Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Đại Đường đạo soái - Hồi 676

Đại Đường đạo soái
Trọn bộ 722 hồi
Hồi 676: Phép khích tướng khác thường
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-722)

Nếu có Lý Tích, có Lý Đạo Tông, Đỗ Hà muốn trở thành nguyên soái quân đoàn, thống ngự mười vạn đại quân trở lên, một mình đảm đương một phía, không năm sáu năm không thể nào, ... Lúc đó mới vượt qua tuổi thiếu niên ngây thơ. Nhưng bây giờ...

Trong miệng Trưởng Tôn Vô Kỵ không nói ra, trong nội tâm sớm có hận thối ruột, nếu để Đỗ Hà chinh phạt Cao Ly thì thế nào? Mặc dù hắn biểu hiện thì sao, phía trên vẫn có chủ soái quân đoàn đè nặng, công lao có lớn thế nào, cũng không có khả năng đảm nhiệm tổng chỉ huy tam quân.

Hắn tuyệt đối không thể ngờ chưa tới một tháng, Thổ Phiên lại có sự cố. Lý Tích may mắn thế nào, lại bệnh vào lúc này, ngược lại sáng tạo cho Đỗ Hà cơ hội thống lĩnh đại quân.

Nếu Đỗ Hà nam chinh thắng Thổ Phiên, vậy hắn sẽ cầm toàn bộ quân công, chính thức trở thành người kế nhiệm Lý Hiếu Cung, Lý Tĩnh, Lý Tích, Lý Đạo Tông, trở thành thống soái trẻ nhất.

Hắn muốn áp chế Đỗ Hà phát triển, kết quả vẫn có cơ hội cho Đỗ Hà.

Chuyện tốt trước kia của Đỗ Hà, đều do Đỗ Hà tranh thủ, lúc này lại tự đưa lên cho hắn.

Trưởng Tôn Thuận Đức nói ra, giống như tát tai, hung hăng đánh vào mặt hắn.

Chuyện này làm cho Trưởng Tôn Vô Kỵ không chịu nổi.

- Tốt, đừng nói...

Trưởng Tôn Vô Kỵ vào lúc này, tâm tình khó chịu còn hơn cả đi đại tiện không được, không muốn tiếp tục nói chủ đề này.

- Thúc thúc có bổn sự trên phương diện quân sự, nhưng lần này nam chinh không phải chuyện đàu, Đỗ Hà có thể thắng Hầu Quân Tập hai lần, cho thấy hắn có bổn sự, ngươi là tranh giành không lại hắn hắn. Việc này cứ như vậy đi...

Trưởng Tôn Thuận Đức trong lòng nóng tính, tả hữu liếc mắt nhìn, ác chạy lên não, thấp giọng nói:

- Bệ hạ sủng ái Đỗ Hà, thực sự quá đáng, Đỗ Hà hắn không có gì lợi hại, không bằng chúng ta làm cho hắn chiến bại... Xem bệ hạ làm thế nào bảo vệ hắn...

- Phanh!

Đột nhiên Trưởng Tôn Vô Kỵ đặt mạnh bát trà lên mặt bàn, va chạm cực mạnh cho nên chia năm xẻ bảy, nước trà và mảnh vỡ bắn ra tung tóe.

- Hoang đường...

Trưởng Tôn Vô Kỵ lúc này tức giận như con sư tử bị thương, nhìn hằm hằm vào Trưởng Tôn Thuận Đức, lạnh lùng nói:

- Không có đầu óc à? Trưởng Tôn gia chúng ta có địa vị ngày hôm nay là dựa vào Đại Đường, Đại Đường tốt, Trưởng Tôn gia chúng ta mới tốt, Đại Đường bị uy hiếp, Trưởng Tôn gia chúng ta cũng không khá giả gì. Tổn hại lợi ích Đại Đường, cũng không khác gì đào hố chôn mình, việc này đừng vội nhắc lại.

Trong nội tâm Trưởng Tôn Vô Kỵ khó thở, nói chuyện cũng không chút khách khí. Tuy hắn không phải là chính nhân quân tử, nhưng hắn đối với Lý Thế Dân, đối với Đại Đường vẫn có tâm trung thành. Hắn có thể âm mưu dương mưu tính toán tất cả, nhưng tuyệt đối không bao giờ làm chuyện khiến Đại Đường thương gân động cốt.

Trưởng Tôn Thuận Đức là thế hệ trước của Trưởng Tôn gia, Trưởng Tôn Vô Kỵ là chất nhi của hắn. Lại còn nhỏ tuổi, quở trách như thế, trong lòng cũng có giận dữ, nhưng trở ngại quyền uy của Trưởng Tôn Vô Kỵ tại Trưởng Tôn gia, cũng không dám chọc giận hắn, phất tay áo rời đi, trong mắt tràn ngập tức giận.

Trưởng Tôn Vô Kỵ bởi vì tự tay đưa đại lễ cho Đỗ Hà, trong nội tâm cũng có cảm xúc khác thường. Hắn cuối cùng vẫn là người, không phải Phật Di Lặc chân chính, cũng có chút khó khăn, hắn không thể tỉnh táo được, càng làm không giống như Phật Di Lặc, bụng lớn có thể chứa khó chịu của cả thiên hạ.

Trưởng Tôn Thuận Đức nói ra, đã là dây dẫn nổ, kích phát cảm xúc của Trưởng Tôn Vô Kỵ, làm cho hắn trong thời gian ngắn không khống chế được.

Lời vừa ra khỏi miệng, Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng biết có chút không tôn trọng trưởng bối, nhưng nói ra rồi, giống như nước đổ đi, khó hốt lại được.

Trưởng Tôn Vô Kỵ há miệng, không nói gì nữa, chỉ kinh ngạc nhìn thân ảnh Trưởng Tôn Thuận Đức biến mất trong tầm mắt.

Hắn tuyệt đối không thể ngời được, lần nói lỡ này, lại biến thành lần khiến Trưởng Tôn gia xuống dốc.

Lý Thế Dân bỏ qua lòng nghi ngờ, cất bước mạnh mẽ rời khỏi phủ Vệ Quốc Công, đi lên ngự kiệu.

Lý Tĩnh cũng không giống như lão sư, từng điểm từng điểm nói ra, mà chỉ nói ra một câu mấu chốt của vấn đề.

- Nếu Đại Đường thua, thì thế nào?

Lý Tĩnh nói vấn đề này, làm cho Lý Thế Dân có cảm giác thể hồ quán đỉnh.

Hắn không phải nhìn không thấu, mà đang ở trong cuộc, bị mê chướng. Hắn không muốn Đại Đường bại, đương nhiên sẽ không nghĩ tới bại thì thế nào. Hôm nay nghe Lý Tĩnh hỏi như vậy, suy nghĩ cũng theo đó mà chuyển động.

Đại Đường thua thì thế nào?

Sẽ không gượng dậy nổi, diệt vong sao?

Hiển nhiên sẽ không, với thực lực Đại Đường bây giờ, cho dù bại, tổn thất thảm trọng, cũng không đủ dao động căn cơ của Đại Đường. Giống như rừng vây rậm rạp, sẽ không bởi vì một ít cây bị sâu mọt phá hủy mà hủy diệt.

Trên thế giới này không có tướng quân thắng lợi vĩnh viễn, cho dù hắn rất cao siêu, đã từng bị bại. Thua bại, thắng trở lại, có gì phải sợ?

Huống chi, Đỗ Hà không hẳn sẽ bại. Hắn có thực học, thiếu chỉ là kinh nghiệm.

Kinh nghiệm không phải là thứ bẩm sinh mà có, phải rèn luyện nhiều, đánh nhiều hơn mấy trận, sẽ nắm giữ.

Lý Thế Dân lúc trước không dám dùng Đỗ Hà, là bởi vì Đỗ Hà còn quá trẻ, kinh nghiệm chưa đủ, có khả năng thua. Hôm nay đã thấy ra, đương nhiên không băn khoăn, xác định chọn lựa thống soái trong lòng.

Hắn lên xa giá hồi cung, vốn định trực tiếp đi vào chính điện nghỉ ngơi, ngày mai sẽ lên triều tuyên bố công việc xuất chinh, trên đường lại biết có Đỗ Hà cầu kiến, cho nên ngồi đợi một hồi.

Con ngươi Lý Thế Dân đảo một vòng, cười nói:

- Tiểu tử này đúng là đủ gấp...

Hắn nói với thị vệ:

- Cho hắn đi vào chính điện, nói trẫm ở đó đợi hắn.

Đỗ Hà nhận được tin tức, có chút mờ mịt, chính điện là nơi ở của Trưởng Tôn hoàng hậu. Bởi vì hắn là hôn phu của Trường Nhạc, con rể của Lý Thế Dân, Trưởng Tôn hoàng hậu, cũng không cần tránh hiềm nghi, thường xuyên đến chính cung hỏi thăm, nhưng chính điện thuộc về nội cung, không phải địa phương thương nghị quốc sự, Lý Thế Dân bảo hắn đi tới chính điện, làm như vậy là có ý gì?

Hắn lắc đầu, cũng không có nghĩ nhiều, đi vào chính điện.

Đi vào trong chính điện, Lý Thế Dân dương dương tự đắc nói chuyện phiếm với Trưởng Tôn hoàng hậu.

Đỗ Hà đi qua chào, Trưởng Tôn hoàng hậu cười thần bí rời đi, hình như không có ý ảnh hưởng bọn họ thương nghị công việc.

Lý Thế Dân vẻ mặt nhẹ nhõm, không có chút nào hoang mang gì.

Đỗ Hà không khỏi thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ nhạc phụ đại nhân đã có người chọn lựa...

Hắn cũng không hỏi thẳng, chỉ thăm dò nói:

- Nhạc phụ đại nhân, ngài đối với việc Thổ Phiên cuồng vọng, có ý kiến gì không?

Lý Thế Dân hừ lạnh một tiếng nói:

- Trẫm sẽ diệt...

Đây là lời nói thật, lập tức lại nói:

- Không biết làm sao Lý Thượng Sách, ốm đau tại giường, Giang Hạ Quận Vương lại ở Cao Ly, cũng chỉ có thể thả bọn họ một con ngựa. Thời điểm Lý Thượng Sách khỏi bệnh trẫm sẽ xuất binh.

*****

Đỗ Hà có chút há hốc mồm, không thể ngờ Lý Thế Dân có ý đồ này, lo lắng tiến lên một bước nói:

- Vậy phải đợi tới khi nào, nhạc phụ đại nhân, ngài đã từng là tướng soái giỏi dùng binh, nên biết chiến cơ mất đi, một bước đi nhầm là thua cả bàn cờ. Thổ Phiên ở cao nguyên Thanh Tàng xa xôi, địa thế không giống Trung Nguyên chúng ta, muốn cường công, cũng không dễ dàng. Bọn họ tử thủ cứ điểm, chúng ta cường công, cho dù thắng, cũng phải trả cái giá lớn gấp mấy lần, hiện tại Hùng quốc còn chưa diệt, chúng ta dễ dàng hô ứng với bọn họ, hai mặt giáp công, làm cho Thổ phiên chú ý được, bất chấp tất cả, chú ý được chuyện này, nhưng không cách nào bận tâm được, bọn họ mất đi ưu thế địa lợi. Lý Thượng Sách đúng là mệt nhọc sinh bệnh, cần phải nghỉ ngơi thật tốt, mặc dù thân thể khôi phục, thời gian ngắn cũng không có tinh lực đi tới cao nguyên xa xôi, chịu không nổi khí hậu ở đó. Giống như lực lượng của Hùng quốc kém Thổ Phiên, mưu thần lương tướng càng thua kém nhiều, có thể kiên trì đến hôm nay, đã là khó có được.

Nếu kéo dài tiếp, nếu Hùng quốc bị diệt, muốn đánh Thổ Phiên nuốt hết, cần mất sức gấp mười lần.

Hắn tận tình khuyên bảo.

Lời nói này đúng là sự thật, sự tồn tại của Hùng quốc, đối với Thổ Phiên mà nói là một cái gai nhọn, có thể trói buộc tay chân của Thổ Phiên, làm cho bọn chúng không dám buông tay đối phó Đại Đường, là tồn tại rất có ý nghĩa. Lúc trước cũng bởi vì điểm này, Lý Thế Dân mới có thể nhiệt tình kết giao với Hùng quốc.

Lý Thế Dân bất đắc dĩ nói:

- Ngươi thật sự cho rằng trẫm không biết đạo lý đó, nhưng hiểu thì thế nào? Trong tay không có tướng soái để dùng, chẳng lẽ tiện tay cho Triệu Quát lên làm chủ soái ba quân sao? Không phải trẫm, không muốn đánh, mà hiện nay trong chư tướng, không có người nào có bổn sự làm chủ soái ba quân cả.

Đỗ Hà có chút không vui, ai oán nói:

- Nhạc phụ đại nhân quá xem thường chúng ta rồi, cái gì gọi là không có bổn sự... Tiểu tế cũng không tin, thống lĩnh tam quân có cái gì khó, chỉ cần nhạc phụ gật đầu, tiểu tế nguyện làm thống soái ba quân, lãnh binh Nam chinh.

Hắn càng nói âm thanh càng lớn, vẻ mặt kiên quyết và quyết tâm.

Lý Thế Dân lại lắc đầu nói:

- Ngươi không được, tuổi còn rất trẻ, kinh nghiệm quá ít, không có bao nhiêu hi vọng thắng lợi.

Đỗ Hà bị Lý Thế Dân dội gáo nước lạnh, không giận ngược lại còn mừng thầm. Hắn cũng không phải Trương Phi, cũng không bị Chư Cát Lượng khích cái liền nhảy ra.

Hắn biết rõ cách đối nhân xử thế của nhạc phụ mình, cực kỳ chừng mực, nếu thật sự không cho hắn xuất chinh, tùy tùy tiện tiện sẽ tìm ra cái cớ không người nào có khả năng phản bác được, làm sao có thể làm ra loại chuyện chế ngạo này.

Đây là khích tướng, đã khích tướng, vậy có nghĩa Lý Thế Dân đã sớm có ý muốn lập hắn làm chủ soái, lúc này ra vẻ trúng kế, tức giận nói:

- Nhạc phụ đại nhân quá xem thường tiểu tế, tiểu tế nguyện ý lập quân lệnh trạng, không diệt Thổ Phiên, thề không quay về.

Lý Thế Dân cười lên, nói:

- Tiểu tử ngươi, nghĩ thật đẹp... Cứ nằm mơ đi...

- A...

Đỗ Hà cảm thấy, nếu là khích tướng, chỉ cần làm ra bộ dáng trúng kế như Trương Phi, lập quân lệnh trạng là xong việc, nhưng phong hồi lộ chuyển, chuyện này vừa nói ra, cái này... Hắn phát hiện mình diễn không thật.

Đây cũng là điểm Lý Thế Dân khinh thường Đỗ Hà.

Chư Cát Lượng khích tướng kế vạn thử vạn linh, đó là bởi vì Chư Cát Lượng biết rõ tính nết của Trương Phi. Lý Thế Dân cũng biết rõ tính nết Đỗ Hà, làm sao mà coi hắn như Trương Phi được chứ.

Nói là lập quân lệnh trạng nhìn thì nghiêm túc, nhưng đó là tình thế. Trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, vạn nhất Đỗ Hà thật sự thất bại, hắn có thể dùng quân pháp xử trí sao?

Đỗ Hà kỳ tài ngút trời, bởi vì một lần thất bại, mà giết hắn, tổn thất ai phụ trách?

Ít nhất, Lý Thế Dân không nỡ.

Cho nên cái gì quân lệnh trạng, trong mắt Lý Thế Dân chỉ là giả dối, hắn cũng không vì quân lệnh trạng mà giết Đỗ Hà, cũng không để ý cái gì quân lệnh trạng.

Hắn cười nhìn Đỗ Hà đang ngây người, nói:

- Như vậy đi, nếu ngươi cố tình, trẫm cũng cho ngươi một cơ hội. Ngày mai trẫm cho phong cho ngươi là Sa La Đạo Sa Đại Tổng Quản, suất lĩnh tam quân nam chinh. Nhưng ngươi phải thề với trẫm, nếu như thất bại, trẫm cũng không cần đầu của ngươi, ngươi phải mặc xiêm y của nữ hài tử, khiêu vũ cho trẫm xem...

Nói tới chỗ này, Lý Thế Dân nhịn không được mà cười lên.

Kế khích tướng, phải khích ở tâm.

Chiêu này của Lý Thế Dân xem thì hoang đường, nhưng lại đâm trúng chỗ hiểm của Đỗ Hà.

Đỗ Hà là người biết chuyện, Lý Thế Dân ái tài tích tài, lại có tri thức cả ngàn năm.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới thất bại, nhưng lại biết rõ cho dù mình bại, Lý Thế Dân cũng không có khả năng giết mình, quân lệnh trạng chỉ là một tình thế. Uy hiếp đối với hắn, cũng không phải lớn như vậy.

Nhưng mặc xiêm y nữ hài tử khiêu vũ...

Đây không phải mất đầu, nhưng so với mất đầu còn nghiêm trọng hơn...

Nghĩ tới kết cục thất bại, Đỗ Hà liền cảm thấy một cổ khí lạnh tràn ngập sống lưng, nhịn không được mà rùng mình một cái, trong lúc nhất thời còn không dám nhận lời.

Lập tức cắn răng một cái, chỉ cần thắng là được, nghiến lợi nói:

- Thề thì thề, tiểu tế coi như có bại đi nữa, cũng phải cắn Thổ Phiên một cái thật mạnh.

Trong mắt của hắn như phun ra lửa, ý chí tất thắng, không hề che dấu hiện ra trước mặt Lý Thế Dân.

Lý Thế Dân thỏa mãn gật đầu.

Mục đích của hắn, đã đạt được.

...

Nghênh Tân Lâu, trong phòng lớn nhất, vào lúc này có một người đang ngồi một mình trong phòng của hơn hai mươi người liên hoan, từng ngụm từng ngụm uống rượu.

Chính là Trưởng Tôn Thuận Đức vừa rời khỏi phủ Triệu Quốc Công.

Nếu như có người nào nhận ra Trưởng Tôn Thuận Đức, nhất định sẽ nhìn lầm, không nhận ra người trước mặt.

Trưởng Tôn Thuận Đức vào lúc này đã say rồi, tóc tai bù xù, xiêm y lộn xộn, ở chung quanh hắn có ba hũ rượu trống không, trong tay hắn còn cầm một vò, mùi rượu bốn phía.

Đây không phải rượu thường, mà là Trung Sơn Đông Nhưỡng. Rượu Trung Nguyên, phần lớn tinh khiết và thơm thơm ngọt, dùng tư vị làm chủ, như rượu Đỗ Khang, rượu Lê Hoa, rượu Tức Mặc lâu năm, rượu Phần... Đều là rượu nhạt, không gắt. Trung Sơn Đông Nhưỡng là ngoại lệ, nó có biệt danh, gọi là Thiên Nhật Túy (say ngàn ngày), là danh tửu thời Đông Chu. Ở vào Yến Triệu phương bắc, chính là bảo vật của hào kiệt, còn ngon hơn rượu sữa ngựa trên thảo nguyên.

Là người uống rượu, uống ba hũ cũng khó mà thừa nhận nổi, Trưởng Tôn Thuận Đức cũng là người thích rượu, nhưng ngày thường hắn uống rượu nhạt, hôm nay thuần túy là mượn rượu tiêu sầu, cho nên chọn Trung Sơn Đông Nhưỡng. Hắn rất ít uống rượu mạnh, ba hũ vào trong bụng, đã say tới mức ngã nghiêng, không nhận ra Đông Nam tây bắc.

Trong nội tâm Trưởng Tôn Thuận Đức ủy khuất, nín thở. Hắn cũng theo tòng quân, làm tới Tả Kiêu Vệ đại tướng quân, nhưng cùng so với chất nhi Trưởng Tôn Vô Kỵ, không chút nào thu hút. Trưởng Tôn Vô Kỵ với tư cách là gia chủ Trưởng Tôn gia, vì bảo vệ địa vị của hắn, cũng ngay thẳng vô tư, Trưởng Tôn Thuận Đức sinh hoạt cá nhân bị kiềm chế, cũng không ít lần bị can thiệp.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-722)


<