Vay nóng Homecredit

Truyện:Đại Đường Tửu Đồ - Hồi 047

Đại Đường Tửu Đồ
Trọn bộ 295 hồi
Hồi 047: Ngũ Lương Ngọc Dịch
4.00
(một lượt)


Hồi (1-295)

Siêu sale Shopee

Trở lại Dương gia đã là lúc giữa trưa. Dưới ánh mặt trời chói chang, thiếu nữ Ngọc Hoàn đang lo lắng dựa vào cửa nhìn về phía con đường trước cửa viện. Đến khi Tiêu Duệ đi tới, tim Ngọc Hoàn đã nhảy lên tận cổ mới hạ xuống, đi lên đón.

Tiêu Duệ ngạc nhiên:

- Ngọc Hoàn, trời nắng như vậy, nàng không ở trong nhà nghỉ ngơi, chạy ra cửa làm gì?

Nghe được lo lắng của thiếu nữ, Tiêu Duệ không khỏi phì cười, chỉ chỉ vào cái trán trắng nõn của nàng. Tiêu Duệ vừa cầm tay thiếu nữ dắt nàng vào viện, vừa nghe thiếu nữ nói với giọng buồn bã. Khi hắn nghe nói bởi vì thiếu nữ nói Dương tam tỷ mấy câu, Dương tam tỷ dỗi ôm đứa nhỏ, cầm túi đi về nhà, một đường không quay đầu lại. Dù Tú Nhi khuyên như thế nào cũng không có tác dụng.

Kể hết, thiếu nữ ngẩng khuôn mặt xinh đẹp, mắt ngân ngấn nước, buồn bã nói:

- Tiêu lang, chàng nói nô có phải đã nói Tam tỷ quá nặng không? Nô cảm thấy, Tam tỷ....

Tiêu Duệ thở dài một tiếng:

- Ngọc Hoàn, nàng quá thiện lương, nàng không sai. Ta thấy tính cách Tam tỷ phải thu liễm một chút nếu không tương lai sẽ rất thiệt thòi. Được rồi, lát nữa chúng ta đến chỗ Tam tỷ, khuyên nàng quay lại là được.

Sáng hôm sau, Dương Quát sáng sớm đã đến Dương gia, mang theo Mã Nhị đi ra đường tìm địa điểm thích hợp mở tửu phường. Dương Quát sinh sống ở Thục Châu nên muốn tìm một chỗ như vậy cũng không có gì khó. Sau một buổi sáng, hắn và Mã nhị tìm được một nhà ở trên con phố phía tây bắc.

Dương Quát có tiền Tiêu Duệ đưa cho, cũng coi như là người có tiền. Nhưng thanh niên hiền hậu mà từng trải vẫn mặc cả giá với chủ nhà, đến khi chủ nhà không chịu được nữa mới gật đầu cười dài lấy ra tám mươi quan tiền mua ngôn nhà này.

Dương Quát và chủ nhà ký giao kèo, đến nha môn làm mấy thủ tục mua bán nhà, lúc trở lại Dương gia thì đã nhận được tin tức Tiêu Duệ đã sớm sai Mã Nhị lên phố đặt một tấm thiếp vàng tửu phường Tửu đồ.

Tất cả công tác chuẩn bị mở tửu phường đều giao cho Dương Quát. Hắn là người địa phương, Dương gia lại là tộc lớn trong Thục Châu, xử lý việc này có lẽ không có gì khó. Mà bản thân Tiêu Duệ hai ngày nay đang cân nhắc về tửu phường. Từ sau khi uống rượu Tạp lương xuân trong quán ăn dọc đường đó, trong lòng Tiêu Duệ liền dấy lên một suy nghĩ muốn làm rượu ngũ lương.

Rượu ngũ lương ở xã hội hiện đại là loại rượu trắng nổi tiếng, có lịch sử khá lâu đời ở Kiếm Nam đạo. Tiêu Duệ biết, Tạp Lương Xuân Tửu trong Kiếm Nam Thục hẳn là hình thức ban đầu của rượu ngũ lương. Theo Tửu Kinh ghi lại, tửu phường Gia tộc Diêu thị ở Nghi Tân nấu ra Tạp Lương Tửu, dùng năm loại lương thực ngô, gạo, gạo nếp, hạt cao lương, kiều mạch trộn vào nhau mà ủ. Đến năm 1368 sau công nguyên, năm đầu đời Minh, Trần gia ở Nghi Tân kế thừa sản nghiệp Diêu thị, tổng kết ra Trần thị bí phương, rượu Ngũ Lương mới chính thức ra đời.

Cách làm rượu Ngũ Lương, Tiêu Duệ tự nhiên nghe nhiều nên thuộc. Hơi sửa đổi kỹ thuật nấu rượu Ngũ Lương một chút, ví dụ như lúc lên men bởi vì không có thiết bị công nghiệp hiện đại như vậy chỉ có thể kéo dài thời gian một chút. Lại ví dụ vì trộn lẫn năm loại nguyên liệu lên men thành công, cần phải đun nấu thật kỹ, hòa làm một thể ở mức lớn nhất, nếu không Ngũ Lương nấu ra sẽ có mùi lạ, ít nhất vị rượu sẽ không thuần khiết.

Cúi xuống bàn, trải qua mấy ngày "nghiên cứu và thảo luận" nhiều lần đắn đo, Tiêu Duệ rốt cuộc đặt tên loại rượu mới của tửu phường là Ngũ Lương Ngọc Dịch. Chỉ cần trải qua thực tế, trong mỗi khâu trong quá trình làm rượu, căn cứ theo tình huống cụ thể tiến hành chỉnh sửa, thí nghiệm vài lần, làm ra Ngũ Lương Ngọc Dịch độc đáo hẳn không phải mơ ước xa vời.

Nhưng đang lúc hắn rất kích động chạy đến Thục Châu tửu phường Tửu đồ đang tiến hành giai đoạn "bố trí thiết bị", chuẩn bị lập tức tiến vào nấu thử rượu, lại bị Dương Quát cho một gáo nước lạnh vào đầu.

Dương Quát nghe xong Tiêu Duệ nói về làm rượu từ nguyên liệu hỗn hợp, ngây người một lát rồi nhỏ giọng nói:

- Muội phu Tiêu gia, gạo, gạo nếp, hạt kiều mạch ở Thục Châu có rất nhiều. Nhưng hạt cao lương và ngô là thứ gì? Đây là lần đầu tiên Dương Quát nghe nói đến.

Tiêu Duệ giật mình, thầm mắng mình đắc ý quên hết mọi việc, hoàn toàn quên ở thời đại này hai loại cao lương và ngô còn chưa trồng ở Trung Quốc. Cây ngô xuất xứ từ Châu Mỹ, du nhập vào Châu Á năm 1492 sau khi Columbus phát hiện ra Châu Mỹ. Đối với người đời Đường mà nói, cây ngô không chỉ chưa từng thấy, mà cũng chưa từng nghe ai nhắc đến.

Như vậy thì làm sao bây giờ? Quả nhiên là một chuyện làm người ta đau đầu.

Dùng cây nông nghiệp khác thay thế? Tiêu Duệ nhíu mày lắc đầu. Hắn biết rõ rượu Ngũ Lương sở dĩ trở thành rượu Ngũ Lương tất cả phụ thuộc vào việc lựa chọn năm ngoài nguyên liệu này. Trải qua hàng trăm năm lịch sử tích lũy và kinh nghiệm, nguyện liệu đã xác định ở năm loại này mà không phải cây công nghiệp nào khác, điều này không phải không có lý do. Chỉ có năm loại nguyên liệu này mới có thể dung hợp hoàn mỹ trong quá trình làm rượu lên men, đạt đến công hiệu tuyệt diệu khiến năm loại hương vị hòa hợp thành một thể. Đổi sang nguyên liệu khác, còn được kêu là rượu Ngũ Lương sao?

Lúc này Tiêu Duệ thực ra có hai sự lựa chọn. Thứ nhất làm rượu Thanh Hương Ngọc Dịch ở tửu phường Tửu đồ Thục Châu, loại rượu này nếu thành công sản xuất trên quy mô lớn ở Thục Châu, tất nhiên có thể bổ sung với tửu phường Tửu đồ Lạc Dương. Thứ hai căn cứ các loại đặc sản và phong cách làm rượu ở Thục mà cải tiến thành một cách làm rượu mới. Tuy rằng không đạt đến mức hình thành phong cách riêng như Thanh Hương Ngọc Dịch, nhưng lại đơn giản hơn, tiêu thụ dễ dàng, kiếm được tiền nhanh hơn.

Nhưng thật ra hai con đường này Tiêu Duệ đều không muốn đi đường nào. Hắn đam mê làm rượu gần như trời sinh. Đối với hắn mà nói, trở lại Đại Đường nấu rượu vừa là làm giàu, nhưng đồng thời cũng là khiêu chiến bản thân. Dựa vào mình là người xuyên việt cùng với năng lực tửu đồ siêu cấp của hiện đại, thúc đẩy ngành rượu Đại Đường phát triển. Nếu chỉ vì sinh sống mà làm rượu, Tiêu Duệ thà rằng buông tha không thèm làm rượu.

Dặn Dương Quát tiếp tục "đào" thợ làm rượu của các tửu phường Thục Châu khác, tiếp tục công tác chuẩn bị. Tiêu Duệ buồn bực không vui ra khỏi tửu phường, đi về phía Dương gia.

Đi theo dòng người, thiếu niên đi trên con đường xa lạ mà quen thuộc ở Thục Châu. Thành Thục Châu cũng không lớn. Không ít dân chúng Thục Châu khá chất phác đều biết con rể Dương gia đến từ Lạc Dương, ra tay hào phóng, nhất là đám tiểu thương trên đường. Mấy hôm nay con rể Dương gia không ngừng mua đồ cho nhà mẹ vợ, rất nhiều người trong bọn họ đều đã mang hàng đến Dương gia.

Vừa đi, vừa đáp lời những người Thục Châu xa lạ chào mình, thiếu niên dần bình tĩnh lại. Chẳng qua chưa đi được bao xa, chợt nghe một tiếng thét chói tai ở cách đó không xa truyền tới, nghe ra được đó là giọng của một nữ nhân.

Tiêu Duệ theo đám người chạy vội về phía đó, thấy trước cửa một tửu quán, một phụ nhân mặc chiếc váy cũ nát, mặt mày xanh xao đầu tóc rối bời đang ngồi trên mặt đất, nước mắt nước mũi chảy xuống, ôm chặt một chiếc bao màu hồng trước ngực.

*****

Một nam tử dáng người khôi ngô cao lớn đứng trước mặt phụ nhân, chỉ tay vào nàng chửi ầm lên:

- Xú bà nương, mau cút về cho lão tử, đừng ra đây làm mất hết thể diện.

- Dương Chiêu, ngươi lại đánh bà nương sao? Ngươi là một nam tử thận cao năm thước, sao lại vô liêm sỉ như vậy. Chính mình không ra gì, uống say thua tiền lại trún giận lên lão bà và đứa nhỏ sao?

- Dương Chiêu, đi chết đi!

Phụ nhân đó chính là bà nương Tôn thị của Dương Chiêu.

Bên tai truyền đến tiếng căm phẫn tận cõi lòng hoặc là những lời châm chọc của người xung quanh, Tiêu Duệ nhíu mày nhìn Dương Chiêu một cái, trong lòng đúng là càng thêm căm ghét hắn mấy phần. Tiêu Duệ coi thường nam nhân dựa vào nữ nhân mà kiếm cơm, hắn càng căm hận nam nhân hơi động chút là đánh nữ nhân. Cũng bắt đầu từ lúc này, Dương Chiêu đã "chết" hoàn toàn trong lòng Tiêu Duệ.

Thoạt nhìn, vợ chồng Dương Chiêu đấu võ thường hay diễn ra, hàng xóm nhìn quen rồi. Những lời châm chọc mặc dù quanh quẩn xung quanh nhưng không có một ai tiến lên ngăn cản Dương Chiêu.

Dương Chiêu hung ác cúi người xuống đoạt bọc nhỏ trong lòng phụ nhân. Tôn thị liều mạng ôm thật chặt, trong miệng gào khóc:

- Đáng chết, ngươi không thể cướp thứ này của ta...

Dương Chiêu tức giận trừng mắt, thấy Tôn thị làm mất hết thể diện của mình trước mặt mọi người càng thêm tức giận, dùng sức co mạnh, xé toang bao nhỏ trong lòng Tôn thị ra. Một chiếc áo lót trẻ em cũ kỹ, mấy chục văn tiền leng keng lăn trên mặt đất. Tôn thị không để ý đến chiếc áo rơi xuống mặt đất, nước mắt trào ra, liều mạng đi nhặt những đồng tiền rơi trên mặt đất. Nhưng lại bị Dương Chiêu đạp mạnh một cái, hét lên thảm thiết ngã xuống đấ, cả người run rẩy, vô lực và đau khổ nhìn Dương Chiêu nhặt từng đồng tiền lên nhét vào túi. Một đồng tiền lăn tròn trong nháy mắt dừng trước một đôi giày nữ màu lam. Dương Chiêu lao tới, đang định nhặt lên thì thấy chiếc giày nữ dẫm đồng tiền xuống chân.

Dương Chiêu đang định chửi người nhưng lại nghe một giọng nữ chua ngoa mà quen thuộc hét lên đầy giận dữ:

- Dương Chiêu, đồ súc sinh nhà ngươi. ngươi ngoài việc ăn hiếp chị dâu Tôn thị ra còn có thể làm được gì nữa?

Dương Chiêu ngẩng đầu lên thì thấy Dương tam tỷ hai tay chống hông, phẫn nộ đứng đó. Chiếc váy màu tím nhạt bó sát người làm nổi bật dáng người đầy đặn xinh đẹp, chiếc váy hõm sâu lộ ra một mảng tuyết trắng, cổ đeo một chuỗi trân châu. Đây là lễ vật mà Ngọc Hoàn mua tặng nàng.

Dương Chiêu sửng sốt một chút, miễn cưỡng nở nụ cười, trong lòng lại thầm mắng:

"Đồ kỹ nữ xấu xa, bây giờ lại ra vẻ ta đây, nhìn cách ăn mặc này đúng là biết khoe khoang. Cô có gì giỏi, không phải tìm được một thằng muội phu có tiền sao?"

Thấy Dương tam tỷ đứng đó, Tôn thị bò dậy từ mặt đất, túm chặt lấy váy Dương tam tỷ, khóc lóc kể lể như người bị tâm thần:

- Tam tỷ, tên chết tiệt này muốn ép hai mẹ con ta vào bước đường cùng. Hắn cả ngày uống rượu đánh bạc, trong nhà không còn một chút gạo, hai đứa bé đói không chịu nổi. Nô lúc nãy mới mặt dày về nhà mẹ đẻ, xin được mẹ và huynh đệ trong nhà mấy chục văn tiền, chuẩn bị mua gạo nấu cơm cho bọn nhỏ. Nhưng tên đáng chết này lại cướp tiền đi uống rượu.

Dương tam tỷ nhíu mày, cúi người nâng Tôn thị dậy, an ủi hai tiếng, rồi trừng mắt nhìn Dương Chiêu, tức giận nói:

- Dương Chiêu, ngươi có còn là nam nhân nữa không? Bà nương và đứa nhỏ không có gì ăn, ngươi ở ngoài suốt ngày uống rượu, đánh bạc. Đây là tiền chị dâu Tôn thị mang từ nhà mẹ đẻ về, chuẩn bị mua gạo cho bọn nhỏ ăn. Ngươi là đồ súc sinh, mau trả lại cho chị dâu."

Một đám người vây xem, có già có trẻ, có nam có nữ, trong đó có tộc nhân Dương thị. Nhưng cả đám người đông thế này mà chỉ đứng xem mà thôi, chỉ có một nữ nhân đứng ra, Tiêu Duệ không khỏi cảm thấy có chút tức cười.

Dương Chiêu trừng mắt một cái, xì một tiếng đầy khinh miệt:

- Con nữ nhân thối tha, quản mẹ ngươi à? Đừng có quản đến chuyện trong nhà ta. Mau về quyến rũ muội phu của ngươi đi, không biết chừng còn có thể kiếm được mấy món trang sức ra ngoài khoe khoang.

Dương tam tỷ nghe vậy mặt đỏ bừng lên, trong cơn tức giận tiến lên một bước, không ngờ tát mạnh Dương Chiêu một cái.

Bốp! Dương Chiêu ngạc nhiên ôm quai hàm lảo đảo lùi lại một bước, rít lên:

- Kỹ nữ thối tha, bát bà nương, ngươi muốn chết à?

Dương tam tỷ cười lạnh nói:

- Súc sinh.

Đám người vây xem vỗ tay khen ngời, tiếng hoan hô và diễu cợt không ngừng vang lên. Tiêu Duệ chán ghét nhìn xung quanh, đẩy mọi người ra đi vào trong, chỉ tay vào Dương Chiêu, trầm giọng nói:

- Dương Chiêu, nam nhi đã không thể nuôi vợ con, cả ngày say rượu bài bạc, ngươi có biết xấu hổ hay không?

Dừng lại một chút, Tiêu Duệ lấy ra một tờ ngân phiếu mười quan tiền, trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, đưa cho Tôn thị đang khóc lóc:

- Đây là mười quan tiền, chị dâu cầm về mua gạo nấu cơm cho đám nhỏ, không nên để ý đến súc sinh không nhân tính Dương Chiêu này. Ngươi nhớ kỹ cho ta, đây là tiền cứu mạng mà ta đưa cho chị dâu và đám nhỏ. Nếu ngươi dám động vào một ngón tay ta sẽ cho ngươi chết, không tin ngươi cứ thử xem.

Giọng nói lạnh giá của Tiêu Duệ như một thanh đao chui vào tai Dương Chiêu. Nam tử cao lớn há hốc mồm, nhìn thiếu niên khí thế nghiêm nghị đứng đó, cuối cùng chán nản trốn vào tửu quán bên đường. Đám người vây xem nhỏ giọng than thở con rể Dương gia hào phóng, rồi tan đi.

Tôn thị quỳ rạp xuống trước mặt Tiêu Duệ, cảm kích không nói nổi thành lời.

Dương tam tỷ vội vàng nâng nàng dậy, an ủi hai tiếng rồi giục nàng mau đi mua gạo mang về. Tôn thị không ngừng cảm tạ rồi rời đi. Tam tỷ nhìn tiểu lang quân trước mặt, buồn bã nói:

- Muội phu ra tay hào phóng thật. No gia muốn muội phu cho Quát đệ đệ mấy van tiền, muội phu lại quá keo kiệt.

Tiêu Duệ cười một tiếng đi tới:

- Tam tỷ, tỷ hiểu lầm ta. Tỷ có thể không biết, Quát huynh bây giờ đã không làm thuê cho tửu phường Gia Cát gia nữa...

Nghe nói hắn muốn mở tửu phường ở Thục Châu, do Dương Quát quản lý. Thông minh như Dương tam tỷ đương nhiên rất nhanh hiểu ra dụng tâm của Tiêu Duệ. Lại nghĩ đến Tiêu Duệ sau khi vào Thục Châu giúp Dương gia rất nhiều. Thiếu phụ quyến rũ lập tức trở nên kích động, mắt sáng rực lên, quên hết đây đang là trên đường, không ngờ vươn cánh tay trắng mịn ra, nhẹ nhàng cầm tay Tiêu Duệ.

- Muội phu, ta nên cảm ơn muội phu như thế nào đây?

Khuôn mặt thiếu phụ càng lúc càng quyến rũ, xuân sắc hiện rõ trong mặt. Tiêu Duệ nhướng mày, vội vàng rút tay ra, lui lại một bước, cố gắng dùng giong nói dịu dàng:

- Tam tỷ, Ngọc hoàn mua một ít trang sức, tỷ không ngại thì đến nhìn xem, chọn vài món.

Nói xong tiêu Duệ vội vàng nhanh chân bước đi. Phía sau còn truyền đến giọng nói Thục đầy ngọt ngào của Dương tam tỷ:

- Hảo muội phu, nô muốn muội phu mua tặng nô cơ!

*****

Thục Châu Kiếm Nam xuân tửu phường là một chi nhánh của Ích Châu, Kiếm Nam Xuân cũng chính là một phân hiệu. Nhà Gia Cát lấy kinh doanh vải gấm Tứ Xuyên và lá trà là nghiệp chính còn nấu rượu chẳng qua chỉ là nghề phụ mà thôi. Ích Châu Kiếm Nam Xuân là một trong những sản nghiệp của nhà Gia Cát ở đất Thục, mà Thục Châu Kiếm Nam Xuân chẳng qua chỉ là một bộ phận nhỏ trong tửu phường khổng lồ Ích Châu Kiếm Nam Xuân đó. Đối với Ích Châu Kiếm Nam Xuân mà nói, bọn họ rất coi trọng thị trường khổng lồ bên ngoài Kiếm Nam, nếu thiết lập chi nhánh tửu phường ở Trung Nguyên thì còn được coi trọng chứ những chi nhánh ở đất Thục như Thục Châu Kiếm Nam Xuân tửu phường, do quá gần Ích Châu tổng phường, nên địa vị có phần kém hơn. Đương nhiên có thì cũng tốt nhưng không có thì cũng chả sao. Cho nên, cái tửu phường bé nhỏ như thế thì chỉ có những người thấp cổ bé họng của họ Gia Cát đứng kinh doanh mà thôi.

Gia Cát Liên ở trong tộc Gia Cát chính là một kẻ như vậy. Hắn với Gia Cát gia chủ Gia Cát Khổng Phương là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng trong xã hội đề cao sự tôn nghiêm của đẳng cấp và gia pháp của gia tộc này, cùng một cha sinh ra thì chả nói lên được vấn đề gì cả. Cái chính là địa vị của mẹ mình. Gia Cát Khổng Phương là con vợ cả còn Gia Cát Liên chẳng qua chỉ là kết quả do Gia Cát gia chủ tiền nhiệm trong một cơn say rượu dan díu với thị nữ. Bởi vậy nếu so sánh về địa vị với Gia Cát Khổng Phương thì có thể nói là một bên gà rừng, một bên là phượng hoàng. Có lẽ vì từ nhỏ đã bị đàn áp nên tính tình của Gia Cát Liên càng ngày càng yếu đuối, vẫn nép mình dưới cái bóng của huynh đệ. Cho đến khi hắn được mười tám tuổi cưới vợ lập thất, Gia Cát Khổng Phương nể mặt cha mình mới mở ra chi nhánh Thục Châu Kiếm Nam Xuân tửu phường giao cho Gia Cát Liên quản lý. Trên thực tế, chẳng khác gì đày hắn đến toà thành nhỏ Thục Châu cách Ích Châu mấy chục dặm.

Ba anh em nhà Gia Cát, trong đó Gia Cát Khổng Phương quản lý toàn bộ sản nghiệp nhưng các hoạt động cụ thể thì do nhị đương gia Gia Cát Minh coi sóc. Gia Cát Minh này làm việc phi thường khôn khéo, có thể nói là một thương nhân thiên tài. Dưới sự quản lý của hắn, sản nghiệp khổng lồ của nhà Gia Cát ngày càng phồn vinh hưng thịnh, hắn trở thành trợ thủ đắc lực nhất của Gia Cát Khổng Phương. Đáng tiếc, trời già ghét kẻ có tài. Đầu năm ngoái, Nhị đương gia của nhà Gia Cát vướng bệnh nằm liệt giường, suốt ngày cứ nằm ngủ li bì trên giường. Nhiều danh y của Ích Châu đến khám bệnh cả nữa ngày trời cũng không tìm ra được Gia Cát Minh này rốt cuộc là mắc phải quái bệnh gì. Chỉ biết chắc một điều, Gia Cát Minh xem như là một kẻ vô dụng.

Gia Cát Minh lâm bệnh khiến cho tất cả sự vụ liên quan đến sản nghiệp nhà Gia Cát trút hết lên đầu gia chủ Gia Cát Khổng Phương, khiến Gia Cát gia chủ một phen khốn khổ. Sức người luôn có hạn. Gia Cát Khổng Phương vừa xử lý nội vụ trong gia tộc vừa lo lắng cho cơ đồ sản nghiệp, làm suốt mấy tháng đã có phần chịu hết nổi. Mặc dù có con gái là Gia Cát Hương Ngọc phụ giúp nhưng Gia Cát Khổng Phương luôn thấy thiếu thốn, bởi vậy mới nhớ tới tam đệ của mình Gia Cát Liên. Tuy thân phận hắn hèn mọn nhưng dẫu sao năng lực cũng tạm được, chưa kể còn là con cháu nhà Gia Cát, cũng nên quay về Ích Châu chia sẻ bớt gánh nặng cho mình. Tin này đến Thục Châu khiến Gia Cát Liên vô cùng mừng rỡ, hắn sực nhớ cách đây không lâu, tiên sinh xem bói cho hắn đã đoán một quẻ, rằng rồi có ngày Gia Cát Liên hắn sẽ đổi đời.

Nhưng trước khi chuẩn bị dẫn theo vài tiểu nhị tâm phúc thu thập hành lý trở về Ích Châu, Gia Cát Liên muốn nghe ngóng về một tên tiểu nhị xin nghỉ việc tên là Dương Quát. Vốn, một tên tiểu nhị xin nghỉ việc không phải là chuyện gì to tát, nhưng Gia Cát Liên nghe nói, ngay hôm sau khi nghỉ việc, Dương Quát đã thành lập một tửu phường có tên là Tửu Đồ. Hành động này của Dương Quát khiến Gia Cát Liên hết sức tò mò mà cái tên Tửu Đồ lại khiến cho hắn chấn động. Lạc Dương Tửu Đồ Tiêu Duệ với Thanh Hương Ngọc Dịch danh tiếng lan xa, tuy không đến mức truyền tụng khắp hang cùng ngõ hẻm của đất Thục, nhưng phàm những người trong ngành sản xuất rượu như Ích Châu Kiếm Nam Xuân và các đồng nghiệp đều đã nghe qua cái tên Lạc Dương Tửu Đồ này. Nhất là không lâu sau khi Thanh Hương Ngọc Dịch được tung ra thị trường Ích Châu, giới quý tộc và những người nấu rượu đều truyền bá cho nhau những sự tích về Tửu Đồ Tiêu Duệ này, ví như tài thơ sánh ngang Lý Đỗ, nghe hương đoán rượu, Ẩm trung tam tiên ca vân vân và vân vân..

Sau khi tìm hiểu, Gia Cát Liên lập tức bỏ luôn ý định quay về Ích Châu. Hắn thật không ngờ, chính mình cách đây vài ngày còn bàn luận về Lạc Dương Tửu Đồ, không ngờ người đó giờ đã xuất hiện ở cạnh mình, lại còn mở tửu phường ở Thục Châu nữa. Nghĩ tới nghĩ lui, người con thứ xuất của dòng họ Gia Cát, em của Gia Cát gia chủ, Gia Cát Liên ba mươi sáu tuổi quyết định đến Dương gia để gặp mặt vị thiếu niên thần kỳ trong truyền thuyết này.

Lúc Gia Cát Liên dẫn theo hai tuỳ tùng đến Dương gia, Tiêu Duệ đang đi dạo quanh viện, vắt óc suy nghĩ cách cải tiến chất rượu. Hắn cứ dạo qua dạo lại quanh gốc cây già khiến cho Dương tam tỷ đang đứng ở cửa phòng cũng phải đưa mắt nhìn theo Tiêu gia muội phu đang trầm lặng, ánh mắt âu yếm cũng theo sát thân ảnh của hắn mà quay tới quay lui quanh gốc cây già. Ở sau lưng nàng, ánh mắt của Ngọc Hoàn dần trở nên phức tạp. Mấy ngày nay, chút tâm tư thầm kín của Dương tam tỷ làm sao có thể qua mắt thiếu nữ thông minh này, bởi vậy lòng nàng mâu thuẫn đến cực độ. Nàng do dự, không biết có nên đối mặt nói chuyện thẳng thắn với Dương tam tỷ một lần để cho tỷ hiểu, tỷ với Tiêu lang hoàn toàn không có khả năng đến với nhau, nên chút rung động này cũng nên để cho lụi tàn như nến trước gió. Nhưng hoàn cảnh của Tam tỷ cũng rất đáng thương, Ngọc Hoàn buồn bã nghĩ.

Đã nhiều lần, lời nói đã đến môi nhưng nàng lại nuốt vào. Cuối cùng, Ngọc Hoàn quyết định sẽ thương lượng với mẫu thân, để cho Dương tam tỷ xuân tâm chợt động này đi tái giá. Đây là thời kỳ Đại Đường thịnh vượng, dân chúng đông đảo, sung túc, chuyện quả phụ tái giá hay nam nhân cưới thê thiếp là chuyện quá đỗi bình thường, không có gì kỳ quái cả. Trong viện, Tiêu Duệ vẫn đang đi lòng vòng. Bên khung cửa, lòng dạ của hai người thiếu nữ Ngọc Hoàn và thiếu phụ Tam tỷ cũng lòng vòng theo.

- Tiêu gia muội phu, Gia Cát đương gia muốn gặp ngươi.

Dương Quát vội vã đi đến, vừa đi vừa kêu lớn. Người thanh niên hồn hậu chất phác này đang bận rộn công việc ở tửu phường, chợt ông chủ cũ đến nói nhờ hắn giúp đỡ để gặp mặt Tiêu Duệ. Cự tuyệt không được, Dương Quát đành phải đích thân đưa Gia Cát Liên đến Dương gia.

- Ồ. Gia Cát đương gia ư?

Tiêu Duệ lập tức phản ứng,

- Là ông chủ của Kiếm Nam Xuân?

- Đúng rồi. Tiêu gia muội phu, Gia Cát đương gia nói chung cũng là người tốt đấy.

Dương Quát gật đầu rồi nói thêm một câu. Gia Cát Liên tính tình hiền lành, đối đãi với tửu công tiểu nhị trong tửu phường cũng tương đối hào phóng cho nên trong lòng Dương Quát, Gia Cát Liên này là người tốt, ừm, không có nhiều bản sự đúng là người tốt.

- Mời ông ta vào đi.

Tiêu Duệ khẽ rũ tay áo, quay đầu bước vào phòng khách, đang đi bỗng quay lại nói với Dương Quát:

- Quát huynh, sau này cứ gọi ta là Tử Trường. Cách xưng hô Tiêu gia muội phu này thật sự bất nhã.

Dương Quát ngẩn ra một lúc rồi vỗ vỗ gáy mình cười ha hả, vội ra cửa mời Gia Cát Liên vào, đích thân mình dẫn hắn vào phòng khách của Dương gia.

*****

Tiêu Duệ thần sắc bình tĩnh, mục quang thản nhiên như nước nhìn ông chủ của Thục Châu Kiếm Nam xuân tửu phường Gia Cát Liên đang bước từng bước cẩn thận vào sảnh đường. Trên khuôn mặt của người trung niên này ẩn hiện nét cẩn thận chợt có chợt không, bộ dáng này thật sự có chút khiến Tiêu Duệ bất ngờ. Dòng họ Gia Cát dù gì là cự phú đất Thục, một trong tứ đại thế gia thương nhân của Đại Đường. Tuy rằng thời này địa vị của thưong nhân không được xem trọng lắm nhưng nhìn chung đối với giới quan lại quý tộc, thương nhân không là cái gì còn với bách tính phổ thông, thương nhân vẫn là một đỉnh núi sừng sững. Dù sao, từ xưa đến nay, kẻ có tiền đầu vẫn ngẩng cao hơn một chút. Nhưng lúc này khí chất của Gia Cát Liên rất bình thường, thậm chí có vài phần câu nệ yếu đuối không giống như một kẻ lăn lộn chốn Thương trường mà ngược lại giống một tên tiểu nhị thận trọng. Nếu không phải ông ta mặc quần áo hoa lệ, bên hông buộc một vật trang sức làm từ ngọc Hoà Điền, chắc Tiêu Duệ nghĩ đó là tiểu nhị của Kiếm Nam xuân tửu phường.

- Tiêu công tử.

Gia Cát Liên tươi cười, chắp tay nói:

- Đại danh Lạc Dương tửu đồ Tiêu công tử, Gia Cát Liên ngưỡng mộ đã lâu.

- Ồ..

Tiêu Duệ ngẩn ra, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ tên của mình cũng dã truyền đến đất Thục này sao? Không thể nào. Hắn nhìn vẻ mặt của Gia Cát Liên đang thành thật tươi cười, trong lòng không khỏi có chút xấu hổ, vội chắp tay đáp lễ, cười đáp:

- Gia Cát đương gia quá khen, Tiêu Duệ chỉ là một tên tiểu tử mê rượu mà thôi, không dám nhận, không dám nhận.

Gia Cát Liên lắc đầu liên tục,

- Tiêu công tử không cần phải khiêm tốn. Thanh Hương Ngọc Dịch mới đưa ra ở thị trường Ích Châu đã khiến toàn thành chấn động. Mỹ tửu Phiêu Hương thành, Ẩm trung tam tiên, danh tiếng tài tử tửu đồ đã sớm lan truyền khắp Ích Châu rồi. Mấy ngày nay Gia Cát Liên nghe nói các đại thương nhân đều đã khởi hành đi Lạc Dương để đặt hàng rồi đó.

Tiêu Duệ ngạc nhiên, thầm khen một tiếng, Tôn Công Nhượng này quả là có thủ đoạn, không ngờ chỉ có mấy tháng ngắn ngủi hắn đã đưa Thanh Hương Ngọc Dịch xâm nhập thị trường đất Thục. Nếu Ích Châu đã có thị phần thì thuận lý thành chương mà nói, Thanh Hương Ngọc Dịch cũng đã có mặt ở khắp các châu, phủ của Đại Đường rồi. Nghĩ đến đây, hắn mỉm cười, dường như đã mơ hồ đoán được ý định đến đây của Gia Cát Liên.

Quả nhiên, sau khi hai người ngồi xuống uống chén trà hàn huyên dăm ba câu, Gia Cát Liên đã khéo léo chuyển đề tài sang chuyện tửu phường. Hắn đặt chén trà trong tay xuống, ghé đầu sát vào rồi nói:

- Tiêu công tử, nghe nói ngài có ý định mở tửu phường ở Thục Châu?

Tiêu Duệ gật đầu đáp:

- Quả có ý vậy.

Trong mắt Gia Cát Liên loé lên một tia cuồng nhiệt, nuốt nước bọt:

- Tiêu công tử định sản xuất Thanh Hương Ngọc Dịch tại tửu phường ở Thục Châu này sao?

Tiêu Duệ vẫn tươi cười, vẻ mặt thản nhiên không đổi trả lời:

- Không phải vậy.

....

.....

Gia Cát Liên thử thăm dò nói ra ý định của mình nào ngờ lời vừa dứt môi đã bị Tiêu Duệ thẳng thừng cự tuyệt. Tuy Tiêu Duệ có ấn tượng rất tốt về Gia Cát Liên nhưng hắn đã có hiệp nghị với Tôn Công Nhượng, sau này phàm bất kỳ loại rượu gì do mình nấu thành đều phải qua cửa của Tửu Đồ tửu phường, từ Tôn gia mới có thể đưa vào kinh doanh, sao có thể lật lọng cho được? Chuyện nói mà không giữ lời này, Tiêu Duệ nhất định không làm. Tuy Tiêu Duệ thành lập tửu phường ở Thục Châu, giao cho Dương gia quản lý nhưng bất kỳ tửu phường nào có cắm cờ hiệu của Tửu Đồ tửu phường, Dương gia chỉ có quyền kinh doanh còn quyền sở hữu vẫn thuộc về hai nhà Tôn Tiêu. Nói cách khác, cả đời này Tiêu Duệ chỉ hợp tác với một người đó là Tôn Công Nhượng, đó là lời hứa của hắn, vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.

Gia Cát Liên thất vọng rời đi. Nếu có thể đạt thành hiệp nghị hợp tác với Tiêu Duệ, tất nhiên địa vị của hắn ở Gia Cát gia tộc sẽ tăng lên rất nhiều. Đó là động lực khiến hắn muốn trước khi trở về Ích Châu phải đạt được vụ làm ăn này, muốn chứng tỏ cho Gia Cát Khổng Phương thấy rằng, Gia Cát Liên này cũng không phải là phường giá áo túi cơm. Nhưng Tiêu Duệ lại gạt phăng thành ý và điều kiện hậu đãi của hắn. Hắn nghĩ mãi mà không rõ, nếu Tiêu Duệ muốn phát triển ở đất Thục thì hợp tác với nhà Gia Cát sẽ có nhiều lợi ích, cớ sao Tiêu Duệ lại cự tuyệt? Chẳng lẽ... Gia Cát Liên giật mình, trước mắt bỗng hiện lên khuôn mặt một nam tử trung niên tao nhã, bất giác hai tay nắm chặt thành quyền.

*****************

- Nếp, gạo, cao lương, tiểu mạch, ngô..

Tiêu Duệ vẫn đi tới đi lui quanh gốc cây già trong viện của Dương gia, trong miệng lẩm bẩm

- Nên dùng cái gì để thay thế mới ổn đây?

- Hảo muội phu, ngươi ở đây than thở cái gì vậy?

Dương tam tỷ cẩn thận bưng một chén trà lạnh, vừa cười vừa đi tới, đưa cho hắn dịu dàng nói:

- Trời nóng, uống chút trà lạnh đi, nhìn xem ngươi kìa, đầu đầy mồ hôi rồi.

Dương tam tỷ không chút do dự rút khăn thơm trong ngực ra định chậm mồ hôi trên trán Tiêu Duệ. Cách đó không xa, Tú Nhi khẽ cau mày ho khan một tiếng. Trong lòng Dương tam tỷ hừ lạnh một tiếng, càng "dịu dàng" đưa tới, dùng khăn thơm của mình lau sạch mồ hôi trên trán Tiêu Duệ, sau đó quay lại liếc mắt thị uy với Tú Nhi rồi cười khanh khách. Bây giờ là mùa hè, tiết trời ở đất Thục khá oi bức. Dương tam tỷ mặc một chiếc áo lót mỏng manh, thân thể của nàng vốn đầy đặn lại cười khanh khách đến nỗi run cả người khiến cho hai bầu ngực căng tròn đẩy đưa như sóng cuộn. Dù sao tuổi thanh niên khí huyết cương cường, kể cả trải qua hai đời làm người như Tiêu Duệ cũng bị hành động của Dương tam tỷ làm cho sắc mặt ửng đỏ, trong lòng rung động. Hắn xấu hổ dứt ánh mắt ra khỏi bộ ngực núng nính muốn xé toạc áo lót mà nhảy ra của Dương tam tỷ, bưng chén trà quay người đi. Bỗng thấy Ngọc Hoàn từ xa đi tới, tay cầm một cái chén màu đỏ, môi hồng ríu rít gọi:

- Tiêu lang, nô gia bảo nhà bếp làm ít cháo kê cho chàng, chàng lại nếm chút nhé.

Tiêu Duệ ứng tiếng, giao chén trà lạnh cho Tú Nhi đang đứng gần đó, rồi bước đến cửa phòng nhận bát cháo kê trong tay Ngọc Hoàn. Hắn nâng chén cháo thổi vài hơi cho nguội bớt, định húp một ngụm nhỏ, đột nhiên nhìn chén cháo kê sềnh sệch màu vàng óng trong lòng chợt động. Ngọc Hoàn cười duyên, dùng cái thìa quấy nhẹ bát cháo rồi múc một muỗng đưa lên miệng Tiêu Duệ,

- Tiêu lang, để nô gia đút cho chàng nhé hi hi..

Nhìn cảnh tượng một đôi vợ chồng sắp cưới không quan tâm đến ai mà biểu diễn tình cảm ân ái triền miên, thêm vào đó phải ngậm đắng nuốt cay nhìn Tú Nhi đắc ý cố tình đem chén trà lạnh hắt xuống đất rồi liếc mắt nguýt mình. Dương tam tỷ ngẩn ngơ như kẻ si ngốc nhìn muội tử và muội phu của mình tình cảm thắm thiết, trong lòng nàng dấy lên nỗi hờn ghen chua xót, hốc mắt đỏ lên, dẫm chân tức tối, đá văng viên đá nhỏ dưới chân, quay mình đi một hơi vào nhà khiến cho đôi tình nhân đứng bên cửa cảm thấy một trận gió nóng vừa lướt qua. Trong lòng Ngọc Hoàn thở dài, môi son hé mở định nói điều gì nhưng rốt cuộc không thốt thành lời. Chỉ có điều vẫn âu yếm múc từng muỗng cháo đưa vào miệng Tiêu Duệ đang híp mắt hưởng thụ.

- Khách khách..

Tú Nhi cũng nhịn không được nữa phát một tiếng cười thanh thuý, bị Ngọc Hoàn trừng mắt liếc đành phải lấy tay bịt miệng, mặt thoáng đỏ bừng.

- Cháo kê này ngon lắm, rất ngon.

Tiêu Duệ đột nhiên mở to mắt, trong mắt hiện lên vẻ mừng rỡ cuồng nhiệt khiến cho Ngọc Hoàn hết sức buồn bực. Đúng là chủ nào tớ nấy.

*****

Uống xong một bát cháo kê Tiêu Duệ vội vàng đi ra cửa nhanh như một cơn gió. Ngọc Hoàn ngạc nhiên, đánh rơi cả cái bát trên tay, khiến những giọt cháo còn dính trong bát văng tung tóe.

Loại lương thực này là kê, cũng chính là cây lương thực chủ yếu của Trung Quốc cổ đại, cho nên thời nhà Hạ và nhà Thương mới được gọi là "văn hóa kê". Kê chịu hạn rất tốt, có rất nhiều loại, nam bắc đều có. Loại rượu cổ nhất của Trung Quốc cũng là làm từ kê. Đất Thục Châu này sản sinh ra loại kê vàng óng khiến Tiêu Duệ động linh cơ: Liệu có thể dùng kê thay ngô được không? Có thể dùng lúa mạch để thay thế hạt cao lương làm thành rượu Ngũ Lương được không?

Trên đường vội vã chạy tới phân nhánh của tửu phường Tửu Đô, hắn càng nghĩ càng hưng phấn: "Đúng rồi, ta làm Ngũ Lương Ngọc Dịch chứ không phải là rượu Ngũ Lương của đời sau, vì sao nhất định phải dùng nguyên liệu giống nhau? Vì sao phải để vị của rượu này và rượu Ngũ Lương là giống nhau?" Ngay từ đầu, hắn đã rơi vào chủ nghĩa dập khuôn.

Gạo, kê, kiều mạch, gạo nếp, lúa mạch.

Được Tiêu Duệ đích thân chỉ huy, Dương Quát dẫn vài tửu công dùng năm loại nguyên liệu nói trên phối hợp với nhau, cho vào nồi nấu, sau đó lại cho men tiểu mạch vào, tiến hành lên men. Để bảo đảm, Tiêu Duệ yêu cầu các tửu công làm Ngũ Lương Ngọc Dịch theo năm công thức phối chế khác nhau để lên men thí nghiệm, chờ sau khi lên men đầy đủ xong sẽ lựa chọn công thức phối chế nào tốt nhất thì dùng.

Vì sao phải phiền toái như vậy? Lúc trước đã nói, làm loại rượu gồm nhiều chủng loại lương thực thế này thì điều quan trọng nhất chính là làm sao có thể dung hợp hoàn mỹ chúng lại với nhau, nếu không hương rượu và phẩm chất sẽ kém cỏi rất nhiều. Nếu nhiều loại lương thực phối hợp với nhau mà không đem lại hương vị rượu ngon hơn so với một loại lương thực, vậy thì chẳng phải là vừa tốn công, vừa tự nâng cao giá thành làm rượu của mình sao?

Bây giờ là mùa hạ, nhiệt độ không khí khá cao, cho nen thời gian lên men cũng khoảng mười ngày. Để có thể khiến năm loại phối liệu lên men đầy đủ và có thể hòa với nhau làm một trong quá trình lên men, Tiêu Duệ cố ý dặn Dương Quát tăng thêm một ngày lên men nữa.

Đợi cho đủ thời gian lên men dự tính, Tiêu Duệ tự mình mở niêm phong của hũ đầu tiên. Vừa mở tầng giấy dầu dày ra, một mùi rượu nồng đậm vọt ra, trong đó còn chứa một mùi vị ngứa mũi nhè nhẹ. Tiêu Duệ không kìm nổi hắt xì thật mạnh, vẻ mặt vô cùng thất vọng không nói nên lời.

Dương Quát đứng ở sau lưng hắn, thật cẩn thận hỏi:

- Tiêu gia muội phu, thế nào?

Tiêu Duệ day mũi, thở dài một tiếng, lắc lắc đầu. Mùi rượu mặc dù nồng hơn, nhưng hương khí không đủ, vả lại lộn xộng, còn cách quá xa dự kiến của Tiêu Duệ. Tuy nhiên trong lòng hắn đã sớm có tư tưởng chuẩn bị, năm loại lương thực đều không có cùng đặc tính, cưỡng ép phối hợp với nhau lên men, rất có thể sẽ làm ra một loại hương vị quái lạ.

Chỉ khi phối hợp với nhau thực sự phù hợp, tương hỗ cho nhau chứ không "mâu thuẫn", mới có thể khiến ngũ lương hòa hợp nhất thể, lên men thành công. Nếu nói theo thuật ngữ làm rượu của xã hội hiện đại, đó là các loại nguyên liệu không có độ pH (1), phải tiến hành trung hòa độ pH từ những loại nguyên liệu bất đồng mới tính là thành công.

Hũ số một này chính là hũ mà Tiêu Duệ đặt nhiều tâm sức nhất, tự nghĩ rằng đó là công thức phối hợp tốt nhất. Hũ số một thất bại khiến hắn mất đi hứng thú mở những hũ tiếp theo. Dương Quát thấy hắn mất hứng thú liền chủ động tiến lên mở niêm phong của các hũ khác ra. Kết quả đều đúng như Tiêu Duệ dự kiến, thành quả lên men không khác biệt nhiều so với hũ số một, đều không đủ tiêu chuẩn để tiến hành quá trình ủ thứ hai.

Chỉ còn lại hũ cuối cùng, cũng chính là hũ số nắm. Tiêu Duệ đã không còn hy vọng gì, buồn bực quay người định rời đi. Nhưng hắn chưa đi được mấy bước, đột nhiên một làn hơi rượu nồng mà không chán như thể hữu hình bay vào lỗ mũi hắn. Hắn không kìm nổi co giật mũi mấy cái, trên mặt hiện lên thần sắc vui mừng như điên: trời ạ, thơm nức nồng đậm, thuần hậu thơm ngọt lâu dài, đúng là hương vị hỗn hợp này. Không sai, đúng là nó!

Tiêu Duệ đột nhiên xoay người, vội vã lao tới, đẩy Dương Quát ra, đi dạo quanh hũ số năm một vòng, hít thật sâu hương khí đã mong đợi từ lâu kia. Đợi cho tâm thần ổn định, hắn mới gãi gãi đầu, cảm thấy có chút buồn cười: phối phương của hũ số năm này chỉ để "làm nền", năm loại lương thực cứ thế chia đều cho vào. Đây là phối phương không phù hợp nhất, nhưng chính nó lại trở thành phối phương thành công. Quả thật là không có đạo lý gì cả!

Tiêu Duệ ngơ ngác ôm lấy hũ số năm, khuôn mặt tắm trong ánh nắng chiều đỏ như máu, trầm ngâm không nói. Các tửu công đã nhàm chán tản đi một bên, chỉ còn Dương Quát vẫn thành thật đứng ở phía sau lưng hắn, trên mặt cũng đầy vẻ hưng phấn. Dương Quát cũng là tửu công thâm niên ở Tửu phường, đương nhiên hiểu được hương rượu nhập vào tận tim phổi thế này nghĩa là gì.

Đột nhiên, Tiêu Duệ cúi đầu hỏi:

- Quát huynh, có phải nguyên liệu của hũ này được chưng trong thời gian ngắn nhất không?

Dương Quát gật gật đầu, có chút nghi hoặc hỏi:

- Tiêu gia muội phu, đây chẳng phải là làm theo ý ngươi nói sao? Chẳng phải ngươi đã nói bắt buộc phải chưng, chưng bao lâu tùy ý, xong thì cho vào trong hũ để ủ.

Tiêu Duệ cười ha hả, khóe miệng nhếch lên có vẻ cực kỳ buồn cười. Tiêu Duệ nằm mơ cũng thật không ngờ, "có tâm trồng hoa, hoa không nở, vô tình gieo liễu, liễu xanh um". Không thể ngờ vô ý nói một câu lại khiến thành công ngay lần thí nghiệm đầu tiên, tìm ra được phối phương độc nhất vô nhị của Ngũ Lương Ngọc Dịch!

Gạo, kê, kiều mạch, gạo nếp, lúa mạch mỗi loại chia đều, thời gian chưng không được vượt quá nửa canh giờ.

Từ khi mặt trời lặn cho đến khi màn đêm hoàn toàn buông xuống. Tiêu Duệ mới chậm rãi ngộ ra một đạo lý: thời gian chưng của năm loại lương thực này không thể dài quá, cũng không được trộn quá nhiều. Vì sao vậy? Đạo lý rất đơn giản, thời gian chưng quá dài, trong quá trình chưng, năm loại lương thực đã tiến hành "dung hợp" với nhau ở mức độ nào đó. Còn việc dung hợp bằng nhân lực với nhiệt độ cao thế này, trên thực tế là không có lợi cho việc lên men tự nhiên sau này.

Nghĩ thông suốt đạo lý này, Tiêu Duệ mỉm cười:

- Quát huynh, niêm phong cả năm hũ thêm lần nữa.

Dương Quát ngẩn ra, nhỏ giọng nói:

- Tiêu gia muội phu, đã hoàn toàn lên men rồi, còn niêm phong lần nữa làm gì?

- Lên men lần thứ hai, về sau còn phải lên men thêm lần thứ ba.

Tiêu Duệ liếc mấy tửu công đang quan sát mình từ xa, ghé vào tai Dương Quát nói nhỏ:

- Quát huynh, nhớ kỹ, chỉ có hũ số năm mới là phối phương đúng, những thứ khác đều vứt đi hết... Sau này, mỗi lần ủ thì huynh phải tự mình làm, tuyệt đối không được tiết lộ phối phương này ra ngoài. Huynh hiểu chưa?

Khuôn mặt đôn hậu của Dương Quát thoáng giật mình, hắn vội vàng gật đầu:

- Ta hiểu.

********

Ích Châu, Ngọa long sơn trang.

Mặc dù tên là "Ngọa Long sơn trang", nhưng kỳ thật đây chỉ là một khu nhà siêu cấp trong một tòa thành thị phồn hoa mà thôi. Ở đây có hơn ngàn gian nhà cửa phòng ốc, trước sau có tám mảnh sân, những căn nhà mái ngói cong vút kéo dài tưởng như liên miên bất tuyệt. Đình đài lầu các bài trí theo phong cách cực kỳ đặc biệt của nhà vườn Giang Nam. Đó chính là phủ đệ đã bao đời gây dựng, tích lũy mới được như vậy của Gia Cát Gia, thương nhân thế gia đất Thục.

Kỳ thật, trước kia Gia Cát gia không gọi là Ngọa Long sơn trang, mà chính do gia chủ đương nhiệm mấy năm trước xây dựng rầm rộ mới đổi tên như vậy. Đại khái lấy tên Gia Cát Khổng Minh để đặt tên cho phủ đệ, lại sửa tên mình từ Gia Cát Minh thành Gia Cát Khổng Phương, ra vẻ thể hiện sự tôn kín của bản thân và của gia tộc đối với vị quân sư đại tài Gia Cát Lượng thời Tam Quốc.

Kỳ thật, rất nhiều sĩ tử Ích Châu đều cho rằng thương nhân Gia Cát gia của Ích Châu chẳng có chút quan hệ nào đối với Gia Cát Lượng, chẳng qua Gia Cát Khổng Phương tự trát vàng lên mặt mình mà thôi. Huống chi, cái tên Gia Cái Khổng Phương bám đầy hơi tiền, lại càng khiến các sĩ tử khinh thường cười nhạt


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Hồi (1-295)


<