← Hồi 443 | Hồi 445 → |
Đỗ Hà không thể đoán được Thường Bách Vạn vào lúc này lại nảy ý ngọc thạch câu phần khiến hắn không kịp trở tay.
Nếu là người khác, gặp phải loại tình huống này sẽ luống cuống nhưng Đỗ Hà thì không, khinh công của hắn cái thế vô song, cho dù mất đi tiên cơ cũng không bị bao nhiêu ảnh hưởng, thân hình lóe lên đã tránh được một quyền trí mạng này.
Thường Bách Vạn năm xưa làm ác nhưng lại rất nghĩa khí, đối với người dưới trướng rất quan tâm. Cổ nhân vốn xem nhẹ cái chết, nên vừa nghe hắn hiệu lệnh, hơn ba mươi tráng hán đều vung quyền nhào tới.
- Bọn khốn kiếp, đối thủ của các ngươi là ta!
Phòng Di Ái vốn đang tức giận, nhưng thấy Thường Bách Vạn có gan vượt lên trước động thủ, càng là tức giận đến nhảy dựng, hai tay vung cái bàn nặng hơn năm mươi cân vọt tới, năm người trước nhất lập tức bị hắn đánh ngã lăn trên đất.
Chiếc bàn gỗ vỡ tan, năm tên tay chân giãy dụa trên mặt đất không còn năng lực tái chiến.
Trong phòng rất nhiều con cháu quý tộc, thấy song phương động thủ thì đều tản ra, đám nhân vật có chút danh tiếng thì sợ lớn chuyện ngầm lẻn đi. Thục Vương Lý Ám cũng ở trong số đó, chỉ có mấy người gan lớn là đứng ở xa nhìn vào.
Đại sảnh của Bách Thắng đổ phường rộng lớn, đám người vây xem dạt ra, vừa đủ để thành một chiến trường loạn đả.
Đỗ Hà sau khi tránh được công kích của Thường Bách Vạn thì sử Đại kỳ Phong Vân chưởng triền đấu tại một chỗ.
Thường Bách Vạn có lẽ không có lực lượng như Tiết Nhân Quý nhưng kinh nghiệm đối địch cực kỳ phong phú, một đôi thiết quyền công thủ kín kẽ, quả thực ngoan độc, dù là Đỗ Hà cũng nhất thời không làm được gì.
Đỗ Hà không thể tưởng được một đổ phường nho nhỏ lại ngọa hổ tàng long như vậy.
Hắn không biết trong lòng Thường Bách Vạn đã sớm lật lên sóng gió động trời, tổ tiên hắn là danh môn thời Nam Bắc, sau khi hắn sinh ra thì suy bại, ngoại trừ tuyệt kỹ gia truyền thì không để lại thứ gì. Thường Bách Vạn thuở nhỏ rất thích tranh đấu tàn nhẫn, thường tham gia ẩu đả, có một lần gây họa khiến người nhà bởi vậy mà chết.
Từ đó về sau hắn vùi đầu khổ luyện, suốt mười năm từ một mãnh hán chỉ biết ẩu đả đã trở thành cao thủ nhất lưu, giết chết hết cừu địch cũ. Lúc đó chính là thời mạt Tùy, thiên hạ rung chuyển, quyền đầu lớn là chân lý. Hắn kéo bè kết đảng, trở thành ác bá địa phương, vì không muốn bị hạ bện nên khổ luyện không biết mỏi mệt.
Hôm nay mặc dù đã thái bình, nhưng Thường Bách Vạn làm nghề này nên chưa từng lơi lỏng tập luyện, nhiều năm như một ngày, tuy không động thủ với ai nhưng cũng là một trong những cao thủ của đất Trường An ngọa hổ tàng long.
Hắn vốn cho là với võ nghệ của mình thừa đủ để đối phó một thanh niên như Đỗ Hà, đâu ngờ bộ pháp Đỗ Hà tiến thối như gió khiến người khó lòng phòng bị, ra tay khi nhanh như thiểm điện cương mãnh bá liệt, khi lại nhu hòa như nước, thật sự rất cao minh.
- Không thể tưởng được ngươi tuổi còn nhỏ lại có võ nghệ tinh trạm như vậy!
Thường Bách Vạn nhân cơ hội nói một câu, lập tức lao đến, hai tay sử ra liên tiếp hoặc trảo hoặc quyền, thoáng đã công kích mười chiêu.
Đỗ Hà thong dong chống đỡ, hóa giải từng chiêu, cười nói:
- Ngươi cũng khá tốt.
Nói xong cười nhẹ, thấp giọng nói:
- Không ngờ trong tay Trưởng Tôn Vô Kỵ lại có người tài ba như ngươi!
Thường Bách Vạn thần sắc khẽ biến, hai mắt lộ vẻ ngưng trọng nhưng lập tức cười nói:
- Thường mỗ không biết nói vậy có ý gì?
Đỗ Hà cũng không trả lời, phản ứng đầu tiên của Thường Bách Vạn đã nghiệm chứng hết thảy, cho dù hắn sau đó tỉnh ngộ cũng đã quá muộn.
Bọn họ tuy nói chuyện nhưng thế công vẫn không hề dừng lại, Thường Bách Vạn cường công mười ba chiêu, Đỗ Hà lại đánh trả hai mươi ba chiêu.
Đỗ Hà lúc này đã biết Trưởng Tôn Vô Kỵ ở Trường An có hai sản nghiệp, một là Bách Túy Hiên, hai là Bách Thắng đổ phường.
Luật pháp Đường triều quy định, người làm quan không thể theo thương nghiệp. Trưởng Tôn Vô Kỵ dù vi phạm luật pháp cũng phải có sản nghiệp, ý nghĩa không hề tầm thường. Giả như là người tham của, làm như thế cũng có thể hiểu, vì người tham của xem tiền như tính mạng, dù phạm pháp bị bắt cũng không nguy hiểm đến tính mạng nên mạo hiểm cũng đáng.
Trưởng Tôn Vô Kỵ tuyệt đối không phải là người tham tài, hắn tham chính là quyền lực. Nhìn lại chuyện của hắn trong lịch sử, đầu tiên là Lý Thừa Càn, sau lại toàn lực trải đường cho Lý Trì, lại vì quá tham quyền mà can thiệp triều chính dẫn đến Lý Trì ghét bỏ, cuối cùng lại để cho Vũ Mị Nương chơi chết, đủ đoán được hắn làm hết thảy chỉ để bản thân có thể cầm quyền, hy vọng có thể trở thành đại thần đứng đầu Đại Đường vương triều mà cố gắng.
Hắn coi trọng tiền tài như thế, khả năng duy nhất là dùng nó để trải đường.
Trưởng Tôn Vô Kỵ tâm nhãn cực nhỏ, có cừu oán tất báo, nếu hắn cầm quyền, đối với Đại Đường vương triều tuyệt đối không phải là việc tốt. Huống chi mình cùng Trưởng Tôn Vô Kỵ đã thế bất lưỡng lập, hắn cầm quyền đối với chính mình, đối với Đỗ gia, tuyệt đối là nguy hại. Thường Bách Vạn chẳng những võ nghệ cao cường, kinh nghiệm phong phú, không hề nghi ngờ là một nhân tài ưu tú.
Nếu lúc này loại bỏ hắn coi như chém đứt một tay của Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Cho nên nghĩ xa, Thường Bách Vạn không thể giữ được! Đỗ Hà vì thế ra tay càng thêm ngoan độc.
Thường Bách Vạn càng thêm áp lực, biết Đỗ Hà đã khám phá người sau màn nên càng tăng thêm sát niệm, cũng sử xuất chiêu thức mạng đổi mạng.
Song phương đều có lòng giết địch nhưng cao thấp cũng lộ ra.
Thường Bách Vạn cuối cùng phải vẫn kém Đỗ Hà, lúc này đã thủ nhiều công ít, bị bức phải liên tiếp lui về phía sau.
Đỗ Hà chiếm được thế công, trên mặt Thường Bách Vạn lộ ra nụ cười dữ tợn. Thân thể hắn chợt nghiêng, bước chân phát lực, phần eo phát lực, đem tất cả lực lượng đều ngưng tụ ở tay trái, trọng quyền mang theo toàn lực bình sinh đánh thẳng vào mặt Đỗ Hà!
Một chiêu này là tuyệt kỹ tổ truyền của hắn, mượn cước lực và eo lưng chuyển động dồn toàn lực đánh ra như đạn pháp khiến lực quyền tăng lên đến mười lần, khiến người khó lòng phòng bị. Năm xưa cũng không biết có bao nhiêu hảo thủ thành dan chết dưới một chiêu này của hắn.
Đỗ Hà cũng cảm thấy ngoài ý muốn, sắc mặt ngưng trọng, đưa tay cầm lấy quyền đầu của Thường Bách Vạn, nghiêng người kéo về sau, đồng thời duỗi một chân, tá lực đả lực.
Một quyền này của Thường Bách Vạn ngưng tụ lực toàn thân khiến trọng tâm hoàn toàn rơi vào nửa người trên, hạ bàn là chỗ yếu nhất. Đỗ Hà vừa kéo một cái khiến hắn như bị người đẩy sau lưng, bay vọt ra đập vào vách tường té trên mặt đất.
- Bịch!
Một thanh Đường đao rơi trên mặt đất.
Đường triều tôn trọng võ phong nên ngay cả binh khí cũng là một loại trang sức.
Đường đao do danh tượng rèn nên là thứ mà mọi người đều yêu thích sưu tầm. Trên tường của Bách Thắng đổ phường vừa vặn treo Đường đao, Thường Bách Vạn va chậm không biết thế nào lại khiến nó rơi ngay trước mặt.
Thường Bách Vạn bị thương ở lưng, thực lực khó phát huy, thấy đao ở ngay trước mặt thì tròng mắt chuyển thành đỏ thẫm, đề thăng khí thế lên đến cực hạn rút thanh Đường đao chém vào Đỗ Hà.
Đỗ Hà thấy vậy vẫn thản nhiên, để mặc lưỡi đao sả xuống.
Vào lúc Đỗ Hà sắp trúng đao, đổ khách bốn phía không nhịn được đồng thanh kinh hô.
Đỗ Hà cười cười, bộ pháp đột biến, động như thỏ chạy, thân thể triệt thoái phía sau như tia chớp, lập tức kéo giãn khoảng cách giữa hai người ra chừng một xích, tránh được một đao trí mạng.
Một chiêu này thật sự vượt quá dự liệu của Thường Bách Vạn, Đỗ Hà theo thế thiên quân lao đến, lực lượng ngưng tụ đến cực hạn, sao đột nhiên có thể bỏ qua được lực quán tính lùi về phía sau?
Thường Bách Vạn không cách nào thu lực, một đao chém vào không khí.
Liền tại lúc này, bộ pháp Đỗ Hà lại biến.
Vốn hắn đang lui về sau, trong khoảnh khắc lại vọt về trước!
Biến hóa này quả thực thần hồ kỳ kỹ, hoàn toàn không theo nguyên lý quán tính, cũng chỉ có Đỗ Hà thân mang cái thế khinh công mới có thể sử ra.
Một chiêu này cũng có thể xem như tuyệt kỹ độc môn của Đỗ Hà.
Khoảng cách giữa song phương trong chốc lát rút ngắn hai thước!
Vừa lui vừa tiến, hoàn toàn làm rối loạn tiết tấu của Thường Bách Vạn, hắn còn chưa kịp thu đao thì Đỗ Hà đã bước tới, dùng chỉ pháp bao hàm nội lực điểm vào khuỷa tay của Thường Bách Vạn, thừa dịp đoạt lấy Đường đao.
Hàn quang lóe lên, lưỡi đao lướt qua để lại một vết thương thật nhỏ trên yết hầu Thường Bách Vạn, máu tươi không ngừng trào ra.
- Phanh!
Nhìn thi thể ngã vật trên đất, Đỗ Hà đem đao cắm vào trên đất, cũng cảm giác có chút không đành lòng.
Hắn cũng không hối hận. Sơ Đường không phải là loạn thế, nhưng là lúc xã hội phong kiến đỉnh phong. Việc này quan hệ chính trị, quan hệ tới địch nhân đáng sợ Trưởng Tôn Vô Kỵ, hắn cũng không còn lựa chọn nào khác.
Hoặc để cho người ăn tươi, hoặc là ăn tươi người khác, hắn lựa chọn thứ hai.
Thường Bách Vạn võ nghệ mặc dù cao, nhưng Đỗ Hà càng tốt hơn, đối phó hắn vốn không cần cố sức như thế nhưng mấu chốt là làm sao có thể giết hắn công khai.
Đường triều có pháp chế [đấy], ẩu đả có thể coi là việc nhỏ nhưng liên quan đến nhân mạng vậy thì hoàn toàn bất đồng. Nhất là nhân mạng tại chỗ như đổ phường, với thân phận địa vị hiện giờ của Đỗ Hà, nếu việc này lan truyền ra, trên bàn Lý Thế Dân sẽ có ít nhất ba mươi cáo trạng tố cáo hắn làm xằng làm bậy ở đổ phường, dẫn tới án mạng. Huống chi sau lưng còn có một Trưởng Tôn Vô Kỵ, chỉ cần lão hồ ly kia phát động thì với uy tín của hắn, dù Lý Thế Dân muốn bảo vệ cũng bất lực.
Nhưng tình huống hiện giờ lại khác, là Thường Bách Vạn động đao trước. Hắn muốn giết Đỗ Hà, Đỗ Hà chỉ là tự vệ sát nhân, truy cứu không có bất kỳ trách nhiệm. Đổ khách vây xem không thể tưởng được còn có thể tai nạn chết người, nguyên một đám sợ tới mức chạy trốn tứ phía, kêu to "giết người, giết người".
Thường Bách Vạn vừa chết, đám tay chân đổ phường cũng như rắn mất đầu, mấy tên đang đánh với Phòng Di Ái bị hù dọa đến kinh hoàng thất thố, không dám tái chiến, nhao nhao chạy thục mạng.
Bọn chúng còn chưa kịp ra tới đại sảnh, một đội quân tốt Đại Đường đã vọt vào bắt gọn.
Đỗ Hà, Phòng Di Ái tự nhiên cũng không ngoại lệ, bất quá thân phận hai người đặc thù, quân tốt cũng không có can đảm áp chế, chỉ bảo bọn họ phối hợp tiến về phủ nha điều tra.
Phòng Di Ái thấy gây ra nhân mạng, nghĩ đến về nhà gặp cha thì sắc mặt tái nhợt, trong nội tâm thấp thỏm nói:
- Lão đại, chúng ta làm sao bây giờ?
Đỗ Hà đang nghĩ cách giải quyết, nghe hỏi thì cười nói:
- Chúng ta không thẹn với lương tâm, có gì phải sợ, ăn ngay nói thật.
Đi vào phủ nha, Trưởng sử mở phiên tòa thẩm tra xử lý, Đỗ Hà, Phòng Di Ái cẩn thận kể lại mọi chuyện.
Chuyện chơi gian đúng là Thường Bách Vạn động thủ trước, cũng Thường Bách Vạn vung đao trước.
Việc này lại có hơn sáu trăm vị chứng nhân, là sự thật, bằng chứng như núi, không hề quan hệ tới Đỗ Hà, Phòng Di Ái.
*****
Cuối cùng phán quyết tự nhiên là Thường Bách Vạn trừng phạt đúng tội còn hai người Phòng Đỗ vô tội phóng thích.
Trước lúc lui ra, Đỗ Hà giơ cao tay nói:
- Đại nhân, y theo quy định, ta thắng Bách Thắng bốn triệu ngân lượng, có thể lấy ra hay không?
Trưởng sử suy nghĩ một chút nói:
- Theo lý với con số cực lớn như thế, bản quan thấy cho dù niêm phong tất cả gia sản của Thường Bách Vạn cũng không đủ. Như vậy đi, ngươi cứ lấy 40 vạn lượng trước đã về phần ba triệu sáu trăm ngàn lượng còn lại đợi sau khi tra rõ án, kiểm kê tài sản của Thường Bách Vạn sẽ định giá tiếp.
Đỗ Hà lòng tràn đầy vui mừng tiếp lời.
Phòng Di Ái đi ra phủ nha, cao hứng quát:
- Lão đại chúng ta phát, thật sự phát! Bốn triệu lượng tuy Bách Thắng đổ phường không có nhưng hơn hai mươi năm tích lũy chắc chắn cũng có bảy tám chục vạn lượng. Bảy tám chục vạn lượng............ Ngẫm lại đống ngân lượng cao như núi kia...... Quá hạnh phúc rồi.
Phòng Di Ái tựa như một tên tham tiền, hoa chân múa tay vui sướng.
Đỗ Hà lườm hắn:
- Đừng có nằm mộng, số ngân lượng này chúng ta không thể lấy được một phân.
Phòng Di Ái kinh nghi nói:
- Vì cái gì, cái này đều là lão đại thắng sao không lấy được.
Hắn trọn tròn mắt mũi, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Đỗ Hà cười nhạt nói:
- Dùng tiền tiêu tai, hôm nay chúng ta làm loạn như thế, ngươi thực cho rằng ngày mai trên triều đình sẽ yên tĩnh. Ta xem chừng đêm nay sẽ có hơn hai mươi đại thần vì chuyện của chúng ta, thức đêm ghi tấu chương cáo trạng!
Hắn ngầm nói một câu:
- Nhất là số người cùng phe Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Phòng Di Ái cũng biết gián quan Đường triều đáng sợ, lại lần nữa lo lắng Phòng Huyền Linh sau khi biết chuyện sẽ áp dụng trừng phạt gì. Dù gì tiền tài cũng cũng không thể so được với lực uy hiếp của lão gia tử, chột dạ nói:
- Lão đại có cách gì không!
Trong mắt Đỗ Hà hiện lên một tia dị sắc, tự tin nói:
- Biện pháp tự nhiên có, yên tâm đi, có lão đại ta đây, Phòng thúc phụ chẳng những sẽ không trách ngươi, ngược lại sẽ khen ngươi...... Ngươi về trước đi, ta đi giải quyết tốt hậu quả.
Nói xong để Phòng Di Ái tách ra.
Đỗ Hà kêu lên một đám người đem 40 vạn lượng bạc đem đến Đỗ phủ, giục ngựa hướng hoàng cung. Người hắn muốn thu mua không phải ai khác, chính là hoàng đế đế quốc Đại Đường Lý Thế Dân.
Lý Thế Dân đang ở điện Cam Lộ phê duyệt tấu chương, đôi mày thỉnh thoảng nhíu chặt, lại vì một chuyện mà ưu phiền. Kinh tế Đại Đường lại có chút túng quẫn, dù sao cả một quốc gia cũng không thể dựa vào một con đường tơ lụa.
Bởi vì khai phát phía nam, triều đình đã xuất ra rất nhiều tiền nhưng vì khởi đầu nên cái gì cũng cần tiền, tạo thành gánh nặng cho ngân khố. Trên tay hắn chính là tấu chương của Ngụy Chinh, hy vọng có thể đình chỉ Đồ thư quán kiến tạo, đem trọng tâm đặt vào chuyện khai phát Giang Nam.
Khai phát Giang Nam là đại sự trọng yếu nhất, kiến tạo Đồ thư quán tuy quan hệ tương lai của Đại Đường nhưng so ra không cấp bách như khai phát Giang Nam.
Lý Thế Dân cũng minh bạch Ngụy Chinh nói có lý, nhưng chuyện kiến thiết Đồ thư quán áp chế thế gia vọng tộc đại sự cũng rất quan trọng. Nếu như có thể, hắn không muốn trì hoãn việc này. Còn đang ưu phiền thì chợt nghe Đỗ Hà cầu kiến, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ, cho người mời hắn vào.
Đỗ Hà đi vào điện Cam Lộ, thấy Lý Thế Dân tựa hồ có tâm sự, không phải lúc nói chuyện liền hỏi thăm:
- Nhạc phụ đại nhân có chuyện gì phiền lòng?
Lý Thế Dân rất giỏi nghe can gián, đang muốn nghe một chút về cách nghĩ của Đỗ Hà nên nói chuyện thiếu tiền.
Đỗ Hà giật mình, nhếch miệng cười cười, thầm nghĩ:
- Trời cũng giúp ta!
Hắn ra vẻ ngượng ngùng:
- Kỳ thật tiểu tế hôm nay tới là quyên tiền cho nhạc phụ đại nhân. Bốn mươi vạn ngân lượng, không nhiều lắm cũng không ít, vừa vặn có thể giải quyết chuyện khẩn cấp của Đại Đường!
- Bốn mươi vạn?
Lý Thế Dân bị con số này làm hoảng sợ, vẻ mặt nghi hồ.
Đỗ Hà cười toét:
- Việc này............ Ách, là như thế này đấy. Gần đây Di Ái hay tới đổ phường, tiểu tế ý thức được đánh bạc nguy hại nên khuyên hắn cai nghiện. Chỉ là không biết dùng biện pháp gì, một lần tình cờ nghĩ tới nhạc phụ đại nhân khích lệ Trưởng Tôn Thuận Đức nhận hối lộ, linh cơ khẽ động, liền dẫn hắn đi đổ phường để hắn thấy được nguy hại, để hắn đặt mình vào hoàn cảnh người khác cảm nhận được chỗ xấu của đánh bạc. Nào ngờ vào đổ trường, tiểu tử quá may nên thắng được 40 vạn ngân lượng.
Lý Thế Dân chớp mắt, trong lòng cười khổ:
- Tiền này thật đúng là dễ kiếm!
Đỗ Hà rồi nói tiếp:
- Cuối cùng ông chủ đổ trường tựa hồ phát giận, dưới con mắt mọi người giở trò lừa gạt... , muốn để cho ta thua sạch sẽ, bất quá bị tiểu tế bắt được. Tiểu tế cảm thấy, đánh bạc nguy hại thật sự quá lớn, lại thương hại phong khí nên thay mặt triều đình ra lệnh cấm............ 40 vạn lượng tuy là ta thắng nhưng đều là tiền tài bất nghĩa, tiểu tế cảm thấy nên giao cho nhạc phụ, để cho nhạc phụ vì nước mưu lợi.
Hắn hiên ngang lẫm liệt nói, không hề xấu hổ.
Những lời này cũng cực kỳ cao minh, coi như phủi sạch tội trạng. Hắn đi đổ trường không phải để chơi mà là vì lợi ích của Đại Đường cấm đánh bạc!
← Hồi 443 | Hồi 445 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác