Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Đại Đường Tửu Đồ - Hồi 094

Đại Đường Tửu Đồ
Trọn bộ 295 hồi
Hồi 094: Sóng gió kỳ thi mùa xuân
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-295)

Sau khi ẩm yến trong cung kết thúc, lại có không ít hoàng tộc Đại Đường thậm chí quyền quý đương triều căn cứ vào thứ tự cấp bậc mở tiệc chiêu đãi Ngọc Chân và Tiêu Duệ, coi là chúc mừng. Ngọc Chân mang theo Tiêu Duệ đi lại trong thành Trường An, cửu công chúa trước đây của Đại Đường từ trước tới nay đều chán ghét xã giao thế tục tầm thường, hiện giờ mặc đạo bào vẫn ảnh hưởng vua và các trung niên quý phụ Đại Đường, nhẫn nại tính khí thất thường mà ở lại trong thành nửa tháng, mỗi ngày nhận lời mời ẩm yến, đương nhiên là vì tiền đồ gấm vóc sau này của Tiêu Duệ, dụng tâm lương khổ. Tiêu Duệ sao có thể không cảm động.

Cũng may từ khi một trận mưa xuân quý như vàng qua đi, gió xuân xua tan cái lạnh mùa đông cuối cùng trong thành Trường An. Cuộc thi làm cho đám sĩ tử Đại Đường lâm vào si mê đã lâu rốt cuộc mở màn.

Khoa thi Đường triều, áp dụng chế độ trúng tuyển là kiểm tra và đề cử. Ưu khuyết điểm của bài thi chỉ là một phương diện kiểm tra đánh giá, quan chủ khảo còn phải xem xét đến nhân tình và mặt mũi của người tiến cử. Sĩ tử dự thi vì tăng thêm "cân lượng", liền biên tập thơ văn của mình, viết thành quyển trục, trước khi thi nhờ quan hệ đưa cho người có địa vị quyền thế trên xã hội, cầu được đề cử, tức cái gọi là "hành quyển", cũng gọi là kiền yết (xin yết kiến).

Nguyên nhân như vậy, cho nên sĩ thử tham gia kỳ thi năm nay đã sớm tới trước Trường An, nơi nơi nhờ quan hệ tìm biện pháp. Có người thậm chí tới trước một năm. Không nói đến đám quyền quý Đại Đường, mà ngay cả "môn sinh thiên tử" ngang trời xuất thế Tiêu Duệ, cũng nhận được vô số thơ văn quyển trục kiền yết.

Những năm đầu Đường triều, lệ thường là do lễ bộ kì thi công viên ngoại lang chủ trì thi cử. Nhưng sau này, Lý Long Cơ cảm thấy chức vị lễ bộ kì thi công viên ngoại lang quá thấp, liền đổi thành Lễ Bộ thị lang chủ trì, bên ngoài gọi là vì coi trọng trình độ trong khoa cử. Lễ Bộ thị lang giờ phút này là Hạ Tri Chương, kì thi ở Đại Đường sắp bắt đầu mùa xuân này là do lão làm quan chủ khảo. Đương nhiên, Lý Lâm Phủ làm kiêm nhiệm Lễ Bộ Thượng Thư, có được quyết định sau cùng ở kỳ thi mùa xuân này.

Sáng sớm, sắc trời có chút u ám, nhìn vẻ u ám trên bầu trời kia, có lẽ một lát sẽ mưa.

Tiêu Duệ và Trịnh Ưởng ngồi cùng xe ngựa tới trường thi. Khi chia tay ngoài trường thi, Tiêu Duệ dùng sức nắm tay Trịnh Ưởng, cất cao giọng nói:

- Dương Minh huynh. Cố gắng nhiều, tranh thủ thi ra một Trạng Nguyên, khiến cho người trong lòng ngươi cao hứng.

Giờ phút này Trịnh Ưởng có thể trở lại trường thi, đương nhiên là tin tưởng mười phần. Nghĩ đến có thể có ngày hôm nay, hoàn toàn là Tiêu Duệ ban tặng. Hắn không khỏi đỏ mắt, khom người thi lễ thật lâu:

- Công tử, Trịnh Ưởng có ngày hôm nay, tất cả đều là từ ngươi ban tặng ---Trịnh Ưởng chỉ cần có thể đăng khoa đã thấy đủ rồi, về phần Trạng Nguyên công khoa thi này, ha ha, trong thành Trường An người nào không biết, đã không còn ai khác ngoài môn sinh thiên tử ngươi.

Tiêu Duệ mỉm cười, cũng không nói gì nữa. Giờ phút này, hắn có nói những lời khiêm tốn khách sáo, có vẻ có chút làm kiêu. Làm tác giả "Khai Nguyên thì lục", làm môn sinh thiên tử, làm nghĩa tử của Ngọc Chân, làm nhân vật phong vân trong thành Trường An, vô luận một loại thân phận nào tham gia kỳ thi mùa xuân này. giơ tay đoạt giải nhất gần như là một kết quả tất nhiên.

Kỳ thi mùa xuân này không có bất kỳ trì hoãn nào, điểm này, không người nào trong thành Trường An không hiểu.

Tú Nhi nhẹ nhàng kéo vạt áo Tiêu Duệ. Tiêu Duệ nhìn lại, thấy Ngọc Chân khoác áo choàng màu tím, mang theo mấy cô gái duyên dáng đứng dưới bậc thang trường thi cách đó không xa, nhẹ nhàng cười vẫy tay với hắn.

Tiêu Duệ vội vàng chạy xuống bậc thang, cúi người thi lễ với Ngọc Chân:

- Tử Trường gặp qua mẫu thân! Chính là kỳ thi, sao dám để mẫu thân tự mình đến đưa?

Ngọc Chân cười dịu dàng, vỗ nhẹ bả bai Tiêu Duệ:

- Đứa nhỏ, thi tốt. Mẫu thân tin tưởng, bằng tài ba của ngươi, Trạng Nguyên công của khoa thi này không ai ngoài ngươi có thể được. Nương muốn đám sĩ tử Đại Đường tâm phục khẩu phục, hài tử của ta không phải hạng người hư danh cậy thế.

Ngọc Chân lại cười, quay đầu đẩy Lý Nghi đang trốn sau lưng mình ra:

- Hàm Nghi, ngươi rêu rao muốn tới, như thế nào lại núp phía sau không ra mặt?

Khuôn mặt đẹp của Lý Nghi có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn thoải mái đi tới:

- Tử Trường, ta chúc ngươi được đề tên bảng vàng. Ngày khác, ta cùng Ngọc Chân hoàng cô nhất định thiết yến chúc mừng ngươi!

Tiêu Duệ mỉm cười:

- Đa tạ công chúa điện hạ!

Tiêu Duệ đang muốn khách sáo thêm hai câu, đột nhiên thấy trong đôi mắt long lanh của Lý Nghi có vài phần ai oán, nhớ tới một phen "tiếp xúc không khoảng cách" cùng Lý Nghi ở núi Chung Nam, nửa là ngượng ngùng nửa là lớn mật bày tỏ, trong lòng run lên, cũng không nói được gì, liếc nhìn Lý Nghi một lúc lâu, gật đầu với nàng, tiếp nhận một cái giỏ trúc đựng giấy bút mực và các thứ khác từ tay Tú Nhi, nhanh chóng bước vào trường thi.

Vừa mới lên bậc thang, chợt nghe tiếng vó ngựa vội vàng truyền đến, thiếu nữ tươi đẹp Lý Đằng Không vung roi ngựa, xa xa ở trên ngựa hô:

- Tiêu Duệ, chờ ta một chút!

Tiêu Duệ dừng chân, không bao lâu, chỉ thấy ngựa của Lý Đằng Không đã dừng trước mặt, một đường bụi mù bay lên. Nàng xoay người xuống ngựa, cầm một bọc nhỏ trong tay, hì hì cười:

- Tiêu Duệ, hôm nay ngươi thi cử, ta tới đưa ngươi. Đây là điểm tâm tự tay ta làm, ngươi mang vào ăn đi. Chúc ngươi thi được Trạng Nguyên công nha, hì hì.

Tiêu Duệ không nén được quay đầu liếc nhìn Ngọc Chân và Lý Nghi, thấy Ngọc Chân mỉm cười không nói, sặc mặt Lý Nghi u tĩnh, lại thấy khuôn mặt Lý Đằng Không tươi đẹp giống như cảnh xuân không pha trộn chút tạp chất nào đến sau, đành phải tiếp nhận cái bao để vào giỏ trúc, sau đó tạ ơn nói:

- Đa tạ Lý tiểu thư, Tiêu Duệ đã phải vào thi, như vậy đành tạm biệt,

Ngoài dự đoán của mọi người là, không ngờ Tiêu Duệ lại là người cuối cùng ra khỏi trường thi lễ bộ mở.

Đám sĩ tử tốp năm tốp ba đang hưng phấn tụ tập bên ngoài trường thi bàn về đề thi cùng tình hình cuộc thi của mình. Đỗ Phủ và Trịnh Ưởng cực kỳ cao hứng đứng một bên, nhẹ giọng nói chuyện với nhai. Hai người bọ họ bụng đầy tài học, tham gia kỳ thi giống như lấy đồ trong túi. Lại có Tiêu Duệ ra mặt giải quyết "kiền yết" của bọn họ, ít nhất năm nay đăng khoa không phải vấn đề quá lớn.

Sau khi ra khỏi trường thi, thấy Tiêu Duệ còn chưa ra, liền đứng chờ ngoài trường thi. Nhưng hai người càng chờ càng nôn nóng, Tiêu Duệ như nào còn không ra? Chẳng lẽ, đề thi đơn giản này còn có thể làm khó môn sinh thiên tử? Hai người đều không tin.

Cuối cùng, Tiêu Duệ rốt cục chậm rãi ra khỏi trường thi, sắc mặt u ám giống như dưới cơn cuồng phong.

- Công tử (Tử Trường) ngươi đây là...

Đỗ Phủ và Trịnh Ưởng hai ngươi cùng nhau kinh hô.

Khóe miệng Tiêu Duệ nhếch lên lại thôi, im lặng cúi người thi lễ với hai người, sau đó cũng không nói chuyện, chỉ sải bước rời đi.

Khiến cho vua và nhân sĩ dân gian kinh ngạc chính là, môn sinh thiên tử Tiêu Duệ lại không có tên trên bảng. Lúc ấy nhìn trên bảng, không chỉ có Đỗ Phủ và Trịnh Ưởng không dám tin vào hai mắt của mình, mà ngay cả đám sĩ tử xung quanh cũng đều khiếp sợ nghị luận --- trời, đại danh đỉnh đỉnh môn sinh thiên tử bụng đầy kinh luân Tiêu Duệ như nào cũng thi rớt?

"Khai Nguyên thì lục" chính là bằng chứng tốt nhất cho tài học của Tiêu Duệ, sự kính nể của đám sĩ tử Đại Đường đối với Tiêu Duệ là xuất phát từ nội tâm. Một số câu nói hay trong thì lục đã trở thành kinh điển truyền lưu cửa miệng của đám sĩ tử. Một đại tài tử tài trí hơn người có phong phạm danh sĩ cổ hiền, làm sao lại thi rớt như vậy? Không ai có thể nghĩ không.

Tiêu Duệ cũng không thông. Nói ra làm hắn cảm thấy bẽ mặt và uất ức, hắn không ngờ ngủ trong trường thi. Đến khi tới giờ kết thúc, bài thi của hắn trống rỗng. Đợi sau khi hắn được lễ bộ tiểu lại đánh thức, nhìn bài thi trước mắt chỉ viết có mấy chữ, đứng tại chỗ, một câu cũng không nói nên lời.

Người khác đau đầu làm bài, hắn lại đang ngủ say, nếu điều này truyền ra ngoài, chẳng phải làm cho người ta nổ mắt.

Sau khi hay tin Tiêu Duệ thi rớt, Lý Nghi và Lý Kỳ trong cung đều tự mình chạy tới hỏi hắn nguyên nhân. Nhưng bất kể hỏi thế nào, Tiêu Duệ cũng không nói ra một lời nào cả. Lý Nghi và Lý Kỳ còn tưởng rằng tâm tình hắn suy sụp, cũng không tiếp tục truy vấn, đành phải bất mãn mà đi. Ngọc Chân nghe được tin tức này, căn bản là không tin, nàng lập tức phái người đi lễ bộ tìm hiểu, sau khi nàng biết Tiêu Duệ không ngờ giao giấy trắng, thiếu chút nữa té xỉu tại chỗ.

Ngọc Chân tự mình đến Tiêu gia, vọt vào thư phòng Tiêu Duệ, nhìn Tiêu Duệ ngẩn người ngồi không khỏi cả giận:

- Ngươi nói cho nương, tại sao ngươi lại nộp giấy trắng? Ngươi đừng nói cho nương, ngươi không làm được bài thi.

Bất kể như thế nào, Ngọc Chân cũng không tin tưởng ngay cả cái kì thi này Tiêu Duệ cũng không qua được. Trong mắt nàng, bằng tài học của Tiêu Duệ, ứng phó kì thi chính là chuyện lấy đồ trong túi. Đúng là bởi vì cho rằng Tiêu Duệ lấy Trạng Nguyên là chuyện tình thuận lý thành chương, nàng lại lười đến lễ bộ tra xét.

Nhưng Tiêu Duệ hết lần này tới lần khác lại nộp giấy trắng. Giải thích duy nhất là, lúc đấy hắn tái phát cái gọi là tật xấu của tửu đồ cuồng sĩ, cuồng vọng, chẳng thèm ngó tới mà giao giấy trắng. tựa như giai đoạn đầu Khai Nguyên, cùng một dạng với Trương Phượng cuồng sĩ Sơn Nam Đạo. Xem đề thi không hợp tâm ý của hắn, không ngờ không viết một chữ trên bài thi, cuối cùng giao giấy trắng nghênh ngang rời đi.

Tiêu Duệ chậm rãi đứng dậy, sắc mặt cực kỳ xấu hổ. Đối mặt với mẹ nuôi yêu thương mình thậm chí hơn cả bản thân, hắn càng thêm xấu hổ, cũng cảm thấy cực kỳ uất ức. Chính là bởi vì cảm thấy uất ức, hắn mới không mở miệng giải thích cái gì. Nhưng người khác hỏi hắn có thể bảo trì trầm mặc, Ngọc Chân lại không thể ứng phó với nàng như vậy.

- Thực xin lỗi, mẫu thân, Tiêu Duệ cô phụ kỳ vọng của mẫu thân. Con, con, con không hiểu sao vào trong trường thi ngủ cả buổi, đợi khi con tỉnh lại cuộc thi đã chấm dứt...

Tiêu Duệ ủ rũ nhỏ giọng nói.

Trời!

Ngọc Chân trợn mắt há mồm nhìn Tiêu Duệ, giống như nhìn một quái vật. Nhưng dù sao Ngọc Chân cũng không phải nữ tử bình thường, nàng nghĩ lại, cảm thấy được chuyện này rất là kỳ quái và buồn cười: đang yên đang lành, Tiêu Duệ như nào lại ngủ vùi trong trường thi cả buổi? Hắn cũng không phải loại người chẳng phân biệt được nặng nhẹ.

Nói chi tiết chuyện tham gia kỳ thi trước sau một lần, sắc mặt Ngọc Chân ngưng trọng cân nhắc, thật lâu sau, thật lâu sau.

Bỗng nhiên, trước mắt nàng sáng ngời, bỗng nhiên đứng dậy cười lạnh:

- Đứa nhỏ, ta hiểu được, cái này không trách ngươi. Đi, cùng nương đi phủ Lý Lâm Phủ một chuyến.

Xe ngựa xa hoa chuyên dụng của Ngọc Chân chạy như bay trong thành Trường An, thẳng đến phủ Lý Lâm Phủ. Nhìn thấy xe ngựa hoành hành đám sĩ tử không khỏi ngờ vực vô căn cứ một phen.

Lý Lâm Phủ tự mình ra đón, thấy bộ dáng hưng binh hỏi tội của Ngọc Chân, mà Tiêu Duệ im lặng đứng phía sau nàng, Lý Lâm Phủ không khỏi nhíu mày:

- Ngọc Chân điện hạ giá lâm hàn xá, Lý gia trên dưới cảm thấy vinh quang! Mời điện hạ vào trong phủ dùng trà!

Ngọc Chân hừ lạnh một tiếng, phất tay áo mà vào.

*****

Ngồi trong phòng khách nhà Lý Lâm Phủ, Ngọc Chân lạnh lùng nhìn Lý Lâm Phủ. Loại ánh mắt lạnh như băng này khiến cho Lý tướng Đại Đường có chút "sởn tóc gáy". Hắn xấu hổ nhún vai:

- Ngọc Chân điện hạ, hôm nay đến phủ Lý mỗ, là...

Ngọc Chân bỗng nhiên đứng dậy cười lạnh nói:

- Lý Lâm Phủ, ngươi không cần giả vời ngốc với ta. Ta tới hỏi ngươi, tại sao Tiêu Duệ phải nộp giấy trắng? Tại sao hắn lại ngủ trong trường thi? Hết thảy, ngươi cần phải có một lời giải thích cho ta! Lý Lâm Phủ, đừng tưởng rằng ngươi quyền cao chức trọng là cót hể tùy ý làm bậy. Nên hiểu, Ngọc Chân ta cũng không phải dễ chọc!

Lý Lâm Phủ đột nhiên nở nụ cười:

- Ngọc Chân điện hạ, ngươi khiến Lý mỗ giải thích như thế nào cho ngươi? Tiêu Duệ ngủ trong trường thi chậm trễ cuộc thi, giao giấy trắng, cùng Lý mỗ có quan hệ gì đâu? Tiêu Duệ là môn sinh thiên tử, là nhân tài Hoàng Thượng coi trọng, Lý mỗ sao dám đi gian lận?

- Lý mỗ thừa nhận, năm trước Lý mỗ từng được Thọ Vương nhờ vả, cố ý muốn lấy tư cách thi của Tiêu Duệ. Nhưng Ngọc Chân điện hạ, từ sau khi Tiêu Duệ nổi danh trong thành Trường An, được hoàng thượng coi trọng thu làm môn sinh, Lý mỗ cũng từ bỏ tâm tư này. Kỳ thi mùa xuân lần này, vì tránh hiềm nghi, Lý mỗ thậm chí buông tay một mực mặc kệ kỳ thi mùa xuân, chỉ giao cho Lễ Bộ thị lang Hạ Tri Chương đến xử lý, ngày thi cử đó Lý mỗ ở nhà, chưa từng bước vào trường thi nửa bước. Nếu Ngọc Chân điện hạ không tin, cứ việc đi thăm dò.

Lý Lâm Phủ lạnh nhạt cười:

- Lý mỗ không thẹn với lương tâm, sao sợ lời đồn đại hàm hồ?

Ngọc Chân tức giận run rẩy cả người, nhưng không tìm ra khuyết điểm trong lời nói của Lý Lâm Phủ. Đành căm phẫn đứng lên nói:

- Lý Lâm Phủ, ngươi hiện giờ hô phong hoán vũ không gì không làm được... Ngươi cố ý đối nghịch với ta, hừ, vậy chúng ta chờ xem. Đi, đứa nhỏ, chúng ta đi!

- Lý mỗ cung tiễn Ngọc Chân điện hạ.

Lý Lâm Phủ cười lạnh:

- Điện hạ đi bảo trọng!

Tiêu Duệ và Ngọc Chân vừa rời khỏi phòng khách nhà Lý Lâm Phủ, Lý Đằng Không sắc mặt lo sợ không yên nóng nảy xông vào, trên mặt thiếu nữ lộ rõ nước mắt trong suốt. Nàng đứng trước mặt phụ thân mình, nức nở nói:

- Phụ thân, có phải hay không trong điểm tâm ngươi đưa con có cổ quái? Bằng không, Tiêu Duệ làm sao có thể ngủ trong trường thì rồi giao giấy trắng? Cha nói cho con biết đi...

- Nói bậy bạ gì đó? Phụ thân sao có thể làm như vậy?

Lý Lâm Phủ cả giận nói, nhưng nhìn bộ dáng nghẹn ngào lã chã của Lý Đằng Không, không khỏi đau lòng, an ủi:

- Đứa nhỏ, chuyện này không quan hệ với con, con không cần trông nom... Thi rớt kỳ thi năm nay cũng không có vấn đề gì, không phải còn có năm sau sao? Tốt lắm, cho dù không tham gia kỳ thi, phụ thân cũng có thể an bài cho hắn một cái xuất thân, con không phải như vậy...

Lý Đằng Không cất tiếng khóc rống lên:

- Phụ thân. Cha sao có thể làm như vậy... Nhất định là cha làm. Như vậy, Tiêu Duệ nhất định sẽ hận chết con, đều là con...

Lý Lâm Phủ đành chịu mà nhìn nữ nhi của mình, biết tất cả những chuyện mình làm không thể gạt được nữ nhi thông minh của mình, đành phải thở dài một tiếng:

- Đứa nhỏ, kỳ thật phụ thân làm như vậy, cũng bởi vì con mà thôi!

Thấy Lý Đằng Không vẫn đang khóc lóc, Lý Lâm Phủ thương xót đi qua ôm nàng vào lòng, vỗ nhẹ bả vai nàng. Cúi đầu nói:

- Đứa nhỏ, con cũng biết, một khi Tiêu Duệ nắm Trạng Nguyện khoa năm nay, Võ Huệ Phi sẽ... Cho đến lúc này, Hoàng Thượng nhất định sẽ chỉ hôn Hàm Nghi công chúa cho Tiêu Duệ, nếu như thế, đứa nhỏ con nên làm gì bây giờ? Hừ, ta không thể nhìn nữ nhi của ta bại bởi cô gái khác. Cho dù nàng là công chúa của hoàng thượng cũng không được!

Lý Đằng Không chậm rãi ngừng khóc. Nàng thanh khiết thông minh, tự nhiên hiểu được Lý Lâm Phủ nói không sai. Chỉ cần Tiêu Duệ đề tên bảng vàng, chuyện làm phò mã Hàm Nghi công chúa cũng là thuận lý thành chương. Xem thái độ coi trọng của mấy vị quý nhân trong cung với Tiêu Duệ, chuyện này nhất định đã là kế hoạch từ sớm.

- Phụ thân... Nhưng, nhưng như thế này, Tiêu Duệ có thể hận con hay không?

Sắc mặt Lý Đằng Không dần trở nên hồng nhuận, vụng trộm lấy tay lau đi nước mắt trên mặt.

- Sẽ không. Đứa nhỏ, con nhớ kỹ, việc này không thể nói cho người ngoài, cho dù là với Tiêu Duệ, con cũng không được nói. Về phần tương lai, chỉ cần các con kết thành vợ chồng, hắn tự nhiên hiểu được đây là ý tốt của con, hắn cảm tạ con còn không kịp, như nào lại trách con... Còn nữa, Tiêu Duệ kia không phải khoác lác là hờ hững với công danh sao? Khoa cử này trúng hay không trúng, có quan hệ gì?

Lý Lâm Phủ nhẹ nhàng vuốt hai má nữ nhi, cười nói:

- Nữ nhi của ta xinh đẹp như thế, Tiêu Duệ có thể lấy con, đó là phúc phận tu luyện từ kiếp trước.

- Phụ thân!

Lý Đằng Không xấu hổ cúi đầu, lắc lắc thân thể làm nũng không thuận theo trong lòng Lý Lâm Phủ.

Hoàng cung, trong tẩm cung Võ Huệ Phi.

Võ Huệ Phi khó tin lắc đầu, khuôn mặt diễm lệ cau mày:

- Hoàng Thượng, điều này sao có thể? Tiêu Duệ như nào lại giao giấy trắng? Trong này, có phải có điều gì cổ quái hay không? Muốn gọi Tiêu Duệ vào cung hỏi hay không?

- Trẫm cũng cảm thấy kỳ quái.

Sắc mặt Lý Long Cơ có chút âm trầm, hắn vốn cũng cho rằng Trạng Nguyên khoa thi này không ai khác ngoài Tiêu Duệ, vốn muốn diễn một hồi giai thoại thiên cổ thầy trò vua tôi trong kim điện, cho Tiêu Duệ một chức quan, sau đó chậm rãi bồi dưỡng hắn, tương lai làm việc cho mình --- nhưng hiện giờ, hết thảy đã thành bọt nước. Điều này làm sao có thể khiến cho Huyền Tông hoàng đế Đại Đường thích nắm giữ hết thảy không căm tức?

Nhưng, hắn nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghi ra nguyên nhân gì. Hắn không tin, dưới "thiết kế' môn sinh thiên tử của hắn, còn có ai dám ngược gió mà lên, công khai đối đầu với hắn một quân vương. Chẳng lẽ, quả nhiên là tự thân Tiêu Duệ xảy ra vấn đề?

- Kẻ không hăng hái tranh giành!

Hoàng đế Đại Đường oán giận dậm chân, nở nụ cười lạnh.

Trịnh Ưởng và Đỗ Phủ đều đăng khoa, nếu không có bất ngờ xảy ra, qua một đoạn thời gian, từ nay về sau hai người đều cởi bỏ thân phận tay trắng, mặc lên quan bào bước vào con đường làm quan. Tuy rằng Lý Lâm Phủ âm thầm chơi xấu Tiêu Duệ một phen, nhưng Tiêu Duệ xin kiền yết cho Trịnh Ưởng và Đỗ Phủ thông qua Lý Đằng Không, Lý Lâm Phủ vẫn ra chút lực. Nếu không, hai người cũng khó nói.

Có thể nhờ quan hệ, đi cửa sau, kết giao quyền quý, cuối cùng trúng tuyển đúng là "quy chế thi cử của Đường triều", khiến cho một vài người chiếm được tiên cơ chiếm hết tiện nghi. Còn đối với trên quan trường đệ tử bình dân "hai mắt một chút đen" có thể thông qua khoa cử làm quan quả thực là của quý hiếm có. Từ khảo cứu "Đường đại Trạng Nguyên phổ" của Chu Chá Sinh, trong 74 Trạng Nguyên của Đường triều thực sự xuất thân bần hàn chỉ có Dịch Trọng và Nhan Tiêu hai người. Dịch Trọng này vận may rất lớn, vòng sơ khảo, Dịch Trọng xếp thứ hai, có người họ Trương thi được thứ nhất, vòng thi thứ hai, Trương phạm húy bị bỏ, Dịch Trọng mới may mắn thay thế được làm Trạng Nguyên.

Đỗ Phủ không nói đến. Hắn giống Lý Bạch, đều là "kẻ không may" có tiếng trong khoa thi Đường triều. Mà Trịnh Ưởng kia, bởi vì sinh sống lang thang trong kỹ viện làm tổn hại thanh danh, tất nhiên không dám công khai dùng cờ hiệu Trịnh gia đi bái yết xung quanh. Lần này nếu không có Tiêu Duệ âm thầm làm việc, chỉ sợ hắn cũng có thể thi rớt.

Hai người cùng mấy sĩ tử thi đỗ ẩm yến một hồi, liền vội vàng tiến đến Tiêu gia.

Đỗ Phủ thấy Tiêu Duệ như không có việc gì đứng trong viện xem Tú Nhi thêu thùa may vá, không khỏi cười khổ nói:

- Tử Trường, ngươi như nào lại tự tại như vậy?

Trịnh Ưởng cũng thở dài một tiếng, không ngờ phun ra một câu nói tục:

- Mẹ nó, đây rốt cuộc là như thế nào, đang yên đang lành, công tử ngươi sao lại ngủ trong trường thi? Ta quả thực không thể tin được lỗ tai mình, công tử à...

Tiêu Duệ mỉm cười ảm đạm:

- Tử Mỹ huynh, Dương Minh huynh. Thi rớt chính là thi rớt, cũng không có gì. Chẳng lẽ, ta còn có thể buồn phiền cả ngày không ngừng? Không phải là một khoa thi sao? Đối với ta mà nói, cùng lắm thì sang năm thi lại là được. Đúng rồi, hai vị nhân huynh, việc ta ngủ trong trường thi, không nên truyền ra ngoài, lưu lại cho Tiêu Duệ ta chút mặt mũi đi...

Tiêu Duệ xấu hổ thở dài một tiếng.

Đỗ Phủ bước đến phía trước một bước, nói nhỏ bên tai Tiêu Duệ:

- Tử Trường, ngươi sao không khiến Ngọc Chân điện hạ tiến cung nói với Hoàng Thượng, mở một khoa cử khác... Nếu không, ngươi cứ không hiểu thi rớt ra sao như vậy, thật sự làm người ta không cam lòng!

- Không có khả năng.

Tiêu Duệ lắc đầu:

- Ngày ấy Hoàng Thượng gọi ta vào cung, mắng ta mất mặt một hồi, ha ha...

- Ồ, đúng rồi, hai vị thi đỗ, Tiêu Duệ còn chưa thực sự chúc hai vị.

Tiêu Duệ khoát tay áo:

- Đêm nay tại hạ thiết yến, chúc mừng cho hai vị.

- Cái này không cần đâu? Tử Trường, huynh đệ ngươi ta còn bày cái này làm gì? Đúng rồi, Tử Trường, ngươi nói ta cầu quan ngoại hay ở lại kinh sư?

Đỗ Phủ cười vồ vai Tiêu Duệ:

- Ta đều nghe ngươi.

Tiêu Duệ bật cười. Lúc này vừa mới thi đỗ, Đỗ đại tài tử trước sau lo nước lo dân bắt đầu cân nhắc con đường làm quan của mình, sốt ruốt nghĩ muốn thi triển tài năng. Chỉ có điều, quan trường này chỉ sợ cũng không tốt đẹp và đơn giản như trong tưởng tượng của hắn.

- Tử Mỹ huynh, ngươi tính tình ngay thẳng, Tiêu Duệ cảm thấy, ngươi làm quan ngoại thì tốt nhất. Cái gọi là trời cao hoàng đế xa, ở huyện quận một phương, thực tế tại chỗ làm chút việc thật sự cho dân chúng, không phải tốt lắm sao?

Tiêu Duệ cười:

- Nếu ngươi nguyện ý mà nói, ta có thể giúp ngươi lo lót...

Đỗ Phủ gật đầu:

- Cũng không tồi. Tử Trường nói, rất hợp lòng ta. Ta thà rằng đi ra ngoài làm quan huyện, cũng không muốn ở lại kinh sư tranh đấu với với đám quan liêu quyền quý này.

Trịnh Ưởng cười thầm trong lòng. Vốn xuất thân từ thế gia quan liêu quyền quý Trịnh công tử thầm nghĩ: "Một tiểu quan vừa mới đăng khoa chưa phẩm vị như ngươi, còn chưa đủ tư cách tranh đấu với người ta." Nhưng lời này nghĩ trong lòng thì thôi, cũng không thể nói ra làm tổn thương tình cảm bằng hữu.

Giữa cảnh xuân tươi đẹp, trong gió xuân se se lạnh, ba người tán gẫu trong viện, Lệnh Hồ Xung Vũ sắc mặt cố quái chạy vào, hô to:

- Công tử, không tốt, bên ngoài xảy ra chuyện lớn.

' A? Chuyện gì?

Tiêu Duệ đột nhiên quay đầu lại hỏi.

- Công tử, trên quảng trường ngoài Lễ bộ nha môn, tụ tập hơn mấy trăm sĩ tử thi rớt... Tổ chức ầm ĩ...

Lệnh Hồ Xung Vũ thở hổn hển nói, thần sắc cổ quái liếc Tiêu Duệ.

- Ồ, là như thế à. Sĩ tử tập trung ở ngoài lễ bộ làm chi? Thi rớt chính là thi rớt, tụ tập nháo sự tấn công lễ bộ triều đình, đây chẳng phải là tự tìm đường chết.

Tiêu Duệ nhíu mày:

- Chẳng qua, ngươi kích động làm gì, điều này có quan hệ gì với chúng ta?

- Công tử a, chuyện này lại có liên quan tới ngươi. Lệnh Hồ Xung Vũ có chút lo lắng lấy một tờ giấy từ trong ngực ra.

*****

Tiêu Duệ nhíu mày tiếp nhận "truyền đơn" tràn ngập chữ viết này, nhìn lướt qua, không biết nên khóc hay nên cười. Thứ này đại khái coi như là một bài "hịch văn", nhìn xem lạc khoản là một sĩ tử thi rớt Trương Cố đến từ Ích Châu viết. Từ ngữ trong hịch văn trau chuốt hoa lệ, dõng dạc, có thể hết sức xúi bẩy chuyện tình.

Hịch văn nói, gian tướng Lý Lâm Phủ thao túng triều chính nay lại làm rối kỉ cương trong kỳ thi mùa xuân năm nay, làm cho sĩ tử bần hàn trong thiên hạ không cửa đăng khoa, không cửa đền đáp triều đình vân vân. Trong hịch văn còn liệt kê tên một số tục danh sĩ tử tên đề bảng vàng, như người nào đem hậu lễ đến phủ Lý lâm Phủ bái kiến... Có thể nói là nói chuẩn xác, làm người ta trố mắt.

Càng buồn cười hơn là, đại bộ phận của hịch văn này viết về tài hoa của Tiêu Duệ, tiến hành thổi phồng trắng trợn về đức tính, còn chuyện Tiêu Duệ giúp đỡ sĩ tử bần hàn ở Ích Châu cũng phơi ra ngoài ánh sáng... Cuối hịch văn nói, ngay cả môn sinh thiên tử như Tiêu Duệ, tuyệt thế tài tử, đại đức danh sĩ cũng phải thi rớt, khoa cử của triều đình còn công bình gì đáng nói? Muốn Hoàng Thượng ra mặt, cho Tiêu Duệ một công đạo, cho sĩ tử thiên hạ một công đạo.

Tiêu Duệ hít sâu một hơi, cùng Đỗ Phủ liếc nhau, thầm nghĩ chính mình lại bị mượn danh nghĩa và tay súng. Chẳng qua, hắn vẫn có chút tò mò, sĩ tử thi rớt nơi nào lại to gan như vậy, cũng dám không để ý pháp lệnh Đại Đường, tụ tập gây sự?

Đỗ Phủ nhăn mày nói:

- Tử Trường, chúng ta nhanh đi xem, không thể để những người này làm ầm ĩ, nếu ầm ĩ thật, có lẽ sẽ liên lụy đến Tử Trường ngươi nha!

Tiêu Duệ gật đầu, trên mặt không đổi sắc, kỳ thật trong lòng đã sớm nổi sóng to gió lớn.

Trên quảng trường, ngoài Lễ bộ nha môn, biển người, đám sĩ tử thi rớt ngồi dưới đất đông nghìn nghịt, đang lắng nghe một thanh niên sĩ tử áo vải "nói chuyện". Đám sĩ tử tuy nhiều người, nhưng vẫn duy trì khá trật tự. Tuy rằng đều là tùy chỗ mà ngồi, nhưng không có tiếng động lớn xôn xao. Cũng bởi như vậy, thanh âm mang khẩu âm đất Thục dẫn dắt kích động của thanh niên kia mới rõ ràng vang vọng tại đây.

Tiêu Duệ đứng bên ngoài đám người, liếc mắt một cái nhận ra thanh niên kia là sĩ tử Trương Cố lúc trước ở Thanh Tâm Đường Ích Châu. Nghe Trương Cố dùng từ xúc động phẫn nộ hơi khoa trương mình, mày Tiêu Duệ càng nhíu lại. Trương Cố này đúng là khéo nói trời sinh, có vài phần ăn nói, dưới sự xúi giục cực kỳ cuốn hút và kích động của hắn, tâm tình mấy trăm sĩ tử nhất thời kích động đánh trống reo hò.

- Mời Hoàng Thượng làm chủ cho sĩ tử thiên hạ!

Trương Cố đột nhiên vung tay hô.

- Mời Hoàng Thượng làm chủ cho sĩ tử thiên hạ!

- Mở lại khoa khảo!

- Nghiêm trị tham mục!

- Trừ gian vì triều đình!

Đám sĩ tử ầm ầm lên, quơ cánh tay gầy yếu, bắt đầu hô theo thanh niên. Từ tốp năm tốp ba thưa thớt mới đầu về sau trở thành âm thanh đinh tai nhức óc vang vọng chín tầng mây. Cảm xúc sĩ tử thi rớt bắt đầu xao động. Nhiệt huyết dâng lên. Cánh tay múa may dần nhanh hơn. Mà lúc này, Tiêu Duệ chứng kiến rõ ràng, Trương Cố kia lặng lẽ lui về phía sau đám sĩ tử.

Tiêu Duệ càng ngày càng kinh ngạc trong lòng. Loại chuyện này đã vi phạm đại húy của triều đình. Nhưng như nào không có quan binh đến trấn áp ngăn lại? Chẳng lẽ, quan phủ mặc cho những sĩ tử thi rớt này làm ầm ĩ bên ngoài nha môn Lễ bộ?

Khi mọi người đang mê muội, có biết mình đã làm chuyện ngu xuẩn đâu? Nhất là với những sĩ tử nhà nghèo khổ sở hàng năm lại không qua cửa mà nói, giờ phút này, sự oán giận và bất mãn ẩn sâu trong lòng bọn họ đã bị người cố ý kích động. Hơn nữa còn xúc động tuổi trẻ, máu nóng vọt lên trán, làm sao còn lo lắng suy xét hậu quả?

Tiêu Duệ nhìn thoáng qua Lễ bộ nha môn im ắng, thấy cửa nha môn đóng chặt, một chút động tĩnh cũng không có. Trong lòng hắn sốt ruột một hồi, hắn thật sự lo lắng. Sau này, nếu có người nhảy ra chỉ vào Lễ bộ nha môn nói vài lời kích động, có lẽ đám sĩ tử này sẽ chen nhau vọt vào Lễ bộ nha môn... Trời, một khi như thế, đó là trở thành đại họa nha!

- Mời Hoàng Thượng làm chủ cho sĩ tử thiên hạ!

Đám sĩ tử la lên càng dày đặc và cuồng nhiệt. Trương Cố giơ tay, đung đưa hịch văn, la lên phía sau đám người, lại nghe bên cạnh truyền đến âm thanh một người lạnh như băng:

- Trương Cố, ngươi thật to gan! Cũng dám kích động sĩ tử nháo sự, ngươi không muốn sống nữa!

Trương Cố nhìn lại, chấn động, vội vàng chạy ra khỏi đám người cúi người thi lễ với Tiêu Duệ:

- Trương Cố gặp qua Tiêu công tử!

Tiêu Duệ mạnh mẽ ngăn chặn cơn tức trong lòng, thấp giọng nói:

- Trương Cố, tại sao ngươi phải làm như vậy?

- Tiêu công tử, sĩ tử nhà nghèo chúng ta khổ cực đọc thơ, đúng là vì đề tên bảng vàng đền đáp triều đình. Nhưng, chúng ta khổ cực chạy tới Trường An, lại bởi không cửa kiền yết liền thi rớt ---- đây là thói đời gì? Ngươi xem những người đề tên trên bảng vàng đó, không phú tức quý, cứ theo đà này, lại để cho gian tướng Lý Lâm Phủ thao túng khoa cử, lúc nào sĩ tử thiên hạ mới có thể tiến thân?

Trương Cố kích động đỏ mặt, quơ tay:

- Cho nên, cho dù hôm nay ta phải chết, cũng muốn đòi công đạo cho sĩ tử thiên hạ, đòi công đạo cho Tiêu công tử ngươi!

- Tiêu công tử ngươi tới xem, mấy người này, đều đến từ Thanh Tâm Đường Ích Châu.

Trương Cố chỉ vào mấy người sĩ tử đang hô trong đám người:

- Chúng ta nghe được Tiêu công tử không ngờ cũng thi rớt, thật sự là nuốt không được cơn tức này!

Tiêu Duệ cười lạnh một tiếng:

- Ngươi muốn kéo ta vào vũng bùn này, sợ là có ý đồ riêng đi.

Trương Cố xua tay liên tục, xấu hổ nói không ra lời. Tiêu Duệ không để ý đến hắn, vội vàng chạy tới, đứng trước mặt đám người liên tục xoa tay la lên, dùng hết khí lực toàn thân hô khàn cả giọng, mới khiến cho đám sĩ tử đang xúc động ồn ào chú ý đến sự tồn tại của hắn.

- Chư vị sĩ tử, tại hạ Tiêu Duệ.

Tiêu Duệ rống lớn nói:

- Mời mọi người nghe ta một lời.

Đám người dần dần bình tĩnh lại, mấy trăm sĩ tử nhà nghèo thi rớt mặt đỏ giống như gà trống thua trận, ánh mắt nhìn thẳng vào thiếu niên anh tuấn phóng khoáng trước mắt, nhân vật thần tượng trong lòng mình. Trọng yếu hơn là, Tiêu Duệ không chí là danh sĩ tài tử nổi danh Trường An hiện tại, còn giống như bọn họ, đều là kẻ thi rớt đáng thương, ở trong lòng những người này không khỏi có chút cảm giác đồng mệnh tương liên, mới dần dần dừng lại tiếng la, dằn xuống cảm xúc cuồng nhiệt, nghe Tiêu Duệ nói chuyện.

- Các vị...

Tiêu Duệ ba hoa nói, lại thấy đám sĩ tử có phần không cho là đúng, tiếng gọi ầm ĩ thưa thớt lại vang lên, không khỏi hổn hển nói:

- Các ngươi đều không muốn sống nữa sao? Muốn tìm chết sao? Chờ quan phủ phái người, các ngươi ai cũng không chạy thoát!

Những lời này của hắn còn chưa dứt, vừa nói, cảm xúc của đám sĩ tử càng thêm cuồng nhiệt, tiếng gọi ầm ĩ "Thảo phạt Lý Lâm Phủ" càng thêm mãnh liệt. Cái gọi là sĩ có thể giết không thể nhục, thà chết chứ không chịu khuất phục, với những sĩ tử cùng đường này mà nói, lúc này đương nhiên đem mình trở thành đạo đức anh hùng "có thể giết không thể nhục" bênh vực lẽ phải. Giống như mấy người Trương Cố cổ động trước đó vậy, nếu có thể trừ gian cho triều đình, nếu khoa cử của triều đình có thể vì vậy mà công chính, chẳng phải là tin vui cho sĩ tử trong thiên hạ? Cho nên, trong lòng những người này mang lý tưởng thiên hạ hư ảo, đám sĩ tử nhà nghèo liền làm việc nghĩa không chùn bước tụ tập đến nơi này.

- Ngu xuẩn quá!

Tiêu Duệ vô lực thở dài một tiếng, thanh âm này rất nhanh bị chìm nghỉm trong tiếng tiếng người mãnh liệt.

Tiêu Duệ cười khổ trong lòng, những tên ngốc này, nghĩ đến nháo một hồi như vậy, khoa cử triều đình liền công bình, có thể khiến sĩ tử nhà nghèo có đường ra. Đây không phải là người mơ nói mộng sao? Còn "thảo phạt gian tướng Lý Lâm Phủ"? Lúc này, có lẽ Lý Lâm Phủ trốn trong nha môn xem náo nhiệt, nếu Lý Lâm Phủ có thể bị kéo xuống như vậy, hắn cũng không phải là Lý Lâm Phủ.

Hắn đoán đúng vậy, giờ phút này, Lý Lâm Phủ đang ngồi trong nha môn Lễ bộ, nâng chén trà xanh, nhàn nhã nhắm mắt dưỡng thần. Chỉ có điều khi tiểu lại báo Tiêu Duệ tới rồi, hắn mới hơi mở mắt. Sau đó lại nghe Tiêu Duệ đi rồi, Lý Lâm Phủ cười lên ha ha, nói với một Lễ bộ tiểu lại đứng bên người:

- Ngươi nói, hôm nay đám sĩ tử này làm ầm ĩ hung hăng trước nha môn Lễ bộ thế này, Hoàng Thượng sẽ thấy thế nào?

Không đợi tiểu lại trả lời, Lý Lâm Phủ đã cười ha ha phẩy tay áo bỏ đi.

Không chỉ có Lý Lâm Phủ xem náo nhiệt, trong thành Trường An này còn nhiều người xem náo nhiệt. Đừng xem rất nhiều quan liêu quyền quý trốn ở nhà, nhưng đám sĩ tử thi rớt này làm ầm làm ĩ, các gia nhân không đều ngừng tiến vào báo. Mà ngay cả trong thâm cung Đại Đường kia, Lý Long Cơ và Võ Huệ Phi cũng thảo luận chuyện này. Đương nhiên, mặc dù đám sĩ tử dùng cờ hiệu và danh nghĩa "giải oan cho Tiêu Duệ", nhưng tất cả mọi người không đem chuyện này lôi lên người Tiêu Duệ, biết việc này và Tiêu Duệ không quan hệ. Tiêu Duệ không có khả năng đi kích động sĩ tử nháo sự. Nếu hắn có ý tưởng gì, bằng vào con người hắn hiện tại, làm cho Ngọc Chân trực tiếp đi cầu hoàng đế chức quan là được, cần gì phải làm điều thừa?

- Hoàng Thượng, có phải hay không...

Võ Huệ Phi nhíu mày. Ý nàng là nói, người có phải nên cho nha môn đi trông nom hay không, sao đang đẹp lại chạy ra một đám sĩ tử thi rớt tới khơi mào rắc rối? Dựa theo luật pháp Đại Đường, đây chính là trọng tội. Người dẫn đầu kích động, cũng đủ tư cách tra hỏi chém đầu.

Nhưng khiến Võ Huệ Phi kỳ quái chính là, không ngờ Lý Long Cơ vẫn dùy trì trầm mặc khác thường đối với việc này. Điều này không hợp tính tình hoàng đế, Võ Huệ Phi âm thầm tính lại trong lòng, thầm nghĩ chuyện này sợ là không đơn giản.

Một thái giám quỳ rạp xuống của:

- Hồi bẩm Hoàng Thượng nương nương, đám sĩ tử này vẫn làm ầm ĩ như trước, Tiêu Duệ khuyên can vài câu, thấy khuyên không được, cũng rời đi, nghe nói, hắn ra khỏi thành đi Yên La Cốc, đoán là đi bái kiến Ngọc Chân điện hạ rồi.

Lý Long Cơ trầm mặc nửa ngày, đột nhiên ảm đạm cười, hỏi:

- Vậy Lý Lâm Phủ trong nha môn Lễ bộ có động tĩnh gì?

Thái giám kính cẩn nói:

- Hồi bẩm hoàng thượng, Lý Lâm Phủ đại nhân đầu tiên là uống trà trong nha môn, sau lại dẫn người lặng lẽ đi cửa sau nha môn Lễ bộ, trực tiếp ngồi xe về phủ, dọc đường không dừng lại, cũng không có đi phủ đệ của ai.

Lý Long Cơ khoát tay áo:

- Đi Vạn Niên huyện truyền khẩu dụ của trẫm, nhanh chóng xua tan đám sĩ tử này, không được tiếp tục ở lại nơi đó càn quấy, nói cho bọn chúng biết, giải tán như vậy, chuyện cũ trẫm sẽ bỏ qua, nếu không, tất nhiên nghiêm trị không tha.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-295)


<