Vay nóng Homecredit

Truyện:Đại Đường tiểu lang trung - Hồi 122

Đại Đường tiểu lang trung
Trọn bộ 397 hồi
Hồi 122: Toàn thành mua lương
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-397)

Siêu sale Shopee

Tả Thiếu Dương dốc hết túi mua lương thực cũng không phải thuần túy đề phòng nạn đói, y không quá rành lịch sử thì cũng đủ biết biết Đường thái tông Lý Thế Dân là vị hoàng đế vĩ đại, là thiên cổ đệ nhất đế, thời Trinh Quan bách tính sinh hoạt an khang yên bình, có thể nói đêm đêm không cần đóng cửa, lương thực dồi dào tới để mốc trong kho.

Đương nhiên đó là thời Trinh Quan trung và hậu kỳ, còn bây giờ mới là năm Trinh Quan thứ hai, mọi thứ mới chỉ bắt đầu, tuy gian khổ, nhưng tương lai tươi sáng. Lý Thế Dân cũng là thường thắng tướng quân, hiện ông tập trung đối phó với Đột Quyết, cho nên đám phản quân này mới nhảy nhót làm trò được, đợi ông ta rảnh tay thì chúng hết thời thôi, cho nên mọi nguy cơ gian khó chỉ là tạm thời.

Theo như trước kia tỷ phu kể, thời gian dẹp loạn thường một hai tháng, nên Tả Thiếu Dương tính dư ra thì nhiều nhất lần này chỉ ầm ĩ ba tháng là cùng, thêm một tháng để vận chuyển lương thực từ nơi khác tới, tổng cộng là bốn tháng, chỉ cần giữ lương thực đủ ăn 4 tháng, còn lại, 130 đấu, chỗ này Tả Thiếu Dương muốn dùng thực hiện mục tiêu thoát nghèo của y.

Một cuộc sống như Giả tài chủ ở Mai thôn luôn là điều y nhắm tới.

Lương thị bận rộn trong bếp kiểm tra các thứ tới mấy lượt mới yên tâm, đi ra nói:

– Lão gia, vỏ dâu ăn sắp hết rồi, làm sao đây?

Tả Thiếu Dương nói ngay:

– Hết thì thôi mẹ ạ, sau này nhà ta đừng ăn bánh bao với vỏ cây rau dại nữa, ăn khó chịu chết. Giờ nhiều lương thực như thế, đủ ăn cả năm trời ấy chứ, cha mẹ cứ yên tâm, sau này con sẽ còn kiếm được nhiều tiền hơn nữa, mua được nhiều lương thực hơn nữa, còn ăn gạo trắng mỳ trắng, gà vịt tôm cá. Không để cha mẹ phải ăn thứ bột đen xì xì nữa.

Nếu như là hôm qua Tả Thiếu Dương nói những lời này sẽ lập tức bị Tả Quý bị mắng là hoang đường, nhưng sau khi bán cách bào chế thuốc đi, chưa nói cái khác, riêng tiền lãi chia mỗi tháng, đủ cho cả nhà bọn họ sống dư dả rồi, nên mỉm cười gật đầu:

– Ừ, Trung Nhi nói không sai, chúng ta gian khổ cả đời, bây giờ nhi tử có tiền đồ lại hiếu thảo như vậy, cũng nên hưởng phúc thôi.

Lương thị lo chuyện cơm áo gạo tiền, là người trực tiếp cảm thụ được gian nan trong đó, nên cẩn thận lo xa quen rồi, tuy hiện giờ lương thực dưới chân có cả đống ăn mấy năm không hết, vẫn thấy lương thực càng nhiều càng tốt, không muốn ăn thỏa mồm như vậy, có điều cả trượng phu và nhi tử nói thế, bà chỉ biết nghe lời, còn lòng thì thực không yên được.

Mẹ đã đun nước sôi, Tả Thiếu Dương tất nhiên đi tắm cho thỏa thích, vì ngâm mình trong thùng gỗ lớn là thú vui ít ỏi ở thời đại thiếu thốn phương tiện giải trí này.

Tắm rửa xong, tóc cũng lau khô, áo ấm mà trông tươm tất chút chỉ có một bộ này thôi, chẳng thay, Lương thị giúp y giũ sạch bụi đất bên trên, ngoài khoác thêm cái áo đơn nữa là được, y cũng quen rồi, trước kia y cũng chẳng sạch sẽ gì, nếu mùa đông cả tháng không tắm là chuyện thượng, còn gội đầu á? Khi nào ngứa thì gội, không ngứa thì thôi.

Hôm nay Tả Thiếu Dương đã hẹn tới Hằng Xương dược hành dạy họ bào chế thuốc, song đây không phải chuyện khẩn cấp, y còn có việc cần làm lắm.

Bắt đầu bận rộn chuẩn bị dược liệu, lưu huynh, thủy ngân, bằng sa, băng phiến, lô cam thạch, cho vào nồi đóng nắp, trát bùn kín mép, sau đó đốt bếp, bắt đầu công việc.

Tả Quý thấy nhi tử bận không ngơi tay, hỏi:

– Con lại phối thuốc gì thế?

– Thiêu thương phấn và Thiêu thương cao ạ.

– Hả? Phối thuốc đó làm gì?

– Một khi khai chiến sẽ có nhiều người bị thương, kim sang dược con làm sẵn rồi, giờ làm thuốc chữa bỏng.

Tả Quý vuốt chòm râu gật gù, nhìn thấy mấy loại dược liệu trước kia không dùng phố chế thuốc này:

– Là thuốc mới à?

– Vâng, hiệu quả lắm ạ.

Muốn giải thích về hai loại thuốc này cho cha hiểu cũng không được, nó liên quan tới quá nhiều thuật ngữ y học hiện đại:

– Ừ, chuẩn bị trước luôn tốt.

Tả Quý không hỏi kỹ hơn, từ khi thẳng thắn thừa nhận y thuật nhi tử hơn mình, ông nghĩ thoáng hơn nhiều, không can thiệp chuyện nhi tử làm nữa, ít nhất về vấn đề thuốc men khám chữa bệnh là thế.

Tả Thiếu Dương vẫn thấy còn xa mới đủ, không có băng gạc, cũng chẳng có vải chống nước, y định ra phố xem có đồ thay thế nào không? Ngoài ra còn chuẩn bị một cái nồi cao áp để khử trùng, rồi băng thạch cao để cố định ngoài vết thương gãy xương.

Đem so với nẹp trúc, thạch cao hiển nhiên ưu thế vượt trội, có thể căn cứ vào vị trí vết thương tạo hình, như thế đạt được yêu cầu cố định vị trí trị liệu. Đương nhiên có khiếm khuyết là nặng, không thoáng khí, có điều đã bệnh rồi thì đừng mong thoải mái, chữa khỏi là tốt rồi.

Thạch cao không hiếm, hiệu thuốc nhà y cũng có ít, băng gạc thì ra hiệu tơ lụa xem thế nào, ở gần nhà có cái hiệu tơ lụa Phó Ký, chủ hiệu là Phó Đại Công, là người làm ăn thật thà, lần trước Tả Thiếu Dương cùng tỷ tỷ Hồi Hương tới đó xem đồ.

Công tác tiền kỳ thuốc trị bỏng đã hoàn thành, Tả Quý nhờ cha một canh giờ sau bỏ thuốc đang đun nhỏ lửa xuống, sau đó chuẩn bị tới Hằng Xương dược hành.

Mở cửa ra ngoài, thấy tuyết lác đác rơi, bậc thêm còn có cả giọt nước bắn tóe ra, Tả Thiếu Dương đưa tay, là mưa kèm với tuyết, cái lão trộm già kia thích thời tiết này lắm đây, Tả Thiếu Dương thì không ưa gì thời tiết oái ăm này, vừa lạnh vừa bẩn, thế này đội mũ cũng không che hết được, phải mang ô thôi.

Lương thị đưa cho Tả Thiếu Dương cái ô, Tả Thiếu Dương càng ghét, y vốn không thích che ô rồi, vì cảm thấy ô chỉ giành cho nữ nhân, đã thế cái ô này còn màu đỏ, che lên đầu tức thì cả người cũng biết thành màu đỏ nốt, trông không thể gà mái hơn được nữa. Chưa hết, cái khung làm bằng trúc, nặng trịch, chưa cầm đã thấy mỏi rồi.

Hậm hà hậm hực ra ngoài, nghe tiếng mưa lộp bộp rơi trên ô cứ như trêu ngươi, xác định chỉ cần có một tên nào đó dám nhìn đểu mình là cho cước vào mặt ngay, thế nhưng người đi qua bên cạnh đều bước vội bước vàng, khuôn mặt hoảng hốt nóng lòng, còn ai để ý gì tới y che ô đỏ hay ô tía.

Mễ hành của Khúc chưởng quầy ở trong thành có liền mấy cái, trong đó có cái lớn nhất cách Quý Chi Đường vài con phố, Tả Thiếu Dương chuyển hướng, chưa tới Hằng Xương dược hành vội.

Đi qua đầu đường thì thấy một nhóm bộ khoái đông đảo, bộ đầu áo thâm, tay cầm cuộn giấy mắt như sói đói quét qua mỗi người đi đường, cứ thấy ai cao lớn râu ria là bắt lại so sánh, tra hỏi một hồi, ú ớ một chút liền phất tay, thế là có mấy bộ khoái xông lên, lấy xích sắt trói lại, bất kể người đó kêu oan ra sao.

Tả Thiếu Dương tránh sang một bên, bộ đầu kia lại lớn tiếng chào:

– Tiểu lang trung, sớm thế đã đi đâu rồi?

Không có gì lạ, nhờ quan hệ với tỷ phu hẳn người nha môn đều quen mình, trước kia Tả gia còn là con nợ lớn của bọn họ, Tả Thiếu Dương cười đáp:

– Đệ tới Hằng Xương dược hành có chút việc, bộ đầu đại ca mới sáng sớm mà đã bận rộn quá, có chuyện gì vậy?

– Bắt người chứ còn làm sao, tối qua nhà Tùy chưởng quầy bị trộm, phàm vàng bạc châu báu đáng tiền chút là bị vét sạch sành sanh, cả nhà khóc ngất lên ngất xuống, đáng thương lắm. Ài lão mẫu vừa bị người ta hạ độc chết, nhà bị trộm vét sạch, không biết vận hạn gì mà xui xẻo như thế ...

Bộ đầu liên tục thở dài:

– Để đệ nhìn một cái, biết đâu gặp được sẽ báo cho huynh.

Tả Thiếu Dương nhìn hình vẽ, râu hùm, hàm én, mắt tròn, đầu báo, không phải Trương Phi Trương Dực Đức người nước Yên còn có thể là ai, y buồn cười lắm, cố làm vẻ kinh ngạc thốt lên:

– Tên trộm này trông thật đáng sợ.

– Còn gì nữa, đó chính là đạo tặc Phi Thử đang bị truy nã gắt gao khắp nơi, có điều tên này hết sức nguy hiểm, võ nghệ cao cường, độc ác vô cùng. Nếu đệ trông thấy phải cẩn thận, tuyệt đối không được tiếp cận hay hô hào người dân bắt, rất có thể gây thương vong không đáng, phải lập tức đi vào cho nha môn, hiểu không?

– Đệ hiểu rồi, đa tạ đại ca nhắc nhở.

Tả Thiếu Dương thầm nghĩ thế này các ngươi có tìm cả đời cũng không bắt được người ta, Tiêu đại ca chẳng cần phải rời Hợp Châu, có đứng ngay trước mặt họ cũng chả biết, tự giới thiệu mình là Phi Thử có khi bị người ta cười rụng răng.

*****

Chào mấy bộ khoái rời đi, được vài bước thì đứng khựng lại, y nhớ rồi, hôm mùng 1 Tết có đi lang thang có qua nha môn chơi, nhìn thấy hình truy nã của Phi Thử, sau đó va phải một thiếu nữ mặc váy trắng ... giờ nghĩ lại, thiếu nữ đó có sách một cái giỏ mây, đi ra từ phía nhà lao.

Chẳng phải Cù lão thái gia có nhi tử đánh người nên bị huyện lão gia bắt giam hay sao?

Thiếu nữ đó chính là Bạch Chỉ Hàn, tuy lúc đó nàng che mặt, song y tin chắc mình không thể nhầm được, vẻ đẹp siêu phàm thoát tục đó, bất kỳ nam nhân nào nhìn qua một lần cũng khó mà quên được, huống hồ y không chỉ nhìn ...

Tả Thiếu Dương đưa tay lên, cảm giác khi vào vòng eo nhỏ nhắn đó vẫn còn nguyên xi, mà hình như không phải chỉ có eo, còn có chỗ đàn hồi mềm mại tuyệt vời đó nữa, nha đầu răng thỏ đó mới chỉ chừng mười sáu mười bảy thôi, nhưng mà phát dục rất tốt, nghĩ tới thôi là nóng người.

Chả trách người ta lại có ác cảm với mình, Tả Thiếu Dương chẳng phải loại người thấy gái đẹp là mê, nhưng bị mỹ nhân tuyệt sắc như thế thù ghét thì chẳng ai muốn. Có điều chỉ biết cười khổ thôi, lúc ấy y chỉ hành động theo bản năng mà thôi, có điều thêm chuyện hiểu lầm hôm qua nữa, giờ có giải thích cũng vô ích.

Khẽ lắc đầu xua chuyện đó đi, bọn họ có lẽ chẳng gặp lại nhau nữa, y còn nhiều chuyện cần kíp.

Đã tới được mễ hành Khúc gia, nửa khu phố nhốn nháo toàn người là người, ai nấy cầm những cái bao tải to, tiếng chửi bới quát tháo vang lên liên hồi, kích động còn hơn đi biểu tình.

Tả Thiếu Dương tránh sang bên đường, đứng bậc thềm một cửa hiệu, nhón chân nhìn, chỉ thành ở đại môn treo tấm biển lớn viết "gạo đã bán hết", đứng gác ở cửa là mấy bộ khoái đeo đao, có cả dân tráng, chẳng còn vẻ mặt hung ắc của người nhà quan như thường ngày, ai nấy trông có vẻ hết sức bất đắc dĩ.

Tuyết kèm mưa không lớn, nhưng lâu vẫn làm người ta ướt sũng toàn thân, nhiều người không mang ô, có mang chăng nữa thì trong cảnh hỗn loạn chen lấn này cũng ướt cả rồi, run lẩy bẩy trong gió lạnh, có điều chẳng ai lý tới, dùng ánh mắt mong đợi hướng về cánh cửa đóng kín kia, mồm thì la hét hăm dọa, tuy chỉ là nói xuông, phần nào phát tiết tuyệt vọng lo lắng trong lòng.

Tả Thiếu Dương lòng cũng nặng nề, chợt nhận ra trong đám đông có một nam tử trung niên mặc áo gấm, người này cao lớn khôi ngô, mặt vuông chữ điền, chính là Phó Đại Công, chủ hiệu tơ lụa Phó Ký, liền đi tới hỏi:

– Phó chưởng quầy đi mua lương thực à, có mua được không?

– Tả đại lang cậu cũng mua lương thực à ...

Phó Đại Công cay đắng đáp:

– Trời còn chưa sáng đã đã dậy tới đây, khi đó vẫn còn gạo, nhưng người quá đông, ta không chen vào nổi, biển ghi mì đen, gạo thô 700 đồng một đấu.

Tả Thiếu Dương nghe mà giật mình:

– Đã tới giá đó rồi sao?

– Chưa hết, một canh giờ mà giá tăng lên tới năm lần, đều do mọi người mà ra, phía sau cứ la hét mua với gia cao hơn, nhưng bay giờ có trả hơn 1000 đồng thì cũng chẳng có gạo mà mua nữa.

Phó Đại Công nghiên răng nghiến lợi:

– Lúc đó ta sắp tới lượt rồi, vốn vét hết tiền bạc trong nhà, định mua nhiều chút đề phòng kể cả giá có cao hơn niêm yết, không ngờ lại có đội kỵ binh cùng bộ khoái nha môn mang vũ khí xông tới, đóng cửa mễ hành, tuyên bố toàn bộ gạo được quan binh triều đình mua hết, không bán ra nữa, tiếp đó lại có thêm quan binh lăm lăm đao kiếm tới kéo lương thực đi.

Không ngoài dự đoán, mấy vạn quan binh không có cái ăn đã giở trò ăn cướp với bách tính rồi, nhưng Hợp Châu vốn nghèo khó, bách tính bình thường không tích trữ lương thực trong nhà nhiều, bây giờ quan binh lấy hết rồi làm sao sống đây?

Phó Đại Công như kiếm được người phát tiết bi phẫn trong lòng, không cần Tả Thiếu Dương hỏi cũng nói:

– Ta đi cùng với mấy huynh đệ, cũng không phải tới hiệu này trước, mà tới thành đông cơ, thấy không có gạo liền chia nhau ra chạy mỗi người một hướng, tình hình nơi nào cũng giống nhau, đều trước tiên là bách tính tranh nhau mua, sau đó là quan binh tới chở đi hết. Từng xe từng xe lương thực mang đi, làm chưởng quầy khóc như cha chết mẹ chết.

– Họ cướp lương thực à?

– Không, trả tiền đáng hoàng, nhưng chỉ trả 200 đồng một đấu.

Tả Thiếu Dương nhíu mày:

– Thế có khác gì ăn cướp, giá lương thực trước khi tăng tới tận 360 đồng mà.

– Đúng thế, trừ một canh giờ đầu buổi sáng còn có người mua được gạo, sau đó quan binh lấy hết, còn Ngõa thị không chỉ gạo, phàm là cái gì mua được là đều bị người ta mua hết rồi. Ông trời ơi, không còn cái ăn, già trẻ trong nhà sống sao đây ...

Tả Thiếu Dương không đành lòng nghe nữa, trong lòng y rất day dứt, y hiểu đây là thứ gọi là "tâm lý người sống sót", đại khái khi tai nạn xảy ra, những người còn sống luôn mang theo cảm giác tội lỗi, lúc này y cũng thế, trong nhà y có rất nhiều lương thực, trong khi người khác mai thôi là không còn gì để ăn, y thuyết phục bản thân, mình không có lỗi, mình không sai, nếu mình không mua thì quan binh cũng tới cướp, chỉ thêm gia đình chết đói là nhà mình thôi.

Mình không có lỗi.

Nghĩ thế nhưng lòng cũng chẳng thể nhẹ nhõm hơn.

Tả Thiếu Dương cứ thế cầm ô đi xuyên qua những dòng người thần sắc hoảng loạn, chạy đi chạy lại cầm những cái túi gạo xẹp lép, người có ô, người không ô vẫn đứng thất thần giữa mưa tuyết không biết đi đâu về đâu.

Trên đường đi qua hai mễ hành đều thông báo "hết gạo", lúc này không còn tiếng chửi bới nữa, thay vào đó là khóc lóc van nài. Tả Thiếu Dương đi tới nha môn châu phủ, cửa nha môn là quảng trường, chưa tới quảng trường đã bị binh sĩ mặc khải giáp ngăn chặn, chỉ sau một đêm mà các chốt canh, tháp canh đã dựng lên, có cả binh sĩ giương sẵn cung đe dọa, một không khí khẩn trương bao trùm khắp nơi.

Không nghi ngờ gì nữa chiến tranh sắp tới thật rồi.

Y tới Hằng Xương dược hành, nơi này vẫn rất bình tĩnh, hỏa kế ai làm việc nấy, khi y tới còn có người tới cầm hộ ô, mời y ngồi ở phòng khách đưa trà thơm lên.

Chúc Hùng nhi tử Chúc Dược Quỹ chẳng bao lâu đi ra, chắp tay nói:

– Đại lang, cậu tới rồi.

– Chúc huynh, lệnh tôn vẫn đi uống trà à?

– Ừ, ông ấy chỉ trừ khi nào bệnh nặng không rời giường được mới chịu nằm nhà thôi, còn đi được là còn tới quán trà.

– Dọc đường ta thấy toàn thành đã loạn rồi, mọi người tranh nhau mua lương thực, Chúc lão bá vẫn còn đi uống trà, đúng là nhàn vân dã, thật siêu nhiên. Hẳn nhà huynh đã chuẩn bị lương thực dư giả.

Chúc Hùng cười có chút miễn cưỡng, tay chỉ hỏa kế đang bận rộn làm việc:

– Lương thực thì nhà ta luôn chuẩn bị, có điều cậu nhìn đi, đông người thế kia, chỉ e là ...

Hai người nói chuyện tình hình hiện tại một chút, sau đó đi vào phòng bào chế, tất cả thợ bào chế và hỏa kế đều bị bảo ra ngoài, cửa đóng chặt. Tả Thiếu Dương bắt đầu dạy Chúc Hùng bào chế thuốc, trước tiên đại thể nói về nguyên lý cùng vài yếu lĩnh để cho hắn có thể hình dung được, sau đó tự mình động thủ bào chế một lần cho hắn xem.

Chúc Hùng không có gì đặc biệt, thiếu cái hào khí gian giảo của Chúc Dược Quỹ, nhưng được ở trầm ổn vững vàng, là nhân tuyển hàng đầu để trông giữ cơ nghiệp, vì thế mà Chúc Dược Quỹ mới yên tâm giao Hằng Xương dược hành cho con để hưởng phúc nhàn sớm như thế. Hắn không chỉ lo việc kinh doanh, hắn cũng có kiến thức cơ bản về dược liệu, nên nắm bắt kiến thức Tả Thiếu Dương truyền thụ khá nhanh.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-397)


<