Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Đại Đường đạo soái - Hồi 603

Đại Đường đạo soái
Trọn bộ 722 hồi
Hồi 603: Tàn sát hàng loạt dân trong thành
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-722)

Đánh cờ, dùng cờ bày binh bố trận, Lý Tĩnh đánh cờ bày mưu nghĩ kế, giống như binh pháp Tôn Tử có nói, dùng cờ làm cuộc, dùng cờ quyết chiến, không tranh công, cũng không liều lĩnh, thận trọng từng bước. Mà Lý Thế Dân lại có phong cách khác, thời gian sau chiến tranh cũng dám chiến, thời gian chiến tranh cũng dám khiêu chiến, khắp nơi đều nắm chắc chủ động chiến cuộc, nên mạo hiểm thì mạo hiểm, không nên mạo hiểm, quyết đoán lui ra phía sau.

Song phương không phân trên dưới, phong cách tác chiến giống nhau, thường thường thắng bại nửa nọ nửa kia.

- Ván này xem ra nhìn thì đánh ngang...

Lý Tĩnh nhìn bàn cờ đầy quân trắng quân đen, cơ hồ không tìm thấy chỗ cho quân cờ đặt chân.

Lý Thế Dân đặt quân cờ trong tay vào chén, cười nói:

- Đúng vậy, dùng cờ làm chiến cuộc, thắng bại khó phân...

Lý Tĩnh thu đánh cờ trên bàn cờ, sau đó nói:

- Hình như bệ hạ có lời muốn nói.

Lý Thế Dân sâu sắc duỗi một lưng mỏi, cũng không trả lời, cười nói:

- Lại làm một ván.

Nói xong hắn cũng thu quân cờ, đợi một lát, hắn mới nói:

- Tiểu tử Đỗ Hà tới tìm ngươi?

Lý Tĩnh đáp:

- Có tới, vào mấy ngày trước... Người bệ hạ nhìn trúng, làm sao có thể phạm sai lầm, hắn đã ý thức được mục tiêu của Hầu Quân Tập là đầu của hắn... Mà ta đã điều tra được tình huống của Hầu Quân Tập...

Lý Thế Dân cười nói:

- Tiểu tử này có bổn sự hiểu rõ nhân tâm, vẫn dùng được. Ngươi cảm thấy chống lại Hầu Quân Tập, hắn thắng bại như thế nào?

- Khó mà nói...

Lý Tĩnh đã thu hồi quân cờ đen của mình lại, nói:

- Nói cho cùng, Hầu Quân Tập thuộc về phái dũng chiến, mà Đỗ Hà là phái mưu chiến, từ xưa đến nay, dũng chiến mưu chiến đều không nói ai hơn ai, xem tình huống mà phát huy, chiến sự không đến thời khắc cuối cùng, thì không cách nào đoán trước. Tuy Đỗ Hà đã biết rõ nhược điểm của Hầu Quân Tập. Nhưng chuyện này cũng không thể nói hắn chắc chắn sẽ thắng. Tam quốc Tào Tháo có tính cách đa nghi, chính là nhược điểm của hắn, cơ hồ mọi người đều biết, nhưng trong thời Tam quốc, có bao nhiêu người có thể lợi dụng nhược điểm mà đánh bại Tào Tháo đâu?

Lý Thế Dân cười quỷ dị, nói:

- Điểm này, Dược Sư, ngươi tuyệt đối tính sai. Ngươi không hiểu tiểu tử kia, tiểu tử kia rất tài giỏi, nhưng hắn lợi hại nhất chính là tâm địa gian xảo, bốn năm, trẫm năm đó quen biết tiểu tử này, cũng chưa từng thấy hắn chịu thiệt bao giờ. Cái khác không nói, chỉ thủ đoạn âm người, tuyệt đối là nhất lưu. Đánh chính diện, tiểu tử kia muốn thắng Hầu Quân Tập, cần tôi luyện ba, năm năm. Nhưng âm người, mười Hầu Quân Tập tuyệt đối không phải là địch thủ của Đỗ Hà.

Lý Tĩnh đúng là không hiểu Đỗ Hà bằng Lý Thế Dân, nghe có chút kinh ngạc.

Trên mặt Lý Thế Dân mang theo nụ cười vô cùng thần bí, nói:

- Ở đây chỉ có hai chúng ta, có mấy lời ta cũng không gạt Dược Sư. Bổn sự Hầu Quân Tập, ta và ngươi đều tinh tường. Trừ phi ta và ngươi tự mình ra tay, ai lãnh binh cũng không có hơn bảy thành phần thắng. Lúc này bắc phạt, trẫm chuẩn bị dùng Lý Tích làm thống soái tam quân. Mậu Công gần đây càng ổn trọng, có thể đảm nhận đại nhậm. Sẽ thắng Hầu Quân Tập trên phương diện mưu trí, nhưng về quân lược lại không bằng Hầu Quân Tập, thực sự giao thủ, chỉ có thể dùng năm năm mà tính toán. Nhưng nếu cho Đỗ Hà đùa nghịch ám chiêu, ít nhất sẽ tăng thêm hai thành phần thắng. Mà tiểu tử này, không kích hắn, hắn không xuất bổn sự ra. Trẫm đã hứa hẹn với hắn rồi, trước khi Trường Nhạc sinh con, phải quay trở lại. Vì mục tiêu này, trẫm tuyệt đối tin tưởng, hắn sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để quay về, hắn sẽ trợ giúp Lý Tích lấy được thắng lợi.

Lý Thế Dân cười hắc hắc, trong nụ cười tràn ngập gian trá, hiển nhiên là dạng hồ ly đa mưu túc trí.

Lý Thế Dân không hổ là Lý Thế Dân, đối với bổn sự người dưới trướng rõ như lòng bàn tay, người nào am hiểu cái gì, cơ hồ hắn đều rõ ràng cả. Đối với đánh giá Đỗ Hà, cơ hồ đã nhìn thấy cả người của Đỗ Hà.

Nếu như Đỗ Hà đang buồn rầu nghe được lời này của Lý Thế Dân, cũng không biết hắn sẽ tức giận thành bộ dạng gì.

Âm hiểm nhất vẫn là người thân mật nhất của hắn, lại miệng nam mô, bụng bồ dao găm, đúng là hoàng đế Đại Đường.

Thời tiết dần dần chuyển sang lạnh lẽo, lương thảo vật tư, sớm đã chuẩn bị sẵn sàng.

Thời gian Lý Thế Dân lên điểm tướng đài, cũng từ từ tới gần.

Một ngày tháng mười, rốt cuộc ngày hôm nay cũng tới.

Tâm tình Đỗ Hà khẩn trương, hai lần trước xuất chiến, địa vị của hắn không cao, đều là tiểu đả tiểu nháo. Tuy lấy được chiến tích không tệ, nhưng chưa từng thống lĩnh vạn người, tối đa nhất, vào thời điểm đánh Cao Xương chỉ thống lĩnh bảy ngàn người mà thôi.

Mà lần này hắn là Tả Uy Vệ tướng quân, đây là một chức vị không nhỏ a.

Trong lòng của hắn vô cùng chờ mong.

Lý Thế Dân ở tại Minh Đức Môn làm nghi thức xuất chinh, cả văn võ bá quan triều đình, đều tham gia tiễn đưa.

Lý Thế Dân nói ra lời lẽ căm phẫn với tội trạng của Tiết Duyên Đà, hạ đạt mệnh lệnh chinh phạt Tiết Duyên Đà, phát Sóc, Tịnh, Phần, Ki, Lam, Đại, Hãn, Úy, Vân, Cửu Châu binh trấn Sóc Châu, Thắng, Hạ, Ngân, Tuy, Đan, Duyên, Phu, Phường, Thạch, cùng với Thập Châu Binh Trấn Thắng Châu, Linh, Nguyên, Trữ, Diêm, Khánh, Ngũ Châu Binh Trấn Linh Châu...

*****

Thời điểm bắt đầu điểm tướng. Người đi lên đầu tiên là Binh Bộ Thượng Thư Lý Tích, bổ nhiệm Lý Tích đại tổng quản Sóc Châu Đại Hạnh Quân, toàn quyền phụ trách chiến sự với Tiết Duyên Đà. Lại cho Lý Tích an bài các tướng lĩnh cấp dưới cho mình, theo thứ tự là Hữu Truân Vệ Đại tướng quân Trương Sĩ Quý, Tả Vệ Đại tướng quân Lý Đại Lượng, Lương Châu Đô Đốc Lý Tập Dự, Doanh Châu Đô Đốc Trương Kiệm, bốn người bọn họ phân biệt là tổng quản Khánh Châu Đạo Hạnh Quân, tổng quản Linh Châu Đạo Hạnh Quân, tổng quảng Lương Châu Đạo Hạnh Quân, tổng quản Doanh Châu Đạo Hạnh Quân, hiệp trợ Lý Tích phá địch.

Về phần Đỗ Hà, hắn được Lý Thế Dân bổ nhiệm thành phó tổng quản Sóc Châu Đạo Hạnh Quân, lĩnh phần quan trọng là Tả Uy Vệ, trực tiếp nghe lệnh Lý Tích điều khiển.

Sau khi ra mệnh lệnh này, ánh mắt Lý Thế Dân nhìn qua địa phương của Đỗ Hà, lộ ra nụ cười đầy thâm ý.

- A!

Đỗ Hà không có để ý, âm thầm hô lên một tiếng, vung nắm đấm lên.

Địa vị phó tổng quản Sóc Châu Đạo Hạnh Quân không thấp, là đại tướng gần với Lý Tích, Trương Sĩ Quý, Lý Đại Lượng, Lý Tập Dự, Trương Kiệm năm vị lão đại tướng.

Tuy là lần thứ hai, cho Lý Tích làm đại tổng quản khi xuất chinh, thống soái tam quân, với tư cách là phụ tá của hắn, địa vị thực tế trên ý nghĩa không kém Trương Sĩ Quý, Lý Đại Lượng, Lý Tập Dự, Trương Kiệm bao nhiêu.

Vào lúc này hắn hận không thể ôm lấy Lý Thế Dân mà hôn một cái thật mạnh, bởi vì trong tay của hắn là một vạn quân, với tư cách là phụ tá của Lý Tích, ít nhất cũng có thể được phân trong tay của hắn một ít binh mã, ý nghĩa lúc này khi xuất chinh, hắn có thể chỉ huy quân đội ít nhất không dưới hai vạn. So với năm ngàn, bảy ngàn trước đó, chênh lệch quá lớn.

Đại quân tập kết, tuyên thệ trước khi xuất quân bắc phạt.

Đối với Đỗ Hà xuất chinh, thê nhi phụ mẫu đã có chuẩn bị trong lòng, nhưng cổ tình cảm quyến luyến sâu đậm, không cách nào che dấu được.

Đỗ Hà trước bái biệt phụ mẫu, sau đó lại cáo biệt thê nhi.

Cùng Trường Nhạc, Lý Tuyết Nhạn, Vũ Mị Nương nói chuyện đơn giản, Đỗ Hà cũng bất chấp công chúng ở đây, ôm Trường Nhạc vào ngực, nói nhỏ:

- Đợi ta về, trước khi hài tử ra đời, ta nhất định sẽ quay về, dùng thắng lợi mà tiếp đón nó xuất hiện trên thế gian...

Sau đó lại cáo biệt với Lý Tuyết Nhạn, Vũ Mị Nương bằng một cái ôm, nói vài lời an ủi. Xoay người nhảy lên lưng ngựa, quay đầu nhìn người thân, sau đó giơ roi ngựa lên, giục ngựa theo quân bắc thượng, một thân quang khải chói mắt, dưới ánh mặt trời chiếu xạ, phát ra hào quang sáng chói.

Trạm đầu tiên, chính là Sóc Châu.

Lý Tích với tư cách là đại tổng quản Sóc Châu Đạo Hạnh Quân, cho nên quân doanh Sóc Châu nghiễm nhiên theo quân bắc thượng, thu thập binh sĩ Cửu Châu, Lý Tích ra chiến trường.

Tiết Duyên Đà phát triển nhiều năm, binh mã đã đạt tới ba mươi vạn, toàn bộ ba mươi vạn binh đều tinh thông cưỡi ngựa bắn cung. Lúc này đây, Đại Đường xuất động quân bắc phạt là hai mươi lăm vạn quân, đây là lần xuất quân quy mô đầu tiên của Đại Đường trong những năm gần đây.

Đại Đường biểu hiện ra hai mươi lăm vạn quân so ra còn kém ba mươi vạn quân của Tiết Duyên Đà, nhưng sức chiến đấu trên thực tế của quân Đại Đường, đã sớm vượt qua ba mươi vạn quân Tiết Duyên Đà, bất luận là phương diện nào.

Đỗ Hà đi theo Lý Tích một đường bắc thượng, trải qua hơn mười ngày bôn ba, đại quân đến Sóc Châu.

Trương Sĩ Quý, Lý Đại Lượng, Lý Tập Dự, Trương Kiệm là đại tướng trấn thủ biên cương của Đại Đường, rời khỏi lãnh địa, chờ Lý Tích tới Sóc Châu, tham gia lần hội nghị quân sự đầu tiên trong lần bắc phạt này.

Nhưng sắc mặt bốn vị đại tướng nghênh đón hắn cũng không có gì đẹp mắt, bọn họ nhìn Lý Tích cười thật miễn cưỡng mà thôi.

Lý Tích cảm thấy khác thường.

Hắn không phải Hầu Quân Tập, sau khi đảm nhiệm Binh Bộ Thượng Thư, rất xem trọng quan hệ với tướng lĩnh Đường triều. Trương Sĩ Quý, Lý Đại Lượng, Lý Tập Dự, Trương Kiệm đều là lão tướng Đường triều, cũng có hơn mười năm giao tình với hắn, nếu không có chuyện đặc biệt xảy ra, bọn họ không tới mức có sắc mặt như thế này.

- Như thế nào, chư vị tướng quân?

Sắc mặt Lý Tích nghiêm túc nói một câu.

Trương Sĩ Quý nói:

- Tiết Duyên Đà đáng hận, vừa mới nhận được tin tức, bọn chúng huyết tẩy Hắc thành, quân tốt và dân chúng trong thành không còn một ai sống sót.

Trương Sĩ Quý trong tiểu thuyết tiếng xấu lan xa, nhất là trong Tiết Nhân Quý Chinh Đông, miêu tả hình tượng của hắn thành người hèn hạ vô sỉ, nhiều lần hãm hại Tiết Nhân Quý, là tiểu nhân âm hiểm.

Kỳ thật đây chỉ là tiểu thuyết nói vậy, Trương Sĩ Quý chân thật là một đại tướng quân thân kinh bách chiến, hắn sinh ra trong thế gia tướng môn, thể lực hơn người, tiễn pháp siêu quần, trợ thủ đắc lực bắn bách phát bách trúng. Những năm cuối nhà Tùy, triệu tập một đám lưu dân làm loạn, công hãm thành thị. Về sau tìm nơi nương tựa Lý Uyên, theo Lý Thế Dân tây chinh, tiêu diệt Tiết Cử cát cứ tây bắc, Tiết Nhân Cảo. Sau đó lại phụng mệnh làm tổng quản Mã Quân, dùng binh lực trong hoàn cảnh xấu đánh bại Vương Thế Sung với năm vạn binh lực hùng mạnh, sáng tạo ra kỳ tích điển hình lấy mạnh thắng yếu.

Từ đó về sau, hắn đi theo Lý Thế Dân nam chinh bắc chiến, là một trong những đại tướng tâm phúc sớm nhất của Lý Thế Dân, trong biến loạn Huyền Vũ Môn, cũng lập nhiều công lao hãn mã, là một tướng quân có chiến tích không thua Tần Quỳnh, Úy Trì Kính Đức.

Hắn dáng người thon dài, gương mặt trắng nõn, nhìn hắn không giống như một đại tướng thân chinh bách chiến, ngược lại có vài phần giống nho tướng.

Vào lúc này, hắn trợn mắt trừng trừng, vung vẩy cánh tay, nghiến răng nghiến lợi.

Hắc thành là một tòa thành đất nằm người trường thành, rất nhỏ, ở đó chỉ đóng quân hơn trăm người, dân chúng trong nội thành cũng không nhiều, người già yếu phụ nữ và trẻ em cũng chỉ hơn hai ngàn người. Cũng không hoàn toàn là người nhà Đường, tất cả dân tộc đều có, bởi vì nơi giao hội giữa Đại Đường và thảo nguyên, đại đa số người ở đây là dân thảo nguyên và người Đường thông hôn với nhau. Bọn họ sớm đã Hán hóa, cho rằng mình là người Đường, cũng không ai đi sống ở nhà Đường. Hắc thành cùng rất, người dân ở Hắc thành rất chất phác, du kích Tiết Duyên Đà tiến công không được. Mà đối mặt với một tòa thành ở ngoài trường thành, binh mã của Tiết Duyên Đà, nhìn thấy quân Đường thủ ở cửa thành, cho nên biến nơi này thành nơi trút giận.

Bởi vì quân Tiết Duyên Đà nhiều lần tấn công trường thành không có kết quả, cho nên không có được chiến tích gì. Hôm nay tin tức Đại Đường xuất binh truyền vào thảo nguyên, bộ đội du kích của Tiết Duyên Đà nhận được mệnh lệnh, ý định làm náo loạn.

Có chút du kích của Tiết Duyên Đà không muốn quay về tay không, lại nhìn trúng Hắc thành này có lính Đại Đường, cho nên huyết tẩy Hắc thành.

Mà tướng quân thủ ở Hắc thành, cộng thêm hơn trăm quân lính, chiến đấu tới cuối cùng, toàn bộ chết trận.

Trương Sĩ Quý, Lý Đại Lượng, Lý Tập Dự, Trương Kiệm bốn viên nhận được tin tức, tức giận lòng mang căm phẫn. Bốn người bọn họ không ai là không phải chém giết không biết bao nhiêu người trên sa trường mà bò lên vị trí đại tướng, tuy binh mã của bọn họ không ở Sóc Châu, nhưng mang theo không ít thân binh, hợp lại đi tới gần Hắc thành. Nhưng đã trễ, thảo nguyên mênh mông không biết địch nhân đi nơi nào, nhưng Hắc thành đã biến thành tử vực.

Bốn vị tướng quân trở lại Sóc Châu, vừa vặn nghe nói Lý Tích đã tới.

Bọn họ có quan hệ không tệ với Lý Tích, cho nên dù tức giận trong lòng, nhưng vẫn phải nở nụ cười.

- Đáng hận!

Trong lòng Đỗ Hà nghe được mà tức giận, thầm nghĩ:

- Người già yếu phụ nữ và trẻ em cũng không buông tha, đám người kia chẳng khác gì lũ cầm thú.

Hắn căm giận bất bình, Tuyết Vô Ảnh cũng biết được tâm tình của chủ nhân, cho nên lỗ mũi phì phì, hắn vuốt ve bờm của Tuyết Vô Ảnh, trong nội tâm khẽ động, hỏi:

- Bốn vị tướng quân, không biết du kích Tiết Duyên Đà rời đi lúc nào?

Trương Sĩ Quý liếc nhìn Đỗ Hà, nhận ra hắn, biết rõ hắn chính là phó tổng quản Đạo Hạnh Quân, địa vị cũng không kém hắn, cũng nói:

- Ước chừng một tiếng rưỡi trước...

Đỗ Hà vội hỏi:

- Khá tốt, đại tổng quản, mạt tướng chờ lệnh, nguyện suất lĩnh hai ngàn quân dưới trướng đi báo thù cho dân chúng và quan quân Hắc thành.

Lý Tích nhìn Đỗ Hà, nói:

- Ngươi có mấy thành nắm chắc...

Đỗ Hà chém đinh chặt sắt nói:

- Đuổi theo đám súc sinh này mười phần nắm chắc, về phần toàn diệt, tạm không rõ ràng lắm. Nhưng chỉ cần đối phương chưa hội hợp với đại quân, có mười thành nắm chắc thủ thắng, nếu có đại quân trợ giúp, mạt tướng cũng có thể cam đoan toàn thân trở ra.

Lý Tích nhìn người cực chuẩn, biết rõ năng lực của Đỗ Hà, lúc này hạ lệnh:

- Lệnh cho ngươi xuất chiến, thủ thắng trở về, dùng bắt giữ đầu của đám hàng binh Tiết Duyên Đà tế điệu vong lịnh Hắc thành.

- Vâng... Mạt tướng hiểu rõ!

Đỗ Hà cười lạnh lĩnh mệnh, trên mặt tràn ngập khí tức sát phạt.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-722)


<