← Hồi 021 | Hồi 023 → |
- A, tỷ, không ngại, chỉ cần xoa bóp thêm một chút là ổn thôi mà.
Tiêu Duệ quay đầu lại cười cười với thiếu nữ, tiếp tục cúi đầu thật cẩn thận xoa bóp bàn chân mịn màng, đầy đặn của Tiêu Nguyệt. Chợt thấy mặt tỷ tỷ đỏ như gấc chín, lúc này hắn mới chợt tỉnh, à hóa ra tỷ tỷ nhà mình thẹn thùng...
Tiêu Duệ lại cười cười, vội vàng bóp nhẹ thêm hai lượt, cảm thấy rượu thuốc đã cơ bản thấm vào xương thịt, lúc này mới vỗ tay đứng dậy nói:
- Tốt rồi, tỷ, sau khi trở về nói tỷ phu mỗi tối lại xoa bóp cho tỷ một đoạn thời gian uống một chén trà nhỏ, liên tục mười ngày, nhìn xem có hiệu quả trị liệu hay không rồi nói sau.
.......
.......
Tiêu Nguyệt nhớ ra trượng phu đang ở nhà liền muốn trở về. Tiêu Duệ cũng không ngăn trở, chỉ phân phó Tú Nhi đỡ nàng về. Mặt trời đã bắt đầu ngả về phía tây, ánh dương quang rực rỡ chiếu xuống người Tiêu Duệ đang đứng trên bậc cửa nhìn Tiêu Nguyệt rời đi, ánh lên một tầng hồng quang nhè nhẹ.
Một làn gió mát lành thổi qua, thiếu nữ nhẹ nhàng hất mấy sợi tóc rối trên trán mình, vừa quay đầu sang nhìn liền kinh hô:
- Ô, Tiêu lang, cái trán của chàng...
Tiêu Duệ giơ tay sờ sờ vết sưng trên trán vừa mới phát sinh sau trận "ẩu đả" với đứa con trai phú gia Sơn Nam Đạo. Trước mắt hắn lại hiện lên đôi mắt mê đắm của Ngụy Minh Luân, nhưng giây lát sau lại biến thành một đôi mắt gấu mèo, tâm tình hắn trở nên vui vẻ, cười ha hả:
- Ngọc Hoàn, vừa rồi vô ý bị chó đụng phải một chút, không sao đâu...
Thiếu nữ tuy rằng vẫn mê hoặc trong lòng, sao lại bị chó đụng phải tận trên trán chứ, nhưng nàng vẫn không hỏi tiếp mà chỉ lặng lẽ đưa chiếc khăn tay thơm ngào ngạt của mình cho hắn nói:
- Lau mặt đi, nhìn chàng này, cả mặt mũi đầy bụi đất.
Tiêu Duệ cười nhận lấy chiếc khăn tay của thiếu nữ, lỗ mũi liền ngửi thấy mùi hương thơm nức mũi, rất tương tự với mùi thơm sâu kín của cơ thể thiếu nữ. Người Đường rất thích xông trầm hương, ở những năm Trinh Quán Khai Nguyên này, đó được coi là một loại thời thượng. Không chỉ có nữ tử xông trầm hương mà nam tử cũng xông, đặc biệt là văn sĩ và quý tộc thì càng xông nhiều hơn. Nếu trên người nào đó mà không ngửi thấy mùi hương, vậy người đó tất nhiên chỉ là thường dân thấp kém, phải lao động nặng nhọc nên mới đổ mồ hôi.
Hắn đang định hỏi thiếu nữ dùng là trầm hương Quế hoa tán của Thục hay là Lăng ba yên của Giang Nam, hay là Hồ nhi túy của Ba Tư nhập khẩu, đã thấy khuôn mặt xinh đẹp thâm tình của thiếu nữ càng tươi sáng dưới ánh mặt trời, trong mắt phát ra nhu tình vô hạn khiến người ta mê say. Tâm thần hắn rung động, hồn nhiên quên mất cả câu hỏi.
Gần đây, thiếu nữ đã hoàn toàn gửi gắm trọn vẹn tình cảm ngọt ngào, say đắm của mối tình đầu trên người Tiêu Duệ. Từ lúc ban đầu còn ngạc nhiên, đến sau này tiếp xúc lâu với tài văn chương và sự khác biệt với người thường của Tiêu Duệ, tất cả đều càng cuốn hút trái tim thiếu nữ thật mạnh mẽ. Điều khiến cho thiếu nữ càng say mê hơn chính là vị lang quân tương lai của mình không chỉ có phong nghi thần tuấn, bụng chứa đầy tài học mà còn hoàn toàn khác với những nam tử khác trên đời này. Hắn có thể cho thị nữ ngồi một chỗ còn bản thân rất vui vẻ đi pha trà; hắn còn có thể đuổi bà đầu bếp mới thuê của nhà ra khỏi phòng bếp để tự đi xuống bếp làm một chén canh hạt sen giải nhiệt cho mình. Thiếu nữ có thể thấy rõ, hắn làm vậy không phải là giả vờ để làm mình vui vẻ mà chính là xuất phát từ sự thương yêu và tôn trọng trong nội tâm, khiến thiếu nữ vô cùng cảm động.
Quân tử xa nhà bếp, trọng nam khinh nữ, một lang quân không cần để ý tới thể diện bản thân, chính là sự ban thưởng và chiếu cố của ông trời cho mình để bù đắp cho những năm khổ sở của mình. Mấy ngày nay, thiếu nữ vẫn thường nghĩ như vậy. Mỗi đêm dài thao thức, khuôn mặt anh tuấn của Tiêu Duệ lại hiện lên trong đầu nàng, lại càng khiến nàng rung động hơn.
Thấy người yêu si mê nhìn mình, thiếu nữ xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu, im lặng bước vào, đi chưa được mấy bước, chợt nghe người yêu ở sau lưng ôn tồn nói:
- Ngọc Hoàn, hôm nay ta làm cua rượu cho nàng nếm thử một chút nhé.
Tiêu Duệ vội vàng vọt vào phòng bếp, đụng ngay phải Trương mụ. Trương mụ là một phụ nữ trung niên hơn 30 tuổi, tính cách tuy rất tùy tiện nhưng lại có tay nghề nấu ăn rất ngon, nghe nói lúc trước là nữ đầu bếp trong phủ Tôn Công Nhượng.
Trương mụ ngạc nhiên, khom người nói
- Thiếu gia, ngài đây là...
Tiêu Duệ khoát tay, tự đi vào khắp các ngóc ngách phòng bếp, tìm thấy một cái vò rượu được bịt kín của mình liền bưng ra.
Đầu thu, tuy rằng cua Lạc Hà không phải là béo nhất nhưng vẫn có thể ăn được. Hơn mười con cua này thực ra nên gọi là cua lông Hoàng Hà, con nào cũng rất lớn, trên càng có một nhúm lông tơ màu vàng nhạt hoặc màu lục nhạt. Đây là cua do Lệnh Hồ Xung Vũ đưa tới. Vốn không quen biết gì Tiêu Duệ, vậy mà hắn không chỉ thường xuyên phái người mang thuốc tới tặng mẫu thân nhà mình, còn tặng hai bình rượu thuốc và mấy đấu lương gạo, ngay từ đầu Lệnh Hồ Xung Vũ còn tưởng rằng hắn có ý đồ gì đó, trong lòng cảnh giác. Nhưng thời gian trôi qua, thấy thực sự Tiêu Duệ chỉ là làm việc trượng nghĩa, cũng không hề có đòi hỏi gì, Lệnh Hồ Xung Vũ không khỏi cảm thấy vô cùng cảm kích.
Lệnh Hồ gia vốn là thế gia chuyên áp tải hàng. Phụ thân hắn là Lệnh Hồ Lãng từng là đại tiêu đầu của Lạc Dương Nam Thuận tiêu cục, nhà cửa rất giàu có. Năm kia, phụ thân hắn đột nhiên bệnh chết, tuy Lệnh Hồ Xung Vũ có một thân võ nghệ giỏi giang nhưng bởi vì mẫu thân bệnh nặng, quấn lấy hắn khoog thể ra ngoài mưu sinh, chỉ có thể ở nhà cùng với mẫu thân, miệng ăn núi lở cho tới tận bây giờ.
Lệnh Hồ Xung Vũ mang cảm kích trong lòng nhưng trong nhà nghèo khổ không có vật chất gì để biểu đạt tấm lòng, đành phải ra ngọn núi ngoài thành săn bắn một vài món sơn dã đưa đến biếu Tiêu Duệ. Những con cua này là do hắn bẫy được trên dòng Lạc Hà ở ngoài thành, vừa mới mang tới nên tươi ngon vô cùng.
Người Đường chỉ có hai cách để ăn cua. Một là chưng lên, sau đó cho thêm gia vị vào, hai là cho nước vào nấu thành canh. Lệnh Hồ Xung Vũ mới đưa tới trước khi thiếu nữ tới một lúc, nhìn dáng vẻ hạnh phúc của thiếu nữ, Tiêu Duệ liền động linh cơ, lập tức làm ngay một món cua rượu.
Rửa cua sạch sẽ, để cho ráo nước, chuẩn bị kỹ các đồ gia vị cho vào nồi. Tiếp đó hắn bóc bỏ yếm cua, tự tay bỏ những chỗ bẩn, cho thêm một nắm muối, sau đó cho cua vào trong thấu. Hắn lại rót Thanh Hương Ngọc Dịch vào trong nồi, (đổ lấp xấp ngang đám cua làm chuẩn), cho thêm mấy miếng gừng, đường, cuối cùng cắt thêm mấy lát hoa quả, dùng giấy dầu bịt kín lại.
Đây là công thức Ngự dụng túy giải chuyên phục vụ trong cung đình triều Thanh ở đời sau, bị kẻ xuyên thời không là Tiêu Duệ đưa ra áp dụng trong thời Thịnh Đường này. Phương pháp dùng rượu để nấu cua chưa từng nghe ai nói, cũng chưa từng nhìn thấy này khiến thiếu nữ ngẩn người, cho dù là Trương mụ đã hơn mười năm làm bếp cũng trợn mắt há hốc mồm.
Tiêu Duệ xé giấy niêm phong, một mùi hương nồng đậm phát ra, có cả mùi thơm ngát của rượu và hoa quả, còn có cả mùi thơm ngậy của cua, chỉ vừa ngửi đã khiến người ta say mê.
Nhìn những con cua màu xanh nhạt giờ chuyển sang ửng đỏ trong nồi, Tiêu Duệ tự tay cầm lấy một con, bóc bỏ mai, lộ ra thịt cua thơm ngon bên trong, dịu dàng nói:
- Ngọc Hoàn, nếm thử chút đi!
Thiếu nữ ngọt ngào ngồi xuống trước mặt Tiêu Duệ, mỉm cười nhận lấy con cua, đang định cho vào miệng lại nghe Tiêu Duệ đột nhiên vỗ trán nói:
- Ngọc Hoàn, đừng ăn vội, chờ chút!
*****
Tiêu Duệ vội vàng đứng dậy đi vào trước cửa phòng bếp hô to:
- Trương mụ ơi, lấy cho ta mấy lát gừng và một ít dấm chua.
Không bao lâu, Trương mụ liền đưa tới hai đĩa nhỏ đựng gừng lát và hai chén dấm nhỏ. Lúc này Tiêu Duệ mới đưa gừng và dấm tới:
- Ngọc Hoàn, ăn một ít gừng chấm với dấm chua, ta sợ cua có tính âm hàn, thân thể nàng yếu ớt, ăn vào sẽ bị đau bụng.
Thiếu nữ nhu thuận gật đầu, cầm miếng cua chấm với giấm và gừng lát, sau đó thật cẩn thận bỏ vào trong miệng cắn một miếng nhỏ, vừa mới nuốt, miếng thịt cua thơm ngọt vào bụng, trong miệng vẫn lưu lại hương rượu thoang thoảng, hương vị thật sự là tuyệt không thể tả.
Thiếu nữ vừa nhai vừa ngẩng đầu nhìn vị lang quân chu đáo tỉ mỉ của mình, không biết là món cua rượu làm dâng lên cảm giác say lòng hay tình cảm yêu thương của lang quân khiến nàng say, gương mặt dần ửng đỏ. Đôi mắt nàng như mê ly, một tầng hơi nước lại nổi lên, nàng thì thào:
- Tiêu lang, chàng tốt với nô quá... trừ mẫu thân ở đất Thục, chàng là người tốt với nô nhất.
- Mẹ nàng?
Tiêu Duệ chợt giật mình kinh ngạc, lục lọi trong đầu vô số những sự tích về lịch sử của Dương Ngọc Hoàn.
- À, sau khi phụ thân nô qua đời, mẫu thân nô mang tam tỷ ở lại đất Thục ...
Nghe thiếu nữ cúi đầu ai oán kể lại, lúc này Tiêu Duệ mới hiểu, hóa ra lịch sử ghi lại có chút lệch lạc.
Dương Huyền Diễm phụ thân của nàng từng nhậm chức Ti hộ ở đất Thục, nhưng mới nhậm chức vài năm đã ốm chết. Sau khi chồng ốm chết, mẹ Dương Ngọc Hoàn phải chăm nuôi bốn đứa con rất là kham khổ, liền gửi Dương Ngọc Hoàn ở nhà thúc phụ Dương Huyền, còn hai tỷ tỷ khác thì bị gửi về nhà họ hàng ở Bồ châu nhờ nuôi. Bên người Dương mẫu chỉ để lại tam tỷ của nàng là Dương Ngọc Thanh. Cái gọi là nhờ nuôi, kỳ thật chính là nhận nuôi hoặc là cho làm con thừa tự, hiện giờ Dương Ngọc Hoàn tương đương là cháu gái kiêm con gái nuôi của Dương Huyền. Chi tiết không cần đề cập tới.
Thân thế hơi thê lương và quá trình trưởng thành của thiếu nữ khiến trong lòng Tiêu Duệ, gã ăn chơi trước kia của thành Lạc Dương, nổi lên sự thương cảm sâu sắc, thậm chí còn có gì đó như là đồng cảm. Hắn chậm rãi vươn tay, do dự một chút rồi ôm lấy thân hình mềm mại của thiếu nữ, nhẹ nhàng an ủi, nói những lời ngon tiếng ngọt thường thấy của tình nhân.
Vô tình, thiếu nữ đã rời khỏi ghế của mình tiến sát vào trong ngực Tiêu Duệ. Khuôn mặt vô cùng mịn màng thoáng nổi lên hai áng mây hồng, ánh mắt dịu nhẹ phóng qua cửa sổ, dừng lại trên thân cây hòe già rậm rạp trong sân. Những luồng gió mát lành thỉnh thoảng lại thổi ào vào phòng, thiếu nữ cảm giác thân mình càng ngày càng nóng, bên tai truyền đến tiếng thở dốc nặng nề dục vọng của Tiêu lang, lúc này mới xấu hổ ấm ứng ưm một tiếng:
- Tiêu lang, đừng, nô...
Thời đại Thịnh Đường cởi mở này, mặc dù không có nhiều trường hợp ăn cơm trước kẻng nhưng không phải là không có. Đường nhân cởi mở, rất nhiều nữ tử chủ động lựa chọn hôn phu, nếu được người nhà của mình ngầm đồng ý và cổ vũ, vậy liền thuận lý thành chương, nhưng vẫn phải giữ lễ, không thể quá trớn.
Thiếu nữ tuy rằng đã vô cùng ưng ý, mặc dù yêu Tiêu lang tới tận xương tủy, hơn nữa đã sớm động tình, nhưng vẫn không muốn thất thân trước khi chính thức cưới. Nàng thở hổn hển tránh ra khỏi ngực Tiêu Duệ, cúi đầu nói
- Tiêu lang, nô không thể...
Tiêu Duệ cũng là nhất thời ý loạn tình mê, bàn tay đặt trên thân thể dù vẫn chưa dậy thì hoàn toàn nhưng đã khá đầy đặn của thiếu nữ vẫn hơn mơ mơ màng màng chiếm tiện nghi, đang định hành động tiến thêm một bước chợt thấy thiếu nữ "phản kháng", không khỏi bừng tỉnh, sắc mặt đỏ bừng lên xấu hổ. Nhân lúc thiếu nữ đứng dậy ngượng ngùng chỉnh trang lại trang phục. hắn cũng hít một hơi thật sâu...
.......
.......
Không nói đến nhu tình mật ý của tửu đồ Tiêu Duệ cùng vị hôn thê Dương thị Ngọc Hoàn của hắn, lại nói tới đứa con trai của phú thương Sơn Nam Đạo. Ngụy Minh Luân mặt mũi đầy bụi đất, tức giận trở về khu nhà mình thuê, trở về tới giữa sân thì càng nổi trận lôi đình. Bình thường, loại công tử nhà giàu này nổi giận thường đánh chửi người hầu, từ xưa tới nay đều như vậy.
Bởi vì không chạy tới giúp chủ nhân đánh nhau, hạ nhân NgụyTam vừa đi vào cửa đã bị Ngụy Minh Luân đạp cho một cái. Tuy nhiên, dường như Ngụy Tam này sớm có tâm lý đề phòng cậu chủ nên tuy rằng ngã lăn xuống đất nhưng cũng không quá chật vật. Ít nhất, hắn vẫn cố tình dùng tay che mặt để tránh thương tổn tới mặt mũi.
Giờ phút này ở trong lòng Ngụy Minh Luân, bóng dáng thiếu nữ đã hoàn toàn tiêu tan. Công tử Ngụy gia vốn đã chơi đùa với không ít mỹ nữ. Thiếu nữ Ngọc Hoàn tuy rằng xinh tươi, duyên dáng nhưng đối với hắn, sức hấp dẫn vẫn không thể so nổi với phong thái quyến rũ, thành thục, đầy đặn của thiếu phụ Tiêu Nguyệt. Dù nổi giận đùng đùng trở về, dọc đường đi, trong đầu hắn vẫn tràn ngập hình ảnh bộ ngực trắng nõn nà run rẩy của Tiêu Nguyệt.
Nhất định phải đè lên nữ nhân này. Hắn hạ một quyết tâm cực kỳ dâm đãng. Sau này, chính "quyết tâm" hôm nay đã khiến hắn phải trả một cái giá vô cùng thê thảm.
Đang ở trong viện phác thảo các phương án trả thù Tiêu Duệ và câu dẫn nữ nhân kia, hắn chợt thấy Ngụy Tam nịnh nọt tiến vào:
- Thiếu gia, tin tức tốt. Lão gia tới rồi, đang ở Phượng Minh lâu thiết yến chiêu đãi Tiết An Thịnh Tiết đại nhân. Mời thiếu gia tới tiếp khách.
- Cha ta đến đây?
Ngụy Minh Luân đầu tiên là mừng như điên, sau lại cảm giác buồn bực.
Cha hắn đến đây, nghĩa là hắn sẽ có hàng đống bạc vàng để hưởng lạc, nghĩa là hắn sẽ không phải lo lắng về danh ngạch hương cống. Nhưng lão già đó tới đương nhiên là sẽ quản chế mình – vậy là kế hoạch trả thù và câu dẫn của mình chẳng phải là nửa đường đứt gánh sao?
Ngụy Minh Luân chậm rãi thay đổi y phục, lúc này mới đi theo Ngụy Tam tới Phượng Minh lâu.
Phượng Minh lâu là một trong những đại tửu lâu nổi danh của thành Lạc Dương, nghe nói là của người trong hoàng tộc tiền triều xây dựng, có ba tầng, mái cong, tường vách trang hoàng rực rỡ. Bởi vì trong tửu lâu có một cây ngô đồng cổ thụ rất xum xuê, không biết đã bao nhiêu tuổi, từng có tin đồng rằng có phượng hoàng trên trời lưu luyến đậu trên đó chín ngày ca hót, sau vào năm Thần Long lại được Võ Tắc Thiên đổi tên thành Phượng Minh lâu, coi như ứng với việc nữ chủ lên ngai rồng, điềm lành của thiên hạ thái bình.
Khi Võ Tắc Thiên nắm quyền, Phượng Minh lâu này làm ăn cực kỳ phát đạt, đạt tới giai đoạn cường thịnh đỉnh cao. Nhưng từ sau khi Lý Long Cơ lên ngôi, bởi vì không thích điển tích Phượng Minh này nên mới cho tháo tấm biển ghi tên Phượng Minh lâu do đích thân Võ Tắc Thiên viết. Kể từ đó, Phượng Minh lâu làm ăn dần sút kém. Tuy nhiên, hai năm gần đây, Phượng Minh lâu đã ngóc đầu lên, vô tình trở thành một trong năm đại tửu lâu hàng đầu của thành Lạc Dương. Nguyên nhân chủ yếu là bởi vì Phượng Minh lâu đã mời được một vị nữ đầu bếp hạng nhất, thần bí phi thường. Bất kể nguyên liệu gì, cứ rơi vào tay nàng, sau khi cho vào nồi đều biến thành mỹ vị nhân gian, được xưng tụng là nữ thần bếp Lạc Dương.
Tuy nhiên, nữ thần bếp này quá mức thần bí. Mỗi ngày nàng chỉ làm 10 món đồ ăn không hơn, bất kể ngươi ra giá thế nào. Thậm chí, khi làm bếp còn che kín mặt, cho dù là những trợ thủ của nàng trong phòng bếp tửu lâu cũng chưa bao giờ được thấy khuôn mặt thật của nàng.
← Hồi 021 | Hồi 023 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác