← Hồi 469 | Hồi 471 → |
Gọi là tổ chức đi săn, mục đích chủ yếu là vì dụ dỗ ra đồng đảng của A Sử Na Kết Xã Suất, tuyên dương làn gió thượng vũ chỉ là một lấy cớ.
Về quá trình săn bắn, kỳ thật chỉ là vui chơi, đùa giỡn, căn bản không hề có chút ý nghĩa thực tế nào.
Liệp thú tràng Cao Lăng chứng thật là địa phương thích hợp cho dã thú sinh tồn, bởi vì là liệp thú tràng của hoàng gia, bình thường cũng chỉ có những thợ săn giỏi có gan lớn dám đến săn bắn, thích hợp dã thú động vật sinh tồn, quả thật cũng có không ít con mồi.
Vì bảo đảm an toàn chắc chắn, thậm chí Đỗ Hà còn cho người đem trọn cả khu vực săn bắn tìm tòi tuần tra qua một lần.
Chỉ có dã thú nai, thỏ, nhím gì đó mới có thể ngẫu nhiên xuất hiện trước mặt mọi người, biến thành đối tượng bị đi săn, mấy ngàn người cùng nhau săn bắn, thu hoạch thế nào liền có thể biết được.
Làm hoàng đế, còn là một hoàng đế thật tận trách nhiệm, Lý Thế Dân trừ phi sinh bệnh, hoặc phát sinh ra chuyện gì đặc thù, chính là ngày nào cũng phải xử lý quốc gia đại sự, mặc dù đi tới thú liệp tràng cũng vẫn như vậy. Ở nơi này có mặt đầy đủ công khanh đại thần, chỉ riêng địa phương không phải là hoàng cung mà thôi. Thẳng đến giữa trưa Lý Thế Dân mới rút ra được thời gian, dẫn theo một ít người, mang theo Thiên Ngưu Vệ ra ngoài săn bắn.
Một đầu heo rừng chạy qua bãi cỏ, hiển nhiên bị đoàn người làm kinh hoàng, phát điên bỏ chạy trối chết.
Sắc mặt Đỗ Hà cứng đờ, nở nụ cười khổ, không thể tưởng được đúng là không tránh khỏi lần này, mỗi người thiên phú không đồng nhất, đao kiếm ám khí, quyền cước khinh công của Đỗ Hà đều ưu tú, chỉ riêng tiễn pháp không có chút thiên phú nào, trăm bắn không trúng, để cho hắn so đấu bắn tên với Lý Thế Dân, chẳng khác gì đùa giỡn đại đao trước mặt Quan Công.
Trong mắt Lý Thế Dân sáng ngời, cười nói:
- Từ lúc đọc được bên trong chiến báo, trẫm đã biết ngươi có một tay kỹ xảo phi đao thật cao minh, bách phát bách trúng, hôm nay thật mở rộng tầm mắt!
Mọi người nhìn thấy thật hâm mộ.
Tới gần trong hai trăm bước, Đỗ Hà dùng thủ pháp độc môn lấy ra phi đao trong người, đem nội lực truyền vào bên trong bắn ra.
Đỗ Hà cũng không nghĩ ra oai lực một đao này lại lớn như vậy, sau thoáng trầm tư trong lòng chợt giật mình, cũng không biết bản thân nên vui hay buồn.
Điểm này ở kiếp trước Đỗ Hà vốn không có, xem như nhân họa đắc phúc.
Chỉ nhìn hắn có thể ở trong hai trăm bước khoảng cách đạt tới thần hồ kỳ kỹ cùng lực đạo mạnh mẽ như thế, thật không chút tự chủ mọi người đều lộ ra vẻ hoảng sợ. Lý Thế Dân cũng không nhịn được sợ hãi than thở:
- Hảo đao pháp, quả nhiên danh bất hư truyền!
Buổi tiệc tối đương nhiên không thể thiếu tiết mục biểu diễn.
Vào đêm hôm đó!
Tiết mục trợ hứng cũng tùy theo triển khai.
Cách tiêu khiển này được bắt nguồn từ thời Chiến Quốc, tới thời kỳ Đường Tống đã được lan truyền khắp nơi, có được thưởng thức cực cao.
Bên trong yến hội hai dũng sĩ Thiên Ngưu Vệ Đường triều, làm thân vệ quân của Lý Thế Dân, hai người đều có kỹ xảo không tầm thường, ngươi tới ta đi chiến đấu thật hưng phấn, biểu diễn phấn khích tới mức chung quanh không ngừng vang lên từng trận hoan hô.
Nhất là bên trong có một vị dũng sĩ dáng người cao gầy, lực lượng cùng kỹ xảo đều ngang ngửa nhau, không ngừng dùng thủ pháp đấu vật cao siêu phát động thế công, chỉ cần không phải người mù đều nhìn ra được thắng bại đã định.
Nhìn hai người biểu diễn trong yến hội, trên mặt A Sử Na Kết Xã Suất hiện ra một tia khinh thường, đấu vật là môn vận động khởi nguyên ở thời kỳ Chiến Quốc, nhưng cũng đã sớm truyền vào thảo nguyên. Dân tộc thảo nguyên rất thích tàn nhẫn tranh đấu, đối với đấu vật rất yêu thích, luận thực lực tổng thể ngược lại còn vượt trên Trung Nguyên. Nhất là loại dũng sĩ như A Sử Na Kết Xã Suất, càng tinh thông môn vận động này.
Thân thủ của dũng sĩ Thiên Ngưu Vệ tuy bất phàm, nhưng cũng chỉ là hộ vệ, so sánh với cao thủ đứng đầu cả bộ tộc như A Sử Na Kết Xã Suất mà nói tự nhiên xa xa không theo kịp.
Ma Duyên Hổ ngồi bên cạnh hắn gật đầu phụ họa, khinh thường ngẩng đầu nói:
- Không chịu nổi một kích!
Làm lực sĩ đệ nhất Đột Quyết, ở phương diện đấu vật hắn còn giỏi hơn A Sử Na Kết Xã Suất, ngữ khí vạn phần cao ngạo, ánh mắt hắn vừa chuyển, chợt hưng phấn nói:
- Không bằng ta đi chơi trước, làm cho người Đường biết được bọn hắn vô năng bao nhiêu!
A Sử Na Kết Xã Suất biết được bổn sự trong môn đấu vật của Ma Duyên Hổ, gật đầu đồng ý, nói:
- Xem như món ăn khai vị mở đầu đi, đừng đùa quá là được.
Ma Duyên Hổ cười kiêu ngạo, lộ ra hàm răng chẳng khác gì sài lang.
Ngay khi bọn hắn còn nói chuyện, thắng bại ngoài sàn vật đã định, người thắng không thể nghi ngờ chính là vị dũng sĩ Thiên Ngưu Vệ dáng người cao gầy, hắn giơ cao hai tay nhận lời chúc mừng của mọi người.
Đỗ Hà cũng vỗ tay, dùng ánh mắt của hắn mà xem, đây quả thật là một hồi so đấu cũng không quá phấn khích, nhưng nếu không dò xét, vẫn thật không tệ, đáng giá vỗ tay khen ngợi.
- Tiểu hài tử quá gia gia sao?
Ngay lúc này một thanh âm trào phúng truyền đến từ chỗ khách nhân ngồi quanh yến hội, Ma Duyên Hổ đứng lên đi vào giữa trung ương, nói:
- Thiên Khả Hãn bệ hạ, Đột Quyết ta yêu nhất là trò so đấu này, mỗi người đều là cao thủ, hai dũng sĩ giao thủ so với các ngươi càng thêm phấn khích. Ta nguyện ý chỉ đạo vị Thiên Ngưu Vệ này một chút, cho hắn biết cái gì là chân chính giác đấu!
Chân mày Lý Thế Dân cau lại, cũng vui vẻ đồng ý. Ở Đường triều thượng vũ cũng không có phân biệt chủng tộc, nhưng câu nói khiêu khích của Ma Duyên Hổ lại làm người khác khó chịu, hắn cũng vui vẻ chứng kiến Ma Duyên Hổ bị người giáo huấn. Nhưng hắn cũng hiểu rõ Thiên Ngưu Vệ làm thân vệ quân, tuy có được bổn sự không kém, nhưng nếu so sánh với một ít mãnh tướng xông pha chiến đấu vẫn có chút không sánh bằng. Nhất định phải đổi một người, là một người có đầy đủ mưu kế. Hắn bỗng nhiên nhớ tới yến hội trong cuộc thi dũng giả, Đỗ Hà từng dễ dàng đem một tuyển thủ Cao Câu Lệ nặng bốn trăm cân đánh bại, không khỏi đưa mắt nhìn về phía hắn, chỉ cần hắn xuất trận đối phó Ma Duyên Hổ xác nhận là dư dả.
Đỗ Hà đánh giá thân thể của Ma Duyên Hổ, phát hiện là một cự hán ngoại tộc hiếm thấy, luận thân cao phỏng chừng phải ngoài hai thước, mặt ngăm đen, mắt như báo, trên người không có chút mỡ thừa, từng khối cứng như cương sắt, có thể thấy được lực lượng đầy tính chất bạo tạc, trên người còn tản ra một cỗ khí tức nguy hiểm như dã thú. Trong lòng hắn biết người này là một nhân vật thuộc loại hình lực lượng, Thiên Ngưu Vệ chưa chắc là đối thủ, nếu so đấu nhất định sẽ thua thiệt. Hiện tại hắn lại phát hiện ánh mắt của Lý Thế Dân, liền nói:
- Vị Thiên Ngưu Vệ này đã thi đấu một trận, thể lực có điều tiêu hao, chẳng lẽ vị dũng sĩ này muốn giậu đổ bìm leo, chỉ sợ cho dù ngươi thắng cũng không vẻ vang đi!
Mọi người trong yến tiệc đều đồng ý lời của hắn.
Ma Duyên Hổ dù sao đầu óc cũng đơn giản, cảm thấy mình bị vũ nhục, giận quát:
- Ma Duyên Hổ này đường đường là đại lực sĩ đệ nhất Đột Quyết, không phải loại tiểu nhân như thế! Ta có thể đợi hắn khôi phục mới đấu tiếp!
Đỗ Hà híp mắt cười, đưa mắt nhìn Phòng Di Ái nói:
- Thế thì không cần, ở Đại Đường người có thể thu thập ngươi nhiều như những tinh tú trên bầu trời, tùy tiện phái một binh tôm tướng cua cũng đủ giáo huấn ngươi!
← Hồi 469 | Hồi 471 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác