Vay nóng Homecredit

Truyện:Đại Đường đạo soái - Hồi 325

Đại Đường đạo soái
Trọn bộ 722 hồi
Hồi 325: Phục kích
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-722)

Siêu sale Shopee

Ngụy Tượng bị áp giải trong xe chở tù, trên người mang theo gông xiềng nặng hơn bốn mươi cân, cả người choáng váng, tướng mạo hung ác ngang ngược không thay đổi, chỉ là mặt không chút máu, nằm nghiêng trên xe tù, không ngừng thấp giọng rên rỉ chẳng khác gì đầu mãnh hổ đang lâm bệnh nguy kịch, hữu khí vô lực nằm úp sấp.

Áp giải hắn chính là ngục tốt trong thành Dương Châu, bởi vì trước khi bị bắt Ngụy Tượng có tám mươi thủ hạ, mỗi tên đều là lưu manh khó đối phó, vì phòng ngừa vạn nhất, lần này hộ vệ áp giải tăng thêm mười hai người, hơn nữa còn dùng xe chở tù, đồng thời cho hắn mang gông xiềng nặng nề, phòng ngừa phạm nhân chạy trốn hoặc bị người nghĩ cách cứu viện.

Trên đường áp giải Ngụy Tượng đúng là luôn bị nếm khổ sở, vốn chuyện áp giải phạm nhân là một chuyện khổ sai, trong chuyện này cũng có rất nhiều giảng cứu.

Cần phải thời thời khắc khắc bảo trì cảnh giác, cần đi vội suốt ngày đêm, buổi tối còn cần chia thành từng nhóm canh gác, đồng thời còn có văn bản quy định rõ ràng, nha dịch áp giải phạm nhân không được mua thức ăn dọc đường hay dùng cơm uống nước dọc đường, bọn họ chỉ được ở lại trong trạm dịch, ăn uống ở trong dịch trạm mà thôi.

Đây đều là những cách đề phòng phạm nhân bị đánh cướp, nếu bị phát hiện vi phạm sẽ nghiêm trị không tha.

Có thể nghĩ ra những nha dịch này chức vụ thấp bé không thể thấp hơn được nữa, người trong dịch trạm sẽ cho họ ăn ngon hay sao?

Trên đường đi phải chịu đựng vất vả không nói, ăn không ngon ngủ không yên, hoàn toàn chính là việc khổ thân.

Ngay từ đầu khi ngục tốt nhìn thấy dung mạo kinh khủng của Ngụy Tượng đều có chút kiêng kỵ, không dám làm gì hắn. Nhưng theo một đường mệt nhọc, Ngụy Tượng dần dần không chịu đựng nổi, thân thể càng ngày càng yếu, vốn bản thân hắn cũng đã bị thương nặng, miệng vết thương không được trị liệu tốt, nhà tù lại thấp lạnh, thân thể không cách nào khôi phục. Hiện tại lại bị giày vò như thế, thân thể lập tức sa sút cực nhanh đến mức bệnh nặng không dậy nổi, tuy bề ngoài vẫn là hình dạng của một đầu lão hổ, nhưng bên trong đã biến thành một con mèo bệnh như sắp chết.

Nha dịch nhìn thấy con mèo bệnh Ngụy Tượng này, đem đầy bụng ủy khuất cùng không tình nguyện toàn bộ đều phát tiết lên người của hắn, để cho hắn nếm khổ sở cũng để cho hắn phải trả giá những hành vi tội ác mà hắn đã làm.

Giờ phút này Ngụy Tượng cũng có tâm trạng nếu biết sớm cũng đã không làm, cực kỳ hối hận, cực kỳ chán nản.

Nguyên lai lúc ban đầu khi chấp hành kế hoạch, Ngụy Tượng đã trước một bước nhận ra Lý Dật Phong, nhưng hắn vẫn chưa lên tiếng, lại có lòng muốn đưa Lý Dật Phong vào chỗ chết.

Hắn cùng Lý Dật Phong cũng không có thâm thù gì, nhưng hắn xem Chu Chấn Uy không vừa mắt, bởi vì ngày xưa Ngụy Tượng ở dưới trướng của Đậu Kiến Đức, trong một lần cướp đoạt một thôn trang từng gặp mặt Chu Chấn Uy, bị Chu Chấn Uy đánh gãy một chân.

Hiện giờ hai người cộng sự, vốn nên vứt bỏ hiềm khích trước kia, nhưng địa vị của Chu Chấn Uy lại hơn xa Ngụy Tượng, trong lòng Ngụy Tượng tự nhiên không được thăng bằng, âm thầm oán hận hắn.

Ngụy Tượng biết Chu Chấn Uy rất sủng ái năm đệ tử đích truyền, nhất là đại đệ tử Lý Dật Phong, vì vậy hắn thầm nghĩ làm như không biết Lý Dật Phong mà giết luôn hắn, xem như đả kích Chu Chấn Uy, hắn cũng biết Lý Dật Phong nhận được chân truyền của sư phụ, một thân võ nghệ cao cường, cho nên đã phái nỗ thủ âm thầm phục kích. Nhưng hắn ngàn tính vạn tính lại tính sai sự tồn tại của Đỗ Hà, vì thế người phái ra phục kích cơ hồ toàn quân bị diệt.

Sau khi bắt được Lý Dật Phong, Ngụy Tượng lại có một ý niệm khác hẳn trong đầu, Lý Dật Phong giết nhiều người của bọn hắn như vậy, nếu đem hắn giao cho thượng cấp, có thể tố cáo Chu Chấn Uy dung túng đồ đệ phá hư đại sự, như vậy có thể đả kích được Chu Chấn Uy, cho nên chỉ bắt trói Lý Dật Phong mà không lấy đi tính mạng hắn.

Thẳng đến cuối cùng khi song phương ước chiến Lý Dật Phong mới biết cả một thuyền kiếp phỉ lại là người trong tổ chức mà hắn nguyện trung thành. Nhưng tình huống lúc ấy như tên đã lên dây, không phát không được, Ngụy Tượng lại không thể kéo da mặt xuống cầu tình Lý Dật Phong, Lý Dật Phong cũng vì chuyện Chương Phong giết chết đôi mẫu tử mà hận bọn hắn đến tận xương tủy, vì vậy cự tuyệt có quen biết lẫn nhau.

Nguyên nhân chính là vì như thế mới tạo thành cục diện như hôm nay, nếu trước khi động thủ âm thầm thông tri cho Lý Dật Phong, hoặc sau khi bắt được hắn thì trực tiếp giết hắn, cũng sẽ không xảy ra hoàn cảnh tệ hại như bây giờ.

Ngụy Tượng nguyện ý chết ngay lúc này còn hơn, nhưng thật không nghĩ ra Đỗ Hà lại không giết hắn mà để cho hắn phải chịu đựng cảm giác sống không bằng chết, thật sự đáng hận, thật sự là đáng hận!

Vừa nghĩ bản thân mình một đời anh hùng tung hoành, hiện giờ giống như hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, Ngụy Tượng liền có cảm giác muốn tự sát chết cho xong. Hắn suy yếu nằm trong xe chở tù, ngay khí lực giơ tay cũng không có.

Với tình trạng trước mắt của hắn, tự sát cũng là một loại tham vọng quá đáng. Ánh mắt hắn nửa khép nửa mở, ánh mắt oán độc đảo qua trên người toàn bộ nha dịch, đã nhiều ngày hắn đều nhớ kỹ tướng mạo lẫn khẩu khí của các nha dịch, chỉ cần hắn có cơ hội hắn nhất quyết sẽ đem cả nhà những tên nha dịch này giết chết sạch sẽ, cả gà chó cũng không tha, nếu không làm như thế không thể tiêu trừ được mối hận trong lòng hắn.

Đúng ngay lúc này trên quan đạo chợt vang lên thanh âm tiếng ca:

- U a muội, a muội hãy chờ ta a, giờ tý đêm nay ta tới tìm muội u...

Cao dao Giang Nam thanh thúy truyền xướng trên quan đạo, hai mắt Ngụy Tượng chợt sững sờ, ngẩn người nghe giọng ca của hoàng y thanh niên đi ngang qua, trong mắt lộ ra tia hy vọng, cùng khuôn mặt tươi cười dữ tợn.

Ở ngay lối rẽ, hai người áo xám đầu đội nón bước chậm trên quan đạo, nhìn thấy hoàng y thanh niên đang bước nhanh trên đường, trong đó có một người hơi lớn tuổi hơn chợt cười nói:

- Đối thủ của chúng ta đều ngu xuẩn như vậy sao? Chẳng lẽ hắn không biết liên tục hát để người ngoài đừng hoài nghi?

Người kia là một nam tử chừng hai mươi tuổi, nhìn hán tử áo xám lại đưa mắt tỉnh táo nhìn khắp nơi, nói:

- Ha ha, cuối cùng không cần tiếp tục đi theo, giờ tý tối nay để xem hắn đem tất cả mọi người là đứa ngốc hay là Mã phó đầu thông minh, nếu là ta thật sẽ bị bọn hắn lừa bịp qua mặt rồi!

Mã phó đầu được gọi là Mã Ngạn Phi, bộ dạng rất bình thường, là một dạng người chỉ cần nhìn thoáng qua xoay người liền quên hẳn, bình thường tới mức không bình thường hơn được nữa, nhưng chính là một người bình thường như vậy lại thật ngoài ý muốn có được một trái tim linh lung, vô cùng lanh lợi.

Hắn chính là người được Đỗ Hà an bài cấp cho Ba Vũ Hưng làm phó thủ, ngoại trừ Ba Vũ Hưng là đội trưởng, cả tiểu đội Lưu Hương hắn lớn nhất, mọi người trong đội đều gọi hắn là Mã phó đầu.

Hôm nay đến phiên Mã Ngạn Phi làm nhiệm vụ, đang lúc nhìn chằm chằm canh giữ động tĩnh của Ngụy Tượng, đột nhiên thân hình hắn chấn động, thân hình hơi gầy gò rõ ràng kích động hẳn lên.

Mã Ngạn Phi lập tức cảnh giác, mơ hồ phát hiện có người đang cùng Ngụy Tượng ám thông liên lạc, rất nhanh liền lưu ý tới hoàng y thanh niên đang ca hát, thời gian giờ tý trong lời hát làm hai mắt hắn tỏa sáng, chỉ là không cách nào xác định. Vì thế hắn âm thầm đi theo, nếu hoàng y thanh niên có vấn đề, đi tới cuối đường sẽ dừng hát, nhưng không ngờ được còn chưa đi được trăm thước hoàng y thanh niên đã không hát tiếp, rất rõ ràng đây không phải vì tâm tình vui vẻ mà muốn ca hát, chỉ cố ý lấy tiếng hát để thông báo tin tức với Ngụy Tượng.

Mã Ngạn Phi nói:

- Ngươi tiếp tục nhìn Ngụy Tượng cẩn thận, ta đi thông báo cho đội trưởng!

Đỗ Hà lúc rời đi Dương Châu cũng đã dự đoán được sẽ có người nghĩ cách tới cứu viện Ngụy Tượng, vì vậy đã sớm an bài người đi theo dõi Ngụy Tượng, phòng ngừa bị người cứu đi, thất bại trong gang tấc.

Thái độ làm người của Ba Vũ Hưng tuy thiếu mưu thiếu trí, nhưng hắn làm việc thật cẩn thận linh lung, tỉ mỉ chăm chỉ, đối với mệnh lệnh của Đỗ Hà tôn sùng như thánh chỉ, không dám có bất kỳ lãnh đạm nào.

Đối với yêu cầu của Đỗ Hà, hắn đều tận hết khả năng làm được đến tốt nhất, hoàn toàn có thể nói thời thời khắc khắc Ngụy Tượng đều nằm trong sự giám thị của Đạp Nguyệt Lưu Hương.

Ba Vũ Hưng vừa nghe đã xác định đối phương sẽ hành động trong tối nay, vũ động cánh tay mạnh khỏe cường tráng, cười nói:

- Theo dõi vài ngày, cuối cùng đã tới thời gian động thủ, các tiểu tử, giữ vững tinh thần, nhiệm vụ lần này của công tử đã giao hết cho chúng ta, nếu làm hư chúng ta làm gì còn mặt mũi đi gặp hắn. Mã đại ca, ngươi nói hiện tại chúng ta phải làm gì? Sẽ xuất động ngay thời gian bọn hắn động thủ hay ngăn chặn trên đường?

Ưu điểm lớn nhất của Ba Vũ Hưng là biết rõ mình có bao nhiêu cân lượng, tự mình hiểu lấy, nên không hề xằng bậy. Mặc dù hắn dẫn đội nhưng hết thảy mệnh lệnh chỉ quyết định sau khi thương lượng cùng Mã Ngạn Phi. Mã Ngạn Phi lớn hơn Ba Vũ Hưng năm tuổi, vì vậy Ba Vũ Hưng thân thiết xưng hô hắn là đại ca. Mã Ngạn Phi trầm ngâm nói:

- Ta cho là ở trên đường ngăn chặn tốt hơn. Giờ tý đã tiếp cận rạng sáng, ở thời gian này bọn nha dịch sẽ tá túc tại dịch trạm. Nếu xuống tay trong dịch trạm, sự tình lớn ra sẽ khó vãn hồi. Như vậy không hợp với yêu cầu của công tử, cho nên ngăn chặn dọc đường mới là cách tốt nhất.

Ba Vũ Hưng nghe được cũng hiểu ý tứ của Mã Ngạn Phi:

- Nhưng làm sao phán đoán được lộ tuyến chạy trốn của bọn hắn sau khi đắc thủ, còn nữa, vạn nhất đám người kia lòng dạ độc ác, sau khi đắc thủ lại đem đám nha dịch áp giải đều giết chết, như vậy sao được?

Mã Ngạn Phi cười tự tin nói:

- Điểm ấy đội trưởng không cần lo lắng, với thân thể hiện tại của Ngụy Tượng không thể nào lặn lội đường xa chạy trốn, nếu chúng ta mai phục tại phụ cận Thiên Trường huyện, nơi này nằm giữa Giang Hoài, phần lớn đều là đồng ruộng, không có chỗ ẩn thân cung cấp cho người tu dưỡng. Chỉ có hướng tây bắc có một tòa Nhị Long sơn, có thể ẩn thân, có thể ở lại tu dưỡng.

Bọn hắn đã mạo hiểm tới cứu Ngụy Tượng, như vậy sẽ không coi thường sự sống chết của hắn. Nhị Long sơn sẽ là đường đi duy nhất của bọn hắn! Muốn tiến Nhị Long sơn, Trường Thiên Hạp là con đường duy nhất lên núi, chúng ta có thể mai phục ở gần dịch trạm, chỉ cần xác định bọn hắn đi về hướng tây bắc, chúng ta có thể trước một bước đến Trường Thiên Hạp mai phục. Về phần chuyện giết nha dịch thì ta cho rằng không cần lo lắng, hiện tại cướp tù giết nha dịch là tội lớn, bọn hắn hoàn toàn không dám đem chuyện nhiệt náo ra lớn đến như vậy, điểm ấy ta có thể khẳng định!

*****

Ba Vũ Hưng nghe xong mừng rỡ, vỗ vai Mã Ngạn Phi, bắt đầu phân phó xuống.

Khoảng mười một giờ tối.

Tầng mây dày đặc che khuất ánh trăng, khiến ban đêm vốn đã âm u không ánh sáng càng thêm mơ hồ, từ bốn phía có hơn mười bóng người đang hướng dịch trạm tiến tới gần.

Dịch trạm kiến tạo bên ngoài khu hoang dã, là một ngôi nhà lớn cô đơn lẻ loi, ngoài cửa chính có một ngọn đèn ***g lớn chiếu sáng đường đi.

Bên trong một ngôi nhà sơ sài thuộc dịch trạm, hơn mười nha dịch ở trong phòng ngủ say, chỉ còn lại hai người đang phân ra đứng bên cạnh xe từ canh giữ Ngụy Tượng cùng phòng ngừa bị người cướp tù.

Ngụy Tượng nằm bên trong xe chở tù, hưng phấn khó ngủ, hắn nguyên tưởng rằng hẳn phải chết không thể nghi ngờ, không nghĩ đến Chu Chấn Uy lại phái người đến nghĩ cách cứu viện hắn, hơn nữa còn phái ra lão tam trong năm đệ tử của chính mình.

Người này tên là Đoạn Kiền Chí, hôm nay hoàng y thanh niên cao giọng hát trên quan đạo chính là Đoạn Kiền Chí.

Nghĩ tới dọc theo đường đi bị nếm khổ sở, Ngụy Tượng chẳng khác gì một đầu độc xà nhìn hai thân ảnh nha dịch canh gác lộ ra răng nanh âm trầm.

Đột nhiên trong bóng đêm không chút tiếng động truyền lại hai tiếng vang "sưu sưu" thật khẽ.

Ngụy Tượng chợt ngây người, phát hiện hai gã nha dịch canh giữ hắn đã té ngã trên mặt đất, cũng không biết còn sống hay đã chết. Nơi cổ bọn họ có hai mũi châm nhọn đâm vào, cũng không biết xuất hiện lúc nào, giống như tự mọc dài ra như thế.

Có vài bóng đen trèo tường nhảy qua, Đoạn Kiền Chí đi đầu tiên, trong tay cầm một ống trúc nhỏ, bên hông đeo một thanh trường kiếm. Hắn mặc hoàng y, hai tay thật dài như khỉ vượn, so với người bình thường còn dài hơn, hai nha dịch té xỉu là kiệt tác của hắn.

Khi còn chưa bái Chu Chấn Uy làm sư phụ, hắn là thợ săn trong Lĩnh Nam sơn, am hiểu cách dùng thuốc mê, tự nghiên cứu chế tạo ra thuốc mê có thể làm người mất đi tri giác trong nháy mắt.

Đoạn Kiền Chí thu hồi châm nhọn cẩn thận cất kỹ.

Hắc y nhân khác tìm kiếm khắp toàn thân nha dịch, lắc lắc đầu, tỏ vẻ không tìm thấy chìa khóa.

- Khiêng!

Đoạn Kiền Chí thấp giọng nói.

Những người khác hiểu ý, dùng chủy thủ mở ra đinh sắt đóng cửa xe tù, cứu Ngụy Tượng ra ngoài. Có người nâng gông xiềng cho hắn, phòng ngừa bị xích sắt va chạm lẫn nhau phát ra tiếng vang.

Ngụy Tượng không kiên nhẫn quát khẽ:

- Cần gì phiền toái như vậy, trực tiếp giết bọn hắn thu hồi chìa khóa là được!

Hắn túm lấy bội đao của hắc y nhân bên cạnh, cười dữ tợn hướng nha dịch nằm dưới đất hung hăng chém xuống.

Trong tay Đoạn Kiền Chí cầm một cây châm nhọn, dùng thủ pháp cao minh cắm vào cổ của Ngụy Tượng, lạnh lùng cười, nghĩ thầm:

- Nếu không phải vì chú ý toàn cục, ta mới lười cứu ngươi. Còn muốn đem sự tình làm lớn, thật nghĩ Đại Đường vương triều có thể tùy ý khi dễ sao?

Hắn cho người nâng Ngụy Tượng lên, dưới tình huống không kinh động bất cứ kẻ nào lặng lẽ đi ra khỏi dịch trạm.

Căn cứ theo kế hoạch đã sớm định ra, thân thể Ngụy Tượng cực kỳ yếu ớt, không chịu nổi lặn lội đường xa, chỉ có thể yên tĩnh tu dưỡng mới là thượng sách, kề bên nơi này cũng chỉ có Nhị Long sơn có thể giấu người cùng hoàn cảnh thật yên tĩnh vắng vẻ là tốt nhất. Ngay lập tức Đoạn Kiền Chí hạ mệnh lệnh đi về hướng Nhị Long sơn.

Trong bóng tối trước khi bình minh đến, một đội ngũ chừng mười lăm người lẳng lặng tiến vào Trường Thiên Hạp, trên tay cầm vài cây đuốc mở đường.

Bọn hắn đi rất nhanh, ở Đường triều cướp tù là một trọng tội, nếu bị phát hiện toàn quốc đều sẽ phát công văn truy nã, chỉ phải tranh thủ trước khi trời sáng kịp chạy lên núi lẩn tránh mới xem như bọn hắn được an toàn.

Chỉ là bọn họ hoàn toàn không thể ngờ ở địa phương này đã mai phục hơn ba mươi người, đang sẵn sàng chờ đợi đã lâu.

Đoạn Kiền Chí mới đi ra tới cửa hạp cốc, phía trên đỉnh núi đột nhiên lăn xuống hơn mười thân cây cùng vô số tảng đá lớn, nhất thời bụi bặm cát đá bay đầy trời, thanh âm ầm ầm điếc tai, thanh thế lại cực kỳ kinh người.

Những thân cây cùng tảng đá bị đẩy xuống hoàn toàn phá hỏng cửa cốc, ngay trong lúc bọn họ còn đang kinh hoàng thất thố, chung quanh đồng loạt sáng lên, hơn ba mươi thành viên tiểu đội Lưu Hương giơ cao cây đuốc từ khắp bốn phía dũng mãnh tiến ra, ngay lập tức vây kín quanh nhóm người của Đoạn Kiền Chí.

Đoạn Kiền Chí thấy rõ cảnh tượng khắp bốn phía, tận đáy lòng trầm đến thấp nhất. Hắn mang người đến đều là hảo thủ của Chấn Uy võ quán, đừng nói là ba mươi mấy người đối diện, mặc dù là trăm người bọn hắn cũng có tin tưởng đột phá vòng vây.

Nhưng những người thần bí đang vây quanh bọn hắn trong tay đều cầm nỏ tiễn, hơn nữa có tiền cũng không mua được, chính là Liên Hoàn Nỏ chỉ trong quân đội mới có.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-722)


<