Vay nóng Tinvay

Truyện:Đại Đường Tửu Đồ - Hồi 050

Đại Đường Tửu Đồ
Trọn bộ 295 hồi
Hồi 050: Hoa Lộ Quỳnh Tương
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-295)

Siêu sale Shopee

Cho dù là kẻ đã nhìn thấu nhân tình thế tục của hai kiếp như Tiêu Duệ cũng không thể biết điểm tâm tư này của thiếu nữ. Hắn vẫn luôn cảm thấy khó xử đói với vị Dương tam tỷ quyến rũ này. Hắn chỉ sợ gần gũi lâu ngày, hắn lại đang tuổi trẻ huyết khí phương cương, không cưỡng nổi sức quyến rũ của nữ tử thành thục. Về phương diện khác, dù sao nàng cũng là tam tỷ của Dương Ngọc Hoàn, cốt nhục chí thân, không thể quá mức bất hòa với nàng được.

Kỳ thật, tiếp xúc mấy ngày nay, Tiêu Duệ cảm thấy bản tính của Dương tam tỷ cũng không hư hỏng, bề ngoài cuồng dã phóng đãng, nhưng bên trong lại có vài phần cương cường và thiện lương. Nói ngắn lại, đây là một nữ nhân vô cùng phức tạp và khó nắm bắt, nhìn qua thì hành vi tùy tiện phóng đãng, nhưng trên thực tế lại tâm tư kín đáo, làm gì cũng có chủ kiến.

Tiêu Duệ nắm lấy tay thiếu nữ, hai người nhẹ nhàng đi ra khỏi sân Dương gia, xuyên qua những con phố nhộn nhịp, tới cửa bắc thành Thục châu, chậm rãi đi ra ngoài thành. Thời tiết nóng bức, trên cánh đồng bát ngát ngoài thành không có một bóng người, chỉ có ở xa mơ hồ thấy vài nông dân đội nón tre đang làm ruộng dưới ánh nắng mặt trời chói chang.

- Cày đồng đang buổi ban trưa, mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày. Ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo ngon một hạt, đắng cay muôn phần.

Tiêu Duệ ngâm nga bài thơ một cách tự nhiên, cũng không phải hắn có ý định ăn cắp bản quyền mà chỉ có chú tức cảnh sinh tình nên ngâm lên mà thôi.

Thiếu nữ Ngọc Hoàn đã sớm quen với việc Tiêu lang xuất khẩu thành thơ, bút pháp thần kỳ, nghe vậy cũng không nói gì thêm, chỉ đồng cảm gật dầu, lặng lẽ nhớ kỹ câu thơ này, chuẩn bị khi về nhà sẽ viết ra, thêm một bài thơ nữa được bổ sung vào "Tửu đồ thi tập".

Ánh mắt trời rất khắc nghiệt, thiếu nữ giơ bàn tay ngọc lên quệt mấy giọt mồ hôi trên chiếc trán mịn màng, thở hổn hển khẽ nói:

- Tiêu lang, trời nóng quá, ở bên bờ sông kia có nhiều cây cối râm mát, chúng ta tới ngồi nghỉ dưới bóng cây một lát đi.

Tiêu Duệ cười không nói gì, chỉ gật đầu. Dưới ánh mặt trời chói chang nóng bỏng, đôi thiếu niên tình lữ trang phục hoa lệ dắt tay nhau vội vàng chạy về phía bờ Tây hà.

Tây hà chảy qua Thục châu, mặt sông cũng không quá rộng, dòng nước bình lặng, nước trong thấu đáy. Thỉnh thoảng lại thấy mấy người đi tới đi lui trong làn nước để bắt cá. Tới bờ sông, nhiệt độ không khí liền rõ ràng hạ thấp xuống. Một cơn gió nhẹ mang theo làn hơi ẩm mát rượi ập đến, khiến đôi tình lữ vừa mới chạy thoát ánh mắt trời nóng bỏng cảm thấy thần thanh khí sảng, tinh thần phấn chấn.

Hai người liền tùy ý ngồi xuống bãi cỏ dưới tàng cây, dựa lưng vào gốc cây cổ thụ, mỉm cười với nhau, cũng không nói gì cả, chỉ đều tự nhắm mắt dưỡng thần. Thiếu nữ thì có tâm sự, mà Tiêu Duệ lại lặng lẽ đánh giá những suy tư của thiếu nữ. Từng cơn gió nhẹ thổi qua mặt sông, tới thảm cỏ bên bờ sông. Ở đó có hơn mười bụi cây thấp bé xanh mướt, lá cây hơi giống với cây sồi xanh đời sau, giữa những cành lá sum xuê là những bông hoa trắng như hoa mẫu đơn, gửi làn hương nồng đậm nức mũi theo từng cơn gió.

Hương khí nồng đậm quá mức, khiến cái mũi cực kỳ linh mẫn của Tiêu Duệ không kìm nổi hắt xì một cái thật mạnh. Cái hắt xì này của hắn dọa cho thiếu nữ nhảy dựng lên. Thiếu nữ mở to đôi mắt trong sáng, kinh ngạc hỏi:

- Tiêu lang, chàng làm sao vậy?

- Không có việc gì, hoa ở phía trước rất thơm. Ngọc Hoàn, nàng cứ ngồi đây, ta lại xem một chút.

Tiêu Duệ cười cười, đứng dậy đi tới đó. Đánh giá nửa ngày, hắn rốt cục xác định đây là hoa sơn chi (1), là loại hoa sơn chi màu trắng bình thường nhất. Hắn nhìn dọc theo bờ sông, thấy bên bờ sông có năm ba cây cổ thụ, dưới những tàng cây không ngờ lại có hoa sơn chi này sinh trưởng.

Tiêu Duệ day day mũi, lại tiến lên vài bước, định hái mấy bông hoa, ai ngờ vô ý trượt chân. Một đám cỏ che lấp đống bùn nhão dưới chân bỗng nhiên sụp xuống, thân hình hắn lảo đảo, kinh hãi kêu lên, tiếp đó ngã nhào xuống sông.

Tiêu Duệ tuy rằng biết bơi, còn là đội viên chủ lực của đội bơi lội trong trường đại học, nhưng lúc này không kịp đề phòng, thân thể nhanh chóng chìm xuống nước. Trong nháy mắt, chân hắn vùng vẫy theo bản năng mấy cái, dùng một số động tác "ba lê trong nước" không được tự nhiên cho lắm, mới trồi lên mặt nước, phun ra một ngụm nước sông, thở hổn hển.

Ngay khi hắn đang bơi về phía bờ sông, thiếu nữ hoảng loạn thét lên chói tai, rồi một bóng người mềm mại vẽ nên một đường cong tuyệt mỹ trên không trung. thiếu nữ không ngờ cắn chặt hàm răng, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, bất kể mọi thứ, nhảy thẳng xuống sông.

.......

.......

Gần tới hoàng hôn, đôi tình lữ này để quần áo hong khô một cách tự nhiên rất mau. Nhìn khuôn mặt thiếu nữ vẫn còn kinh hãi, trong lòng Tiêu Duệ đầy cảm động, nhẹ nhàng giơ tay gỡ mấy sợi rong vương trên đầu vai áo nàng, không nói gì thêm, ôm chặt nàng vào lòng.

Ở một khắc nhảy xuống nước không chút chùn bước của thiếu nữ, Tiêu Duệ tuyệt đối không thể ngờ nổi nàng lại là một người không hề biết bơi chút nào. Trong nháy mắt khi Tiêu Duệ rơi xuống nước, trái tim thiếu nữ trở nên trống rỗng. Nàng gần như không cần chút nghĩ ngợi, nhảy thẳng xuống sông, quên cả sinh tử, lao về phía Tiêu lang vừa rơi xuống.

Việc thiếu nữ nhảy xuống sông chẳng có chút ích gì, nhưng lại gần như nói lên tất cả mọi thứ. Ít nhất, từ bộ dáng cắn chặt răng nhảy xuống sông của nàng, Tiêu Duệ đọc được tâm ý đồng sinh cộng tử, không muốn xa rời của thiếu nữ đối với mình.

- Sinh cùng sinh, tử cùng tử, nếu có thể ở cùng một chỗ với Tiêu lang, nô còn sợ cái gì nữa.

Đây là câu nói đầu tiên của thiếu nữ sau khi được Tiêu Duệ cứu tỉnh lên bờ. Dưới ánh mặt trời chói chang xuyên qua tàng cây rậm rạp, thiếu nữ mặt trắng bệch, mái tóc ướt sũng vẫn còn chảy nước, bộ ngực dậy thì đầy đặn phập phồng mãnh liệt, đôi mắt vẫn còn mấy giọt lệ trong sáng.

Trái tim Tiêu Duệ nóng lên, không chút do dự cúi xuống hôn lên đôi môi anh đào lạnh lẽo nhưng vẫn bốc lửa của thiếu nữ.

Chỉ trong một khắc, lửa nồng bốc lên, tình chàng ý thiếp, trời đất lặng im không một tiếng động.

**********

Tú Nhi giật mình nhìn Tiêu Duệ và thiếu nữ ôm một nắm hoa trắng như tuyết trở về, không kìm nổi tò mò hỏi:

- Thiếu gia, Ngọc Hoàn tiểu thư, đây là cái gì?

Tiêu Duệ nhẹ nhàng cười:

- Tú Nhi, đến giúp ta, lấy một cái bồn lớn đến đây, rửa sạch chỗ hoa này. Sau đó lại dùng cối đá nghiền nát để trích lấy chất lỏng...

.......

.......

Sau khi rửa sạch hoa sơn chi, dùng cối nghiền ra chất lỏng giống như sữa, Tiêu Duệ cẩn thận rót chỗ chất lỏng ít ỏi đó vào trong một chiếc bình ngọc tinh xảo rồi dùng nút gỗ bịt lại, cho lên chõ chưng.

Ước chừng sau nửa canh giờ, cho bình ngọc xuống làm lạnh, rồi lại lấy Ngũ Lương Ngọc Dịch đã được chưng nhiều lần, có độ rượu rất cao từ phân hiệu của tửu phường Tửu Đồ Thục châu, cho một ít vào trong bình ngọc, hòa lẫn với chất lỏng của hoa sơn chi trong bình. Tiếp đó lại bịt bằng nút gỗ và cả niêm phong bên ngoài bằng giấy dầu. Tiêu Duệ nắm bình ngọc trong tay, dưới cái nhìn chăm chú của Ngọc Hoàn và Tú Nhi, hắn lắc cái bình ngọc thật mạnh một hồi mới tiếp tục cho bình lên nồi chưng.

Màn đêm buông xuống, bầu trời đêm hè đầy sao lung linh. Dưới ánh trăng vằng vặc, sân viện Dương gia được chiếu sáng trưng, Ngọc Hoàn và Tú Nhi ngồi nghiêm chỉnh trên ghế. Nhìn Tiêu Duệ vẻ mặt mừng như điên đi ra khỏi cửa phòng bếp, thiếu nữ rốt cục không chịu nổi, đứng dậy đi tới đón:

- Tiêu lang, rốt cục là chàng đang làm gì? Mau nói cho nô chút đi.

Tiêu Duệ cười mở nắp bình, một mùi hương nồng đậm, mát lạnh hòa cùng hương rượu ập thẳng tới. Thiếu nữ ngẩn ra, tiếp đó mừng rỡ khôn xiết nói:

- Tiêu lang, chàng lại phát minh ra loại rượu mới à? Thơm quá, không biết hương vị thế nào, để nô nếm thử chút nhé.

Nhưng thiếu nữ lập tức lại nhíu nhíu mày:

- Tiêu lang, dường như rất ít thì phải, tổng cộng chỉ có non nửa bình...

- Ngọc Hoàn, ta đặt cho nó một cái tên dễ nghe là Hoa Lộ Quỳnh Tương. Ha ha.... Tuy nhiên, nó không phải để uống mà dùng để vẩy lên người, chẳng những có thể thay thế hương phấn mà còn có công hiệu đuổi muỗi.

Tiêu Duệ cảm thấy mỹ mãn, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao.

**********

1. Hoa sơn chi: Dành dành (danh pháp khoa học: Gardenia) là một chi của khoảng 250 loài thực vật có hoa trong họ Thiến thảo (Rubiaceae), có nguồn gốc ở các vùng nhiệt đới và cận nhiệt đới của châu Phi, miền nam châu Á và châu Đại Dương.

Chúng là các loại cây thường xanh dạng cây bụi và các cây thân gỗ nhỏ cao từ 1-15 m. Lá của chúng mọc đối hay thành vòng của 3 đến 4 lá, dài từ 5-50 cm và rộng từ 3-25 cm, có màu lục thẫm và bóng mặt với kết cấu giống như da thuộc. Các hoa mọc đơn hay thành cụm nhỏ, có màu trắng hay vàng nhạt, với tràng hoa hình ống có 5-12 thùy hoa ('cánh hoa') đường kính 5-12 cm. Loại cây này ra hoa từ khoảng giữa mùa xuân đến giữa mùa hè và nhiều loài có mùi thơm rất mạnh.

upload. wikimedia/wikipedi... righamii02.jpg (upload. wikimedia/wikipedia/commons/9/92/Gardenia. brighamii02.jpg)


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-295)


<