← Hồi 050 | Hồi 052 → |
Hoa Lộ Quỳnh Tương, phát minh nhỏ này của Tiêu Duệ nói trắng ra chính là nước hoa thời hiện đại. Đi dạo một ngày với thiếu nữ Ngọc Hoàn, linh cơ vừa động nghĩ ra Hoa Lộ Quỳnh Tương, đây coi như một điều ngẫu nhiên đi.
Tiêu Duệ vốn chỉ muốn làm thành trò vui, nhưng không ngờ vật nhỏ này lại thành trân bảo trong mắt Ngọc Hoàn. Vào ban đêm, nàng liền dựa theo lời Tiêu Duệ, tắm trong nước pha chút Hoa Lộ Quỳnh Tương. Nước trong thùng biến thành suối ngọt, rượu ngon, tắm xong một chút rồi lại xịt lên người, cả người đều có mùi thơm ngát, hơn nữa mùi hương ngan ngát thật lâu không tan hết.
Thiếu nữ mừng như điên, không ngại đêm dài yên tĩnh, lao ra khỏi phòng, chạy vào hậu viện gọi Tiêu Duệ dậy. Vẻ kích động của thiếu nữ làm Tiêu Duệ kinh ngạc, sau đó hiểu ra một chút. Ngọc Hoàn trời sinh đã hôi nách, mặc dù không quá nặng nhưng cái mùi đó vẫn làm thiếu nữ thích ăn mặc đẹp rất xấu hổ. Không có cách nào, nàng chỉ biết tắm rửa, bôi chút phấn hương. Chuyện đầu tiên sau khi thức dậy chính là phun phấn hương vào nách.
Trầm hương là tập tục quen thuộc của người đời Đường. Chỉ có điều phấn hương phun vào nách chỉ có tác dụng ở ba mùa xuân thu đông. Đến mùa hè bị ánh nắng chiếu vào thì đúng là không dễ chịu. Nhưng hôm nay có Hoa Lộ Quỳnh Tương liền làm đỡ hơn rất nhiều. Không những thay thế phấn hương, còn miễn đi nỗi khổ bị mùi phấn và mồ hôi trộn lẫn vào nhau. Ngươi nói xem, thiếu nữ có thể không vui sao được?
- Tiêu lang, chàng đúng là báu vật mà ông trời ban cho nô.
Thiếu nữ phá lệ chủ động hôn mạnh vào mặt Tiêu Duệ một cái, xoay người đi trong ánh trăng, tản ra mùi hương thơm ngát đi vào phòng mình.
Có Hoa Lộ Quỳnh Tương, thiếu nữ liền muốn Tiêu Duệ mang mình đi cùng nhiều hơn, hành trình đến Ích Châu liền chậm đi. Dương Quát nghe được tin cũng chạy đến cầu khẩn Tiêu Duệ giao Hoa Lộ Quỳnh Tương cho hắn làm ra với sản lượng lớn. Không thể không nói, Dương Quát mặc dù chất phác nhưng cũng ngửi ra cơ hội buôn bán rất lớn của Hoa Lộ Quỳnh Tương này.
Nên biết người đời Đường đều thích trầm hương, không cần biết nam hay nữ, nhất là xã hội thượng lưu. Nếu Hoa Lộ Quỳnh Tương có thể đưa ra thị trường, tất nhiên sẽ làm mọi người tranh đoạt. Theo Dương Quát thấy, giá trị của Hoa Lộ Quỳnh Tương còn cao hơn nhiều so với Ngũ Lương Ngọc Dịch.
Tiêu Duệ cười khổ một tiếng, thản nhiên nói:
- Quát huynh, huynh phải biết rằng loài hoa này chỉ có trong mùa hạ và mùa thu, hơn nữa thu hoạch hoa này không thay đổi, không nhiều, không dễ dàng sản xuất với quy mô lớn. Hơn nữa phương pháp sản xuất Hoa Lộ Quỳnh Tương là thủ công, không thể lưu trong thời gian dài, chỉ được khoảng ba tháng.
Dương Quát ngẩn ra, sau đó cười nói:
- Tử Trường muội phu, hoa dại ở chỗ chúng ta khắp nơi đều có, nhất là ở Hoa Sơn, ta sẽ đi thuê nông dân thu thập hoa, chiết thành chất lỏng, sau đó chúng ta đưa vào ngũ lương đặc chế.... bỏ vào những chai nhỏ bán đi. Dù có theo mùa, chúng ta cũng không tổn thất gì.
- Thôi được....
Tiêu Duệ nhún vai:
- Huynh đã khăng khăng muốn làm vậy thì làm đi. Chẳng qua huynh phải nhớ kỹ, nhất định phải là hoa có mùi hương nồng đậm mới được.
.........
.......
Mười lăm ngày sau, ngày mười bốn, tháng sáu Đại Đường Khai Nguyên năm hai mươi hai, khi Dương Quát dẫn người mang một trăm bình Hoa Lộ Quỳnh Tương đầu tiên đến phủ thành Thục Châu, Tiêu Duệ liền dẫn thiếu nữ Ngọc Hoàn, Tú Nhi và Lệnh Hồ Xung Vũ rời khỏi Thục Châu, đi theo quan đạo rộng lớn tiến về Ích Châu – thành thị lớn nhất và phồn thịnh nhất Kiếm Nam đạo.
Vẫn là hai người và Tú Nhi ngồi xe, Lệnh Hồ Xung Vũ đánh xe và hộ vệ. Có lẽ do ở chung lâu ngày, Lệnh Hồ Xung Vũ không còn trầm mặc ít lời như lúc đầu. Thi thoảng cũng có thể mở rộng cõi lòng, vừa đánh xe vừa nói chuyện mấy câu với Tiêu Duệ.
Đi theo Tiêu Duệ một thời gian, Lệnh Hồ Xung Vũ càng lúc càng cảm thấy thiếu niên này không hề bình thường, không những có tài thi phú hơn người, còn có thần công làm rượu gần như là thần. Kể cả Hoa Lộ Quỳnh Tương mới nghĩ ra mấy hôm trước cũng nằm ngoài dự đoán của mọi người. Có đôi khi đêm về, Lệnh Hồ Xung Vũ khó ngủ liền suy nghĩ miên man, trong bụng thiếu niên thần kỳ và tài hoa này có bao nhiêu ý tưởng nữa?
Còn có vẻ chững chạc trầm ổn không hợp với tuổi của Tiêu Duệ, đối đãi với hạ nhân giống như bạn bè, điều này làm Lệnh Hồ Xung Vũ rất cảm động. Cho đến bây giờ hắn không khỏi không thán phục ánh mắt của mẫu thân.
Chiều hôm sau, bốn người tiến vào huyện Đạo Giang trong địa phận phủ Ích Châu. Huyện Đạo Giang thực ra chính là huyện Quán Giang đời sau, là Đô Giang Yến ở xã hội hiện đại. Năm 256 trước công nguyên, bố con Lý Băng từng xây dựng một công trình thủy lợi nổi tiếng ở đây: Đô Giang Yển. Nếu không có Đô Giang Yển này, dòng nước lũ tràn ra đủ để hủy đi vùng đồng bằng Ích Châu màu mỡ.
Huyện Đạo Giang là một toà thành nhỏ ở đất Thục, tường thành cao không đến năm thước, cửa thành chỉ có hai phía Bắc Nam, lại rất nhỏ hẹp. Đây là một tòa thành nhỏ và cũ kỹ, giữa mấy khe nứt trên thành tường có được trát chút bùn đất, trên đó mọc những cọng cỏ xanh non mịn, điều này mới tăng thêm mấy phần sức sống cho kiến trúc cổ xưa.
Bốn người để lại xe ngựa, từ từ đi theo dòng người vào thành Đạo Giang. Đi chưa được bao xa đã thấy đám người phía trước đang huyên náo, điều này làm cho tòa thành nhỏ có vài phần quỷ dị. Ngọc Hoàn thích tĩnh mịch, chưa bao giờ thích huyên náo, Tiêu Duệ cũng không thích tiếp xúc với người địa phương quá nhiều. Nhưng Tú Nhi thấy người ta chen lấn lại tỏ vẻ tò mò.
Bốn người đứng xa nhìn một lát rồi xoay người đi tìm nhà trọ nghỉ tạm. Mấy nam tử trông giống quan sai đang luôn miệng quát, đám người lập tức tản đi. Chỉ có một người lưng đeo gùi trúc giống như vào thành bán nông sản, lúc đi qua bốn người liền lẩm bẩm một câu:
- *** yêu phụ, phải bị thiêu.
- Yêu phụ?
Tú Nhi kinh ngạc kêu lên một câu, vội vàng chạy đến đám người ven đường, mỉm cười hỏi nguyên nhân.
Chuyện này chính là đề tài được bán tán xôn xao nhất Đạo Giang huyền hiện nay, không ai không biết, không ai không hiểu. Cho nên Tú Nhi không tốn nhiều công sức đã hiểu rõ mọi chuyện, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của nàng.
Hóa ra một tháng trước huyện Đạo Giang bùng phát vụ án Xà yêu giết người. Công Tôn Nghiêm con gái thân sĩ Công Tôn Cố người giàu có nhất vùng, về nhà mẹ đẻ thủ tiết, không ngờ theo lời đồn đã bị Xà yêu nhập thể, mê hoặc người nhà không nói, còn dung túng Xà yêu dâm ô và giết người. Nghe nói Xà yêu đã lao ra giết người trong mấy đêm liền. Mà bách tính chết trong miệng Xà yêu đã có bốn người. Thi thể không một vết thương, chỉ có gân mạch trên mặt vỡ ra mà chết.
*****
- Gian phụ Công Tôn thị, tự lập miếu Ác Ma, thu nữ đồ. Suốt ngày ở cùng Xà yêu, dâm ô tục tĩu, giết người, ảnh hưởng đến thân sĩ Đạo Giang....
Bốn người đi đến trước bố cáo mà huyện nha Đạo Giang phát ra, Tiêu Duệ đưa mắt nhìn. Hắn là người đến từ xã hội văn minh hiện đại, sao có thể tin chuyện quỷ thần yêu quái chứ. Thấy bố cáo của nha môn quá giật gân, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Lắc đầu, hắn thở dài một tiếng, ngu muội hại người.
Tú Nhi và Ngọc Hoàn sớm đã tò mò về vụ án "Xà yêu dâm ô và giết người", Tiêu Duệ không thể không nhỏ giọng giải thích một chút kiến thức khoa học phổ thông cho Ngọc Hoàn và Tú Nhi, khuyên các nàng không nên tin mấy chuyện vớ vẩn này. Thế gian này làm sao có Xà yêu. Còn có người và xà dâm ô? Quá hoang đường.
- Tiêu lang, theo chàng nói, nữ tử Công Tôn gia chẳng phải bị oan sao? Ai, nàng ấy là...
Ngọc Hoàn nhíu mày thở dài nói.
- Không có cách nào cả. Đi, Ngọc Hoàn, chuyện này chúng ta không quản được, tốt nhất tìm nhà trọ nghỉ ngơi.
Tiêu Duệ khẽ nắm lấy bàn tay mềm mại của Ngọc Hoàn, muốn nàng rời đi.
Một nam tử trung niên mặc trường bào màu lam từ bên cạnh đi tới, trong mắt lóe ra vẻ kích động, túm tay Tiêu Duệ. Tiêu Duệ ngạc nhiên quay đầu lại nhìn hắn, trầm giọng nói:
- Lão huynh này, vô duyên vô cớ túm tay tại hạ làm gì?
Nam tử kích động đến độ cả người run lên, run giọng nói:
- Vị công tử này, công tử cũng tin nữ nhi của ta không phải bị Xà yêu nhập thể? Khắp thành, từ quan phủ đến dân chúng, không ai tin nữ nhi của ta trong sạch.
Nói xong lời cuối, nam tử khóc, túm chặt tay Tiêu Duệ, kéo đi.
.... .
....
Nam tử đó chính là Công Tôn Cố, phụ thân của Công Tôn Nghiên. Công Tôn Cố là tiến sĩ, từng làm huyện lệnh ở Lĩnh Nam mười năm. Nhưng bởi vì không biết cách đối nhân xử thế, không biết luồn cúi, thấy không có khả năng thăng quan tiến chức, quan lộ vô vọng nên đành từ quan quy ẩn, về quê cũ huyện Đạo Giang làm thân sĩ, cũng khá thanh nhàn.
Công Tôn Cố hiếm hoi, chỉ có người con gái này, từ nhỏ đã yêu quý như hòn ngọc trên tay. Năm mười sáu tuổi thì kén rể, nhưng ai ngờ được hai năm sau con rể gặp bạo bệnh mà mất. Công Tôn Nghiên vô cùng đau khổ, thề thủ tiết vì chồng đã mất, không lấy ai nữa. Nàng ở trong khuê phòng tụng kinh, một năm bốn mùa không ra khỏi nhà. Công Tôn Cố lúc làm quan ở Lĩnh Nam, thiếu nữ Công Tôn Nghiên từng cứu một con rắn nhỏ, sau đó nuôi bên người. Lúc phải về quê cũ, con rắn nhỏ dần dần lớn lên, trở thành một con cự xà màu trắng dài mấy thước.
Một thị nữ trong Công Tôn gia nhiều lần phát hiện con đại xà đáng sợ kia nằm bên cạnh Công Tôn Nghiên. Tiểu thư nhà mình không ngờ còn lấy tay vuốt ve thân rắn, trong miệng thì thào, giống như đang nói chuyện với cự xà.
Thị nữ sợ tới mức mất hồn mất vía, vội vàng báo với Công Tôn Cố. Công Tôn Cố biết con gái mình mỗi ngày làm bạn với cự xà là không ổn, định sai gia nhân mời người bắt rắn đến đuổi hoặc là đánh chết cự xà. Nhưng Công Tôn Nghiên sống chết không đồng ý. Công Tôn Cố nghĩ con gái thủ tiết trong phòng, cô đơn, buồn bã. Nếu con gái thích làm bạn với cự xà, nên đã mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng không nghĩ đó lại là một mầm họa.
Công Tôn Nghiêm từ nhỏ đã được đọc Tứ thư Ngũ kinh, sau khi lấy chồng còn nghiên cứu chu dịch, biết được hung cát, có thể xem bói, cũng có thể xem tướng mạo, cốt cách, xem tay, nghe nói cũng khá linh nghiệm. Hàng xóm, người thân có không ít người bội phục nàng, nghĩ nàng được Xà Tiên chỉ điểm. Ban đầu Công Tôn gia kiệt lực phủ nhận, nhưng sau đó nhiều người nói vậy cũng không thể cãi lại, đành cam chịu. Danh tiếng Công Tôn Nghiêm càng lúc càng lớn. Sau đó Công Tôn Cố còn sai người dựng một tòa am đường ở ngoài thành, để con gái đến đó tu hành. Trong thành có không ít quả phụ và thiếu nữ si mê Thần Thuật của Công Tôn Nghiên, nên đã đến năn nỉ được ở trong am tu hành với nàng.
Dần dần có lời đồn xuất hiện khắp nơi. Xà Tiên hóa thành Xà yêu. Trong thành, ngoài thành đều đồn rằng cứ đến đêm là Xà yêu sẽ hóa thân thành một thiếu niên áo trắng tuấn tứ, cùng các nữ tử giao hoan, trời sáng lại hóa thành cự xà. Còn có truyền thuyết Công Tôn Nghiên là người lưỡng tính, bán nam bán nữ, ngụy trang thành nữ tử để dâm loạn.... lời đồn càng lúc càng quá, được thêm bớt khiến cho càng thêm hoang đường.
Lời đồn tuy rằng là có, nhưng lời đồn chưa đến mức khiến Công Tôn Nghiêm phải vào đại lao của huyện nha. Nhưng đến sau này khi lời đồn dần dần lặng đi, thì đột nhiên gần am đường của Công Tôn Nghiêm lại liên tục xuất hiện nhiều tử thi rất kinh người. Kết quả tin tức Xà yêu giết người lập tức lan nhanh, dân chúng kích động, huyện lệnh Mạnh Lương Cổ không thể không có hành động.
Nể mặt Công Tôn Cố trước là tiến sĩ, lại từng làm quan, Mạnh Lương Cổ lúc đầu còn nể mặt một chút, bắt Công Tôn Nghiên giao Xà yêu ra là xong. Nhưng Công Tôn Nghiên chết sống không giao, chỉ nói cự xà sớm đã biến mất không thấy đâu. Mạnh Lương Cổ tức giận, phái nha dịch niêm phong am đường nhưng không tìm được tung tích cự xà, đành phải giam Công Tôn Nghiên vào đại lao. Lúc này do nhận được lời yêu sách của vạn dân Đạo Giang huyền, Mạnh huyện lệnh không thể không thuận theo ý dân, nhốt Công Tôn Nghiên vào đại lao để dân chúng bớt căm phẫn.
Sự tình đại khái là như vậy, thấy Công Tôn Cố khóc như người bị bệnh tâm thần, Tiêu Duệ cũng có chút không đành lòng. Nghe xong mọi chuyện, hắn mơ hồ đoán được vài phần: "Xà Yêu đương nhiên chỉ là chuyện viển vông, huyễn hoặc. Nhưng cự xà mà Công Tôn Nghiên nuôi đã hại người chỉ sợ là sự thật"
Nhìn ánh mắt đầy thương xót của Ngọc Hoàn và Tú Nhi, Tiêu Duệ nghiến răng, mình đành phải quản đến việc này rồi. Có thể cứu được Công Tôn Nghiên là tốt nhất, không cứu được cũng không còn cách nào. Thở dài một tiếng, hắn đi lên vỗ vỗ vai Công Tôn Cố vẫn đang nghẹn ngào, nói:
- Xà yêu chỉ là lời đồn thổi không có thật. Công Tôn lão gia, mời mang tại hạ đến am đường ngoài thành quan sát một chuyến, được không?
................... .
Ở ngoài thành có một am đường mà Công Tôn gia dựng lên ở chân núi. Am đường không lớn, chỉ có một viện, trong viện có ba căn phòng. Đi vào trong am đường, đi dạo một vòng quanh các phòng, thấy trong phòng rất hỗn độn, không nhìn thấy gì khác. Tiêu Duệ liền sai Lệnh Hồ Xung Vũ bảo vệ Ngọc Hoàn và Tú Nhi, một mình đi đến góc tường, đi đến sườn núi cây cối rậm rạp phía sau am đường.
Đứng trong bụi cỏ um tùm, Tiêu Duệ không khỏi mê man. Hoàng hôn dần dần buông xuống, dưới ánh chiều tà, cả sườn núi trở nên vắng vẻ và cô tịch. Bước vài bước tới trước, đột nhiên mũi hắn ngửi thấy một mùi như có như không, ngửi ngửi vài cái, Tiêu Duệ biến sắc, vội vàng xoay người chạy xuống sườn núi.
Nhưng đã muộn, một con cự mãng màu trắng rất to đang lao nhanh tới, trong nháy mắt đã lướt qua đám cỏ, miệng mở lớn, cái lưỡi đỏ rực thập thò, lao đến Tiêu Duệ.
Trong nháy mắt, Tiêu Duệ hoảng sợ hét lên một tiếng, dùng hết toàn lực nhảy xuống sườn núi, sau đó lăn từ trên sườn núi xuống, người đầy bụi đất và cỏ dại.
*****
Ngay khi Tiêu Duệ hét lên sợ hãi, Lệnh Hồ Xung Vũ đã rút bảo kiếm bên hông, lao vút về phía sau am. Chờ khi Ngọc Hoàn, Tú Nhi, Công Tôn Cố cùng với hai gia nhân đuổi tới, Tiêu Duệ đã rên rỉ đứng dậy. May là triền núi bằng phẳng, không cao. Hắn ngoại trừ mấy vết thương nhẹ bên ngoài, cũng không thương vào xương cốt.
Ngọc Hoàn khóc chạy tới, thấy Tiêu Duệ tuy chật vật nhưng vẫn bình an vô sự, trái tim lo sợ mới bình tĩnh lại. Nàng dán sát vào lòng Tiêu Duệ, cùng hắn ngẩng đầu lên nhìn sườn núi. Lệnh Hồ Xung Vũ cầm bảo kiếm lao về phía con cự xà màu trắng.
.... .
.... .
- Đó là cự xà sao?
Tiêu Duệ thở hổn hển, chỉ vào con cự xà màu trắng đã bị Lệnh Hồ Xung Vũ chém chết trên sườn núi, hỏi Công Tôn Cố mặt đang đờ ra.
Công Tôn Cố như người trong mộng vừa tỉnh lại, liên tục gật đầu. Bởi vì sợ quá nên người vẫn đang run lên, nếu không phải có gia nhân đỡ, lão sợ rằng sớm không đứng được ở đó.
Đó là một con cự xà làm người ta vô cùng sợ hãi. Nằm ở đó, dài ít nhất bốn thước, thân hình to lớn, vẩy lấp lánh phát sáng. Chỉ có điều đầu đã bị Lệnh Hồ Xung Vũ chém đứt, ở cổ không ngừng chảy ra máu đỏ rực, nhiễm đỏ cả một mảng đất.
Nhìn cái đuôi thô to của cự xà, Tiêu Duệ trầm ngâm một lát, lại cúi người xuống nhìn đuôi rắn một chút, đứng dậy đi lên sườn núi. Lệnh Hồ Xung Vũ vội vàng cầm kiếm đi sát theo sau.
Ở sâu trong sườn núi, trong một bụi cỏ dại um tùm, Tiêu Duệ tìm thấy tám quả trứng rắn màu trắng to như trứng gà. Hắn sai Lệnh Hồ Xung Vũ nhặt trứng rắn về, Tiêu Duệ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, trên miệng xuất hiện nụ cười vui mừng.
Quá trùng hợp, kiếp trước hắn đã xem một tiết mục khám phá thiên nhiên trên truyền hình, nhớ nhất là chương trình về loài rắn. Trong một gia đình nông dân nuôi một con trăn, nhưng nó lại đột nhiên làm bị thương con chủ nhà, nếu không kịp thời cứu chữa, đứa bé đã bị con trăn quấn đến ngạt thở mà chết.
Cự xà luôn ngoan hiền sao lại trở nên bạo lực như vậy? Nguyên nhân là vì sao? Hóa ra hàng năm cứ đến tháng tư hoặc tháng năm là đến kỳ sinh sản của chúng, tháng sáu là thời kỳ đẻ trứng. Cự xà sau khi đẻ trứng sẽ dùng thân mình ấp trứng, tính tình cũng trở nên nóng nảy. Một khi có người đến gần, nó sẽ coi là kẻ thù, chủ động tiến lên công kích.
Tập tính và bản năng này của cự xà, thực ra rất nhiều động vật đều như vậy. Dù là con người không phải cũng có ý thức che chở cho con sao.
Nghĩ đến đây thì xem ra con cự xà màu trắng mà Công Tôn Nghiên nuôi, giết người cũng là ở tình huống này. Cự xà đang trong thời kỳ động dục, không biết đã giao phối với con cự xà đực lúc nào mà đẻ trứng, lúc này mới rời khỏi chủ nhân chạy đến một nơi bí mật trên sườn núi mà ấp trứng. Nhưng bị quấy rối, nó mới tức giận mà đả thương người.
Chỉ có điều lúc Tiêu Duệ đi xuống núi, đột nhiên nhíu mày, lẩm bẩm:
- Nơi này rất hoang vu, nửa đêm canh ba sao còn có người chứ? Nếu không phải có người quấy rầy, cự xà chẳng lẽ còn bỏ trứng của mình, chạy xuống núi đả thương người sao? Không có khả năng.
Lệnh Hồ Xung Vũ nhét kiếm vào vỏ, đứng bên thản nhiên nói:
- Công tử, đây nhất định là có kẻ dâm đãng trong thành ham muốn sắc đẹp của các nữ tử trong am, nửa đêm đến quấy rối, không ngờ lại mất mạng vô ích.
Mắt Tiêu Duệ sáng lên, không nhịn nổi mà giơ ngón tay cái lên với Lệnh Hồ Xung Vũ, khen ngợi một câu. Lệnh Hồ Xung Vũ mỉm cười, lui sang bên.
Tiêu Duệ chỉ chỉ vào xác cự xà, cùng với mấy quả trứng, cười nói:
- Công Tôn lão gia, việc này rất rõ ràng. Cự xà mà lệnh ái nuôi đang trong thời kỳ đẻ trứng. Mà cự xà lúc đẻ trứng sẽ rất nóng nảy. Mấy tên nam tử trong thành nửa đêm chạy đến quấy rối, đi đến chỗ cự xà ấp trứng. Vì vậy mới bị cự xà quấn chết. Ừm, hẳn là như vậy.
................
Sáng hôm sau.
Bên ngoài huyện nha Đạo Giang Huyền tụ tập rất đông người. Tin tức Công Tôn gia bắt được Xà yêu đã truyền khắp thành, lại nghe nói huyện nha muốn công khai xử lý Xà yêu. Dân chúng toàn thành gần như đều chạy đến trước cửa huyện nha xem Xà yêu.
Quảng trường bên ngoài huyện nha đứng đầy chặt người, một xác cự xà màu trắng nằm trên quảng trường. Hơn mười nha dịch cầm đao đứng quanh cảnh giới, bao quanh đám người Tiêu Duệ và Mạnh huyện lệnh lại.
Một thợ săn rắn giỏi của địa phương cúi người xuống xem xác cự xà, sau đó đánh giá một chút, lấy tay dùng sức kéo đuôi rắn ra, lộ ra một bộ phận sinh dục. Thợ săn dùng vải xoa xoa tay, đứng dậy kính cẩn thi lễ với Mạnh huyện lệnh:
- Huyện lệnh đại nhân, cự xà này là cái, nó đúng là mới đẻ trứng chưa được bao lâu.
Mạnh Lương Cổ thở phào một hơi, quay đầu nhìn lướt qua Tiêu Duệ đang đứng ở một bên chờ kết quả. Thấy thiếu niên này tuy còn trẻ tuổi nhưng rất trầm ổn, trên khuôn mặt anh tuấn mang theo một tia khí chất ung dung không nói nên lời, không khỏi khen ngợi:
- Tiêu công tử thật có bản lĩnh. Bản quan chỉ khó hiểu, Tiêu công tử là người đọc sách, sao có thể biết con cự xà này là sống hay mái?
Tiêu Duệ cười ha hả trong lòng, nhưng trên mặt vẫn rất bình tĩnh, cười nói:
- Từ lời nói của Huyện lệnh đại nhân, Tiêu mỗ cũng có thể biết cự xà là sống hay mái.
- Ồ? Sao lại nói như vậy?
Mạnh huyện lệnh hỏi một câu.
- Ha ha, Huyện lệnh đại nhân. Âm là mái, mái sinh con. Tuy rằng Tiêu mỗ không biết cách phân biệt cự xà là sống hay mái. Nhưng nghĩ con đực sẽ không đẻ trứng? Nếu cự xà này đẻ tám quả trứng, vậy nói rõ nó là mái, không phải sao?
Mạnh huyện lệnh ngẩn ra, sau đó cười hào sảng, chỉ vào Tiêu Duệ, gật đầu nói:
- Tiêu công tử quả nhiên rất thông minh.
.............
................
Nếu cự xà là mái, vậy lời đồn Xà yêu dâm loạn sẽ biến mất. Mà Cự xà đẻ trứng đã bị chém giết, xác cũng được bày ra trước mặt mọi người, càng chủ yếu chính là Mạnh huyện lệnh đã nhận được lời làm chứng của các phụ nhân:
- Mấy nam tử chết ở sườn núi ngoài am đường đều là kẻ háo sắc dâm đãng. Mỗi buổi chiều bọn chúng đều đến am đường quấy rối các nữ tử. Chỉ có điều tại sao lại bị cự xà quấn chết, các nàng lại không rõ.
Nhưng dù như vậy, tội danh của Công Tôn Nghiên cũng được cởi bỏ.
Ở trong đại lao huyện lệnh mấy hôm, Công Tôn Nghiên rốt cuộc cũng được gia nhân Công Tôn gia đưa lên xe ngựa chở đi. Từ đó sự kiện Xà yêu dâm loạn và giết người ở huyện Đạo Giang liền hóa thành một cơn gió, biến mất.
Bốn người Tiêu Duệ vốn định rời khỏi huyện Đạo Giang, tiếp tục đi đến Ích Châu. Nhưng Công Tôn Cố làm sao có thể để bọn họ rời đi. Lão bày tiệc ở nhà, khẩn cầu Tiêu Duệ đến tham gia. Thấy lão niềm nở như vậy, Tiêu Duệ cũng không thể khuyên được, liền mang theo Ngọc Hoàn, Tú Nhi và Lệnh Hồ Xung Vũ đến Công Tôn gia.
Khách và chủ ngồi vào chỗ của mình, khi Công Tôn Cố vừa mới cầm chén rượu lên chuẩn bị nói hai câu cảm kích, một thiếu phụ mặc váy trắng quyến rũ, mặt lạnh như băng từ bên ngoài đi vào. Phía sau còn mấy nha hoàn vội vàng đi theo.
- Nghiên nhi, con làm gì thế? Còn không mau cảm tại Tiêu công tử.
Công Tôn Cố thấy vẻ mặt con gái không tốt, liền đứng dậy quát.
Nhưng Công Tôn Nghiên vốn luôn hiếu thuận căn bản không thèm để ý đến lời phụ thân, vẻ mặt âm trầm.
*****
Đó là một thiếu phụ trẻ tuổi xinh đẹp, chỉ có điều vẻ mặt lạnh như băng làm người ta cảm thấy khó chịu. Nhất là đôi mắt lạnh thấu xương kia, mơ hồ phóng ra tia lửa giận và lạnh lùng làm người ta không rét mà run. Công Tôn Nghiên từng bước một tiến tới gần Lệnh Hồ Xung Vũ ngồi bên dưới Tiêu Duệ, giọng nói hơi run lên:
- Là ngươi giết Tiểu Bạch của ta?
Lệnh Hồ Xung Vũ ngẩn ra, quay đầu liếc nhìn Tiêu Duệ một cái, từ từ đứng lên, thản nhiên nói:
- Không sai, là ta. Cự xà làm người bị thương, đây là mối họa, nếu không giết chết làm sao khiến dân chúng hết tức giận? Lệnh Hồ Xung Vũ trượng nghĩa rút kiếm, không thẹn với lương tâm.
- Làm người bị thương?
Khuôn mặt quyến rũ của Công Tôn Nghiên đỏ lên, lại tiến lên một bước, giọng càng thêm kích động:
- Tiểu Bạch của nô luôn luôn ngoan ngoãn, theo nô nhiều năm như vậy, đã bao giờ làm ai bị thương? Tiểu Bạch là mạng của nô, các người không ngờ nhẫn tâm chặt đầu nó. Tiểu Bạch.
Công Tôn Nghiên khóc như bị bệnh tâm thần, khóc rất bi thảm. Lệnh Hồ Xung Vũ không có gì để nói, xấu hổ đứng đó. Tiêu Duệ liếc nhìn Công Tôn Nghiên, trong lòng có chút thương cảm. Kiếp trước của hắn cũng đã từng nuôi một con chó, biết tình cảm nhiều năm giữa sủng vật và chủ nhân không thua gì giữa người và người. Huống hồ góa phụ Công Tôn Nghiên và Tiểu Bạch sống dựa vào nhau nhiều năm, tình cảm rất sâu đậm, đột nhiên nghe thấy tin dữ này sao có thể không đau lòng được chứ.
Công Tôn Cố cả giận nói:
- Nghiên nhi, láo xược. Người đâu, mau mang tiểu thư về hậu viện.
Công Tôn Nghiên không thèm để ý đến lời phụ thân nói, tiếp tục đi về phía Lệnh Hồ Xung Vũ. Ngay khi mấy nha hoàn kịp vây lấy, nàng chỉ còn cách Lệnh Hồ Xung Vũ có năm bước. Công Tôn Nghiên tuyệt vọng ngẩng đầu lên, mái tóc vốn lộn xộn liền bung ra, mái tóc đen dài như cơn sóng đổ xuống.
- Ngươi là hung thủ. Trả mạng Tiểu Bạch cho nô.
Công Tôn Nghiên hét lên thảm thiết, ống tay áo trắng của nàng vung lên, cánh tay run lên mang theo một đạo hàn quang đâm thẳng vào ngực Lệnh Hồ Xung Vũ.
Không ai có thể đoán được Công Tôn Nghiên trông rất yếu đuối, thông tình đạt lý lại ám sát khách quý mà phụ thân mình mời đến trước mặt bao người. Công Tôn Cố không đoán được, Tiêu Duệ không đoán được, mắt đám nha hoàn như rơi ra. Mặt Công Tôn Cố cứng lại, lập tức trở nên trắng bệnh. Có một nha hoàn vô cùng sợ hãi hét lên chói tai, hai chân mềm nhũn, ngã xuống mặt đất.
- Lệnh Hồ huynh, cẩn thận.
- Tiểu thư....
Lệnh Hồ Xung Vũ đương nhiên cũng không ngờ Công Tôn Nghiên này sẽ ra tay với mình. Chẳng qua dù sao hắn cũng là người tập võ, vả lại công phu rất cao, khả năng phản ứng hơn xa so với người bình thường. Trong lúc nguy hiểm đó, hắn hét lớn một tiếng, đột nhiên ngửa người ra sau. Mặt Công Tôn Nghiên lạnh như băng, vô cùng dữ tợn. Không biết nàng lấy được sức lực từ đâu, thanh chủy thủ trong tay đâm thẳng vào sườn trái Lệnh Hồ Xung Vũ.
Xuy xuy. Theo một tiếng nứt vang lên, Lệnh Hồ Xung Vũ hét lên đau đớn, thuận thế vung chân đá rơi thanh chủy thủ trong tay Công Tôn Nghiên xuống. Thanh chủy thủ mang theo tia máu bay lên, cắm vào bức tranh ở trên tường, kêu ông ông một tiếng. Lệnh Hồ Xung Vũ lảo đảo lui lại mấy bước, lấy tay bịt kín vết thương bên sườn trái đang chảy máu như mưa.
.......... .
............
Lệnh Hồ Xung Vũ bị thương cũng không nặng, chỉ mất máu hơi nhiều. Hơn nữa hắn lại tránh rất nhanh, thanh chủy thủ của Công Tôn Nghiên chỉ lướt qua sườn trái, bị thương ngoài da thịt chứ không kịp ảnh hưởng đến nội tạng. Hơn nữa dù sao Công Tôn Nghiên cũng là một nữ tử yếu đuối, hôm nay tuy rằng oán giận, tuyệt vọng muốn chết, nhưng sức lực vẫn có hạn.
Bữa tiệc không thể tiến hành được nữa, Công Tôn Cố vội vàng sai người trói chặt Công Tôn Nghiên đang như phát điên lại. Sau đó liền mời đại phu đến băng bó vết thương cho Lệnh Hồ Xung Vũ.
Lệnh Hồ Xung Vũ được băng bó xong liền nằm dựa vào ghế mà Công Tôn Cố sai gia nhân mang tới, vẻ mặt thản nhiên, nhắm mắt lại nghe Công Tôn Cố ở bên không ngừng xin lỗi, trong lòng không khỏi thở dài. Hắn biết nếu chuyện này mà báo quan, Công Tôn Nghiên nhất định sẽ phải vào tù xử tội. Theo luật Đại Đường thì nhất định sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
Tiêu Duệ nhíu mày, xua tay nói:
- Công Tôn lão gia, không cần giải thích nữa. Tại hạ biết chuyện xảy ra quá đột ngột, lệnh ái hành hung không có liên quan đến lão gia. Tuy nhiên việc này nên xử lý như thế nào thì phải nghe ý kiến của Lệnh Hồ huynh.
Công Tôn Cố vẻ mặt xấu hổ mang theo vẻ áy náy, đi tới không nói gì, chỉ vái thật sâu.
Mặt Lệnh Hồ Xung Vũ hơi đỏ lên, hắn nằm ở đó thở dài một tiếng, lắc đầu, thật lâu sau mới nhỏ giọng nói một câu:
- Công tử, Công Tôn lão gia, mỗ có thể hiểu được nỗi tuyệt vọng và đau lòng của Công Tôn cô nương khi mất đi Tiểu Bạch. Ta sẽ không truy cứu chuyện này nữa. Chỉ có điều ngày sau Công Tôn lão gia phải trông giữ cẩn thận. Tránh Công Tôn cô nương đau lòng không chịu nổi mà làm ra chuyện gì đó.
Công Tôn Cố vô cùng vui mừng, vái thật sâu:
- Đại ân không lời nào nói hết. Đại ân đại đức của Lệnh Hồ công tử, Công Tôn gia vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng.
Lệnh Hồ Xung Vũ khoát tay, thở dài một hơi.
Tiêu Duệ ở bên thấy thế không khỏi sửng sốt, Lệnh Hồ đại hiệp luôn ít nói, bảo thủ không ngờ còn "dịu dàng" như vậy? Nghe tiếng thở dài đó của hắn, nhìn vẻ cau mày, mấp máy môi kia, trông khá giống đám ca kỹ trong Thanh Phường Lạc Dương đang than thân trách phận.
................ .
Lệnh Hồ đại hiệp mặc dù bị thương không nặng, nhưng vẫn có thương trong người, tạm thời không thể cưỡi ngựa đi đường. Do Công Tôn Cố mãi thỉnh cầu, lại có Tiêu Duệ ở bên "cổ vũ", Lệnh Hồ Xung Vũ rốt cuộc đáp ứng ở lại Công Tôn gia dưỡng thương, đồng thời hẹn thời gian và địa điểm gặp nhau với Tiêu Duệ ở Ích Châu.
Công Tôn Cố dẫn một đám hạ nhân bê một rương lễ vật tiễn ba người Tiêu Duệ đến ngoài thành Đạo Giang. Mặt trời chói chang mọc lên, báo hiệu một ngày mới đầy oi bức sắp bắt đầu. Thấy Ngọc Hoàn và Tú Nhi đã chui vào trong chiếc xe ngựa sang trọng mà Công Tôn Cố tặng, Tiêu Duệ lúc này mới chắp tay với Công Tôn Cố:
- Công Tôn lão gia, tiễn đến đây thôi. Lễ vật này trước ngày mồng một tại hạ nhất định sẽ thay Công Tôn lão gia đưa đến phủ Chương Cừu Kiêm Quỳnh đại nhân.
Công Tôn Cố và thứ sử Ích Châu hiện nay là Chương Cừu Kiêm Quỳnh cùng tuổi, cũng cùng thi đỗ tiến sĩ. Chỉ có điều con đường làm quan của Chương Cừu Kiêm Quỳnh mưa thuận gió hòa, mà lão lại đi vào con đường xui xẻo. Tuy rằng Công Tôn Cố sớm về vườn, nhưng Chương Cừu Kiêm Quỳnh nể tình cùng tuổi, cùng khoa thi nên vẫn gửi một phần thiếp mời đến cho lão. Mời lão tham gia ngày mừng thọ sáu mươi của mẹ mình.
Theo lý Công Tôn Cố phải tự mình đến phủ chúc phúc. Nhưng Công Tôn gia mới xảy ra chuyện như vậy, Công Tôn Nghiên lại như bị điên, lão sao còn tâm trạng đi tham gia lễ mừng thọ mẫu thân Chương Cừu Kiêm Quỳnh chứ. Lão không còn hứng thú làm quan, đã phai nhạt không muốn giao du với chốn quan trường, vì thế không có hứng thú đi Ích Châu. Nghe nói Tiêu Duệ muốn đến Ích Châu, liền nhờ hắn đưa lễ vật đến phủ thứ sử Ích Châu.
← Hồi 050 | Hồi 052 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác