Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Đại Đường Tửu Đồ - Hồi 026

Đại Đường Tửu Đồ
Trọn bộ 295 hồi
Hồi 026: Tiệc Rượu Trung Thu
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-295)

Không lâu sau cơn mưa, thời tiết mát mẻ, chớp mắt đã tới Trung thu. Không khí mát mẻ của trời thu tỏa khắp thành Lạc Dương. Trên quan đạo, xe ngựa và dòng người tấp nập. Văn nhân, sĩ tử chậm rãi đi, nhiều người Hồ màu da ngăm đen, quần áo lố lăng, tóc xoăn, mắt màu lam, cưỡi lạc đà, đầu đội khăn của thương gia Ả Rập cũng không ngớt đi tới đài thưởng nguyệt ở phía tây thành.

Đài thưởng nguyệt, phạm vi chừng mấy trăm thước vuông. Trước đài là một con dốc, sườn dốc là một hàng cây, lá đã úa vàng, bên trái là một khe suối. Tương truyền đây là khe suối năm xưa hoàng đế Võ Tắc Thiên đổ xuống ba bình nước bích tuyền mà thành.

Trung thu, lại Trung thu, mỗi năm một tuổi, năm nay Trung thu khác với năm trước. Trung thu năm nay, có Hàm Nghi công chúa Lý Nghi và Thịnh Vương Lý Kỳ đến từ Trường An, tổ chức tiệc rượu thưởng trăng ở Lạc Dương khiến cho giới nhà giàu, quan lại, thậm chí cả sĩ tử nhà nghèo cũng tới thưởng trăng. Ai nhận được thiệp mời đương nhiên vui vẻ phó ước, không nhận được thiệp mời cũng tới, xem náo nhiệt.

Yến hội long trọng kỳ thật sau giờ ngọ mới bắt đầu, nhưng từ sáng sớm, Tiêu Duệ đã cảm nhận được làn gió ẩm thực của thời Đường thật điên cuồng. Một mâm trái cây, mấy bầu rượu, một vầng trăng sáng, có thể khiến người ta si mê cả đêm, thật sự khó tưởng tượng.

Toàn bộ trái cây, đồ ăn để thưởng rượu đều là do Hàm Nghi công chúa và Thịnh Vương mang tới, đồng thời lệnh cho Lạc Dương lệnh là Lô Tuyền chủ trì yến hội. Chỉ những người có thân phận nhất định mới có tư cách lên đài ngắm trăng uống rượu cùng hai vị điện hạ, những người khác chỉ có thể tụ tập bên dưới. Lúc này, dưới ánh mặt trời, Lô Tuyền đứng nhìn mọi người phía dưới, kẻ đang ngồi chồm hổm trên thảm cỏ, kẻ tựa dưới tàng cây hoa quế, mỉm cười hướng về hai vị điện hạ cúi đầu thi lễ. Cho đến khi bắt đầu bài trí yến hội, Tiêu Duệ và Ngọc Hoàn lúc này mới chậm rãi đến phó hội.

Ba ngày trước, hắn nhận được thư mời thịnh hội của Thịnh Vương Lý Kỳ. Toàn bộ yến hội đều sử dụng Thanh Hương Ngọc Dịch của Tửu Đồ Đại Tửu Phường. Cách đây hai ngày, người hầu của Thịnh Vương đã đi mua gom mấy trăm bình Thanh Hương Ngọc Dịch.

Mọi người lúc này đã tụ tập một chỗ, nâng chén ngắm trăng, hoạt động tập thể vô cùng phong nhã, đối với Tiêu Duệ, là người xuyên việt mà nói, tuyệt đối có lực hấp dẫn rất lớn. Hắn đi cùng vị hôn thê, hai người ngồi trên xe ngựa, chậm rãi ra khỏi thành, vừa xem Trung thu, vừa đi tới hướng đài thưởng nguyệt.

- Cô sơn lạc nhật tàn hà, khinh yên lão thụ hàn nha, nhất điểm phi hồng ảnh hạ. (Mặt trời khuất núi phá vầng mây, Khói sương nhẹ nhẹ vương cổ thụ, Một chú ngỗng trời vụt bay qua)

Tiêu Duệ nhìn ánh tà dương dần tàn lụi, nhìn cảnh sắc núi non, khẽ nói

- Ngọc Hoàn, cảnh thu thật đẹp...

Thiếu nữ cười đùa, che miệng nói:

- Tiêu Lang thật đa tài, ai dám nói Tiêu lang của ta là một tay ăn chơi?

Tiêu Duệ cười ảm đạm:

- Chuyện cũ nghĩ lại mà đau lòng, Ngọc Hoàn, hôm nay chúng ta có dịp tốt mở rộng tầm mắt, chút nữa, tại yến hội Trung Thu, cứ thản nhiên như bình thường.

Trên đừơng đi, có tiếng nông phu ca hát, có tiếng sĩ tử ngâm thơ, tiếng suối róc rách, thấp thoáng bên dòng suối có bóng người đang thả câu. Khung cảnh hoang sơ, hồ nước trong xanh, đâu đó có tiếng huyên náo, xa xa thấy nhiều người đang tản bộ. Càng đi, càng nhiều người, tiếng người ồn ào, náo nhiệt.

Tiêu Duệ đưa Ngọc Hoàn đi vào, tại dòng suối dưới chân đài gặp Tôn Công Nhượng đang chỉ huy vài người bê bàn rượu. Y ngẩng đầu, thoáng nhìn Tiêu Duệ cùng vị hôn thê kiều mị của hắn, Tôn Công Nhượng vội vàng đi tới tiếp đón:

- Tử Trường, mau lên đài, yến hội đã chuẩn bị bắt đầu, ghế của ngươi ở bên phải

Tiêu Duệ cười, gật gật đầu, rồi nắm tay Ngọc Hoàn đi lên đài

Lời mở đầu của Lô Tuyền đã đọc hơn nửa, mọi người cũng đang chăm chú lắng nghe, chợt thấy một nam một nữ bước lên đài. Nam nhân niên kỉ còn trẻ, phong vận, tuấn tú, bình tĩnh, tự nhiên. Thiếu nữ thẹn thùng, mặc bộ quần áo màu tím có vài phần đạm bạc nhưng cũng không che giấu nổi dung mạo tuyệt thế. Hai người nắm tay nhau đi vào.

Người trên đài, phần lớn Tiêu Duệ không quen biết, chẳng qua thấy Lý, Đỗ hai người đã ở trên này. Đỗ Phủ gật đầu chào, Lý Bạch thì cao giọng cười, đứng lên, hô:

- Tử Trường, đến muộn rồi, phải phạt. !!

Phía trên đài cao, tại vị trí chủ tọa là Hàm Nghi công chúa đang mặc một bộ trang phục thanh đạm, bên trái nàng là Thịnh Vương Lý Kỳ, bên phải là Lưu U Cầu, Lưu Thừa Tướng. Ngồi phía dưới Lưu thừa tướng là một thiếu nữ, sắc mặt trầm tĩnh đang ngồi, thấy Tiêu Duệ và thiếu nữ dắt tay nhau đến, đôi mày khẽ nhướng lên.

Sau khi Lô Tuyền đọc xong diễn văn, hắn hướng về Hàm Nghi công chúa ra hiệu, sau đó cười vang, nói:

- Chư vị, hai vị điện hạ có thịnh tình thiết yến chiêu đãi, lần này yến hội sử dụng loại rượu mới, nổi tiếng ở thành Lạc Dương do Tửu Đồ Tiêu Duệ nấu, là Thanh Hương Ngọc Dịch, mời quý vị thưởng thức.

Thị nữ mặc y phục gấm, hoa bưng rượu lên bàn, chỉ trong chốc lát, trước mặt mỗi người đều có hai bình gốm Thanh Hương Ngọc Dịch. Dựa theo quy củ của yến hội bình thường, yến hội lần này cũng có ca kỹ giúp vui. Sau khi mở bình rượu trước mặt, mọi người ai cũng ngạc nhiên, thán phục trầm trồ. Tiêu Duệ nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, Liễu Mộng Nghiên của Minh Nguyệt Lâu. Hắn từng ..... nằm trên bộ ngực sữa của nàng.... nhiều năm.

Liễu Mộng Nghiên mang theo vài nhạc công, ca kỹ chậm rãi đi tới chỗ ngồi. Liễu Mộng Nghiên khuôn mặt như hoa, trên mặt vẫn lộ nụ cười thản nhiên, sầu muộn như cũ, không biết vì người nào thay lòng đổi dạ, hay vì tay ăn chơi trước kia mà tiều tụy, thương tâm.

Lô Tuyền vỗ vỗ tay, Liễu Mộng Nghiên liền duyên dáng cùng vài ca nữ tiến lên đài. Bên ngoài tiếng đàn du dương chợt vang lên, các ca nữ cũng bắt theo nhịp âm nhạc bắt đầu múa. Người thời Đường ca múa rất đẹp, cái gọi là kiện vũ, nhu vũ, kiếm khí vũ rất nổi tiếng ở đời sau, nhất là kiếm khí vũ của Công Tôn đại nương thì lại càng kinh người, Đỗ Phủ cũng vì vậy mà làm một bài thơ danh tiếng ngàn năm.

- Tích hữu giai nhân Công Tôn thị, nhất vũ kiếm khí động tứ phương. Quan giả như sơn sắc tự tang, thiên địa vi chi cửu đê ngang. Hoắc như nghệ xạ cửu nhật lạc, kiêu như quần đế tham long tường. Lai như lôi đình thu chấn nộ, bãi như giang hải ngưng tình quang....

(Dịch kém, mong được chỉ bảo thêm:

Xưa có giai nhân họ Công Tôn, Vừa múa kiếm khí động bốn phương, Người xem sợ hãi như đưa đám, Trời đất như thể kéo dài hơn, Đâm như Hậu Nghệ bắn mặt trời, Chém như hoàng đế cưỡi rồng lên, Tới như sấm chớp điên cuồng giật, Thu như biển lặng sóng êm đềm...)

Tiêu Duệ nhẹ nhàng ngâm vài câu, thầm nghĩ hôm nay được đánh giá kiếm khí vũ, không biết có phải là phúc khí không.

5 ca nữ giữa sân lắc hông, dáng dấp uyển chuyển, tay áo dài khẽ phất, động tác như bão lốc, lúc lại nhẹ nhàng như làn gió êm dịu, thật mê ly. Tiêu Duệ vui vẻ thoải mái xem, âm thầm khen hay. Thấy hắn nhìn đến nhập thần, Ngọc Hoàn chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh, bàn tay nhỏ bé khẽ nắm vạt áo của hắn kéo nhẹ. Đại đa số thời gian, nàng chỉ cúi đầu nhìn mấy con kiến đang bận rộn không ngừng trước đầu gối mình, khuôn mặt thẹn thùng lúc này chợt ngẩng lên, khẽ liếc một cái về phía giữa sân.

*****

Thiếu nữ lần đầu tham gia loại giao tiếp thượng lưu này, khó tránh khỏi có chút khẩn trương.

Tiêu Duệ nhìn nhìn, đột nhiên nhớ tới ý trung nhân của mình cũng là người nổi danh Đại Đường về tài năng ca múa, không khỏi quay đầu lại nhìn nàng, thấy thiếu nữ đang cúi đầu nhìn mấy con kiến đang bò trước mặt liền không khỏi ngẩn ra, mỉm cười dịu dàng nói:

- Ngọc Hoàn, nàng thấy ca vũ này thế nào?

- Nô cũng biết múa mấy khúc, để hôm khác nô sẽ múa cho Tiêu lang xem.

Thiếu nữ cúi đầu nói, hai tay lại nắm lấy vạt áo Tiêu Duệ

Tiêu Duệ kỳ quái hỏi:

- Ngọc Hoàn, nàng làm sao vậy?

- Nô khẩn trương.

Thiếu nữ lại đỏ mặt cúi đầu xuống.

Tiêu Duệ không thể cười nổi. Đệ nhất ca phi của Đại Đường không ngờ khẩn trương? Hắn vừa muốn cười nhưng lại đột nhiên nhận ra hoàn cảnh không hợp, liền lập tức che miệng lại, hơi hơi lùi người ra phía sau, cùng với thiếu nữ vai dựa vai, lưng tựa lưng, dịu dịu dàng nói:

- Ngọc Hoàn, không cần khẩn trương, có ta ở đây, nàng không phải sợ!

- À, nô không sợ.

Mỹ nhân thẹn thùng hơi thở như hương lan. Trong lúc nhất thời Tiêu Duệ đối mặt với với khuôn mặt tươi cười tuyệt đẹp của nàng, nắm lấy bàn tay ngọc mềm mại, nõn nà của nàng, chợt trở nên ý loạn tình mê, tâm thần hoảng hốt. Người được Huyền Tông hoàng đế Đại Đường sủng ái, Đại Đường ca phi, một trong tứ đại mỹ nhân Trung Quốc, cứ như vậy e ấp rúc vào bên cạnh mình, không lâu sau này sẽ trở thành người cùng chăn với mình... hết thảy những điều này khiến kẻ xuyên việt tới Đại Đường thịnh thế là Tiêu Duệ cảm thấy mỹ mãn, cũng có chút cảm giác lâng lâng không hiểu tại sao.

Đúng lúc này, tiếng nhạc cũng tắt nhưng dư âm vẫn còn văn vẳng nơi rừng núi. Gió thu hiu quạnh, sóng lớn cuộn lên, một làn gió thu mang theo không khí ẩm ướt trong lành từ hồ Bình Tuyền phớt qua mặt kẻ xuyên việt, hắn đột nhiên giật mình phát hiện chính mình đã vô tình ôm thiếu nữ trong lòng, mà cách đó không xa, hai người Lý, Đỗ đang nhìn về phía này, cười trộm không thôi.

Một ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng xẹt qua người hắn, Tiêu Duệ liếc mắt phát hiện Lưu Nhạn Dung đang chậm rãi cúi đầu xuống. Hắn ảm đạm cười thầm, trải qua một thời gian, hắn đã không còn nhiều ác cảm đối với vị thiên kim tiểu thư của Lưu gia vốn căm thù vị Tiêu lão đệ đến tận xương tuỷ.

Cứ để hết thảy phong ba trở thành quá khứ đi.

Hết một vòng ca múa, kế tiếp đương nhiên là những văn nhân ở đây ngâm thơ phẩm rượu. Nhưng khi Tiêu Duệ đang ngồi ngay ngắn chuẩn bị nghe các tài tử Đại Đường ngâm tụng những bài thơ mà họ đã học thuộc lòng thì của thiếu niên Lý Kỳ với khuôn mặt non nớt nhưng ra vẻ lão thành lại đi tới trước mặt hắn.

- Tiêu Duệ, bổn vương đã sớm được nghe công phu văn hương thức tửu của ngươi danh chấn Lạc Dương, thịnh hội hôm nay, ngươi có thể biểu diễn một phen để ta mở rộng tầm mắt chứ?

Lý Kỳ lớn tiếng nói.

Mọi người nghe vậy lập tức khe khẽ bàn tán, bốn chữ "văn hương thức tửu" giống như tiếng sấm đột ngột ngang trời xuất thế, gần đây vẫn được truyền tụng khắp thành Lạc Dương. Các quan chức, văn nhân, quyền quý ở đây có nhiều người tuy rằng thích rượu và cũng biết phẩm rượu, nhưng văn hương thức tửu vẫn là lần đầu tiên được nghe nói tới.

Trên mặt mọi người đều mơ hồ có vẻ chờ mong, hai người Lý, Đỗ cũng ngồi ngay ngắn, nhìn về phía Tiêu Duệ.

Tiêu Duệ đã sớm có tư tưởng chuẩn bị, biết mình đã nhận lời đến dự yến tiệc thượng lưu này thì sẽ không tránh khỏi phải ra mặt. Hắn chậm rãi đứng dậy, nhìn lướt qua một lượt những gương mặt hoặc là trầm tư, hoặc là thanh nhã, hoặc là khinh thường, hoặc là bối rối của những nhân vật nổi tiếng Lạc Dương ở đây, rồi đi tới giữa sân.

Danh tiếng Tửu đồ Tiêu Duệ đương nhiên là mới nổi gần đây, nhưng tay ăn chơi đớn hèn Tiêu Duệ của phủ Thừa tướng cũng lừng danh đã lâu. Thấy thiếu niên thần sắc bình tĩnh đứng ở giữa sân, chỉ riêng khí độ này đã nói lên ít nhiều điều gì đó. Rất nhiều người hồ nghi dõi mắt về phía Lưu U Cầu đang sắc mặt xấu hổ và băng sơn mỹ nữ Lưu Nhạn Dung đang ngồi phía sau lão.

Tiêu Duệ lấy lại bình tĩnh, khom người xuống thi lễ về phía Lý Nghi và Lý Kỳ đang ngồi ở vị trí chủ tọa:

- Thảo dân Tiêu Duệ xin chào hai vị điện hạ!

Ngoài dự đoán mọi người chính là, Hàm Nghi công chúa Lý Nghi xinh đẹp tuyệt trần đoan trang không ngờ cười dài đứng dậy, vẫy tay ra vẻ đỡ hắn:

- Tiêu công tử tài học hơn người, bản cung nghe danh đã lâu, hôm này vừa dịp thịnh hội, bản cung cũng cực kỳ chờ mong được chứng kiến công phu văn hương thức tửu của công tử.

Đến lúc này mọi người đều kinh hãi. Một thanh niên hoa phục mạo mỹ ngồi bên cạnh Lạc Dương lệnh Lô Tuyền có vẻ khó tin nhìn chằm chằm vào Lý Nghi, lại đảo ánh mắt lạnh lẽo bất thiện nhìn Tiêu Duệ, sau đó cúi đầu hừ lạnh một tiếng.

Tiêu Duệ cười cười, quay đầu dịu dàng cười với thiếu nữ Ngọc Hoàn:

- Ngọc Hoàn, cho ta mượn cái khăn lụa của nàng một chút.

Thiếu nữ giật mình, thấy ánh mắt mọi người đều hội tụ ở người mình, sắc mặt đỏ bừng, hồi lâu mới vội vàng đứng dậy đi tới giữa sân, đưa chiếc khăn lụa trong tay cho Tiêu Duệ, sau đó lại cúi đầu vội vàng về chỗ.

- Công chúa điện hạ, giờ tại hạ sẽ dùng chiếc khăn lụa này bịt kín hai mắt. Mời công chúa phái người đem nhiều loại rượu tới, rót vào chén đặt trước mũi tại hạ, chỉ cần ngửi một lần là được.

Tiêu Duệ cất cao giọng nói, chậm rãi tự bịt kín hai mắt bằng chiếc khăn lụa thơm ngào ngạt của vị hôn thê của mình.

Lúc này, Tiêu Duệ còn nắm chắc việc biểu diễn văn hương thức tửu hơn hẳn so với lần trước, bởi vì mấy ngày nay, hắn đã phẩm hết các loại rượu có thể thấy ở thành Lạc Dương, thậm chí còn quen thuộc cả tính chất của từng loại.

Lý Nghi gật gật đầu, phất tay vẫy một thị nữ tới, phân phó vài câu. Không bao lâu, một nữ ca sĩ dáng vẻ thướt tha, eo mông uyển chuyển mang theo một làn hương thanh nhã, tay bưng một chiếc khay đựng một chiếc chén đựng một thứ rượu trong như ngọc.

Ca sĩ nữ cười hì hì để chén rượu vào sát lỗ mũi Tiêu Duệ, vừa mới định thừa cơ nhỏ giọng đùa bỡn chàng thiếu niên còn tuấn tú hơn cả nữ nhân này thì bên tai đã vang lên giọng nói rõ ràng của hắn:

- Lui, Trường Thành, Ô Trình Nhược Hạ Xuân.

Ca sĩ nữ sắc mặt đại biến, vội vàng quay đầu lại gật gật đầu với Lý Nghi.

Lý Nghi vui sướng cười, khoát tay áo, ca sĩ nữ lui ra.

Người ca sĩ nữ lại bưng một chiếc khay khác lên, vẫn trong nháy mắt như trước, Tiêu Duệ lại cao giọng hô

- Tuyên Châu, Tuyên Thành Trần Niên Lão Xuân.

- Tây Vực, bồ đào tửu.

- Tương Đàm, Tùng Mâu Xuân.

- Trường An, A Bà Thanh.

.......

.......

Không đến nửa canh giờ, mấy nữ ca sĩ thay nhau ra trận, hơn mười loại rượu nổi tiếng Đại Đương bị Tiêu Duệ bịt mắt đứng giữa sân phán định chuẩn xác 100%. Nếu chỉ đoán đúng một lần thì còn nói là trùng hợp, nhưng hơn mười loại rượu nổi tiếng đó lần lượt đi ra, vậy mà chỉ bằng khứu giác đã có thể nói được tên loại rượu, người bình thường tuyệt đố không thể có được công phu này.

Lý Nghi dẫn đầu vỗ tay hoan hô, Lý Kỳ thậm chí hưng phấn mà đứng dậy, hô:

- Tửu đồ Tiêu Duệ, văn hương thức tửu, danh bất hư truyền, quả nhiên là công phu như thần, xứng danh truyền nhân Tửu thánh.

Mọi người cũng đều khen ngợi, dưới đài thậm chí có văn sĩ còn cao giọng ngâm "Ẩm trung tam tiên ca" do Đỗ Phủ sáng tác:

"Tri chương kỵ mã tự thừa thuyền, nhãn hoa lạc tỉnh thủy để miên. Ẩm như trường kình hấp bách xuyên, hàm bôi nhạc thánh bất tị hiền; lý bạch đấu tửu thi bách thiên, chấp bút trượng kiếm tửu gia miên, hành nhân tửu khách hà tu vấn, cha gia bổn thị tửu trung tiên; tử trường ngọc thụ lâm phong tiền, phẩm tửu cổ phong tửu thánh truyện, cử thương huy hào vọng thanh thiên, trác nhiên bất quần mỹ thiếu niên."

- Quả thật là trác nhiên bất quần mỹ thiếu niên

Lô Tuyền đứng dậy vỗ tay hoan nghênh nói

- Bản quan nghe tiếng đã lâu, hôm nay được thấy Tiêu công tử, quả nhiên là danh bất hư truyền.

Thanh niên mặc hoa phục ngồi bên tay phải của y hơi nhếch miệng, thản nhiên nói:

- Cố nhiên có thể phẩm rượu, nhưng phẩm rượu cũng chỉ là kỹ xảo vớ vẩn, sao có thể to mồm đánh đồng với Hạ lão đại nhân và Trích tiên nhân, quả thực là vô sỉ.

*****

Lý Nghi biến sắc, nhướng mày, không nói gì thêm.

Lý Kỳ bất mãn trừng mắt nhìn y:

- Dương Hồi, đừng có ác khẩu mắng người.

Dương Hồi vội vàng ha hả cười, quay đầu không nói.

Tiêu Duệ thản nhiên đảo mắt nhìn Dương Hồi, lại nhìn Hàm Nghi công chúa Lý Nghi đang ngồi ngay ngắn, làm sao không biết chuyện gì đang xảy ra. Hắn chỉ nhếch miệng cười khẽ. Trong lịch sử chẳng phải đã ghi lại rằng Hàm Nghi công chúa sau này sẽ gả cho vị Phò mã Dương Hồi này sao? Nói như vậy, gã thanh niên thần sắc kiêu căng Dương Hồi này chính là đi theo Lý Nghi tới Lạc Dương rồi.

Hắn cúi người thi lễ về phía Lý Nghi và Lý Kỳ, sau đó về lại chỗ của mình.

Lô Tuyền đứng lên giảng hòa, gã nhìn bầu trời mờ tối, khoát tay áo, cho bọn hạ nhân xung quanh bật đèn trời lên. Những ngọn đèn lay động trên sân, trời thu hiu quạnh, xung quanh đài thưởng nguyệt, cảnh tượng thật vắng lặng, yên ả.

- Hai vị điện hạ, hạ quan có một vế trên, đã suy nghĩ rất nhiều mà không thể nào giải được, khẩn cầu chư vị ở đây đối giúp vế dưới."Điểu tại lung trung vọng Khổng Minh tưởng Trương Phi vô nại Quan Vũ" (1)

Lô Tuyền chậm rãi đọc. Vế đối này là gã đọc được từ một quyển sách cổ tiền triều, chỉ có vế trên mà không có vế dưới. Gã cũng đã suy nghĩ nhiều ngày nhưng không thể tìm được vế dưới thỏa đáng, cũng đã đưa cho rất nhiều danh sĩ Lạc Dương nhưng cũng không giải được, vừa lúc gặp yến tiệc Trung thu này, gã liền mang ra.

Mọi người nâng cốc trầm ngâm, do dự. Thật lâu sau, đến khi trăng đã lên đỉnh đầu, vẫn không ai có thể xuất ra được vế đối. Lô Tuyền hắng giọng mấy cái, cười nói:

- Chư vị có thể xuất ra vế dưới chỉ giáo hạ quan được không?

Lý Nghi đỏ mặt cười nói:

- Lô đại nhân, vế đối này thật là kỳ lạ, có vật sống có vật chết, còn có cả nhân vật, nếu muốn đối thật tinh tế thì thực sự là rất khó.

Lô Tuyền ha hả cười, chợt thấy Dương Hồi đổi sắc mặt, có vẻ hiểu được, đứng dậy khom người nói:

- Lô thế thúc, tại hạ có một câu, miễn cưỡng có thể dùng.

Lô Tuyền a một tiếng:

- Dương Hồi hiền chất mời giảng, bản quan chăm chú lắng nghe.

Dương Hồi đắc ý hắng giọng, còn liếc mắt quét qua Lý Nghi một cái như vô tình, lúc này mới cất cao giọng:

- Lĩnh thượng tịch mai, luyến Thạch Tú, phán Hoa Vinh, kháp phùng mộ đông. (2)

Lô Tuyền trầm ngâm, dưới sân có mấy người hô lên khen hay. Dương Hồi thấy chỉ có ít người ủng hộ, sắc mặt liền trở nên khó coi, chậm rãi lại ngồi trở về.

- Tiêu lang, vế đối của Dương công tử chỉ tính là gượng đối nhỉ.

Thiếu nữ Ngọc Hoàn tựa đầu vào vai Tiêu Duệ, cúi đầu mỉm cười, lại ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng tròn đã sắp treo lên đỉnh đầu, không kìm được hô:

- Tiêu lang, trăng lên rồi.

Ánh trăng như hoa, chiếu khắp không gian, Tiêu Duệ thản nhiên mở miệng:

- Hình thức thì được nhưng thần thì không được, hai câu này không hề ăn khớp, miễn cưỡng, rất miễn cưỡng.

"Thạch Tú, Hoa Vinh", đều là tên những nhân vật hảo hán Lương Sơn Bạc đời sau, nhưng theo lời Dương Hồi ở Đại Đường hiện tại thì đương nhiên không phải ý này. Ý của y chính là hoa nở, cho nên đối không chỉnh.

Tất cả mọi người đang im lặng trầm tư nên dù hai người chỉ khe khẽ trao đổi nhưng tiếng nói vẫn truyền tới tai Dương Hồi. Dương Hồi bỗng nhiên nổi giận đứng lên, quát:

- Tiêu Duệ, ngươi nói khoác mà không biết ngượng, ngươi có thể có vế dưới không?

Bất kể kiếp trước hay kiếp nay, không hiểu tại sao, Tiêu Duệ đều không thể chịu nổi những kẻ kiêu ngạo, ỷ vào quyền thế của cha ông, gia đình, hống hách, không tự biết mình. Hắn nhẹ nhàng buông bàn tay nhỏ bé, mềm mại của thiếu nữ ra, chậm rãi đứng dậy, cao giọng cười:

- Dương công tử nói vậy, tại hạ thực ra đúng là có một vế dưới, xin mang ra làm trò cho chư vị.

Lô Tuyền gật gật đầu:

- Mời Tiêu công tử đối.

- Thê tại phòng lý phán tình nhân niệm phanh phu khả tích trượng phu. (3)

Tiêu Duệ vừa đọc vế đối ra, tất cả mọi người trên sân đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là ôm bụng cười to. Hai người Lý, Đỗ lại cười tới mức nghiêng ngả, còn Lý Nghi chỉ nhẹ nhàng che miệng cười:

- Tiêu công tử đối rất chuẩn, chỉ có điều hơi đùa quá đáng.

Dương Hồi nổi giận nói:

- Khá lắm, tiểu tử cuồng vọng. Hai vị điện hạ đang ở đây, ngươi dám lấy lời thơ dâm đãng ra đối, có biết tội chưa? Ta tưởng ngươi là tài tử thế nào, hóa ra chỉ là chút tài học xấu xa, bẩn thỉu.

Tiêu Duệ cười lạnh một tiếng. Hắn vốn là kẻ ham vui, nhưng nhìn Dương Hồi này hùng hổ mắng chửi mình, hắn thực không hiểu gã này có phải uống nhầm thuốc hay không nữa.

- Chẳng qua chỉ là đùa cho vui thôi mà, Dương công tử hơi nghiêm trọng hóa vấn đề rồi đó.

Đôi mắt Tiêu Duệ lóe lên, rốt cục trong lòng không kìm nổi bùng lên ngọn lửa:

- Tại hạ mặc dù bất tài, tuy nhiên chỉ là một câu đối mà thôi, cũng có thể đối chỉnh được.

- Xuân hồi đại địa tiên Lý Bạch vọng Liễu Trang tối hảo Dương Hùng

Tiêu Duệ cất cao giọng nói.

- Tuyệt diệu!

Lô Tuyền mừng như điên, uống liên tiếp vài ngụm, sau đó chắp tay với Tiêu Duệ

- Tiêu công tử tài hoa nhanh nhẹn, đối quá hay, quá chuẩn!

- Điểu tại lung trung đối xuân hồi đại địa, Khổng Minh đối Lý Bạch, Trương Phi đối Liễu Trang, Quan Vũ đối Dương Hùng, thật sự là hay lắm. Xuân hồi đại địa chi phong cảnh, đào lý tiên bạch, liễu sắc trừu nha, dương thụ thổ phương. Hay lắm hay lắm!

Đỗ Phủ không kìm nổi đứng dậy vỗ tay lớn tiếng trầm trồ khen ngợi

- Tử Trường, tuyệt diệu!

Đây đại khái có thể coi là tuyệt đối, mặc dù không thích nhưng Dương Hồi cũng không thể nào cãi được. Đến lúc này, cha con Lưu U Cầu vẫn trầm mặc ngồi đó mới khiếp sợ liếc nhau, lại quay sang nhìn Tiêu Duệ, ánh mắt giờ đã hoàn toàn thay đổi.

Tiêu Duệ tâm thần kích động, đột nhiên quay người dịu dàng nhìn thiếu nữ Ngọc Hoàn:

- Chư vị, tại hạ còn có một câu nữa để đối."Nữ lập các lâu phi Điêu Thiền bội Ngọc Hoàn cô ảnh Thường Nga" (4)

Vừa đọc ra, tất cả mọi người lại tiếp tục ngạc nhiên thán phục không ngừng. Vế ra khó khăn như vậy, không ngờ tiểu tử này đố liền hai lần đều rất chỉnh. Không ít kẻ tự xưng là danh sĩ phong lưu, tài tử Lạc Dương cũng phải đỏ mặt.

Lý Nghi trầm ngâm đứng dậy, dùng ánh mắt phức tạp mờ ảo nhìn khuôn mặt thẹn thùng của thiếu nữ Ngọc Hoàn, thản nhiên nói

- Tiêu công tử, Điêu Thiền, Thường Nga cũng là chỉnh, nhưng mà Ngọc Hoàn dường như...

Tiêu Duệ khom người nói

- Bẩm công chúa điện hạ, Ngọc Hoàn cũng là tên người. Vị hôn thê của tại hạ là Dương thị Ngọc Hoàn, xinh đẹp như hoa, tại hạ cả gan lấy tên nàng để đối, mong rằng điện hạ thứ lỗi một phần.

Lý Nghi a một tiếng, thần sắc hơi biến đổi, mỉm cười:

- Tiêu công tử tâm tư sâu xa, tình thâm ý trọng! Dương gia tiểu thư có thể được vị hôn phu như thế, thật sự khiến nữ nhân trong thiên hạ phải ghen tị!

Thiếu nữ lúc này mới tỉnh ngộ, hóa ra Tiêu lang không ngờ lấy tên mình ra để đối, nhưng lại đối rất tinh tế, trong lòng cảm thấy hạnh phúc ngọt ngào, nhưng vẻ mặt lại càng trở nên thẹn thùng, càng thêm xinh đẹp.

Lưu U Cầu không kìm nổi thở dài một tiếng, buồn bực hung hăng đấm một cú xuống mặt cỏ. Bất kể thế nào, lão cũng không rõ, tại sao gã tiểu tử họ Tiêu vốn phóng đãng, ăn không ngồi rồi, không học vấn, ăn nhờ ở đậu nhà mình trước kia, giờ lại như thay da đổi thịt, từ dáng vẻ tới khí chất đều khác hẳn với trước kia. Bao cỏ biến thành tài tử, lưu manh tu thành chính quả, đây rốt cuộc là cái quái gì vậy?

1. Điểu tại lung trung vọng Khổng Minh tưởng Trương Phi vô nại Quan Vũ

Chim trong lồng, nhìn lỗ sáng, muốn bay cao, ngại chi lông cánh

2. Lĩnh thượng tịch mai, luyến Thạch Tú, phán Hoa Vinh, kháp phùng mộ đông

Mai trên núi, yêu vách đá, mong hoa nở, đã thấy cuối đông

3. Thê tại phòng lý phán tình nhân niệm phanh phu khả tích trượng phu

Vợ trong phòng mong tình nhân hiểu chồng mình là người chồng đáng thương

4. Nữ lập các lâu phi Điêu Thiền bội Ngọc Hoàn cô ảnh Thường Nga

Nữ đứng (trên) lầu cao, ném ngọc bội (hình) ve sầu, chỉ còn bóng Hằng Nga cô đơn

*****

Mặt Lưu Nhạn Dung mặc dù không đổi, khuôn mặt vẫn bình thường như cũ nhưng trong lòng sớm đã nổi sóng. Cao lâu vạn trượng đất bằng dậy, biển sâu gió thổi dậy sóng đào. Tiêu Duệ vô sỉ hạ lưu ngày xưa sao lại... Chẳng lẽ trước kia y ngụy trang, dùng hành vi phóng đãng để che dấu tính cách thực sự của mình sao?

Hai cha con đang thầm suy nghĩ. Lô Tuyền theo Lý Nghi ra hiệu liền đứng dậy, tay chỉ vào mặt trăng cười lớn nói:

- Chư vị, trăng tròn lên cao có thể ngâm thơ. Báo cho chư vị một tiếng, tướng gia Lưu U Cầu muốn thi thơ kén rể thông qua bữa tiệc này. Trong bữa tiệc đêm trăng Trung thu làm thơ, được mọi người bình chọn, người thắng lợi chỉ cần tài mạo tương đương và chưa từng lấy vợ sẽ đính hôn với tiểu thư Lưu phủ, trở thành giai thoại thiên cổ nguyệt yến kén rể.

............

............

Đám thanh niên sĩ tử chưa lấy vợ đều trở nên náo nhiệt, ngâm lên những câu thơ mà Tiêu Duệ nghe thấy rất tục tĩu. Nghe rất nhiều, thấy không có tác phẩm nào xuất sắc cả, hắn cũng không muốn nghe, chỉ lo tiếp đón hai người Lý Đỗ. Ba người tập trung lại ngồi cùng nhau, vừa uống vừa nói chuyện.

Lý Bạch uống hơi nhiều rượu, vẻ mặt càng thêm phóng đãng. Hắn không để ý đến đám sĩ tử đang rung đùi đắc ý nhiệt tình ngâm xướng với hai vị điện hạ và bố con Lưu U Cầu, lớn tiếng hát vang:

Quân bất kiến, hoàng hà chi thủy thiên thượng lai, bôn lưu đáo hải bất phục hồi.

Quân bất kiến, cao đường minh kính bi bạch phát, triêu như thanh ti mộ thành tuyết.

Nhân sanh đắc ý tu tẫn hoan, mạc sử kim tôn không đối nguyệt.

Thiên sanh ngã tài tất hữu dụng, thiên kim tán tẫn hoàn phục lai.

Phanh dương tể ngưu thả vi nhạc, hội tu nhất ẩm tam bách bôi.

Đỗ tử mỹ, tiêu tử trường, tương tiến tửu, bôi mạc đình.

Dữ quân ca nhất khúc, thỉnh quân vi ngã khuynh nhĩ thính.

Chung cổ soạn ngọc hà túc quý, đãn nguyện trường túy bất phục tỉnh.

Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch, duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh.

Trần vương tích thì yến bình nhạc, đấu tửu thập thiên tứ hoan hước.

Chủ nhân hà tu ngôn thiếu tiễn, kính tu cô thủ đối quân chước.

Ngũ hoa mã, thiên kim cừu, hô nhi tương xuất hoán mỹ tửu, dữ nhĩ đồng tiêu vạn cổ sầu.

(Tương Tiến Tửu Nguyên tác: Lý Bạch)

Anh có thấy nước trời đổ xuống

Hoàng Hà tuôn biển cuốn chẳng về

Soi gương tủi phận ê chề

Sầu cho tóc bạc u mê tuổi đời

Sớm mai tóc xanh ngời tơ óng

Thoắt đến chiều tuyết trắng trộn pha

Đời còn thỏa chí hoan ca

Bình vàng sao để trăng ngà bóng vơi

Sinh ta hữu dụng trời định sẵn

Bạc vàng kia ta chẳng nên màng

Bò, dê thui nhậu một phen

Vài ba trăm chén uống quên sự đời

Thầy Sấm, bác Đan ơi, có thấu

Xin chớ ngừng! Ta tấu nhạc vui

Bác ơi, xin hãy vì tôi

Nhạc lòng tôi trổi lắng tai nghe nào

Trống chuông cỗ ngọc sao đáng giá

Tỉnh mà chi, hãy quá chén say

Thánh hiền vắng bóng xưa nay,

Danh vang tục thế mấy tay tửu phàm

Xưa Bính Lạc, vua Trần nhóm bạn

Ngàn rượu ngon uống cạn chung vui

Chớ ngại tiền, chủ quán ơi!

Hãy đem thêm rượu ta mời bạn thân

Ngựa ngũ sắc ai cần đâu nhỉ?

Áo lông kia dẫu quí ngàn vàng

Trẻ đâu mau đổi rượu ngon

Để ta say khướt lòng chôn ưu phiền

Tiếng ca dõng dạc quanh quẩn giữa sân, văn thơ cao đẹp rung động lòng người làm cho mặt trăng ảm đạm. Tâm trạng của mọi người lập tức bị tiếng ca khí phách của Lý Bạch đoạt lấy, theo tiếng ngâm xướng của hắn mà cúi đầu ngâm theo.

- Hay cho câu Thánh hiền vắng bóng xưa nay,

Danh vang tục thế mấy tay tửu phàm. Thi tài đương thời không phải Lý Thái Bạch thì ai.

Lô Tuyền đứng dậy, nâng chén mời Lý Bạch:

- Mời uống.

Lý Bạch cười ha hả, uống hết, lại đứng dậy cầm chén rượu thất tha thất thểu đi đến giữa sân, ngẩng đầu nhìn trăng, giọng điệu cũng trở nên cô đơn:

Hoa gian nhất hồ tửu, độc chước vô tương thân.

Cử bôi yêu minh nguyệt, đối ảnh thành tam nhân.

Nguyệt ký bất giải ẩm, ảnh đồ tùy ngã thân.

Tạm bạn nguyệt tương ảnh, hành nhạc tu cập xuân.

Ngã ca nguyệt bồi hồi, ngã vũ ảnh linh loạn.

Tỉnh thì đồng giao hoan, túy hậu các phân tán.

Vĩnh kết vô tình du, tương kỳ mạc vân hán.

(Nguyệt Hạ Độc Chước - Một mình uống rượu dưới trăng)

Có rượu không có bạn,

Một mình chuốc dưới hoa.

Cất chén mời Trăng sáng,

Mình với Bóng là ba.

Trăng đã không biết uống,

Bóng chỉ quấn theo ta.

Tạm cùng Trăng với Bóng,

Chơi xuân cho kịp mà!

Ta hát, Trăng bồi hồi,

Ta múa, Bóng rối loạn.

Lúc tỉnh cùng nhau vui,

Say rồi đều phân tán.

Gắn bó cuộc vong tình,

Hẹn nhau tít Vân Hán.

(TƯƠNG NHƯ dịch thơ. )

Nhẹ nhàng ném chén rượu ngọc trong tay xuống đất, Lý Bạch chắp tay với Tiêu Duệ:

- Bạch muốn đi, từ hôm nay rời khỏi Lạc Dương du lịch thiên hạ. Trước lúc chia ly, trong bữa yến tiệc trung thu này Tử Mỹ và Tử Trường có câu thơ nào cùng ta không?

Đỗ Phủ từ trước đến nay luôn là người khiêm tốn, nhưng sự phóng túng của Lý Bạch hôm nay quả thực là đã kích phát tính lãng mạn trong lòng Đỗ Phủ. Hắn gật đầu, đứng dậy nhìn xung quanh, hơi trầm ngâm nói:

- Cựu ấp kim ba sảng, giai truyện ngọc lộ thu. Quan sơn tùy địa khoát, hà hán cận nhân lưu. Cốc khẩu tiều quy xướng, cô thành địch khởi sầu. Thái bạch hồn bất tẩm, bán dạ hữu hành chu (THẬP LỤC DẠ NGOẠN NGUYỆT). Thái Bạch huynh, Tử Mỹ xin bái biệt huynh. Mong huynh bảo trọng.

NGẮM TRĂNG ĐÊM MƯỜI SÁU

Sóng vàng xưa óng ánh

Sương thu phủ trắng ngần

Núi giăng dài biên ải

Sông Ngân lấp lánh gần

Khúc ca người gánh củi

Thành quạnh tiếng khèn ngân

Trẻ con còn háo hức

Nửa đêm thuyền trôi ngang

(Dịch thơ: Hải Đà)

Đỗ Phủ vái một cái thật sâu.

- Thánh hiền vắng bóng xưa nay,

Danh vang tục thế mấy tay tửu phàm.

Tiêu Duệ kích động đứng lên, hắn đi tới giữa sân, nhẹ nhàng vỗ vai Lý Bạch:

- Thái Bạch huynh hiểu rõ lòng ta. Được tri kỷ như Thái Bạch, Tiêu Duệ rất mừng.

Hai mắt nhìn nhau, như hoa dưới ánh trăng, tâm linh hai người tương thông như đôi nam nữ yêu nhau cầm tay nhau, mắt nhìn nhau nhưng không nói được gì. Tiêu Duệ thở dài một hơi:

- Nếu Thái Bạch huynh đã quyết ý ra đi, chỉ mong ngày sau gặp lại. Tử Trường có một khúc ca tiễn biệt Thái Bạch huynh.

- Bạch rửa tai lắng nghe.

Lý Bạch từ từ ngồi xuống, hai tay ôm quyền, mắt nhìn trăng sáng, vẻ mặt nghiêm nghị.

Tiêu Duệ đi tới chỗ mấy nữ nhạc công Liễu Mộng Nghiên, lấy một cây sáo ngọc, để sát lên miệng, một bài sáo uyển chuyển bi thương như dòng sông phát ra. Tiếng sáo lượn lờn trong gió thu, dưới ánh trăng chiếu sáng, rất lâu không dứt.

Đang lúc mọi người nghe đến nhập thần, tiếng sáo ngừng lại, Tiêu Duệ bắt đầu ngâm:

Minh nguyệt kỷ thì hữu, bả tửu vấn thanh thiên.

Bất tri thiên thượng cung khuyết, kim tịch thị hà niên.

Ngã dục thừa phong quy khứ, duy khủng quỳnh lâu ngọc vũ, cao xử bất thắng hàn.

Khởi vũ lộng thanh ảnh, hà tự tại nhân gian.

Chuyển chu các, đê khỉ hộ, chiếu vô miên.

Bất ứng hữu hận, hà sự trường hướng biệt thì viên.

Nhân hữu bi hoan ly hợp, nguyệt hữu âm tình viên khuyết, thử sự cổ nan toàn.

Đãn nguyện nhân trường cửu, thiên lý cộng thiền quyên.

(Thủy Điệu Ca Đầu – Tô Thức – Tô Đông Pha)

Bản dịch của Nguyễn Hiến Lê

Mấy lúc có trăng thanh,

Cất chén hỏi trời xanh:

"Cung khuyết trên chín từng,

Ðêm nay là đêm nào?"

Ta muốn cưỡi gió bay lên vút,

Lại sợ lầu quỳnh cửa ngọc,

Trên cao kia lạnh buốt.

Ðứng dậy múa giỡn bóng,

Cách biệt với nhân gian!

Trăng quanh gác tía,

Cúi xuống cửa son,

Dòm kẻ thao thức.

Chẳng nên ân hận,

Sao cứ biệt ly thì trăng tròn?

Ðời người vui, buồn, ly, hợp,

Trăng cũng đầy, vơi, mờ, tỏ,

Xưa nay đâu có vạn toàn.

Chỉ nguyện đời ta trường cửu,

Bay ngàn dặm cùng với thuyền quyên.

................ .

..................

- Ðời người vui, buồn, ly, hợp. Trăng cũng đầy, vơi, mờ, tỏ. Xưa nay đâu có vạn toàn. Chỉ nguyện đời ta trường cửu. Bay ngàn dặm cùng với thuyền quyên.

Lý Bạch đứng dậy, nắm chặt bàn tay lạnh như băng của Tiêu Duệ, vẻ mặt kích động không thể dùng lời nói để diễn tả:

- Từ nay về sau Bạch không còn cô đơn nữa. Tài thơ của Tử Trường đã hơn Bạch.

Dứt lời liền bưng bầu rượu, rót đầy cho Đỗ Phủ và Tiêu Duệ. Lý Bạch nâng chén nói:

- Rượu ngon thơm ngát dưới ánh trăng. Lý Bạch dùng rượu khuyên quân thượng.

Tử Trường, Tử Mỹ đến tiễn đưa.

Kẻ ở người đi cạn chén đầy.

Nhờ ai hỏi nước Trường Giang thử,

Nước ấy tình kia ai vắn dài?

Lý Bạch đột nhiên buông tay, chén rượu rơi xuống đất, bước nhanh rời đi. Không lâu sau dáng người cô đơn đã biến mất trong bóng đêm mờ mịt. Trên đường chỉ còn truyền đến tiếng ngâm xướng phóng túng của Lý Bạch:

- Ngưỡng thiên đại tiếu xuất môn khứ, ngã bối khởi thị bồng hao nhân.

Ngẩng đầu cười lớn ra khỏi cửa, kiếp tôi đâu phải người cỏ rơm.

Nếu như giảng thơ thì đại thi nhân Tô Thức có tài không kém Lý Bạch. Bài Thủy Điệu Ca Đầu so sánh với bài Tương Tiến Tửu của Lý Bạch thì có hiệu quả gần như nhau. Một bài khẳng khái, một bài uyển chuyển thê lương, một cao một thấp, kẻ xướng người họa. Trong đêm trung thu ly biệt này hợp lại với nhau càng bổ sung cho nhau.

Thủy Điệu Ca Đầu làm mọi người rung động không thua gì bài Tương Tiến Tửu của Lý Bạch. Tiêu Duệ gật đầu với Đỗ Phủ, kéo theo thiếu nữ đang đầy tự hào và ngưỡng mộ không nói lên lời, cùng nhau hành lễ với Lý Nghi và Lý Kỳ vẫn chưa thoát khỏi ý cảnh:

- Hai vị điện hạ, thảo dân không thắng nổi sức rượu, xin phép cáo từ về thành trước.

............. .

...............

Tiêu Duệ và mỹ nhân rời đi, đi vào nơi mà ánh trăng không thể chiếu tới. Chỉ có thể nghe thấy tiếng cười trong trẻo thoải mái của thiếu nữ, giống như tiếng chim hoàng oanh trong đêm tối. Lý Nghi thở dài một hơi:

- Kỳ tài thực sự, bài ca thật hay, không hổ là tri kỷ của Lý Bạch. Thừa tướng đại nhân, có con rể như thế này mà rũ bỏ, còn muốn chọn rể trong buổi nguyệt yếu trung thu này, chẳng phải làm cho sĩ tử Lạc Dương không còn mặt mũi gặp người sao?

Mặt Lưu U Cầu trắng bệch, tay đầy gân xanh run lên. Đột nhiên ông thoáng nhìn thấy con gái miệng phun một ngụm máu, ngã xuống, không khỏi đau đớn kêu lên:

- Con gái...

Crypto.com Exchange

Hồi (1-295)


<