Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Đại Đường Tửu Đồ - Hồi 016

Đại Đường Tửu Đồ
Trọn bộ 295 hồi
Hồi 016: Thiếu niên tửu khách
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-295)

Chính là nàng chưa bao giờ nghĩ đến, đệ đệ phóng đãng của mình học tài như vậy từ khi nào, khi nào thì có kỳ công phẩm rượu và làm rượu như vậy. Vấn đề này bị nàng vô tình bỏ qua. Mấy ngày nay, nàng vẫn chìm đắm trong sự vui mừng và hưng phấn. Đến hôm nay ba người Tiêu Duệ, Lý Đỗ làm thơ, phong vân tụ hội, nàng hưng phấn đến đỉnh điểm.

Vén sợi tóc rối bay trên trán tỷ tỷ, Tiêu Duệ dịu dàng như nước nói:

- Tỷ, tỷ về phòng nghỉ ngơi đi. Từ nay về sau Duệ đệ nhất định không để tỷ phải làm lụng vất vả nữa.

- Thật hay cho tỷ đệ tình thâm

Ngoài cửa có người vỗ tay khen.

Tiêu Duệ nhìn lại thấy Tôn Công Nhượng mặc một bộ thanh sam, phiêu nhiên đi vào, trên khuôn mặt sành sỏi lộ ra nụ cười cung kính.

- Thì ra là Công Nhượng huynh.

Tiêu Duệ lấy lại bình tĩnh, chắp tay nói.

- Tử Trường lão đệ lâu không gặp, lão đệ đã trở thành danh nhân trong thành Lạc Dương.

Lúc nói chuyện, Tôn Công Nhượng xoay người nhìn thấy ba bài thơ trên bức tường, nhìn một lúc lâu mới phát ra tiếng thở dài:

- Lời đồn đãi quả thực không thể tin. Ai nói Tử Trường lão đệ là tay ăn chơi trách táng? Mỗ vốn tưởng rằng Tử Trường có thiên phú phẩm rượu, làm rượu, nhưng hôm nay vừa thấy, Tử Trường còn có đại trí tuệ có thể so với Lý Đỗ.

- Tiêu Lý Đỗ phong vân tế hội, Ẩm trung tam tiên ca.

Tôn Công Nhượng lại ngâm một lần nữa, vỗ tay hoan hô:

- Chuyện trọng đại này nhất định sẽ truyền khắp Lạc Dương, thậm chí thiên hạ Đại Đường. Tử Trường ngọc thụ lâm phong, có tửu đạo do tửu thánh chân truyền, được xưng là Tam tiên cùng với Chương lão đại nhân và Trích tiên nhân, quả thực khiến tửu khách tài tử phong lưu cũng phải ghen tị.

Lý Bạch xưng: "hai câu như lời thầy", Đỗ Phủ dùng thơ tán thưởng là "Ẩm trung tam tiên", được đặt chung hàng thứ với Hạ Tri Chương (1) và Lý Bạch, đây là vinh quang như thế nào? Tiêu Duệ hôm nay dùng rượu và thơ kết giao với hai người Lý Đỗ, không bao lâu nữa sẽ trở thành chủ đề trò chuyện của văn nhân sĩ tử Đại Đường trong tiệc rượu.

Không hổ là thương nhân, liếc mắt một cái là nhìn ra thiên cơ ẩn giấu trong đó, Tôn Công Nhượng cười nói sang chuyện khác:

- Tử Trường lão đệ, Vương gia tửu quán của lệnh tỷ phu có Thanh Hương Ngọc Dịch, trên tường lại có ba bài thơ này, nhất định sẽ làm ăn phát đạt.

Tiêu Duệ mỉm cười không nói, đôi mắt trong sáng nhìn thẳng vào Tôn Công Nhượng, trong lòng đang suy nghĩ ý đồ đến đây của đại thương nhân Lạc Dương này.

Thiên hạ không gì không vì lợi ích, thiên hạ nhốn nháo cũng chỉ vì lợi. Thương nhân làm việc hầu hết là vì lợi. Nhưng Tôn Công Nhượng không đưa ra ý hợp tác như các ông chủ các tửu quán Lạc Dương, mà từ từ nói:

- Phong thái của Tử Trường lão đệ làm mỗ hâm mộ. Mỗ biết Tử Trường sống nhờ nhà tỷ phu chỉ là kế tạm thời. Mỗ có một căn nhà đã lâu không dùng ở trong thành. Nếu không ngại, Tử Trường lão đệ có thể coi đó là nhà, có được không?

Thấy Tiêu Duệ sửng sốt một lát, dường như biết hắn đang "Nghi ngờ", Tôn Công Nhượng lại cười cười, thành khẩn nói:

- Mỗ tuy là thương nhân, không cao nhã như Tử Trường phẩm rượu, nhưng mỗ không phải là người thấy lợi quên nghĩa. Một căn nhà mà thôi, đó chỉ là lòng ái mộ muốn kết giao với Tử Trường, tuyệt đối không có suy nghĩ vì lợi ích bản thân. Mong Tử Trường vui lòng tiếp nhận.

Tiêu Duệ đang cười thầm trong lòng, thầm nghĩ: "Tuyệt đối không có suy nghĩ vì lợi ích bản thân? Sao có thể chứ, nếu là vị Tiêu lão đệ kia, sợ là ngươi tránh còn không kịp"

- Cảm tạ ý tốt của Công Nhượng huynh. Nhưng Tử Trường sẽ trở về nhà cũ...

Tiêu Duệ khéo léo từ chối.

Như sớm đoán Tiêu Duệ sẽ từ chối, Tôn Công Nhượng cũng không có kiên trì, chỉ cười cười nói:

- Một khi đã như vậy, Công Nhượng cũng sẽ không miễn cưỡng Tử Trường. Tử Trường muốn trở về nhà cũ, vậy để cho Công Nhượng phái người sửa sang lại nhà cũ Tiêu gia một phen. Đợi ngày sau Tử Trường trở về nhà cũ ở cũng tốt hơn.

Thay mình sửa sang lại nhà cũ? Tôn Công Nhượng "Có tâm" làm Tiêu Duệ không ngờ đến. Hắn trầm ngâm nói:

- Điều này sao có thể để Công Nhượng huynh tốn tâm, tốn phí chứ.

Tôn Công Nhượng cười ha hả nói:

- Tình quân tử nhạt như nước. Mỗ hy vọng làm bạn với người tao nhã như Tử Trường lão đệ. Một chút bạc ý, Tử Trường không nên mãi chối từ.

Nói xong, Tôn Công Nhượng không đợi Tiêu Duệ nói gì thêm, cúi người hành lễ bước đi.

***********.

Thời tiết dần dần lạnh đi, Ẩm trung tan tiên ca truyền khắp thành Lạc Dương, tên của tửu đồ Tiêu Duệ càng lúc càng vang dội. Lạc Dương tiến vào lập thu.

Một cơn mưa thu đột nhiên đến, tí tách tí tách. Trên đường đi đến trước cửa Vương gia tửu quán, những tửu khách lui tới đội áo mưa, không hẹn mà cùng chà chà chân làm rơi bùn đất. Đã giữa trưa, mặc dù trời đang mưa nhưng trong quán đã ngồi đầy người.

Tiêu Duệ buồn bực cầm cây chổi nhẹ nhàng quét bùn đất trước cửa vào. Mấy ngày nay, đám tửu khách đến thưởng thức Thanh Hương Ngọc Dịch càng lúc càng nhiều. Có người thậm chí còn đưa ra yêu cầu muốn Tiêu Duệ biểu diễn tuyệt kỹ văn hương thức tửu ngay tại đây, nhưng đều bị Tiêu Duệ quả quyết từ chối.

Văn hương thức tửu chính là một loại cảnh giới, một loại ý vị, sao có thể trở thành trò biểu diễn mua vui cho tửu khách chứ? Lần trước làm vậy chủ yếu là để rửa sạch thanh danh không mấy tốt đẹp của vị Tiêu lão đệ kia. Tiếng xấu ăn chơi trác táng sớm phai nhạt trong lòng mọi người, sao phải làm thế nữa.

Vì tránh phiền phức, Tiêu Duệ rất ít khi xuất hiện trong tửu quán. Nhưng mỗi ngày trước và sau lúc giữa trưa, hắn đều phải đứng ở cửa nhìn ra, đến khi nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp xuất hiện.

Tất cả đều không nói, trong hiệp ước không nói ra của Dương Hoa và Tiêu Duệ, thiếu nữ mỗi ngày đến Vương gia tửu quán lấy ba mươi hồ lô Thanh Hương Ngọc Dịch, mà nàng cũng thường vào hậu viện Vương gia chơi với Tiêu Duệ một lát. Nói nói cười cười, nghe Tiêu Duệ kể những chuyện xưa ly kỳ cổ quái, đây đã là công việc thường ngày của thiếu nữ. Bởi vì có "tấm nệm" Thanh Hương Ngọc Dịch, nên thái độ của bà thím hổ cái đối với nàng đã tốt hơn rất nhiều.

Tuy rằng không nói ra, nhưng người Dương gia đều biết, nếu không phải vì thiếu nữ Ngọc Hoàn này, Tiêu Duệ nhất định sẽ không cung cấp Thanh Hương Ngọc Dịch cho Ngọc Hồ Xuân tửu quán Dương gia. Đó cũng là một con đường tiền tài, mặc dù số lượng không nhiều lắm nhưng có thêm Thanh Hương Ngọc Dịch đứng đầu các loại rượu trong thành Lạc Dương, tửu khách của Ngọc Hồ Xuân cũng đã tăng lên.

Thiếu nữ mãi không tới, người đến lại là một thiếu niên ăn mặc bảnh bao khoảng mười hai mười ba tuổi, thân hình gầy gò, trên khuôn mặt non nớt ẩn chứa nụ cười thành thục. Phía sau thiếu niên có hai tùy tùng, đang từ từ đi tới trước mặt Tiêu Duệ.

Phủi phủi những hạt mưa trên quần áo, thiếu niên nhìn vào trong tửu quán một cái, nhíu nhíu mày. Khuôn mặt non nớt rõ ràng là một đứa trẻ lại ra vẻ thành thục. Thiếu niên này làm Tiêu Duệ phải lắc đầu. Hắn gần như có thể kết luận, đây lại là một công tử con nhà giàu có ở Lạc Dương.

Thiếu niên còn chưa nói gì, hai tùy tùng phía sau hắn đã đi vào trong tửu quán, giơ một tấm kim bài với thanh niên ngồi trong một góc tửu quán. Tửu khách lo sợ không yên đứng dậy cầm lấy một hồ lô Thanh Hương Ngọc Dịch, hoảng sợ bỏ chạy.

----- 1. Hạ Tri Chương: Hạ Tri Chương (chữ Hán: 賀知章; 659 - 744), tự Quý Chân, khi từ quan về làng tự xưng là Cuồng khách, là nhà thơ đời Đường, người Cối Kê, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc.

Ông cùng với Trương Húc, Trương Nhược Hư, Bao Dung được người đương thời gọi là Ngô trung tứ sĩ (Bốn danh sĩ đất Ngô). Trong quyển Thơ Đường, Trần Trọng San cho biết: "Ở vào thời Sơ Đường, thơ của Ngô trung tứ sĩ không nhiều thì ít đều kế tục di phong phù mỹ của thời Lục Triều, nên được xếp vào phái thơ Ỷ mỹ phái." Ông là bạn vong niên với Lý Bạch, từng gọi Lý Bạch là "trích tiên" (tiên bị đày). Hạ Tri Chương thích uống rượu, tính tình hào phóng. Ông còn để lại 20 bài thơ, trong đó bài Hồi hương ngẫu thư là nổi tiếng nhất.

vi. wikipedia/wiki/H%E1%BA... %C6%B0%C6%A1ng

*****

Thiếu niên đi theo hai hộ vệ tùy tùng nghênh ngang đi vào trong tửu quán, dùng ánh mắt khinh thường nhìn lướt qua các tửu khách đang nâng chén uống rượu trong quán, từ từ đi đến góc kia. Một tên tùy tùng vội vàng lấy một miếng vải tơ tằm màu vàng nhạt đặt lên trên mặt ghế, sau đó lại lấy ra đôi đũa ngọc lấp lánh ánh sáng với hoa văn vàng bạc đặt lên trên mặt bàn.

Trong đám tửu khách phần nhiều là văn nhân tử sĩ gia đình giàu có hoặc là thương nhân, nếu không cũng không thể nào dùng được Thanh Hương Ngọc Dịch đắt giá. Bọn họ có kiến thức rộng rãi, thấy phái đoàn thiếu niên này, biết không phải người bình thường. Cảm thấy ánh mắt lạnh lùng và khinh thường của hắn nhìn lướt qua mình, một đám đều dựng tóc gáy, lập tức đứng dậy cầm lấy hồ lô còn thừa ít rượu, uống cạn rượu trong chén, sau đó theo thứ tự rời đi.

Thiếu niên hài lòng cười cười, trên khuôn mặt non nớt hiện ra vẻ đắc ý.

Một tùy tùng quát:

- Tiểu nhị, mang Thanh Hương Ngọc Dịch lên.

Một tiểu nhị cười xòa chạy đến nói:

- Vị công tử này, Thanh Hương Ngọc Dịch của bổn điếm hôm nay đã bán hết. Thật sự xin lỗi ngài, nếu muốn uống mời ngày mai đến sớm.

Thiếu niên cười lạnh một tiếng.

Tùy tùng tức giận nói:

- Công tử nhà ta đến tửu quán này uống rượu là để mắt đến các ngươi, đừng nói lảm nhảm, mau mang rượu lên. Cái gì mà mỗi ngày chỉ bán năm mươi hồ lô, quả nhiên là quy củ thối nát.

Tiểu nhị thấy bọn họ, biết thiếu niên không phú tức quý, không dám đắc tội, liền nhìn về phía Tiêu Duệ đang từ từ đi vào đại sảnh tửu quán với ánh mắt khẩn cầu.

Tiêu Duệ nhíu mày, tiến lên chắp tay lạnh nhạt nói:

- Vị công tử này, rượu bổn điếm đã bán hết, mời hôm khác lại đến.

Tùy tùng vừa định mắng thì bị thiếu niên ngăn lại. Thiếu niên đứng dậy cẩn thận đánh giá Tiêu Duệ, rồi quay đầu nhìn ba bài thơ trên vách tường trắng muốt, cố ra vẻ lão thành từ từ nói:

- Ẩm nhân bất ẩm tửu, chánh tự khả ẩm tuyền. Ẩm tửu bất ẩm nhân, đồ cô tòng kích tiên. Tửu như dĩ nhân phế, mỹ lộc hà phụ yên. Ngươi là Tiêu Duệ?

Tiêu Duệ vẻ mặt lạnh nhạt. Mặc dù biết rằng thân phận của hắn không tầm thường nhưng cũng không để trong lòng, chỉ thản nhiên nói:

- Tại hạ đúng là Tiêu Duệ.

Mắt thiếu niên sáng rực lên, trong mắt trong nháy mắt khôi phục vài phần tinh nghịch của thiếu niên, nhưng sau đó lại mạnh mẽ che giấu, ồ một tiếng:

- Hay cho câu mỹ thiếu niên ngọc thụ lâm phong. Tuy nhiên khẩu khí của ngươi khá lớn, không ngờ một cao thủ phẩm rượu, có thể làm ra rượu ngon liền dám xưng là Ẩm trung tam tiên với Lý Bạch và Hạ Tri Chương.

Tiêu Duệ cười cười:

- Đó là Tử Mỹ huynh quá khen nên vậy, tại hạ không dám nhận.

Thiếu niên đi một vòng quanh Tiêu Duệ, phất phất tay nói:

- Được rồi, ta từ Trường An tới đây, không dễ dàng gì đến được Lạc Dương. Ta cũng không làm khó ngươi, ngươi bán cho ta một hồ lô Thanh Hương Ngọc Dịch, được không?

Tiêu Duệ thấy hắn vẫn ra vẻ lão thành, trong lòng cười thầm, nghĩ: "Cũng không nên vì một hồ lô rượu mà chuốc lấy một ít phiền toái không cần thiết", vì vậy gọi tiểu nhị lấy một hồ lô rượu ra.

Thiếu niên khoan thai rung đùi đắc ý thưởng thức Thanh Hương Ngọc Dịch, trong lòng kinh ngạc thật sự không thể nói lên lời. Rượu mạnh nhưng rất đặc biệt. Rượu mạnh theo hắn thấy cũng không có gì thần kỳ. Rượu mạnh mà người Hồ tiến cống không thua kém là bao. Nhưng rượu này có mùi thơm ngát mặc dù nhàn nhạt nhưng lại thấm vào tận phế phủ. Rượu mạnh vào yết hầu lại ẩn ẩn có cảm giác ngọt lạnh buốt của vùng núi tuyết, nóng và lạnh đối lập, mùi hương ngưng tụ, trong hương có vị đắng, cảm thụ vô cùng.

Uống rượu này, trong lòng thiếu niên đã hoàn toàn tin tưởng tửu đồ Tiêu Duệ là truyền nhân của tửu thánh. Bởi vì rượu mạnh làm khuôn mặt non nớt của hắn đỏ hồng lên, hắn ngồi ở đó ngẩng đầu lên có chút mê say nhìn chằm chằm vào Tiêu Duệ. Vẻ lão thành trong giọng nói đã sớm biến mất:

- Tiêu Duệ, ngươi làm rượu quả thực tài tình. Như vậy đi, ngươi cùng bản.... ngươi cùng bản công tử trở về Trường An, làm nhưỡng tửu sư trong phủ của ta có được không? Tiền, không thành vấn đề.

Tiêu Duệ ngẩn, cười nói:

- Ý tốt của công tử, tại hạ cảm tạ. Tuy nhiên tại hạ làm rượu chỉ là hứng thú mà làm, tuyệt đối không sống vì nghề, không thể làm người làm rượu chuyên nghiệp, ha ha.

Trên mặt thiếu niên lộ ra một tia thất vọng, nhưng gật đầu nói:

- Lời này không sai. Ngươi cũng là văn nhân sĩ tử, làm rượu chỉ là một thú giải trí bình thường. Được rồi, ta không làm khó ngươi.

&&&&&&&&&&&&&&&&&&

Thiếu niên uống hết liền rời đi, lúc gần đi bước chân còn lảo đảo, hiển nhiên không thắng được sức rượu. Tiêu Duệ cười thầm, nhìn hắn được hai tùy tùng nâng đi xa, lại đứng ở cửa đợi một lát nhưng thiếu nữ vẫn chưa đến, không khỏi có chút lo lắng bất an.

- Thu phong, thu vũ sầu sát nhân. (Gió mưa mùa thu sầu chết người)

Tiêu Duệ khẽ thở dài, quay đầu đi vào trong sảnh.

Vừa thở dài, một tiểu nhị Dương gia mặc áo mưa vội vàng chạy tới, thở hổn hển thi lễ với Tiêu Duệ, đầu đầy nước mưa nói:

- Tiêu công tử, Ngọc Hoàn tiểu thư trong người có bệnh, hôm nay tiểu nhân đến lấy rượu.

...................

.......

Mưa tạnh gió ngưng, bầu trời không mây. Cơn mưa thu đột nhiên ngừng lại, lúc này đã là hoàng hôn, trên bầu trời không ngờ còn hiện ra mặt trời đang lặn về tây. Tiêu Duệ hít vào một hơi thật sâu không khí vô cùng tươi mát, nắm thật chặt lễ vật trong tay, lặng lẽ gõ cửa Dương gia.

.......

.......

Thiếu nữ vô lực nằm trên giường, trên người đắp một chiếc chăn mỏng manh, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng. Nghe thấy tiếng cười gần như nịnh nọt của thím, giọng nói hơi có chút xấu hổ của đường huynh Dương Hoa, mặt nàng càng đỏ hơn, sau đó lại khẽ thở dài một tiếng.

Nhà chú thím "Ý không ở trong lời nói" hàng ngày bảo nàng lấy danh nghĩa đến Vương gia tửu quán lấy rượu, vốn là có ý vun đắp cho Tiêu Duệ với nàng. Qua lại như vậy, tình cảm của hai người sẽ tăng lên, Tiêu Duệ sẽ chủ động tới cửa cầu hôn. Sau đó Dương gia sẽ đưa ra điều kiện là dùng phương pháp phối chế của Thanh Hương Ngọc Dịch làm hồi môn. Nhưng Tiêu Duệ mặc dù rất tốt đối với nàng, luôn luôn ôn nhu nhưng vẫn không có ý mời bà mối tới cửa cầu hôn.

Không nói đến sự u oán trong lòng nàng, chỉ là bà thím này thật không thể chịu nổi, không ngờ đã không chờ được muốn cho nàng chủ động mở miệng phá tan tầng cửa sổ này. Điều này làm cho thiếu nữ rất khó xử? Trong cơn mưa thu, bà thím hung ác mắng mỏ liên hồi, trong lòng thiếu nữ như bị một ngọn lửa giày vò, mắt mờ đi, hôn mê ngã xuống hành lang bên ngoài phòng.

- Tiêu công tử, Ngọc Hoàn nhà ta là bị bệnh tương tư...

Âm thanh vô sỉ của bà thím truyền đến. Thiếu nữ giật mình một cái, xấu hổ vùi đầu vào trong chăn, cả người run lên.

- Nhị nương.

Dương Hoa nhíu mày, cười xấu hổ:

- Tử Trường, Nhị nương ta nói đùa mà thôi, huynh không nên coi là thật.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-295)


<