Vay nóng Tinvay

Truyện:Đại Đường Tửu Đồ - Hồi 039

Đại Đường Tửu Đồ
Trọn bộ 295 hồi
Hồi 039: Dương gia kham khổ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-295)

Siêu sale Lazada

Loại hoa màu giá rẻ gần như phế thải này dùng để làm tạp lương xuân tửu, nếu xét về chất lượng rượu thì đương nhiên là không đáng nhắc tới. Nhưng Tiêu Duệ lại là một siêu cấp phẩm tửu sư, hôm nay lại rất hứng thú đối với tạp lương xuân tửu này. Cuối cùng, hắn đứng dậy, đối mặt với Trương lão hán lúc này đang được yêu mà ngạc nhiên kinh hãi, thảo luận từ chất lượng rượu tới phương pháp ủ. cho đến khi Ngọc Hoàn ăn sạch sẽ cái bánh đen xỉn kia, lại uống hết một chén trà đục ngầu, lúc đó hắn mới nói Tú Nhi tính tiền để đi.

Thục châu tuy rằng giàu có và đông đúc, nhưng cũng là một tòa thành nhỏ. Tường thành cũng không tính là cao, nếu so sánh với Lạc Dương thì đúng là quá nhỏ bé. Một con sông đào trong suốt tận đáy bảo vệ thành, tên là Tây Hà, uốn lượn quanh thành. Khi cồng thành mở, đi qua cầu treo, Tiêu Duệ ngẩng đầu thấy trên mặt tường ngoài thành có tầng tầng rêu xanh.

Cổ thành đất Thục vừa phồn hoa vừa có vài phần thanh tĩnh, yên ả. Đường phố trong thành cũng không rộng lắm, những người đi lại xung quanh đều có những gương mặt rất giản dị, tự nhiên, trong lòng Tiêu Duệ không kìm nổi cảm khái.

Phu xe đang chờ sẵn ở sau cửa thành. Khi tới đây, hắn đã hỏi rõ ràng đường lối trong thành. Theo lời tam tỷ Dương Ngọc Thanh của Ngọc Hoàn, Dương mẫu đã chuyển đến một tiểu viện ở góc đông nam thành. Nhà cũ của Dương gia đã bán đi từ lâu, những của cải tích lũy được khi Dương Huyền làm Ti hộ của Thục châu cũng đã tiêu hết từ lâu. Những năm gần đây, cuộc sống của Dương mẫu cực kỳ kham khổ.

Xuyên qua hai con phố, lại tới cuối một con hẻm, một tòa tiểu viện cũ nát có một cánh cửa hiện ra trước mắt mọi người. Trước cửa viện mọc đầy cỏ dại, tường viện đầy những vết đổ vỡ lồi lõm, cánh cửa gỗ cũng có mấy khe nứt. Tiêu Duệ thầm nghĩ, có lẽ cánh cửa gỗ cũ nát này chẳng ngăn nổi cả một con chó, chưa nói tới đạo tặc. Đương nhiên, thời thịnh Đường này cực kỳ hiếm có chuyện kẻ trộm lại tới thăm nhà nghèo khốn như thế này.

Đứng nhìn từ xa, trên mặt thiếu nữ Ngọc Hoàn đã tràn ngập nước mắt, gục đầu vào vai Tiêu Duệ khóc thút thít, rốt cuộc không thể bước nổi nữa. Tiêu Duệ nhẹ nhàng trấn an nàng, bảo phu xe đi gọi cửa.

Phu xe tiến lên gõ cửa thật cẩn thận. Hồi lâu mới nghe thấy một giọng nữ yếu ớt từ trong viện truyền ra:

- Ai đấy?

Một thiếu phụ dáng người cao gầy quyến rũ, một tay ôm một đứa bé chừng một tuổi, một tay kéo cánh cửa gỗ sập xệ, thấy một người vô cùng lạ mặt đứng trước cửa, liền giật mình kinh ngạc.

Phu xe vừa muốn cười trả lời, ngẩng đầu lên chợt thấy thiếu phụ này thần sắc vô cùng quyến rũ, vạt áo trước ngực mở ra quá nửa, lộ ra một mảng ngực trắng mịn như tuyết, đứa bé kia đang ngon lành bú. Hắn không khỏi kinh hãi, không dám nhìn nữa, mặt đỏ tai hồng lùi lại phía sau, quay đầu về phía đám người Tiêu Duệ đang đứng,

Tú Nhi vội vã đi tới, khom người hỏi:

- Chào đại nương. Xin hỏi có phải đây là Dương gia ở Thục châu không?

Thiếu phụ ngạc nhiên, cẩn thận đánh giá Tú Nhi, chậm rãi nói

- Ta đúng là họ Dương. Các ngươi tìm ai?

- Thiếu gia của nhà ta và tiểu thư Dương gia...

Tú Nhi vui vẻ nói, còn chưa dứt câu, đã thấy bên tai truyền đến thanh âm run run, dịu dàng của thiếu nữ Ngọc Hoàn:

- Tỷ, là tam tỷ Ngọc Thanh sao? Nô là Ngọc Hoàn đây!

.......

.......

Tỷ muội ôm lấy nhau khóc rống lên, ngay cả Tiêu Duệ và Lệnh Hồ Xung Vũ cùng với Tú Nhi, phu xe, đều cảm thấy hai mắt hơi đỏ lên, cùng thoáng lau khóe mắt.

Dương Ngọc Thanh năm nay 21 tuổi, chỉ lớn hơn thiếu nữ sáu tuổi nhưng đã là một phụ nữ có chồng. Dương mẫu gả nàng cho một người con trai thương nhân nhà họ Bùi. Nhưng con gái vừa mới xuất giá được một năm ngắn ngủn, thanh niên họ Bùi này đột ngột phát bệnh mà chết. Đáng thương cho Dương tam tỷ, đúng mùa hoa nở đẹp nhất thì đã trở thành quả phụ, còn mang theo một đứa bé mồ côi từ trong bụng mẹ. Trượng phu chết được hai năm, đứa con mới chỉ một tuổi, Dương mẫu lại ốm yếu khiến Dương tam tỷ cứ một năm lại có hơn nửa năm mang theo con ở nhà mẹ đẻ của mình.

Đứa con của Dương tam tỷ khóc oa oa như thể bị bệnh vậy. Lúc này hai tỷ muội mới tách nhau ra, đều tự lau nước mắt nước mũi. Dương tam tỷ đón lấy đứa con từ trong tay Tú Nhi, quay người, gí bầu vú vào chặn miệng đứa con, sau đó cười dài quay người lại.

Lúc này nàng mới thấy thiếu niên Tiêu Duệ hào hoa tuấn tú đang bình tĩnh đứng ở một bên. Ánh mắt nàng có một tia quyến rũ như có như không đảo trên người Tiêu Duệ một vòng, rốt cục luyến tiếc thu hồi lại.

Thiếu niên cười thầm trong lòng, quả nhiên là mỹ nhân được xưng là phong lưu nhất trong lịch sử, đã mê đảo vô số quý tộc Trường An và có quan hệ mờ ám với Lý Long Cơ – Quắc Quốc phu nhân! Hiện giờ tuy rằng nghèo túng, nhưng thần thái như muốn dụ dỗ người ta kia vẫn không thể che lấp được. Nghĩ đến đây, Tiêu Duệ đột nhiên nghĩ, thiếu nữ Ngọc Hoàn theo mình, không còn khả năng trở thành Đại Đường ca phi, như vậy vinh hoa phú quý sau này của Dương Gia, cuộc sống tiêu dao có một không hai ở Trường An của Dương tam tỷ, cũng sẽ tan biến như bọt nước.

Nghĩ vậy, trong lòng hắn lại có một tia "áy náy", ánh mắt nhìn Dương tam tỷ lại bớt đi chút lạnh lùng mà thêm một phần dịu dàng. Tuy nhiên, với ánh mắt sắc sảo, giỏi quan sát thần sắc người khác của mình, Dương tam tỷ không khỏi động tâm: quả là là một mỹ thiếu niên hào hoa phóng khoáng, biết thương hương tiếc ngọc.

Sau khi An Lộc Sơn phản loạn, lý Long Cơ bị bắt phải rời khỏi Trường An, trên đường đi qua Mã Ngôi Pha, Cấm quân đại tướng Trần Huyền Lễ bí mật giết chết cha con Dương Quốc Trung, lập tức cấm quân lại bức bách Đường Huyền Tông hạ lệnh khiến Dương Quý Phi tự treo cổ mà chết. Lúc ấy Quắc Quốc phu nhân cũng chạy trốn khỏi Trường An đi về phía tây. Sau khi biết Dương Quốc Trung, Dương Quý Phi lần lượt gặp nạn, nàng cùng với con của mình và vợ Dương Quốc Trung cưỡi ngựa chạy trốn tới Trần Thương. Huyện lệnh Tiết Cảnh Tiên nghe tin, tự dẫn người đuổi theo. Quắc Quốc phu nhân hoảng sợ trốn vào trong rừng trúc. Ở đó, nàng giết chết con trai là Bùi Huy và vợ Dương Quốc Trung là Bùi Nhu, sau đó tự tử nhưng không chết, bị Tiết Cảnh Tiên bắt được, bắt bỏ vào ngục. Lúc này Quắc Quốc phu nhân mặt vẫn không đổi sắc, thong dong hỏi là ai bắt nàng. Không lâu sau, vết thương ở cổ không ngưng được máu, hít thở không được mà chết, được chôn ở ngoại ô Trần Thương.

Nghĩ tới đây, Tiêu Duệ lại nhớ tới cảnh ngộ bi thảm của vị hôn thê và mẹ con Dương tam tỷ do sử sách ghi lại, tâm tình liền cảm thấy sáng sủa hẳn lên. Bất kể nói thế nào, tuy bởi vì mình xuyên việt tới đây nên Ngọc Hoàn và Dương gia mất đi vinh hoa phú quý vốn thuộc về các nàng, nhưng lại tránh được kết cục chết thảm, cũng có thể nói là Tái ông mất ngựa, không biết thế nào là họa là phúc. Về phần phú quý, có mình tồn tại, vận mệnh của Dương gia chắc chắn cũng thay đổi tương ứng.

Thiếu niên đang suy nghĩ tâm sự của mình, lại nghe tam tỷ dịu dàng hỏi:

- Muội tử, tiểu ca nhi tuấn tú này là ai vậy?

Khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ đỏ lên, liếc nhìn Tiêu Duệ một cái, thấy Tiêu Duệ cười dài nhìn mình, ánh mắt vô cùng yêu thương, rốt cục không kìm chế được tâm tình kích động, đi tới kéo tay Tiêu Duệ, sẵng giọng:

- Tiêu lang, còn không mau qua chào tam tỷ của ta!

Tiêu Duệ mỉm cười, tiến lên một bước, cúi người thi lễ với Dương tam tỷ:

- Tại hạ Lạc Dương Tiêu Duệ, xin chào tam tỷ. Ngọc Hoàn đã đính hôn cùng ta, lần này vào Thục, ta lo nàng đi một mình nên đi cùng với nàng.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-295)


<