Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Đại Đường tiểu lang trung - Hồi 262

Đại Đường tiểu lang trung
Trọn bộ 397 hồi
Hồi 262: Ôm chăn ngủ một mình
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-397)

- Thế sao?

Bạch Chỉ Hàn tới lúc này hoàn toàn nhận định những câu thơ kia do Tả Thiếu Dương làm rồi, lấy người bạn không tồn tại đó ra chỉ là cái cớ, đầu cứ hiện lên những câu thơ tuyệt vời đó, nhất là câu càng làm nàng sinh vô vàn liên tưởng:

- Trúc ổ vô trần thủy hạm thanh, tương tư điều đệ cách trùng thành, bằng hữu của thiếu gia nhất định có một người vô cùng nhung nhớ, song lại xa cách muôn trùng.

Tả Thiếu Dương đứng khựng lại, ngây ra nhìn trăng xa, đêm khuya tĩnh mịch, nhắc tới làm y nhớ cha mẹ người thân, đâu chỉ xa cách muôn trùng, còn có khoảng cách nghìn năm không sao san lấp, không biết mọi người có khỏe không, có nhớ tới y không, trước nay y luôn đè nén bất ngờ bị khơi ra, như nước lũ phá đê, không sao kiểm soát được..

Bạch Chỉ Hàn cho rằng đã nói trúng tâm sự của Tả Thiếu Dương, có chút ảm đạm, vậy là thiếu gia có hồng han tri kỷ trong lòng, khiến thiếu gia động tâm như vậy, không biết là nữ tử tuyệt vời thế nào, còn nàng ngốc nghếch cố chấp, đã bỏ qua cơ hội tốt nhất rồi.

Đứng một một chỗ không biết bao lâu, tới khi có con ếch chạy ngang qua nhảy tõm xuống ao, Tả Thiếu Dương tỉnh lại, lắc đầu tiếp tục đi về lầu gác.

Lầu gác bên ao này chia làm hai tầng, phía dưới là đại đường, Bạch Chỉ Hàn vội nhanh chân đi trước, thắp đèn trong phòng lên.

Ngọn lửa vàng chiếu sáng cả căn phòng, chính giữa đại đường treo một bức tranh vẽ ao nước, mép ao là tuyết trắng, một cây mai cô đơn, cười đón gió lạnh, là bức tranh tả cảnh mùa đông bên ao nước tuyệt đẹp, cùng với bốn dòng thơ được viết nắn nót đẹp đẽ.

Lịch tẫn thủy sương tuyết trung mai

Bất vấn đông phong mặc mặc khai.

Phân phương vị liễu hóa vi nê

Hàn phong nan cấm ám hương lai.

***Thấm đẫm thân mai sương cùng tuyết

Lặng lẽ nở tràn mặc đông qua

Hương thơm chưa hóa thành bùn đất

Gió lạnh chẳng cản thoáng đưa mùi ***

Phần đề danh chính là Bạch Chỉ Hàn, Tả Thiếu Dương ngạc nhiên quay đầu nhìn nàng:

- Là cô sáng tác sao?

Ánh đèn chiếu gò má Bạch Chỉ Hàn hồng hồng, mỉm cười nói:

- Hôm đó Chỉ Nhi nghe thiếu gia ngâm hai câu "linh lạc thành nê niễn tác trần, duy hữu hương như cố", về tới nhà xúc cảm vẫn y nguyên, liền vẽ ra bức tranh này, cả bài thơ cũng chỉ mô phỏng theo hai câu thơ đó thôi.

- Không đâu, ý cảnh tuy giống, nhưng vận vị khác hẳn, lại thêm tranh vẽ tôn lên, thư họa song tuyệt, Chỉ Nhi, cô thật xứng danh tài nữ.

- Chỉ thuận tay vẽ bừa, thiếu gia chê cười rồi.

Bạch Chỉ Hàn bị y nhìn chằm chằm, có chút xấu hổ:

- Ban đầu Chỉ Nhi định viết hai câu thơ kia, song lại không phải là bài thơ hoàn chỉnh, thiếu gia có thể đọc cả bài cho Chỉ Nhi nghe được không?

Tả Thiếu Dương nhớ lại, bài này y thuộc trọn vẹn, trước kia chẳng dễ nhớ ra như thế, hôm này được Bạch Chỉ Hàn khơi gợi đọc luôn:

- Dịch ngoại đoạn kiều biên, tịch mịch khai vô chủ.

Dĩ thị hoàng hôn độc tự sầu, canh trứ phong hòa vũ.

Vô ý khổ tranh xuân, nhất nhâm quần phương đố.

Linh tị thành nê triển tác trần, chích hữu quý như cố.

***

Ngoài trạm bên cầu gãy

Vắng ngắt hoa không chủ

Gặp lúc hoàng hôn một mình buồn

Lại thêm mưa với gió!

Đâu có muốn giành xuân

Mặc trăm hoa ghen ghét

Dù khi rụng xuống thành bụi, bùn

Vẫn thoảng huơng thơm ngát.

Thivien. net ***

Bạch Chỉ Hàn si ngốc tự nói một mình:

- Cô đơn thảm đạm, cô ngạo cao tuyệt, thiếu gia, Chỉ Nhi sau này không dám làm thơ nữa rồi..

- Thơ đâu có thể phân hơn kém như vậy, ta không hiểu thi ca lắm, chẳng cần biết cái nào là danh từ cái nào là tuyệt cú, chỉ cần hợp với tâm cảnh là đủ, nếu không cảm thụ được thì cũng là sáo rỗng thôi.

Thấy nàng vẫn đứng đó ngơ ngơ ngẩn ngẩn, Tả Thiếu Dương lắc đầu bước tiếp lên tầng hai.

Tầng hai có hai gian phòng, một là thư phòng, một là phòng ngủ, thư phòng lớn hơn, cạnh cửa sổ hướng về ao nước đặt cái bàn, đặt văn phong tứ bảo và chồng sách, hai mặt tường, một kê tủ sách, xếp chỉnh tề cuốn sách buộc lụa, mặt kia đặt cái giường mềm nghỉ tạm, một bên có tấm bình phong lớn che ba phần tư gian phòng, phía sau có cái cửa nhỏ, chính là khuê phòng Bạch Chỉ Hàn.

Tim Tả Thiếu Dương đập mạnh, đưa tay đẩy cửa đi vào, một mùi thơm vô cùng dễ chịu bao phủ toàn thân, không đậm như hương hoa, thanh mát, vốn tưởng nơi này bao phủ một màu hồng, song lại rất đơn giản, một cái giường gỗ, bốn góc cắm cột trúc treo màn trắng, trên giường là chăn đệm trắng muốt, một cái bàn nhỏ, đặt giỏ đồ may vá và tủ quần áo, toàn bộ chỉ có thế.

Viu một cái, bóng đen nhào vào lòng, là Bi Vàng, cái con này cũng chuyển chỗ luôn sao? Xoa đầu nó, ở đây nhiều cây cối, Bi Vàng tất nhiên thích hơn cái phòng gác xép chất hẹp của y.

Lúc này Bạch Chỉ Hàn cũng đã lên, tự ý vào khuê phòng của người ta như thế, Tả Thiếu Dương hơi xấu hổ, làm ra vẻ đường hoàng nói:

- Cô cứ ngủ trong phòng cô đi, ta ngủ bên thư phòng là được.

- Chỉ Nhi trải giường cho thiếu gia.

Tả Thiếu Dương cứng họng, nha đầu này đồng ý cũng nhanh quá đi, biết vậy đọc thêm vài bài thơ nữa cho ngu người luôn, đêm nay có khi... Ài, làm quân tử chỉ có thiệt thân mà.

Ai mà ngờ một đêm nhiều cảm xúc như vậy mà kết thúc không có hậu chút nào, Bạch Chỉ Hàn trải đệm xong cho y liền vào phong ngủ, Tả Thiếu Dương hậm hực trút giận lên Bi Vàng, bị nó cắn cho một cái chạy tọt vào phòng trong, chỉ biết ôm chăn ngủ một mình ... Ài, còn chưa cả ngâm chân nữa, nha đầu đó hồi xưa thì thật chu đáo, quan hệ mới tốt hơn một chút đã trèo lên đầu lên cổ mình.

Sống ở trên núi một thời gian làm Tả Thiếu Dương mất đi thói quen tốt là dậy sớm, vì dậy sớm cũng chẳng làm gì cho hết ngày dài lê thê, chẳng bằng ôm Miêu Bội Lan ngủ, thực sự chỉ ngủ hết sức thuần khiết, không làm gì khác, hôn một chút cũng được, sờ nắn một chút cũng được, nhưng cứ lần nào Tả Thiếu Dương mưu đồ cởi bỏ đai lưng của nàng là lại bị nàng phản kháng dứt khoát.

Thức dậy thì đã khá muộn rồi, hôm nay nhiều việc phải làm, trước tiên là giao nộp hai tên phản binh đã, không biết phong thư kia là ai gửi, hay là gian tế quân ta gài vào bên đó, nếu ở Hợp Châu có gian tế phản quân thì phản quân có gian tế của quan binh là bình thường, hi vọng là tin tức tốt để đánh bại phản quân, thành Hợp Châu này không thể chịu đựng được lâu hơn nữa.

Tả Thiếu Dương tới chùa Thanh Phong thì biết Tiêu Vân Phi đã rời thành đi kiểm tra lại vài tuyến đường, không có ở đó, liền dẫn hai tên phản quân tới thẳng nha môn châu phủ.

Nha môn châu phủ chỉ cách Quý Chi Đường có vài con phố, nơi này vẫn canh phòng vô cùng nghiêm ngặt, binh sĩ vẫn cầm binh khí đứng thẳng tắp, chỉ là đôi mắt không có mấy tinh thần.

Nha môn châu phủ chỉ cách Quý Chi Đường có vài con phố, nơi này vẫn canh phòng vô cùng nghiêm ngặt, binh sĩ vẫn cầm binh khí đứng thẳng tắp, chỉ là đôi mắt không có mấy tinh thần.

Tả Thiếu Dương đi tới chắp tay với một tên binh sĩ:

- Huynh đệ, ta là tiểu lang trung của Quý Chi Đường, có chuyện muốn báo cáo với Phó đội chính của đội hộ vệ thân binh, huynh đệ có thể truyền báo chút không?

Binh sĩ đó vừa nghe thấy ba chữ Quý Chi Đường, nhìn y một lượt, cúi mình thi lễ:

- Công tử là Tả Mẫu Mực phải không?

Binh sĩ đối với y đều có một cảm giác rất thân thiết:

Tả Thiếu Dương mỉm cười:

- Đúng là ta.

- Công tử đợi chút, ta lập tức đi thông báo.

- Đợi đợi cái gì, ngươi mù mắt à? Sao dám bảo Tả Mẫu Mực đợi chứ.

Một viên tiểu đầu mục đi nhanh tới nạt:

- Tả Mẫu Mực, mời vào... Í, hai người này là?

- Ta cùng một vị lão ca lên núi hái thuốc, tình cờ phát hiện hai tên phản quân này đang thay đồ phản quân, cải trang dân thường, ta nghi là gian tế của phản quân cái vào thành, vị lão ca đó bắt lấy, tra hỏi một hồi, chúng mới khai là có phong thư muốn giao cho Đại tướng quân ...

Tả Thiếu Dương lấy phong thư nguyên xi trong lòng ra:

- Ta cũng không rõ là chuyện gì, cho nên mang tới giao cho Phó đội chính.

- Thì ra là vậy.

Viên tiểu đầu mục mặt tức thì trở nên vô cùng nghiêm túc, phẩy tay gọi hai tên binh sĩ tới áp giải phản quân:

- Công tử cứ giao thư cho ta là được.

Rồi gọi một binh sĩ khác:

- Dẫn Tả Mẫu Mực vào trong, lấy trà tiếp đãi.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-397)


<