Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Đường Chuyên - Hồi 0751

Đường Chuyên
Trọn bộ 1385 hồi
Hồi 0751: Quan thất phẩm Mã Chu
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1385)

- Một mẫu mấy nghìn cân?

Lộc Đông Tán nói với vẻ mỉa mai, tưởng ta là người Thổ Phồn bình thường dễ bị lừa à? Một mẫu thu được ba thạch mạch đã là bội thu rồi, mấy nghìn cân, nực cười.

Thương cổ ngừng công việc lại, nói:

- Không mong ngài tin, mấy năm trước là nói thế lão hán cũng không tin, nhà lão hán cũng có đất, lão bà tử và nhi tử đang trồng, mùa thu hoạch khoai tây chất đống, lo thối ruột, thu hoạch một mẫu mà lão hán mất cả ngày mới mang về nhà hết.

Lộc Đông Tán phát hiện hình như thương cổ già kia nói không sai, vì Kiếm Nam, Nam Chiếm những nới tiếp giáp với Thổ Phồn lâu lắm rồi không có tin tức về nạn đói, nghe đồn nhiều bộ tộc nơi đó bỏ trồng lương thực, chỉ nuôi bò nuôi dê, ban đầu mình nghĩ mãi không ra, nếu bị thiên tai chết hết gia súc, không có lương thực tích trữ làm sao vượt qua nạn đói? Chẳng lẽ lương thực của bọn họ đều tới từ Đại Đường.

Tán phổ tuy đã thống nhất Thổ Phồn, nhưng thật ra chỉ là danh phận, tất cả đầu nhân thừa nhận tán phổ là vương, nhưng quyền lợi vẫn thuộc về đầu nhân bộ tộc, mỗi năm chỉ cống nạp ít lương thực mà thôi.

- Quý nhân, thực ra đồng tuyết không cần trồng lương thực nữa, chả thu hoạch là bao, các vị không giỏi làm ruộng, nuôi gia súc mới là nghề chính, nghe nói lông cừu trên tuyết nguyên giá cao hơn vàng, nên nuôi đàn cừu cắt lông mà bán mới là chính xác, cho lão hán những thứ đó, lão hán mang lương thực ra đổi, đảm bảo có được một năm còn nhiều gấp bội lương thực các vị trồng trên cao nguyên. Nghe nói một số bộ tộc cao nguyên Kiếm Nam ký hiệp ước với đại thương Trung Nguyên, không làm ruộng, chỉ nuôi cừu, sống vô ưu vô lo thành dê béo rồi. Lão hán chẳng xen vào được, nên tới nơi này thử vận may, muốn lương thực cứ nói, lão hán sẽ chuẩn bị đủ cho ngài, có điều tiêu cục không muốn tới cao nguyên, ngài phải tự vận chuyển thôi.

Lộc Đông Tán toát mồ hôi lạnh, Quan Trung có điềm lành một mẫu sản xuất mất nghìn cân lương thực không thì ông ta không rõ, nhưng từ lời thương cổ nghe ra được một tin tức đáng sợ làm ông ta khiếp hãi, đó là thương cổ Đường quốc đang từng bước xâm chiếm Thổ Phồn, tằm ăn lá còn có tiếng rào rào, đám thương cổ này xâm chiếm Thổ Phồn không có động tĩnh nào.

Con người rốt cuộc vẫn cần ăn lương thực, người Thổ Phồn khi ăn thịt cừu vẫn muốn có miếng bánh ăn kèm, lúa mì sao có thể không trồng? Sản lượng ít nên không trồng? Trời ạ, nuôi cừu đổi được nhiều lương thực hơn? Chẳng may người ta không đổi nữa thì ăn bằng gì? Đem toàn bộ vận mệnh của mình giao vào tay người Đường, phải ngu xuẩn cỡ nào mới đưa ra quyết định đó.

Lương thực của Đại Đường thực sự nhiều tới mức ăn không hết rồi sao? Mã Chu không nghĩ thế, hắn ngồi trong doanh trại hạch toán từng khoản một, lương thực đưa tới thảo nguyên đều có số lượng, bằng với sản lượng lúa mỳ trên thảo nguyên, điều này cần cực kỳ am hiểu cuộc sống mục dân mới đưa ra được con số chính xác.

Tới Âm Sơn mấy năm với hắn không uổng phí, từ lúc đầu sống như cái xác không hồn đã dần lấy lại tinh thần, thời gian này không dài, hành động lỗ mãng ở Trường An đã đẩy hắn vào mười tám tầng địa ngục, nếu không có một phong thư của Vân Diệp tiên sinh, Mã Chu định cả đời không về Trường An nữa.

Không hiểu vì sao mình trong chớp mắt từ anh hùng lên tiếng vì dân thành hạng lừa thầy phản bạn, Mã Chu tự hỏi lương tâm không có suy nghĩ gian ác đó, vì sao ai ai cũng nói mình sai?

Thôn tính đất đai xưa nay là nhọt độc của vương triều, vì sao không thể cắt bỏ? Người giàu ngày càng giàu, người nghèo ngày càng nghèo, Đại Đường sớm muộn cũng bị huân quý chia hết, không cắt nhọt độc mà muốn trường tồn vạn năm? Năm mơ!

Các vị tiên sinh, mọi người đều là trí giả, nguy cơ này sao qua được mắt các người, vì sao ngậm miệng không nói?

Vân Diệp tiên sinh muốn thông qua mở mang cương thổ thỏa mãn bách tính, nhưng đó là uống thuốc độc giải khát, sao tiên sinh không hiểu?

Khi rời Trường An, Mã Chu mang theo tâm tình quan lại chỉ muốn hưởng thụ, mình ta vấ vả vì dân, tới mạc bắc, tâm tình cao thượng đó bị nhấn chìm, mình chỉ là tham quân không tham dự quân sự, muốn đem bảy nghìn hộ mục dân dưới quyền nạp vào sự cai trị của Đại Đường khó khăn nhường ngòa.

Tới nay trong tay Mã Chu không có đao, chẳng tạo ra uy hiếp với mục dân, ở cái chốn sùng bài vũ lực này, hắn chẳng làm gì nổi các mục dân.

Đọc sách thánh hiền bao năm, hắn căm ghét chém giết và tàn bảo, muốn dùng lời thánh hiền cảm hóa mục dân, kết quả... Hắn không muốn nghĩ lại.

May là mình thông minh, không dùng vũ lực khuất phục được, vậy dùng trí tuệ làm họ động lòng, may là có chút hiệu quả, nhưng khi trí tuệ biến thành lừa gạt trắng trợn, Mã Chu dằn vặt không thôi.

Lều không tốt, mùa đông quá lạnh, tốt nhất dùng bùn cỏ đắp nhà, như thế mùa đông không cần sợ chết rét nữa. Lông cừu vô dụng, cắt xuống cuộn lại đưa cho thương nhân đổi ít vải vóc lương thực. Rượu là thứ quý, nhưng làm thì phiền, nên rất đắt, một con trâu mới đổi được một vò, triều đình nhân từ, hai con đổi được ba vò, nên giao dịch với triều đình thì hơn...

Mã Chu mau chóng thành người được hoan nghênh nhất trên thảo nguyên, vì hắn luôn đem thứ vứt đi của mục dân đổi thành đồ dùng thiết ếu, chỉ là cừu sau khi cắt lông đi trông rất khó coi. Đám thương nhân ra sức mua sừng trâu, lông trâu, đuôi ngựa, mục dân không hiểu những thứ dó có tác dụng gì, nhưng Mã Chu hiểu, nên hắn cho rằng sẽ có một ngày mình bị đầy xuống địa ngục.

Năm nay không tệ, Tháp bộ, Mạc bộ dưới Âm Sơn không trồng lúa mì nữa, bắt đầu toàn lực nuôi cừu, không tệ, Mã Chu lấy bút đổ gạch hai bộ tộc này đi, đã không còn uy hiếp nữa rồi.

Đột nhiên Mã Chu nhíu mày, sao bên ngoài có tiếng khóc của tiểu sư muội, ai nhẫn tâm làm bảo bối như thế khốc? Đẩy văn thư trên bàn, Mã Chu rời lều, chỉ thấy Lão Tôn đang ôm tiểu sư muội dỗ dành, tiểu sư muội không chịu, vẫn khóc lớn.

- Tôn tiên sinh, tiểu sư muội xưa nay ngoan ngoãn, chưa bao giờ khóc, sao hôm nay lại khóc thương tâm nhưu thế?

Mã Chu không hỏi còn đỡ, hỏi một cái Vân Mộ càng khóc nức nở, đưa tay ra muốn Mã Chu bế, không muốn Lão Chu bế.

Đón lấy Vân Mộ, thấy khuôn mặt trắng bóc lấm lem nước mắt, đúng là thương tâm thật rồi, nghe tiểu muội không ngừng gọi cha, Mã Chu lòng chua xót vô kể.

Lão Tôn đem ngọn nguồn câu chuyện kể ra, Mã Chu tức bể phổi, tiểu sư muội không nghịch ngợm, mà làm chuyện đường hoàng, đòi hai tiện nô mà bị xỉ nhục như thế, không chấp nhận được.

- Lão Phúc, Lão Lộ, các ngươi đi gọi đầu nhân Bạch Dương Bộ, Hắc Dương bộ, Tam Hoa bộ tới đây, ta muốn xem xem bọn chúng có mấy cái đầu mà dám xỉ nhục Tiểu Mộ.

Lão Tôn không kịp khuyên, hai lão phó kia đã vội vàng đi tới bên sông tìm người, Mã Chu bế Vân Mộ vào lều, lấy phô mai cho nó ăn, ngồi sau bàn đợi ba đầu nhân kia tới.

Chẳng bao lâu ba người Thổ Phồn mặc áo choàng tươi cười đi vào, thấy Mã Chu mặt máy tức giận thì ngớ ra, tiếp đó cười hì hì thi lễ với Vân Mộ, họ biết ai mới là người thân phận cao quý nhất.

- Người tiểu sư muội ta muốn đâu?

Mã Chu trầm giọng hỏi:

Ba người Thổ Phồn nhìn nhau, chả hiểu gì cả, đầu nhân Tam Hoa bộ hỏi:

- Không biết tiểu nương tử muốn ai?

- Năm trước ngươi tặng tiểu sư muội ta mấy con chó lớn, còn nhớ không?

Mã Chu cũng nghi hoặc, nhìn ba người họ có vẻ không biết chuyện, chẳng lẽ là kẻ khác.

*****

- Nhớ chứ, nhớ chứ, không biết tiểu nương tử có vừa lòng không, nếu thích, ta lại sai người mang tới.

Đầu nhân Tam Hoa bộ đắc ý lắm, mình tặng tám con chó, không ngờ phu nhân tặng cho ba vò rượu mạnh, năm cái nồi sắt, tuy bộ lạc không thiếu chút đồ như vậy, nhưng hắn chú ý tới đãi ngộ, thể diện.

- Tiểu nương tử muốn lão bà hài tử của Đan Chu, ngươi đưa tới là được, ngươi biết lần này còn có người Thổ Phồn nào tới tham dự nãi nhật không?

Mã Chu khẳng định ba người này không làm tiểu sư muội khóc, vì bọn họ quanh năm qua lại Đại Đường, biết ở mảnh đất này ai là người không thể chọc vào nhất.

Đầu nhân Bạch Dương bộ nói:

- Mấy ngày trước có một đội từ trên đồng tuyết xuống, đều là võ sĩ, vừa rồi còn có người hỏi ta ai tặng chó lớn cho tiểu cô nương, rất hung ác, Tam Hoa không ở đó, ta nói là không biết, bọn họ thấy người Thổ Phồn là hỏi, ta đang định bẩm báo chuyện này cho tham quân đại nhân, không ngờ đại nhân hỏi tới.

Chiến tranh giữa Đông Nữ tộc, Dương Đồng tộc cùng Tùng Tán Cán Bố vẫn đang tiếp tục, những quý tộc Thổ Phồn đành chạy khắp nơi tránh chiến tranh.

Một đại đội người Thổ Phồn tới sao? Mã Chu bật cười, lại một đám người đáng thương đi tránh chiến tranh, xem ra mình phải nghĩ xem có nên thu nạp những người Thổ Phồn mới tới này không?

- Mã tham quan, không đúng đâu, người mà tiểu nương tử nhìn thấy tuyệt đối không phải nhân vật tâm thường, Lão Tôn này cũng là người va chạm nhiều, khẳng định là đại quý tộc, thân thủ bất phàm.

- Đại quý nhân?

Mã Chu nhìn Lão Tôn, lại nhìn Tam Hoa bộ gật đầu tán đồng, giao Vân Mộ cho Lão Tôn, hắn chuẩn bị đi xem xem rốt cuộc là ai mà được Lão Tôn quen gặp quý nhân đánh giá như thế.

Lộc Đông Tán hiện còn chưa rõ làm thế đề làm gì? Để người Đột Quyết trên thảo nguyên đều chăn gia súc? Bọn họ đời đời kiếp kiếp làm thế, cung cấp lương thực một cách không hạn chế như vậy thực sự không có vấn đề gì sao?

Suy nghĩ vừa rồi của mình thật buồn cười, ông ta trong chớp mắt nghĩ ra vô số phương pháp khiến Đại Đường phải nuốt trái đắng.

Người thông minh luôn suy nghĩ nhiều hơn người khác, hoàng đế Đại Đường anh minh thần võ, điều mình nghĩ tới, người ta nhất định cũng nghĩ tới, nhìn hàng hóa vô vàn trên chợ, Lộc Đông Tán thực sự hoang mang.

Từng khả năng bị ông ta bác bỏ, không ngờ ngày đầu tiên mình tiếp xúc vớ người Đường đã gặp phải vấn đề nan giải, tức thì làm khơi lên ngạo khí trong lòng ông ta, suy nghĩ muốn tới Trường An xem càng mạnh mẽ.

- Ngươi là ai, bộ tộc nào? Tới đây làm gì?

Một giọng nói thiếu lễ phép truyền tới, Lộc Đông Tán không vui, loại ngữ điệu bề trên này cả Tùng Tán Can Bố cũng không dùng với mình.

Trước mặt là một quan viên Đường quốc, Lộc Đông Tán nhìn lục bào của hắn, đưa tay ra gạt Mã Chu sang một bên, tiếp tục xem vài, sờ qua, thậm chí đếm số sợi trên vải, một tấc năm mươi sợi là vải tốt, vải này chỉ có bốn lắm sợi, chưa là gì.

Thực sự xác nhận người này không tầm thường, Mã Chu chắp tay làm đúng lễ:

- Ta là tham quân Định tướng quân, Mã Chu, dám hỏi các hạ là ai?

Lộc Đông Tán lúc này mới cười nói:

- Đi báo cho Định tướng quân Hầu công, nói Thổ Phồn đại tướng cát nhĩ, Đông Tán Vũ Tùng phụng lệnh tán phổ, Tùng Tán Can Bố tới Trường An cận kiến Đại Đường hoàng đế bệ hạ.

- Qua quan ải phải có văn thư, ngươi cũng không phải ngoại lệ.

- Ngươi là quan địa phương?

- Phải!

- Mấy phẩm?

- Thất phẩm!

- Tiểu lại xếp cuối cũng dám ngăn bản tướng xem văn thư à?

- Ngăn cản ngươi, cửu phẩm là đủ, nhưng ta là quan chức thấp nhân ở đây, nên đành tự tới khám nghiệm.

Lộc Đông Tán phất tay, lập tức có người đi ra, đưa văn thư cho Mã Chu, Mã Chu nhận lấy xem, lại nhìn Lộc Đông Tán, khom người nói:

- Mời đại tướng quân tới dịch quán, bản quan chậm trễ, mong đại tướng quân chớ trách.

Lộc Đông Tán tựa cười tựa không ngồi lên kiệu do bốn tráng sĩ Thổ Phồn khiêng, về lều của mình, coi như không nghe thấy lời mời của Mã Chu.

Mã Chu không ép, Âm Sơn vốn chẳng có dịch quán cho sứ tiết nghỉ ngơi, vừa rồi chẳng qua là khách khí mà thôi, cho văn thư vào lòng đi tìm Trương Bảo Tương, chuyện này không phải mộ tiểu lại như mình có thể xen vào được.

Trương Bảo Tương hôm nay rất vui, người Đột Quyết rất nghe lời, Vân Mộ cũng rất cao hứng, vừa rồi được mọi người khen ngợi, tuổi còn nhỏ đã biết hoàn thành tâm nguyện của người khác, tâm địa thiện lương, lớn lên nhất định sẽ thành nữ tử tốt, làm nó có chút xấu hổ, vùi đâì vào lòng mẹ làm nũng, khiến mọi người cười phá lên.

Mã Chu đưa văn thư của Lộc Đông Tán cho Trương Bảo Tương:

- Trương đốc, người Thổ Phồn đã tới, nhưng không đi lối Tùng Châu mà từ Âm Sơn xuống.

Trương Bảo Tương không xem mà bảo trưởng sử đưa văn thư cho Định tướng quân, đây không phải chuyện trong phận sự của hắn, nếu Mã Chu không nói thì hắn căn bản không biết, năm xưa một lần lắm mồm gần như làm hắn không gượng dậy nổi, giờ chỉ lo chuyện trong bổn phận, ngoài ra không ngó ngàng gì tới.

Mã Chu cũng biết năm xưa hắn báo nhầm quân tình, nên không nhắc tới đại tướng Thổ Phồn, xác thực thân phận, nghênh tiếp sứ tiết là việc của Hầu công.

Na Mộ Nhật ngồi trên ghế không ngừng giới thiệu cho Trương Bảo Tương những thủ lĩnh bộ tộc, tới vị nào là Vân Cửu mang danh sách lễ vật lên, trưởng sử đối chiếu xong, trướng phòng cấp cho vị thủ lĩnh đó văn thư, không có văn thư này sẽ bị cọi là phản nghịch, đại quân sẽ tiêu diệt, các bộ tộc khác cũng tấn công, giống như đám chim ưng tranh thịt chỉ trong một đêm, mộ bộ tộc bị phân chia sạch sẽ.

Xử lý xong công việc, Vân Cửu vỗ tay, lập tức có phó dịch Vân gia dâng lên mười tấm lông cừu tím, còn có thẻ trúc đại biểu cho số cừu dê, thấy Trương Bảo Tương nghi hoặc, liền nói:

- Đô đốc chớ ngạc nhiên, đây là Vân gia nộp thay cho Ngọc Đô tộc, tộc này đã bán thân làm nô, không còn tồn tại nữa.

Ngũ lễ tư mã trước giờ làm tượng đất, đột nhiên hỏi:

- Ngọc Đô tộc chỉ có hơn sáu trăm người già phụ nhân, những người này chẳng giúp được gì cho quý phủ, vì sao lại thu nhận? Mà không để thảo nguyên nuốt chửng?

Na Mộ Nhật nhìn người kỳ quái này, cứu người cũng sai? Định lên tiếng chỉ trích tên vô lý này, nhưng nhớ tới lời Hoạn Nương bảo, nhìn nhiều, nghe nhiều, bớt nói. Đành nhìn, định xem xem hẵng hay.

Vân Cửu khom người đáp:

- Tư mã có điều chưa biết, mục trường Vân gia khi xây dựng toàn dựa vào những thiếu niên phu nhân ta thu nhận, nay đã trưởng thành, tới lúc cần hôn phối, trai tráng Ngọc Đô tộc đã chết hết, với người khác mà nói là gánh nặng lớn, nhưng với Vân gia lại là cơ hội tốt, có nam có nữ thì mục trường mới hưng thịnh phát đạt được.

Ngũ lễ tư mã có quyền uy cực lớn trong quân, thường không lên tiếng, một khi hỏi tới cả chủ tướng như Trương Bảo Tương cũng phải giải thích rõ ràng, nếu không gặp đại họa ngay.

Nghe giải thích xong, Ngũ lễ tư mã nghĩ một lúc nói:

- Người có thể mang đi, mục trường thì không, phải xung công, Vân gia không được đụng vào.

Nói xong lại biến thành tượng bồ tát.

Na Mộ Nhật thu nhận Ngọc Đô tộc quá nửa vì mục trường tươi tốt ở thượng du, giờ một câu nói đã mất rồi, cục tức này sao nàng nuốt trôi, nàng không rõ ngũ lễ tư mã là gì, nói luôn:

- Không được, Vân gia thu người thì phải thu luôn cả mục trường, không có mục trường, lấy gì nuôi họ.

- Đó là chuyện của Vân gia, không liên quan tới bản quan, bản quan nói rồi, người có thể mang đi, mục trường phải phân chia lại.

Ngũ lễ tư mã hứng thú nhìn Na Mộ Nhật đây là lần đầu tiên lời mình nói bị người ta chất vấn:

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1385)


<