← Hồi 341 | Hồi 343 → |
Đại sảnh Ẩn Long Cốc.
Vân Trác đi vào trong sảnh, liền nhìn thấy nghĩa phụ xa cách đã lâu đang ngồi trên ghế.
Tại trung ương đại sảnh còn có một vị trí, đó là chỗ ngồi của Vân Trác.
Tuy Trần Tử Du là người làm chủ phía sau màn, nhưng luận địa vị thân phận của Vân Trác vẫn rất cao.
- Bái kiến nghĩa phụ!
Mặc dù là như thế, nhưng Vân Trác vẫn cung kính vái chào Trần Tử Du.
Trần Tử Du cười đứng dậy đón chào hắn, bảo hắn không cần đa lễ, mời hắn ngồi xuống mới mở miệng hỏi về Đỗ Hà.
Vân Trác cười nói:
- Hài nhi biết nghĩa phụ cố kỵ, nhưng Đỗ Tường quả thật là một nhân tài, hơn nữa còn là đại tài khó được. Chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi hắn đã giúp hài nhi xử lý toàn bộ mọi chuyện tích lũy trong tay, có thể nói là toàn tài. Hài nhi thật sự không muốn bởi vì nghi kỵ lo lắng mà mất đi nhân tài như thế. Nhưng có thể khẳng định hắn chính là Trương Tử Phòng, Gia Cát Lượng của hài nhi, đáng giá tín nhiệm, huống chi trước khi quyết định trọng dụng hắn, hài nhi đã triệt để điều tra thân thế của hắn, hoàn toàn không quan hệ gì tới nhóm người của Lý nhị tặc, đáng giá tin tưởng.
Hắn đem thành quả mà Đỗ Hà liên tiếp tạo ra báo với Trần Tử Du.
Trần Tử Du nghe Vân Trác khẳng định như thế, hơn nữa Đỗ Hà xác thực lấy ra thành tích cực kỳ xuất sắc, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ hiếu kỳ vì sao hắn tới đây.
Vân Trác đem nỗi băn khoăn của Đỗ Hà nói cho Trần Tử Du.
Thần sắc Trần Tử Du kịch biến động dung đứng bật lên.
Lần đả thảo kinh xà này không chỉ làm Vân Trác chấn kinh, ngay cả Trần Tử Du cũng bị biến sắc. Năm xưa hắn đảm nhiệm mưu sĩ dưới trướng Lý Kiến Thành cũng đã lĩnh giáo qua sự lợi hại của Lý Thế Dân, hiểu rõ tường tận bổn sự của hắn, giờ này khắc này trong ký ức vẫn còn mới mẻ.
Đây cũng là lý do tại sao hắn phải lập tức muốn trừ diệt Lý Thế Dân đầu tiên mới tính toán hành động sau đó.
Giờ phút này nghe tin độc dược còn chưa chế thành, Lý Thế Dân lại phát hiện bọn hắn trước tiên, như vậy làm sao để hắn không sợ hãi?
Miễn cưỡng dằn nén nỗi sợ hãi trong nội tâm, Trần Tử Du nói:
- Mau mau mời Đỗ Tường vào đây!
Còn đang ở bên ngoài suy nghĩ biện pháp tấn công Ẩn Long Cốc, Đỗ Hà nhận được thông báo liền xoải bước đi vào bên trong đại sảnh.
Trần Tử Du quan sát Đỗ Hà, dáng dấp hắn anh hoa nội liễm, hai mắt tinh linh hữu thần, khí định thần nhàn, tuyệt không hề lộ ra chút thái độ vênh váo tự đắc, hiện ra được sự tỉnh táo mà người thường không thể sánh kịp, tựa hồ chuyện lấy được thành tích trước mặt Vân Trác chỉ giống như làm được những sự tình không có ý nghĩa, không đáng nhìn tới, liền cảm thấy vui mừng, vội vàng mời hắn ngồi xuống.
Ngay khi Trần Tử Du còn đang dò xét Đỗ Hà, Đỗ Hà cũng thoáng đánh giá Trần Tử Du, tuổi tác của hắn tầm xấp xỉ năm mươi, tóc hơi bạc, thân hình cao gầy, lưng hơi khom xuống, nhưng tay chân lại cao to, gương mặt hơi cứng ngắc, thần sắc lạnh lùng, đôi mắt thâm thúy khó lường, là ấn tượng của một người hung ác lạnh lùng, ngay giữa cằm hắn có một khe hở nhỏ.
Trong nội tâm Đỗ Hà khẽ động, nhìn về phía Vân Trác, hắn nhớ rõ cằm của Vân Trác cũng có một khe hở như thế, tinh tế quan sát quả thật như thế, nơi cằm của Vân Trác cũng có khe hở.
- Cái này...
Đỗ Hà có chút trợn tròn mắt, trong nội tâm đột nhiên sinh ra một loại khả năng, một ý nghĩ thật kỳ quái, thầm nhủ:
- Chẳng lẽ chuyện nhi tử của Lý Kiến Thành vốn không hề tồn tại, hết thảy mọi việc đều do Trần Tử Du cùng Vân Trác bịp bợm, bọn hắn căn bản chính là phụ tử. Trần Tử Du lại chơi trò lừa dối, đem con của mình nói là con của Lý Kiến Thành, trợ hắn bước lên ngôi vua hay sao?
Khe hở ở cằm vốn không có ý nghĩa gì, cũng không phải chuyện gì kỳ lạ hiếm thấy, nhưng Đỗ Hà là người hiện đại nên hiểu rõ vấn đề này.
Ở trong khoa học được gọi là tính di truyền bộc lộ, gọi là tính di truyền là muốn nói gien khống chế, khi đồng nguyên nhiễm sắc thể trùng hợp, hai người sẽ cùng lộ ra tính gien tương đồng, hoặc bộc lộ bên ngoài, hoặc ẩn giấu bên trong. Nói trắng ra chính là gien di truyền, nhi tử sẽ từ cha mẹ mà kế thừa được một ít đặc thù, chẳng hạn như gương mặt, như tính cách...
Lý gia không ai có đặc thù khe hở dưới cằm, điểm này Đỗ Hà từ trên thân thể Lý Thế Dân, Lý Thừa Càn, Lý Thái bọn họ đều có thể phát giác, nhưng trên cằm Vân Trác lại có, hoặc hắn di truyền đặc điểm từ mẫu thân, hoặc gien biến dị, không giống cha mẹ cũng không phải không có khả năng. Nhưng mấu chốt ở chỗ Trần Tử Du cũng có được đặc thù giống như thế, hơn nữa vị trí tồn tại hình dạng đều giống như đúc.
Đây quả thật là sự trùng hợp sao?
Đỗ Hà không dám khẳng định, hắn cũng không nghĩ rằng chỉ dùng từ trùng hợp liền có thể nói rõ hết thảy.
Ngay khi trong lòng hắn còn đang nảy sinh ý nghĩ cổ quái, Trần Tử Du đã không thể chờ đợi liền hỏi thăm về chuyện Lý Thế Dân phát hiện ra bọn hắn.
Đỗ Hà lấy lại bình tĩnh, lướt qua tạp niệm trong lòng, nói:
- Đây cũng chỉ là suy đoán của ta, nhưng ta cho rằng khả năng thật lớn. Dùng một ví dụ đơn giản nhất để nói rõ, một con sói đang đuổi bắt con thỏ, không nghĩ qua sẽ để con thỏ trốn vào trong hốc cây, hình thể sói quá lớn không vào được, lúc này nó có hai lựa chọn, thứ nhất ôm cây đợi thỏ, tiếp tục chờ đợi. Thứ hai giấu sau gốc cây chờ khi con thỏ nghĩ được an toàn sẽ tự mình chui ra. Hai loại biện pháp này đương nhiên chính là loại thứ hai sẽ thành công hơn.
Đây cũng có chút tương tự với hành động gần đây của Lý nhị tặc. Giả thiết lúc trước Lý nhị tặc đã biết sự hiện hữu của chúng ta, lại phát hiện những người bị bắt tại Trường An cũng không phải nhân vật mấu chốt, kẻ chủ mưu sau màn vẫn còn ẩn núp. Đối mặt với tình huống như thế hắn cũng có hai cách lựa chọn, một là như kẻ phát điên bắt người lung tung, tìm nhân vật khả nghi trong khắp thiên hạ. Lúc đó chúng ta sẽ như thế nào? Vốn sẽ hoảng sợ không dám làm ra bất cứ động tĩnh gì, vì không bị bắt giữ sẽ ẩn giấu càng sâu, càng thêm coi chừng, khiến cho hắn càng khó phát giác sự hiện hữu của mọi người, được không bù mất. Trái lại nếu như không đi bắt người lung tung, cho mọi người nghĩ hắn không hề hay biết gì, đều tự lòi đuôi. Mà khi đó hắn có thể an tâm ở trong tối điều tra hết thảy, sau đó nắm giữ tình báo xác thực đem chúng ta một mẻ hốt gọn!
Đại nhân, ta biết rõ ta nói chuyện có chút không thể tưởng tượng, nhưng lại hợp tình hợp lý, cũng không phải hoàn toàn không có căn cứ!
Đỗ Hà nghiêm nghị nói:
- Việc này kính xin để ý nhiều hơn!
Trần Tử Du cũng là người thông minh, nghe Đỗ Hà phân tích như thế làm sao có thể thờ ơ, càng nghĩ càng cảm thấy Đỗ Hà nói thật có đạo lý.
Lý Thế Dân lại học theo con sói giảo hoạt, âm thầm trù tính hết thảy, địch tối ta sáng, chính là trạng thái có thể dễ dàng điều tra ra hành tung của bọn họ, nghĩ như vậy sắc mặt hắn liền tái nhợt, vội hỏi:
- Đối mặt với tình hình như thế, Đỗ tiên sinh có biện pháp gì ứng đối?
Hắn đã đổi giọng gọi là tiên sinh, có thể thấy được phân tích của Đỗ Hà đã được hắn tán thành.
Trong lòng Đỗ Hà khẽ động, thuận thế nói:
- Ta cho rằng việc cấp bách trước mắt là phải triệu hồi những thành viên còn đang phân tán cùng tâm phúc các nơi trở về, gần đây hành động của chúng ta quá mức nổi bật, khiến cho Lý nhị tặc nắm giữ được càng nhiều căn cứ chính xác, cho nên hắn quyết định ra tay đối phó chúng ta. Chúng ta lại hoàn toàn không biết rõ tình hình, không biết Lý Thế Dân đã nắm giữ được chứng cớ gì, thay vì suy đoán lung tung, không bằng lui ra phía sau một bước, đem toàn bộ thành viên an bài ở địa phương an toàn chờ đợi cơ hội. Chỉ cần một khi độc dược nghiên cứu thành công, chỉ cần Lý nhị tặc đã chết, chúng ta có thể thoải mái đi ra, một lần nữa khống chế hết thảy chờ thiên hạ đại loạn. Kế sách này của ta tuy là bảo thủ, nhưng là sách lược vẹn toàn ổn định. Dù sao nhân tài là có hạn, nếu chúng ta đã nguyện một kích trí mạng, nếu như đã nắm chắc thắng lợi trong tay, cần gì phải tiếp tục mạo hiểm làm gì?
Trong mắt Trần Tử Du sáng ngời, trầm giọng nói:
- Không sai, Đỗ tiên sinh nói rất có lý, dùng tình thế trước mắt chúng ta xác thực không cần phải mạo hiểm!
Hắn ngẩng đầu trầm ngâm một lát, nói:
- Thiếu chủ, nếu đã đến lần này hãy khoan rời đi, nơi này là an toàn nhất, đợi tới khi Phùng "thần y" nghiên cứu thành công độc dược, chúng ta sẽ cùng nhau hành động. Ta cũng có ý định đem những người đã phân bố các nơi tụ tập trở về Ông Sơn. Có thể tránh né uy hiếp của Lý nhị tặc, còn có thể tụ tập trí tuệ của mọi người thương nghị hướng đi sau này. Đỗ tiên sinh nghĩ như thế nào?
Trong thoáng trao đổi giản lược, hắn đã phát hiện ra bổn sự của Đỗ Hà, đối với ý kiến của hắn cũng thật xem trọng.
Đỗ Hà híp mắt cười nói:
- Ta tự nhiên không có vấn đề, vì nghiệp lớn của Vân huynh ủy khuất chút thời gian lại có đáng gì đâu?
Hắn nói thật dễ nghe, nhưng trong đáy lòng lại đắc ý cười to:
- Đang lo không có cơ hội đem các ngươi một mẻ hốt gọn, các ngươi lại tự mình đưa tới cửa, chuyện này tự nhiên cầu còn không được!
Vân Trác thấy Trần Tử Du có chút kính trọng Đỗ Hà, đáy lòng cũng cao hứng, nhân tiện nói:
- Nghĩa phụ, Đỗ huynh am hiểu nhất là quân lược, lúc nhập cốc hắn từng thấy tướng sĩ của chúng ta đang luyện tập ngoài giáo trường, nói tướng sĩ của ta mười người có thể địch trăm, trăm người địch ba trăm, nhưng ngàn người sẽ thua Đường triều ngàn người. Chỉ ra quân ta thiếu thốn phối hợp, từng người đều tự chiến. Hài nhi cảm thấy rất có đạo lý, không bằng hãy để cho hắn thử xem một lần, nhìn xem thành quả như thế nào?
Trần Tử Du động dung, bản thân hắn không hiểu quân lược, nhưng dù sao cũng là nhân vật từng trải. Tuy Lý Kiến Thành rất ít xuất chiến, nhưng chung quy cũng là thái tử, thủ hạ cũng có vài vị tướng quân thiện chiến, trong đó có La Nghệ, Tiết Vạn Quân, Tiết Vạn Triệt là những nhân tài kiệt xuất.
Bọn họ đều là những đại tướng số một, Trần Tử Du từng thấy bọn họ luyện binh, cũng biết rõ quân lính của mình có điểm yếu, chỉ là hắn khéo mưu lược nhưng đối với luyện binh lại dốt đặc cán mai, một ít người tài ba dưới trướng cũng không thông hiểu luyện binh bao nhiêu. Cho nên chỉ phải đâm lao theo lao, không tìm được biện pháp nào tốt hơn.
Giờ phút này nghe Vân Trác nói Đỗ Hà còn thông hiểu thuật luyện binh, cảm thấy thật ngoài ý muốn, thậm chí có chút ít không tin, nhưng nghĩ tới biểu hiện khi nãy của Đỗ Hà cũng quyết định cho hắn thử xem một lần.
Đỗ Hà cười lĩnh mệnh.
Trước khi dư nghiệt của Lý Kiến Thành tụ tập lại, Đỗ Hà ở trong Ẩn Long Cốc cũng không có việc gì làm, dứt khoát làm ra vẻ nghiêm túc huấn luyện những quân tốt kia, dùng chứng minh thực lực của mình, làm cho Trần Tử Du cùng Vân Trác càng thêm coi trọng hắn, vì thế càng thêm tín nhiệm, nói gì nghe nấy, phối hợp cùng lần hành động phá hủy toàn bộ sào huyệt của dư nghiệt Lý Kiến Thành.
Đỗ Hà là người ra sao?
Trong quân sự ngay cả Lý Thế Dân, Lý Tĩnh, Lý Tích là ba vị đầu sỏ quân sự còn tán thưởng là kỳ tài, huấn luyện quân đội đối với hắn mà nói thật sự chỉ là chuyện dễ dàng.
Mới hơn nửa tháng đã lộ ra hiệu quả sơ bộ.
Trước kia Trần Tử Du còn lo lắng, nhưng nhìn thấy thành quả như thế trong lòng tràn đầy vui sướng, không còn tiếp tục hỏi đến, lại để cho hắn toàn quyền xử lý công việc huấn luyện.
Sau nửa tháng, thánh chỉ giáng chức trừng phạt Tô Châu thứ sử Tần Đức, Hàng Châu thứ sử Miêu Khánh của Lý Thế Dân đã truyền đến Giang Nam, mà trên Ông Sơn đã tụ tập một đám dư nghiệt làm phản cùng chung chí hướng.
← Hồi 341 | Hồi 343 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác