Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Đại Đường Tửu Đồ - Hồi 043

Đại Đường Tửu Đồ
Trọn bộ 295 hồi
Hồi 043: Dương Chiêu vô lại
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-295)

Mặt trời đỏ phía đông tích súc lực lượng cuối cùng cũng mọc lên ở cuối chân trời, một vạt đỏ nhuốm tầng mây. Gió xuân ấm áp đánh thức những sinh linh sau một đêm ngủ say. Các tiểu thương lui tới chọn hàng hóa, lại bắt đầu một ngày mưu sinh bận rộn khắp hang cùng ngõ hẻm. Cửa hàng mở cửa, nhà trọ và tửu quán cũng gỡ tấm biển đóng cửa xuống. Trong thành Thục Châu dần dần bắt đầu một ngày huyên náo như thường.

Một nam tử đứng tuổi khôi ngô đi qua mấy con phố, vội vàng bước đến nhà Dương tam tỷ. Chiếc áo bào màu xanh đầy vết rượu loang lổ, mái đầu đen cũ kỹ, mấy sợi tơ nhện hỗn độn với tóc, dưới chân đi một đôi giày bẩn thỉu không chịu nổi.

Không lâu sau, hắn đi đến cửa nhà Dương tam tỷ. Không hề do dự hắn "đương đương" đập cửa, trong miệng còn hét lên một tiếng thô lỗ:

- Tam muội, mở cửa mở cửa, ca ca ta đến đây.

Cửa Bùi gia viện két một tiếng mở ra, một khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp hiện ra trước mặt nam tử. Ngửi thấy mùi rượu chua loét trên người hắn, thiếu nữ nhíu mày che miệng, lui về phía sau một bước.

Nam tử kinh ngạc nhìn thiếu nữ một cái. Mặc dù chỉ là nhìn một cái nhưng rốt lại là ánh mắt mê đắm, háo sắc. Hắn mỉm cười tiến vào cửa, ưỡn mặt phả hơi thở hôi ghê người, lộ ra hàm răng vàng khè đi về phía thiếu nữ.

......... 1nguoiban (1nguoiban/)

......... 1nguoiban (1nguoiban/)

Theo tiếng thét chói tai của thiếu nữ, Lệnh Hồ Xung Vũ từ trong phòng ngủ chạy vọt ra, chắn trước mặt thiếu nữ, để thiếu nữ ở sau mình, giận dữ quát lên một tiếng:

- Cuồng đồ to gan, dám tự tiện xông vào nhà dân, đùa giỡn con gái nhà lành.

Lệnh Hồ Xung Vũ đẩy mạnh một cái, đẩy nam tử đang lảo đảo chưa tỉnh rượu ngã chỏng vó. Hắn kêu thảm một tiếng đang định chửi bậy, chợt thấy tam muội của mình – Dương gia Dương tam tỷ ôm đứa nhỏ hầm hầm đi tới trước mặt mình, không có chút vẻ thục nữ trừng mắt nhìn hắn một cái:

- Dương Chiêu, ngươi sáng sớm đã chạy đến chỗ lão nương làm gì?

Tiêu Duệ vừa từ phòng mình đi ra, bước chân đầu tiên còn chưa chạm xuống mặt đất đã nghe thấy Dương tam tỷ khinh thường nói ra cái tên Dương Chiêu. Hắn nhíu mày, tò mò nhìn nam tử tráng niên đang ngã trên mặt đất, không khỏi thất thần. Đến khi Dương Chiêu chật vật đứng lên khỏi mặt đất, hắn mới lấy lại tinh thần.

Đây chính là Đại đường quyền thần Dương Quốc Trung mà sử sách ghi lại. Dương Quốc Trung bởi vì Dương Ngọc Hoàn mà thăng chức rất nhanh, quyền khuynh triều đình, thời kỳ đỉnh cao nhất không chỉ làm Tể tướng, còn kiêm hơn bốn mươi chức, cũng được coi là nhân vật phong vân trong mấy chục năm của Đại Đường. Chỉ có điều dù là đương thời hay đời sau, hắn đều bị coi là một kẻ kém cỏi, nghèo hèn bám váy đàn bà, không ai coi trọng hắn; sau khi giàu sang thì người đời thóa mạ sau lưng hắn, mặc dù hắn có quyền lực rất lớn.

Người này không tài không đức, giỏi luồn cúi, lợi dụng, là một tên tiểu nhân thay đổi thất thường và tên du côn đầu đường xó chợ. Mặc dù hắn không có cơ hội làm quyền thần Đại Đường, gây họa cho quốc gia và xã hội, nhưng vẫn cần phải giữ khoảng cách với người này. Gần như trong nháy mắt, Tiêu Duệ đã có quyết định. Chính bởi vì như vậy, hắn mới lấy lại bình tĩnh, xoay người rời đi, không muốn nhìn Dương Chiêu thêm một cái.

Dương Chiêu không chỉ nát rượu còn bài bạc, bây giờ đúng là đang nghèo khổ, thất vọng, sống nhờ vay mượn khắp nơi. Vốn định đến nhà muội muội trong tộc làm tiền, xem có thể được bữa cơm hay không. Đứng dậy từ trên mặt đất, thấy Dương tam tỷ xinh đẹp đang sa sầm mặt, không để ý "phân cao thấp" với Lệnh Hồ Xung Vũ nữa, xấu hổ sờ sờ gáy:

- Tam muội, người trong nhà không nên như vậy chứ? Tiểu tử này là người nào?

Dương Chiêu nói chính là Lệnh Hồ Xung Vũ. Lệnh Hồ Xung Vũ vẻ mặt lạnh nhạt đứng bên, hai tay buông xuống hông, ngửa đầu nhìn mặt trời mọc phía đông. Mà Tú Nhi sớm đã vỗ vỗ bộ ngực hoảng sợ, lui về phía sau Tiêu Duệ.

Dương tam tỷ không để ý đến hắn, chỉ xoay người đi về phía Tiêu Duệ, cười nói:

- Muội phu tốt, chúng ta sang bên chỗ mẫu thân, để Tam tỷ làm bữa sáng cho đệ.

....... . 1nguoiban (1nguoiban/)

............ 1nguoiban (1nguoiban/)

Thiếu nữ sớm chờ ở cửa Dương gia, thấy đám người Tiêu Duệ đi tới, liền cười đi lên đón. Tiêu Duệ thấy mắt nàng hơi sưng đỏ, biết tối qua nhất định nàng ngủ không ngon. Mẹ con xa cách lâu như vậy, trong lòng tự nhiên có nhiều lời muốn nói, nói chuyện đến nửa đêm mới mơ màng mà ngủ. Dương mẫu lại không ngừng muốn đi tiểu đêm, làm thiếu nữ gần như cả đêm không được chợp mắt. Tiêu Duệ không khỏi thương xót nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, dịu dàng nói:

- Ngọc Hoàn, đêm qua không được ngủ rồi, nhìn mắt nàng kìa, vừa đỏ lại vừa sưng...

Dương tam tỷ ở bên cạnh ho khan vài tiếng, cười khổ nói:

- Ta nói này, hai người có lời âu yếm gì có thể vào nhà rồi nói được không?

Thiếu nữ đỏ mặt vội vàng rút tay mình khỏi tay Tiêu Duệ, ngoan ngoãn đi theo sau Tiêu Duệ vào trong viện. Chưa đi được mấy bước, phía sau đã vang lên giọng nói của một người thô lỗ:

- Đây là Ngọc Hoàn yêu muội sao? Sao lại từ Lạc Dương về Thục Châu?

Thiếu nữ nghi hoặc quay đầu lại nhìn Dương Chiêu từ nãy đi theo đám người Tiêu Duệ phía xa xa, lúc này mới dám đi lên, do dự một lát nhỏ giọng hỏi:

- Vị đại ca này, ngươi là?

Dương Chiêu cười ha hả, còn chưa trả lời, Dương tam tỷ đã quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn một cái, sẵng giọng:

- Yêu muội, đừng để ý đến hắn. Hắn chính là kẻ cặn bã trong Dương gia chúng ta, tam phòng Dương Chiêu, tuổi tuy lớn nhưng không có nghề nghiệp nghiêm chỉnh gì, cả ngày đều uống rượu cờ bạc, ăn uống khắp nơi, cũng không ngại xấu mặt.

Dương Chiêu nổi tiếng là kẻ lưu manh vô lại, cờ bạc trong thành Thục Châu, dù là người trong Dương gia cũng không coi trọng hắn. Bình thường hắn vốn đến ăn uống, tâm trạng Dương tam tỷ mà tốt còn cho hắn một ngụm. Nhưng hôm nay thì khác, trước mặt Tiêu Duệ, Dương tam tỷ cảm thấy có chút mất mặt, làm sao có thể tốt với Dương Chiêu chứ.

- Đi mau.

Dương tam tỷ giao đứa con đã bú no sữa cho Tú Nhi, khoát tay mắng.

Dương Chiêu vẫn cười ha hả như cũ, không hề cảm thấy khó xử. Tiêu Duệ ở bên cạnh lạnh lùng nhìn, trong lòng thầm cười lạnh, thầm nghĩ da mặt Dương Chiêu đúng là rất dày. Nếu không có da mặt "co được dãn được" này, như vậy ngày sau làm sao hắn có thể lấy lòng được Lý Long Cơ, từ một cấm vệ nho nhỏ, nhảy thành nịnh thần uy phong một cõi của Đại Đường.

Thiếu nữ tính nết hiền lành, không chua ngoa như Dương tam tỷ. Mặc dù cũng không thích Dương Chiêu này nhưng vẫn cười khom người thi lễ với hắn:

- Ngọc Hoàn ra mắt Dương Chiêu ca ca. Tam tỷ, đã đến cửa nhà, mời Dương Chiêu ca ca vào ngồi đi.

Dương Chiêu nhìn Ngọc Hoàn muội muội xinh như hoa như ngọc, lại nhìn vị hôn phu mặc quần áo đẹp đẽ bên cạnh nàng, biết đó là người có tiền, mắt hơi đảo, có ý đồ xấu muốn kiếm chỗ tốt trong tay thiếu nữ. Hắn không để ý đến ánh mắt châm chọc của Tam tỷ, cũng không để ý đến ánh mắt khinh miệt của Tú Nhi, và cái nhìn chăm chú lạnh lùng của Lệnh Hồ Xung Vũ, cười đi tới một bước:

- Yêu muội đã thành một đại cô nương rồi. Yêu muội từ xa mà đến... đáng tiếc ca ca nghèo khổ, ngay cả cơm ăn cũng không đủ no, không có cách nào mời yêu muội đến nhà chơi.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-295)


<