← Hồi 116 | Hồi 118 → |
Đỗ Hà có thể tận mắt chứng kiến tràng diện vạn bang chầu mừng, ở trong mắt các tuổi trẻ đồng bối là chuyện thật đáng hâm mộ.
Bất luận là La Thông, Phòng Di Ái hay Lý gia huynh đệ, Lý Kính Nghiệp đều hâm mộ vạn phần, lôi kéo Đỗ Hà bắt hắn kể lại tình huống lúc đó.
Đỗ Hà đem tình huống kể lại thật tỉ mỉ, nghe được mọi người cảm khái vạn phần, ảo não hối hận, đồng thời đều cảm thấy bỏ lỡ trò hay không thể bỏ qua.
Thẳng đến khi Đỗ Hà kể lại chí nguyện của Lý Thế Dân, nguyên một nhóm thiếu niên càng thêm kính nể.
La Thông nói:
- Chí nguyện của bệ hạ thật vĩ đại, ta nguyện ý dùng trường thương trong tay thề sống chết hiệu lực với bệ hạ!
Phòng Di Ái này cũng vậy, sư phụ thường nói làm người xử sự trọng yếu nhất là trung thành với quốc gia, nghĩa khí đối với bằng hữu, chỉ cần cẩn tuân hai điểm này, là sống không thẹn với lương tâm!
Nhìn ra được ảnh hưởng của Tần Quỳnh đối với hắn thật lớn.
Lý Nghiệp Hủ cũng nói:
- Đúng như câu hát của Thanh Liên, bách tử báo gia quốc trong bài Tinh Trung Báo Quốc, nếu có thể đạt thành tâm nguyện này, Lý Nghiệp Hủ cũng trăm lần chết không hối hận!
Lý Kính Nghiệp cũng gật đầu hô phải, lộ ra tâm thái có thể vì Lý Thế Dân ném đầu vãi nhiệt huyết không chối từ.
Vẻ mặt Lý Nghiệp Tự chợt ảm đạm, thở dài nói:
- Nếu có thể đền đáp gia quốc, chết thì có làm sao, thực hâm mộ các ngươi!
Hắn là trưởng tôn của Lý gia, theo ý gia tộc hắn phải kế thừa gia nghiệp, không cho phép ra chiến trường.
Nhưng tấm lòng nhiệt huyết nam nhi đền nợ nước vẫn chưa từng phai nhạt trong lòng Lý Nghiệp Tự.
- Nếu muốn ra chiến trường cũng không phải không có khả năng, tìm phu nhân sinh ra một nhi tử mập mạp, để cho Lý gia có hậu, tin tưởng Lý lão tướng quân không đến mức cự tuyệt một tấm lòng đền nợ nước của ngươi đâu!
Đỗ Hà trêu ghẹo.
- Có đạo lý!
Lý Nghiệp Tự động dung đứng dậy nhanh chân bỏ chạy.
Đỗ Hà ngạc nhiên kêu lên:
- Đi đâu vậy?
- Đi tìm phu nhân sinh nhi tử!
Lý Nghiệp Tự cũng không quay đầu lại, thanh âm từ xa xa truyền đến.
Đỗ Hà cùng La Thông, Phòng Di Ái, Lý Nghiệp Hủ, Lý Kính Nghiệp liếc mắt nhìn nhau, nhịn không được đều phá lên cười.
Cũng có thể nhìn ra những phú nhị đại như bọn hắn vẫn luôn được các vị tiền bối chú tâm bồi dưỡng.
Ít nhất nhóm bằng hữu mà Đỗ Hà kết giao mỗi người đều có tấm lòng trung tâm báo quốc.
Ngày Tết tại Đường triều cũng không nhiều thú vị như đời sau, có lẽ bởi vì Đỗ gia sản nghiệp lớn, khi tiếp thu hạ lễ của người khác, cũng phải đến thăm viếng chúc mừng đáp lễ, lễ tiết rườm rà làm Đỗ Hà cảm thấy đón năm mới thật phiền não không chút thống khoái.
La Thông, Phòng Di Ái, Lý Nghiệp Hủ, Lý Kính Nghiệp tựa hồ đều giống như vậy, đều đến chúc mừng lẫn nhau, mang theo dáng tươi cười cứng ngắc trên mặt, sau lưng lại không ngừng tố khổ, kêu trời gọi đất không thôi.
Bất quá cũng có ngoại lệ!
Các đại thần trong triều vì đề phòng chuyện đến thăm viếng chúc mừng mà chủ nhân không ở nhà, nên tựa hồ có thương nghị trước với nhau. Tựa như đầu năm nay, toàn bộ trọng thần có phẩm cấp cao đều tụ tập ở nhà Trưởng Tôn Vô Kỵ để chúc mừng.
Tuy nói tâm nhãn của Trưởng Tôn Vô Kỵ có hẹp hòi, tâm địa độc một chút ít, nhưng dù sao trong bụng một vị tể tướng cũng đủ khả năng chống đỡ, Đỗ Như Hối vẫn mang theo Đỗ Cấu cùng Đỗ Hà đến viếng thăm.
Dù sao cũng là quốc cửu, người đến chúc Tết quả thật không ít.
Đỗ Hà còn chưa bước vào cửa trong tai đã nghe được thanh âm như sét đánh của Trình Giảo Kim:
- Thân gia công, lão Trình mang theo con dâu đến chúc Tết cho ngươi đây!
Một câu nói suýt nữa làm Đỗ Hà cười muốn đứt hơi.
Hắn ôm bụng, ngồi xổm trên mặt đất, thân thể không ngừng run rẩy, cười đến mức đứng không vững.
Ở trước mặt mọi người, Đỗ Như Hối có chút xấu hổ, ngay tại chỗ vỗ đầu Đỗ Hà, quát:
- Hỗn tiểu tử, phát thần kinh cái gì!
Đỗ Hà cố nén ý cười đứng lên, trên mặt như bị rút gân, run rẩy thấp giọng kề sát tai Đỗ Như Hối, đem chuyện mình đã ngoài ý muốn làm mai mối cho Trưởng Tôn Trùng nói với hắn.
- Bá!
Trên mặt Đỗ Như Hối nhất thời biến thành màu đỏ tím, đây không phải tức giận mà là mắc nghẹn!
Hắn muốn cười nhưng nhớ tới thân phận, cưỡng bức mình không cười thành tiếng, kết quả biến thành bộ dáng này.
Đỗ Hà sinh lòng kính ý, loại trình độ này lão nhân gia vẫn có thể chịu đựng được, không hổ là phụ thân của mình, thấy hắn thò tay đánh tới, vội vàng co chân bỏ chạy.
Đi vào đại sảnh, vừa lúc gặp phải tám huynh đệ Trình gia đang vây quanh Trình Phỉ Thúy đi ra.
Đỗ Hà vội dời ánh mắt, không dám nhìn thêm!
Đỗ Như Hối lại bị dọa thối lui ra sau một bước, Trình gia có xấu nữ, lời này mỗi người đều biết, nhưng Trình Phỉ Thúy rất ít xuất đầu lộ diện, cho nên đây là lần đầu tiên gặp gỡ.
Đỗ Như Hối từng duyệt qua vô số người, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một thiếu nữ đặc biệt như vậy, nhớ tới trò đùa vô tình của Đỗ Hà, tựa bản thân cũng không cách nào nhịn được nữa "phốc" một tiếng bật cười. Hắn vội vàng che miệng, nhưng nụ cười đã không cách nào che giấu.
- Đỗ tướng gia, ngươi cười gì vậy!
Nghe được tiếng cười, Trình Giảo Kim mắt sắc xa xa kêu lên.
Đỗ Như Hối không thẹn là tông sư biết đánh Thái Cực, cười nói:
- Ngày Xuân tiết vui vẻ, có thể nào không cười! Trình tướng quân không phải cũng vậy sao!
- Lão Trình là cao hứng, khuê nữ nhà ta rốt cục có người...rốt cục phải xuất giá rồi!
Trình Giảo Kim ngẩng cao đầu, cực kỳ đắc chí chẳng khác gì một đầu gà trống lớn.
Đỗ Hà có thể khẳng định lão gia hỏa này vốn định nói – rốt cục có người chịu cưới.
Trưởng Tôn Vô Kỵ tức giận đến trừng mắt, hắn không phải không muốn cự tuyệt hôn sự này, mà thật sự không cách nào cự tuyệt. Ai bảo Trưởng Tôn Trùng chết không chết lại đi cởi quần áo Trình Phỉ Thúy trước mặt công chúng đây?
Đỗ Như Hối nheo mắt lại, hai vai có chút run rẩy, có tư thế như muốn bật cười.
Đỗ Hà sợ Trình Giảo Kim lại giới thiệu nữ tử mông lớn cho hắn, vội vàng cáo từ rời khỏi địa phương những đại nhân vật đang tụ tập.
Theo dòng người đi vào hậu viện, Lý Kính Nghiệp đang đi tới trước mặt, vỗ lên mặt mình nói:
- Chết cười ta!
Hắn vịn vào đình trụ bên cạnh để ngừa bản thân mình ngã xuống, thò tay chỉ sang bên.
Đỗ Hà theo tay hắn chỉ nhìn qua, lập tức giống như Lý Kính Nghiệp, vịn đình trụ phòng ngừa bị ngã sấp xuống. Chỉ thấy cách bọn họ hơn hai mươi bước, Trình Phỉ Thúy đang thân mật ủng cùng một chỗ với Trưởng Tôn Trùng.
Loại tình huống này cực kỳ giống một quả dưa leo đang bày cạnh quả bí đỏ thật lớn.
Trưởng Tôn Trùng không hề nghi ngờ là quả dưa leo thật đáng thương, về phần trái bí đỏ lớn sao...cái này...hắc hắc!
Càng làm cho người ta bật cười chính là vẻ mặt của bọn họ.
Vẻ mặt Trình Phỉ Thúy là hạnh phúc!
Vẻ mặt Trưởng Tôn Trùng treo nụ cười đầy bi tráng.
Hắn không dám nhăn mặt, càng không dám đẩy ra Trình Phỉ Thúy, bởi vì gần bên cạnh hắn còn có tám đại kim cương đang khoanh tay đứng thẳng.
Khi ở thời điểm ép hôn, chỉ là năm đại kim cương đã đủ làm Trưởng Tôn Trùng buông khí giới đầu hàng, huống chi hiện tại lại là tám đại kim cương.
- Đáng giá! Ba ngày buồn bực nhìn thấy một màn này cảm giác nghẹt thở đã không còn!
Lý Nghiệp Hủ, Lý Nghiệp Tự vừa đến đồng thời phát ra thanh âm cảm khái.
Đỗ Hà cùng Lý Kính Nghiệp đồng thời gật đầu.
Mười ngày Tết âm lịch qua nhanh, đảo mắt đã đến Tết Nguyên Tiêu.
Tết Nguyên Tiêu là ngày lễ trọng yếu nhất sau Tết âm lịch, đã có lịch sử lâu dài từ thời Tây Hán.
Đỗ Hà đang suy nghĩ ngày Tết Nguyên Tiêu tại Đại Đường, thế nào mới có thể ước hẹn Trường Nhạc cùng Lý Tuyết Nhạn.
Thình lình nghe được tiếng vang từ ngoài cửa truyền đến, chỉ một lát sau Linh Lung đã gõ cửa đi vào, nói:
- Thiếu gia, La công tử, Phòng công tử cùng nhị vị Lý công tử đến chơi.
Đỗ Hà không kịp nghĩ nhiều, vội vàng đi ra ngoài, cười nói:
- Tìm ta đi dạo Nguyên Tiêu hay sao? Đi đâu chơi?
La Thông, Phòng Di Ái, Lý Nghiệp Hủ, Lý Nghiệp Tự ngạc nhiên nhìn qua Đỗ Hà.
- A, đúng rồi! Đại ca từng bị thất ức!
Phòng Di Ái vội vàng giải thích:
- Đi Phù Dung Viên, Nguyên Tiêu là cách gọi thật lâu trước kia, bây giờ chúng ta gọi là Nguyên Tiết.
Tết Nguyên Tiêu có ba ngày, ngày đầu tiên trong Phù Dung Viên sẽ phong viên, bên trong sẽ tổ chức đủ loại hoạt động, bệ hạ sẽ dẫn các công chúa đến tham gia, y theo lệ cũ, chúng ta đều đi cổ động. Còn lại hai ngày mới là thời điểm tự do vui chơi!
← Hồi 116 | Hồi 118 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác