← Hồi 460 | Hồi 462 → |
Nghe lão phu nhân vừa hỏi, Hoàng Phủ Hạo Hoa cũng biết không thể giấu diếm, lúc này cũng biểu lộ thân phận, đương nhiên với tư cách bộ đội đặc chủng ẩn trong tay Đỗ Hà thì khuôn mặt hắn hiện giờ cũng đã qua dịch dung, không nói hết với lão phu nhân mà chỉ lập lờ nước đôi nói bản thân là người Đường triều, bởi vì phát hiện A Sử Na Kết Xã Suất bất thường, cho nên mới xâm nhập điều tra, từ đó biết được tin A Sử Na Tạp Lạp bị giết, tìm hiểu nguồn gốc tìm được đến đây.
Lão phu nhân vốn không chú ý đến những chuyện này, càng không muốn xem xét thật giả, chỉ là cố nén bi thống cùng giận dữ nói:
- Việc này nói tỉ mỉ bắt đầu từ giữa mùa hè. Năm nay mùa hè nóng nực, có một ngày con ta đã mang về một khoản tiền lớn, nói cho ta biết hắn muốn theo A Sử Na Kết Xã Suất làm một chuyện lớn liên quan đến tương lai Đột Quyết ta. Ta nghe trong lời của hắn có ý chia tay mới sợ hãi truy vấn nguyên do, hắn cũng không nói. Con ta thuở nhỏ mất cha, hai mẹ con nương tựa, hắn có gì cũng không dấu diếm ta, đó là lần thứ nhất...... Lúc ấy ta liền dự cảm sẽ có đại sự phát sinh.
- Đoạn thời gian này ta ăn không biết ngon, đêm không thể say giấc, khó có thể an tâm. Cuối cùng thật sự chịu đựng không nổi, tiến về Trường An tìm hắn, muốn hỏi tinh tường minh bạch. Nhưng hắn vẫn nói hết thảy đều đã xong, không có bất luận nguy hiểm. Nhưng không lâu về sau, hắn đột nhiên hỏi ta thấy ở Đại Đường tốt hơn hay ở Đột Quyết tốt hơn! Ta nói cho hắn biết là Đại Đường, đây không phải cách nghĩ một mình ta mà đại bộ phận người Đột Quyết đều thế. Có cuộc sống an tường, có bao nhiêu người nguyện ý trở lại thời gian chém chém giết giết xưa kia? Con ta nghe xong trầm mặc một hồi lâu, lúc này mới nói cho ta biết A Sử Na Kết Xã Suất hi vọng Đột Quyết có thể trở lại như trước kia, hắn muốn bắt cóc hoàng đế Đại Đường để Đại Đường phải thả tất cả người Đột Quyết trở lại thảo nguyên......
Hoàng Phủ Hạo Hoa nghe đến đó cuối cùng đã minh bạch mục đích của A Sử Na Kết Xã Suất nhưng vì chuyện quá đột ngột nên nhịn không được kinh hô một tiếng.
Lão phu nhân thản nhiên, bởi vì lúc trước bà nghe xong, phản ứng còn mãnh liệt hơn Hoàng Phủ Hạo Hoa gấp 10 lần, nói tiếp:
- Lúc ấy ta sợ hãi, không dám tin vào tai mình, nhưng con ta nói đây là sự thật. Hắn nói cho ta biết vốn vào lúc giữa hè đã định hành động. Chỉ là hoàng đế Đại Đường sửa lại hành tung, không tới Cửu Thành cung nghỉ mát khiến bọn hắn thất bại trong gang tấc. Không lâu, con ta nói cho ta biết, A Sử Na Kết Xã Suất ý định lập lại chiêu cũ, lợi dụng cái gì đi săn, lần nữa ra tay. Hắn nói hắn muốn khuyên can A Sử Na Kết Xã Suất, không thể để cho hắn sai thêm, nhưng...... Nhưng nào biết......
Bà nói không được, khóc không thành tiếng.
Hoàng Phủ Hạo Hoa nghe xong tiền căn hậu quả thì cũng ngậm ngùi an ủi lão phu nhân vài câu:
- Lão phu nhân, thi thể lệnh lang là chúng ta lén lấy ra, vì an toàn nên tạm thời không muốn hạ táng, đừng cho người khác biết. Để tránh sinh thêm sự cố, ta có thể cam đoan với ngài, A Sử Na Kết Xã Suất tuyệt đối sẽ phải trả giá thật nhiều.
Trong mắt lão phu nhân hiện lên hận ý:
- Lão thân minh bạch, lão thân là nữ vô lực báo thù, hết thảy chỉ có thể nhìn về các ngươi. Thù này chưa trả, con ta tuyệt không hạ táng.
Vẫn nói người già mà thành tinh tuy là phu nhân, nhưng lại xem rõ thời thế. Bà biết chính mình vô lực báo thù, muốn giết A Sử Na Kết Xã Suất cũng chỉ có thể trông cậy vào người Đường triều.
Cũng là bởi vì như thế, nàng mới có thể đem nói hết chuyện, trông cậy vào người Đường triều báo thù cho con mình.
Hoàng Phủ Hạo Hoa cũng nhìn ra dụng tâm trước mắt của phu nhân nhưng cả hai cùng có lợi, cũng không cự tuyệt.
Đã nhận được tin tức trọng yếu như thế, Hoàng Phủ Hạo Hoa cũng không dám ở lâu, lên tiếng chào hỏi, lưu lại một người chăm sóc Lão phu nhân, để tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn, bản thân trực tiếp lên ngựa vung roi xuôi nam.
Lúc Đỗ Hà nhận được tin tức là ba ngày sau, tức là ba ngày trước đại hội đi săn.
Sau khi Hoàng Phủ Hạo Hoa báo cáo, hắn cũng không thể ngờ A Sử Na Kết Xã Suất có lá gan này, dám can đảm mộ tập tử sĩ hành động, quả nhiên là ăn tim gấu gan báo. Đỗ Hà cũng cảm thấy khiếp sợ, nhưng trong đầu lại như có như không hiện lên chuyện cùng loại, trên sử sách có ghi lại về A Sử Na Kết Xã Suất.
Đường sử có mấy chục vạn chữ, ghi chép về A Sử Na Kết Xã Suất chỉ có trăm chữ, không nhớ được cũng là hợp tình lý. Nhưng hôm nay nghe Hoàng Phủ Hạo Hoa nói mưu đồ của A Sử Na Kết Xã Suất thì lờ mờ nhớ lại, quả thực trong lịch sử có chuyện mưu sát này.
Vào năm Trinh Quán thứ mười ba, tính ra là vào năm nay, Lý Thế Dân bởi vì bệnh sợ nhiệt, đi nghỉ mát ở Cửu Thành cung. Cùng ngày trong đêm, A Sử Na Kết Xã Suất dẫn hơn bốn mươi người cường công cung điện chỗ Lý Thế Dân, triển khai chiến đấu với cấm quân. A Sử Na Kết Xã Suất xông qua bốn đạo phòng tuyến, đánh lâu không được, mới dẫn tử sĩ lui lại, giết ra lớp lớp vòng vây đào tẩu.
Tuy kết quả vẫn là bị bắt nhưng quả thực phòng ngự lúc đó của Cửu Thành cung có sơ suất, không biết là A Sử Na Kết Xã Suất dẫn theo tử sĩ quá mức dũng mãnh hay Đường quân vô cùng vô năng, ai cũng không biết. Bởi vì nguyên nhân hắn đến đây mà triều đình tiến hành khai phát phía nam, Lý Thế Dân không thể phân thân, cũng không đến Cửu Thành cung nghỉ mát như trước, cải biến việc này.
Do đó đã dẫn phát sát cơ trên đại hội đi săn, sinh ra lịch sử hoàn toàn mới.
Nghĩ đến đây, Đỗ Hà thong dong cười cười, thầm nghĩ:
- Bởi vì ta nên cho ngươi sống lâu thêm, ngươi còn không biết cảm kích, chúng ta chơi một chút.... .
Hắn trầm tư một lát, lần nữa nghĩ đến:
- A Sử Na Kết Xã Suất đã ở Trường An hơn mười năm, tâm phản Đường mãnh liệt như thế, chắc lôi kéo không ít đồng lõa. Chi bằng lợi dụng lần đại hội đi săn lần này dụ dỗ hết ra để tránh ngày sau phiền toái.
Hắn dừng lại một chút, cười nói:
- Hạo Hoa, ngươi vận dụng tất cả lực lượng giám thị nhất cử nhất động của A Sử Na Kết Xã Suất cho ta...... Hắn đã muốn chơi, chúng ta bồi tiếp.
- Tuân lệnh!
Hoàng Phủ Hạo Hoa lên tiếng.
Vào hôm sau, cuối thu khí trời mát mẻ, mặt trời lơ lửng giữa không trung, cũng không gây cảm giác nóng nực mà ngược lại ấm áp, cộng với gió thu khiến người cảm thấy khoan khoái dễ chịu, đúng là thời tiết tốt để đi săn.
Bởi vì do thám biết ý đồ của A Sử Na Kết Xã Suất, tâm tình của Đỗ Hà cũng vui vẻ.
- Tốt! Để ta chơi đùa với các ngươi!
Trên giáo trường hoàng cung, tinh kỳ tung bay, đội ngũ oai phong.
Người có phần tham gia đi săn nếu không là vương hầu quý tộc cũng là gia tướng thân thuộc công khanh đại thần, mỗi người đều mặc áo bào nhẹ, điều khiển ngựa đứng dưới cờ tương ứng.
Tráng nam mỹ nữ, một mảnh phồn vinh, nhân số ước chừng 2000.
Một vạn Thiên Ngưu Vệ phân ra hai bên chuẩn bị hộ vệ hoàng giá đi trước đến khu vực săn bắn.
Mấy người Úy Trì Bảo Lâm, Úy Trì Bảo Khánh phụ trách hoàng giá cùng Thiên Ngưu Vệ không ngừng duy trì trật tự.
Đỗ Hà ngầm trốn bên cạnh, cười hì hì nói chuyện bên cửa xe ngựa hoa lệ. Bên trong là ba dung nhan tuyệt thế đang cười rộ, chính là ba nữ Trường Nhạc, Lý Tuyết Nhạn, Vũ Mị Nương đi cùng.
Chuyện này do Lý Thế Dân mở kim khẩu, Trường Nhạc tự nhiên không thể không cùng đi.
Lý Tuyết Nhạn thích nhất náo nhiệt, có tụ hội vui vẻ như vậy cũng không định bỏ qua. Hai người bọn họ quyết định cùng một chỗ, Vũ Mị Nương đương nhiên cũng không thể không hợp quần.
Vì vậy, tam nữ chuẩn bị suốt một đêm, bỏ ra rất nhiều thời gian, đầy cõi lòng chờ mong tham gia lần đại hội đi săn này.
Đến giờ, cửa cung mở rộng, Lý Thế Dân dẫn đại đội nhân mã đi ra.
Lý Thế Dân tất nhiên là xông ngựa lên trước, tuy hôm nay hắn vẫn mặc long bào nhưng kiểu dáng gần với Hồ phục, có thể ở trên ngựa dễ dàng giương cung kéo tên. Trưởng Tôn Hoàng Hậu cũng không tới, sau lưng hắn chính là Thái tử Lý Thừa Càn cùng Ngụy Vương Lý Thái.
Lý Thừa Càn tựa hồ đã hết thời kỳ cấm đoán, được lựa chọn đi săn. Hắn miễn cưỡng cười vui, tuy thân phận Thái tử vẫn giữ được nhưng với chuyện vừa rồi thì quần thần cũng không còn xem trọng. Đương nhiên cũng có ngoại lệ, Hầu Quân Tập lại đi rất gần với hắn.
Hầu Quân Tập phạm lỗi nặng sau khi chinh phạt Cao Xương nhưng hắn lập đại công là chuyện không thể nghi ngờ.
Lý Thế Dân dù sao cũng là vị hoàng đế trọng cảm tình, cũng không khó xử hắn, giam hắn mấy tháng rồi thả. Bất quá địa vị của hắn giảm sút, Binh bộ Thượng thư đã bị Lý Tích chiếm cứ, hắn cũng chỉ có thể lui về làm Kim Ngô Vệ Đại Tướng quân, chấp chưởng tuần cảnh kinh thành, cũng có được địa vị rất cao. Có thể thấy được Lý Thế Dân đối với hắn vẫn rất coi trọng, chỉ là muốn thăng nhiệm Tể tướng thì không có khả năng rồi.
Hai người này dường như đồng bệnh tương liên, đều bại trên tay Đỗ Hà nên hôm nay ở cùng một chỗ.
Lý Thái vẫn là bộ dạng mập mạp, trên mặt đầy vẻ ngạo mạn.
Bất quá hắn hiện tại có chút mất tự nhiên, khẩn trương kéo ngựa chỉ sợ ngã. Là một tên mập, hắn ngay cả đi đường cũng không cưỡi ngựa, đến triều đình cũng là cưỡi kiệu nhỏ, lúc này giống như tra tấn.
Đỗ Hà trái xem phải xem, vẫn không thấy gia hỏa này có chỗ nào khiến người khác ưa thích, có thể làm cho Lý Thế Dân sủng ái như thế. Rốt cuộc là ánh mắt của hắn ngắn hay ánh mắt của Lý Thế Dân dị loại.
Vấn đề này khó giải.
Sau lưng Lý Thừa Càn, Lý Thái là một đám hoàng tử công chúa.
Đột nhiên Đỗ Hà phát hiện trong đám công chúa có một người đang ra sức vẫy tay với mình, chính là công chúa đại danh đỉnh đỉnh.... . Cao Dương.
Đỗ Hà nhớ lại lúc trước cô gái nhỏ bưu hãn này định nghe lén ngoài phòng tân hôn của hắn và Trường Nhạc, nhịn không được lườm một cái, giả bộ như không nhìn thấy.
← Hồi 460 | Hồi 462 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác