Vay nóng Tima

Truyện:Đại Đường tiểu lang trung - Hồi 042

Đại Đường tiểu lang trung
Trọn bộ 397 hồi
Hồi 042: Chuyển ngoặt
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-397)

Siêu sale Shopee

Người xưa đã nói "cùng nghề là oan gia", Nghê Nhị và Tả Quý cùng hành y ở cái huyện nhỏ này, khó tránh khỏi phát sinh va chạm, Tả Quý luôn tỏ ra thanh cao mỗi lần như thế đều chủ động nhường nhịn hoặc né tránh, có điều Nghê Nhị nhỏ nhen, lại cho rằng Tả Quý ỷ xuân thân quan hoạn mà coi thường mình, thầm ghi nhớ trong lòng, tuy không tới mức gọi là thù hận, nhưng nếu có cơ hội làm nhục Tả Quý, khiến ông ta phải cúi cái đầu xuống thì Nghê Nhị rất sẵn lòng.

Nhị chưởng quầy cầm cốc trà lên, vờ lơ đễnh nhìn quanh căn nhà chẳng có chút không khí ngày Tết, chỉ có bao lớn bọc nhỏ giống chuẩn bị đi xa: - Ta nghe nói quý đường gần đây có chút khốn khó, bị chủ nhà ép nợ, cần tiền dùng gấp, Tả thiếu gia cũng năm lần bảy lượt tới Huệ Dân Đường bán dược liệu, bán phương thuốc Ài cùng nghề với nhau, ta nhìn không đành lòng.

Tả Quý ngạc nhiên, hiệu thuốc nhà mình toàn thuốc bình thường, chẳng đáng giá, nhi tử lấy cái gì đi mà bán? Còn bán phương thuốc, hẳn do vị lão tiên sinh kia dạy rồi, không ngờ nhi tử trưởng thành rồi, biết lo nghĩ cho gia đình, thế nhưng chẳng phải việc đáng tự hào, đây là nỗi hổ thẹn của người làm cha.

Tả Thiếu Dương nhỏ giọng giải thích: - Cha, con bán thuốc là lần trước tới Thiên Nhận Sơn, tỷ mua xạ hương của Bội Lan cô nương, giá 9 đồng, vì nghĩ nhà không dùng lại cần tiền gấp nên con đem tới Huệ Dân Đường bán, nhưng họ trả giá quá rẻ nên con không bán nữa.

Tả Quý phất tay ý bảo không để ý tới chuyện đó, trả lời Nhị chưởng quầy: - Các vị thực lòng muốn mua phương thuốc này?

Nhị chưởng quầy lắc đầu, ông ta không muốn chuyện mua bán này diễn ra đơn giản như thế, mua được phương thuốc hay không với ông ta chỉ là vấn đề nhỏ, hạ nhục Tả Quý mới là mục đích chính: - Vừa rồi ta đã nói, chỉ vì thấy phương thuốc này trong tay các vị lãng phí thôi, cái chính là vì đại ca ta thích hành thiện tích đức, nghe nói quý đường có khó khăn, là người trong nghề nên bảo ta tới xem thế nào, giúp được thì giúp. Tả lang trung, được hay không ông nói một câu đi. Giờ Tả Thiếu Dương nghe ra vị khác lạ trong giọng điệu của Nhị chưởng quầy rồi, tình cảm của y với hiệu Quý Chi Đường không sâu, với y mà nói chỉ cần hành y là được, cái khác không quan trọng nên mới đầu không để ý, y có ý muốn bán phương thuốc cho đối phương giải nguy cấp tức thì, nhưng thái độ vị Nhị chưởng quầy này rõ ràng là lợi dụng cái khó người ta ép giá, lại còn lên mặt như ban ơn bố thí, lửa trong lòng y bắt đầu bốc lên.

Nhị chưởng quầy nhìn cha con họ mặt mày khó coi càng nhởn nhơ: - Tả lang trung, cơ hội tới không biết nắm lấy đến lúc hối hận cũng muộn. Hiện ta đích thân tới đây, thể hiện đủ tôn trọng rồi, đợi ta đi, quý vị có tới tận nhà bán, bán được hay không chưa nói, nhưng chắc chắn là không có cái giá này đâu đấy.

Cuối năm rồi y cũng không muốn ầm ĩ to chuyện, vả lại lòng còn nỗi lo lớn đó, chẳng rảnh mà chấp ông ta, Tả Thiếu Dương đứng dậy định tiễn khách thì chợt ngoài cửa có người gọi: - Tả lang trung có nhà hay không?

Nghe tiến là biết, Triệu Tam Nương tới rồi.

Thật quá đúng lúc, Tả Thiếu Dương nén giận đi mở cửa, quả nhiên là Triệu Tam Nương, mặc chiếc váy hồng đào chói mắt, đầu gài thêm vài mấy cây trâm, tay vẫn cầm một túi đồ ăn vặt, nhưng không phải sơn trà nữa, đổi thành hạt dưa rang. Theo sau nàng là một tráng hán vai u thịt bắp, áo cộc tay, lộ cánh tay cơ bắp đầy xẹo ngang dọc, đây là loại người chuyên dùng làm điển hình dọa trẻ em nín khóc hoặc không chịu ăn cơm.

Ngoài cửa có người ngó nghiêng, vị Thái chưởng quầy càng nghển cổ lên, thấy Tả Thiếu Dương vờ đang lơ đễnh nhìn trời nhìn đất. Triệu Tam Nương đối diện với Tả Thiếu Dương mà không cười như mọi khi, mặt lạnh tanh: - Cha cậu đâu rồi?

Nhìn thái độ này biết ngay không có chút hi vọng nào nữa, Tả Thiếu Dương không vì thế mà khó chịu với nàng, người ta cũng trọn tình trọn nghĩa lắm rồi, khẽ đáp: - Tam thẩm mời vào nhà, cha ta đang ở trong.

Triệu Tam Nương và đại hán kia nghênh ngang đi vào, nhìn thấy Nhị chưởng quầy, đon dả chào hỏi: - Úi cha! Nhị chưởng quầy, cơn gió nào thổi ngài tới đây thế, là tới khám bệnh à? Phì phì, phỉ phui cái mồm nói linh tinh, Nhị chưởng quầy tất nhiên là không phải tới khám bệnh rôi, có chuyện tìm Tả lang trung sao?

- Phải. Nhị chưởng quầy quay ra, đôi mắt hí dưới lông mày rộng kín đáo nhìn bầu ngực đầy đặn cùng eo hông nở nang của Triệu Tam Nương, thầm nghĩ góa phụ này càng ngày có vận vị, có điều không phải dễ chơi, lại nhìn tráng hán bặm trợn đằng sau: - Tưởng là ai, ra là Triệu Tam Nương, ha ha ha, trùng hợp quá, vừa rồi còn nhắc tới cô đó.

- Nói tới thiếp thân sao? Triệu Tam Nương ngạc nhiên lắm: - Hai vị là đại nam nhân nói chuyện lớn, liên quan gì tới phụ đạo nhân gia như thiếp thân đây?

- Nghe nói Quý Chi Đường nợ cô một khoản tiền lớn chưa trả, đúng không?

Chuyện này hàng xóm trái phải đều biết, lần trước Tả Thiếu Dương bán phương thuốc, Nghê đại phu cũng đoán được phần nào, Nghê Nhị dò hỏi chút là ra, cho nên hôm nay mới tự tin tới ép giá, nợ không để qua năm, 30 tết là ngày cuối cùng không chỉ cho Quý Chi Đường.

Triệu Tam Nương õng ẹo đi vào, than thở: - Đúng thế, không chỉ nợ mấy nghìn đồng, mà tiền nhà mấy năm rồi cũng chưa trả. Thiếp thân nể tình quen biết bao năm hoãn nhiều lần rồi, nhưng ngài nói xem, chúng tôi mẹ góa con côi cũng phải sống chứ, đúng không? Thế nên hôm nay nhất quyết không cho hoãn nữa.

Tả Quý bấy giờ mới mở túi tiền của Giả tài chủ ra, bên trong là đĩnh bạc hình móng ngựa, đây là quan ngân tiêu chuẩn, đúng 1 lượng, bảo Lương thị đưa cho Triệu Tam Nương.

Lương thị nói khó: - Tam Nương, đây có một lượng, thời gian quá ngắn, không biết có thể...

- Không được. Triệu Tam Nương cắt ngang: - Trước đó ta đã nói rồi, ngày 30 nhất định phải giao đủ 2. 100 đồng, nếu không đừng trách Tam Nương ta trở mặt vô tình. Các vị tự đi, hay cần ta giúp chuyển nhà. Biểu ca ta là người thô lỗ, sức khỏe có đấy, nhưng tay chân vụng về, trong lúc vận chuyển có đổ vỡ gì đừng trách.

Đại hán sau lưng Triệu Tam Nương đi lên, bẻ tay răng rắc, nhìn người nhà Tả Quý cười gằn uy hiếp.

Tả Quý thở dài, bảo Lương thị: - Bỏ đi, chúng ta chuyển nhà thôi ... Hồi Hương, con cũng không cần nói nữa.

Tả Thiếu Dương cũng không thể làm gì hơn, nợ tiền người ta lại còn không trả được tiền nhà bao năm, người ta đòi lại nhà là thiên kinh địa nghĩa, người ta cũng cho thêm hạn rồi báo trước rồi, không tính là quá đáng.

- Gượm đã. Nhị chưởng quầy cười, nụ cười không dấu được sự hả hê đắc ý: - Tả lang trung, ta đề nghị lại một lần nữa, bán phương thuốc cho ta, đúng giá 900 đồng, các vị gom góp ít đồ đạc gì đó còn không được 200 sao, thế là đủ, không phải chuyển nhà nữa.

Tả Thiếu Dương giận dữ: - Ông lợi dụng nguy cấp của người ta, là hành vi bất nhân.

- Hừ, các người có thể không bán mà. Đúng là Nhị chưởng quầy cũng không muốn tới đây, cảm thấy làm thế mất mặt Huệ Dân Đường, mất mặt bản thân, lòng vốn khó chịu, chẳng qua đại ca nói không thể không nghe. Bây giờ nghĩ Quý Chi Đường đã cùng đường, bao nhiêu khó chịu với Tả Quý càng không kiềm nén nữa: - Đây là Huệ Dân Đường nể các người là bạn cùng nghề mới ra tay tương trợ đấy, muốn uống gió tây bắc ngoài kia hơn à?

Triệu Tam Nương ngạc nhiên nhìn hai bên: - Huệ Dân Đường muốn mua phương thuốc của Quý Chi Đường sao?

*****

- Không phải, nói thế là để giữ thể diện cho họ thôi, đại ca ta là danh y, ở Trường An từng xem bệnh cho vương gia đại thần, cần gì một phương thuốc của họ. Nhị chưởng quầy ung dung phủi cái vạt áo chẳng có tí bụi nào: - Chẳng qua là đại ca ta thương hại họ, mở cái hiệu thuốc không nuôi nổi thân, nợ chồng nợ chất, 30 rồi mà bị đuổi khỏi nhà thì không đành lòng, cùng nghề mà, muốn giúp bọn họ, nhưng lại không muốn họ cảm thấy bị thi ân bố thí, cho nên mới lấy lý do mua phương thuốc thể nói thôi. Bọn họ không biết lòng tốt của người ta, mũi hếch lên trời, chê chúng tôi ra giá thấp, đúng là làm ơn mắc oán.

Nghe Nhị chưởng quầy nói dối trắng trợn, đổi trắng thay đen không có chút liêm sỉ nào, Tả Quý giận tím mặt, trông đáng sợ.

Nhị chưởng quầy nhìn mặt Tả Quý càng khó coi đắc ý, thầm nghĩ xem ông giả vờ thanh cao được bao lâu nữa, cố tình khiêu khích: - Tam Nương, cô thấy rồi đó, họ cố tình quịt tiền cô, có tiền không muốn kiếm trả nợ, Tam Nương, ta thấy cô mềm lòng quá rồi, loại người này đáng đuổi đi từ lâu mới đúng. Thôi, ta lười không muốn nói nhiều nữa, bán hay không đây, ta mà đứng dậy bước đi là gọi không quay lại nữa đâu đấy.

Tả Quý từ từ đứng dậy, chỉ tay vảo mặt Nhị chưởng quầy, giận tới tay run rẩy: - Phương thuốc này vốn bán cho ông cũng không sao, nhưng ông... Ông khinh người quá lắm! Nhà ta nghèo nhưng không nhận đồ bố thí! Cái nắm xương già này của lão hủ chỉ cần động đậy được thì dù phải băng núi lội suối hành y nuôi gia đình trả nợ cũng làm, chưa nói còn có hiếu tử ở đây, lão hủ ra đường uống gió tây bắc cũng không phiền tôn giá quan tâm.

Nhị chưởng quầy vắt chéo chân, cười khẩy: - Đúng là nể mặt mà không biết điều, song chuyến này đi cũng đáng, có thể nhìn thấy Quý Chi Đường đổ bể không uổng, ha, mở hiệu thuốc trị bệnh cứu người, bản thân không cứu nổi đòi cứu người..

Chưa nói hết lời bỗng đâu có người hùng hổ xong tới quát thẳng vào mặt: - Quân khốn kiếp! Xéo! Xéo ngay đi.

Nhị chưởng quầy giật nảy mình, lùi lại sau, không cẩn thận ghế đổ ngã bổ chửng, lồm cồm đứng dậy mới phát hiện ra một thiếu phụ đang trừng mắt nhìn minh, đoán chừng là nữ nhi đã gả đi của Tả Quý rồi, cảm thấy mất mặt lắm, không giữ nụ cười giả dối trên môi nữa: - Bằng vào cái gì ngươi đuổi ta đi? Hừ, nói rõ luôn nhé, nhà này là của Triệu Tam Nương, không phải của các ngươi, không phải của Quý Chi Đường...

Hồi Hương không thèm nghe ông ta nói, xoay người, lấy từ sau cửa cái chổi dài mà Tả Thiếu Dương dùng quét tuyết, chẳng thừa lời thêm, cứ nhè đầu ông ta mà đập.

Nhị chưởng quầy hoảng sợ ôm đầu chạy, vẫn chậm mất mấy bước, lưng trúng bốn năm chổi, mặt đỏ tía tai đứng ở bên kia đường, thở hổn hển chửi: - Thánh nhân nói không sai, đúng là chỉ nữ tử và tiểu nhân là khó nuôi. Quý Chi Đường các người ...

Mắt thấy Hồi Hương hầm hầm xách chổi chạy tới mặt đỏ phừng phừng khí thế như Quan Công kéo Thanh long yển nguyệt đao, Nhị chưởng quầy nuốt vội lời định nói vào, quay đầu bỏ chạy, không cẩn thận dẫm phải đống tuyết đã tích thành băng, ngã một cú đau điếng, mũ trên đầu rơi mất, giày cũng mất tuột khỏi chân, đã thế lũ trẻ chơi hàng xóm đùa bên ngoài còn cười phá lên.

Cảm thấy nhục nhã hết mực Nhị chưởng quầy muốn chửi mấy câu gỡ thể diện, nhưng Hồi Hương đánh tới rồi, cái chổi từ trên cao bổ xuống, còn chú ý cái gì được nữa, lăn mình một bên tránh, kệ cả mũ cả giày để lại, ba chân bốn cẳng chạy luôn.

Hồi Hương đuổi tới tận đầu phố, đam trẻ con hè nhau chạy theo trợ uy, làm xóm giếng cứ tròn mắt nhìn. Đuổi tới đầu phố thì Nhị chưởng quầy đã chạy xa, Hồi Hương mặt váy dài bất lợi không đuổi kịp, tay chống hông tay dựng chổi chửi bới, càng khiến nhiều người đứng xem, đến khi không thấy Nhị chưởng quầy đâu nữa mới oai hùng trở về trong tiếng reo hò của đám trẻ con kéo thành hàng sau lưng như đoàn quân thắng trận.

Cơ mà về nhà thì chút niềm vui cũng bay biến hết sạch, cha mẹ nàng đã xách hành lý ra. Tả Quý chắp tay nói với Triệu Tam Nương: - Tam Nương, chúng tôi chỉ mang y phục tùy thân, cái khác không mang, để lại trừ tiền nhà. Đa tạ cô nhiều năm qua chiếu cố, nợ cô nhiều tiền thế chưa trả, lão hủ thật áy náy lắm, còn nợ cô hơn bốn nghìn đồng, ta sẽ tìm cách hoàn trả. Cô yên tâm, ta nói được là làm được. Nói xong nhìn lại lần cuối hiệu thuốc nhỏ mình khổ công kinh doanh, cố giữ giọt lệ già không lăn ra ngoài mi, dứt khoát đi ra ngoài.

Triệu Tam Nương bất ngờ lắm, bao năm qua Tả Quý tự cho mình người có học, cao hơn người một bậc, không thèm tiếp xúc với nàng, chuyện gì cũng toàn để thê tử ra mặt, không ngờ đến lúc sa cơ lỡ vận mới nói một câu chân thành như thế, lòng có chút bùi ngùi, nhin bốn người họ xách túi lớn túi nhỏ, lại nhìn hiệu thuốc quét tước sạch sẽ, đồ đạc để gọn gàng, mùi thuốc dễ ngửi như đã thấm vào cả không khí, thoáng ngẫm nghĩ rồi gọi: - Khoan nào, ài, dầu gì thì cho các vị thuê nhà lâu lắm rồi, nói một câu công bằng, thời gian qua mọi người cũng tận lực, hơn nữa ta cũng chẳng muốn cái hiệu này thành chỗ bán dầu muối bẩn thỉu, ta thích cái mùi thuốc ở đây. Ai bảo Tam Nương ta dễ mềm lòng, thôi thì Tết tới nơi rồi, mỗi bên nhường một bước, đúng 15 tháng 1 giao toàn bộ số tiền, thế nào?

Cả nhà Tả Quý thật không nỡ rời cái hiệu thuốc này, dù chỉ là đi thuê, nhưng sống bao năm cũng có tình cảm, ngưng tụ không biết bao tâm huyết, cũng nghĩ đủ cách rồi, nhưng trời không chiều lòng người, rốt cuộc bị đuổi đi, tâm tình u ám cực độ.

Không ngờ tới khi chuẩn bị bước chân ra khỏi nhà thì Triệu Tam Nương lại gia hạn cho nửa tháng, không khác nào nắng hạn lâu năm gặp mưa rào, nhất thời vui mừng tới không biết nói gì, ngỡ mình đang mơ.

Tả Quý kích động râu run rẩy, chắp tay vái tạ: - Đa tạ Tam Nương, đa tạ Tam Nương, chúng tôi nhất định gom tiền trả không thiếu một đồng. Ân tình này, ghi nhớ rồi

- Lão lang trung, đừng làm thế, thiếp thân tổn thọ mất. Đối với Tả Quý, Triệu Tam Nương tuy khó chịu nhưng vẫn rất tôn trọng, không chỉ vì ông nhiều tuổi hơn, còn là người có học thức, có nhân cách.

Lương thị và Hồi Hương thì kích động khỏi nói nữa rồi, đi tới bên Triệu Tam Nương cảm tạ liên hồi.

Tả Thiếu Dương mừng quá nỗi, còn thời gian là còn cơ hội, mười lăm ngày, tuy rất khó khăn, ít nhất có hi vọng còn hơn không, cười toét miệng: - Tam thẩm, đa tạ... Ăn hạt dưa tốt, không tổn thương dạ dày.

Triệu Tam Nương thay đổi thái độ lạnh nhạt, lườm y một cái: - Tiểu lang trung, cậu còn chưa kế nghiệp cha đã nhìn đâu cũng chỉ thấy bệnh tật rồi, không còn thấy gì nữa sao? Xong xua tay nói với cả nhà Tả Quý: - Được rồi, được rồi, mọi người không cần cảm ơn nữa, ta là bất đắc dĩ thôi, nhưng đây là lần cuối, nếu mười lăm mà không có tiền...

Tả Quý mặt nghiêm trang nói: - Tam Nương đã gia hạn cho nhiều thế rồi, hôm đó còn không có tiền, không cần Tam Nương nói, chúng tôi không còn mặt mũi nào nhìn Tam Nương nữa, sẽ tự đi.

- Được, thiếp thân tin Tả lang trung, có câu này là hơn mọi lời đảm bảo rồi. Ta đi đây, mọi người cũng tranh thủ chuẩn bị cho năm mới đi, năm mới phát tài thật nhiều nhé. Nói rồi nhún mình thi lễ, lại đong đưa eo như rắn nước cầm túi hạt dưa lại vừa đi vừa ăn.

Hán tử mặt mày bặm trợn kia không có cơ hội ra tay thấy luyến tiếc lắm, nhìn cả nhà Tả Quý một cái rồi rời hiệu thuốc, đuổi theo Triệu Tam Nương, hỏi: - Tam Nương, đã nói hôm nay thế nào cũng phải đuổi họ đi, sao đột nhiên lại thay đổi.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-397)


<