Vay nóng Tima

Truyện:Đường Chuyên - Hồi 0688

Đường Chuyên
Trọn bộ 1385 hồi
Hồi 0688: Ác long chờ đợi
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1385)

Siêu sale Lazada

Thấy gia tướng muốn đi bắt hai người kia, Huyền Trang lên tiếng:

- Hai người này là nô bộc Già Lâu quốc vương tặng bần tăng, không cùng một bọn với hắn.

Gia tướng mới thôi.

- Hòa thượng, vừa rồi ngươi bị khống chế, không thể nào nói rõ được, giờ có thể nói cho ta biết vì sao tên này theo ngươi tới Thiên Trúc rồi chứ?

- Có gì để nói đâu, khi đó hai ta bị Dạ Đà bắt, nguy trong sớm tối. Ta đành phải nhận lời đem đệ đệ của hắn tới Thiên Trúc mới giữ được tính mạng cho chúng ta, kết quả tên này thể hiện thân thủ của mình ở Thiên Trúc, thành Khổng Tước Minh Vương. Thời gian qua bần tăng đợi ngài mãi, trong thư chẳng phải nói rõ cả rồi sao, thế nào bây giờ mới tới? Hại phiên dịch kinh thư bị trì hoãn, toàn là bối diệp, nếu bị thối nát sẽ không còn nữa.

- Đạo Tín nói với ta ngươi gặp xui xẻo, nhưng không nguy hiểm tới tính mạng, cho nên ta quan sát mấy ngày. Thế nào cũng phải xác định thân phận của tên này mới được, nếu chẳng phải hôm nay thấy hình xăm của hắn thì ta không chắc.

- Được rồi, ngài đi đi, sau này đừng tới gặp bần tăng nữa, ngài tới gặp lần nào, phạn tâm của ta tổn thất lớn lần đó, gặp không bằng chẳng gặp. Nay ngài thân trong ma đạo, lại thấy thú vui, kệ ngài.

Khổng Tước Minh Vương bị cho vào bao tải, được gia tước khiêng ra ngoài, rời thiền viện mới phát hiện bên ngoài đông nghìn nghịt, Phó Dịch ngồi sau bồn lửa, toàn thân phát kim quang, chỉ tượng Phật đà trong thiền viện nói:

- Ngươi là Phật, lão phu cũng là Phật, ngươi tối mới phát sáng, lão phu sáng hay tối đều phát sáng. Đám hòa thượng kia, thấy Phật sao không bái.

Pháp Ngôn trừng mắt muốn rách ra, hận không thể bóp chết lão già kia, nghe đám thiệt nam tín nữ thì thầm, lòng như dao cắt, chùa Tiến Phúc chuẩn bị thời gian dài như thế, cuối cùng thất trong gang tấc, trong tương lai rất dài, chỉ e không có hương khách tới.

Vân Diệp không để ý tới chuyện nhỏ nhặt này, sớm ngày làm rõ chuyện của Khổng Tước Minh Vương mới là quan trọng nhất, y đột nhiên phát hiện, kẻ địch của mình hình như không ngừng xuất hiện theo quy luật, nếu có liên quan tới nhau thì thật đáng sợ.

Còn về bóc trần trò lừa gạt của chùa Tiến Phúc thì có một Phó Dịch là đủ, huống hồ còn có Viên Thiên Cương đang vuốt râu đứng ngoài nhìn, lão ta chẳng bỏ qua cơ hội bắt gian tận giường này.

Nhìn Phó Dịch lại đắc ý ném một nắm tùng hương vào bồn lửa, đốm lửa tứ tung, thần quang dần biến mất trên người lại chiếu sáng vạn trượng, hôm nay Pháp Ngôn muốn thoát thân yên lành là không thể rồi.

Xe ngựa của Vân gia lặng lẽ đi tới, bao tải ném lên xe, hai gia tướng chui vào, Vân Diệp lên lưng Vượng Tài vỗ một cái, Vượng Tài men theo đường lớn đi về phía cổng thành.

Tiểu Nguyên Bảo rất bận rộn, nhưng lại rất vui sướng, phòng khách đơn giản của nhà mình chật kín quan viên lục bào, vốn còn lo không đủ trà, từ khi Trư Tông nhét cho nàng một túi, liền không còn lo nữa, tuy không hiểu bọn họ nói gì, chỉ thấy bọn họ đập bàn thảo luận kịch liệt là biết nhất định rất quan trọng.

- Lật nhào bản tấu của Đạo môn thì dễ thôi, nói cho quan trên biết là được, nhưng các ngươi có nghĩ tới, đây là lần đầu hai nhà Phật Đạo có người đứng ra chủ động nhận mình là con dân Đại Đường mà không phải là người thần quốc xa xôi nào đó, mười vạn tăng, mười vạn đạo sĩ, thêm vào vô số tín đồ, một khi dùng biện pháp cưỡng ép, sẽ khiến xã hội chấn động, vì chút bạc mà làm thế thì được không bằng mất.

Vương Huyền Sách đứng trên ghế không ngừng cổ động mọi người nghĩ cách khác để lợi dụng thời cơ ngàn năm khó gặp này, để tín ngưỡng của bách tính bị quốc pháp khống chế, quyền lợi cần tập trung cực độ, quốc gia như thế mới tập trung toàn lực làm việc được, ví như mở rộng cương thổ Đại Đường tới tận chân trời.

- Không có người thì dù ngươi đánh chiếm cả mặt trăng cũng vô nghĩa, đại quân không thể giết sạch mọi người, sau khi đại quân đi qua, những nơi đó vẫn toàn Hồ tử, chẳng bao lâu lại trỗi dậy, chúng ta phải làm sao? Giết tiếp à? Vương Huyền Sách, ngươi giết thống khoái rồi, nhưng thù hận ngày càng sâu, chả lẽ sau này khỏi làm chuyện gì khác, sách đao đi giết sạch Hồ Tử, giết cả nam nữ giả trẻ à? Con mẹ nó, chúng ta là người, không phải đồ tể.

- Vương Huyền Sách, uổng cho ngươi dám vỗ ngực tự xưng tài trí, tiên sinh đã cho chúng ta thấy thế giới lớn thế nào, ngươi diệt xong Thổ Phồn, Cao Ly, Tây Vực thì sao? Lúc đó sát với Đại Đường sẽ là Ba Tư, Ai Cập hay La Mã? Ngươi định giết tiếp à? Vậy cần chó gì tới ngươi, cần gì thư viện, một tên thô kệch vung đao múa kiếm còn hơn ngươi trăm lần.

- Công Hải nói đúng lắm, chính sách ràng buộc của triều đình không sai, ta nghe nói triều đình đã có biện pháp khống chế thảo nguyên rồi, đó là dùng lông cừu ràng buộc, hai bên dựa vào nhau sinh tồn...

- Lạc đề, lạc đề, lạc đề nghiêm trọng rồi! Chúng ta đang nói tới Đạo môn, sao lại kéo sang thảo nguyên rồi? Vương Huyền Sách, cảnh cáo ngươi một lần, không được đổi khái niệm, nếu không bỏ một cơ hội phát ngôn của ngươi.

- Thực ra ta thấy Vương Huyền Sách nói có lý, hiện giờ thần phật khắp Trường An, bệ hạ không ngó ngàng gì tới, nhưng nói là phóng túng cũng không phải, nghiên cứu thủ đoạn của bệ hạ, luôn là mưu tính trước mới hành động sau, sư tử bắt thỏ, nhất kích tất sát. Đạo môn và hoàng gia có uyên nguyên sâu xa, làm thế không nhất định là vì muốn che mắt hoàng gia, bọn họ tự lộ ra sơ hở, nếu triều định nắm lấy, làm Đạo môn không thể phản kích, nói không chừng sẽ thành cái cớ để cao tầng Đạo môn giải thích với các đạo sĩ khác, nói cho cùng bảo bọn họ không sợ thần uy của bệ hạ là giả.

- Cuối cùng cũng có người tỉnh táo xuất hiện, lão tử chẳng qua chỉ thuận miệng nói chí hướng của mình đã bị các ngươi ném đá tới tấp, ta có nói để Đạo môn hưởng lợi đâu, chính sách là của ai? Chẳng phải triều đình định đoạt à, Đạo môn bỏ lương thực trồng thứ khác chẳng phải vì giá lương thực thấp, trồng cái gì cũng có giá hơn. Làm tổn hại lợi ích nông dân để giá lương thực duy trì ở mức thấp, đó là sự bất công lớn nhất với những nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời.

- Nay thương thuế triều ta cực thấp, thương nhân hào môn đại hộ kiếm lớn, để nông hộ chiếm chín phần nhân khẩu Đại Đường gánh thù lao thấp nhất, chịu thuế cao nhất, chế độ tô dung đều nhắm vào nông phu, không liên can tới thương nhân, đây là công bằng à? Đạo môn làm thế là vì bọn chúng thấy có thể trục lợi, nên mới ngang nhiên nói ra chủ trương của mình, dùng tiền đổi quền lợi, bọn chúng dựa vào cái gì? Vì Lão Tử mang họ Lý à?

- Câm mồm, chúng ta đang thảo luận quốc sách, không phải theo ngươi tạo phản, Đạo môn chưa xử lý xong, mai đầu chúng ta đã bị treo lên cổng thành...

Lý Nhị ngồi sau bàn nương theo ánh nắng buổi chiều đọc từng trang ghi chép một, đọc tới câu "Vì Lão Tử họ Lý à?" Thì bật cười, đám khốn kiếp này đều cần rèn luyện, mài đi góc cạnh sẽ thành nhân tài, nói sai không sao, làm sai không sao, trẫm có thời gian, có thể thong thả đợi các ngươi trưởng thành.

Lý Thuần Phong tuy thông tuệ, nhưng muốn giở trò thông minh vặt trước mặt đám khôn như quỷ này thì chưa đủ, có điều tên tiểu tử Nguyên Gia nói đúng, đây là sơ hở mà Đạo môn cố ý để lại cho trẫm, muốn hoàn toàn thoát ra khỏi vòng xoáy thuế vụ, đúng là cần khí phách lớn, nhưng loại khí phách này gặp phải trẫm thì chỉ có thể trách bản thân ngươi ngu xuẩn thôi. -

Cả đời trẫm chú trọng nhất là ở thế chủ động, chỉ cần ngươi không có chủ động, dù dùng bao nhiêu thủ đoạn cuối cùng cũng không thoát khỏi cái chết, trẫm giết tới kẻ cuối cùng của các ngươi xong sẽ lặng lẽ đợi thứ phiền toái khác tự đâm đầu vào lưới.


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-1385)


<