ra được sao? Cậu nhìn ra thế nào?
Tả Thiếu Dương tự tin nói:
– Không khó, Tang cô nương đắp chăn tơ dầy như thế, lại còn thêm một cái váy nữa, chắc chắn là người lạnh, nhưng trán lại không có mồ hôi, khi nói chuyện mày luôn nhíu lại, đó là phản ứng tự nhiên khi đau đầu. Thêm vào trước đó đã biết cô nương vì giặt quần áo lâu bên sông sinh bệnh, nên có thể suy ra bệnh cảm phong hàn.
– Oa, cậu quan sát rất tốt, vậy làm sao biết họng và ngực bế tắc?
– Dễ thôi.
Tả Thiếu Dương chỉ nửa bát cháo còn lại ở đầu giường:
– Đây hẳn là bữa sáng của Tang cô nương.
Hoàng Cầm hiểu ra, nhìn Tả Thiếu Dương với ánh mắt khác hẳn:
– Chẳng trách Chúc lão bá cũng phải khen ngợi, trước kia cứ tưởng Tiểu Muội vừa mắt cậu chỉ vì cái bộ mặt tuấn tú kia, không nghĩ cậu có bản lĩnh lắm, con mắt Tiểu Muội thật tốt.
Lại thế rồi, không thể để nàng nói thêm, Tả Thiếu Dương hắng giọng nói:
– Tuy nói thế song vẫn phải xem mạch mới có thể khẳng định chắc chắn.
Y khám bệnh bất kể lớn hay nhỏ đều không tùy tiện.
– Rốt cuộc vẫn muốn sờ tay người ta.
Hoàng Cầm cười hì hì:
Tả Thiếu Dương có phần quen rồi, kệ nàng trêu chọc, Tiểu Muội cũng rất phối hợp đưa tay ra, Tả Thiếu Dương dùng ba ngón tay đặt lên cổ tay mịn màng của nàng xem mạch. Tay Tiểu Muội khẽ run lên một cái, Hoàng Cầm không nhận ra chứ Tả Thiếu Dương phát giác ngay, có lẽ đây là lần đầu hai người "tiếp xúc da thịt", vốn đầu óc hoàn toàn trong sáng, lúc này không khỏi lâng lâng, vội định thần lại bắt mạch, đúng như y quan sát.
– Bệnh không nghiêm trọng, uống thuốc vào là khỏi. Ta kê đơn, cô nương tự bốc thuốc hay để ta bốc thuốc cho?
– Đương nhiên là cậu bốc thuốc cho Tiểu Muội rồi, chút cần đó mà không biết, đúng là khúc gỗ, hi hi.
Bệnh của Tiểu Muội rất bình thường, hoàn toàn do nhiễm lạnh mà ra, không có vấn đề gì khác trong cơ thể, trong rương thuốc mà y mang theo có đầy đủ thuốc cho trường hợp này, lấy ra gói lại, đặt lên bàn:
– Cô nương để bệnh lâu ngày nên nặng hơn, nên cho thêm ít gừng vào thuốc để giúp ra mồ hôi.
– Đa tạ huynh, bao nhiêu tiền?
– Không cần, cô nương vì đợi ta mà nhiễm lạnh sinh bệnh, coi như ta bồi tội.
Hoàng Cầm không bỏ lỡ thời cơ:
– Vừa rồi ta sai, miệng cậu rất ngọt, chả trách dụ dỗi được Tiểu Muội nhà ta đợi lâu như thế.
Cả hai đều lờ nàng đi, Tang Tiểu Muội lắc đầu:
– Không được, nghe nói nhà huynh nợ tiền nhà của Triệu Tam Nương, thời gian qua phải đi tuần y khó khăn, làm sao có thể không nhận tiền.
Không ngờ nàng biết cả mấy chuyện này, chứng tỏ cô nương ấy thực sự rất quan tâm tới mình, có một cô nương xinh đẹp ở bên lo lắng cho như thế, làm sao không cảm động, có điều Tả Thiếu Dương vẫn thấy khó tiếp nhận tình cảm của nàng:
– Không sao đâu, Tam Nương đã ra hạn thêm cho nửa tháng, ta đã nghĩ ra cách, hẳn là góp đủ tiền thôi, đa tạ cô nương quan tâm.
Nữ nhân thường rất nhạy cảm, Tang Tiểu Muội nghe y nói khách khí có phần xa cách, chỉ "ừ" một tiếng.
Đã quyết thế rồi, nhưng nhìn ánh mắt có phần ảm đạm của Tiểu Muội, Tả Thiếu Dương không kìm được nói:
– Tiền thuốc là 4 đồng, 2 đồng khám bệnh, đa tạ cô nương.
– Tẩu tử, lấy tiền hộ muội.
Chuyển biến nhỏ này rất nhỏ, Tiểu Muội thấy hết, cười nhẹ bảo Hoàng Cầm:
Hoàng Cầm thấy hai bọn họ "tình chàng ý thiếp" lờ mình đi, khó chịu hừm một tiếng đứng dậy lấy tiền.
Thế nhưng Hoàng Cầm vừa đi thì hai người lại quay về về trạng thái ngượng ngùng như lúc nãy, không biết nói gì, nhìn nhau cũng thấy ngại. Tả Thiếu Dương nhớ ra một chuyện, nói:
– Vừa rồi uống trà phía dưới, cốc trà quá nóng, phải đợi nguội đi mới uống được, mà miệng cốc trà to như thế, nuội đi quá nhanh, trà lạnh uống không ngon. Trước kia ta có tới một quán trà, thấy người ta thêm nắp đậy bên trên, còn dùng đĩa trà chống nóng.
Thấy mặt Tiểu Muội rất mờ mịt có vẻ không hiểu gì cả, xem ra thời này người ta chưa có khái niệm gì ba dụng cụ uống trà vốn rất bình thường đó, y nghĩ nó phải có lâu lắm rồi mới phải, chợt nhớ cha mình uống trà cũng thế, chẳng qua vì y không uống nên không để ý, Tả Thiếu Dương nói:
– Vậy để ta vẽ cho cô nương xem.
Bộ dụng cụ uống trà này thực ra cuối thời Đường mới có, tất nhiên Tả Thiếu Dương không biết điều ấy, đi ra bàn, bên trên có nghiên mực và giấy bút, giá sách có ít sách, chứng tỏ Tiểu Muội có học chữ, vẽ xong thì Hoàng Cầm quay lại, nhìn một cái nhăn mày:
– Phiền thế này có ai dùng không?
– Cho muội xem nào.
Tang Tiểu Muội đưa tay ra:
Hoàng Cầm đưa tiền cho Tả Thiếu Dương xong mang tranh vẽ tới giường, Tiểu Muội gượng ngồi dậy dựa vào đầu giường, ngẫm nghĩ:
– Muội thấy được đấy, có thể dùng tay cầm đĩa trà chống nóng, tay kia cầm nắp cốc, khi uống chỉ cần hé ra một chút, uống một ngụm rồi đậy lại, vừa đề phòng được bụi bẩn bay vào, vừa có thể giữ ấm, hơn nữa trông tư thế uống trà cũng tao nhã hơn nhiều.
Tả Thiếu Dương thán phục:
– Cô nương thật thông minh, chỉ nhìn một cái mà nhận ra nhiều như vậy.
Hoàng Cầm không phục bĩu môi:
– Ta thấy chẳng ra làm sao, phiền toái lắm, khách chưa chắc đã thích. Hơn nữa làm thêm nắp và chén là tốn thêm tiền, công bà sẽ không chi ra đâu.
Ba người nói tới đó thì ở hành lang có người gọi:
– Oa Tử tức phụ, Oa Tử tức phụ đâu rồi, phía dưới bận tối mặt tối mày, ở trên đó hưởng phúc đấy à?
– Con ở đây!
Hoàng Cầm tức mình lẩm bẩm:
– Ai hưởng phúc, không phải đưa tiểu lang trung lên xem bệnh cho Tiểu Muội sao?
Tiếp đó nghe thấy tiếng bước chân rầm rầm, phụ nhân trung niên béo mập lách cửa đi vào, chính là mẹ của Tiểu Muội.
Tang mẫu trước đó tới phòng Hoàng Cầm nghe trộm trước, bà bà và tức phụ là kẻ thù truyền kiếp ngàn đời, nàng làm dâu ba năm chưa có con, càng hay bị Tang mẫu rỉa rói, Hoàng Cầm tất nhiên cũng chẳng vừa, tuy không thể công khai phản kháng, nàng luôn có cách làm bà bà tức điên, vì thế quan hệ hai bên càng tệ. Tang mẫu luôn ác ý suy diễn nhi tức phụ của mình, nên tới phòng Hoàng Cầm trước, nghe một lúc không thấy động tĩnh gì mới rón rén tới khuê phòng của nữ nhi. Nghe thấy bên trong Tả Thiếu Dương nói chuyện cùng Hoàng Cầm và Tiểu Muội, thi thoảng lại có tiếng cười của đứa nhi tức phụ lăng loàn, cửa đóng chặt, áp tai vào cửa sổ không nghe rõ, không biết nói cái gì, nhưng cười đùa thế kia không giống như khám bệnh, thế là cuống lên, lui ra hành lang la ầm lên giả bộ vừa tới.
Đi vào phòng, đôi mắt nhỏ quét xung quanh, thấy nữ nhi vẫn quần áo chỉnh tề ngồi trên giường, nhi tức phụ cũng thế, sắc mặt Tả Thiếu Dương không có gì khác thường, thầm thở phào, chuyển sang khuôn mặt tươi cười:
– Tiểu lang trung, bệnh Tiểu Muội đã khám xong chưa?
Tả Thiếu Dương đứng lên thi lễ:
– Rồi ạ thưa bá mẫu.
Tang mẫu thậm chí không hỏi nữ nhi bệnh gì, phải dùng thuốc gì, sợ nói tới thuốc bị đòi tiền, cười càng tươi:
– Tiểu lang trung vất vả rồi, xuống uống chén trà hẵng đi chứ?
– Không ạ, cháu phải về ngay, cha cháu đang đợi.
Tả Thiếu Dương chắp tay:
– Tang cô nương nghỉ ngơi cho khỏe, ta cáo từ đây.
– Đa tạ.
Tang Tiểu Muội vừa nâng nửa người lên, Hoàng Cầm đã ấn xuống:
– Nằm im đi, đừng để bị lạnh, ta tiễn là được.
← Hồi 065 | Hồi 067 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác