← Hồi 168 | Hồi 170 → |
Tang mẫu chạy ra ngoài, bà ta không quá ngu, hôm nay nấu nhiều cơm như vậy chẳng qua là đói mờ mắt cho nên nhất thời mất kiểm soát, tính ra đã ăn mất ba cân gạo rồi, từ mai trở đi phải tiết kiệm hơn. Cho dù như vậy thì năm đấu gạo ăn được bao lâu chứ, một tháng? Cho nhiều nước tới mấy chỉ hơn tháng là cùng, phản quân lần này xem chừng khó dẹp được, mà dẹp được rồi thì sao? Cũng chẳng thể có lương thực ào ào đổ vào được, phải tính kế lâu dài.
Mắt Tang mẫu đảo tròn, thấy Bạch Chỉ Hàn quay đầu ngoài cửa, có vẻ chẳng quan tâm, len lén tới bên Tiểu Muội:
- Con gái ngoan, mẹ còn chưa ăn no, hai cái bánh to như vậy, con ăn không hết, cho mẹ một cái đi.
Tang Tiểu Muội cười khổ, lấy một cái bánh đưa cho mẹ.
Tang Oa Tử thấy vậy cũng học theo, mon men tới gần bên Hoàng Cầm, huých nàng một cái:
- Tức phụ, cho ta một ít, ta còn đói lắm, nửa cái thôi cũng được.
Hoàng Cầm tức tối lườm hắn, dù là thế nàng vẫn lấy một cái bánh bao đưa cho Tang Oa Tử.
Tang Oa Tử cười hì hì nhận lấy, hai mẹ con Tang gia đang hớn hở cho bánh vào mồm thì bất ngờ nghe thấy giọng lành lạnh của Bạch Chỉ Hàn:
- Nếu hai người mỗi bữa chỉ ăn một cái bánh bao thì chiều chỉ đưa hai cái thôi. Các ngươi ăn hết bao nhiêu sẽ đưa bấy nhiêu, đó là quy củ thiếu gia ta định ra.
Tang Oa Tử cầm cái bánh, không biết nên ăn hay không, Tang mẫu cười khanh khách:
- Con gái ngoan, đừng sợ, tiểu lang trung sao nỡ để con bị đói, nói vậy thôi, lát nữa sẽ mang thêm thức ăn tới cho con.
- Ta chưa nói hết, thiếu gia ta còn dặn, ba người các ngươi, bất kể là ai, chỉ cần dám ăn một miếng của họ, dù là một ngụm canh, lập tức đuổi ra ngoài quán trà, không tin thử xem.
Lời này Tả Thiếu Dương nói ra thì có lẽ sức uy hiếp không đầy đủ, nhưng do Bạch Chỉ Hàn nói ra, Tang mẫu nhìn vẻ mặt vô cảm, lời lẽ như dao cắt ấy, không dám coi là đùa, hơn nữa giờ trong nhà còn có gần năm đấu gạo, chưa tới lúc cùng đường hết lối, không nên liều, trả lại cái bánh bao:
- Con ăn đi, mẹ no rồi.
Tang Oa Tử chẳng còn cách nào, lưu luyến bỏ cái bánh bao vào bát Hoàng Cầm.
Tang Tiểu Muội và Hoàng Cầm đói tới mờ mắt rồi, lập tức ăn như gió cuốn mây tàn, chẳng còn tí hình tượng thục nữ nào, thoáng chốc mà bốn cái bánh bao, cùng canh và dưa muối đều hết veo, vậy mà sờ bụng vẫn thấy như chưa ăn gì. Đó là cảm giác do đói quá mức mà ra, kỳ thực thì bụng đã no rồi, nhiều người chết vì bội thực là thế.
Bạch Chỉ Hàn thu dọn bát đĩa cho vào giỏ, đến đi đều lặng lẽ như bóng ma. Tang mẫu chưa hết tiếc rẻ, bụng vừa ăn xong đã réo đói, liếm nước bọt lẩm bẩm:
- Cái thứ gà không để được trứng thì cho ăn làm cái gì, phí cơm phí gạo.
Hoàng Cầm nghe câu này mặt tối sầm lại, Tang Oa Tử lúng túng quay đầu đi.
Tới khi về phòng, cùng nhau bàn tính lại sẽ kinh doanh quán trà thế nào, Tiểu Muội hào hứng nói một thôi một hồi mới nhận ra Hoàng Cầm nãy giờ chỉ ậm ừ cho có, tuy là tỷ muội thân thiết với nhau từ nhỏ, song chủ đề này quá mẫn cảm, Tiểu Muội chưa bao giờ nhắc tới, giờ không đành lòng:
- Tẩu tử, hay là nhờ Tả đại ca khám cho tẩu xem, y thuật huynh ấy rất cao.
- Muội nói vớ vẩn cái gì thế.
Hoàng Cầm đỏ mặt gắt, nàng được gả cho Tang Oa Tử gần bốn năm rồi, tới nay cái bụng vẫn chẳng có động tĩnh gì, đây cũng là một phần nguyên do khiến quan hệ giữa nàng và Tang mẫu rất căng thẳng, Tang mẫu mỉa mai nàng suốt, thậm chí có lần nàng loáng thoáng nghe thấy Tang mẫu bàn chuyện cưới tức phụ khác, chỉ là bà ta keo kiệt tiếc tiền nên chưa kiếm được đối tượng phù hợp.
Chưa nói tới điều đó, là một nữ nhân không sinh được con, Hoàng Cầm khổ tâm vô cùng.
- Có gì mà vớ vẩn, có bệnh thì đi khám chứ sao.
Tiểu Muội quyết tâm hôm nay phải nói, nàng cũng biết mẹ mình có ý kiếm cho đại ca mình tức phụ mới, lúc đó Hoàng Cầm phải ra sao, nữ nhân không sinh được con sẽ bị đuổi đi, tới nhà mẹ đẻ cũng không thể nói được gì, thậm chí thấy mất mặt không nhận con.
Trong quan niệm người xưa, chuyện sinh nở là của nữ nhân, không sinh được con là lỗi của nữ nhân rồi. Hoàng Cầm cũng nghĩ thế, nàng đi xem không ít nơi, chẳng qua không phải là đi xem lang trung, mà chủ yếu là những bà đỡ, hay phụ nữ già có kinh nghiệm, ai mách gì nàng làm theo nhưng tới giờ vẫn không có hiệu quả.
Chỉ mới nghĩ nói chuyện này với Tả Thiếu Dương, mặt Hoàng Cầm nóng như lửa đốt:
- Y là nam nhân, hơn nữa là tình lang của muội, muội bảo ta mở miệng thế nào.
- Thì có sao nói thế, chỉ xem lưỡi bắt mạch chứ gì.
Hoàng Cầm lờ mờ hiểu ra gì đó, ngạc nhiên nhìn Tiểu Muội:
- Này tiểu nha đầu, có biết nam nữ sinh con thế nào không?
Tiểu Muội bĩu môi, hếch cái mũi nho nhỏ lên:
- Thì ngủ với nhau rồi có con, hừm, muội là đại cô nương rồi đương nhiên biết.
Hoàng Cầm hỏi dồn:
- Ngủ thế nào?
- Nhắm mắt lại ngủ chứ ngủ thế nào.
Mắt Tiểu Muội mở to hết cỡ:
Quả nhiên là thế, nha đầu này chả biết cái gì còn mạnh miệng, Hoàng Cầm ôm bụng cười, cũng phải thôi, chuyện này nàng được mẹ dạy trước khi xuất giá, còn mang búp bê nam nữ hợp hoan ra làm mẫu. Tiểu Muội lần trước bị ép gả cho Chu chưởng quầy, ai cũng lo nơm nóp nàng làm chuyện dại dột, phái người canh suốt ngày đêm, chả nghĩ tới chỉ bảo chuyện đó, khiến nha đầu này tới giờ vẫn còn ngây ngây ngô ngô.
Hoàng Cầm nén cười, nhích tới bên tai Tiểu Muội thì thầm, Tiểu Muội càng nghe mặt càng đỏ, tới khi Hoàng Cầm đưa tay ra sờ ngực nàng làm mẫu, Tiểu Muội như chạm phải điện, đẩy văng Hoàng Cầm ra:
- Đừng nói nữa, đừng nói nữa, xấu hổ chết đi được.
Rồi chạy về giường chùm chăn kín người.
Hoàng Cầm càng cười tợn, cười một hồi, nghĩ tới bản thân, nước mắt cứ thế lã chã tuôn rơi trên khuân mặt thiếu phụ mới tròn đôi mươi.
Tiểu Muội nằm trong chăn, tim vẫn đập thình thịch như con thỏ nhỏ đang nhảy trong đó, nàng đâu ngờ chuyện nam nữ là như thế, tưởng tượng một ngày Tả Thiếu Dương làm thế với mình là không biết là sợ hay là thích đây?
Đợi thêm một lúc không thấy bên ngoài có động tĩnh gì, Tiểu Muội he hé mở chăn nhìn, chỉ thấy khuôn mặt Hoàng Cầm đã ngập trong nước mắt, Hoàng Cầm cố lau đi để không muốn ai biết mình khóc, nhưng lau mãi không hết, càng lau càng lem nhem, bờ môi còn có vến răng cắn, rõ ràng nàng kìm nén không cho tiếng khóc phát ra.
Quá đau, bất kể ai nhìn thấy Hoàng Cầm thời khắc này cũng đau lòng, ai ngờ được thiếu phụ suốt ngày nói cười đùa nghịch, đôi phần đanh đá lại mang trong lòng nỗi đau lớn như vậy, Tiểu Muội cũng không biết, xưa nay luôn là vị tẩu tử kiêm tỷ muội này trêu chọc nàng, dỗ dành nàng, chiều chuộng nàng.
Tiểu Muội chạy tới lau nước mắt cho Hoàng Cầm, khăn tay quá mỏng lau không đủ, nàng dùng cả tay áo lau.
- Cám ơn muội.
Hoàng Cầm dần bình tĩnh lại, nàng không mau nước mắt như thế, chỉ là vừa rồi liên tưởng tiểu lang trung kia đối đãi với Tiểu Muội như thế, trông người nghĩ tới ta, tâm sự dồn nén mới bung ra, không kìm nén được, qua đôi mắt mông lung nước nhìn thấy Tiểu Muội cũng khóc thành mèo mướp rồi, bật cười:
- Đúng là nha đầu ngốc, có thế cũng khóc.
Trong phòng trở nên im lặng, hai cô gái ngồi dựa vào nhau, một lúc sau Tiểu Muội lên tiếng trước:
- Vậy tẩu định làm thế nào bây giờ?
- Ta cũng không biết nữa.
- Hay ... hay là cứ tìm Tả đại ca hỏi xem sao.
- Thôi, đừng nói chuyện này nữa, phiền lắm, chúng ta bàn chuyện quán trà đi. Lúc nãy muội nói tới chuyện dùng chén trà có nắp tới đâu rồi, ta thấy cũng được đấy, nhất định chúng ta phải kinh doanh quán trà thật tốt, phải làm khác hẳn trước kia.
← Hồi 168 | Hồi 170 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác