Vay nóng Tinvay

Truyện:Đại Đường tiểu lang trung - Hồi 035

Đại Đường tiểu lang trung
Trọn bộ 397 hồi
Hồi 035: Vì sao thấy bệnh không chữa?
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-397)

Siêu sale Lazada

Miêu Bội Lan theo Tả Thiếu Dương đi xuyên qua ngõa thị, một con phố, rẽ vào cái ngõ nhỏ, trên đường đi, Tả Thiếu Dương dò hỏi nhà nàng ở đâu, trong nhà có những ai, thường ngày làm những gì, Miêu Bội Lan chỉ gật hoặc lắc, không đáp, nếu không phải biết nàng ít nói, Tả Thiếu Dương còn nghĩ nàng vẫn giận mình.

Tới Quý Chi Đường rồi mà Tả Thiếu Dương không khai thác được thêm thông tin gì về Miêu Bội Lan, còn bực bội thầm gọi nàng là Á Miêu (Mèo câm). Đến cửa, Tả Thiếu Dương gọi lớn: - Mẹ! Cha bảo con mua củi về, để ở đâu bây giờ?

Bên trong truyền ra giọng Hồi Hương: - Đệ đệ về rồi à, mẹ đang bận, củi cứ cho vào bếp ấy, đã chẻ chưa?... Ấy, là cô nương à? Hồi Hương đi ra nhìn thấy cô nương lần trước cứu đệ đệ mình, mừng rỡ: - Mau, mau, mời vào ngồi. Đệ đệ, không biết giúp người ta tháo củi xuống, bó củi lớn thế kia.

- Đúng, đúng.

Tả Thiếu Dương vội đi tới giúp, nhưng Miêu Bội Lan đã khéo léo gánh củi lách người đi vào đại sảnh, sau đó tới thẳng nhà bếp, rút cái đòn gánh cắm ở giữa, đặt hai bó củi xuống đất, dùng chân dẫm lên, rút bên hông ra một thanh đao, chém đứt giây mây to như cổ tay, cầm một đoạn củi lên, bổ rắc một cái, thanh củi chẻ làm đôi rất ngọt, không tưởng tượng con dao trông lưỡi sứt mẻ thể kia mà bổ bủi ngọt như vậy.

Hồi Hương đứng ở cửa bếp nói: - Cô nương, không cần đâu, để chúng tôi tự chẻ cũng được, cô ra phòng ngoài uống ít nước đi.

Miêu Bội Lan lắc đầu, tay không dừng lại chút nào.

Tả Thiếu Dương đứng đó cũng chẳng giúp được gì, bếp nhà y thì chật, Miêu Bội Lan ở bên trong bổ đống củi lớn, ngay cả giúp xếp củi không có chỗ, chỉ đành cùng Hồi Hương đứng ở cửa nhìn nàng làm việc.

- Không phải chứ, sáng nay mới hỏi chuyện Tiểu Muội, bây giờ lại đưa về cô gái khác, đệ muốn có tức phụ tới mức đó sao?

Tỷ tỷ thật lắm chuyện, Tả Thiếu Dương hỏi nhỏ lảng đi: - Tỷ, buổi sáng đã bàn nhau tỷ tới Huệ Dân Đường xem xét tình hình mà, sao tỷ không đi?

- Ai nói tỷ không đi? Tỷ đây còn cải trang ngồi uống trà suốt cả sáng đau bụng, trưa về ăn cơm, định bắt tỷ ôm bụng đói ngồi canh ở đó à? Hồi Hương đanh đá chỉ cái mũ rộng vành buông lụa che để trên bàn, rồi hạ thấp giọng đánh mắt về phía bếp:

- Vậy tỷ có phát hiện ra cái gì không?

- Suốt cả buổi sáng thấy một nhà đưa một lão phụ nhân tới khám bệnh, khóc lóc sụt sùi tới rồi khóc lóc sụt sùi đi, nghe ngóng chút bảo hết chữa rồi.

Tả Thiếu Dương ngạc nhiên đáp: - Sao tỷ không tới gọi đệ.

- Không gọi.

- Vì sao?

- Nhà đấy nghèo lắm, quần áo rách rưới, chữa được cũng chẳng có tiền đâu.

- Là người nhà nghèo sao?

- Đúng, mục đích của chúng ta là kiếm tiền trả tiền thuê phòng, tránh bị đuổi khỏi nhà, chúng ta có chữa được cũng chẳng có tiền. Đương nhiên nói vậy cũng hơi thất đức, có điều người ta lại chẳng tới nhờ chúng ta chữa trị, chiến tranh loạn lạc đói kém, người chết đầy ra đấy, ai mà quản hết nổi.

Tả Thiếu Dương có chút ảm đạm, tỷ tỷ nói rất thật, y sống trong thể giới hòa bình, vật chất dư dả, không có tư cách đánh giá chuyện này, y tự thuyết phục mình, ngay cả danh y Huệ Dân Đường còn không chữa được cơ mà, mình chắc gì đã chữa được chứ.

Dù trong lòng cố bào chữa như thế, nhưng người cứ như mất hết tinh thần, lại có chút nóng nảy bực dọc, Tả Thiếu Dương đi ra ngoài đại sảnh ngồi, tiếng chẻ củi đều đặn truyền vào tai, nghĩ một lúc quay lại cửa bếp: - Tỷ tỷ, nhà bệnh nhân đó ở đâu?

- Làm cái gì? Hồi Hương nhíu mày:

- Đệ... Đệ muốn đi xem sao, nếu có thể giúp được họ là chuyện tốt.

- Đệ? Tạm thời không nói đệ ôm rơm rặm bụng, lo chuyện bao đồng thiên hạ, ngay cả Huệ Dân Đường không chữa được, đệ chữa được không, chẳng may chết người, người ta đòi bồi thường, thì lòng tốt của đệ thành ra hại gia đình mình đấy có biết không hả? Hồi Hương không tán đồng:

- Đệ chỉ đi xem sao, trị được thì tốt, đệ không miễn cưỡng đâu, không để mình bị cuốn vào.

Hồi Hương phất tay: - Bỏ đi, đừng chọc vào chuyện này.

- Tỷ, đệ làm nghề y, không biết thì thôi, biết rồi không thể nhìn người chết mà ngó lơ không mảy may động lòng được... Hơn nữa, ai bảo tỷ nói ra.

Hồi Hương bĩu môi: - Được, được, tỷ không biết nhà họ ở đâu, bọn họ nghe nói không chữa được là khóc lóc đi rồi, tỷ cũng không hỏi, nguyên nhân vì sao không hỏi thì đệ biết rồi đấy.

- Tỷ không nhìn xem họ đi đâu à?

- Nhìn không có nghĩa là biết. Đệ, đừng nói là tỷ không biết thật, có biết thì tỷ cũng không nói đâu. Nhà ta đủ phiền toái rồi, đệ đừng rước thêm chuyện vào người nữa.

Trong khi hai tỷ đệ bọn họ nói chuyện thì Miêu Bội Lan đã chẻ xong hết đống củi, còn sắp xếp chỉnh tề ở một bên, dắt dao chẻ củi vào bên hông.

Hồi Hương ra ngoài rót cốc nước mang tới: - Cám ơn cô nương, uống cốc nước cho đở khát.

Miêu Bội Lan nhận lấy cốc nước, nhoẻn miệng cười rất tươi, uống một hơi hết cốc nước, liếc Tả Thiếu Dương không biết có chuyện gì mà đứng ngây đó, nàng không hỏi trả lại đi ra cửa.

Hồi Hương lại nói: - Cô nương, ngồi nghỉ một chút rồi hẵng đi.

Miêu Bội Lan chỉ lắc đầu, rảo bước đi nhanh hơn.

Tả Thiếu Dương bấy giờ như bừng tình, định gọi nàng thì nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn, rồi một đám người hớt ha hớt hải tràn vào đại sảnh, hán tử y phục lam lũ cõng theo một lão phụ, lão phụ này cao lớn, lại còn béo, nằm trên lưng muốn đè gãy lưng hán tử, hai tay buông thõng trước ngực hắn, mềm nhũn, đong đưa qua lại, như đang từ biệt thế giới.

- Lang trung! Lang trung ở đâu? Giúp với, mau cứu mạng.

Miêu Bội Lan đi được nửa chừng thấy thế thì quay trở lại, hớt hải hỏi: - Lý đại ca, xảy ra chuyện gì?

Một thanh niên trong nhóm người đó nhìn thấy nàng hỏi: - Bội Lan, muội cũng tới đây xem bệnh à? Bà bà ta đột nhiên bị bệnh, tới tìm Tả lang trung trị bệnh, Tả lang trung đâu?

Tả Thiếu Dương đi nhanh ra: - Mau mau đưa người bệnh vào đây đặt xuống... Bội Lan cô nương quen họ?

Miêu Bội Lan gật đầu: - Đây là Lý đại nương cũng là người ở Mai Thôn.

Té ra là nàng là người ở Mai Thôn mà hôm qua cha con họ tới xem bệnh, rốt cuộc cũng biết nơi ở của nàng rồi, nhưng Tả Thiếu Dương phải tạm hoãn niềm vui đó lại: - Người bệnh làm sao?

Hán tử đi đầu là Lý Đại Tráng con cả trong bốn đứa con của Lý đại nương, lấy tên lần lượt từ Đại Tráng cho tới Tứ Tráng, mà quả đúng là người cũng như tên, bốn huynh đệ họ Lý ai nấy đều cao lớn vạm vỡ, trời lạnh thế này mặc độc cái áo cộc tay mà không thấy lạnh.

Lý Đại Tráng không đáp mà hỏi: - Tiểu huynh đệ, xin hỏi Tả lang trung đâu, mẹ ta bệnh nặng sắp chết rồi, Tả lang trung lão nhân gia đâu? Đâu rồi.

- Chính là ta.

- Cậu? Lý Đại Tráng nhìn Tả Thiếu Dương với ánh mắt tỏ sự hoài nghi không cần che dấu.

Điều này Tả Thiếu Dương có đã chuẩn bị tư tưởng rồi, đây là đãi ngộ với lang trung trẻ: - Ta là tiểu lang trung, huynh tìm cha ta, cha ta đang ở Ngõa thị... Người bệnh làm sao?

Lý Đại Tráng không hề tin y: - Tiểu huynh đệ, phiền đi gọi lão nhân gia với, làm phiền tiểu huynh đệ.

Bệnh nhân tình trạng khẩn cấp, Tả Thiếu Dương không thể đi, quay sang bảo Hồi Hương: - Tỷ, tỷ giúp đệ gọi cha đi, đệ ở lại theo dõi tình hình bệnh nhân. Hồi Hương kéo y lại, vừa háy mắt vừa nói lớn: - Cha ta chỉ chữa được mấy bệnh cảm cúm đau đầu sổ mũi thôi, bệnh nặng thế này cha ta không giúp được gì đâu, các vị tìm y quán khác đi, đừng làm lỡ dở chuyện chữa bệnh.

*****

Lý Đại Tráng cuống lên: - Cô nương, ta nghe người hiệu thuốc phố trên nói Tả lão lang trung của Quý Chi Đường mấy ngày trước cứu sống cả sản phụ sắp chết mà Huệ Dân Đường không chữa được mới vội đưa mẫu thân ta tới đây, mong cô nương đi gọi lão nhân gia hộ.

Tả Thiếu Dương vùng khỏi tay Hồi Hương: - Mau để người bệnh lên giường.

- Đợi đã. Hồi Hương kéo ống tay áo Tả Thiếu Dương lại, nghiến răng nói nhỏ: - Nghe tỷ, đừng có nói gì hết!... Mấy vị đại ca, thật xấu hổ, cha ta y thuật bình thường, không trị nổi đâu.

- Tỷ, nói cái gì thế, người ta tới cầu y, có lý nào chưa xem bệnh đã đẩy ra ngoài. Tả Thiếu Dương nổi nóng: - Tỷ không đi thì đệ đi. Nói rồi giật mạnh tay thoát khỏi Hồi Hương.

Miêu Bội Lan đứng ở cửa nhìn nãy giờ nói: - Ta đi gọi lão lang trung, huynh ở đây chiếu cố. Chẳng đợi tỷ đệ họ kịp nói đã chạy đi như một cơn gió.

- Khoan! Cô nương đừng đi. Hồi Hương vừa chạy vừa đuổi theo, nhưng ra tới cửa thì Miêu Bội Lan đã mất hút, nàng chỉ biết tức mình dậm chân, quay đầu thì Tả Thiếu Dương đã đưa người bệnh nắm xuống giường nhỏ, lại cuống lên chạy vào nhà: - Cha ta không trị nổi bệnh này mà, các người đưa bệnh nhân đi đi.

Bốn huynh đệ Lý đại tráng cùng xúm tới van nài: - Cô nương, xin hãy thương xót.

Hồi Hương kéo xềnh xệch Tả Thiếu Dương vào bếp, tức muốn điên mắng: - Đệ thì biết cái gì, họ.. Họ chính người trưa nay tới Huệ Dân Đường, Nghê đại phu cũng nói là tuyệt chứng không chữa được, cho nên tỷ mới từ chối, tỷ xin đệ đấy, nghĩ tới hoàn cảnh gia đình mình có được không hả? Phiền toái này đừng rước vào.

Tả Thiếu Dương thì lại thấy nhẹ hẳn lòng đi, quay đầu hỏi: - Mọi người đã tới Huệ Dân Đường?

- Đúng vậy. Lý Đại Tráng khom lưng trả lời: - Chúng tôi tới Huệ Dân Đường trước, vì nghe người ta nói ở đó có đại phu y thuật cao minh nhất huyện Thạch Kính, nhưng vị Nghê đại phu kia xem xong nói bệnh mẹ ta không trị được, bảo ta mang về chuẩn bị hậu sự, ta không cam tâm đưa mẹ đi khắp y quán hiệu thuốc, họ đều nói không trị được, may mà có một người chỉ điểm, nói Tả lang trung có bí phương độc môn cứu mạng, bảo ta tới xem.

Tả Thiếu Dương đi ra, bình tĩnh hơn nói: - Bội Lan cô nương đi mời cha ta rồi, bệnh cần kíp, để ta xem tình huống trước, ta cũng không dám cam đoan cha ta trị được, chỉ có thể làm hết sức thôi, nếu cha ta về chẩn đoán không chữa được thì đành xin lỗi.

Lý Đại Tráng mặt như đưa đám, chắp tay nói: - Vâng, có điều xin tiểu lang trung nhất định nói giúp, để lệnh tôn tận lực cứu mẹ ta, ta tuyệt đối không quên đại ân đại đức này, cả đời nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp..

Tả Thiếu Dương nghe phiền lòng, phất tay nói: - Bệnh nhân phát bệnh ra sao?

Phụ nhân rơm rớm nước mắt nói: - Đều, đều tại thiếp thân không tốt, giặt quần áo vì nước quá lạnh mới cho tay vào nách ủ ấm, mẹ bảo thiếp thân mau giặt đi, đừng có lười biếng, bao nhiêu quần áo không giặt xong trong ngày thì không được trả tiền. Ta.. Ta giặt quần áo bao nhiêu ngày, bị nẻ, chạm vào nước là đau buốt xương, ta nhất thời không kìm được cãi một câu, thế là... Thế là mẹ giận, mắng chửi ta, ta không dám cãi lại, chỉ ngồi nghe, mẹ chửi mãi rồi đột nhiên ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự, miệng méo đi, chân tay co giật. Ta, ta sợ quá vội đi gọi người... Là như thế.

Phụ nhân này là tức phụ của Lý Đại Tráng, cùng bà bà (mẹ chồng) giúp phu thuyền ở bên sông giặt giũ làm cơm kiếm sống.

Lý Đại Tráng mắt cứ nhìn ra cửa, nóng ruột hết sức: - Làm sao, làm sao mà lão lang trung chưa về.

Tả Thiếu Dương không để ý tới hắn nữa, y đang tập trung toàn bộ tinh thần xem xét tình hình người bệnh, mồm méo xệch, hỏi không có phản ứng, hoàn toàn hôn mê, chân tay nhũn ra không thể động đậy. Mạch căng, lưỡi đỏ rực, lòng trầm xuống, xem ra là trúng gió rồi.

Có điều chưa thể kết luận ngay, đầu óc Tả Thiếu Dương xoay chuyển, tiến hành bài trừ từng loại triệu chứng, sơ bộ vẫn phán đoán là trúng phong, trúng phong kiểu này chia hai loại, trúng kinh lạc và trúng tạng phủ, cái đầu phát bệnh không hôn mê mà chỉ méo miệng, nói năng không lưu loát, bán thân bất toại, cái sau mới bất tình nhân sự.

Người già trúng phong cực kỳ khó giải quyết, tỉ lệ tử vong cao, có chữa được cũng để lại di chứng, tàn tật hay lẩn thẩn, Tả Thiếu Dương khi thực tập từng thấy thầy giáo trị liệu thành công, nhưng y chưa bao giờ tự tay xử lý, lòng rất thấp thỏm.

Vì thế Tả Thiếu Dương vẫn hỏi thêm: - Bình thường sức khỏe của bà cụ thế nào.

Lý Đại Tráng đáp: - Trước kia sức khỏe mẹ ta cũng ổn, chỉ là hai năm trước, cha ta... Ài làm ăn đi xuống, gia cảnh khó khăn, sức khỏe không được nữa, cơm ăn ít, hay chóng mặt hoa mắt, hoạt động chút thôi là mệt rồi. Trước kia mẹ ta còn béo hơn hiện giờ, leo núi mệt nhọc, không muốn ở trong Mai Thôn nữa, theo ta tới bến tàu giúp làm mấy việc vặt thường nhật, không ngờ.. Ngươi, con tiện nhân này, nếu mẹ ta có mệnh hệ gì thì ngươi phải đền mạng.

Phụ nhân sợ hãi quỳ sụp xuống, nước mắt ngắn dài: - Thiếp không cố ý, thiếp chỉ.. Chỉ nói lại một câu, không ngờ mẹ giận như vậy, thiếp đáng chết, đáng chết...

Vừa nói vừa vung tay tát bản thân đôm đốp, làm máu mũi máu mồm hộc ra.

Hồi Hương vốn chướng mắt rồi, giờ càng tức, tới giữ lấy tay phụ nhân, quát: - Oai phong quá nhỉ, giỏi thì ra ngoài đường mà vênh váo, đừng có bắt nạt lão bà ở đây.

Lý Đại Tráng nào giám đắc tội với Hồi Hương, cười xấu hổ, trừng mắt lên với phụ nhân: - Đủ rồi, còn không xéo qua một bên.

Phụ nhân đó bò lồm cồm sang một bên, co quắp trong góc nhà, không dám khóc lớn, chỉ thút thít, đáng thương vô cùng.

Tả Thiếu Dương thở dài, chuyện nhà người ta không xen vào được, hơn nữa nguyên nhân theo lời kể vừa xong thì đúng là lão phụ vì giận nhi tức phụ mà phát bệnh thật, lão phụ này bề ngoài trông thì béo thật đấy, nhưng khí huyết trong lại yếu ớt, tỳ hư đàm thấp, vì thế nổi giận lên, làm thương gan, xông ra kinh lạc, khiến thành trúng phong.

Bệnh này thường gặp, biện chứng không khó, cũng không phải nguy ngập, vì sao Huệ Dân Đường và nhiều y quán khác lại từ chối không cứu? Mình còn bỏ sót chỗ nào à? Đang nhíu mày ngẫm nghĩ thì chợt nhận ra mấy hán tử kia đều người lấm lem bùn đất, mùa đông mà có manh áo cộc phanh ngực, lão phụ quần áo vá chằng vá đụp, cả cái trâm cũng không có, chỉ quấn tùy tiện cái búi tóc rồi lấy khăn vải cũ buộc vào, nhìn là biết nghèo rớt mùng tơi rồi. Mà quá trình trị trúng phóng thì dài, cấp tính mất nửa tháng, nếu bệnh thâm nhập phủ tạng thì mất cả tháng, khôi phục mất nửa năm, trị liệu hậu di chứng tới một thậm chí hai năm mà không chắc hoàn toàn có thể bình thường như xưa. Chẳng kiếm được đồng nào, có khi bị nợ tiền thuốc, tốn kém không nhỏ.

Thế nên bệnh không nguy, nhưng không cứu được là vì chỗ này đây. Tả Thiếu Dương chưa bao giờ độc lập mở hiệu khám bệnh, với chuyện dùng y thuật mưu sinh lý giải chưa đủ sâu, y còn trẻ, máu nóng trong người nhiều, còn tràn đầy lý tưởng và nhiệt huyết, cho nên dù nhà đang đau đầu vì tiền cũng không từ chối được người bệnh, một lòng nghĩ cách phải trị bệnh thế nào, cái khác vứt bỏ hết ra sau đầu.

Suy nghĩ mãi, so sánh ưu nhược của các phương án xong, quyết định biện pháp chữa trị, Tả Thiếu Dương mới nói: - Vị đại ca này, lão nhân gia tình hình bệnh nguy cấp, càng dùng thuốc sớm càng tốt, ta phải cho bà dùng thuốc để ổn định...

Ai ngờ y quyết cứu chữa nhưng người ta không tin, Lý Đại Tráng còn chẳng hỏi là thuốc gì, chẳng hỏi bệnh tật thế nào, xua tay nói luôn: - Tiểu huynh đệ, đợi lệnh tôn về rồi hẵng nói... Sao lệnh tôn còn chưa về. Rồi chạy ra cửa ngó nghiêng chờ đợi lão lang trung về.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-397)


<