Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Đường Chuyên - Hồi 0627

Đường Chuyên
Trọn bộ 1385 hồi
Hồi 0627: Một đám thái giám đi thanh lâu
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1385)

Cáo biệt hai người, Vân Diệp cưỡi Vượng Tài về phường Hưng Hóa, trong nhà chỉ có vài lão phó chiếu cố, nha hoàn thị nữ đều bị Tân Nguyệt đưa về Vân gia trang tử, phó dịch nhà khác tìm mọi cách ở lại Trường An, chỉ có phó dịch Vân gia chỉ cần có cơ hội về trang là chẳng ai muốn ở lại Trường An.

Các lão tiên sinh muốn đi xem Thiên ma vũ, vậy phải bố trí an toàn thật tốt, việc đi đầu ôm bom thì còn ai thích hợp hơn đám hoàn khố, chỉ cần bọn chúng uống thuốc của Tôn Tư Mạc, cùng lắm là hành vi cử chỉ xấu chút, tuyệt đối không nguy hiểm tới tính mạng. Cao Sơn Dương Tử nhất định rất vui vẻ biểu diễn Thiên ma vũ cho mình xem.

Ngồi trong thư phòng lấy báo cáo của Bách kỵ tị ra xem ba lượt, thú vị lắm, sớm đoán ra sủng phi kia chưa chết mà, vậy thì nữ nhân mình chiêu hồn xuất hiện là ai?

Lý Uyên không biết nữ nhân này còn sống sao? Có điều dù có biết chắc ông ta cũng chẳng thương tiếc gì, nữ nhân mỹ lệ làm người ta lưu luyến, còn nữ nhân xấu xí đi gặp quỷ đi. Vân Diệp không tin tình cảm làm Lý Uyên bỏ qua dung mạo. Sủng phi ngày nào đại khái không muốn sống nữa, giết Bùi Tịch, hẳn hoàng gia cũng là mục tiêu của ả, không thể giết người, làm hoàng gia bẽ mặt cũng đạt được mục đích rồi.

Chẳng biết ả ta lợi dụng Cao Sơn Dương Tử hay là bị Cao Sơn Dương Tử lợi dụng, có lẽ cả hai mục đích nhất trí, đều muốn Đại Đường nghiêng ngả dưới váy hồng.

Vân Diệp lúc tắm rửa vẫn suy nghĩ thiền xương có tác dụng gì không? Nhịp điệu nhất trí với nhịp tim? Những người có mặt ở đó nhịp tim khác nhau, muốn mọi người rơi vào ảo ảnh thì phải có thứ khác phụ trợ, nếu không ở trong mật thất, Thiên ma vũ có uy lực cái rắm.

Một sự thông, vạn sự thông, khi kéo chăn ngủ, Vân Diệp thở phào.

Mới sáng tinh mơ Lý Thái đã mò tới, nói mình đã thông tri cho đám hoàn thất buổi chiều tụ họp ở Vân gia, tối đi Yến Lai lâu xem Thiên ma vũ.

Vân Diệp đang vùi đầu ăn cơm, lấy dưới gầm bàn hai cái mõm lợn mà công tượng lò xi măng đeo, cho Lý Thái một cái, húp hết cháo đậu đỏ, nhìn Lý Thái thuần thục đeo mõm lợn lên mặt, điều chỉnh cho thích hớp, mới hỏi: - Ngươi nghĩ không khí có vấn đề à?

Vân Diệp gật đầu, điều chỉnh mõm lợn của mình, buổi tối phải dựa vào nó giữ đầu óc tỉnh táo, sau khi chuẩn bị vẹn toàn, Vân Diệp quyết định đi xem Thiên ma vũ, y không tin không dùng thuốc mê lại có ai có thể làm người ta điên cuồng.

Tới trưa khách khứa đã không ngớt, lão phó liên tục mới khách tới hậu hoa viên, Vân gia vốn vắng vẻ tức thì trở nên nhộn nhịp.

Hai mươi ba vị khách quý ngồi ở hoa viên đợi Vân Diệp sắc xong thuốc, Trường Tôn Xung đã làm tới ba bài thơ, Trình Xử Mặc hái tới bảy tám quả lê xanh trên cây, mỗi quả cắn một miếng rồi vứt đi, cứ nói lê trong nhà không ngon.

Lý Hoài Nhân tương đối điềm đạm, ngồi vững vàng đợi thuốc, thời gian qua hắn cũng thấy lực bất tòng tâm, Tôn thần tiên không kê thuốc tráng dương, khắp thiên hạ chỉ có Vân Diệp khiến lão thần tiên phá lệ, nên hắn rất quý trọng cơ hội hiếm có này, đúng là cần bồi bổ một phen. Trường Tôn Xung có hai nhi tử một khuê nữ, Vân Diệp cũng thế, Trình Xử Mặc vì chưa cưới chính thê mà không dám phóng túng, nếu không đã có mấy đứa con rồi, mình thế nào cũng phải nỗ lực, bốn lão bà trong nhà tới trứng cũng chẳng đẻ nổi, một hai người còn có thể nói là nữ nhân có bệnh, đến bốn nữ nhân không có động tĩnh gì, xem ra vấn đề là ở mình.

Tới nhà người khác chỉ uống rượu, đến Vân gia không ngờ lại uống thuốc tập thể, đám hoàn khố mang tâm tư nửa đù nghịch, nửa háo hức đợi thuốc sắc xong, tối đại náo Yến Lai lâu.

- Diệp Tử, ca ca khỏe tới mức đánh được cả hổ, không cần bồi bổ đâu, xương cốt ngươi không tốt, uống cả bát của ca ca đi.

- Xử Mặc, phải uống, tối nay nói không chừng rất hưng hiểm, đây không phải thuốc tráng dương, mà là thuốc thanh tâm trừ hỏa ức chế dục vọng, Thiên ma vũ rất đáng sợ, phải chuẩn bị mới đi, đó mới là điều kẻ trí làm.

Nghe vậy Trình Xử Mặc làm một ngụm hết luôn bát thuốc, cười lớn đi vào đám đông đùa nghịch, đám Trường Tôn Xung biết ngọn nguồn, uống sạch thuốc không chút do dự.

Vân gia bày tửu yến ê hề vừa ăn uống vừa đợi mặt trời xuống, ban ngày ban mặt đi chơi thanh lâu chẳng ra thể thống gì, còn Vân Diệp đợi thuốc phát huy tác dụng, khi bản thân y tự sướng không cảm nhận được sự tồn tại của tiểu đệ đệ, liền biết thuốc có tác dụng rồi, Lý Thái cứ nhìn hạ thể của mình suốt, Trường Tôn Xung mặt mày hoảng sợ, Lý Hoài Nhân hỏi Vân Diệp tới tám lần.

Biết làm sao, đám hoàn khố này làm gì có chút định lực nào, phấn khích lên bảo bọn chúng biểu diễn tại chỗ bọn chúng cũng làm, cả đám thối tha đổi nha hoàn, đổi tiểu thiếp cho nhau chán chê rồi, hiện giờ cuồng hoan cùng nhau có là gì, chỉ có giải quyết tận gốc mới được.

Đám hoàn khố mang theo một đống ác nô phóng ngựa trên phố, làm chó chạy gà bay, thấy võ hầu tuần đêm còn cố ý thúc ngựa truy đuổi, khi võ hầu rơi xuống cống mới cười hô hố vỗ ngựa bỏ đi.

Vân Diệp và đám Trường Tôn Xung đi cuối cùng, thấy chiêu bài Yến Lai lâu thi hứng nổi lên, Trường Tôn Xung cười với Vân Diệp: - Hỏi chàng sầu muộn bao nỗi, mà như thái giám chơi thanh lâu.

Vân Diệp biết trong quan niệm thuần phác của người Đại Đường, vạn ác lấy dâm làm đầu, người dân thông qua các loại phương thức khống chế thứ này, dù sao chúng ta là người, không thể giống giống con bọ gậy, đem toàn bộ thời gian trong sinh mệnh của mình ra giao phối, cũng chẳng thể giống sư tử, mỗi ngày giao phối trăm lần, chúng ta phải có theo đuổi cao xa hơn.

Nhưng đám người trước mắt thì miễn đi, trong sinh mệnh của bọn chúng ăn chơi hưởng lạc chiếm cứ đại bộ phận, mặc dù có vài kẻ tỉnh táo cũng vẫn trượt dài trong cái vực sâu không đáy này.

Gọi là hoàn khố thì phải lấy số lượng lão bà ra làm tiêu chuẩn đánh giá, Vân Diệp có ba lão bà, là đối tượng bị chế nhạo trong quần thể này. Luật Đại Đường quy định, hầu tước có thể cưới sáu lão bà, cả sấu đều có bổng lộc, do quốc gia nuôi, không cần Vân Diệp phải lo. xem chương mới tại tunghoanh(. )com

Trường Tôn Xung cưới Trường Lạc, thuận tiện nạp luôn sáu thị nữ của Trường Lạc vào phòng, còn về thị thiếp trước đó khỏi tính, tên này ngay cả mẹ của ba đứa con mình là ai còn chả rõ, dù sao đều tính là con của Trường Lạc, gọi Trường Lạc là đại mẫu, còn về mẫu thân của mình, giống thị thiếp khác của phụ thân, đều có một cái tên chung là di nương.

Đãi ngộ của Trình Xử Mặc cũng chẳng tốt hơn, cưới Thanh Hà phải cươi hết cả thị nữ của Thanh Hà, trong mắt tất cả mọi người, đó là hành vi tích đức, không làm thế là xỉ nhục công chúa.

Trong đám hoàn khố có bốn kẻ chuẩn bị cưới công chúa, hai kẻ sắp cưới, đây là đám hoàn khố đẳng cấp cao nhất ở Đại Đường, có danh tiếng trong thế giới hắc áp của Trường An.

Yểu Nương cười như hoa lên đón, chưa kịp mở miệng đã bị Sài Lệnh Vũ nói: - Chẳng phải nói với ngươi, thấy bọn ta tới là lập tức lấy quạt che mặt à? Ta tới đây xem mỹ nữ khiêu vũ, không phải nhìn cái mặt già của ngươi, lần nào tới đây nhìn thấy cái mặt của ngươi mất hứng quá nửa.

Yểu Nương lấy quạt che mặt cười hỏi: - Hôm nay là ngày gì mà tất cả thiếu quý nhân của Trường An đều tới tiểu lâu, khỏi phải nói, tiền tỳ đuổi khách ngay, trừ mấy vị thì khách khác đuổi hết, công tử thấy sao?

- Đuổi hay không bọn ta mặc kệ, huynh đệ bọn ta tới tìm vui, nghe nói Cao Sơn Dương Tử vương nữ ở tại Yến Lai lâu, bọn ta tới bái phỏng nàng.

- Hầu gia, vị vương nữ đó chỉ ở trong Yến Lai lâu thôi, tiện tỳ sao mời được.

- Bảo tử, ngươi mau nghĩ cách, hôm nay tới đây tận hai bốn vị, không vị nào là ngươi có thể qua loa mà ngăn nổi. Hiện ngươi mau nhân lúc tâm tình bọn ta tốt mà gọi vị vương nữ kia ra.

Yển Nương nơm nớp lo sợ ra tiểu lâu đằng sau tìm Cao Sơn Dương Tử thương lượng, Trường Tôn Xung rất thông thuộc đường lối tới tầng thượng, đẩy cửa ra, đây là gian phòng lớn nhất của Yến Lai lâu, sàn trải thảm dày, mùi đàn hương thơm nức làm người ta gần như ngạt thở. Đẩy cửa sổ cho thoáng khí, Trường Tôn Xung nói với đám hoàn khố: - Huynh đệ chúng ta tới chuyến này không thể uổng phí, phải thưởng thức Thiên ma vũ trong truyền thuyết, nghe đâu loại vũ đạo này có thể lấy hồn phách của người ta, làm người ta thần hồn điên đảo. Xem điệu múa này nghe nói rất nguy hiểm, không biết có vị huynh đệ nào muốn lui không, yên tâm, lo lắng cho mạng sống của mình cứ bước ra, huynh đệ không cười đâu.

- Nghe nói Ngụy công mấy ngày trước xem điệu múa này không giữ nổi dương tinh, khiến mạng đi đời, cho nên huynh đệ nào không muốn xem cứ nỏi thẳng, tìm thú vui khác là được.

Chuyện này Vân Diệp phải giảng giải cho rõ, phúc họa tự gánh, nếu không nói về sau khó trách khỏi bị người ta lên án, đùa với đám người này không sao, nhưng lừa người ta vào chỗ chết thì quá ngu xuẩn.

Tôn tử của Cao Sĩ Liêm lấy mõm lợn bên hông ra, hỏi Vân Diệp: - Vân huynh phát thứ này cho các huynh đệ phải chăng lo hương liệu có vấn đề.

- Cao huynh nói đúng lắm, dược tài mà chúng ta uống hôm nay là thuốc cố thận do Tôn tiên sinh điều phối, rất tốt cho cơ thể, có điều mọi người hiện giờ đại khái không có dục niệm phải không, tiểu để đảm bảo mười lăm ngày sau huynh đệ sẽ lại là hán tử mạnh mẽ, hiện giờ làm thái giám mười lăm ngày là được.

- Đã bảo mà, trước kia tới Yến Lai lâu toàn thân nóng rang, hôm nay tới lòng phẳng như giếng sâu, thiếu chút nữa tưởng mình bất lực rồi, thì ra là vậy, Vân huynh đều suy nghĩ cho huynh đệ thôi, chúng ta an tọa, xem xem Thiên ma vũ có gì thần kỳ mà khiến Ngụy công mất mạng.

Nghe Vân Diệp giải thích xong, đám hoàn khố ai nấy kiếm bàn ngồi xuống, hiện vào lúc này còn ai nói mình sợ hãi chuẩn bị rút lui thì khỏi lăn lộn ở Trường An.

Trong phòng yên tĩnh hơn nhiều, Trình Xử Mặc liếc đám hoàn khố nói nhỏ: - Bất kể các ngươi có sợ hay không thì đều phải xem, liều mạng mà xem, chúng ta mà không xem, vài ngày nữa tới lượt các lão gia tử xem rồi, đó mới là chuyện lớn, chúng ta thân cường lực tráng không làm rõ trước thứ vũ đạo này là gì, ai yên tâm để các lão gia tử đi xem?

Phòng càng thêm yên tĩnh, Sài Lệnh Vũ nhặt một chén trà ném xuống lầu, chẳng bận tâm tới tiếng kêu thảm ở dưới, nổi giận nói: - Hay là chúng ta thiêu cái lầu nát này, chơi chết nữ nhân kia chẳng phải xong hết mọi chuyện à?

Một tên hoàn khố ngồi cạnh cười:

- Lệnh Vũ, đây là tranh đấu quốc sự, không phải trò đùa thường ngày của chúng ta, Đại Đường không thể lui, cha ta cũng nói với ta chuyện này, Hồng Lư tự hiện giờ điên rồi, quan viên lần trước mất mặt đã bị cách chức. Chúng ta mất mặt không sao, các lão gia tử mất mặt mới là sự cố lớn, hiện giờ chúng ta dù có lấy thừng trói mình lại cũng phải mở to mắt xem hết.

- Nếu như bọn họ đốt hương, chúng ta sẽ đeo mõm lợn lên, tuy khó coi một chút, an toàn mới là hàng đầu, giờ thì giấu đi đừng để bị thấy.

Bàn bạc xong, mọi người thu được ý kiến thống nhất, thực ra không còn lựa chọn nào khác, vạn ác dâm là hàng đầu, bách thiện lại lấy hiếu làm đầu, hai cực lúc này tìm được sự hài hòa kinh người.

Chuông bạc vang lên, cửa ngầm có thị nữ đi ra, không nói một lời rót rượu cho mọi người, rút lui. Đám hoàn khố như tượng bồ tát, cùng nhìn chằm chằm vào thị nữ đốt lư đồng, hận không thể ăn sống nuốt tươi ả, thị nữ run lẩy bẩy, mất rất lâu mới đốt được đàn hương. Vân Diệp hít hít, không phát hiện ra có gì khác biệt, ngăn mọi người đeo mũi lợn lên.

Nhạc đón khách rọn ràng, Cao Sơn Dương Tử khoác áo bào đầy phong tình đi vào, công tác tình báo của ả rất tốt, nhìn một cái nhận ra ai có thân phận cao nhất, yểu điệu thi lễ: - Oa quốc vương nữ Cao Sơn Dương Tử bái kiến Ngụy vương điện hạ.

Lý Thái nheo mắt hỏi:

- Bản vương có một chuyện không hiểu, vì sao nước ngươi được xem là đất nước mặt trời mọc? Nhưng lại gọi Đại Đường là đất nước mặt trời lặn? Phải chăng chê cười Đại Đường xuống dốc?

Vân Diệp ôm mặt suýt nữa muốn đấm Lý Thái, dốt thì ngậm chặt miệng lại, khoe ra cho người ta biết.

- Điện hạ tài học năm xe, hẳn không lạ gì câu này: Dưới có Thang Cốc, trên có Phù Tang, mười mặt trời được tắm, ở phía bắc Hắc Xỉ. Trong dòng nước ở đây, có cây lớn, chín mặt trời sống ở dưới cành, một mặt trời sống ở trên cành. Chúng tôi sống ở Phù Tang, xưng là đất nước mặt trời lặn có gì không được.

- Giỏi cho Cao Sơn Dương Tử, đừng có lấy Sơn Hải Kinh ra nói nữa, tùy tiện dùng sách của bọn ta chứng minh tính chính xác của các ngươi, ta biết Phù Tang ở đâu đừng nói bừa bãi.

Khi Cao Sơn Dương Tử quỳ bái, chiếc áo gấm tự nhiên trượt tới vai, nữ nhân này trừ cẩm bào, ai ngờ phía dưới không mặc gì, Vân Diệp nhìn thấy xương quai xanh tinh xảo của ả và làn da bánh mật, hẳn Lý Thái ngồi ở chính diện còn nhiều hơn.

- Người đời đồn đại, Vân hầu là đệ tử thần tiên, từng qua tám vạn dặm phong vân trên trời, chút sương mù thế gian không thể che được đôi mắt của ngài, hẳn Bạch Ngọc Kinh cũng là vật nằm trong tay ngài.

- Bạch Ngọc Kinh không phải thứ mà cô có thể chạm vào được. Ta rất tò mò, nữ nhân dạy cô Thiên ma vũ đâu rồi, ta rất muốn biết. Vân Diệp hỏi ngược lại:

- Vân hầu, Dương Tử rất khao khát Bạch Ngọc Kinh, không biết khi ngài tới đó, có thể mang theo Dương Tử không?

- Không được, người Đường có thể, ai đi cũng được, người ngoại bang thì không, không phải ta xem thường các cô, mà nơi đó là đất tổ tiên của bọn ta, đưa cô tới làm cái gì?

- Vậy không bằng Dương Tử múa một khúc cho các vị thiếu niên anh kiệt được chăng? Có điều ta nói trước, Thiên ma vũ không phải thứ mà tất cả mọi người có thể tiêu thụ được, Vân hầu đưa mọi người tới đất thần tiên, vậy để Dương Tử dẫn mọi người tới địa ngục vô bờ. Nói xong, Cao Sơn Dương Tử không ngờ có vài phần oai hùng, vỗ tay một cái, một đội nữ tử đội mũ phật, mặc sáo sa nối nhau đi ra, vòng vàng trên tay lấp loáng dưới ánh đèn, chuỗi ngọc buông thõng ở hông, bàn chân trắng trẻo nhỏ nhắn dẫm lên thảm không phát ra tiếng động nào, đầu gài trâm như những thanh trùy thủ, nằm quanh Cao Sơn Dương Tử như những con mèo nhỏ.

- Quan tự tại bồ tát, hành thâm bàn nhược ba la mật đa thì, chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách. Xá lợi tử, sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức thị không, không tức thị sắc, thụ tưởng hành thức, diệc phục như thị.... Cố thuyết bàn nhược ba la mật đa chú, tức thuyết chú viết: Yết đế yết đế, ba la yết đế, ba la tăng yết đế, bồ đề tát bà ha.

Cao Sơn Dương Tử và những vũ nữ kia không nhảy múa, mà cùng với tiếng chuông, ngồi ở trên mặt đất bắt đầu tụng kinh như tăng lữ, hai câu một nhịp, một nhịp lại nghỉ, giọng của những nữ tử đó ngọt ngào, cánh môi hồng nhả ra từng âm tiết khó phát âm, ban đầu rất chỉnh tề, dần dần có một hai vũ nữ lạc điệu, một lần, hai lần, ba lần, cuối cùng trong đầu Vân Diệp toàn là sắc bất thị không, không tức thị sắc, câu này bọn họ đọc rất rõ ràng, còn các câu khác như lời nỉ non bên tai.

Muốn nỗ lực nghe rõ kinh văn, kết quả chỉ có hai chữ sắc không, không sắc không ngừng lởn vởn trong đầu, dường như muốn khắc sâu nó lên não.

Chuông keng một tiếng, ánh mắt bất giác nhìn vào giữa phòng, những vũ nữ kia không biết từ lúc nào ngồi trước mặt, tay nắm tay, vòng xuyến nối liền với nhau, người đong đưa, người đeo chuông nhỏ, tiếng động đó như tằm ăn lá trong đêm mưa, trước mắt không còn là mỹ nhân thơm tho nữa mà là ánh kim vỡ nát trên mặt nước dưới ánh tà dương.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1385)


<