Vay nóng Tima

Truyện:Đường Chuyên - Hồi 0894

Đường Chuyên
Trọn bộ 1385 hồi
Hồi 0894: Đoạt thuyền cầu sinh
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1385)

Siêu sale Shopee

Đường về nhà thực ra là một cuộc huấn luyện đường xa, Phùng Trí Dũng đã rời chiến hạm, dẫn huynh đệ nhà mình điều kiển một chiếc quân hạm, không ngừng làm các loại động tác trên biển, đã nhận lời Phùng Áng huấn luyện bọn họ, làm người không được nuốt lời.

Dọc đường truy kích, cảnh giới, chiến đấu đều giao cho bọn họ, gặp hải tặc thì Vân Diệp chỉ ra lệnh, nhiệm vụ giết hải tặc do họ hoàn thành, dù Phùng Trí Dũng bị đám hải tặc cùng đường đuổi chạy lung tung, hạm đội của Vân Diệp cũng mặc kệ, chỉ theo đằng sau, Vân Diệp chẳng có nhiều thời gian dạy bọn họ, đành thông qua hải chiến tàn khốc không ngừng mài rũa, để họ thành chiến sĩ trên biển hợp cách.

Thuyền tới Chu Sơn, sau khi tiêu diệt một nhóm hải tặc, Vân Diệp gọi Phùng Trí Dũng lên chiếc Công Chúa, hỏi:

- Hôm nay ba đồng tộc của ngươi chiến tử, rõ ràng không cần trả giá lớn như thế, nhưng ta khoanh tay ngồi nhìn, Phùng Trí Dũng, ngươi có hận ta không? Cho ngươi biết, kỳ thực ta đang cố ý làm hao tổn thực lực của Phùng gia, ngươi có hận không?

Vải băng vai Phùng Trí Dũng vẫn còn rỉ máu ra ngoài, lắc đầu nói:

- Đại soái đang huấn luyện con cháu Phùng gia, không phải đang làm hảo tổn thực lực Phùng gia, chỉ cần chiếc Công Chúa khai hỏa, con cháu Phùng gia sẽ táng thân dưới biển.

Vân Diệp cười lớn:

- Khá lắm, đối đáp rất đúng, bất kể trong lòng nghĩ thế nào thì đây là câu trả lời chính xác, ta còn ở Lĩnh Nam hơn một năm nữa, muốn dạy các ngươi hiểu được toàn bộ là không thể, ta cùng Trương Lượng thảo luận vấn đề làm sao đưa được một đám hán tử phương bắc tới biển tác chiến, có bí quyết gì không, ngươi đoán ông ta trả lời ra sao?

Phùng Trí Dũng hoang mang lắc đầu, Vân Diệp đáp:

- Trương Lượng nói chỉ có đánh trận mới có thể nắm bắt nhanh nhất, mới đầu khó tránh khỏi tổn thất lớn một chút, nhưng rèn luyện ra đều là thủy thủ tốt nhất, bất kể có phải là người phương nam không. Phùng Trí Dũng, các ngươi vốn không lạ gì biển, chỉ thiếu thực chiến, dọc đường chúng ta chuyên môn tìm hải tặc là để hải tặc thành đá mài đao cho các ngươi, cho các ngươi kẻ địch mạnh nhất khi các ngươi mệt mỏi nhất, có thế các ngươi mới có thể thực sự tung hoành biển cả.

- Rèn luyện chưa kết thúc, bổ xung vũ khí xong còn tiếp tục, nếu nhân thủ của các ngươi tổn thất quá ba thành, ta sẽ ngừng huấn luyện, nói với Phùng công, người Phùng gia không hợp với biển, ông ta hãy tính cách khác.

Phùng Trí Dũng thở ra một hơi dài:

- Mạt tướng hiểu rồi, sẽ dùng tổn thất ít nhất đổi lấy thắng lợi lớn nhất, chúng ta sẽ cho đại soái thấy, con cháu Phùng gia không chỉ biết xưng hùng lục địa, còn là hảo hán trên biển.

- Đông Ngư sẽ giúp ngươi, học cho tốt, bản lĩnh của người ta đủ cho các ngươi dùng cả đời.

Cẩu Tử thấy Phùng Trí Dũng đi rồi, tò mò hỏi:

- Hầu gia định huấn luyện Phùng gia thật sao?

- Cẩu Tử, đừng hẹp hòi thế, trước khi định ra minh ước có thể làm gì cũng được, nhưng có minh ước phải chấp hành, đó là căn cơ của gia tộc lớn, muốn gia tộc lâu dài, phải trung thành với minh ước, đây là yêu cầu tối thiểu.

Phùng Trí Dũng vô cùng gian khổ, do Vân Diệp khoanh tay ngồi nhìn, cả con thuyền tổn hại kinh người, buồm đã rách nát, toàn vết chách xém, sừng húc đã cụt, may là nhân lực không hao tổn nhiều, có điều bị thương quá nhiều, nhưng thủ pháp điều khiển thuyền ngày càng thuần thục.

Phùng Trí Dũng, một thế gia công tử phong độ cũng hoàn toàn thành hán tử thô lỗ trên biển, mái tóc khô cháy một nửa, hắn dùng đao cắt luôn, chỉ còn lại đoạn nhỏ, đầu gối quần bị xé rồi, hai cái ống tay ao cũng không biết đi đâu, chân đất, mặt râu ria, có thể leo lên cột buồm cao nhất, cũng có thể thuần thục buộc các loại nút thắt thừng, cánh tay đen xì tựa hồ mang sức mạnh vô cùng.

Nhân số ít, sức chiến đấu lại tăng, từ một đấu một, tới một có thể đấu với hai thuyền địch, đến giờ là ba rồi, dù sao cái thuyền chắp vá của hải tặc làm sao đấu nổi với quân hạm, huống hồ chiến hạm của thủy sư Lĩnh Nam lại nổi tiếng kiên cố.

Vân Diệp nằm trên chiếc công chúa, buồn chán xem đám Phùng Trí Dũng biểu diễn, bảo với Đông Ngư trở về báo cáo tình hình:

- Đổi thuyền cho họ, xem xem dưới tình huống chiến hạm tốt có phát huy được sức chiến đấu lớn không?

Thấy Đông Ngư lắc đầu quầy quậy, lại hỏi;

- Chẳng lẽ bọn họ không muốn dùng thuyền mới?

Đông Ngư gật đầu, Vân Diệp nghĩ một lúc rồi cười, bệnh của người đi biển, ở trên một cái thuyền lâu rồi liền không thích thuyền khác, dù giống y hệt cũng không thích, cứ thấy cái thuyền nát của mình quen tay hơn, người Phùng gia đã sinh ra tình cảm với thuyền rồi.

- Vậy đỗ lại ở Hàng Châu sửa lại, rách nát trở về thế này không hay.

Đông Ngư lắc đầu, nói liền một tràng, Vân Diệp chẳng hiểu gì?

- Hầu gia, Đông Ngư nói Phùng Trí Dũng không muốn cập bờ, hắn muốn điều khiển chiếc thuyền này đánh tới Quảng Châu, bọn họ muốn cho ngài xem người Phùng gia không phải kẻ yếu đuối.

Cẩu Tử nói xong, Đông Ngư gật liên tục.

Vân Diệp buông sách trong tay xuống:

- Thế thì mặc hắn, không cập bờ thì chúng ta về nhà sớm, không biết các phu nhân ra sao, mấy đứa bé lâu không gặp còn nhớ hình dạng cha chúng không.

Chiến hạm của Vân Diệp bôn ba trên biển, cùng lúc đó ở biển khơi xa tít có ba người trần truồng nằm trên bè, mắt đờ đẫn nhìn trời, Cầu Nhiệm Khách biến thành dã nhân, râu tóc lông mày chẳng phân biệt rõ ràng được nữa, Hồ Đồng Hải cũng thế. Oa nữ lại càng thêm đầy đặn, nhưng một năm không mặc quần áo, thân thể đã biến thành màu cổ đồng.

Cầu Nhiệm Khách được Hồ Đồng Hải trợ giúp cuối cùng thoát được dòng hải lưu ngược ra tới biển lớn, dừa trên bè không ngừng ít đi, đã trôi trên biển bảy ngày, chẳng thấy lấy một chiếc thuyền, tiếp tục thế này cả ba không còn đường sống nữa.

- Chủ thượng, nếu hết thức ăn thì hai người cứ ăn nô tỳ đi.

Oa nữ kích động nói với Cầu Nhiệm Khách ở bên, một năm qua ả nói được ít lời đơn giản tiếng Đường rồi.

- Yêu Cơ, đừng nói những lời này, trong biển có cá, dùng thương đâm lên ăn là được, chúng ta không thể ăn thịt người, chết cũng không ăn, Cầu Nhiệm Khách này có thể cướp của, giết người, nhưng không ăn thịt người, nếu không sẽ rơi vào cửu u ma đạo, không được làm người nữa. Ngươi đừng lo, ba chúng ta là người bị trời vứt bỏ, giờ cần làm là phải sống, có hai bọn ta, thế nào cũng có miếng ăn cho ngươi.

Hồ Đồng Hải cười khằng khặc:

- Nhìn các ngươi ngày đêm ân ái, cứ tưởng chẳng mấy chốc có thằng nhóc ra đời, hơn một năm rồi chẳng thấy bụng Yêu Cơ có động tĩnh, rốt cuộc các ngươi ai có bệnh?

Yêu Cơ cũng nghi hoặc nhìn Cầu Nhiệm Khách, Cầu Nhiệm Khách cười khan:

- Các ngươi biết cái rắm, muốn sinh con phải đợi lúc, lão tử học được một pháp môn ở Đại Minh tự, có thể bế tinh, tất nhiên không sinh con, Lão Hồ, ông tuổi cao rồi, nên học môn công phu này, là pháp môn kéo dài tuổi thọ, Phật gia không truyền ra ngoài.

Hồ Đồng Hải ngồi dậy hỏi:

- Trong miếu hòa thượng sao có công phu tà môn, chẳng lẽ Đại Minh tự là ổ dâm dục? Nghe nói hòa thượng ở đó không tệ, ai ngờ..

- Đánh rắm, Đạo Pháp sư phụ Phật pháp tinh thâm sao lại làm chuyện thối tha này, đây là pháp môn kéo dài tuổi thọ do một vị cao tăng nghiên cứu ra, không liên quan tới chuyện nam nữ.

Hồ Đồng Hải đang nghe Cầu Nhiệm Khách nói chuyện đột nhiên vớt từ biển lên một miếng gỗ, xem xét một phen nói:

- Gần đây có thuyền, miếng gỗ này là của nhà bếp, ta vừa ngửi, còn mùi lửa, chứng tỏ chiếc thuyền ấy cách đây rất gần, bè của chúng ta nhẹ, buồm lại lớn, tốc độ nhất định nhanh hơn chiếc thuyền kia, Trọng Kiên, chúng ta phải cướp được chiếc thuyền đó, dựa vào ông cả đấy.

Cầu Nhiệm Khách nheo mắt nói:

- Tới khi đó Yêu Cơ ở lại bè, để đám người kia đưa nàng lên thuyền, chúng ta nấp dưới bè, thừa cơ tấn công, lão phu không tin trên biển toàn hạng tàn nhẫn như Vân Diệp.

*****

Khi mặt trời ngả về phía tây, bè đuổi kịp chiếc thuyền kia, Yêu Cơ đứng trên bè múa hai tay hô lớn, Cầu Nhiệm Khách và Hồ Đồng Hải đã nấp dưới bè rồi.

Đó là chiếc Hồ thuyền nhọn hai đầu, nhiều thủy thủ Đại Thực quấn đầu ghé vào mạn thuyền nhìn Yêu Cơ vóc dáng quyến rũ, chẳng bao lâu trên thuyền thả xuống một cái thuyền nhỏ, vòng quanh chiếc bè một vòng, thấy không có nguy hiểm, đám thủy thủ nhảy lên bè, bề Yêu Cơ ngồi khoanh tay trước ngực lên thuyền nhỏ, tất nhiên không thiếu sờ soạng một phen.

Lúc này Hồ Đồng Hải và Cầu Nhiệm Khách đã bơi tới phía bên kia thuyền, leo lên sàn, Hồ Đồng Hải lấy từ một cái túi ra hai cái chĩa, giấu sau tay, cùng Cầu Nhiệm Khách trao đổi ánh mắt liền xông vào khoang thuyền không người, Cầu Nhiệm Khách cầm rìu trong tay, không dùng vội, vươn bàn tay to như cái quạt bóp cổ một tên đại hán, dùng lực một phát, yết hầu tên đó vỡ nát, sau đó nhẹ nhàng đặt lên sàn, bước chân ông ta cực nhẹ, nhưng ra tay cực tàn độc, chẳng mấy chốc đã bóp chết năm người.

Yên Cơ bị bế lên thuyền rồi, cả đám nam nhân thèm khát vươn tay ra, Yên Cơ chẳng sợ còn cười, ưỡn bầu ngực lên càng cao, chỉ có ả nhìn thấy Cầu Nhiệm Khách đang không ngừng giết người, lúc này chịu chút ủy khuất không sao cả.

Trong khoang thuyền có tiếng kêu thảm mới làm đám thủy thủ quay đầu lại, Cầu Nhiệm Khách vung rìu, cắt yết hầu hai tên thủy thủ, xoay ngược rìu đánh ngất một tên thủy thủ vừa rút loan đao ra.

Yêu Cơ rơi xuống sàn lăn mình nấp sau một cái thùng lớn, hai tay chắp lại, học Cầu Nhiệm Khách xin Phật tổ phù hộ.

Cầu Nhiệm Khác thấy máu, toàn thân phấn chấn, tay phải rìu, tay trái loan đao, giết từ giữa thuyền tới mũi thuyền, máu chảy thành sông, chân đất bước trên sàn thuyền nhớp nháp máu, rìu bay đi cắm vào gãy một tên thủy thủ muốn vào khoang thuyền.

Thấy sàn thuyền không còn địch nữa, ném loan đao cho Yêu Cơ, rút rìu ra, cúi người chui vào khoang thuyền, phát hiện Hồ Đồng Hải đang khổ chiến, bị bốn tên thủy thủy cao lớn bao vây, lưng lão ta bị chém một phát, thịt tẽ sang hai bên, nhưng cắn răng kiên trì, sợ quấy nhiễu tinh thần Cầu Nhiệm Khách, thấy Cầu Nhiệm Khách vào, mừng rỡ rống lớn, không giữ sức nữa, hai cái chĩa đầm ra, hoàn toàn cách đánh mạng đổi mạng.

Cầu Nhiệm Khách ném búa xẹt qua Hồ Đồng Hải, cắm vào trán một tên đại hán xông lên, rìu của Vân gia, ông ta dùng vô cùng thuận tay.

Yêu Cơ ôm thanh loan đao thò đầu vào, thấy Cầu Nhiệm Khách đang chiến đấu, mắt tràn ngập sùng bái, đây mới là anh hùng, ả cho rằng nam nhân như thế mới là nam nhân.

Hồ Đồng Hải dựa vào cột thở dốc, máu sau lưng chảy không ngừng, Yêu Cơ tìm kim chỉ ở một khoang thuyền, nhanh chóng khâu thịt lão lại, Cầu Nhiệm Khách thấy Hồ Đồng Hải gật đầu với mình ý bảo không sao, liền cầm rìu tìm kiếm người còn sống sót.

Cầu Nhiệm Khách không tính giữ lại người nào, ba bọn họ thế lực mỏng, lúc này bắt tù binh, chẳng may bị tù binh tính kế thì không ai còn đường sống.

Thuyền không lớn, Cầu Nhiệm Khách đếm tổng cộng có chưa tới ba mươi người, nhưng thuyền trưởng không thấy đâu, Yêu Cơ đang tìm cái ăn đột nhiên thét lên, một người Đại Thực râu trắng từ trong thùng gỗ đứng lên, dao chĩa vào cổ Yêu Cơ.

Cầu Nhiệm Khách bật cười, thế là đủ rồi, chĩa của Hồ Đồng Hải không biết từ lúc nào xuất hiện trong tay ông ta, chẳng thấy ông ta vung tay, chĩa đâm xuyên đầu người Đại Thực.

Yêu Cơ giúp Cầu Nhiệm Khách ném tất cả thi thể vào biển, được ông ta vò đầu khen ngợi, động tác thô bạo khiến Yêu Cơ rất hưng phấn.

Hồ Đồng Hải điều khiển bánh lái thấy hai người họ vẫn trần truồng, thở dài:

- Ta tưởng hai người khác ngươi giết người xong thì chuyện đầu tiên là mặc y phục, không ngờ các ngươi hung hãn hơn lão già này nhiều, Trọng Kiên, Yêu Cơ, các ngươi không thể mặc y phục vào rồi hẵng xử lý thi thể à?

- Trên đảo đành chịu, chúng ta không mặc y phục cũng đành, hiện giờ có y phục không mặc, các ngươi định lấy thân thể để nói lão hán già rồi à?

Cầu Nhiệm Khách cười lớn vỗ mông Yêu Cơ, nói:

- Ba chúng ta trần truồng sống trong sơn động một năm, ta phát hiện chúng ta đã thành người một nhà, Lão Hồ, cách này không tệ, sau này ai muốn gia nhập chúng ta, phải ở truồng một năm mới tính, ha ha ha.

Không những Cầu Nhiệm Khách không để ý, Yêu Cơ cũng cười duyên ưỡn ngực ôm tay ông ta, thị uy với Hồ Đồng Hải.

Thấy Yêu Cơ trần truồng hơn một năm rồi, Hồ Đồng hải cơ bản có thể làm lòng không chút gợn sóng, nhớ lại cảnh ngộ một năm qua, không khỏi thương cảm, ba người họ thoát được thì sao, trên biển có con cá mập lớn như Vân Diệp, căn bản không phải chỗ thích hợp kiếm sống.

Chiến hạm khủng bố kia ra biển, hạm thuyền khác chỉ cs thể bỏ chạy, chỉ cần bị nó nhìn thấy nói không chừng chẳng còn cơ hội bỏ chạy, chúng hùng mạnh tới mức làm người ta tuyệt vọng, mình ở Chu Sơn có nhà, nhưng giờ không dám về, tìm người nhà kẻ địch kiếm chuyện là đặc quyền của quan phủ, mình dẫn người đánh lén Vân Diệp, không giấu được người ta.

May mà mình đã có chuẩn bị trước ngày này sẽ tới, người nhà lúc này hẳn đã tản ra mai danh ẩn tính ở thôn dã, lão thê không khỏe, lúc mình xuất phát đã chẳng thể sống được vài ngày nữa, giờ hẳn xương cốt đã vào phần mộ rồi.

Con cháu có phúc của con cháu, Hồ Đồng Hải là hải tặc, nhưng lão dứt khoát không cho ba đứa nhi tử làm hải tặc, thậm chí không cho chúng ra biển, đại nhi tử lén lút lên thuyền, bị Hồ Đồng Hải tự mình đánh gãy một cái chân, từ đó trở đi đám nhi tử không dám nói tới chuyện ra biển nữa, làm hải tặc có thể kiếm tiền, nhưng tổn dương thọ, hao âm đức, Hồ Đồng Hải không cho nhi tử đi con đường đoạn tử tuyệt tôn này.

Nghe tiếng quẫy nước bên mạn thuyền, Hồ Đồng Hải biết cá mập ăn hết thi thể, theo mùi máu tanh đuổi tới đây, mình rồi cũng sẽ có một ngày nuôi cá mập, lão ta rất chắc chắn về vận mệnh của mình.

- Đây là một chiếc thương thuyền, trên thuyền đều là tơ lụa và đồ gốm vận chuyển từ Tuyền Châu tới, còn có lá trà, túi trà có chữ Vân lớn, đây là trà thượng đẳng do Vân gia sản xuất, thậm chí có hơn trăm vò rượu của Vân gia, giá trị không nhỏ.

Cầu Nhiệm Khách xách một vò đưa cho Hồ Đồng Hải, cởi áo lão, lấy vải sạch chấm rượu cẩn thận rửa vết thương, nếu không kịp thời lấy rượu hoặc muối rửa, ở nam hải nóng nực này, vết thương sẽ mau chóng thối rữa.

- Trọng Kiên, hải vực Đại Đường hiện không phải là chỗ kiếm sống, thủy sư của Đại Đường quá mạnh, loại chiến hạm khủng bố kia xuất hiện một cái là có ba chiếc, không biết còn có bao nhiêu chiếc nữa, Vân Diệp một lần ra biển, một mặt muốn thu hút hết chúng ta diệt sạch, mặt khác e là thí nghiệm thuyền mới, mục đích của y đều đã đạt được rồi. Tin ta đi, loại chiến hạm này sẽ càng ngày càng nhiều.

Cầu Nhiệm Khách gãi cái đầu bù xù:

- Ông nói không sai, khi đó ta bị trói trên cột buồm nên nhìn rất rõ ràng, chiến hạm của Vân Diệp đúng là như chém rau băm thịt, bà nương Cao Sơn Dương Tử chỉ huy cũng không tệ, người Cao Ly và Oa Quốc đánh giết liều mạng, nếu là chiến hạm thường thì đã thắng rồi, nhưng gặp phải loại quái thai như Vân Diệp chỉ còn cách dùng kế kim thiền thoát xác. Chúng ta không đánh được Vân Diệp, trừ khi có một chiếc chiến hạm như của y.

Yên Cơ bê tới một đĩa thức ăn, Hồ Đồng Hải buộc chặt bánh lái, ngồi xuống cùng ăn với họ, Yêu Cơ rất hài lòng cuộc sống này, có ăn có mặc, hai nam nhân đều không coi ả là hạ nhân, nên vừa ăn vừa đắc ý nói mình phát hiện ra một cái rương kim tệ, đem xâu cá đặt bên tay Cầu Nhiệm Khách, thế vẫn còn thời gian khoe tơ lụa tìm thấy trong khoang.

Cầu Nhiệm Khách vỗ đầu ả, Yêu Cơ thực ra không lớn, cùng lắm là mười sáu mười bảy tuổi, có lẽ là cuộc trên đảo quá buồn chán, nữ nhân này từ công cụ tiết dục đã biến thành người nhà, lúc gian khổ nhất sinh tình cảm luôn làm người ta coi trọng, nhất là loại người như Cầu Nhiệm Khách.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1385)


<