← Hồi 099 | Hồi 101 → |
Về tới Huệ Dân Đường, Nghê đại phu chẳng kịp hỏi han hay trả lời ai, xấp xấp mải mải chuẩn bị hộp bạc, ít ba đậu, quay lại đại lao trước, nhờ lao đầu đưa ba đậu cho Nghê Nhị, sau đó tranh thủ trước lúc giới nghiêm, ngựa không ngừng vó bái phỏng Tiền huyện lệnh.
Lần này lễ vật nhiều hơn hẳn, Tiền huyện lệnh lại nghe Nghê đại phu nói chỉ cần trì hoãn ngày thăng đường, không cần can thiệp gì vào chân tướng vụ án, Tiền huyện lệnh cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, nhưng tối đa chỉ hoãn ba ngày, nếu không mời mang tiền về.
Nghê đại phu không còn cách nào khác, hiểu bên trên có thứ sử đại nhân theo dõi, Tiền huyện lệnh không dám kéo dài thời gian. Thấy sắp tới thời gian giới nghiêm, không làm được gì khác, quyết định về nhà trước, sau đó mai tới Tùy gia bồi tội, không xong thì lên nha môn châu phủ, mấy bước này xem tình huống thế nào, vạn bất đắc dĩ mới tới Quý Chi Đường ...
Lại nói về Tả Thiếu Dương, cuộc sống của y vẫn theo nhịp đều đặn, sáng dậy việc đầu tiên là đi sách nước.
Ở bên giếng bị đám cô nương thiếu phụ trêu cho đỏ mặt tía tai, y vốn sinh ra trong gia đình gia giáo, tình cách rất thuần, ít biết giận, làm đám nữ nhân càng hay trêu quá, y không giận, còn giúp họ lấy nước. Hôm nay cũng vậy, kéo nước mỏi tay, tới khi mặt trời lên cao mọi người lấy đủ nước rồi mà không thấy Tang Tiểu Muội cùng Hoàng Cầm đến, hôm nay đã là ngày thứ ba từ sau sự kiện đó, quán trà Thanh Hương đóng cửa im ỉm, y không thể gõ cửa hỏi chuyện được, nghe ngóng từ đám người hiếu sự bên ngoài cũng không có thêm thông tin, lòng cồn cào bất an.
Buổi sáng Tả Thiếu Dương chuyên tâm bào chế thuốc, Quý Chi Đường chỉ có đúng một vị khách, tới chiều Hoàng Cầm tới nói có chút chuyện, mặt rất bình thản, tới khi kéo y ra. Tả Thiếu Dương còn chưa kịp hỏi gì thì Hoàng Cầm đã hớn hở nói:
– Khúc chưởng quầy bị bắt rồi.
– Thế à?
Tả Thiếu Dương cũng mừng không kém:
– Tẩu nghe ai nói?
– Bà bà đi tới Khúc gia thương lượng lấy tiền, đến nơi mới thấy bộ khoái khắp nơi, nghe ngóng biết tối qua Khúc chưởng quầy đã bị bộ khoái kinh thành bắt rồi, đang soát nhà.
– Có biết nguyên nhân không?
– Cụ thể không biết, cũng không ai dám hỏi. Dù sao toàn bộ tài sản của Khúc gia đều bị mang đi, cũng chẳng thấy có thứ gì đáng giá. Chủ nợ chen lấn ngoài cửa, cầm giấy nợ khóc lóc, nhiều người khóc tới xỉu tại chỗ. Bà bà muốn tìm người nhà Khúc chưởng quầy, nhưng họ cũng bị bắt rồi, nghe đâu là tử tội, muốn trị tội cả nhà. May mà cậu cơ trí, nếu không tiền nhà ta ...
Tả Thiếu Dương thở phào, mặc dù y nắm chắc mình suy đoán đúng, nhưng trước khi có kết quả thì tim vẫn treo ngược trên cành:
– Phù, vậy tình hình quán trà ra sao?
– Chu chưởng quầy lúc này đang vỗ bàn chửi bới công công bà bà, hôm qua bà bà không thấy giấy nợ, khóc lóc vật vã cả đêm.
– Ừm, còn nữa không?
– Chúc lão bá cũng tới, nhưng chỉ ngồi nghe không khuyên nhủ gì cả, chả biết đứng về phía ai.
Hoàng Cầm cười hì hì:
– Còn ngại nữa, muốn hỏi Tiểu Muội thì cứ nói ra đi, nó không sao cả, bà bà ngoài mắng chửi vài câu thì không làm gì, có điều đang dần héo hon vì đang ngóng ai đó đến đến.
– Ừm, chúng ta đi thôi, tẩu đợi một chút.
Tả Thiếu Dương không đấu nổi thiếu phụ tinh linh cổ quái này, chạy vào nhà lấy cái túi lớn, lại mang theo đồ trang sức đã chuộc lại của Tiểu Muội nói với Tả Quý một tiếng ra ngoài có việc, dù sao Quý Chi Đường bây giờ cũng chả ai tới, Tả Quý chẳng buồn hỏi y đi đâu.
Quán trà Thanh Hương đóng cửa im lìm, ảnh hưởng sự kiện hôm đó vẫn quá lớn, người đi qua không bước nhanh thì đứng lại túm tụm thì thầm với nhau, đám trẻ con quanh quẩn chơi gần đó đợi mụ điên ra trêu chọc, chỉ có Chu chưởng quầy, Chúc Dược Quỹ cùng mấy lão trà khách hẹn nhau tới xử lý chuyện này.
Phu thê Tang gia luôn mồm bồi tội, giải thích bệnh tình của khuê nữ nhất định trị được, từ hôm về nhà đã ổn định nhiều không còn la hét nữa, hi vọng khỏi bệnh xong được Chu chưởng quầy đón về.
Chu chưởng quầy một mực đòi tiền, nói cái bệnh điên này không dám dây vào, ai biết một lúc nào đó kích động lên có tái phát hay không, chỉ cần bạc thôi. Phu thê Tang gia tiền đâu mà trả, cầu xin mấy đám lão trà khách nói giúp, nhưng bọn họ nói Tiểu Muội đang yên đang lành lại nổi điên như vậy là do phu thê bọn họ ép quá mà ra, đây là ác giả ác báo, bọn họ hôm nay tới đây chỉ để làm chứng, còn chuyện khác không ai nói gì.
Tang mẫu mới đem chuyện nhà Khúc chưởng quầy bị bắt, hiện giờ không biết bao nhiêu chủ nợ cũng đang không đòi được tiền khóc gào ngoài kia đòi nợ mà không được, tiền của bọn họ, không chỉ tiền sính lễ mà cả tiền tích góp được cũng bỏ cả vào đó.
Chu chưởng quầy cười lạnh:
– Ta đã cảnh cáo các ngươi rồi, đừng có cho Khúc chưởng quầy vay tiền, lão già đó làm ăn mập mờ, các ngươi không nghe, thứ ngu xuẩn, giờ đừng trách lão phu không có tình nghĩa. Không có tiền thì lấy quán trà ra để trả nợ.
Đúng lúc này thì Tả Thiếu Dương đi vào, chắp tay chào một vòng.
Chu chưởng quầy nhíu mày:
– Ngươi tới đây làm cái gì? Hôm nay không kinh doanh.
– Đây là quán trà Tang gia, không tới lượt ông đuổi ta đi.
– Cái gì mà quán trà Tang gia, sắp thành quán trà của ta rồi, bọn họ không có tiền trả nợ phải lấy quán trà gán, không sai chứ Tang lão hán.
Phu thê Tang gia thất hồn lạc phách, chẳng khác gì quả cà gặp sương, gục gặc đầu.
– Viết khế ước chưa?
Tả Thiếu Dương nhíu mày, nếu Tang gia bán quán trà rồi thì gay, y và lão Chu chưởng quầy này chướng mắt nhau, muốn chuộc lại không dễ.
Chu chưởng quầy quay sang giục Tang phụ:
– Mau, viết đi.
Tang phụ ngẩng đầu lên, nước mắt nước mũi tèm nhem, ánh mắt thất thần:
– Viết cái gì?
– Đừng có mà giả ngốc, vừa rồi lão tử nói rõ ràng, quán trà 40 lượng, còn lại 40 lượng thì phu thê nhi tử nhi tức các ngươi làm việc ở tửu lâu nhà ta bốn năm trả nợ, còn khuê nữ điên của các ngươi thì miễn, nó tới đó làm việc thì còn ai dám đến đó ăn uống.
– Chuyện này ... Quán trà 40 lượng, còn làm công bốn năm..
Tang phụ khóc không ra nước mắt nữa rồi:
– Nể tình bằng hữu bao năm, Chu lão bản, có thể ...
– Có thể cái rắm, lúc các ngươi đòi tiền sính lễ cao như thế có nói tới tình bằng hữu không?
Chu chưởng quầy trừng mắt lên:
– Hỏa kế chỗ ta mỗi tháng tiền công 200 đồng, bốn người các ngươi một tháng 800 đồng, một năm là 9. 600 đồng, bốn năm chưa đủ 4 lượng. Còn nữa, cái quán trà này ngươi mang đi bán được 35 lượng đã là tổ tông tích đức rồi, lão tử tính 40 lượng đã là nể tinh chúng ta năm xưa chèo thuyền cùng nhau. Con mẹ nó các ngươi còn mặt dày mày dạn đòi hỏi, có muốn ta tính các ngươi nợ 100 lượng không hả?
– Một ... Một trăm lượng nào?
Tang phụ lắp ba lắp bắp:
– Bà nó, lão tử tổ chức hỉ sự không tốn tiền à, vì các ngươi lừa lão tử giờ không thành rồi, tiền rượu thịt tiền kiệu rươc dâu, các ngươi có bồi thường không? Còn dám đòi hỏi, nếu thế lên quan, lên quan lão tử đòi 120 lượng.
Tang phụ kinh hãi há mồm nói không ra nữa.
Chu chưởng quầy chưa hả giận:
– Lên quan mất mặt các ngươi không bồi thường à?Nói thật, lão tử thèm vào cái quán trà này, bốn người các ngươi làm công, lão tử cũng không muốn, bà nương nhà ngươi béo như cái chum, ăn giỏi làm lười, ngươi thì làm được gì, chạy đi chạy lại rót mấy ấm trà đã thở hộc hồng, nhi tử ngươi đần độn, không nói là đứng ì ra đó không biết làm gì, may ra có nhi tức các ngươi lanh lẹ ưa nhìn ta còn muốn thuê. Các ngươi tới tửu lâu nhà ta là ta lỗ rồi, nếu ngươi trả ta 80 lượng ngay, ta lập tức vỗ mông đi lập tức.
Tả Thiếu Dương chỉ đợi có thế:
– Lời này thật chứ?
– Đương nhiên.
Chu chưởng quầy vọt miệng nói, nói xong mới ngớ ra:
– Ngươi muốn trả cho bọn họ ... Ngươi có tiền chắc?
Tả Thiếu Dương đặt một cái túi lên bàn, dùng hành động thay câu trả lời:
– Đây là 80 lượng, ông đếm đi.
*****
Lời Tả Thiếu Dương làm toàn bộ những người xung quanh sững sờ tưởng nghe nhầm, nhưng cái túi kia không phải bạc thì là cái gì, toàn là loại bạc 5 đĩnh, sáng trắng.
Chu chưởng quầy đi tới đếm:
– Một, hai, ba.. Đúng là tám mươi lượng, số bạc này không thành vấn đề đấy chứ?
– Không trộm không cắp, quang minh chính đại.
Chu chưởng quầy cao hứng, phu thê Tang gia càng không khác gì bị cái bánh trên trời rơi xuống trúng mặt, hạnh phúc ngất ngây, nhưng chưa nói gì thì Tả Thiếu Dương đưa tay chặn lại, lạnh lùng nói:
– Ta có thể giúp hai người trả nợ, nhưng các ngươi phải chấp nhận hai điều kiện.
Tang mẫu gật đầu ngay:
– Được được, cậu cứ nói, điều kiện gì ta cũng đồng ý.
Tang Tiểu Muội được Hoàng Cầm báo tin đã rời khuê phòng, nấp ở bên ngoài, tay ôm lấy ngực chờ đợi.
– Đơn giản lắm, chuyện đầu tiên, sau này hôn sự của Tiểu Muội phải được sự đồng ý của nàng, hai ngươi không được định đoạt, có đồng ý không?
– Đồng ý, đồng ý.
Tang phụ gật như gà mổ thóc, đừng nói điều kiện này, cho dù Tả Thiếu Dương muốn gả Tiểu Muội cho y, ông ta cũng đồng ý ngay.
Tang mẫu sụt sùi xúc động nói:
– Tiểu lang trung cậu đối với Tam nha đầu nhà lão thân thật sự quá tốt, đây là phúc phận của nó.
– Chuyện này xin các vị lão bá lão thúc ở đây làm chứng cho.
Tả Thiếu Dương chắp tay với đám Chúc Dược Quỹ, những người này gật đầu đảm bảo, thực ra y cũng biết điều này ước thúc không lớn, cha mẹ thời xưa có quyền lực gần như tuyệt đối với con cái "cha bảo con chết, con không chết là bất hiếu", cho dù có viết ra giấy cũng vô nghĩa mà thôi, chủ yếu hi vọng đám Chúc Dược Quỹ ở đây, lúc cần họ có thể ảnh hưởng phần nào.
– Điều kiện thứ hai, mời Tang cô nương xuống đây.
Cái này không cần y nói, Hoàng Cầm đẩy vai Tiểu Muội, Tiểu Muội xấu hổ chống cự nửa vời một lúc mới vào, không để cho người khác biết mình đứng đây từ nãy tới giờ, cho nên vào đến nơi má hồng hồng như trái đào vừa chín làm người ta nhìn muốn cắn, muôn phần xinh đẹp làm Chu chưởng quầy trông tiếc nuối nuốt nước bọt, cũng biết diễm phúc này không tới phần mình rồi.
Tả Thiếu Dương mở gói trang sức ra, trịnh trọng nói:
– Đây là số trang sức lần trước Tang cô nương đem đi cầm cho nhà ta vay tiền, ta đã chuộc về, nay vật hoàn cố chủ. Tang cô nương, mời kiểm tra.
Tang Tiểu Muội cúi đầu lí nhí nói:
– Đúng rồi.
– Đây chính là điều kiện thứ hai, các người không được chiếm đoạt số trang sức này của nàng.
Tả Thiếu Dương thấy phu thê Tang gia gật đầu rồi mới bảo Chu chưởng quầy:
– Chỉ có thế thôi, Chu chưởng quầy, ông thu lấy bạc đi.
– Được, sảng khoái dứt khoát, xem ra lão phu trước kia nhìn nhầm ngươi rồi, chơi được lắm.
Tang phụ cũng lấy bút nói:
– Tiểu lang trung, để ta viết gấy nợ cho cậu.
– Khoan nào, ông điên à?
Tang mẫu kéo tay trượng phu rít nhỏ, rơm rớm nước mắt:
– Tiểu lang trung, trước kia lão bà tử hiểu lầm cậu, nói những lời khó nghe, mong cậu nể mặt, nể mặt Tam nha đầu, tha thứ cho bá mẫu, bá mẫu thỉnh tội với cậu.
Nói xong Tang mẫu quày xuống vái lạy:
Tả Thiếu Dương né người sang một bên không nhận, đợi bà ta nói tiếp, cơ bản y không tin nưởng Tang mẫu, loại người này không thể thay đổi được.
Quả nhiên bà ta đổi thái độ cực nhanh, Tả Thiếu Dương né tránh, bà ta cũng không lạy nữa, mặt cười toe toét:
– Lần trước Vương bà bên cạnh tới làm mai cho cậu và Tam nha đầu, kỳ thực ta và bá phụ cậu rất hài lòng, vô cùng hài lòng ... Đúng không ông.
Tang phụ hiểu ngay ý thê tử, nhiệt tình nói thêm:
– Đúng đúng, tiểu lang trung y thuật cao thâm, đối đãi hòa nhã, hiểu tình hiểu lý, dòng dõi thư hương.
– Thời gian trước bận rộn không kịp để ý tới chuyện này, bây giờ chúng ta đồng ý rồi, lập tức kiếm người làm mai, chọn ngày lành tháng tốt.
Tang mẫu nói cứ như chuyện trước đó bà ta ép gả con không hề xảy ra, làm người xung quanh chết trân không nói lên lời. Thực ra đám người bọn họ đã bàn bạc với nhau, hôm nay nhất định phải cho đôi phu thê tham tiền này một bài học nhớ đời, cho nên mới không ai lên tiếng nói giúp, đợi một thời gian cho hai kẻ hám tiền đó thấm thía rồi mới đưa tay ra giúp đỡ, không nghĩ Tả Thiếu Dương tới làm thay đổi hết kế hoạch, đôi phu thê này chứng nào tật nấy, con người trơ trẽn tới mức này là cùng cực
Tang mẫu lờ hết đi tiếp tục đon đả nói:
– Còn sính lễ, theo lý mà nói 80 lượng bạc này không đủ, có điều tiểu lang trung tuổi trẻ tài cao, Tam nha đầu nhà ta theo cậu không thiệt thòi, thế coi như chấp nhận, hai bên coi như không nợ nần gì nữa.
Tang phụ xấu hổ lắm, song tiền quan trọng hơn, mặt dày chút có là gì, lòng thầm tán thưởng lão bà đầu óc xoay chuyển nhanh, nói vội:
– Đúng đúng, chủ ý này thích hợp lắm rồi, chọn ngày không bằng gặp ngày, đúng không bà nó.
Tang mẫu đương nhiên hiểu trượng phu mình sợ đêm dài lắm mộng, nhân lúc tiểu lang trung còn ngây ra, không để ý khuê nữ mình bị điên, nhanh chóng hoàn thành hôn sự này, cười như hoa xuân nở:
– Đúng là thế, ta đi tìm vương bà nói chuyện, hôm nay cùng thông gia bàn bạc luôn.
Tả Thiếu Dương không ngờ chuyện thành ra thế này, y trân trọng tình cảm của Tiểu Muội với mình, cũng như nàng vì mình mà hi sinh nhiều như vậy, cả đời này làm gì cho nàng, y không ngần ngại, nhưng y không định cưới nàng làm thê tử, mãi mới lựa lời nói được:
– Tang cô nương dung mạo đoan trang, hiều huệ dịu dàng, tính cách cương nghị không thua kém đáng nam nhi, cưới được nàng là phúc khí của ta. Có điều có chuyện này ta xin nói trước đã ...
Tang Tiểu Muội thẹn đỏ mặt, ôm tay Hoàng Cầm, mặt trốn trong lòng nàng, không dám nhìn ai cả.
– Chuyện gì, còn có điều kiện gì nữa, cậu cứ nói, bá mẫu đồng ý ...
Tang mẫu cười toét cả miệng, Tang phụ cũng gật đầu lia lịa.
Tả Thiếu Dương ngần ngừ, chỉ sợ chuyện xảy ra tiếp theo sẽ làm tổn thương Tiểu Muội, mọi người đang nhìn cả vào, đành cắn răng nói tiếp:
– Thực ra, số bạc này toàn bộ là của bá phụ bá mẫu.
Rồi móc trong lòng ra bốn đĩnh bạc năng lượng nữa:
– Tổng cộng là tròn 100 lượng.
Tang phụ và Tang mẫu ngớ người không hiểu thế này là sao.
Đầu đuôi câu chuyện rất đơn giản, Tả Thiếu Dương nhớ ra Tiêu Phi kể ông ta tới nhà Khúc chưởng quầy ăn trộm, chẳng những trong nhà không có bất kỳ thứ gì đáng giá, lại còn bị bộ khoái kinh thành bao vây, không rõ nguyên nhân vì sao.
Tối hôm đó lại nghe Hoàng Cầm kể chuyện, phu thê Tang gia gấp gáp gả Tiểu Muội đi là để lấy tiền cho Khúc chưởng quầy vay, lãi suất rất cao. Liên hệ hai chuyện liền ý thức được rất có khả năng vị Khúc chưởng quầy này là tên lừa đảo, vay chỗ này đập vào chỗ kia, thời của y chuyện tương tự rất nhiều. Một sự thông vạn sự thông, có thể đoán ra được hôm đó bộ khoái kinh thành không phải nhắm vào Phi Thử, mà đang thu thập chứng cứ bắt Khúc chưởng quầy mà thôi, Phi Thử xui xẻo đụng phải bọn họ.
Thế nên nghe nói phu thê Tang gia cho Khúc chưởng quầy vay tiền, y liền quyết định hành động, hẹn Tiêu Phi gặp nhau ở Thanh Phong, hoàn toàn không phải vì phu thê Tang gia, mà vì Tang Tiểu Muội, nếu Tang gia nợ món tiền này chỉ e rằng cả đời không trả nổi, sẽ liên lụy tới nàng, không biết phu thê họ còn làm chuyện điên khùng gì nữa.
Gặp được Phi Thử, Tả Thiếu Dương mới hỏi tỉ mỉ tình hình hôm đó ông ta vào nhà Khúc chưởng quầy ra sao, càng chứng minh suy nghĩ của y đúng, liền nhờ Phi Thử giúp lấy giấy vay tiền của Tang mẫu, với Phi Thử mà nói đây là chuyện quá nhỏ nhặt.
Có giấy vay nợ, Tả Thiếu Dương tức tốc tới nhà Khúc chưởng quầy đòi tiền, lúc đó Khúc chưởng quầy chưa sa lưới, cũng không biết mình bị bộ khoái kinh thành theo dõi, theo lệ cũ muốn lấy lại tiền lúc nào cũng được, trả y 80 lượng, còn mỉa mai vài câu.
Kết quả chuyện đúng như dự liệu, Khúc chưởng quầy hôm sau bị bộ khoái bắt đi, gia sản bị tích thu, chủ nợ không đòi được tiền.
Tả Thiếu Dương tất nhiên không đem nguyên ủy nói, mà kể khác đi:
– ... Ta nghe nhiều người đều nói Khúc chưởng quầy đi khắp nơi lừa đảo vay tiền, nợ nần chồng chất, lại biết bá mẫu cho ông ta vay tiền, e rằng một đi không trở lại. Sợ không thuyết phục được bá mẫu tin mình, hôm đó mới lừa bá mẫu rời nhà, sau đó trộm giấy nợ của bá mẫu, tìm Khúc chưởng quầy đòi tiền. Mọi chuyện sau đó mọi người biết rồi..
Câu chuyện quá hoang đường, mọi người đưa mặt nhìn nhau, hồi lâu chưa tỉnh lại.
← Hồi 099 | Hồi 101 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác