Vay nóng Tinvay

Truyện:Đại Đường đạo soái - Hồi 721

Đại Đường đạo soái
Trọn bộ 722 hồi
Hồi 721: Đại sự đã định
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-722)

Siêu sale Lazada

Có một câu nói "Lão tướng xuất mã bằng hai dũng tướng".

Đỗ Như Hối không phải lão tướng nhưng còn mạnh hơn lão tướng.

Với tư cách tể tướng một quốc gia, thủ đoạn, nhân mạch của hắn vượt xa Đỗ Hà.

Cho nên Đỗ Như Hối nói việc này giao cho hắn thì Đỗ Hà cũng không có dị nghị, hắn tin tưởng Đỗ Như Hối sẽ xử lý tốt chuyện này.

Sự thật cũng là như thế.

Tình hình cụ thể và tỉ mỉ thì Đỗ Hà không biết. Hắn chỉ biết ngay trong đêm Đỗ Như Hối vào cung yết kiến Lý Thế Dân.

Kế tiếp càng là gió êm sóng lặng một thời gian ngắn vẫn không hề phát sinh chuyện gì.

Bất quá Đỗ Hà nhạy cảm đã nhận ra một chút khác thường, Lý Thái bị bệnh, tĩnh dưỡng trong hoàng cung, tĩnh dưỡng hay là cái gì thì nhìn vào là biết.

Khoảng lặng trước cơn bão cũng không duy trì được bao lâu.

Chỉ qua nửa tháng, cường binh ập vào hai nhà Thôi, Vương bắt hết thành viên chủ yếu.

Việc này lập tức dấy lên phong ba trong sĩ tử, hai đại thế gia nho học đồng thời bị bỏ tù khiến sĩ tử thiên hạ đều rúng động.

Rất nhanh, triều đình công bố Thôi, Vương hai nhà mưu đồ bí mật hành thích vua, hơn nữa quyết định công khai thẩm tra xử lý.

Nếu như không có cáo trạng này, nếu bị người có lòng xúi giục, sĩ tử thiên hạ tất sẽ bạo động.

Bọn họ tuy không lực dời sông lấp biển nhưng lại nắm một cây thiết bút, có thể viết ra sự bất mãn với triều đình, viết triều đình vô chứng vô cứ diệt đi thế gia, tạo thành phong ba văn hóa.

Cáo trạng vừa ra, tình huống lập tức bất đồng.

Trung hiếu tiết nghĩa trung quân ái quốc là tư tưởng trọng yếu nhất của Nho gia. Ngoại trừ người của năm thế gia coi thế gia trọng hơn quốc gia còn lại kẻ sĩ bình thường vẫn xem trọng quốc gia hơn. Huống chi mưu đồ bí mật hành thích vua là tội liên luỵ cửu tộc, lúc này lên tiếng chẳng phải là tỏ vẻ mình cũng lẫn vào trong đó?

Vẫn chưa có người nào ngu xuẩn như vậy, không lý do đem loại tội lớn này tự gánh tại thân.

Trong lúc nhất thời, kẻ sĩ thiên hạ đồng thời tịt ngòi, im im lặng lặng chờ ngày công khai thẩm phán.

Vào ngày công thẩm Thôi Trung Bình, Vương Giai, Đỗ Hà cũng đích thân tới hiện trường, nhìn xem những sĩ nhân đã tụ cùng một chỗ chờ khai mở thẩm vấn, trong nội tâm có chút kinh ngạc, không thể tưởng được Thôi Vương hai nhà liên quan đến hành thích vua vẫn có thể tác động đến tâm của sĩ tử, đủ thấy địa vị của môn phiệt thế gia trong lòng kẻ sĩ.

Công thẩm bắt đầu, quan viên Đại Lý Tự không ngừng thẩm vấn. Dưới bằng chứng như núi, căn bản cũng không có dư địa cho Thôi Trung Bình, Vương Giai cãi lại, thành thật thú nhận hết thảy.

Kẻ sĩ thiên hạ thất vọng rồi, Đỗ Hà bất giác kính ngưỡng vô hạn với phụ thân.

Một số bằng chứng chứng minh Thôi Trung Bình, Vương Giai đều là nửa thật nửa giả, không phải là mật tín và sách thuốc mà hắn tổn hết tâm tư mới lấy được, chỉ là một phong mật tín giả và một chứng nhân vô danh, căn cứ vào đó để chứng minh hết thảy.

Rất hiển nhiên đây là tiết mục thao tác diễn cho thiên hạ kẻ sĩ xem.

Về phần tại sao làm như vậy, mục đích rất rõ ràng. Vì bảo toàn mặt mũi của Hoàng thất, che dấu chuyện Lý Thái ý đồ thí mẫu, càng thêm bảo trụ mạng nhỏ của Lý Thái.

Nếu như y theo căn cứ của Đỗ Hà, chủ mưu sẽ là Lý Thái. Hắn vì ngôi vị hoàng đế nên có tâm thí mẫu, mới có thể để cho Thôi Trung Bình, Vương Giai lợi dụng. Nhưng phương thức xử lý này lại trút hết tội lỗi cho Thôi Trung Bình, Vương Giai, Lý Thái chỉ là quân cờ mờ nhạt.

Tội sống khó tha, nhưng tội chết có thể miễn.

Đại Lý Tự căn cứ sự thật tình huống, hạ bản án.

Thôi Trung Bình, Vương Giai xử tử, kê biên và sung công gia sản hai nhà Thôi, Vương, con cháu trực hệ đều sung quân Lĩnh Nam.

Đối với tội hành thích vua, phán quyết này nhìn như là nhẹ nhưng thực tế lại khác.

Thủ đoạn sát phạt của Lý Thế Dân khác với những hoàng đế khác, cũng không phải nói hắn không quyết đoán mà nếu chưa đến lúc chính thức uy hiếp sự hiện hữu của hắn, hắn sẽ không sát thủ vô độ. Cũng tỷ như năm Trinh Quán nguyên niên, Nghĩa An vương Lý Hiếu Thường cùng Hữu vũ vệ Tướng quân Lưu Đức Dụ, thống quân Nguyên Hoằng Thiện tạo phản.

Khi đó Lý Thế Dân vừa mới đăng cơ, mấy người này định mượn nhờ cấm quân phản loạn. Bình thường với tội danh này thì diệt cửu tộc cũng không làm lạ. Đổi lại là Hán Vũ Đế, Minh Thái Tổ chắc chắn sẽ ra tru diệt sạch sẽ.

Lý Thế Dân lại không làm như vậy, chỉ là xử trí thủ phạm, không để họa đến người nhà.

Bởi vậy dưới thời Trinh Quán cơ hồ không có chuyện diệt tộc.

Thôi Trung Bình, Vương Giai mưu đồ bí mật hành thích vua, tội đáng chết vạn lần, nhưng Lý Thế Dân không có ý tứ động đao tàn sát xử trí thủ phạm, dò xét Thôi, Vương gia, đem trực hệ mang đến Lĩnh Nam cưỡng bức lao động, đem hai đại thế gia đánh rớt đáy cốc.

Nếu như ngay từ đầu do Đỗ Hà đến xử lý việc này, hắn sẽ lựa chọn thủ đoạn trực tiếp đánh tan. Nhưng không hề nghi ngờ, thủ đoạn của Đỗ Như Hối càng tốt hơn, hắn chẳng những bảo trụ mặt mũi Hoàng thất còn căn cứ tâm lý Lý Thế Dân giữ mạng cho Lý Thái, càng quan trọng hơn là lưu cho Lý Thế Dân danh tiếng "nhân quân", tăng thêm địa vị trong lòng kẻ sĩ, có thể nói một viên đá ném chết nhiều con chim.

Loại thủ pháp uyển chuyển mà hữu hiệu, hơn nữa toàn diện chiếu cố này là chứng tỏ sự lão luyện trên quan trường.

Về phần Lý Thái cũng bị trừng phạt thích đáng. Sau chuyện hai nhà Thôi Vương một tháng, Lý Thế Dân tìm một lý do cách chức hắn làm thứ dân, giống như Lý Thừa Càn.

Hai huynh đệ đồng bào tranh đấu nhiều năm cuối cùng rơi vào cùng một kết cục, không thể bảo là một loại châm chọc.

Năm thế gia nổi tiếng nhất Đường triều bao gồm Thanh Hà Thôi thị, Phạm Dương Lô thị, Huỳnh Dương Trịnh thị, Thái Nguyên Vương thị, Lũng Tây Lý thị. Thôi thị, Vương thị suy vong, Lô thị bởi vì người thừa kế gia tộc chết thảm nên cũng dần suy sụp, Lũng Tây Lý thị sớm đã đưa về Lũng Tây thế gia, bị triều đình tiết chế. Môn phiệt thế gia đến tận đây cũng đi về hướng xuống dốc.

Chiếc gai nhọn trên lưng Lý Thế Dân đã được nhổ đi, bất quá đây là hỷ hay là bi thương, chỉ có trong lòng của hắn rõ ràng nhất rồi.

Nhưng ít ra theo như Đỗ Hà thấy thì Lý Thế Dân vẫn bị đả kích không nhỏ, tinh thần có chút không phấn chấn.

Người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình đâu.

Phòng dột trời mưa cả đêm nào ngời thuyền lại gặp gió ngược.

Bởi vì chuyện Lý Thái, thân thể vốn yếu ớt của Trưởng Tôn Hoàng Hậu ngã bệnh, tình huống dị thường nghiêm trọng.

Các thái y túc trực bên giường suốt ngày suốt đêm nhưng cũng không trông thấy chuyển biến tốt đẹp.

Vào một ngày, ngoài phủ Đỗ Hà xuất hiện một vị lão giả tóc bạc mặt hồng hào, rất có dáng vẻ tiên phong đạo cốt.

Đỗ Hà cười ra nghênh đón, dẫn vào hoàng cung, lão giả chính là Dược Vương Tôn Tư Mạc đi du lịch đã lâu.

*****

Bởi vì bệnh của Trường Nhạc tùy thời tùy chỗ đều có thể tái phát, cá nhân Đỗ Hà rất sùng bái với thần y thiên cổ Tôn Tư Mạc, cho rằng nếu như trên đời này thật sự có người có thể phá được nan đề của thế kỷ hai mươi mốt sẽ là Tôn Tư Mạc. Hắn không thể hạn chế Tôn Tư Mạc hành động, nhưng lại khắp nơi lưu tâm động hướng.

Đỗ Hà thường theo Trường Nhạc tiến cung thăm Trưởng Tôn Hoàng Hậu nên cũng biết bệnh tình của bà, lo bà sẽ bị ảnh hưởng vì chuyện của Lý Thái. Vừa khéo khi hắn thăm dò Vương gia lấy được [Biển Thước thần thư] đem nhập vào thư khố của Hoằng Văn quán. Kết tinh trí tuệ của cổ nhân nếu thất truyền thì quá đáng tiếc nên Đỗ Hà cố tình đem một phần [Biển Thước thần thư] giao choTôn Tư Mạc, cho dù không thể chữa tốt cho Trường Nhạc, cũng có thể tăng trưởng y thuật của hắn, dùng để tạo phúc một phương, phát triển Trung y đã xuống dốc vào thế kỷ hai mươi mốt.

Trưởng Tôn Hoàng Hậu thật sự bởi vì chuyện của Lý Thái mà ảnh hưởng đến thân thể.

Đỗ Hà mang theo Tôn Tư Mạc vào cung.

Đối với y thuật của Tôn Tư Mạc, Lý Thế Dân cũng cực kỳ tôn sùng, trực tiếp bảo hắn gia nhập vào hàng ngũ ngự y chẩn đoán trị liệu cho Trưởng Tôn Hoàng Hậu.

Nhìn Lý Thế Dân đang hoảng hốt, Đỗ Hà tiến lên khuyên nhủ:

- Nhạc phụ đại nhân yên tâm, Hoàng hậu nương nương hồng phúc tề thiên, hiện tại lại có thần y ngự y ở bên, tin tưởng có thể vượt qua.

Trong mắt Lý Thế Dân hiện đầy tơ máu, bởi vì Trưởng Tôn Hoàng Hậu lâm bệnh nên hắn đã ba ngày không nghỉ ngơi. Ban ngày hắn tận tâm tận lực xử lý tốt quốc sự, thời gian rảnh đều tới chỗ Trưởng Tôn Hoàng Hậu, làm tận chức trách của cả Hoàng Đế lẫn trượng phu.

Hắn thở dài nói:

- Hi vọng như thế.

Ngừng lại một chút, hắn lại nói:

- Thanh Liên, đi cùng trẫm.

- Dạ!

Đỗ Hà lên tiếng, đi theo sau lưng Lý Thế Dân.

Lý Thế Dân không nói gì, vẫy lui mọi người rồi tới một cung điện hùng vĩ bên trái cung Thái Cực, là nơi có tổ miếu đặt linh vị liệt tổ liệt tông của Lý gia.

Phàm khi có chuyện trọng đại phát sinh, Lý Thế Dân đều mang theo văn võ tế tổ để cầu phù trợ.

Đỗ Hà cũng đã tới nhiều lần, chỉ là không biết Lý Thế Dân vì sao lúc này lại dẫn hắn tới đây.

Lý Thế Dân đẩy cửa vào, tổ miếu rộng lớn không có một bóng người, cung kính thắp ba nén hương rồi tới một chỗ hẻo lánh đặt hai linh vị, im lặng thật lâu.

Đỗ Hà đứng bên cạnh có thể thấy rõ hai dòng chữ Lý Kiến Thành, Lý Nguyên Cát.

Bọn họ cũng là người Lý gia, tự nhiên có vị trí.

- Nhớ rõ khi còn bé, trẫm rất hâm mộ đại ca, văn thao vũ lược, mọi thứ tinh thông, một mực lấy hắn làm gương. Quan hệ của chúng ta rất tốt, hắn hiểu chuyện nghe lời, trẫm nghịch ngợm gây sự, thường thường gặp rắc rối.

Mỗi khi gặp rắc rối thời điểm, đại ca luôn là người đầu tiên đứng ra cầu tình. Về phần Nguyên Cát, quan hệ của hắn cùng trẫm cũng không tốt. Hắn võ nghệ cao cường, nhưng rất thích tàn nhẫn tranh đấu, có chút tàn bạo, một khi nổi cơn rất dễ đánh người. Phụ thân sủng ái hắn, đại ca cũng nuông chiều hắn, trẫm lo lắng hắn gây ra đại họa, thường xuyên quản hắn, mắng hắn, thậm chí ra tay đánh hắn. Nhưng nếu trẫm xảy ra chuyện gì thì người đứng ra bênh vực luôn là hắn. Tuy nói thường bởi vậy mà càng sinh ra họa nhưng hắn không để ý vì chúng ta là huynh đệ. Hắn cũng gọi là ta nhị ca, cũng là huynh đệ ruột thịt cùng mẹ sinh ra. Nhưng bọn họ đều chết trong tay trẫm, ngươi nói trẫm thành ra như bây giờ có phải là báo ứng không?

Cũng chỉ có đối với Đỗ Hà, Lý Thế Dân mới nói như vậy vì trong lòng Lý Thế Dân, Đỗ Hà ngoại trừ là thần tử, con rể, còn có một thân phận khác, là bạn rượu có thể cùng một chỗ nâng cốc ngôn hoan.

Đỗ Hà trong lúc nhất thời cũng không biết trả lời như thế nào, nhưng trong mắt hắn hiện giờ Lý Thế Dân không phải thiên cổ nhất đế, cũng không phải hoàng đế Đại Đường mà là một nam nhân mềm yếu đau lòng vì con cái phản bội, vợ bệnh tật mà nghĩ lại chuyện xưa.

Tựa như lời của một ca khúc, nam nhân kiên cường đến đâu cũng có lúc mệt mỏi.

Lý Thế Dân rất mạnh, quá mạnh, bất kể là trên quân sự hay chính vụ đều sáng tạo ra rất nhiều kỳ tích, nhưng gió mưa đời hắn cũng không phải thường nhân có thể tưởng tượng.

Trải qua nhiều chuyện như vậy ai có thể làm được vĩnh viễn kiên cường?

Đỗ Hà nói:

- Thị phi đúng sai đều có hậu nhân bình luận, mặc kệ người khác thấy thế nào, nhưng ở trong mắt tiểu tế, nhạc phụ đại nhân là một minh quân, là một quân vương luôn nghĩ đến dân chúng thiên hạ. Đúng là bởi vì đã có nhạc phụ đại nhân, dân chúng thiên hạ mới có thể thoát khỏi chiến loạn thời nhà Tùy, an an ổn ổn vượt qua ngày tốt lành. Đại cữu ca, tứ cữu ca đều là người trưởng thành, tự nhiên có tư tưởng chủ kiến, minh bạch chính mình làm gì. Lỗi của bọn hắn, thực sự không phải là do nhạc phụ đại nhân.

- Chỉ có thể nói quyền lực dụ hoặc quá lớn nên không người nào có thể chống cự.

Đỗ Hà nói thầm, hắn cũng không đến mức ngu xuẩn nói những lời này với Hoàng Đế.

Nếu như Đỗ Hà nói ra, nhất định sẽ khiến cho Lý Thế Dân cộng minh, hắn có thể nhận thức được ý tứ trong đó.

Có người nào vừa sinh ra đã có tâm tư làm hoàng đế?

Lý Thế Dân lúc tranh đấu giành thiên hạ cho Lý Đường cũng chưa nghĩ tới chuện Thái tử. Chỉ là theo năng lực của hắn càng ngày càng nổi bật, anh tài thiên hạ vì mị lực cá nhân của hắn mà tề tụ phủ Tần Vương, khiến cho phủ Tần Vương lực áp phủ Thái tử nên mới có dã tâm tranh giành với Lý Kiến Thành.

Vừa bắt đầu, Lý Thế Dân cũng không muốn nhiều như vậy, chỉ là cảm thấy có thể được thiên hạ là tốt nhất, tranh giành cũng không sao cả. Nhưng hắn lại tuyệt đối không thể tưởng được, một bước này khi đã bước ra căn bản cũng không có đường rút lui. Cuối cùng càng không tự giác bước tới chỗ không phải ngươi chết chính là ta sống tuyệt.

Lý Thế Dân trầm mặc hồi lâu, đột nhiên hỏi:

- Ngươi cảm thấy Trĩ Nô như thế nào?

Đỗ Hà khẽ giật mình, trong nội tâm đột nhiên minh bạch, trải qua chuyện Lý Thái, Lý Thế Dân đã muốn lập trữ, đáp:

- Tấn Vương Điện hạ ít xuất hiện, cần kiệm, chí thiện chí hiếu, làm người nhạy bén, tương lai tất thành châu báu.

Lý Thế Dân nói:

- Sau này thân cận hơn với Trĩ Nô, tương lai Đại Đường sẽ do các người trẻ tuổi như ngươi gánh vác.

Đỗ Hà lĩnh mệnh, lập tức cười nói:

- Nhạc phụ đại nhân đã già rồi sao? Tiểu tế tuyệt không cảm thấy, đế vương như nhạc phụ đại nhân chưa qua hơn bốn mươi đã có được thành tựu như thế, từ xưa đến nay, nào có một người? Sao đang lúc tráng niên, hôm nay nói lời lại như lão gia tử qua tuổi thất tuần.

Lý Thế Dân nghe nửa đầu không sao, nghe phần sau bất giác nhướng mày, đúng là chuyện đã phát sinh, buồn bã cũng là vô dụng.

Hắn trải qua vô số mưa gió, chỉ là nhất thời nghĩ không ra nên để cho Đỗ Hà cười chê, cũng hiểu được chính mình vô cùng đa sầu đa cảm, cũng lấy lại tinh thần.

Không biết là Trưởng Tôn Hoàng Hậu thật sự hồng phúc tề thiên hay do Tôn Tư Mạc có năng lực khởi tử hồi sinh, hoặc do tình cảm với trượng phu, Trường Nhạc, Lý Trì mà bà khỏi bệnh như kỳ tích.

Điều này như điềm báo Đại Đường sau khi trừ xong nội loạn sẽ có một tương lai tốt đẹp!


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-722)


<