Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Đại Đường tiểu lang trung - Hồi 190

Đại Đường tiểu lang trung
Trọn bộ 397 hồi
Hồi 190: Khi đi thì đứng, khi về lại nằm
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-397)

Bạch Chỉ Hàn lấy kim chỉ ra, khâu vết thương trong phẫu thuật không khác nhiều khâu vá, hơn nữa còn chẳng yêu cầu phức tạp bằng, Bạch Chỉ Hàn nghe Tả Thiếu Dương chỉ dẫn qua là hiểu rồi, luôn chỉ đưa kim, chẳng mấy chốc khâu đơn giản vết thương lại, đắp lên trên lớp gạc cầm máu.

Thuốc bột khử trùng cùng nước muối đều đã dùng hết, chỉ có thể xử lý qua, đợi trở về Quý Chi Đường tiến hành cắt chỉ, rửa lại vết thương khâu vào.

Tay nghề may vá của Bạch Chỉ Hàn thực sự là miễn chê, chỉ chưa tới một tuần trà đã hoàn thành công việc, cùng lúc đó tên cung tiễn thủ kia bắn hết tên trong ống, do trời tối nhìn không rõ, khi cung tiễn thủ bắn tên, địch cũng không thừa cơ xông lên, sợ bị bắn nhầm nên cứ đứng bên hò hét trợ uy.

Bằng vào gần chục người không làm gì nổi một tiểu cô nương, tên đầu mục mất mặt vô cùng, không gọi đội khác tới hỗ trợ, tức tới xì khói ra mũi, thấy cung tiễn thủ đang loay hoay tìm kiếm xung quanh lấy thêm tên, không biết bắn tới bao giờ mới xong được, hô lớn:

- Đừng bắn nữa, các huynh đệ, xông lên bằm vằm chúng, con nha đầu đó đang bảo vệ người phía sau, không dám lộng hành đâu.

Thế là gần chục tên phản quân hùng hổ tiến lên, mới đầu rất khí thế, khi tới gần thì có kẻ chùn chân, bắt đầu chầm lại, chỉ miệng hò hét, đợi đồng bạn lên trước, xem tình thế, dù sao cảnh tượng lúc nãy cũng quá kinh khiếp, đao nha đầu đó đi tới đâu là không ai có thể sống được, ngay cả bị thương cũng không có, nha đầu này lại không phải là mục tiêu. Chỉ có tên đầu mục là giận quá mất khôn không hề biết rằng chỉ còn một mình liều mạng, sắp tới gần thì vù một phát, tên bay ra trúng ngay ngực!

Khoảng cách qua gần giáp hộ thân cũng chỉ cản được phần nào, mũi tên xuyên quá nửa vào da thịt rồi, ngã rầm xuống, nhìn đuôi mũi tên, không ngờ lại là tên của phe mình.

Tác giả mũi tên này là Miêu Bội Lan, thấy địch tới gần, không dám tùy tiện xông ra nữa, lấy cung Bạch Chỉ Hàn mang tới, nhổ mũi tên lúc nãy chúng bắn hụt xuống đất ra, nhắm vào tên đi đầu phóng tên, tuy sở trường nàng dùng đao, song cung tiễn cũng biết, khoảng cách chỉ chừng chục bước chân, một phát là trúng đích.

Đầu mục chết rồi, mấy tên phản quân vốn do dự càng thêm kinh hoàng, hốt hoàng lui lại, chỉ sợ bất thình lình đâu ra có mũi tên bắn trúng thì oan mạng.

Bọn đang không biết có nên gọi thêm đồng bọn tới hay không, vì chỉ cần vài cung tiễn thủ tới, nha đầu kia có ba đầu sáu tay cũng không trụ nổi, đúng lúc này từ xa có tiếng chiêng thu quân.

Quân pháp có lệnh, gõ chiêng thu quân, cho dù là trước mặt có là vàng bạc mỹ nữ cũng phải lập tức quay đầu tới điểm tập kết, trên chiến trường rộng lớn bao la, tình thế biến đổi nhanh chóng, tất cả phải tuân theo hiệu lệnh, trừ khi là lúc vỡ trận bỏ chạy. Đám binh sĩ này hiển nhiên còn lý trí, nghe tiếng chiêng, vừa vặn có cơ hội xuống thang, chả luyến tiếc gì khúc xương khó gặm này, bỏ mặc tên đầu mục xấu số quay đầu chạy luôn.

Quan đạo lại truyền tới tiếng bước chân rầm rập, Miêu Bội Lan vội kéo hai tấm trường thuẫn che chở cho ba người, thi thoảng cũng có người dẫm lên bọn họ, sau đó có tiếng kỵ binh và cung tiến thủ hô hoán yểm trợ cho nhau, rồi tiếng bước chân xa dần, nằm thêm một lúc nữa, cả ngọn đồi trở lại yên tĩnh.

Đột ngột y như lúc quan quân đang bao vây địch tưởng thắng trận tới nơi thì lại trở thành đại bại, lần này có vẻ địch thắng thế lại thu binh, làm người ta không hiểu đầu cua tai nheo thế nào.

Có điều chẳng ai muốn tốn thời gian suy nghĩ vấn đề này làm gì, không phải việc của mình, còn sống mới là quan trọng nhất, Tả Thiếu Dương thiêm thiếp đi rồi cần nhanh chóng trở về, Miêu Bội Lan kéo một tấm trường thuẫn ra, cẩn thận bò lên nhin xung quanh, không có ai, thở phào gọi:

- Bạch tỷ tỷ, địch rút cả rồi.

Bạch Chỉ Hàn đẩy ngay trường thuẫn, dù Tả Thiếu Dương thần trí mơ hồ không biết, nhưng nàng hoàn toàn tỉnh táo, vừa rồi nằm sát cạnh y, cơ thể đụng chạm hết cả, mặt ửng đỏ, nói nhanh:

- Bội Lan, cô trông chừng thiếu gia, ta đi kiếm cái càng, chúng ta khiêng thiếu gia về.

- Được.

Miêu Bội Lan nhảy lại hố, tay cầm hai thanh đao, cảnh giác nghe ngóng bốn phía.

Trước đó dân tráng cứu chữa thương binh ném cáng lại bỏ chạy, nên trên quan đạo rất nhiều cáng, cả loại bằng vải mềm, lẫn loại cáng là tấm ván cứng, Bạch Chỉ Hàn liền lấy cái càng mềm mang về.

Bạch Chỉ Hàn về tới nơi vừa vặn lại nhìn thấy Miêu Bội Lan đang "cắn" Tả Thiếu Dương, mặt nóng như hòn than, giờ đứng ở góc độ người ngoài bình tĩnh nhìn lại mới thấy mình ngốc, tự dưng đi nghe nha đầu này xúi cắn môi y, thiếu gì chỗ để cắn chứ, như vai chẳng hạn, lại đi "cắn" vào chỗ đó.

Miêu Bội Lan vẫn như hiểu như không, cắn Tả Thiếu Dương mà không thấy y tỉnh lại, nói với Bạch Chỉ Hàn:

- Bạch tỷ tỷ, Tả đại ca lại ngủ mất rồi, phải làm sao bây giờ?

Bạch Chỉ Hàn có chút kiến thức về y học, kiểm tra hơi thở Tả Thiếu Dương, mặc dù hư nhược nhưng đều đặn, máu không chảy ra, không sốt, không đổ mồ hôi, nói:

- Không sao, thiếu gia đã dùng Nhân sâm tứ nghịch hoàn, vết thương không chảy máu nữa, tạm thời không nguy hiểm tới tính mạng, chỉ mệt mỏi quá độ mà thiếp đi thôi, chúng ta nhanh chóng đưa thiếu gia về thành cứu chữa.

Hai cô gái đặt Tả Thiếu Dương lên cáng, hướng về phía thành, đằng đông trời đã hửng sáng, không ngờ cả một đêm trôi qua mà không hay. Dọc đường đi không gặp phải bất kỳ quân địch nào, có rất nhiều người hướng bọn họ kêu cứu, nhưng cũng đành chịu, phải cắn răng mà đi. Chưa tới thành thì đã bắt gặp y quan đang được binh sĩ bảo vệ cứu chữa cho thương binh, kỳ quái là cổng thành còn nguyên vẹn, không hề có dấu vết giao chiến, hình như phản quân không thừa thế đánh thành.

Bọn họ lúc trước cứu chữa thương binh đi chừng mười mấy dặm, khi ấy vừa đi vừa dừng không cảm thấy gì, lúc về thì đi gấp không ngơi nghỉ, Miêu Bội Lan còn đỡ chứ Bạch Chỉ Hàn đã mệt lắm rồi, tóc tai tán loạn, bước chân lảo đảo, hai mắt mờ cả đi.

Tả Thiếu Dương nghỉ ngơi một lúc, ba viên thuốc cũng phát huy công hiệu mạnh nhất, thần trí tỉnh táo hơn, thấy Bạch Chỉ Hàn không cầm cự nổi nữa, cố gắng chống nửa người lên, gần như ngồi ngả về phía đầu Miêu Bội Lan, Bạch Chỉ Hàn mới kiên trì tới được cổng thành.

Trong số quan binh lĩnh nhiệm vụ thủ thành có Lưu hỏa trưởng trước đó cho Tả Thiếu Dương mượn phục trang quân y và đao thuẫn, thấy y vì cứu chữa thương binh mà trọng thương, cảm phục vô cùng, vội phái người khiêng cáng thay hai nàng, đưa Tả Thiếu Dương tới chỗ y quan đang trị bệnh cho thương binh.

Ở khoảng đất trống bên phải cổng thành là chỗ quan binh thiết lập điểm cữu thương tạm thời, tiếng khóc tiếng chửi bới hỗn loạn, chẳng khác gì cái chợ, dân tráng thì liên tục khiêng thương binh từ ngoài thành về, nơi đó hẳn đã chật cứng, Tả Thiếu Dương không muốn góp vui, bảo hai binh sĩ khiêng cáng đưa về Quý Chi Đường.

Từ lúc quân địch vây thành, mọi hoạt động giao thương đều gián đoạn, thêm nữa tình trạng thiếu thốn lương thực khiến người dân không thực sự cần thiết thì không ra khỏi nhà, hôm qua hai quân đại chiến, ai cũng muốn biết kết quả ra sao, đã đánh bại được phản quân hay chưa, nên túm năm tụm ba trên đường bàn tán, thấy quan binh là lân la dò hỏi, đa phần chỉ nhận được những cái lắc đầu, không hiểu là không thắng, hay là không biết, dù sao thành vẫn còn nguyên vẹn phản quân không đánh vào được là tin tốt.

Đoàn người Tả Thiếu Dương đi qua, không ít người nhón chân ngó, bởi vì y được hộ tống bởi mười binh sĩ lăm lăm vũ khí, vốn chỉ cần hai người giúp đưa về là đủ, có lẽ Lưu hỏa trưởng muốn bày tỏ cảm kích nên phái luôn mười người đi theo, thành ra bọn họ đi tới đâu thành tiêu điểm tới đó.

*****

Có người nhận ra được thanh niên đang nằm thiêm thiếp trên cáng kia chính là tiểu lang trung của Quý Chi Đường, thời gian qua Tả Thiếu Dương thành một danh nhân nho nhỏ rồi, từ sự kiện mời huyện lệnh tới nhà cho đến phương pháp chữa bỏng chữa thương mới mẻ hiệu quả, không ít người học theo dùng nước lạnh để chữa bỏng thay cho cách truyền thống, hiệu quả thấy rõ mà không thấy di chứng gì, một đồn mười mười đồn trăm, gần như cả thành chuyển sang dùng nước lạnh, tuy người nhận ra y là số ít, song nghe tới danh tiếng của y rất nhiều.

Thấy Tả Thiếu Dương mặt không ra sắc người, toàn thân máu me nằm trên cáng không nhúc nhích, cho rằng y đã chết, người thì thương cảm, than ông trời bất công, sao để một tài hoa của Hợp Châu chết trẻ như thế, người thì líu ríu nghị luận, người thì chạy đi loan tin, người thì bám theo xa xa đằng sau.

Thế là dần dần thành hàng ngũ dài kéo tới Quỹ Chi Đường.

Lương thị suốt cả một đêm không ngủ, nhấp nhổm đứng ở cửa hóng tin nhi tử, cả Miêu mẫu, Nhị Thảo cũng ở bên cạnh, Đại Tử và Nhị Tử phối bò, lại chúa ham ngủ nên đang ngủ trong nhà, Tam Thảo quá nhỏ chưa hiểu chuyện. Nghe những người khác bàn tán thì có vẻ trận chiến này diễn ra ngoài thành, địch bị bao vây, nên Lương thị cũng yên tâm phần nào, có điều chừng nào nhi tử chưa về thì lòng chưa yên.

Đột nhiên nhác thấy đầu ngõ có đoàn người lố nhố ở đầu đi tới, có cả binh sĩ hộ tống, định tránh qua bên nhường đường, song hai nữ tử đi đầu trông giống Bạch Chỉ Hàn và Miêu Bội Lan, nhi tử không thấy đâu, lòng nổi lên linh cảm không lành, chạy vội tới xem.

Chỉ thấy hai binh sĩ khiêng một cái cáng, người trên đó nửa nằm nửa ngồi, toàn thân máu me, nhất là ở chân, không khác gì mò từ ao máu lên, tuy mặt nhợt nhạt, môi thì sưng như ong đốt, ăn mặc cũng khác lúc rời nhà, song là người mẹ, bà nhận ra ngay, là nhi tử không sai được, Lương thị sợ tới chân nhũn cả ra, nhào tới ôm chầm lấy Tả Thiếu Dương:

- Trung Nhi, Trung Nhi, con tôi làm sao thế này...

Hai bàn tay nhăn nheo đầy vết trai sờ mặt lại sờ người tìm kiếm vết thương, còn run như cầy sấy.

Tả Thiếu Dương chỉ lờ mờ nhận ra mẹ mình, mẹ y thì nói líu lưỡi lại chẳng nghe ra gì, y thì yếu tới mức tới nói cũng không muốn, chỉ mỉm cười trấn an mẹ.

Có điều nụ cười Tả Thiếu Dương không thành công lắm, lọt vào mắt Lương thị giống như nhăn mặt vì đau đớn, càng thương, quay đầu về phía hiệu thuốc kiệt lực kêu lên:

- Lão gia! Lão gia, không xong rồi, mau ra đây! Trời sắp sập rồi... Mau mau ra đây đi...

Miêu mẫu chân có tật nên chạy chậm hơn, thấy nữ nhi bình an, còn chưa kịp thở phào thì nghe thấy Lương thị kêu gào, trượt chân ngã oạch một cái ngã ra đất, Nhị Thảo vội đỡ dậy, song Miêu mẫu nhũn hết cả người, thôi xong rồi, nếu tiểu lang trung có bề gì, nhà mình bị đuổi đi là cái chắc, giờ đang chiến tranh loạn lạc, mẹ góa con côi bọn họ biết sống thế nào?

Chưa kế thời gian qua ở Quý Chi Đường, công việc nhà hạ, cơm thì lúc nào cũng ăn no bụng, giữa lúc cả thành chết đói mà nhà mình cuộc sống còn thoải mái hơn cả khi ở Mai thôn, Tả lang trung tuy ít nói, song không làm cao như vị tiên sinh già trôn thôn, rất hiền lành, Lương thị thì tính tình không khác bà là bao, thi thoảng lại cùng nhau tâm sự chuyện nhà.

Hài lòng nhất là tiểu lang trung, khỏi nói cũng biết có ý với khuê nữ quê mùa của mình, đối đãi với mấy đứa đệ muội vô cùng tốt, rảnh rỗi còn chỉ dạy chúng học chữ học y, tiếc là mấy đứa này không có thiên phận, chỉ có sức khỏe, học trước quên sau, dầu thế chỉ cần khuê nữ gả cho Tả gia, bất kể là làm lớn hay làm nhỏ thì nửa đời còn lại cả nhà không lo gì nữa rồi.

Thế nên nhìn thấy thảm trạng của Tả Thiếu Dương, Miêu mẫu hoảng không thua kém gì Lương thị.

Miêu Bội Lan cũng rất áy náy, nàng vốn đi theo bảo vệ Tả Thiếu Dương, vậy mà người cần bảo vệ suýt nguy tới tính mạng, bản thân thì lành lặng, không dám ngẩng đầu nhìn Lương thị.

Bạch Chỉ Hàn nói thay Tả Thiếu Dương:

- Thái thái, thiếu gia bị thương ở chân, không sao...

- Còn nói là không sao! Khi đi thì đứng, khi về lại nằm là thế nào hả?

Lương thị thường ngày luôn đứng về phía Bạch Chỉ Hàn mắng nhi tử, thời khắc này con mình đương nhiên là nhất, vừa ôm nhi tử như gà mẹ bảo vệ trứng, vừa khóc vừa gào nát lòng:

- Lão gia, lão gia... Nhanh lên kẻo không kịp nữa rồi.

Tả Quý đang ngồi trong nhà uống trà, nghe thấy thê tử hô hào cũng hoảng, đoán chắc liên quan tới nhi tử, rơi cả cốc trà xuống, nước nóng bắn lên chân, ông cũng kệ, chạy vội ra ngoài:

- Làm sao, làm sao, xảy ra chuyện gì.

- Lão gia, không xong rồi... Hu hu hu, Trung Nhi... Nhiều máu, nhiều máu lắm... Toàn thân toàn là máu thôi.

Tả Thiếu Dương bị mẹ hết ôm chặt lấy lại kêu gào bên tai, tình táo lại, nhìn thấy cha một tay vén áo bào chạy phăm phăm tới, cha y trước nay làm gì cũng đủng đỉnh thong thả, chưa bao giờ tốc độ như lúc này, chỉ là vạt áo ướt một mảng, ở ngay giữa hai chân, không biết làm sao ra nông nỗi này, chỉ thấy buồn cười:

- Cha, mẹ, đừng lo, con... Con không làm sao đâu mà.

Tả Quý vịn lấy cáng, ông trấn tĩnh hơn thê tử, nhìn Tả Thiếu Dương một lượt, mặc dù toàn thân máu me nhưng vẫn lành lặn, không có thương tích nào lớn, đoán chừng chỉ chân bị thương thôi. Hành y mấy chục năm, tuy chẳng có thành tựu gì, nhìn vết thương cũng nhận ra không đến nỗi trí mạng, đã được băng bó rồi, bắt mạch cho nhi tử, phát hiện khí huyết bạo thoát, thần trí suy kiệt, nói:

- Nhanh, nhanh, mau đưa vào trong nhà.

Hai binh sĩ khiêng Tả Thiếu Dương vào Quý Chi Đường, cẩn thận đặt y xuống giường bệnh, sau đó cáo từ, trong nhà đang rộn cả lên, cũng quên cả cám ơn, song họ vừa ra ngoài lập tức được bách tính vây lấy hỏi han nguồn cơn, cả những binh sĩ bị thương nằm ở tiệm tạp hóa cũng đi ra.

Mấy binh sĩ này cũng có biết mấy đâu chỉ nhận lệnh đưa Tả Thiếu Dương về thôi, ăn sóng nói gió là bản tính của người nhà binh, thêm mắm thêm muối kể Tả Thiếu Dương quên mình xung phong chiến tuyến cứu chữa thương binh thế nào, bị địch bắn tên xuyên đùi vẫn không đổi sắc mặt, một tấc lên tận trời.

Người nghe xuýt xoa tán thưởng không thôi, thi thoảng nghe lão tiên sinh hay thuyết thư kể truyện anh hùng hảo hán thời xưa, tuy thán phục nhưng mà xa vời, lại toàn là người chết từ thời tám hoánh nào rồi, bây giờ mới thấy tấm gương sống đích thực, hào hứng đến nỗi chẳng nghe hết chuyện vội đi kể cho người khác, dù gì có đề tài mà nói cũng vẫn hơn cả ngày kêu đói...

Ở bên trong Quý Chi Đường, Lương thị không ngừng lau nước mắt trách bản thân:

- Đều tại thiếp, thiếp không giữ được nó, đáng lẽ không để cho nó đi, nếu nó có mệnh hệ gì thì sống làm sao đây...

- Nín đi, cho nó nghỉ ngơi, muốn nó chết thì cứ khóc to vào!...

Tả Quý quát câu này hiệu nghiệm ngay, Lương thị đưa cả tay bịt mồm không cho tiếng khóc phát ra, ông lấy kéo cắt rộng chỗ vết thương, quan sát một hồi, gọi Bạch Chỉ Hàn tới:

- Thiếu gia lúc tỉnh có dặn gì không?

Bạch Chỉ Hàn vốn sức yếu, cho dù Miêu Bội Lan đã gánh cho nàng phần lớn trọng lượng, nhưng về tới nhà vẫn sống dở chết dở, Tả Thiếu Dương đặt xuống giường, nàng cũng ngồi bịch xuống ghế thở, mặt trắng nhợt nhạt, nghe Tả Quý hỏi mới gượng đứng dậy đi tới trả lời:

- Lão gia, thiếu gia nói chỉ cần rửa lại vết thương, sau đó khâu lại rồi băng bó.

Sát trùng và làm sạch vết thương Tả Thiếu Dương đều đã dạy cho Tả Quý rồi, cái này không cần kiến thức sâu xa gì, Tả Quý cùng nhi tử cứu chữa thương binh nhiều rồi nên rất thông thạo, đồng thời bảo thê tử đi nấu cháo thuốc, luận về phương thuốc điều dưỡng, Tả Quý dựa vào nhiều năm kinh nghiệm còn trên nhi tử.

Tả Quý rửa vết thương, sau đó Bạch Chỉ Hàn theo kinh nghiệm trước đó khâu vết thương lại, sau đó rắc thuốc, băng bó.

Xử lý xong vết thương thì cháo cũng nấu xong, đích thân Lương thị đút cho nhi tử từng thìa, đến một giọt dây ra ngoài cũng không có, chỉ sợ thiếu đi một chút ảnh hưởng tới sự hồi phục của nhi tử.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-397)


<