← Hồi 632 | Hồi 634 → |
Khế Bật Hà Lực cũng không quan tâm tới mình, Đỗ Hà nói như vậy, gật đầu nói:
- Như thế... Có thể thực hiện.
Lý Tích trầm mặc một lát, nhưng nghiêm nghị nhìn Đỗ Hà nói:
- Ta không phản đối, nhưng Đỗ tướng quân chớ quên, mẫu thân của Lực tướng quân vẫn nằm trong tay Đại Độ Thiết. Mà Lực tướng quân cự tuyệt quy hàng, mẫu thân của Lực tướng quân mất đi giá trị lợi dụng, Đại Độ Thiết làm người, coi như quang minh chính đại, không hạ thủ với phụ nữ và trẻ em, khả năng hạ độc thủ là không lớn, nếu như Lực tướng quân trá hàng thành công, Tiết Duyên Đà thảm bại, mẫu thân của Lực tướng quân phải chết không thể nghi ngờ...
Khế Bật Hà Lực một lòng son dạ sắt với Đại Đường, vi thắng lợi bức tử mẫu thân Khế Bật Hà Lực, bức tử Khế Bật Hà Lực, Lý Tích tự hỏi mình không thể có ý chí sắt đá như thế, mấu chốt đây không phải thời kỳ phi thường, không cần phải đi trên con đường cực đoan. Cho dù bọn họ không thể thủ thắng, nhưng chỉ cần ngăn chặn Hầu Quân Tập là thắng lợi, không cần phải hi sinh mẫu thân Khế Bật Hà Lực, hi sinh Khế Bật Hà Lực.
Đỗ Hà cười nói:
- Mạt tướng không phải động vật máu lạnh, cũng không vì thắng lợi mà cần kẻ khác phải trả giá hi sinh thay. Nhưng cảm thấy lão phu nhân ở trên tay của Đại Độ Thiết, đúng là quá nguy hiểm. Cho dù hiện tại Đại Độ Thiết không có giết người, cũng không có nghĩa là sau này không có. Nói ví dụ Lực tướng quân trên chiến trường làm hỏng chuyện tốt của bọn chúng, hoặc Lực tướng quân trảm chết tướng quân của chúng, nếu tất cả những chuyện này xảy ra, đều có thể trở thành động cơ và lý do khiến Tiết Duyên Đà giết lão phu nhân. Không thể ký thác sự sống của lão phu nhân vào lòng nhân từ của Đại Độ Thiết, không bằng tìm cách cứu viện. Cho Lực tướng quân trá hàng là đầu tiên, bước thứ hai chính là nghĩ cách cứu viện lão phu nhân, bước thứ ba, mới là thủ thắng.
Khế Bật Hà Lực kích động quỳ xuống, nói:
- Phó tổng quản nếu cứu mẫu thân ta trở về, Khế Bật Hà Lực kiếp sau cam nguyện đi theo làm tùy tùng, bán mạng cho phó tổng quản.
Đỗ Hà vội vàng nâng Khế Bật Hà Lực dậy.
Lý Tích trầm giọng nói:
- Chuyện nghĩ cách cứu viện lão phu nhân có mấy phần nắm chắc?
Đỗ Hà trả lời:
- Ta có một đám bằng hữu giang hồ võ nghệ cao cường, bọn họ thân mang tuyệt kỹ, am hiểu nhất chính là nhiệm vụ cứu viện. Tại quân doanh của Tiết Duyên Đà thì chưa tới một thành, nhưng nghĩ biện pháp mang lão phu nhân mang ra khỏi quân doanh, áp giải đến doanh đình của Tiết Duyên Đà, tỷ lệ thành công tăng lên tới bảy thành.
Lý Tích nghe hắn nói có bằng hữu giang hồ, mặt giản ra cười nói:
- Chuyện này dễ dàng, mẫu thân của Lực tướng quân đã hơn sáu mươi tuổi, người già thể chất yếu, không chịu nổi hoàn cảnh ác liệt của quân doanh. Chỉ cần Lực tướng quân tỏ vẻ quy hàng, bọn chúng không có khả năng ngồi nhìn lão phu nhân gặp nguy hiểm, cho nên sẽ đưa ra phía sau để tu dưỡng, hoàn toàn có thể nằm trong dự liệu.
Đỗ Hà nghiêm túc nói:
- Tuy không dám cam đoan, trăm phần trăm thành công, nhưng ta nhất định nỗ lực hết sức...
Khế Bật Hà Lực cũng hiểu lý lẽ, cảm kích gật gật đầu.
Lý Tích vỗ tay một cái, nói:
- Bởi như vậy, chuyện lão phu nhân tạm thời buông xuống, kế tiếp nên dùng cái gì làm mồi nhử, mới có thể làm cho Đại Độ Thiết tin tưởng...
...
Quân doanh Tiết Duyên Đà!
Đại Độ Thiết nhận được câu trả lời của Khế Bật Hà Lực, tức giận tới mức giơ chân, tức giận mắng Khế Bật Hà Lực là phản đồ của dân tộc, bại hoại của thảo nguyên.
Luyên Đê Lục Hồn cũng âm thầm tức giận, khuyên bảo Đại Độ Thiết giết mẫu thân của Khế Bật Hà Lực.
Đại Độ Thiết ngẫm lại, vẫn do dự không quyết. Với tư cách là nhân vật tự cho là anh hùng của thảo nguyên, không xuống tay với già yếu phụ nữ và trẻ em, Đại Độ Thiết vẫn có thương cảm nhất định.
Chưa qua hai canh giờ sau, Đại Độ Thiết ngoài ý muốn nhận được tin tức sứ giả của Khế Bật Hà Lực cầu kiến.
Thái độ Đại Độ Thiết bất thiện khi tiếp đãi sứ giả.
Sứ giả Khế Bật Hà Lực cũng là do Đỗ Hà an bài, là một thành viên trong tiểu đội Đạp Nguyệt, địa vị cũng gần bằng Hoàng Phủ Hạo Hoa, gọi là Miêu Húc.
Đối mặt với Đại Độ Thiết, Miêu Húc không lộ ra chút biểu lộ dư thừa nào, chỉ hy vọng có thể gặp được lão phu nhân một lần, hơn nữa tỏ vẻ, chỉ cần gặp lão phu nhân mới tiếp tục bàn chuyện, bằng không thì cái gì cũng không cần nói.
Đại Độ Thiết mơ hồ hiểu được ý đồ của Miêu Húc, cho nên bảo người dẫn Miêu Húc đi gặp mẫu thân Khế Bật Hà Lực.
Miêu Húc cũng không nói gì, quay đầu rời đi.
Cũng không phải lão phu nhân bị đãi ngộ không công bằng gì, mà là lặn lội đường xa, cộng thêm hoàn cảnh ác liệt, thân làm con tin, tâm tình trầm trọng, chỉ vì mấy chịu này, cho nên lão phu nhân đã bị bệnh.
Đại Độ Thiết cho người bắt giữ Miêu Húc, tức giận quát:
- Đồ mọi rợ, thật sự cho rằng doanh trướng của ta là nhà của ngươi sao, tùy ý ra vào?
Miêu Húc hừ lạnh nói:
- Muốn chém giết thì cứ làm, ta không có phản đối... Các ngươi đối đãi với lão phu nhân như thế, chúng ta không có gì để nói với nhau cả.
Đại Độ Thiết nghe ra ý trong đó, kinh hỷ vạn phần, cười nói:
- Hiểu lầm, thật sự không phải chúng ta bạc đãi lão phu nhân, nhưng bởi vì lão phu nhân tuổi tác đã cao, quân doanh khí hậu ác liệt. Cho nên lát nữa sẽ cho người trở về doanh đình của Tiết Duyên Đà, sẽ có nô lệ hầu hạ, sẽ có người chữa bệnh cho lão phu nhân.
Miêu Húc nghe đến đó, biểu lộ cũng hòa hoãn, nhàn nhạt nói rõ ý đồ đến.
- Đại nhân nói, hắn sẽ không gia nhập Tiết Duyên Đà, nhưng vì lão phu nhân, hắn nguyện ý dùng tin tình báo trọng yếu, đổi lấy an nguy của lão phu nhân.
Đại Độ Thiết tiễn Miêu Húc rời đi, hỏi Luyên Đê Lục Hồn:
- Ngươi cảm thấy Khế Bật Hà Lực là thật tâm hay giả ý...
Chiến tranh tình thế bất đắc dĩ, Đại Độ Thiết cần thắng lợi, không để ý người khác chế nhạo vì bắt cóc mẫu thân của Khế Bật Hà Lực, đổi lấy Khế Bật Hà Lực nguyện ý cung cấp thành quả. Nhưng mà, chuyện này đã thành, nhưng còn phải cẩn thận, cần phải phân biệt thật giả trong đó, nếu không sẽ gặp sai lầm trí mạng.
Luyên Đê Lục Hồn lắc đầu nói:
- Chuyện này không dễ đoán... Hắn cho ra lý do hợp tình hợp lý, đang ở trọng địa quân doanh Đại Đường, Khế Bật Hà Lực cự tuyệt chúng ta còn hiểu được. Hắn là người chí hiếu, vì mẫu thân, lộ ra tình báo, cũng không phải không có khả năng. Nhưng Khế Bật Hà Lực thâm thụ văn hóa độc hại của Đại Đường, đối với trung đối với nghĩa, rất chấp nhất, cũng không phải không có khả năng cung cấp tình báo giả. Nhưng cho dù là thật là giả, chỉ cần chúng ta chú ý cẩn thận, khắp nơi lưu một phần tâm tư, cũng không sợ bọn chúng đùa nghịch bịp bợm...
...
Đỗ phủ ở Trường An.
Năm mới đã qua, bụng của Trường Nhạc càng ngày càng to, các loại thuốc dưỡng thai quý hiếm đều từ trong đại nội hoàng cung mang ra, bà đỡ kinh nghiệm phong phú, đại phu an thai, một ngày không chút sai giờ, tư thế của bọn họ còn long trọng hơn cả long tử long tôn ra đời, rất là khoa trương.
*****
Đây cũng không có biện pháp, cũng không phải người Đỗ phủ ưa thích phô trương, nhưng tất cả chuyện này, phần lớn đều là hoàng đế Đại Đường Lý Thế Dân, quốc mẫu Trưởng Tôn hoàng hậu tự mình an bài. Muốn không long trọng, cũng là không được.
Cho nên nữ nhi bảo bối Trường Nhạc lần đầu tiên hoài thai, trong nội tâm Lý Thế Dân, trưởng tôn hoàng hậu cũng có cảm giác khẩn trương không kém trượng phu là Đỗ Hà.
Trường Nhạc đi cùng Lý Tuyết Nhạn, tản bộ trong hoa viện nội phủ.
Trường Nhạc trải qua nhiều thứ bổ dưỡng, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, dung quang xinh đẹp, không bút mực nào có thể miêu tả hết toàn bộ dung nhan tuyệt thế và nụ cười tràn đầy hạnh phúc của nàng, càng sáng lạng kinh người, dáng người vốn xuất chúng, càng trở nên mượt mà đầy đặn.
Tuy Lý Tuyết Nhạn là giai nhân hiếm thấy, nhưng so sánh với Trường Nhạc, cao thấp lộ rõ.
Ánh mắt Lý Tuyết Nhạn thỉnh thoảng nhìn bộ ngực của Trường Nhạc, lại nhìn bản thân mình, muốn nói lại thôi, thấy hai bên không có người, vụng trộm đưa lỗ tai nói khẽ:
- Trường Nhạc tỷ tỷ, ngươi phát hiện không, bộ ngực của ngươi hình như to ra một vòng đấy...
- Khục...
Trường Nhạc nghe ngẩn ngơ, không nghĩ tới Lý Tuyết Nhạn lại nói ra câu này, kinh ngạc nhìn xuống, làm cho nàng sặc nước miếng, liền khục vài cái, nổi giận, nhéo nhéo Lý Tuyết Nhạn mấy cái, sẳng giọng:
- Tìm đường chết à, nào có...
Lý Tuyết Nhạn trợn mắt nói:
- Tại sao không có, thì có, thì có... Bộ ngực của ngươi vốn chỉ lớn hơn ta một chút, nhưng cũng không nhiều... Ngươi nhìn ngươi, hiện tại có thể so với Mị Nương rồi.
Giọng nói của nàng ê ẩm, trong số ba nữ luận tướng mạo, đương nhiên Trường Nhạc hoàn toàn xứng đáng, so dáng người, không ai cùng cấp bậc với yêu tinh Vũ Mị Nương, muốn hơn hẳn một bậc. So hung khí thì Trường Nhạc hiện giờ còn lớn hơn một chút, Lý Tuyết Nhạn nhỏ hơn người khác, nhỏ nhất trong số ba nữ. Tuy ngực chưa tính là quá nảy nở, nhưng cũng không phải là sân bay, nhưng cũng không sai biệt lắm.
Cho dù Đỗ Hà thường nói cái gì nghe không hiểu "Ngực chưa nở thì cao, ngạo kiều vạn tuế" các loại, nhưng mà Lý Tuyết Nhạn vẫn rất để ý, nhất là nghe nam nhân trong lúc khuê mật nói tới ưa thích nữ nhân ngực lớn, sau chuyện này, càng để ý hơn.
Nàng cảm giác tuổi của mình nhỏ hơn Trường Nhạc, có lẽ còn lớn lên nữa. Không dám so với Vũ Mị Nương, nhưng có thể thắng Trường Nhạc, nhưng so với Trường Nhạc, cũng cảm thấy mỹ mãn rồi.
Nhưng mấy tháng gần đây, sau khi Trường Nhạc mang thai, Lý Tuyết Nhạn phát hiện bộ ngực của Trường Nhạc biến hóa từng ngày, càng ngày càng lớn, hiện tại đã có thể so với Vũ Mị Nương.
Chuyện này làm cho tâm tình của Lý Tuyết Nhạn không chịu nổi.
Hôm nay cuối cùng không nhịn nổi, lên tiếng hỏi.
Trường Nhạc cũng có cảm giác này, dù sau thịt trên người, có lớn hơn hay không, vẫn chú ý tới. Nhưng khi bị Lý Tuyết Nhạn hỏi vẫn cảm thấy thẹn thùng, mới quả quyết cự tuyệt. Nghe Lý Tuyết Nhạn nói khẳng định như thế, cũng không biết nên trả lời thế nào, thầm nghĩ tìm cái lỗ nào mà chui xuống.
Không chịu nổi xấu hổ, Trường Nhạc đi nhanh vài bước, muốn trốn tránh cục diện khó xử này.
- Chớ đi nha...
Lý Tuyết Nhạn khẩn trương, làm sao buông tha Trường Nhạc, đuổi theo mau, thấp giọng nói:
- Ta nghe đã người sau khi sanh hài tử, phụ nữ có thai sẽ có dấu hiệu béo phì lên, có một ít phu nhân gầy yếu, thậm chí có khả năng biến thành mập mạp béo phì... Nhưng vóc người của ngươi vẫn bảo trì như cũ, đúng là rất tốt... Trừ cái bụng đang to ra... Còn có...
Nàng vô cùng oán niệm nhìn hai ngọn núi đôi kia, nói:
- Hai khối thịt trên ngực...
Trường Nhạc không thể nhịn được nữa, đánh đầu của nàng ta, bỏ qua Lý Tuyết Nhạn, chạy trối chết.
- Đừng chạy nha...
Lý Tuyết Nhạn ôm đầu bị đánh, đuổi theo phía sau, kêu lên:
- Trường Nhạc hảo tỷ tỷ, ngươi nên nói đi, rốt cuộc là ăn cái gì thế... Người ta, người ta cũng muốn lớn như vậy nha...
Đến cuối cùng, Lý Tuyết Nhạn cũng không biết được nàng ta ăn cái gì mà hai khối thịt trước ngực lại lớn lên như thế cả.
Tối hôm đó, Trường Nhạc, Lý Tuyết Nhạn, Vũ Mị Nương tụ tập cùng dùng cơm.
Lý Tuyết Nhạn thấy núi đôi của hai người, vô cùng hùng vĩ, còn nhìn núi đôi phẳng lỳ của mình, oán niệm vùi đầu gặm một khối đậu hủ, sau đó nhắm mắt làm ngơ.
Trường Nhạc thấy Vũ Mị Nương có chút tiều tụy, gắp một cục thịt nướng vào chén nàng, cười nói:
- Những ngày này muội muội mệt mỏi rồi, chuyện trong phủ đều do muội quản lý, thân thể cũng mệt mỏi...
Từ khi bụng lớn lên, những sự vụ trong phủ do Trường Nhạc quản lý, đem quyền lực giao cho Vũ Mị Nương tài giỏi, thấy Vũ Mị Nương mệt mỏi, có chút băn khoăn.
Vũ Mị Nương nhoẻn miệng cười nói:
- Tỷ tỷ yên tâm, Mị Nương biết chừng mực.
Nàng không cảm thấy mệt mỏi khi làm việc vặt trong Đỗ phủ. Với tài năng của Vũ Mị Nương, có tài chưởng quản thiên hạ, trở thành quốc chi đế vương cũng đủ khả năng. Việc vặt trong phủ, không làm khó được nàng.
Làm cho nàng mệt mỏi như vậy, đều bởi vì lão hồ ly Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Trưởng Tôn Vô Kỵ cao điệu nhậm chức, cho nên triều đình oanh động không nhỏ.
Trưởng Tôn Vô Kỵ đúng là làm hơi quá, tài trị quốc của hắn có lẽ không bằng Ngụy Chinh, trên mưu lược không có khả năng sánh bằng Phòng Huyền Linh, tầm nhìn xa quyết đoán cũng không bằng Đỗ Như Hối, nhưng trên việc chế định luật pháp không ai hơn hắn.
Tại trước kia, Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng đã biên soạn Trinh Quán Luật, đối với luật pháp, có lý giải rất sâu, cũng có kinh nghiệm nhất định. Cho nên lần này chấp bút, hấp thụ kinh nghiệm trước kia, lấy thừa bù thiếu, đem Trinh Quán Luật vốn có thay hình đổi dạng, khiến cho cả sảnh đường ủng hộ.
Trưởng Tôn Vô Kỵ là nhân vật đi theo Lý Thế Dân sớm nhất, cho nên nhân mạch cực lớn, ba năm cấm đoán, làm cho danh vọng của hắn bị hao tổn, nhưng bằng vào một lá thư Luật Lệ, hắn đã thu hồi lại danh vọng đã mất trước kia, tiếp tục có vị trí vững chắc trong triều.
Vũ Mị Nương lo lắng Trưởng Tôn Vô Kỵ sẽ không tiếc trả giá mà gây nguy hại cho Đỗ Hà, cho nên tâm thần gần đây đặt lên Trưởng Tôn Vô Kỵ, cho nên thần sắc có chút mệt mỏi.
Dùng bữa tối, tam nữ tụ lại, tản bộ sau cơm tối.
Chủ đề trong bất tri bất giác, lại nói về chiến sự, các nàng lại nói tới phu quân Đỗ Hà.
- Trường Nhạc tỷ tỷ còn bốn tháng nữa là sinh rồi, Đỗ lang có thể sẽ về kịp a...
Lý Tuyết Nhạn nói xong, thần sắc có chút dị thường, ánh mắt rơi vào ngọn núi đôi và bụng của Trường Nhạc, chăm chú thầm nghĩ:
- Trường Nhạc tỷ tỷ nhất định là vì sinh hài tử, cho nên mới to ra, nếu ta cũng có Bảo Bảo, cũng sẽ to ra a.
Thời điểm nàng nghĩ ngợi lugn tung, đột nhiên tổng quản Đỗ phủ báo lại, nói là có Tần Dực cầu kiến.
Trong nội tâm tam nữ khẽ động.
Bọn hắn biết rõ Tần Dục sớm đi theo Đỗ Hà bắc thượng, giờ phút này trở lại, trên người chắc chắn mang theo tin tức của Đỗ Hà.
Ba người không hẹn mà cùng đi vào đại sảnh.
- Bái kiến ba vị phu nhân...
Sắc mặt Tần Dục phong trần, trên áo khoác bằng da dính đầy bụi đất, hiển nhiên ngựa không ngừng vó mà đi tới, da miệng khô nước, xem ra nước cũng chưa kịp uống.
← Hồi 632 | Hồi 634 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác