Vay nóng Tinvay

Truyện:Đại Đường Tửu Đồ - Hồi 008

Đại Đường Tửu Đồ
Trọn bộ 295 hồi
Hồi 008: Giáo Tửu Yến
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-295)

Siêu sale Lazada

Phẩm rượu không chỉ mang ý nghĩa thưởng thức uống rượu của văn nhân, mà chính là chỉ cách thưởng thức, uống rượu chuyên nghiệp cũng như nhận xét về rượu. Thứ nhất phải xác định cấp bậc, phẩm chất của rượu, thứ hai phải đề cao, sửa chữa kỹ thuật ủ rượu. Có thể nói, phương pháp ủ rượu đã tồn tại từ xa xưa, phẩm rượu và ủ rượu đã trở thành một cặp huynh đệ sinh đôi không phân biệt. Người phẩm rượu phải biết ủ rượu, mà người làm rượu cũng phải biết phẩm rượu.

Chỉ có điều thời đại này không có một nghề, đó là tửu sư; việc phẩm rượu, giám định rượu là tự người làm rượu bình luận hoặc cho ý kiến.

Thịnh thế Đại Đường là một quốc gia rượu. Uống rượu và ẩm thực là thú vui độc nhất vô nhị của tầng lớp cao ở Đại Đường.

Cũng từ đó mà xuất hiện đủ loại phong tục dân gian phát triển theo rượu. Hằng ngày uống rượu đãi khách không nói đến, còn phân mùa và ngày hội uống rượu, ví dụ như tiết đoan ngọ uống rượu xương rồng, trùng cửu uống rượu hoa cúc.... Giới quyền quý quan liêu, văn nhân sĩ tử, có "Quỳnh Lâm Yến", "Tị Thử Hội", "Noãn Hàn Hội" ba yến hội và các loại lễ hội uống rượu nổi tiếng khác. Đối với giới nhân sĩ, những người sáng tạo rượu ngon ở Đại Đường mà nói, mỗi lần như vậy là một thịnh hội.

Trong Giáo Tửu Yến ở thành Lạc Dương, từ hội trưởng Tôn Công Nhượng là người tổ chức đến ông chủ của các tửu phường đều tề tụ, mang theo những loại rượu mới mà mình ưa thích. Họ bao trọn một kỹ lâu ở Thanh Phường phía tây cầu Lạc Dương, suốt đêm luận rượu, phẩm rượu. Đương nhiên, mục đích chủ yếu là trước mặt mọi người phân định cấp bậc của các loại rượu mới, thỏa thuận về giá rượu để tránh cạnh tranh không lành mạnh, duy trì sự cân bằng, ổn định của thị trường rượu thành Lạc Dương.

Chạng vạng, khi màn đêm vừa buông xuống, bầu trời đầy sao, từng luồng gió ấm thổi trong không gian, ở Nhất Hoằng Lâu của Thanh Phường, Tôn Công Nhượng một thân hoa phục tươi cười tự mình nghênh đón các ông chủ của các tửu phường trong thành Lạc Dương.

Chu Thiệu Hoa, chủ tửu phường Trúc Diệp Xuân thành Lạc Dương là một người mập mạp. Hắn đem theo hai gã gia đinh ôm hai vò rượu. Tôn Công Nhượng cười ha hả tiến đến vỗ vỗ vai Chu Thiệu Hoa

- Thiệu Hoa huynh, quý phường lại tiến thêm một bước phát triển rượu? Chậc chậc, thật sự khiến người ta hâm mộ không thôi. Quý phường cách mấy tháng lại tiến thêm một bước, khó trách quý phường buôn bán thịnh vượng, nghe nói rượu của quý phường còn được đưa tới tận đế đô Trường An.

Chu Thiệu Hoa cười ha hả, trong tiếng cười hơi lộ ra một tia tự đắc:

-Công Nhượng quá khen, kỳ thật cũng không phải là loại rượu mới, chỉ là bản phường cải tiến rượu Trúc Diệp Thanh lâu năm mà thôi, chút nữa mời Công Nhượng huynh thưởng thức!

-Nhất định, nhất định

Tôn Công Nhượng vừa hàn huyên, vừa nhìn về phía cầu Lạc Dương, chỉ thấy dưới ánh trăng, một già một trẻ thản nhiên nói nói cười cười đi tới.

Tôn Công Nhượng mừng rỡ, vội vàng chào Chu Thiệu Hoa rồi tiến ra đón, từ xa đã cười nói:

-Bác Dương tiên sinh, lần này đại giá quang lâm tiệc rượu, Công Nhượng và chư vị đồng nghiệp cảm thấy rất vinh hạnh!

Bác Dương là danh tự của Mạnh Sưởng. Lão là loại đặc biệt trong những người làm rượu, mặc dù chỉ làm người làm rượu nhưng là người đọc sách đầy bụng, si mê rượu, chỉ là không màng công danh mà thôi. Lão ủ rượu Ngọc Hồ Xuân được xếp trong hàng thượng phẩm của rượu Đại Đường, tiếng tăm lừng lẫy, quý nhân ở đế đô đều bon chen để mua Ngọc Hồ Xuân. Đáng tiếc, người làm rượu này chỉ thích tiêu khiển, không coi trọng mua bán, vì vậy cũng không mở rộng quy mô ủ rượu khiến sản lượng cực thấp, hơn nữa lại rất ít tham dự luận rượu và dạy về rượu, Tôn Công Nhượng đã mời nhiều lần nhưng đều từ chối.

Làm rượu mà được xưng là tiên sinh, ở Lạc Dương cũng chỉ có Mạnh Sưởng.

Nhưng lần này lão lại đến.

- Công Nhượng lão đệ!

Mặc dù tính tình thanh cao, nhưng Mạnh Sưởng cũng có vài phần hảo cảm đối với Tôn Công Nhượng, một trong những thương nhân lớn nhất thành Lạc Dương. Người tham dự tiệc rượu đều là chủ phường, cũng chính là những người làm rượu, nhưng chỉ duy nhất Tôn Công Nhượng không làm rượu mà lại kinh doanh rượu. Nói không khoa trương, tại thành Lạc Dương, Tôn Công Nhượng lũng đoạn gần như toàn bộ lượng rượu bán ra, bao gồm cả Ngọc Hồ Xuân của Mạnh Sưởng.

- Bác Dương tiên sinh, mời vào! Vị này là?

Tôn Công Nhượng lúc này mới chú ý đứng cạnh Mạnh Sưởng có một thanh niên trẻ tuổi khuôn mặt thanh tú, thần sắc bình tĩnh, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười thong dong.

- Ha ha, đây là một người bạn vong niên của Bác Dương, chính là một cao thủ phẩm rượu thế gian hiếm thấy. Lần này Bác Dương đưa lão đệ đến cũng là muốn giới thiệu với chư vị.

Mạnh Sưởng cười, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tiêu Duệ.

Tôn Công Nhượng trong lòng cả kinh, có thể làm bằng hữu của tài tử tửu đồ cổ quái Mạnh Sưởng, có thể được đệ nhất cao nhân làm rượu ở thành Lạc Dương giới thiệu như vậy, rốt cục kẻ này là ai? Niên kỷ nhìn chỉ khoảng mười sáu, mười bảy, sao có thể được như vậy?

, ..........

........

Bên trong Nhất Hoằng Lâu sáng choang, bởi vì có tửu hội Lạc Dương bao trọn nên không tiếp khác nữa. Những khách nhân duy nhất chính là mười mấy đại lão có uy tín, danh dự trong tửu giới ở thành Lạc Dương.

Bên ngoài rèm cửa có ca cơ đàn tấu thanh nhã, hợp lòng người, đàn hương nhẹ nhàng, tiếng đàn du dương, réo rắt vang vang trong sảnh. Người thưởng rượu ngồi trên ghế hoặc trực tiếp ngồi xếp bằng dưới sàn nhà, tay nâng chén rượu, nhắm mắt lắng nghe tiếng đàn. Đường nhân rất phong nhã, dù là uống rượu cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên, thái độ phong nhã này có phải giả vờ hay không thì cũng không ai biết.

Kỳ thật, tiệc rượu trước đây không có tiết mục nghe cầm khúc này, chỉ là lần này Tôn Công Nhương gặp Mạnh Sưởng, biết lão là con người tao nhã nên đặc biệt bố trí thêm.

Tiếng đàn bay cao, ông chủ Trúc Diệp Xuân, Chu Thiệu Hoa không kiềm chế được, đứng dậy mở giấy dán vò rượu của mình, hướng tới Tôn Công Nhượng chắp tay nói

- Công Nhượng, Bác Dương tiên sinh, chư vị, đây là loại Trúc Diệp Xuân đặc biệt mà bản phường mới làm ra, mời chư vị thẩm định một chút.

Một thị nữ tiến tới, lần lượt rót rượu của Chu Thiệu Hoa vào chén từng người. Hương rượu nồng nàn trong nháy mắt tràn ngập sảnh đường, mọi người say mê hít một hơi thật sâu, khen không dứt miệng. Mạnh Sưởng nhíu nhíu mày, còn Tiêu Duệ ngồi bên cạnh hắn lại chắm cúi nhìn màu rượu, khóe miệng vẫn bình tĩnh mỉm cười, không có gì biến hóa.

Tôn Công Nhượng đứng lên, cười nói

- Công Nhượng mặc dù bán rượu nhưng không hiểu gì về rượu, mời chư vị bắt đầu đánh giá.

Ông chủ Tôn Đức của Tửu phường Tang La ở thành nam uống một hơi cạn sạch, nhướn mày, giơ ngón tay cái khen

- Thiệu Hoa huynh, rượu Trúc Diệp Xuân hương thơm đặc biệt, sợ là còn hơn cả rượu ủ lâu năm, rượu này một khi được sản xuất sẽ rất đông khách. Theo ta, rượu này hương thơm say lòng người, có thể nói là thượng phẩm.

*****

Lời vừa nói ra, mọi người đều gật đầu tán thành. Chu Thiệu Hoa thấy thế rất cao hứng, loại rượu mới này được đánh giá là thượng phẩm, cũng có nghĩa có thể bán giá rất cao, một vò rượu có thể lên tới 30 văn tiền. Nếu là loại rượu bình thường chỉ có thể bán được 15 văn tiền. Đây là ước định của tửu giới Lạc Dương, rượu được đánh giá chia làm ba loại, thượng, trung, hạ, không chỉ là danh hiệu, mà còn là định giá, liên hệ mật thiết với ích lợi của phường rượu.

Tôn Công Nhượng thấy Mạnh Sưởng nhíu mày không nói, cười cười

- Bác Dương tiên sinh là bậc thầy về rượu, công phu phẩm rượu không ai sánh bằng, có thể đánh giá một chút loại Trúc Diệp Thanh mới của Thiệu Hoa huynh được không?

Mọi người vừa nghe, tất cả đều chú ý tới Mạnh Sưởng. Nếu Chu Thiệu Hoa được Mạnh Sưởng khen ngợi, khẳng định loại rượu mới này thực sự là thượng phẩm.

Mạnh Sưởng cúi đầu nói

- Tục khó chịu nổi. Chư vị, nói về công phu phẩm rượu, Bác Dương xa xa theo không kịp lão đệ Tử Trường. Lão đệ, nếu đã gặp không ngại đánh giá rượu này một chút chứ?

Tiêu Duệ ảm đạm cười, lắc lắc đầu

- Lão Mạnh, lão gọi ta đến chỉ là xem náo nhiệt, mở rộng tầm mắt thôi, việc phẩm rượu, sản xuất rượu có quy củ, tại hạ thật không nên nhiều lời.

Tiêu Duệ bị kéo đến tiệc rượu của nhân sĩ trong thành Lạc Dương. Ngồi ở chỗ này nửa ngày, hắn chỉ bàng quan tiêu khiển, không nghĩ tới bình phẩm rượu. Hắn đã sớm nhìn ra, cái gọi là tiệc rượu văn nhã này thực ra chính là để cân bằng và bảo hộ ngành sản xuất, đề cập tới ích lợi và bí mật của các tửu phường, mình chỉ là một người ngoài, ít nói vẫn tốt hơn.

Thấy Tiêu Duệ không muốn lên tiếng, Mạnh Sưởng cũng không bắt buộc, chỉ nhìn hắn cười, không nói thêm lời nào

Bốn chữ "Tục khó chịu nổi" của Mạnh Sưởng vừa nói ra, trên mặt Chu Thiệu Hoa lập tức biến sắc. Hắn khẽ liếc Mạnh Sưởng một cái, có chút không phục chắp tay nói

- Bác Dương tiên sinh có ý gì?

- Tục chính là tục, rượu này mùi hương thô tục, chỉ sử dụng trầm hương bình thường, lão phu thật không có hứng thú đánh giá.

Mạnh Sưởng không thèm quan tâm mặt mũi Chu Thiệu Hoa, thẳng thắn nói. Tiêu Duệ không khỏi khẽ cười, thầm nghĩ, lão nhân này cũng thật không để cho người ta chút mặt mũi nào.

Mạnh Sưởng ở Lạc Dương thanh danh vang dội, không chỉ là ngôi sao sáng nhất trong tửu giới ở thành Lạc Dương, còn có một người cháu là quan Sát sử ở Hà Đông, quan chức tứ phẩm. Đối với hắn, Chu Thiệu Hoa cũng không dám trêu chọc, nhưng tiếng cười của Tiêu Duệ lại đâm vào phế phủ, khiến hắn xấu hổ, tất cả bực tức lập tức dời đến người trẻ tuổi xa lạ tuấn mỹ như đàn bà này.

- Ngươi là người phương nào?

Chu Thiệu Hoa căm tức nói.

- A..... ? Tại hạ...tại hạ là Tiêu Duệ

Tiêu Duệ đứng dậy cắn chặt răng, khẳng khái nói ra tên mình trước mặt mọi người, trên mặt không tự chủ hiện lên một tia bất đắc dĩ và xấu hổ.

- Tiêu Duệ? Thằng hèn của phủ Lưu Thừa Tướng, hèn chi?

Chu Thiệu Hoa đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó cười ha hả, mọi người cũng cười vang. Tiếng xấu của Tiêu Duệ ở thành Lạc Dương có thể nói cả phụ nữ và trẻ em đều biết, bọn họ tự nhiên cũng không ngoại lệ.

Trong mắt Tiêu Duệ hiện lên lửa giận, nhưng sắc mặt không thay đổi, trầm tĩnh ngồi xuống. Là một người xuyên việt từ xã hội hiện đại tới đây, trong tiệc rượu, lại có "khúc nhạc dạo đầu" với Nhan Chân Khanh lúc trước, hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý chịu đựng, đã dự kiến sự cười nhạo này. Nhưng hắn chỉ có thể đối mặt mà không thể trốn tránh. Hắn tin tưởng, loại tiếng cười này sẽ không tồn tại được lâu.

Mạnh Sưởng lo lắng nhìn qua Tiêu Duệ, thấy thần sắc hắn tự nhiên mới nhẹ nhõm thở một hơi dài, mà Tôn Công Nhượng cũng cả kinh, từ đầu tới cuối cẩn thận đánh giá lại tay ăn chơi nổi tiếng trong phủ Thừa tướng này, trong lòng nổi lên một tia hồ nghi. Tay ăn chơi trước mắt này, thần sắc trầm tĩnh, dung mạo văn nhã, cử chỉ bình tĩnh, đến quần áo cũng không hề động. Đối mặt với ánh mắt khinh thường của mọi người, không ngờ vẫn có thể duy trì sự bình tĩnh khác thường, ánh mắt trong sáng không hề có một tia xấu hổ nào, tay cầm chén rượu, nhẹ nhàng mà tinh diệu, thản nhiên quan sát.

Giơ tay nhấc chân, mây trôi gió thổi

Mọi người cười càng lúc càng lớn, ngay cả vài thị nữ hầu hạ cũng che miệng cười trộm.

Mạnh Sưởng quả quyết đứng dậy, phẫn nộ quát

- Câm miệng! Sự việc nghe đồn có thể coi là thật sao? Tử Trường lão đệ tài học đầy người, tuy còn trẻ tuổi nhưng hiểu sâu về rượu, hạ bút thành văn, hiểu rõ chân lý của rượu, công phu văn hương thức tửu thiên hạ không ai bằng, ngay cả ta cũng theo không kịp.

Cảm nhận được sự quan ái của Mạnh Sưởng, Tiêu Duệ cười cười, chậm rãi đứng dậy, đi tới vài bước

- Lão Mạnh, nghĩ lại chuyện cũ mà lòng đau đớn, hư danh như gió thoảng mây bay.

Dừng một chút, khóe miệng Tiêu Duệ thoáng cười, xoay người bưng chén rượu cất cao giọng nói

- Tại hạ phẩm rượu thô lậu, nếu có gì sai sót mong mọi người bao dung.

- Về phần rượu này, tại hạ nghĩ chỉ là loại thứ phẩm. Nhìn qua, rượu màu hồng vẩn đục, rượu đục ngầu đầy tạp chất. Thứ nhất, hương rượu nồng quá mức, bỏ quá nhiều mật, khiến mùi thơm ngát của Trúc Diệp Thanh không còn, khéo quá hóa tồi, vẽ rắn thêm chân, thứ hai, chất rượu quá cứng, không thể để được lâu, để lâu chắc chắn sẽ hỏng, thứ ba...

Tiêu Duệ thầm cười lạnh, chậm rãi nói.

Nói rất chuẩn xác, hơn nữa lời bình của Tiêu Duệ đều đánh vào chỗ "yếu hại" của loại rượu mới, hơn nữa dùng từ rất chuyên nghiệp. Mọi người nghe đến ngẩn ngơ, Mạnh Sưởng phóng mắt mỉm cười, còn Tôn Công Nhượng thì như thấy hai mắt sáng ngời.

Chu Thiệu Hoa cả giận hừ một tiếng

- Chỉ là nói xằng bậy, đáng cười!!!

- Chỉ là nói xằng bậy? Ha ha, ông chủ Chu, ta phẩm rượu cũng có chút tâm đắc. Nếu tại hạ không có phẩm sai, ông chủ Chu dùng nguyên liệu làm loại rượu mới này là Trúc Diệp Xuân, nhưng men rượu dùng Ngũ Vân Tương khúc phương.... đúng vậy chăng?

Từng lời nói của Tiêu Duệ như mũi tên nhọn đâm vào lòng Chu Thiệu Hoa, trong lúc nhất thời hắn lo lắng không yên, vô cùng buồn bực ngồi xuống, cúi đầu không nói nửa câu...

.......

.......

Ánh mắt mọi người lúc này đều tập trung trên người Tiêu Duệ, ánh mắt khinh miệt đã trở thành khiếp sợ, kính nể. Vừa rồi, quá trình hắn ỡm ờ biểu diễn "văn hương thức tửu" và "phẩm rượu luận rượu", tất cả những người làm rượu thành Lạc Dương gần như đều cụp mắt xuống, nghe phẩm rượu đến xuất thần nhập hóa, pháp tắc, rượu đạo hạ bút thành văn, khiến cho họ không dám khinh thường tay ăn chơi "nổi tiếng nhất thời" này nữa.

Ngay tại buổi tối hôm nay, Tiêu Duệ, người xuyên việt, dùng sức phán đoán, khả năng nhận biết rượu vượt quá thường nhân cùng một số đạo lý, ưu thế về phẩm rượu tích lũy ngàn năm, chỉnh giới tinh anh về rượu của Lạc Dương đến há mồm.

*****

Cảm giác chinh phục rất tốt, nhưng Tiêu Duệ không vì thế mà say mê. Tìm hết thảy cơ hội để tẩy rửa ô danh của vị Tiêu lão đệ kia vẫn là "trách nhiệm nặng nề" của hắn. Nếu không phải vì thế, hắn cũng không muốn tham gia lý luận tửu đạo với lũ chủ phường này.

Công phu phẩm rượu thần kỳ như thế nghĩa là gì, dân chúng bình thường không thể biết, nhưng những chủ tửu phường trong bữa tiệc này trong lòng rất rõ ràng, phẩm rượu thần kỳ, công phu làm rượu tất nhiên cũng cao tuyệt, hai cái này vốn liên hệ mật thiết với nhau.

Cho nên, trong khi mọi người đang chè chén linh đình, sau khi được Tiêu Duệ nói cho một phương thức nấu rượu cổ, ông chủ Tôn Đức của tửu phường Tang La ở thành nam lập tức đưa ra một quyết định.

Hắn thân thiết ngồi chồm hổm đối diện Tiêu Duệ, giơ chén rượu nhiệt tình nói:

- Tiêu công tử thật thần kỳ, Tôn Đức bội phục, bội phục....

Tôn Đức ngay lập tức đưa ra món tiền lương kếch xù, 10 quan một tháng, muốn mời Tiêu Duệ làm "cố vấn" cho tửu phường, không chỉ Tôn Đức, mà các ông chủ tửu phường khác ở đây cũng muốn, tất cả đều mời chào. Trong lúc nhất thời, tay ăn chơi bị mọi người khinh miệt lại trở thành Đường Tăng

Bị mọi người vây quanh, chèo kéo, nước bọt phun tung tóe, có người xé cả vạt áo hắn, có người nắm chặt tay hắn. còn có người túm vào vai, hắn không động đậy ngồi ngay ngắn, thần sắc có chút mơ màng. Trước khi tới thế giới này, hắn cũng được vô số các tập đoàn về rượu săn đón, qua ngàn năm lịch sử, vượt thời không, tới Đại Đường này, vị trí của hắn vẫn gần như vậy khiến trong lòng hắn trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Mọi người vẫn huyên náo như cũ, cho đến khi một tiếng chim hót trong trẻo chợt vang lên trên đầu nhánh cây quế trong viện. Tiêu Duệ lạnh nhạt đứng dậy, nhìn ánh nắng sớm mỏng manh ngoài cửa sổ

- Thịnh tình của chư vị, tại hạ tâm lĩnh, đa tạ chư vị đã có hảo ý, Tử Trường rất cảm tạ!

............

.............

Tiệc rượu giằng co suốt một đêm, khi mặt trời đã lên cao, hơi nóng phả xuống, tinh anh của tửu giới thành Lạc Dương mới thất vọng rời đi, trên người đầy mùi rượu. Khi chào chia tay, Tôn Đức còn nói, chỉ cần Tiêu Duệ nguyện ý, Tang La tửu phường nhất định luôn mở rộng cửa đón chào

Xa mã hào nhoáng đợi bên ngoài, các ông chủ tửu phường lần lượt rời đi. Mạnh Sưởng cũng chắp tay

- Tử Trường lão đệ, gia môn của ta luôn đợi lão đệ đại giá, ngày khác sẽ cùng nhau nâng cốc

Mạnh Sưởng nghênh ngang đi ra, thân hình già nua dưới ánh mặt trời hơi lảo đảo, có vẻ như men say, có vẻ như tâm thần kích động.

Một chiếc xe xa hoa đi tới, Tôn Công Nhượng cúi người hành lễ

- Tử Trường lão đệ, để vi huynh tiễn ngươi một đoạn đường!

Tiêu Duệ khoát tay áo, cười nói

- Không cần, đa tạ thịnh tình của Công Nhượng huynh, tại hạ cảm thấy hơi say, muốn đi tản bộ một chút, cáo từ!

Nhìn bóng dáng tuấn lãng phiêu dật, cước bộ lả lướt, nhẹ nhàng không có gì che dấu của hắn, Tôn Công Nhượng cảm thấy điều gì đó, khóe miệng khẽ mỉm cười, sau đó hắn quay đầu lại nói với gã tùy tùng

- A Lãng, tìm vài người chú ý hành tung của Tiêu Duệ.

****************.

Cứ như vậy phiêu đãng bước qua cầu Lạc Dương. Một đêm ngắn ngủi, Tiêu Duệ đi qua đi lại đệ nhất danh kiều Lạc Dương mấy lần.

Lúc đi ngang qua tửu quán Ngọc Hồ Xuân nhà Dương Hoa, , hắn theo bản năng liếc nhìn tửu quán một cái, tửu quán vừa mở cửa, bên trong vẫn chưa có khách, chỉ có mấy tiểu nhị đang bận rộn sắp xếp bàn ghế.

Biết rõ bây giờ là sáng sớm, thiếu nữ kiều mỵ tuyệt luân đó không có khả năng xuất hiện trong này, nhưng trong lòng Tiêu Duệ cũng có một tia thất vọng, một tia chờ đợi. Mặc dù chỉ ở nơi này vài ngay ngắn ngủi, nhưng hắn đã ôm một mối tình đối với thiếu nữ, ban đầu từ kinh ngạc, thưởng thức dần dần trở thành một loại nhớ nhung. Ngẩng đầu nhìn thái dương rực lửa, lại nhìn sang dòng người, ngựa ồn ào, hắn tự giễu, tự cười, mới đến Đại Đường, sống còn chưa yên ổn, trong lòng đã có ý niệm mê đắm, quả là buồn cười.

Hắn miên man suy nghĩ, chẳng biết rằng trong tòa nhà của Dương Gia, thiếu nữ Dương Ngọc Hoàn đang bưng một cái rổ đựng ngũ cốc, đang cho mấy con gà con ăn, trong đầu cũng tưởng tượng đến cái thân ảnh tuấn lãng, phiêu dật kia.

- Hán Hoàng trọng sắc tư khuynh quốc,

Ngự vũ đã niên cầu bất đắc.

Dương gia hữu nữ sơ trưởng thành,

Dưỡng tại thâm khuê nhân vị thức.

Thiên Sanh lệ chất nan tự khí

Nhất triều tuyển tại quân vương trắc.

Hồi mâu nhất tiếu bách mị sanh

Lục cung phấn đại vô nhan sắc.

(Trường Hận Ca: Chương 5)

Thiếu nữ băn khoăn, thì thào tự nói, tâm tư mờ ảo lại hình dung ra cái hình dáng kia, lẳng lặng đứng ngắm thái dương, mặc cho dương quang nóng bỏng chiếu vào da thịt trắng như băng tuyết của Thiên Sơn, tâm tình ngây ngốc.

Cửa nhà chính mở ra, một trung niên phụ nhân cao lớn, phía trên mặc áo khoác ngắn màu hồng bạch, tay áo màu vàng, phía dưới mặc một chiếc váy dài màu lục, đai lưng màu đỏ, đang đứng ở cửa, thần sắc có chút châm biếm, cười lạnh nói

- Đang mộng tưởng hão huyền sắp tiến cung làm quý nhân hầu hạ Hoàng Thượng phải không? Tiểu nha đầu, đừng si tâm vọng tưởng, nhanh xuống giúp nhà bếp. Nếu ngươi thực sự trưởng thành, chờ thúc phụ trở về, lão nương sẽ nhanh chóng tìm người gả ngươi đi, để ngươi đỡ phải cả ngày mê mê hoặc hoặc, khiến lão nương phải tốn tiến nuôi ngươi.

Thiếu nữ cả kinh, vội vàng cúi đầu tiếp tục cho gà ăn.

Phụ nhân lại cười lạnh, đóng cánh cửa lại rồi quay đi.

Nghe thấy tiếng sập cửa, thiếu nữ không kìm nổi liếc mắt một cái, mặt phấn hiện lên nét u oán, giận đến tái đi khiến người ta nhìn thấy cũng phải giật mình.

" 4 năm rồi, sau khi phụ thân qua đời, mình được gửi vào nhà thúc phụ ở Lạc Dương, bà thím này chưa bao giờ tốt với mình"

Thiếu nữ trong lòng đau xót, buông cái gầu xuống, dùng ống tay áo che đôi mắt đỏ bừng.

Cha con thúc phụ vẫn tốt với nàng, chỉ là kế mẫu của Dương Gia, Trịnh thị thật sự là một người đàn bà chanh chua, luôn bắt bẻ nàng, cả ngày sai khiến nàng như một nha hoàn, còn thường trêu chọc nàng. Lần này, bà ta thậm chí còn chuẩn bị gả nàng cho người khác để lấy tiền.

"Ai.... mệnh mình thật khổ...."

Thiếu nữ thở dài u oán, khẽ than, cổ tay áo khẽ lau qua rồi yên lặng ngước nhìn trời.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-295)


<