Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Đại Đường tiểu lang trung - Hồi 073

Đại Đường tiểu lang trung
Trọn bộ 397 hồi
Hồi 073: Sự cố đêm khuya
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-397)

Thạch lang trung mặt trầm xuống, không giữ được vẻ ung dung nhàn nhã thường ngày nữa, sư phụ ông ta định giá cao nhất là 3. 000 lượng, chẳng qua vì ân oán với Phong lang trung, ông ta cố tình đẩy giá lên mức 3. 500 đồng để đả kích thôi, 500 đồng đó dĩ nhiên là ông ta phải bỏ tiền túi ra, vốn đuổi được Phong lang trung đi rồi, không ngờ bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau.

Nghê Nhị nhìn mặt Phong lang trung là biết mình thắng chắc rồi, không thèm nói thêm nữa, cho tay vào ống tay áo, móc ra nắm bạc vụn trắng xóa đặt lên bàn:

– Tả lang trung, nhìn kỹ đi, lượng bạc trắng, Quý Chi Đường có làm năm năm không được một nửa số này đâu.

Tả Quý không nói không rằng.

Phong lang trung giỏi nhìn mặt đoán ý, hắng giọng nói:

– Nghê huynh, chú ý lời ăn tiếng nói, Tả huynh là tiền bối của chúng ta.

– Đừng đâm bị thóc chọc bị gạo.

Nghê Nhị hừ một tiếng, chuyện lần trước ông ta bị Hồi Hương dùng chổi đuổi đánh thành nỗi nhục cả đời, căm Tả gia tới xương tủy, chuyện này người trong nghề biết cả, nên không thèm giữ thể diện, cả cho mình lẫn Tả gia, chỉ muốn làm Tả gia phải nhục nhã mới xoa dịu phần nào cay cú trong lòng ông ta:

– Tả lang trung, ta vốn không muốn tới, là đại ca ta bắt tới. Ta nói rồi, đại ca ta lòng dạ nhân hậu, thích bố thì người nghèo, thấy các ngươi lặn lội núi cao rằng thẳm khám bệnh đáng thương, kiếm vài đồng lẻ mà không đủ, nên mới ra giá cao như vậy. 5. 000 đồng, thời buổi đói kém này, dùng số tiền đó mua hai nha hoàn xinh xắn cũng dư dả. Lệnh lang cũng trên 20 rồi, hôn sự cũng nên có sớm đi, thành gia lập thất rồi mới chuyên tâm sự nghiệp được mà. Có điều ta thấy chắc là phải đợi thêm thôi, nên trả nợ thì hơn, các người không chỉ nợ Triệu Tam Nương mà còn nợ nhiều người lắm đấy ... 5. 000 đồng này là tặng than trong tuyết rồi ... Đưa phương thuốc đây, sau đó dọn bàn cúng thắp nên hương, cầu cho tổ tiên Tả gia các người phù hộ đại ca ta phóng thọ song toàn đi, ha ha ha.

Tả Quý mới đầu nghe giận sôi gan, càng nghe càng dần lắng lại, loại người thế này không đáng, ông khinh ngăn cản nhi tử không cho làm bừa, rồi mặt âm trầm nói:

– Nói xong chưa?

– Nói xong rồi.

Nghê Nhị nhíu mày:

– Ý gì thế hả?

– Nói xong rồi thì cầm lấy bạc đi đi.

Tả Quý đứng dậy, cầm lấy phướn và chuông, chắp tay với Thạch lang trung và Phong lang trung.

Không sự khinh bỉ nào hơn là bị người ta lơ đi như thế, Nghê Nhị mất một lúc mới tỉnh lại, chạy ra chặn đường, mặt gằn giọng nói:

– Họ Tả, nghe cho rõ, làm người đừng có tham lam, đừng có quá đáng. Chớ quên dưới đít các ngươi có một đống nợ đấy, chủ nợ đang đợi kia kìa, còn không mau bán đi, lần sau hối hận ...

Tả Thiếu Dương dù sao tuổi trẻ khí thịnh, không kìm được cao giọng quát:

– Này, ông điếc à, không nghe thấy cha ta bảo ông đi đi à, không đi phải không?

Xoay người hướng vào bếp gọi to:

– Tỷ, mau ra đây, Nghê Nhị của Huệ Dân Đường lại tới gây sự này.

Nghê Nhị giật bắn mình, ông ta không sợ cha con Tả Quý, nhưng sợ phụ nhân đanh đá kia, cuống cuồng vơ lấy nắm bạc trên bàn chạy bán sống bán chết, ra tới bên kia đường mới dám quay đầu lại.

Chỉ thấy Phong lang trung, Thạch lang trung cùng cha con Tả Quý mỗi người cười một kiểu, còn phụ nhân kia thì không thấy đâu, biết mình mắc lừa rồi, lại còn bị lừa bởi thằng nhãi con, càng chứng thực lần trước bị ăn đòn, Nghê Nhị giận tới suýt ngất xỉu tại chỗ.

Nghê Nhị vịn tường lần mò về Huệ Dân Đường, thêm mắm thêm muối nói Tả gia thấy nhiều người muốn mua phương thuốc của mình nên kênh kiệu không bán. Nghê đại phu nhíu mày:

– 5 lượng mà không bán, ông ta muốn bao nhiêu?

– Ca, kệ bọn chúng đi, không mua nữa, chẳng qua chỉ là một phương thuốc thôi, dù thiếu nó cũng không ảnh hưởng gì tới Huệ Dân Đường.

– Không chỉ là một phương thuốc, chỉ dùng những vị thuốc rẻ tiền mà trị được ác chứng phải dùng nhân sâm mới chữa nổi, gọi là tiên đơn không phải quá.

Nghe đại ca nói thế, Nghê Nhị mới từ trong thù hận tỉnh lại, nghĩ một đơn thuốc vài chục đồng trị được bệnh cần 4 lượng bạc, khi chữa bệnh nói là 4 lượng, nhưng thực tế chi phí chỉ là vài chục đồng, chẳng phải kiếm lớn sao.

Nghê Nhị hối hận rồi, khi đó giận quá mất khôn nói những lời khó nghe, giờ hai bên đã trở mặt, chỉ e ra giá cao hơn người ta cũng không chịu bán nữa, đúng là chuyện nhỏ không nhịn làm hỏng việc lớn.

Làm sao bây giờ?

Nghê đại phu vuốt râu trầm ngâm nói:

– Trả họ 10 lượng đi, số tiền này hẳn giúp họ trả hết nợ nần rồi, còn nữa lần này nói chuyện cho tử tế, đừng tưởng ta không biết, đệ nhất định có thái độ không tốt với người ta. Chuyện lần trước là do đệ tự chuốc lấy, nam tử đại trượng phu, sao lại đi chấp nhặt một phụ nhân, hừ.

– Vâng, vâng, lần này đệ rút kinh nghiệm.

Nghê Nhị thầm tính toán, hai bên coi như trở mặt hoàn toàn rồi, có trả 10 lượng chưa chắc đã được việc, vậy chỉ còn một cách này.

Nghĩ tới đó nhếch môi cười âm hiểm.

.........

Nghê Nhị đi rồi, Tả Quý khéo léo từ chối Phong lang trung và Thạch lang trung, mấy ngày tiếp đó không ai tới nói chuyện mua phương thuốc nữa, Tả Thiếu Dương cách ngày theo cha đi làm linh y, cách ngày ở nhà khám bệnh, lúc rảnh rỗi lại huấn luyên Bi Vàng. Dù có lên núi cũng nhét nó trong lòng, đường đi mệt nghỉ, mang nó ra chơi.

Mới đầu Tả Thiếu Dương còn lo Bi Vàng chạy mất, nhưng sau phát hiện, cho dù có quên không để ý thì nó cũng kêu ầm ĩ gọi mình, có lẽ vì nuôi nó từ khi chưa mở mắt, sau đó ngủ cũng đặt bên cạnh, nên nó quen mùi Tả Thiếu Dương, sinh ra quyến luyến.

Bi Vàng đã mọc răng, Tả Thiếu Dương đặt nó lên một cành cây thông, trên đó còn nhiều quả chưa rụng, Bi Vàng ngửi thấy múi thức ăn, tham lam hái liền mấy quả, nhưng răng chưa mọc đủ dài, không gặm qua lớp vỏ cứng được, vẫn cần nhờ Tả Thiếu Dương đập quả lấy nhân ăn.

Răng tuy còn yếu, nhưng móng nó thì rất sắc, có thể dễ dàng leo lên những cái cây thẳng đứng, nhảy chuyền cành như chạy trên đất bằng, muốn leo lên người Tả Thiếu Dương càng dễ, như tia chớp leo lên vai y.

Kết quả huấn luyện của Tả Thiếu Dương rất tốt, chỉ cần gọi tên nó, hoặc là huýt sáo, bất kể nó đang chơi ở đâu cũng sẽ chạy về sau đó leo lên vai y, cho nên đi tới đâu đều khiến người ta mắt tròn mắt dẹt, đến nỗi mà họ chẳng nhớ tới cái tên Quý Chi Đường, gọi cha con Tả gia là lang trung nuôi sóc, Tả Quý rất không hài lòng.

Tả Thiếu Dương lại huấn luyện nó mang đồ, ví như mang cất bút cho mình, chuyện này khó khăn hơn nhiều, đầu tiên đặt bút vào miệng, nó cắn vài cái thấy không phải thứ ăn được là nhả ra ngay, mãi mãi mới hiểu ý ngậm lấy, nhưng khi Tả Thiếu Dương chạy ra xa gọi nó mang bút tới thì nó nhả ngay bút ra, chạy tới trước mặt, sau đó đứng thẳng lên mặt háo hức chờ ăn.

Tuy thế nó nhận mặt người rất tốt, người trong nhà chỉ cần nói tới tên ai là nó quay sang nhìn người đó, nó cũng rất thích Hồi Hương, thường rúc vào giữa hai bầu ngực lớn của nàng làm nũng như đứa trẻ vậy, bố khỉ! Quên chưa nói Bi Vàng là sóc đực.

Đã qua Tết, lập xuân rồi mà trời vẫn lạnh, thi thoảng lại một trận tuyết lớn, mà cứ hôm nào như thế là Tả Thiếu Dương lại lạnh không ngủ nổi, phải ngồi dậy quấn chăn rên hừ hừ chịu đựng cho tới sáng. Đêm hôm nay cũng vậy, Tả Thiếu Dương ngồi ôm chăn lẩm bẩm, nốt hôm nay, nốt hôm nay nữa thôi, mai là kỳ hạn bảy ngày hẹn với Chúc Dược Quỹ, thuốc của mình hẳn có tác dụng rồi, hi vọng có một bước ngoặt, nếu không qua được mùa đông thì mình thân tàn ma dại mất.

Đamg lẩm bẩm như kẻ thần kinh thì nghe thấy bên ngoài có tiếng thứ gì đó đạp lên tuyết, có vẻ nặng, tiếp đó bịch một tiếng đổ vào tường nhà y, vì vách tường làm bằng gỗ, khá mỏng, nên nghe rất rõ.

*****

Tả Thiếu Dương tỉnh hẳn, áp tai vào ván tường lắng nghe, mơ hồ nghe thấy tiếng người rên rỉ, người học y đối với loại tiếng rên này rất nhạy, cũng giống như với mùi vị vậy, chẳng lẽ là có người đêm khuya tới cầu y, nhưng bị bệnh nặng quá ngã xuống rồi. Bây giờ là canh bốn, vẫn đang giới nghiêm, người này nếu chẳng phải bệnh quá nặng tuyệt đối không mạo hiểm giữa đêm đông, phải ra xem sao.

Tả Thiếu Dương leo nhanh xuống thang, tới bếp mở cửa sau ra, gió mạnh đem tuyết thốc vào mặt, làm y cơ hồ không mở mắt ra được.

Đưa tay ra chắn gió, nheo mắt nhìn quanh, thấy có bóng đen dựa vào tường, tuyết trên mái nhà rơi xuống che mất nửa người rồi, đang co quắp rên hừ hừ.

Tả Thiếu Dương rụt cổ chạy tới, tuyết làm ánh sáng lờ mờ có thể thấy được một thân hình nhỏ nhắn, má gầy gò, râu sơn dương, là một lão giả:

– Lão nhân gia, ta là tiểu lang trung của Quý Chi Đường, ông làm sao rồi?

– Ta .... Đau, cứu ta.

Lão giả giọng khàn đặc:

– Ông bị thương ở đâu?

– Hông ... Còn cả đùi ...

– Được rồi, đừng lo, để ta dìu ông vào nhà.

Tả Thiếu Dương nắm tay ông ta kéo dậy choàng qua vai mình, một tay vòng qua eo đỡ dậy, ông già này rất nhẹ, chẳng phí sức chút nào đã nâng lên rồi, có điều đường rất trơn, loạng choạng vào nhà, đóng vội cửa lại.

Trong bếp không nhìn thấy gì cả, đen xì xì, Tả Thiếu Dương nhẹ nhàng đỡ ông ta ngồi xuống:

– Đợi chút, ta đi thắp đèn.

– Đừng.

Lão giả vươn tay ra tóm lấy cổ tay y, không ngờ tay ông ta cực khỏe, như kìm sắp bóp lấy cổ tay. Tả Thiếu Dương suýt nữa kêu ra tiếng, lòng trào dâng một linh cảm không lành, nhịn đau nói:

– Không thắp đèn thì làm sao ta khám bệnh được.

– Im lặng ... Đợi một chút hẵng nói, cấm nhúc nhích.

Tả Thiếu Dương tay bị bóp chặt, không muốn nghe cũng không được, còn chưa kịp định thần phân tích tình hình thế nào thì con ngõ nhỏ bên ngoài có tiếng bước chân, không chỉ có một người, rất nhanh, qua khe hở cửa, nhìn thấy được ánh sáng xuyên qua.

– Con bà nó chứ, hắn chạy đâu mất rồi.

Có nam nhân chửi rủa:

– Chết tiệt, đúng hôm gió tuyết, dấu chân trên mặt đất đều mất hết cả.

– Chẳng lẽ để hắn thoát như vậy sao?

Một giọng nói già nua hơn:

– Hắn bị trúng một côn của ta vào đùi, hông cũng dính đòn, bị thương không thể nhẹ, không có khả năng leo mái nhà trốn thoát, phân nhau ra, chặn hết lối thoát của ngõ này.

– Vâng.

Bốn năm tiếng đáp lại, sau đó bước chân xa dần, ánh đèn cũng mất.

Tả Thiếu Dương đợi một lúc mới nuốt nước bọt hỏi:

– Bọn họ tìm ông à?

– Đúng, là kẻ thù của ta.

Tả Thiếu Dương chỉ muốn đập đầu vào tường, bà nội nó, làm sao mà xui xẻo thế này, làm người tốt lại bị trời phạt, bà nó, gặp phải đám giang hồ chém giết lẫn nhau rồi. Làm sao bây giờ, trong lòng cực kỳ ân hận vì khi nãy chưa hỏi rõ ràng đã mang người vào nhà, mang theo cả rắc rối. Làm sao đây, người này bị thương nhưng vẫn khỏe khủng khiếp, trở tay một cái là giết được mình rồi.

Lão giả kia tựa hồ đoán được suy nghĩ của y, khó nhọc nói:

– Không cần sợ ... Ngươi cứu ta, ta tuyệt đối sẽ không hại ngươi đâu. Đợi ta nghỉ ngơi chốc lát, sẽ đi ...

Tả Thiếu Dương đứng ngây ra đó, đầu óc hỗn loạn, trước kia xem chuyện Kim Dung, đọc cảnh chiến đấu thì người nóng rang chảy rần rật, lúc này thực sự chứng kiến ân oán giang hồ chỉ thấy toàn thân lạnh giá, chân tay cứng đờ.

Trong căn phòng tối om chật hẹp, chỉ có tiếng thở của hai người, thấy lão giả kia khống chế được mình nhưng cũng không có ý giết người bịt miệng, dần bình tĩnh lại, lòng xoay chuyển, mẹ nó dù sao thì người cũng đã cứu rồi, có đẩy ra ngoài cũng không thoát khỏi liên quan nữa, người ta muốn kiếm chuyện vẫn sẽ mò tới, không bằng cứu người cứu tới cùng, là hòa hay phúc phải xem vận khí, dù sao chuyện cũng không thể tệ hơn.

Nghĩ tới đó y cúi người xuống hỏi:

– Lão nhân gia bị thương, để ta thắp đèn kiểm tra vết thương cho.

– Đừng... Đừng đốt đèn, chúng gian xảo lắm, vừa rồi cố ý to tiếng dụ ta ra đấy, chúng còn chưa đi xa đâu.

– À.

Tả Thiếu Dương không dám nói thêm nữa.

Lại qua một lúc, lão gia có vẻ không kìm được đau đớn, hỏi:

– Vừa, vừa rồi ... Ngươi nói ngươi nói ngươi là ... Tiểu lang trung?

– Vâng.

– Đây là ... hiệu thuốc à?

– Vâng.

– Tủ thuốc ở đâu?

– Ở đại sảnh bên ngoài, đây là nhà bếp.

Người đó lại thở khó nhọc một lúc:

– Ngươi, ngươi giúp ta mang chút ... Thuốc trị thương tới đây, thuốc của ta ... Vừa rồi đánh nhau rơi mất rồi ...

– Được, ta đi lấy ...

Tả Thiếu Dương rút tay ra không được:

– Có điều ông phải buông tay ta ra đã chứ.

– Xin lỗi.

Lão giả buông tay ra:

– Đừng làm chuyện dại dột, lão phu tuy bị thương ... vẫn dư sức giết tên thư sinh trói gà không chặt nhà ngươi ... Nghe theo ta nói, sẽ không ai biết ta từng xuất hiện ở đây.

Tả Thiếu Dương hoàn toàn không có ý định đó, nếu chỉ có một mình, y sẽ chạy ra ngoài tri hô, nhưng trong nhà còn cha mẹ nữa, không dám mạo hiểm chút nào, đám người giang hồ này theo như sách luôn có mang theo ám khí gì đó, có lẽ lúc này trong tay cũng nắm sẵn một cái rồi, mình mà có hành động khác thường là người có lỗ thủng ngay.

Sáng nào trời còn chưa sáng Tả Thiếu Dương cũng đã dậy quét dọn rồi, cho nên dù không cần đèn, dựa theo trí nhớ y vẫn ra được tủ thuốc ở đại sảnh.

Mỗi một loại thuốc được để trong ngăn kéo khác nhau, Tả Thiếu Dương kéo một cái ra, lấy hai bình nhỏ, bên trong là "Phục nguyên hoạt huyết tán" và "Phục nguyên hoạt huyết cao" chuyên điều trị ngoại thương, ứ huyết, giảm đau, do chính y bào chế ra trong những đêm mất ngủ vì lạnh.

Lần mò trở về bếp:

– Lão nhân gia bị thương chỗ nào, để ta bôi thuốc cho.

– Không cần.

Lão giả giọng khàn khàn:

– Đưa thuốc đây, ta tự ... Làm. Ngươi nói dùng thế nào là được.

Tả Thiếu Dương làu bàu trong lòng, đám người giang hồ này sống trên đầu đao mũi kiếm nên không tin người khác, huống hồ vừa bị kẻ thù truy sát đang bị thương càng thận trọng, đưa hai cái bình tới:

– Cái to dùng để uống, cái nhỏ là dược cao xoa bên ngoài.

Sau đó múc một gầu nước đưa cho ông ta.

Trong bóng đêm chỉ nghe thấy tiếng loạt xoạt, lão giả đó cởi áo bôi thuốc. Một lúc sau ông ta thở phào:

– Cám ơn.

Cách cám ơn tốt nhất là mau mau xéo đi, tất nhiên Tả Thiếu Dương không dám nói ra, chỉ ừm một tiếng rồi đứng đó.

– Không cần đứng đó, ngươi đi ngủ đi. Ta ngồi đây một lúc sẽ đi, không làm phiền ngươi nữa ...

Nghe hơi thở ông ta đã ổn định hơn khi nãy rỗi, người này mặc mỗi cái áo đen mỏng, vậy mà không sợ lạnh, thật ghê gớm, không biết là thứ nội công gì, nếu mà mình học được thì khỏi lo đêm không ngủ nổi rồi. Có điều mấy thứ nội công này thường mấy chục năm mới luyện thành, không bõ, lúc đó mình có khi giàu hơn cả Giả tài chủ, còn sợ lạnh à ... Ặc, mình nghĩ cái gì, lúc này đâu phải lúc nghĩ linh tinh mấy chuyện đó.

– Còn chưa đi, sợ ta trộm đồ à?

Tả Thiếu Dương cười khan, trong nhà y làm quái gì có thứ gì đáng tiền nữa mà sợ:

– Lão nhân gia nói đùa rồi, vậy ngồi đây nhé, ta đi ngủ.

– Đại ân cứu mạng, ngày sau ắt có báo đáp.

Thôi miễn đi, đám người giang hồ các ngươi tiền tài không trộm thì cướp, ai mà dám nhận, khỏi báo đáp, đừng gây phiền toái cho ta là được. Bên ngoài vâng dạ, rời nhà bếp, đóng cửa, cái then, lấy khóa đồng khóa lại, cho dù nhà nghèo rớt, nhưng thuốc là mạng sống, lão già giang hồ này không thèm cái khác, có khi đang bị thương lại quơ sạch thuốc.

Ngủ sao nổi mà ngủ, Tả Thiếu Dương nằm trên giường, tai thì dựng lên như tai thỏ, giám sát nhất cử nhất động phía dưới, tay lăm lăm cái gậy.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-397)


<