Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Đại Đường tiểu lang trung - Hồi 252

Đại Đường tiểu lang trung
Trọn bộ 397 hồi
Hồi 252: Nhân chi sơ tính bản ác
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-397)

- Hai vị thí chủ, lão nạp đi trị thương đây, khi lão nạp quay lại hai vị phải nói cho lão nạp biết lựa chọn của mình, nếu không lựa chọn được, lão nạp đành giúp vậy.

Tuy lão nạp không sát sinh, có điều biết nhiều cách khiến hai vị không lựa chọn không được, tin lão nạp đi, khi đó sẽ vô cùng thống khổ đấy, hai vị thí chủ là người hiếm hoi thoát được cạm bẫy của lão nạp, lão nạp không hi vọng kết cục thành ra như thế. Chẳng bằng các vị tự lựa chọn, như thế chết tôn nghiêm hơn, chết có ý nghĩa hơn.

Thái độ của Liễu Thiện hiển nhiên coi hai người như con sâu cái kiến, tùy ý bóp chết lúc nào cũng được, cho nên không hề lo sợ, thậm chí chẳng tước vũ khí của bọn họ:

Liễu Thiện ôm ngực chậm rãi bước ra ngoài, bước chân có vẻ không vững, tới sân, cảm thấy chân mềm nhũng, toàn thân yếu ớt, chỉ cho rằng do thương tích, ngẩng đầu nhìn trời, thấy tuyết lắc đác rơi.

Ông ta đi tới sân, chọn một nơi bằng phẳng khoanh chân ngồi xuống, một tay cởi tăng bào, lộ ra thân hình gầy trơ xương, hai tay bấm quyết, chỉ thoáng chốc tuyết phủ trên người đều tan ra.

Nhưng Liễu Thiện không thấy thương thế khá hơn, trái lại, mắt càng mờ, nhíu mày, chuyện này không thể, tuy thương thế rất nặng, nãy giờ ông ta chỉ tỏ ra bình thản, nhưng chưa không có lý nào pháp quyết Mật tông lại không hiệu quả, kiểm tra lại, máu từ vết thương không chảy ra nữa, lấy ra cái bình nữa, lần này vất vả mới rút được nắp, đổ thuốc bột vào vết thương, xé tăng bào băng lại, rồi nhắm mắt điều tức.

Vừa nhắm mắt lại thì nghe thấy có tiếng gì đó cành cạch, thầm hô không hay, tiếp đó là tiếng cửa sập sầm một cái quen thuộc, Liễu Thiện mở mắt, vận khinh công lướt đi, chỉ được một đoạn đã ngã lăn ra đất.

Liễu Thiện thất kinh, rống một tiếng lớn rung chuyển cả chùa, tuyết trên cây rơi lả tả:

- Giỏi lắm, thì ra tên tiểu tử nhà nhà ngươi còn tẩm cả độc vào mũi tên, đã vậy đừng trách lão nạp không khách khí.

Tiếng rống giúp ông ta phấn chấn tinh thần, tụ tập được không ít sức lực, cắn răng bò dậy, loạng choạng chạy qua sân, đẩy văng cửa đại điện, lao vào thiện phòng, quả nhiên nhìn thấy cửa sắt của hầm ngầm đã hạ xuống.

Liễu Thiện lửa giận bộc phát, rú lên một tiếng dài như dã thú lên cơn, xông tới, hai tay tung chưởng như mưa sa bão táp vào cửa.

Rầm rầm rầm.

Không ngờ cánh tay khẳng khưu của ông ta đánh cho thanh sắt to bằng cổ tay liên tục cong đi.

- Các ngươi nghe đây, cơ quan bị ta phá hủy rồi, nếu không ra, thì chết đói trong đó đi.

Liễu Thiện toàn lực tung một đòn vào cửa sập, hai gối nhũn đi, ngã quỵ, cơn buồn ngủ ập tới như thủy triều, hết đợt này tới đợt khác, mí mắt nặng hơn đeo gông cùm, dùng tay chống mặt đất, lăn ra ngoài đại điện, vận hết tinh thần chống lại cơn buồn ngủ không thành công, ông ta bò vào bếp, khó nhọc đứng lên, lao thẳng đầu vào chum nước.

Thế nhưng nước lạnh không giúp được gì, người mềm nhũn, toàn thân từ từ chìm xuống cái chum lớn, tới khi bị sặc nước Liễu Thiện mới hoảng loạn ngoi lên, mất mấy lần mới thoát được, suýt nữa chết đuối trong đó.

Mắt nhìn ra ngoài trời, khung cảnh nhòe nhoẹt không nhìn rõ cái gì ra cái gì, rồi cứ tối dần, tối dần, không biết gì nữa.

- Này, tỉnh lại đi chứ.

Liễu Thiện cảm giác có ai đó tát mình, cố sức mở mắt ra, chỉ thấy loáng thoáng bóng người, không rõ là ai, nhắm mắt ngầm vận khí, song không sao làm được, lòng lạnh toát, cố mở to mắt nhìn.

Cuối cùng ông ta nhìn rõ rồi, chính là tên tiểu tử giảo hoạt đó đang nhở nhơ trước mắt mình.

Liễu Thiện nhìn quanh, thấy mình đang ở đại điện, Tả Thiếu Dương thoải mái ngồi ở bồ đoàn cỏ nhìn mình, ngoài cửa còn có cả Miêu Bội Lan, và Vượng Tài đứng mỗi người một bên chỉ dám thò đầu vào nhìn.

Vận công lần nữa vẫn không có hiệu quả, Liễu Thiện từ bỏ:

- Thí chủ làm gì lão nạp thế này?

Tả Thiếu Dương nói có chút hả hê:

- Ta nghe người ta nói, nếu xương tỳ bà bị khóa, dù võ công cao tới mấy cũng không làm gì được nữa, cho nên lấy xích sắt xuyên qua. Nhưng đại sư võ công quá kinh người, ta không yên tâm, cho nên tháo luôn khớp chân tay của đại sư ra, cơ mà hình như có mấy vị cao thủ cỡ Âu Dương Phong, Hoàng Dược Sư... tầm đại sư chưa đủ để biết họ đâu, bọn họ được giang hồ tôn xưng là Đông Tà – Tây Độc, không cần tay chân cũng giết người được, nên ta cẩn thận làm trật cả xương sống luôn. Có điều đại sư yên tâm, chỉ cần đại sư trả lời câu hỏi của ta, ta sẽ suy nghĩ chỉnh lại xương cho đại sư, mà phải nhanh nhé, nếu không sẽ ảnh hưởng, không khôi phục lại bình thường được đâu.

Liễu Thiện như không quan tâm tới lời dọa nạt của Tả Thiếu Dương cũng như tình trạng của cơ thể, chỉ thắc mắc:

- Lão nạp đã phá hỏng cửa rồi, cơ quan cũng phá luôn, không thể mở ra được, sao thí chủ có thể ra ngoài?

- Đơn giản lắm, vì ta căn bản không trốn vào đó.

Tả Thiếu Dương cười khoái chí, dùng đầu óc của mình đối phó với những kẻ thế này mới sướng, xung quanh y quá nhiều người lành như đất, lừa họ chỉ khiến bản thân áy náy:

- Sau khi đại sư ra ngoài, ta và muội tử trốn dưới bàn thờ, sau đó khởi động cơ quan đóng lại ở bên ngoài, ta biết đại sư bản lĩnh cao cường, tuy trúng thuốc mê của ta, nhưng không hôn mê, nào dám trốn ở trong hầm để thành ba ba trong rọ.

- Vậy là mũi tên đó không có độc.

Liễu Thiện tự lẩm bẩm:

- Đại sư, ta đâu giống ông, mang thuốc độc trên người làm gì, đó chỉ là thuốc mê trước kia ta dùng cứu bệnh nhân, khiến họ mê man không đau đớn tiện trị bệnh thôi, hiệu quả rất tốt đấy, khắp Đại Đường này không có người thứ hai biết đâu. Lần này lên núi nguy hiểm, ta lo bị thương nên đề phòng vạn nhất đem theo. Đúng là trong u minh có thiên ý, à không nhờ Bồ Tát phù hộ, còn đại sư ỷ mình võ công cao cường, nhàn nhã thong thả cùng ta nói này nói nọ, đại sư nghĩ sao mà làm vậy, võ công cao mà đầu óc không được thông minh cho lắm nhỉ, ta nếu không có mục đích, sắp chết rồi đi nói nhảm làm gì?

Tả Thiếu Dương thấy mỉa mai lão già này rất hả:

Liễu Thiện lại nhìn Vượng Tài bên ngoài:

- Vị thí chủ kia cũng giả chết.

Tả Thiếu Dương lúc lắc ngón tay:

- Không, không, không, kế hoạch này không thể nói cho quá nhiều người, ta sợ hắn vô tình lộ sơ hở, nên cho thuốc mê vào bánh bao, đợi hắn sắp ngủ rồi mới ra tay, đương nhiên ta siết cổ có tiết chế, ta là lang trung, biết điểm dừng.

Vượng Tài ở bên ngoài nghe vậy hớn hở nói:

- Tiểu nhân từng nghe người trong thành kháo nhau công tử nắn xương cho người bệnh không hề đau, ra là loại thuốc này, không ngờ tiểu nhân cũng được thưởng thức một lần, giống như ngủ vậy, chả biết gì cả, tỉnh dậy đã ở đây rồi.

Quả nhiên là nô bộc trung thành của Kiều Xảo Nhi, đầu óc có chút tưng tửng, hoàn cảnh này lại đi vui vẻ vì bị người ta đánh thuốc mê.

Liễu Thiện buông một tiếng thở dài, nhắm mắt lại:

- Vậy bây giờ thí chủ định làm gì lão nạp?

- Trước tiên ta rất tò mò, vì sao đại sư dẫn dụ người ta lên đây tàn sát lẫn nhau, ta thấy đại sư không phải là tham tài vật, đừng nói đơn thuần vì ông tâm lý biến thái nhé, nếu không ta thất vọng lắm, tội của ông đang chặt đầu trăm lần, nếu đúng ông điên thật ... À không biết ở nơi này có coi là tình tiết giảm nhẹ tội không nữa.

- Thí chủ, bần tăng phạm tội gì?

Tả Thiếu Dương chưng hửng, lão già này làm sao thế, trông mặt ông ta không giống cố tình giả ngu, mà thực sự không coi mình có tội, đi tới giữa đại điện, tay nắm tấm lụa đen phủ lên tượng Phật:

- Tội, giết người, hơn nữa không chỉ giết một người.

*****

Tả Thiếu Dương túm một đầu tấm lụa đen kéo thật mạnh, dây giữ bên trên đứt phựt, tấm lụa lớn rơi xuống lộ ra bức tượng bên trong, nhưng không phải tượng Phật cũng chẳng phải tượng La Hán, mà là một con quái thú đứng bằng hai chân.

Con quái thú này có cái đầu cực lớn, đôi mắt mọc dưới nách, cái miệng há to toàn răng lởm chởm nhọn hoắt còn dính máu, trông vô cùng kinh khủng.

Chưa hết dưới chân tượng còn có một tầng hầm, tảng đá nặng nề đã được kéo sang bên, bên trong toàn là những khúc xương trắng hếu, tuy rằng ánh sáng bên dưới rất kém, vẫn thể nhận ra được những cái đầu lâu với hai hốc mắt trống rỗng.

Tầm màn vừa kéo xuống, Miêu Bội Lan và Vượng Tài không dám nhìn nữa, hai hàm răng vẫn va vào nhau cầm cập, đó là lý do hai người họ không dám bước chân vào đại điện.

- Khi ông ngủ ta đã lục soát toàn bộ chùa rồi, thế này là sao?

Tả Thiếu Dương vẫn nhớ như in lần đầu kéo phiến đá ra, mùi thối xộc lên cùng cảnh tượng bên trong khiến y nôn thốc nôn tháo.

Liễu Thiện im lặng.

- Được, không nói chứ gì.

Tả Thiếu Dương tức giận:

- Bây giờ ta đập vỡ bụng con quái thú này, chắc chắn bên trong còn có thịt chưa phân hủy hết.

- Đừng.

Liễu Thiện rốt cuộc có chút hoảng sợ:

- Xin thí chủ đừng phá hủy bức tượng, đúng thế, những người kia sau khi giết nhau, lão nạp lấy thịt họ cống nạp thần linh, còn xương thì ném xuống hầm. Thí chủ, đừng phá hủy bức tượng, nếu không những linh hồn tà ác bên trong sẽ thoát ra họa hại chúng sinh.

- Thì ra ông thờ phụng tà thần?

- Thí chủ, đó không phải tà thần, đó là Bổn Tôn thần, một trong số thần chủ của Mật tông, vị thần này hấp thu linh hồn của những kẻ tà ác, càng kẻ ác càng có nhiều sức mạnh, người cung phụng thần sẽ được thần ban pháp lực và bảo hộ. Thế nhưng ác quỷ ẩn sâu trong con người, thường ngày đeo muôn vàn bộ mặt khác nhau, làm sao phát hiện được, bởi vậy lão nạp mới nghĩ ra cách thử này. Thí chủ, chỉ những kè tàn ác giết người mới bị ném vào miệng thần, giam trong đó không được siêu sinh, những người không may bị giết hại được lão nạp chôn cất tử tế sau chùa, ví như thiếu phụ kia, những người thiện lương sẽ được lão nạp đưa xuống núi, tiếc rằng tới nay chưa có ai như vậy.

- Ông điên rồi.

- Thí chủ, tất cả những kẻ cống nạp cho thần đều là kẻ xấu, lão nạp nói cho thí chủ biết pháp môn cùng hiệu quả kỳ diệu của nó, thí chủ nhất định sẽ cùng lão nạp thờ phụng..

Tả Thiếu Dương nhổ phì một bãi nước bọt:

- Ta thèm vào biết, chẳng lẽ ông không phải kẻ xấu à, vì tìm một kẻ xấu mà chết bao nhiêu người tốt, món nợ này tình sao đây?

- Thí chủ, nhân chi sơ, tính bản ác, con người sinh ra vốn ác độc rồi, chỉ là không có cơ hội để ác ma thoát ra thôi, một khi rơi vào tình thế bắt buộc, hoặc ước thúc bởi quy củ đạo đức không còn, bản tính xấu xa độc ác của con người sẽ bại lộ hoàn toàn trước mắt, lão nạp bao năm qua chứng kiến không biết bao người hoặc đạo mạo đường hoàng, hoặc thanh thuần vô tà, ở nơi tách biệt thế gian, xa rời ước thúc của vương pháp và đạo đức thế thục này, không còn gì cố kỵ nữa, chỉ cần chút dẫn dắt, dù là cha con, phu thê hay huynh muội đều không còn ý nghĩa gì, những kẻ đó không đáng thương hại chút nào.

Trên đời này sợ nhất những kẻ điên còn lý trí như thế này, Tả Thiếu Dương nghe mà kinh tởm:

- Đó là do ông bố trí hoàn cảnh, ép họ làm như vậy, họ không có lựa chọn.

- Lão nạp không ép ai cả, đều ở trong bóng tối quan sát, cả lần này, cho tới khi còn mình thí chủ... Ít nhất lão nạp cho rằng như thế. Điều lão nạp làm chỉ là khơi lên ba thứ tà niệm "tham, sân, si" của bọn họ thôi, tham là nguồn gốc của quỷ đói, sân là cội nguồn của địa ngục, si là bản chất của súc sinh. Con người ai cũng có...

- Đủ rồi, con người không phải thánh mà hoàn thiện về đạo đức, con người bắt nguồn là động vật...

Tả Thiếu Dương tức giận điên người, chửi um xùm:

- Con mẹ nó, ông thì đếch hiểu gì về thuyết tiến hóa, ta lại không học mấy cái sách vở của ông thì cãi nhau thế quái nào đây, tóm lại, ta chỉ biết ông khiến nhiều người giết lẫn nhau như thế thì bất kể thời đạo nào, quốc gia nào cũng là tử tội.

Liễu Thiện mỉm cười nhẹ nhàng:

- Thí chủ, con người đều sẽ phải chết, lão nạp cung phụng chủ thần bao năm, đã tích đủ âm đức, cho dù chết bây giờ, cũng sẽ phi thăng thành thần tiên.

- Thế à, ông không sợ chết?

Liễu Thiện lắc đầu:

- Không sợ, chết là chốn về, chỉ có chết thì chúng ta mới thoát khỏi biển khổ, phi thăng tiên giới.

- Ồ, nói vậy nếu giờ ta giết ông là còn giúp ông đấy.

Tả Thiếu Dương giơ đao trong tay lên:

- Mà sao ông không đâm đầu xuống vách núi đi cho rảnh nợ?

- Nếu lão nạp ở nhân gian càng lâu, có thể cung phụng chủ thần càng nhiều, sẽ được cấp pháp lực càng lớn, tương lai phi thăng thành thần vị trí cao hơn.

- Ông tưởng mình đang viết tiểu thuyết huyền ảo sao?

Tả Thiếu Dương rất bực, chả cần biết mình nói Liễu Thiện có hiểu không, hít thở một lúc cho bình tĩnh lại:

- Rồi không nói chuyện đó nữa, giờ ta hỏi ông, ông dấu cái cầu treo đâu rồi, làm sao lắp lại, ta sẽ bỏ qua cho bức tượng này, chỉ phế chân ông, sau đó qua bên kia ta phá cầu, cho ông ở đây suốt quãng đời còn lại.

- Thí chủ để lão nạp tự do, lão nạp đưa ba vị sang bên kia vực an toàn.

- Tự do?

Tả Thiếu Dương bĩu môi:

- Ông nghĩ ta sẽ đồng ý sao?

- Thì chủ không có lựa chọn nào khác, nếu không muốn chết ở đây, đỉnh núi này rất cao, không loại thừng nào đủ dài để leo xuống, thì chủ quên lão nạp nói gì rồi sao, đến khỉ cũng không lên được, còn hai bờ vực rất xa, dựa vào sức mấy vị không thể ném được thừng qua quá nửa vực đâu. Lương thực trên núi thì thí chủ thấy rồi, tối đa được hai tháng thôi, thí chủ giết lão nạp là giết bản thân.

Tả Thiếu Dương im lặng, lão già này thỏ khôn đào ba hang, tính trước cả rồi, cho dù chẳng may gặp người giống mình phát hiện ra âm mưu thì lão ta cũng chẳng sợ.

- Nối lại xương cho lão nạp, lão nạp sẽ khôi phục cây cầu, từ nay hai bên không liên quan gì tới nhau, lão nạp thế không hại các vị hay người nhà các vị.

- Ông tưởng ta là trẻ lên ba hay sao mà đi tin lời thề của ông.

- Thí chủ không tin thì lão nạp cũng chịu, nếu chân tay không khôi phục, lão nạp không thể khôi phục cây cầu, nó rất nặng, phải có võ công mới kéo lên được.

Tả Thiếu Dương mừng rỡ:

- Té ra nó được treo ở vách núi, ông lỡ mồm rồi nhé.

Liễu Thiện thản nhiên như không:

- Cái cầu không phải là cây kim, đỉnh núi này lại không lớn, không treo ở vách núi thì dấu đi đâu được, thì chủ đừng vọng tưởng dựa vào muội tử có chút sức khỏe của mình mà kéo nó lên, ba người hợp sức cũng không làm được đâu, chỉ có lão nạp thôi, hơn nữa chưa chắc thí chủ đã tìm được nó.

- Ông khỏi mơ đi, thả ông ra, không chỉ ba bọn ta mất mạng, mà vô số người nữa bị hại.

Tả Thiếu Dương nhíu mày:

- Ta không tin dựa vào sức lực một mình ông có thể kéo cái cầu lên, cho nên nhất định có cơ quan, nó ở đâu?

- Thí chủ, lão nạp nói là giữ lời, thí chủ hãy suy nghĩ kỹ, thả lão nạp ra, nếu không chúng ta cùng chết.

- Thả ông ra là thả hổ về rừng, ông sẽ tiếp tục hại người, đừng hòng dùng lời ngon ngọt dụ khị ta, ta không bao giờ mắc mưu đâu... Ê, ê, ông làm cái gì thế.

Tả Thiếu Dương thấy Liễu Thiện mỉm cười, khóe miệng có máu từ từ chảy ra, hoàng hồn xông tới, bóp miệng ông ta thì đã muộn, lão già này không ngờ nói chết là chết, đã cắn lưỡi tự tử.

Miêu Bội Lan ở ngoài nghe Tả Thiếu Dương la hét bên trong, thò đầu vào hỏi:

- Ca, đại sư chết rồi sao?

Tả Thiếu Dương nản chí buông tay:

- Ừ.

- Vậy chúng ta làm sao bây giờ?

Tả Thiếu Dương chản nản:

- Hôm nay mệt rồi, mai hẵng nói.

- Chúng ta chôn những người này đi, nếu không...

Miêu Bội Lan run run đề nghị, Vượng Tài cũng gật đầu cái rụp.

Cái đại điện cung phụng Tà Thần này còn nhiều thịt người chưa thổi rữa, chỗ xương cốt kia chỉ nghĩ tới vào hầm lấy ra chôn đã lợm giọng, Tả Thiếu Dương quyết định cho mồi mồi lửa thiếu hết là gọn nhẹ nhất, dù sao còn hai gian thiện phòng, bếp, đủ cho ba người họ ở.

Lửa cháy rừng rực, thiêu đốt tới mấy canh giờ, tới tận khi trời tối mới tắt, kết thúc truyền thuyết về ma quỷ ở Quỷ Cốc phong, Tả Thiếu Dương tuy không tin thiên đường hay địa ngục, cũng chắp tay cầu mong linh hồn những người bị hại sớm siêu thoát.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-397)


<