Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Đại Đường tiểu lang trung - Hồi 126

Đại Đường tiểu lang trung
Trọn bộ 397 hồi
Hồi 126: Không đáng một đồng
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-397)

Người xưa không mấy ai có thói quen ngủ trưa, ngày ngắn, phải tranh thủ lúc trời sáng để làm việc, nhưng hôm nay lại yên tĩnh khác thường, đường phố gần như không còn ai qua lại nữa, cửa hàng cửa hiệu đóng im ỉm, đặc biệt ở cái phố nhỏ không nằm trên trục đường chính của Quý Chi Đường.

Bên trong Quý Chi Đường tuy đông người hơn thường ngày song càng yên ắng, người Cù gia không có tâm trạng nói chuyện.

Chợt bên ngoài có người gọi:

– Tả lang trung có nhà không?

Lương thị đặt cái áo đang vá dở xuống, ngẩng đầu lên, thì ra là Nghê đại phu của Huệ Dân Đường, theo sau có một quản gia ôm cái hộp gấm và một tiểu nha hoàn bế tiểu thiếu gia Trí Nhi.

Tả Quý vuốt thẳng áo đứng dậy, Tả Thiếu Dương đặt bút rời bàn đón khách:

– Nghê đại phu, mời vào.

Nghê đại phu mỉm cười bước vào, liếc nhìn Cù gia sau bình phong, hỏi nhỏ:

– Còn có bệnh nhân sao?

– Vâng, là Cù lão thái gia ở sau nhà, bị trúng phong, bệnh rất nặng nên ta giữ họ lại trị liệu.

Nghê đại phu không biết vị kinh quan cáo lão này, chỉ cho là khách thường:

– Ồ, phương thuốc chữa trúng phong của tiểu lang trung đúng là tạo phúc một phương, ài, buổi chiều cũng có mấy người bị bệnh đưa tới Huệ Dân Đường, lão hủ vì chuyện nhà quấn lấy, không thể khám bệnh, mà thực tình thì bằng phương thuốc của lão phu, muốn chữa được bệnh này rất tốn kém, không như phương thuốc của quý đường, khó có người kham nổi. Xảy ra chuyện của xá đệ, gia tài đã bị kéo cả vào đó, không còn sức gánh được, lại không tiện giải thích, nên đóng cửa cho thanh tịnh.

Tả Quý cười khan mấy tiếng, mời ông ta ngồi:

– Không biết muộn thế này rồi Nghê đại phu còn tới hàn xá có chuyện gì?

Nghê đại phu mở đầu câu chuyện:

– Tả lang trung, nghe nói phản quân công đánh huyện thành không phải tin đồn thất thiệt đâu, quý đường đã mua được lương thực chưa? Nếu như lương thực không đủ, bỉ đường trước nay luôn đông người, giờ gia phó đều giải tán cả, nên thành dư dả. Với giá lương thực như bây giờ, dù có tiền không mua nổi, ài không biết có nên nói là may mắn trong bất hạnh không, nếu Tả gia không đủ dùng, lão hủ cho người đưa tới một ít.

Tả Quý cảm kích lắm, người thời điểm này còn sẵn lòng nhường gạo cho người khác, tấm lòng không cần phải nói, vội chắp tay nói:

– Trong nhà tạm thời vẫn đủ lương thực ăn, nếu như có thiếu thốn, nhất định cầu viện quý đường.

– Không thành vấn đề, Tả lang trung cần cứ nói một tiếng là được. Nghe đồn phản quân tới mấy vạn, e đánh trận này không phải nửa tháng một tháng mà xong được, còn phải tính toán lâu dài.

– Đúng thế.

Tả Quý phụ họa, nhìn tiểu thiếu gia nằm trong lòng tiểu nhà hoàn, nha hoàn này không lớn hơn bao nhiêu, rất xinh xắn, ăn mặc cũng là lụa, chỉ có điều cách để tóc cũng toàn bộ trên người trên dưới không có trang sức mới biết là hạ nhân, tiểu thiếu gia Trí Nhi sắc mặt không tốt, song đôi mắt linh động nhìn bốn phương. Tả Quý mỉm cười:

– Xem ra bệnh lệnh lang chuyển biến tốt.

– Đúng thế, may nhờ cha con Tả lang trung không nề hà hiềm khích cũ toàn lực cứu chữa, hai vị là ân nhân cứu mạng của khuyển tử.

Già trả Cù gia nghe lời này chấn động, bấy giờ mới hiểu vị Nghê đại phu vang danh Hợp Châu này tới đây tạ ơn cha con Tả lang trung cứu mạng con ông ta, thế mà trước đó bọn họ lại không tin tưởng Quý Chi Đường làm lỡ chuyện cứu chữa, bệnh tình lão thái gia trầm trọng thêm.

– Nghê đại phu quá lời.

Tả Quý gọi:

– Trung Nhi, tới khám lại cho tiểu thiếu gia đi.

– Vâng.

Tả Thiếu Dương lấy ghế tròn ngồi trước mặt tiểu nha hoàn, đưa tay xem mạch Trí Nhi:

– Nhóc con, hôm nay đã ăn cơm chưa?

Trí Nhi gật đầu:

– Ăn rồi, đệ ăn một bát cháo gà to.

– À, tốt.

Tả Thiếu Dương xem mạch xong nói với Nghê đại phu:

– Dương khí của đứa bé đã phục hồi, có điều âm hàn ngưng tụ quá sâu, đặc biệt là chi dưới, nên vẫn lạnh, không thể lơ là, nhất định uống thuốc đúng giờ, không bỏ bữa nào.

Nghê đại phu gật đầu, lần trước chẳng qua ông ta tâm trí rối loạn vì chuyện đệ đệ mà để bệnh con mình nặng thêm, bệnh giờ thuyên giảm, thật ra không cần nhờ tới Quý Chi Đường nữa, y thuật của Nghê đại phu không phải hữu danh vô thực, đợi Tả Thiếu Dương xem bệnh xong thay đề tài:

– Hôm nay lão hủ mang khuyển tử tới ngoài khám lại còn có chuyện cần thương lượng.

Tả Thiếu Dương mỉm cười, y sớm đoán trước rồi:

– Nghê đại phu vẫn muốn mua phương thuốc đó à?

– Đúng thế, chuyện này ...

Nghê đại phu đưa mắt nhìn về phía Cù gia, không nói nữa:

Bạch Chỉ Hàn thấy bọn họ nghe tới đoán này, nàng thông minh đoán ngay ra Nghê đại muốn bọn họ tránh đi, nhưng ngoại tổ phụ trúng gió không thể di chuyển, đành vờ không hiểu gì cả.

– Xin lỗi, hiệu thuốc của chúng tôi quá đơn giản, không có phòng khách riêng kín đáo như của quý đường, hơn nữa Cù lão thái gia bệnh nặng không tiện di chuyển. Nghê đại phu nếu không muốn ra ngoài nói chuyện thì chúng ta cứ nên nói ở đây, cũng chẳng phải chuyện gì mất mặt.

Mấy lời của Tả Thiếu Dương làm khuôn mặt phủ sương giá của Bạch Chỉ Hàn như tan ra đôi chút.

Nghê đại phu cố kỵ thanh danh cho Huệ Dân Đường, nhưng mà nhi tử mình tới Quý Chi Đường chữa bệnh thì nhiều người biết lắm rồi, còn gì nữa mà che đấu, chỉ làm mất phong độ bản thân, cũng không thể bảo người ta ra ngoài trời lạnh nói chuyện, như thế quá thiếu phép tắc, gọi quản gia đưa hộp tới, đặt lên bàn:

– Lão hủ biết cách bào chế ô đầu thì quý đường không bán được, còn phương thuốc trúng phong giá trị liên thành, tự lão hủ biết không mua nổi. Có điều khuyển tử lần này bệnh nặng, may nhờ lệnh lang cứu chữa, kéo lại được cái mạng nhỏ này. Trước đó lệnh lang nói phương thuốc này khá rẻ, có ý mua về, mong Tả lang trung nhường cho, để Nghê gia không phải lo về sau.

Nói rồi mở hộp gấm, bên trong là văn khế:

– Thực sự không dám dấu, vụ kiện của xá đệ đã làm Nghê gia hao phí hết tiền tài, không còn tiền để trả nữa, chỉ có 50 mẫu ruộng này, đem đổi phương thuốc quý đường, không biết ý các vị ra sao?

Mấy người Cù gia không dám tin, ai ngờ được cái Quý Chi Đường nghèo khó này có phương thuốc đổi lấy được 50 mẫu ruộng tốt, đánh giá người đúng là không thể nhìn bề ngoài, đây cũng là tin mừng, vì y thuật Quý Chi Đường cao thế thì bệnh của lão thái gia không cần quá lo. Bạch Chỉ Hàn lại lo chuyện khác, trước đó vì hiểu lầm cùng thành kiến, thái độ của nàng với Tả Thiếu Dương không tốt lắm, sợ y không tận tâm chữa bệnh.

Trong mắt nàng thì Tả Thiếu Dương là kẻ gian trá hẹp hòi.

Phía bên kia Tả Quý cầm cốc trà lên uống, mỉm cười nói:

– Nghê đại phu, hôm đó lão hủ cũng có mặt ở công đường, Tùy chưởng quầy nói có lý, hiện này ruộng tốt nhiều, chỉ thiếu người làm ruộng thôi, Tả gia ta chỉ có vài người thế này ...

Lời không nói hết, ý tứ đã rõ, ông ném củ khoai nóng này cho Tùy gia không được, giờ lại ném cho nhà ta là cớ làm sao?

Nghê đại phu chắp tay:

– Lão hủ tuyệt không có ý đó, chỉ là cần phương thuốc để tránh khuyển tử về sau bệnh cũ tái phát thôi. Số ruộng này Tả lang trung không muốn, có thể hạ giá bán ra, hẳn bảy tám lượng vẫn có thể.

Tả Thiếu Dương cũng tin Nghê đại phu không phải định hại nhà mình, ông ta tuy không phải là chính nhân quân tử, song là người biết lý lẽ phải trái, có nguyên tắc giới hạn, loại người lý trí, không làm chuyện tự cho mình là thông minh còn người khác là ngu ngốc, thấy cha nhìn mình, liền lên tiếng:

– Nghê đại phu, Nghê gia vì vụ án này mà tiền tài tiêu tán, đang lúc khó khăn, ta không muốn khiến quý đường thêm nguy khốn, thế nên hi vọng Nghê đại phu suy nghĩ kỹ càng, đừng vì báo ơn mà làm thế.

*****

Nghê đại phu hết sức nghiêm túc, nói chắc nịch:

– Tiểu lang trung có lòng rồi, lão hủ tự biết mình làm gì.

– Trước đó ta cũng nói rồi, phương thuốc này nói ra không đáng giá một đồng, ta nói thật lòng đấy, nó không phải cái gì cao siêu.

Nghê đại phu xua tay:

– Y thuật vốn là thế, dù bệnh nan y nguy cấp, người biết chữa không cần tốn hơi sức cũng chữa được, không biết cách chữa thì có nghĩ vỡ đầu cũng không ăn thua, khác nhau đôi khi chỉ là vị thuốc nhỏ. Giống như tờ giấy, chọc thủng rồi chẳng là gì hết, không chọc thủng ra thì hoàn toàn khác. Nếu cậu không nói, lão hủ không biết vẫn hoàn không biết, không trị được vẫn hoàn không trị được, lấy 50 mẫu ruộng phá vỡ tầng giấy này là hoàn toàn xứng đáng.

Tả Quý vuốt râu cười:

– Nghê đại phu nói đúng, lang băm, lương y, đơn tốt, đơn xấu chỉ cách nhau một chút thôi.

Tả Thiếu Dương khẽ gật đầu.

Nghê đại phu biết chuyện thành rồi, lấy ra hai tờ văn khế:

– Đây là văn khế chuyển nhượng, hai bản, một bản lão hủ đã đóng dấu bỉ đường, chỉ cần con dấu quý đường là được.

Tả Quý nhận lấy xem, thấy nhi tử không có ý kiến gì nữa liền đóng dấu vào.

Bạch Chỉ Hàn ở bên nhìn mà hâm mộ, nhà nàng cũng chẳng khó khăn vô cùng, bây giờ ngoại tổ phụ bệnh nguy, nếu có mệnh hệ gì, nguồn kinh tế duy nhất trong nhà cũng đoạn tuyệt, nàng thì dễ rồi, muốn dung mạo có dung mạo, muốn thân phận có thân phận. Đừng nói ở huyện thành xa xôi này, thậm chí rất nhiều công tử kinh thành có ý với nàng, nếu Cù gia không đóng cửa tạ khách thì ngày nào cũng có người tới mai mối.

Song nếu nàng gả đi rồi thì mọi chuyện không còn do mình định đoạt được nữa, lúc đó tổ mẫu, cữu mẫu và Long thẩm sẽ ra sao? Nghĩ tới đó chỉ thấy tương lai bao phủ một màu u tối, đôi mắt đẹp u buồn nhìn xa xăm ra bầu trời âm u.

Có điều chỉ là thoáng chốc, Bạch Chỉ Hàn nàng nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhìn ngoại công nằm thiêm thiếp trên giường, nàng không cho phép bản thân được mềm yếu, bây giờ là lúc trong nhà cần nàng nhất.

Tả Thiếu Dương về quầy thuốc, viết phương thuốc ra đưa cho Nghê đại phu xem.

– Đây là thông mạch tứ nghịch thang mà, lão hủ cũng cho khuyển tử dùng phương thuốc này mà không hiệu quả.

Tả Thiếu Dương mỉm cười chỉ:

– Nghê đại phu xem chỗ này.

– Hả phụ tử 30 miếng, hôm đó An quan y cũng nói cậu dùng 30 miếng phụ tử sắc thuốc cho khuyển tử, lão phu không tin, vậy là thật sao?

Nghê đại phu không dám tin, chuyện ngày hôm đó vì bận rộn việc nhà mà ông không có thời gian cân nhắc tới nó:

– Nếu không đúng là thật, đệ đệ ông cũng không thoát nạn được.

Nghê đại phu sững sờ, 8 miếng ô đầu không trúng độc, ông có thể chấp nhận, nhưng tận 30 miệng phụ tử, quá khó tin lại không thể không tin, nếu không chỉ có thể giải thích Tả gia mua chuộc Tiền huyện lệnh, An y quan, Thang bác sĩ để chứng minh đệ đệ mình vô tội, chỉ nghĩ thôi ông ta đã bật cười:

– Bội phục, bội phục, tiểu lang trung cậu có thể bào chế phụ tử tới mức này, lão hủ không biết nói gì ngoài chữ phục nữa rồi.

Tả Thiếu Dương đứng dậy đáp lễ:

– Nghê đại phu quá khen.

Nghê đại phu xoa đầu nhi tử, hài lòng:

– Biết được hiệu dụng của ô đầu phụ tử do quý đường bào chế, từ nay rất nhiều phương thuốc của lão phu có thể phát huy tối đa tác dụng của nó, ha ha ha, lão hủ đã nói mà, tính ra thì kinh nghiệm này giá trị ngàn vàng, đa tạ Tả lang trung chịu chuyển nhượng, lão hủ thấy mình hôm nay thu được món hời rồi.

Sự khoáng đạt của Nghê đại phu khiến Tả Thiếu Dương có thiện cảm hơn nhiều, dặn thêm:

– Nghê đại phu nhớ chú ý một điểm, lượng dược liệu nên khống chế tùy theo bệnh mà gia giảm, ngoài ra phải đun riêng trước một canh giờ. Không thể quá lâu nếu không tổn hại tới dược liệu, còn quá ít sẽ không trừ hết được độc tình.

– Lão hủ nhớ rồi, đa tạ tiểu lang trung nhắc nhở.

Nghê đại phu vén áo bào đứng dậy:

– Quý đường bận rộn, lão hủ không làm phiền nữa, quản gia của ta sẽ dẫn các vị đi ra ngoài thành xem ruộng, lão hủ xin cáo tử.

Cha con Tả Quý ra tận cửa tiễn chân.

Tả Quý không hứng thú với chuyện đồng áng, ông coi mình là dòng dõi thư hương, mở hiệu thuốc kiếm ăn là bất đắc dĩ rồi, nếu còn ra đồng làm việc, chân lấm tay bùn thì mất mặt.

Tả Thiếu Dương thì khác vì y trước đó có ý trồng thuốc, giờ có thêm số ruộng này, biết đâu thích hợp thì đỡ tốn công khai hoang, liền theo Nghê quản gia rời thành/

Huyện thành tuy không lớn, nhưng đi bộ cũng mất hết bốn mươi phút,

Tả Thiếu Dương sáng nay cũng đi vòng vòng nửa thành rồi, thế nhưng khi Nghê quản gia chỉ vị trí ruộng nhà họ thì mệt mỏi bay biến hết, nói ra cũng khéo số ruộng này gần ngay cái con suối nhỏ có chỗ đất y định khai hoang, chỉ cách vài trăm bước chân, đứng xa xa đã thấy.

50 mẫu ruộng này liền thành một mảnh, rất bằng phẳng, chỉ có chưa tới mười mẫu ruộng do mấy nông hộ ở Hà Loan thôn thuê trồng, hiện giờ là lúc nông nhàn, ngoài ruộng toàn là đống rơm cỏ chất ở đó, chẳng có ai cả, số ruộng khác thì cỏ hoang mọc lan khắp nơi, do mùa đông này tuyết rơi liên tục, nước ngập kín ruộng, lại kết thành bằng, trắng phau phau cả mảng.

Tả Thiếu Dương theo Nghê quản gia xem hết một lượt ruộng, lại tới Hà Loan thôn, tìm lý trưởng và mấy điền hộ thông báo chuyện chuyển nhượng đất, bảo với họ sau này nộp tô thay bằng nộp cho Quý Chi Đường. Mấy điền hộ chỉ vâng dạ qua loa, Tả Thiếu Dương hỏi ra mới biết, trong thôn hay tin phản quân sắp đánh tới đều thu dọn đồ chuẩn bị chạy nạn, đâu để ý tới chuyện ruộng đồng gì nữa.

Mấy câu này làm Tả thiếu Dương cảm giác tính toán của mình như có sơ hở gì đó, nhất thời không nghĩ ra sơ hở ở đâu, theo Nghê quản gia quay về thành.

Rời thôn đi ra quan đạo thì bất ngờ thấy từng đội thiết kỵ đằng xa tung vó chạy tới, mặt đất rung bần bật, vó ngựa dẫm tàn tuyết bắn tung tóe, cờ trong tay bay phần phật, khải giáp sáng loáng, đao kiếm rợp trời, ngựa đi chỉnh tế, khí thế vô địch. Tả Thiếu Dương trông mà lòng khâm phục, quả nhiên là quân của Lý Thế Dân có khác, chẳng trách không một đám phản tặc nào chống chọi nổi một hai tháng.

Thế nhưng y mừng hơi sớm rồi, đội kỵ binh khí thế nuốt trời ấy qua đi tới bộ binh, đội ngũ có phần lỏng lẻo, từ từ đi đến.

Hợp Châu địa hình hiểm trở, đường xá đều vòng vèo qua đồi núi sông suối, dù là quan đạo cũng chỉ có thể cho hai cái xe ngựa đi song song, mấy vạn đại quân trên đó kéo dài liên miên không thấy điểm cuối.

Người dân thấy binh sĩ là tránh, bất cần biết là quân triều đình hay là quân phản loại, đại đội binh sĩ như thế tới đâu cũng không phải chuyện tốt đẹp. Nghê quản gia cáo lỗi chạy mất, chỉ có mấy đứa trẻ con bạo gan cùng Tả Thiếu Dương ngô nghê lần đầu thấy đại quân là cứ đứng bên đường há mồm xem hết sức mới mẻ, tạo thành cảnh tượng khá buồn cười.

Đội quân này trai tráng ít, đa phần là thiếu niên và ông già, những khuông mặt hoặc non nớt ngơ ngác hoặc già nua tang thương, có cả người vừa đi vừa thở, thi thoảng thấy cáng hoặc là người tập tễnh vịn vai đồng đội bước đi, nếu không phải vì gươm giáo trên người họ, rất dễ nhầm đây là nhóm nạn dân.

Không có gì lạ cả, chiến loạn liên miên, trai trắng chết nhiều lắm rồi, nguồn quân không đủ chỉ đành gọi cả thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi đầu, kết hợp với đám lính giá chưa được giải ngũ, tạo nên đội quân lôm côm này. Đặc biệt đây chỉ là dẹp loạn cục bộ, đối phó với đám phản quân đánh du kích trong rừng núi, còn đội quân tương đối tinh nhuệ hơn đa phần điều lên tây bắc đối phó với người Đột Quyết rồi.

Đám quan binh buổi sáng phái đi cưỡng ép mua lương thực với giá thấp hẳn là do đội ngũ này phái ra rồi, nhưng mà cho dù thế không đủ cho đội quân đông kinh khủng này ăn, Hợp Châu đâu có dư dả gì, nếu đám quân sĩ này ăn hết lương thực mua được sẽ làm gì? Rất nhiều chuyện kinh khủng người ta làm ra khi đói, Tả Thiếu Dương không dám nghĩ tiếp.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-397)


<