Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Đường Chuyên - Hồi 0858

Đường Chuyên
Trọn bộ 1385 hồi
Hồi 0858: Thói xấu của võ sĩ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1385)

Trên chiến trường kỳ thực so nhau cái dũng khí, tác dụng của mãnh tướng lúc này rất rõ ràng, khi bộ hạ hình thấy trưởng quan của mình chém giết tưng bừng, bất giác đem thân nhập vào bóng dáng dũng mãnh đó, cho rằng mình cũng có thể tả xung hữu đột, nên chọn chỗ đông người đánh tới, như vậy thành trí mạng với kẻ địch. Đương nhiên những quân sĩ điên cuồng đó vận mệnh không tốt lắm, người chiến tử nhiều nhất là họ.

Đằng Nguyên thân trần nhảy lên thuyền Công Chúa, theo bên hắn có rất nhiều người dễ dàng cho rằng mình là vô địch, nhất là khi nhìn thấy Đằng Nguyên chém đứt tay một giáp sĩ, còn ném một giáp sĩ khác vào biển, bọn chúng cho rằng mình cũng làm được như thế, chọn giáp sĩ cao lớn nhất xông tới...

Hi Đồng rất phẫn nộ, đám cá nhép kia hình như rất thích mình, cứ nối nhau xông tới, vốn định kiếm tên đại hán mình trần lợi hại kia đánh nhau, kết quả không tìm được cơ hội.

Vân Diệp cứ nhất định mặc giáp lên người mình, làm mình trông cũng giống bọn cá nhép kia, rống lớn một tiếng, thanh đao lớn xoay tròn, hai tên hải tặc lập tức bị chém ngang lưng, Hi Đồng dẫm lên cái ruột, tên hải tặc bị chém ngang lưng kia còn muốn kéo chân hắn, như muốn trả đũa...

Biển rộng hình như ghét sự chém giết không ngơi nghỉ này, một trận mưa như trút nước đổ xuống, sàn thuyền bị máu tươi nhuộm đỏ dần bị nước mưa làm tràn ra mép, ào ào đổ vào biển.

Nếu bình thường đây là một ngày tốt để tắm rửa, nhưng hiện giờ trừ Đằng Nguyên trần truồng ra thì chẳng ai còn muốn tắm rửa nữa, cái khố của Đằng Nguyên chẳng biết bay đâu rồi, vẫn cứ say mê chiến đấu, trường đao trong tay hắn cực bén, có thể chém rách cả trọng giáp, nhưng chém nhiều rồi biến thành cái lưỡi cưa, đá bay một giáp sĩ bị hắn chém gục, lại dùng răng cưa cứa đầu một giáp sĩ vừa chém chết hải tặc khác, thấy Vân Diệp đứng ở tiễn lâu lạnh lùng nhìn mình, gào lên muốn xông tới.

Hi Đồng khó khăn lắm mới dọn sạch đám cá nhép bên cạnh, phát hiện Đằng Nguyên dám nhắm vào Vân Diệp, đá văng thi thể tên hải tặc không đầu tới, Đằng Nguyên né thi thể, nghe thấy tiếng gió sau lưng, vội chém ngược đao lại, thân đao truyền tới lực đạo khủng bố làm hắn khiếp vía, vội vàng lăn trên mặt đất, tuy hắn phản ứng nhanh nhưng vai vẫn đau dữ dội, một miếng thịt lớn rơi trước mặt.

Đó là thịt của mình, yêu cầu của đại danh là thân thể vẹn toàn, nếu về Oa Quốc mình sẽ là đại danh nhà Đằng Nguyên, giờ thân t hể tổn hại làm sao chấp nhận được.

Nhân lúc Hi Đồng bị đạo đao nặng nề làm chúi sang một bên, hắn nhặt miếng thịt lên cho vào mồm nhai, lấy vũ khí của một giáp sĩ bị chết, hung dữ ném về phía Hi Đồng.

Phẫn nộ nhất lại là Vân Diệp, tên khốn kiếp Hi Đồng và Đằng Nguyên chơi đã đời, đao qua đao lại, xung quanh như trong lò rèn, keng keng không ngừng, giáo sĩ thanh lý sàn thuyền cũng phải dè dặt, rõ ràng bắn một phát nỏ là xong, tên khốn lại bỏ qua, đánh nhau tưng bừng.

- Ăn sống thịt của mình, đây là dũng sĩ chân chính, chỉ có thể giết chết chính diện, không được chết dưới ám tiễn.

Lân Nhân Nguyện chuyên môn từ vị trí chỉ huy chạy ra, nói một câu như thế với Vân Diệp, lại vội vàng chạy về.

Hải tặc rút lui như thủy triều, tập kết lại ở đằng xa, xem chừng muốn quay lại lần nữa, chỉ còn Đằng Nguyên quyết chiến trên chiếc Công Chúa.

Toàn thân đã đẫm máu, hai chân cũng đầy thương thích, giáp sĩ chuyên môn dọn một vùng không có chông ba cạnh, để bọn họ đánh nhau thống khoái.

Đột nhiên Đằng Nguyên nhảy ra ngoài vòng chiến, Hi Đồng cũng không đuổi theo, chống đao đợi, chỉ thấy Đằng Nguyên khom người với những giáp sĩ quét dọn chiến trường, trịnh trọng nói một câu, vứt vũ khí trong tay đi, chỉ đao của một giáp sĩ, ý bảo mình muốn thanh đao đó. Làm Vân Diệp giật mình là giáp sĩ kia lấy vải lau đao, ném cho Đằng Nguyên.

Vân Diệp nhìn trái ngó phải, phát hiện trừ mình ra thì chẳng ai giật ngạc nhiên, mặt cung kính nhìn hai người, hoàn toàn quên mất vừa rồi Đằng Nguyên còn giết đồng bạn của mình, có hai giáp sĩ mất một tay bị đá xuống biển nhờ bám vào gỗ sống sót, được vớt lên đùng đùng nổi giận định tìm Đằng Nguyên tính xổ, được đồng bạn nói cho biết hành động vừa nãy của Đằng Nguyên, liền quên hết thù hận, vẻ mặt vinh dự đứng bên quan chiến.

Tới giờ Vân Diệp mới hiểu vừa rồi Lưu Nhân Nguyện chạy ra không phải xem đánh nhau, mà vì chuyên môn bảo mình không dùng quỷ kế giết Đằng Nguyên, nếu không sẽ bị căm hận.

Vân Diệp kiếm chỗ ngồi xuống, được, con mẹ đám dũng sĩ, võ sĩ các ngươi, ở đây mỗi lão tử là kẻ tiểu nhân hèn hạ, vậy xem dũng sĩ bị Hi Đồng giết ra sao?

Đằng Nguyên khom người thi lễ với Hi Đồng, Hi Đồng đáp lễ, Vân Diệp rất lo Đằng Nguyên thừa cơ chém xuống, kết quả chẳng có chuyện gì xảy ra. Đằng Nguyên vừa rồi ăn nửa cân thịt của bản thân, hiện giờ tinh thần dư dật tấn công trước, xoay tròn chém Hi Đồng, Hi Đồng cũng vặn hông phát lực, tiếng kim loại va chạn đinh tai vang lên, chỉ là Hi Đồng dùng lực hông, không bằng lực toàn thân của Đằng Nguyên, lui liền ba bước.

Mạch đao tác chiến coi trọng nhất là khí thế, một đao bất lợi là thất thế ngay, Đằng Nguyên xoay tròn, hai chân không ngừng đổi chỗ cho nhau, từng đao sấm sét bổ xuống, Hi Đồng phải toán lực nghênh đón, cứ đỡ một đao là lùi một bước, chẳng mấy chốc đã lui tới mép thuyền. Hi Đồng rống một tiếng, dùng sức đạp mạn thuyền xông tới, hai đao va chạm còn át cả tiếng mưa, Vân Diệp nhìn một đoạn mũi đao, vừa rồi hai đao chạm nhau, đao của Đằng Nguyên bị gãy một đoạn, bay lên lầu tiễn, bị Lưu Tiến Bảo lấy thuẫn bài chắn. Tên Hi Đồng khốn kiếp hoàn toàn cho kẻ địch cơ hội giết chủ soái của mình.

Chẳng hiểu Cao Sơn Dương Tử nghĩ cái gì, lại phái một cái thuyền nhỏ tới, bên trên có hai người Oa đội mũ cao bê một tấm vải tới thuyền Công Chúa, Lưu Nhân Nguyện còn cho chúng lên t huyền.

Hai tên kia lên thuyền, quỳ trong mưa, xem Hi Đồng đánh nhau với Đằng Nguyên, mưa lớn trên biển tới nhanh đi nhanh, mây đen bay đi, mư ngừng. Nói ra cũng quỉ dị, khi đao của Hi Đồng đâm vào ngực của Đằng Nguyên, không ngờ xuất hiện cầu vồng, Đằng Nguyên nhìn thanh đao bị gãy một đoạn của mình, thở dài, ngã ngửa trên sàn thuyền.

- Ngươi là một hán tử, lần này ta thắng là nhờ vào vũ khí, luận chiến kỹ, ngươi không dưới ta, Oa Quốc có hảo hán như ngươi, Hi Đồng bội phục.

Đằng Nguyên nhìn cầu vồng tươi đẹp trên trời, cười khẽ một tiếng rồi bất động.

Hai người Oa kia bắt mạch cho Đằng Nguyên, xác nhận hắn đã chết, lấy vải trắng bọc thân thể hắn lại, vóc thi thể hắn leo thang dây xuống thuyền, quá trình này không ai ngăn cản, cũng không ai định giết chết hai người Oa kia.

Nói thế cũng không chính xác, Vân Diệp rất muốn giết chết hai người Oa kia, tinh thần võ sĩ mới là hung thủ hải chết người Oa, hiện xem ra tinh thần võ sĩ của Đại Đường nghiêm trọng không kém.

Hi Đồng đợi thi thể của Đằng Nguyên được thuyền nhỏ mang đi, vứt trường đao, nhìn cầu vòng nói:

- Mong hồn phách của ngươi theo cầu màu này tới thiên quốc.

Nói xong câu này chắp tay sau lưng đi vào khoang thuyền, bộ dạng tông sư rất buồn nôn, rõ ràng hai tay rách toạc rồi còn ra vẻ oai phong.

Hạm đội của Cao Sơn Dương Tử đã có kẻ muốn chạy, mười mấy chiếc chiến hạm ra sức chạy vào sâu trong biển, chiếc Thừa Càn nhận được hiệu lệnh của Vân Diệp, căng buồm đuổi theo, đó là đoàn hải tặc của huynh đệ họ Mạch, xem ra chúng không định theo Cao Sơn Dương Tử nữa.

Núi không tới chỗ ta thì ta tới chỗ núi, Công Chúa và Thanh Tước chầm chậm áp sát hạm đội của Cao Sơn Dương Tử, nơi đó chỉ còn lại người Oa và Cao Ly, bọn chúng không chạy, mà chạy cũng chẳng thoát.

*****

Vân Diệp kỳ quái nhìn thuyền của Cao Sơn Dương Tử có một người bị treo trên cột buồm, thuyền khác đều rút lui, chỉ có cái thuyền này tiến lên, nữ nhân này không bại bại não muốn dùng một cái thuyền để ngăn cản hai chiến hạm của mình chứ? Vân Diệp không định bỏ qua bất kỳ chiếc thuyền nào.

Thuyền khác chạy rất nhanh, hơn ba mươi chiếc giương căng buồm thuận gió dốc sức chạy, hai chiếc chiến hạm dù có giỏi mấy cũng chẳng bắt hết được toàn bộ thuyền bỏ chạy, thuyền của Cao Sơn Dương Tử không ngừng tiếp cận.

Từ kính viễn vọng Vân Diệp nhìn thấy một nữ tử che mặt đứng ngẩng đầu ở mũi thuyền, phượng quan lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Vân Diệp không tin Cao Sơn Dương Tử lại đại nghĩa hiên ngang đến thế, y chưa bao giờ tin, chuyển kính viễn vọng lên cột buồm phát hiện một người quen, mặt, người đều là vết nứt toạc máu, thảm nhất là miệng bị một cái châm lớn đâm xuyên qua.

Cầu Nhiệm Khách, té ra ông ta ở đây, hại Vân Diệp lo lắng cho rằng rằng ông ta nấp trong chỗ tối tìm thời cơ cho mình một đòn, té ra trúng kế của người ta, còn thê thảm như vậy.

Hai chiếc thuyền cuối cùng tới gần nhau, Lưu Nhân Nguyện hạ lệnh cho thuyền đối phương dừng lại, không cho áp sát thêm nữa, nhưng thuyền Cao Sơn Dương Tự vẫn tiến tới, Lưu Nhân Nguyện quyết đoán hạ lệnh công kích.

Toàn bộ nỏ lắp thuốc nổ, tin rằng một loạt là chiếc thuyền hải tặc lớn nhất này sẽ bị hủy bảy tám phần, không ngờ thuyền của Cao Sơn Dương Tử kéo màn lên, nhìn trang phục toàn là người Đại Đường, có hai hán tử thân trần đang chém giết nhau.

Lưu Nhân Nguyện vội hô ngừng công kích, hai thuyền giao nhau, thuyền hải tặc đột nhiên tung ra vô số móc câu, móc vào chiếc Công Chúa, cùng lúc đó, chiếc thuyền lớn này rừng rực cháy, đám hải tặc mình trần mang xích sắt định buộc hai thuyền vào nhau.

Trên thuyền có vẻ rưới rất nhiều dầu, lửa lập tức từ mạn thuyền phun ra, hải tặc Đại Đường chạy loạn như ruồi không đầu, kêu gào cứu mạng.

Nỏ trước tiên giết chết đám hải tặc muốn dùng định đóng vào mạn thuyền, tuy một hai tên thành công, nhưng hai thuyền đi qua nhau, bị lực xung kích kéo đứt.

Mạn thuyền chiếc Công Chúa bốc cháy, nếu không có máy hút nước thì thực sự rất nguy hiểm, Cao Sơn Dương Tử trước khi chết còn muốn hại mình một phen, Vân Diệp phẫn nộ nghĩ thế.

Đáng tiếc là y nhầm rồi, ở mũi thuyền kia đúng là một nữ nhân, nhưng không phải là Cao Sơn Dương Tử, mà là nữ nhân Oa Quốc bị ả trói vào cột, mặc y phục rộng phủ bên ngoài, trông giống thà chết không khuất phục.

Cầu Nhiệm Khách được cứu xuống, vết thương đã thối rữa, không biết là bị treo mấy ngày, người còn toàn muối trắng, da dẻ nứt toạc, toàn thân tựa như cục đất phơi mấy này nứt ra.

Vân Diệp ngâm ông ta vào nước, người này không phải là bằng hữu của mình, là kẻ địch, người Đường trên thuyền là hàng thật, là hải thương ra biển làm ăn bị Cao Sơn Dương Tử bắt được, giờ thấy vốn liếng ả ngăn cản Vân Diệp truy kích.

Vân Diệp nhìn mạn thuyền cháy xém, lần này bị tổn hại nghiêm trọng, do mình sơ xuất gây ra, thủy thủ treo mình ở mạn thuyền, dưới sự chỉ huy của Lão Thiết rỡ mảnh bị tổn hại nặng ra, thay bằng thứ mới.

Tín hiệu truyền đi, thương thuyền trong eo biển bơi ra, vô số cá mập qua lại trên mặt nước, vì quá nhiều thi thể, Lão Phùng nhìn cá mập ngậm thi thể bơi qua thuyền, rợn cả người.

Chiếc Công Chúa bị thương làm Vân Diệp cực kỳ đau lòng, sai lầm này vốn có thể tránh được, nhưng mình và Lưu Nhân Nguyện cùng lúc sai lầm mới gây ra chuyện này.

Quân lệnh là quân lệnh, tuyệt đối không thể vì nhân tố con người mà thay đổi, không thể vì muốn bắt Cao Sơn Dương Tử hoặc cứu bách tính vô tội mà làm trái, con ác thú chiến tranh sẽ chẳng bận tâm ngươi tốt hay xấu, nó cứ tiến theo con đường của mình.

- Ngươi là thuyền trưởng, con thuyền này do ngươi định đoạt, sau này ta không tùy tiện xen vào nữa, lần này tổn hại là sai lầm của ta, Lưu Nhân Nguyện, ngươi không cần khổ sở, bất kể thế nào chúng ta cũng đã thắng.

Vân Diệp tự phê phán, nhận hết trách nhiệm lên người, Lưu Nhân Nguyện là thuyền trưởng, phải có quyền lực tuyệt đối mới đúng, uy vọng của hắn bị đả kích không hề có lợi.

Cầu Nhiệm Khách ngâm trong nước đã tỉnh lại, nhìn thấy Vân Diệp liền vùi đầu xuống nước, nếu nói trên đời này còn ai ông ta không muốn gặp, đó là Vân Diệp.

Cướp Vân Diệp không có gánh nặng tâm lý nào, nhưng bị Vân Diệp cứu thì khác nào lấy mạng ông ta, mình lật thuyền trong tay một nữ nhân là đại sỉ nhục, nay dở sống dở chết còn mặt mũi nào thấy ai.

- Khỏi khó xử, ta cứu ông là để chặt đầu, mấy năm qua ông tạo nghiệt không ít, bị ta chặt đầu hẳn không oán hận gì chứ?

Vân Diệp kéo cái thùng gỗ ngồi xuống đối diện, có thể làm một kiêu hùng thẹn thùng như nữ tử là bản lĩnh hiếm có, lúc này không thưởng thức chút thì có lỗi với bản thân.

Con người bỏ thể diện xuống thì chẳng có gì không vượt qua được, Cầu Nhiệm Khách suy nghĩ một lúc, không muốn bị chết đuối, ngoi lên nói:

- Ta vốn cướp của ngươi, hiện bộ dạng này chẳng làm gì được nữa, tùy ý ngươi, ta chỉ có một cái mạng thối, ngươi không xỉ nhục thì muốn chém hay giết mặc xác.

Má ông ta có hai cái lỗ, nói chuyện lọt gió, miệng rất đau.

- Miệng ông sau này không ăn cháo được nữa, có hai cái lỗ thế này, cơm nước phải làm sao?

Hai cái lỗ ghê tởm cứ có mủ chảy ra, mặt sưng lên như cái bánh bao, lợi cũng bị cương châm đâm nát.

Cầu Nhiệm Khách ngừng một lúc mới nói:

- Ta muốn chết, dù có thành cô hồn dã quỷ. Vân Diệp, kiếp này của ta quá thất bại, trừ Dược Sư và Hồng Phất, ta không có người thân nữa, giúp ta báo tin ta chết với họ một tiếng, Đại Minh Tự thì khỏi, hẳn họ thất vọng với ta lắm. Bọn ta không phải bằng hữu, cũng chẳng thể tính là địch, ta muốn đánh với ngươi một trận cũng không có cơ hội, nếu không chết cũng chẳng có gì phải tiếc.

Vân Diệp lắc đầu, đã có cách xử trí ông ta, vỗ vai mấy cái rồi đi, bất kể có phải anh hùng sa cơ không, tội danh gây hại hải cương là không thể thoát, cứ nhìn ông ta giết thương cổ Đại Đường mà chẳng hề áy náy là biết ông ta chẳng chút trung thành nào, như thế chẳng cần bận tâm ông ta sống hay chết, xem ông trời an bài vậy.

Huynh đệ Mạch gia bị chiếc Thừa Càn bắt sống, chúng không thông minh như Cao Sơn Dương Tử, thấy chiếc Thừa Càn đuổi theo, không ngờ mọc gan báo muốn chiếm lấy, kết quả là bị đánh tan, chẳng biết chúng nghĩ gì cuối cùng lại hạ buồm đầu hàng.

Loại người này Vân Diệp chẳng có hứng gặp, tuy hai huynh đệ bọn chúng luôn mồm nói đem tài phú bao năm cướp được đổi lấy tự do, vẫn bị treo bên mạn thuyền nuôi cá mập, tới khi thừng treo hông bọn chúng cũng bị cá mập cắn đứt, nửa đoạn người còn lại cũng rơi xuống nước thì Vân Diệp và Lý Thái đang buồn rầu vì quá nhiều tiền, ai rảnh đi lấy chút tài phút ít tới tội nghiệp của huynh đệ chúng, huống hồ Vân Diệp muốn biết chỉ cần hỏi thủ hạ của chúng, đâu phải mỗi chúng bị bắt sống.

Cao Sơn Dương Tử chạy biệt tăm rồi, đường về nhà không có sóng gió gì, gặp một hòn đào không lớn, Vân Diệp thả Cầu Nhiệm Khách xuống, cho ông ta một cái rìu, một cái đao, một bao gạo, rồi bỏ đi.

- Vân hầu, đem nữ nhân nước Oa kia cho ta, một mình ta trên đảo cần thứ giải sầu.

Cầu Nhiệm Khách chẳng hề oán tránh vận mệnh, tranh thủ lợi ích:

Vân Diệp bĩu môi, sai người ném cả nữ nhân nước Oa kia xuống, nói:

- Hi vọng các ngươi sáng tạo ra một chủng tộc mới.

Nói xong chèo thuyền về Công Chúa, hòn đảo này vô cùng hẻo lánh, lại không nằm trên tuyến đường biển, nếu Cầu Nhiệm Khách vẫn còn sống trở về đại lục, Vân Diệp chúc mừng ông ta hồng phúc tề thiên.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1385)


<