← Hồi 136 | Hồi 138 → |
Dù sao có lịch sử làm chứng, nhà Thanh thi hành chính sách bế quan toả cảng, ngăn cách, khiến cho quốc gia không thích ứng được với biến hóa của thế giới bên ngoài, không thể dung nhập được tri thức khoa học và sản xuất kỹ thuật tiên tiến của thế giới, làm cho Trung Quốc trở thành quốc gia lạc hậu, dễ bị khi dễ, tạo thành một chuỗi sỉ nhục vĩnh viễn không cách nào xóa được.
Sở dĩ Đại Đường được ca tụng là quốc gia dẫn đầu của thời đại phong kiến, chủ yếu vẫn nhờ ý chí của Hải Nạp Bách Xuyên.
Thông qua trao đổi giữa các quốc gia, để cho văn hóa Đại Đường truyền bá khắp nơi, đồng thời cũng không ngừng hấp thu sở trường của người khác, bổ sung cho thiếu sót của mình, cách làm như vậy khiến cho tư tưởng của bọn họ không bị hạn chế, sáng tác không bị trói buộc, tầm mắt mở rộng, tự do rong ruổi, từ đó thúc đẩy văn hóa nghệ thuật muôn hoa đua nở, xúc tiến các loại lưu phái, các loại phong cách hình thành. Như thế mới sáng tạo ra một vương triều Đại Đường vô cùng huy hoàng.
Nhưng Nhật Bản thì khác, Nhật Bản hiện giờ vẫn ở thời đại nô lệ, vô cùng lạc hậu, bọn họ căn bản không hề có tư tưởng khoa học kỹ thuật. Đường triều cắt đứt toàn bộ qua lại với bọn họ căn bản căn bản không có bất cứ ảnh hưởng gì, trái lại Nhật Bản mất đi ủng hộ văn hóa của Đường triều, cũng không cách nào tiến hành "Đại cải cách văn hóa", nằm ở thời đại nô lệ, trong hơn mười năm khó có tiến bộ.
Chuyện hại người ích ta như vậy tìm được ở đâu!
Đương nhiên nếu có khả năng, Đỗ Hà cũng muốn lĩnh một đội binh mã bôn ba vạn dặm, xuyên qua Hoàng Hải, hoàn toàn chinh phục bọn chúng, nhưng như vậy chẳng khác nào chuyện bé xé ra to, cũng thật sự quá đề cao bọn chúng.
Nhật Bản hiện tại căn bản không đáng để Đại Đường dụng binh?
Lý Thế Dân vốn đã vô cùng bất mãn sau chuyện Nhật Bản để ý khoa học kỹ thuật của Đại Đường và Đỗ Hà bị đâm, nghe Đỗ Hà đề nghị như vậy, thoáng trầm ngâm, cũng gật đầu đáp ứng:
- Đỗ khanh nói có lý, bọn người Nhật Bản này thật sự đáng hận, không thể tha thứ. Đỗ tướng, ngươi lập tức truyền mệnh lệnh của ta, bắt giam sứ thần Nhật Bản, ép hỏi bọn chúng ai là chủ mưu. Đồng thời trục xuất những người Nhật không liên quan đến chuyện này về nước, từ nay về sau Đại Đường ta và Nhật Bản không thể kết giao.
Đỗ Như Hối cũng rất căm hận Nhật Bản, cộng thêm chuyện bọn chúng ám sát Đỗ Hà, suýt nữa lấy đi tính mạng nhi tử bảo bối của mình, vì vậy ngay lập tức đáp ứng.
Lúc này Lý Thế Dân lại nhìn Lưu Nhân Quỹ, khen ngợi nói:
- Trước tiên lo nỗi lo của thiên hạ, sau đó mới vui niềm vui của thiên hạ. Lưu khanh làm việc này cực kỳ xuất sắc, cũng thể hiện được tài năng của ngươi, trẫm lệnh cho ngươi làm huyện lệnh Tân An.
Lưu Nhân Quỹ vui mừng quá đỗi, cao giọng nói:
- Tạ Bệ Hạ ban thưởng!
Đỗ Hà để ý nhìn hắn, vì chuyện này, Lưu Nhân Quỹ sớm đã được Lý Thế Dân để ý, xem ra số mệnh của nhân vật kháng Nhật số một này đã thay đổi.
Lúc này bên ngoài cũng bắt đầu xôn xao chuyện Đỗ Hà bị đâm, các loại tin tức thịnh hành, trở thành chuyện bàn luận của tất cả mọi người từ ngõ nhỏ đến phố lớn. Bọn họ không biết nguyên do, tất cả đều cho rằng Đằng Nguyên Kiện Thái không cam lòng chịu thua, ngầm hạ độc thủ, vì vậy tất cả đều tràn đầy căm phẫn với hành vi hèn hạ của người Nhật.
Đồng thời cũng khen ngợi Đỗ Hà võ nghệ cái thế, đối mặt với nghịch cảnh vẫn biến nguy thành an, dũng mãnh phi thường chế phục đối phương.
Tin tức Lý Thế Dân xử trí Nhật Bản cũng truyền ra, dân chúng cũng biểu thị ca ngợi tận đối lòng đối với cách xử trí của Lý Thế Dân, quốc gia có hành vi ti tiện như vậy, hoàn toàn không có tư cách qua lại với Đại Đường.
Còn trận thi đấu, lùi lại một ngày, ngày mai tiếp tục tiến hành, cũng không bị bất cứ ảnh hưởng gì, những người tham gia thi đấu với người Nhật, vì đối thủ bị hủy quyền thi đấu, trực tiếp tiến vào vòng trong.
Sau chuyện này, Chương thị vô cùng lo lắng, Đỗ Hà phải liên tục an ủi mới khiến mẫu thân bớt bất an.
Lý Tuyết Nhạn cũng giống như vậy, thậm chí còn tự tìm đến tận nhà.
Đỗ Hà ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng trấn an. Sau một hồi tình cảm quyến luyến, Lý Tuyết Nhạn cũng yên lòng rời đi.
Đỗ Hà một mình ngồi trong sân, thầm suy nghĩ nên báo thù như thế nào.
Lúc này hắn hoàn toàn có thể khẳng định người đứng sau sự cố lần này chính là Lý Thừa Càn, bởi vì cừu địch của hắn cũng không nhiều, miễn cưỡng tính ra cũng chỉ có một mình Lý Thừa Càn, về phần Trưởng Tôn Trùng, Đại Độ Thiết, Tùng Tán Tất Nhược đều chỉ sứt mẻ tình cảm, chưa đến tình trạng sinh tử đối địch.
Huống chi ở Đại Đường ngoại trừ Lý Thừa Càn thì Trưởng Tôn Trùng, Đại Độ Thiết, Tùng Tán Tất Nhược, không có người nào có lực lượng khiến Đằng Nguyên Kiện Thái liều mạng ám sát hắn như vậy.
Lựa chọn duy nhất chỉ có Lý Thừa Càn.
Kỳ thật cừu hận giữa hắn và Lý Thừa Càn cũng không đến mức sinh tử đối địch, nhưng Đỗ Hà lại biết rất rõ con người Lý Thừa Càn.
Bởi vì trong lịch sử có ghi lại một chuyện như sau. Lý Thừa Càn có một lão sư tên là Vu Chí Ninh, Vu Chí Ninh là một trung lương chính trực, là một trong mười tám Học sĩ của Hoằng Văn quán thời đầu Đường, tài học nổi bật, hơn nữa tinh thông đạo trị quốc. Lý Thế Dân kêu hắn đến làm lão sư của Lý Thừa Càn, hiển nhiên là để cho Thừa Càn có thể học tập bản lĩnh trị quốc, cũng có ý tứ bồi dưỡng hắn thành nhân vật trọng điểm.
Nhưng Lý Thừa Càn sinh hoạt cá nhân tràn lan, nhiều lần khuyên nhủ không được, Vu Chí Ninh giận dữ bẩm báo cho Lý Thế Dân.
Lý Thừa Càn biết được vô cùng giận dữ, lúc này mới sai Trương Sư Chính, thừa cơ đi ám sát Vu Chí Ninh.
Vì một chuyện nhỏ như vậy, Lý Thừa Càn đã có lá gan giết thầy, thì càng có lá gan phái người tới giết mình.
Cho nên, bất luận Đỗ Hà nghĩ thế nào thì người đứng sau tấm màn đen chỉ có Lý Thừa Càn.
Đỗ Hà tự thấy mình không phải người lòng dạ rộng rãi, để người khác khi dễ vẫn không hề để ý, nếu Lý Thừa Càn dám âm thầm hại hắn, vậy hắn cũng nên báo đáp lại như vậy.
Trầm ngâm hồi lâu, Đỗ Hà mới kêu người gọi Hoàng Phủ Hạo Hoa tới.
Hoàng Phủ Hạo Hoa là đội trưởng của tiểu đội Đạp Nguyệt, chính là một trong những tâm phúc mà hắn bồi dưỡng, thiên phú võ học cực cao, hơn nữa hành sự linh hoạt, đáng giá ủy thác trách nhiệm.
- Công tử!
Hoàng Phủ Hạo Hoa đi tới sau lưng Đỗ Hà.
- Bước đi im ắng, hơi thở ổn định, Hạo Hoa, xem ra võ công của ngươi lại có tiến bộ!
Đỗ Hà xoay người lại, mỉm cười khen ngợi. Hoàng Phủ Hạo Hoa cung kính nói:
- Là nhờ công tử chỉ điểm có phương pháp!
- Ngươi đi làm cho ta một việc, lập tức cải trang thành người bán hàng rong, rao hàng bên hồ Phù Dung, nếu có người hỏi chuyện của ta, ngươi liền nói cho hắn biết ta đang ở trên hồ Phù Dung dạy một ác bá, ngoài ra không nói gì nữa, chỉ nói ngươi cũng chỉ nghe nói mà thôi.
Đỗ Hà thấp giọng phân phó.
Hoàng Phủ Hạo Hoa không chần chừ, lập tức lĩnh mệnh rời đi.
Đỗ Hà mỉm cười, thấp giọng nói:
- Ngươi là Thái tử, ta không thể chính diện làm gì được ngươi, nhưng âm hiểm ngươi cũng không khó khăn!
Cam Lộ điện!
Lý Thế Dân có vẻ mệt mỏi, xoa gáy, nỗi lòng bất định, đặt quyển sách lên bàn, thở dài, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện của Lý Thừa Càn, buồn phiền thì thầm tự nói:
- Càn nhi, lẽ nào ngươi thật muốn trẫm phế bỏ tước vị Thái tử mới cam tâm hay sao?
Từ nhỏ Lý Thế Dân đã kỳ vọng rất nhiều vào Lý Thừa Càn.
Nhiều lần hắn đã giao chuyện quốc gia đại sự cho Thừa Càn xử lý, lệnh cho những đại nho, trị quốc vô song nổi tiếng thiên hạ như Khổng Dĩnh Đạt, Lệnh Hồ Đức Mạc, Vu Chí Ninh, Trương Huyền Tố, Triệu Hoằng Trí, Vương Nhân Biểu làm lão sư của hắn, để sau này hắn có thể kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, là trụ cột của quốc gia.
Mới đầu Lý Thừa Càn tích cực học tập, rất biết hành sự, được Lý Thế Dân vô cùng yêu thích, nhưng không lâu sau tính tình hắn đại biến, yêu thích thanh sắc, từ từ lây nhiễm không ít thói xấu.
Lý Thế Dân biết tin, ra lệnh cho bọn người Vu Chí Ninh, Đỗ Chính Luân tăng cường khuyên can và quản lý Thái tử, liên tục dặn dò bọn họ phải cẩn thận quản giáo, không thể để Lý Thừa Càn đi sai đường.
Nhưng khổ tâm của hắn cũng không lấy được hiệu quả, hành vi sau này của Lý Thừa Càn càng ngày càng cấp tiến, cuối cùng vì chuyện trộm trâu mà ngã gãy chân.
Cho dù như vậy, Lý Thế Dân vẫn ủy thác kỳ vọng vào Lý Thừa Càn, nhất sau khi nói chuyện với Trưởng Tôn Hoàng Hậu, hắn cũng cảm thấy có lẽ sau khi bị gãy chân, Lý Thừa Càn cũng sẽ thay đổi.
Vì để cảnh cáo Lý Thừa Càn, hắn đã làm một chuyện khiến cho quần thần xôn xao. Theo như lệ cũ, sau khi hoàng tử thành niên phải đến phong địa làm quan, không được ở lại kinh đô và vùng lân cận, nhưng sau khi Lý Thái thành niên, hắn lại cho phép Lý Thái không phải đi làm quan, tỏ vẻ muốn giữ Lý Thái lại bên cạnh. Hơn nữa còn đặc biệt thiết hạ phủ đệ của hắn ở Văn Học quán, để mặc hắn theo học các Học sĩ.
Mục đích của Lý Thế Dân rất đơn giản, hắn thầm nghĩ để cho Lý Thừa Càn cảm nhận được vị trí Thái tử đã bị uy hiếp, để cho hắn có thể vì vậy mà tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, sửa đổi bản tính.
Chiêu này tựa hồ có vẻ hiệu dụng, Lý Thừa Càn xác thực chịu uy hiếp, thu liễm rất nhiều.
Lý Thế Dân còn bởi vậy mà thấy tự đắc, nhưng chuyện của Đỗ Hà khiến hắn phát hiện bản tính của Lý Thừa Càn đánh chết cũng không thay đổi. Trái lại Lý Thái vì cử động của hắn mà cảm thấy có cơ hội giành được chiếc ghế Thái tử, biểu hiện vô cùng xuất sắc. Lý Thế Dân cuối cùng cũng cũng nổi lên ý phế lập, nhưng cũng chỉ suy nghĩ, chứ chưa dự định thực hiện.
Hôm nay lại xảy ra chuyện của Đỗ Hà, từ biểu lộ của Đỗ Hà, Lý Thế Dân có thể nhìn ra chút manh mối, cảm thấy việc này chắc chắn có quan hệ đến Thái tử, càng thêm tức giận. Nếu vì chuyện trộm trâu mà Lý Thừa Càn nhất quyết không tha thứ cho Đỗ Hà, muốn giết hắn cho bằng được thì làm sao có tư cách làm vua.
Với tư cách một Hoàng Đế, Lý Thế Dân tất nhiên biết rõ quân vương rộng lượng là chuyện quan trọng như thế nào.
Sau khi bọn người Đỗ Hà cáo lui, Lý Thế Dân ngay lập tức bắt tay vào triển khai điều tra.
- Hoàng Thượng, Lý hộ vệ cầu kiến!
Lý Thế Dân khẽ chấn động, mời hắn vào trong.
Lý Quốc Hồng sải bước tiến vào đại điện.
Lý Thế Dân hỏi:
- Điều tra thế nào rồi?
Lý Quốc Hồng cung kính đáp:
- Chỗ Đại Lý Tự không có tin tức gì, ngược lại chỗ Đỗ tướng quân ngược lại xác thực xảy ra một số chuyện.
Lý Thế Dân lại kêu hắn nói tiếp.
- Kỳ thật cũng không điều tra được cái gì, đúng như Đỗ tướng quân đã nói, gần đây hắn bận rộn với thi đấu dũng giả, ít kết thù kết oán với người khác, chỉ có hơi đụng chạm với Đại Độ Thiết, Tùng Tán Tất Nhược, nhưng cũng không đáng kể. Nhưng thần nghe nói, vào ngày 16 Nguyên Tiêu, Đỗ tướng quân có đánh một người nào đó trên hồ Phù Dung, nhưng cũng không biết chi tiết thế nào.
Lúc này Lý Thế Dân trầm mặc một lát mới nói:
- Gọi nha đầu Trường Nhạc đến đây!
Đối mặt với câu hỏi của Lý Thế Dân, Trường Nhạc công chúa cũng không dám giấu diếm, bẩm báo chi tiết, nàng sợ rước họa vào Đỗ Hà, vì vậy thành thực nói ra.
Lý Thế Dân nghe xong, giận tím mặt, quát:
- Khởi giá, tiến về Đông Cung!
← Hồi 136 | Hồi 138 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác