Vay nóng Tima

Truyện:Đường Chuyên - Hồi 0601

Đường Chuyên
Trọn bộ 1385 hồi
Hồi 0601: Phải theo kịp thời đại
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1385)

Siêu sale Shopee

Lý Thừa Càn có chút thiếu tự nhiên, triều đình để mặc các lão tướng tự sinh tự diệt, đó là quyết định chỉnh thể, hắn không thay đổi được....

Lão Ngưu ngẩng đầu lên nói:

- Đừng nghĩ nhầm, những lời này không phải lão phu bất mãn với triều đình, mà nói hiện giờ lão phu sống thoải mái, cùng lão thê du sơn ngoạn thủy, ngày tháng giết người phóng hỏa đã quá ngán rồi, hiện nếu có thể, lão phu sau này không lên trận nữa. Huyện Lam Điền năm nay trồng mấy vạn mẫu khoai tây, lão phu muốn thấy khoai tây chất cao như núi, trên đời bớt đi mấy người chết đói mới là công đức.

Lý Thừa Càn gật đầu, Lão Ngưu nói với hắn, mình và các lão tướng hôm nay tới đây không phải thương lượng việc khác, chỉ vì sủi cảo và gần mưới vạn mẫu khoai tây kia thôi.

Còn chưa kịp ăn thì đã có một đám người nữa kéo tới, tới đầu tiên là nhóm lão tiên sinh Lý Cương, Ngọc Sơn, tiếp đó Nhan Chi Thôi cũng tới, khi mọi người hân hoan tụ tập chuẩn bị ăn sủi cảo thì Lý Nhị tới.

Lý Thái, Lý Khác mặt mày nhăn nhó theo sau, hoàng đế bất dạ hành, cho nên người tới là Lý Nhị, khái niệm này làm người ta đau đầu, Vân Diệp cũng tốn công lắm mới hiểu sự khác biệt.

Mặc long bào mới là hoàng đế, có thể hiệu lệnh thiên hạ, tùy tiện đóng dấu ngọc, hoành hành thiên hạ. Cởi long bào ra không phải là hoàng đế nữa, làm việc là việc tư, quyền uy giảm mạnh, Lý Cương ngồi đó chỉ hơi cúi mình coi như thi lễ, còn về Nhan Chi Thôi miệng ngậm thịt lợn, không thèm nhìn lấy một cái.

Lý Nhị mặc thanh bào cổ tròn, đội mũ ra, hai cái cánh bỏ sau đầu, giống vị tiên sinh hơn là hoàng đế, hàn huyên xong liền ngồi xuống, Lý Nhị còn khom mình hỏi thăm sức khỏe Nhan Chi Thôi, thấy ông cụ vất vả nuốt miếng thịt lợn, khen ngợi mấy câu, đợi người khác dọn đồ ăn cho mình.

Vốn chuẩn bị bảo đầu bếp làm, hiện không được nữa rồi, Trường Tôn Xung hấp bánh, Lý Hoài Nhân bê đĩa, Trình Xử Mặc bóc tỏi, Vân Diệp chế nước chấm, Úy Trì Bảo Lâm không nói không rằng thêm than vào lò.

Lý Thừa Càn rất thông minh giới thiệu cho phụ thân sủi cảo mình gói, tuy xấu xí chút, Lý Nhị vẫn chuẩn bị ăn bánh của nhi tử, ông ta là người dễ thay đổi, khi sủi cảo của Ngưu Tiến Đạt bê lên, ông ta không thèm đụng vào thứ sủi cảo bèn bẹt của Lý Thừa Càn nữa.

Người trẻ tuổi ở Đại Đường không có chút nhân quyền nào, thứ sủi cảo to như nắm đấm do đám Trình Xử Mặc gói đành tự ăn, hấp nửa canh giờ, Trường Tôn Xung mò ra mười mấy viên thịt cực lớn, nhíu mày gắp vào đĩa của mình và Vân Diệp. Về nhà ăn sủi cảo, vậy mà Vân Diệp chả được ăn, y ăn thịt viên.

Hoàng đế vi hành, các tướng sĩ đàn ngủ sớm, giương tai nghe động tĩnh bên ngoài, lòng ai nấy chao đảo, hiện còn ai nhớ lúc mình về vắng vẻ ra sao.

Vân Diệp bê đĩa thịt viên kể cho mọi người nghe chuyện ở hải ngoại, đảo Bồng Lai phong cảnh tú lệ, trời xanh nước biếc mây trắng, thành Ti Sa hiểm yếu, thành Thương Nham giàu có, cuối cùng trọng điểm kể thành Đại Vương hùng vĩ.

- Bệ hạ không biết chứ thành Đại Vương do đá xanh chất lên, tường thành cao hơn thành Trường An, dưới thành có sông hộ thành chảy quanh, mùa đông cũng không đóng băng, vì dưới đáy sông có suối ngầm, còn có ít suối nước nóng, thiên hạ rộng lớn, không gì không có.

- Ha ha, người Cao Ly vận dụng địa lợi tới cực hạn rồi, Vân Diệp, ngươi thấy thành Đại Vương tốn bao lâu mới khôi phục được như cũ?

Nghe Lý Cương hỏi, Trình Giảo Kim đáp thay: - Mãi mãi không khôi phục được, một tòa kiên thành chưa bao giờ bị công phá, một khi bị công phá sẽ là đả kích hủy diệt với sĩ khí, giống như phụ nhân, không bao giờ thành xử nữ được nữa.

- Trì Tiết tuy nói thô tục, nhưng lời thô mà lý không thô, thành Đại Vương đã hết thời rồi. Lý Nhị cũng rất thích sủi cảo, ăn hết cả đĩa lớn mới nhớ tới nhi tử đứng đằng sau, liền đưa đĩa sủi cảo đã nguội ngắt cho Lý Thừa Càn.

Không ai hỏi tới chiến sự, Lý Nhị ăn xong bảo Đoàn Hồng chọn ít thứ tử tế mang về hoàng cung, món này rất hợp khẩu vị của ông ta.

Vân Diệp lấy khuỷu tay huých Lý Thái đang ăn thịt viên bên cạnh, hỏi nhỏ: - Ngươi nói kiếm con chó đen đem tới mà, sao lại tới tay trắng.

- Chó đen nhiều lắm, ta lại không nhìn trúng chó bình thường, nói không chừng ăn phân lớn lên, không sạch sẽ, cho nên ta nhắm một con chó lớn trong cung, khi bắt bị cha ta phát hiện, thế là cùng tới, chó chẳng bắt được nữa, chuyện ăn thịt chó cứ để ta, thế nào cũng có một ngày thành công.

Lý Thái nghe hai tên mưu tính mà buồn nôn, nhích ra ngoài một chút, tránh xa hai tên tởm lợm đó.

Mọi người đều biết mục đích của Lý Nhị, cho nên ăn xong là cáo tử, cuối cùng chỉ còn lại nhà ông ta và Vân Diệp, Lý Nhị thích ảnh trăng bên ngoài, quyết định ra tản bộ, ông ta đi trước, đám Vân Diệp đi sau, Đoàn Hồng luồn lách trong quân doanh như bóng ma.

Lý Nhị quay đầu lại nhìn Vân Diệp chằm chằm: - To gan, người ta đồ thành, ngươi thì diệt thành, cấp báo tám trăm dặm của Trương Kiệm đã gửi tới bàn trẫm, người Cao Ly đang tập kết quy mô lớn, hắn cầu viện trẫm, Liêu Đông ít nhất phải phái thêm năm vạn binh mã mới có thể yên được. Lý Huyền Tường cũng có khoái mã báo, người Cao Ly đã nổi điên, bia đá của ngươi ở thành Đại Vương bị đập nát, nói nếu trẫm không đem đầu ngươi tới Cao Ly thì không nguôi giận.

Vân Diệp cười:

- Đó chẳng phải kết cục mong muốn của đám phái thần đi Cao Ly sao.

Lý Nhị hừ một cái:

- Ngươi không lo trẫm lấy đầu ngươi dẹp chiến hòa à?

Vân Diệp nói rất chắc chắn:

- Vi thần chỉ lo mai lên triều phục mệnh, bị đám lão phu tự gây khó dễ, còn về phần lấy đầu người đổi lấy hòa bình, đám lão phu tử cổ hủ có chịu đồng ý cho người Cao Ly xỉ nhục Đại Đường như thế không? Bệ hạ có đồng ý không?

Lý Nhị cười phá lên, vỗ vai Vân Diệp:

- Đúng là thế, nếu người Cao Ly làm bộ đáng thương, tình cảnh của ngươi sẽ rất tệ, nhưng bọn chúng lại chọn cách uy hiếp, đừng nói ngươi là quốc hầu, dù ngươi là nông phu trẫm cũng chẳng đồng y.

Lý Nhị nói ra rồi, Vân Diệp và đám Lý Thừa Càn quỳ một gối xuống hô: - Ngô hoàng uy vũ.

- Tiểu tử, ngươi còn trẻ, cứ từ từ thôi, đợi đám lão già kia không nhúc nhích được nữa, thiên hạ này mới thực sự nắm trong tay quân thần chúng ta. Có người nói với trẫm, phải dùng đức giáo hóa, như thế mới là nhân binh, bất chiến mà khuất nhân, cuối cùng đạt tới cảnh thánh vương khiến vạn quốc triều bái. Tới khi ấy bốn biển thanh bình, đao thương vào kho, phóng ngựa tới nam sơn, có sĩ tộc dâng lên thi phú, bách tính không lo cơm ăn áo mặc nữa, tiểu tử, ngươi nói có thể không?

Vân Diệp mắt tròn xoe, tên ngu xuẩn nào đưa ra kiến nghị đấy? Nhà Tư Mã làm thế, kết quả là gì? Người Hán bị giết biến từ đệ nhất đại tộc thành dân tộc thiểu số, sao chưa nhận được bài học.

- Buồn cười không, trẫm nghe thấy kiến nghị này suýt rớt cằm, cho nên trẫm phái ông ta đi vỗ về liêu tộc ở Xuyên, Trường Tôn Thuận Đức sắp biến nơi đó thành đất trống rồi, giết người mình mà bọn chúng tán dương khắp nơi, nói là chinh thảo kẻ bất thần, không cần dùng lễ, còn ngươi giết người Cao Ly thì bọn chúng lại nói là tổn thương nhân đức của Đại Đường, không chấp nhận được! May mà bọn chúng còn chút liêm sỉ, trẫm nói điều kiện của Cao Ly ra, không kẻ nào bất chấp thể diện đồng ý nộp ngươi, nếu chúng đồng ý, trẫm giết ngay.

- Ha ha ha, trận chiến này của ngươi làm trẫm nhìn rõ bản mặt của rất nhiều kẻ, Thừa Càn, con phải nhớ, dùng người phải không ngừng quan sát, không phải một hai lần mà nhìn rõ được. Trong đạo dùng người của Gia Cát Lượng có một điều lấy say rượu nhìn bản tính một người, không thể nhìn một người thường ngày nói gì, phải xem làm gì.

- Trẫm không thích cách làm của Tào Tháo, nhưng không thể không thừa nhận đạo dùng người của ông ta, chọn kẻ sĩ chọn tài không chọn đức, loạn thế còn được, thời bình thì không. Đáng tiếc thế gian đa phần là kẻ có tài vô đức, ít thấy tài đức song toàn, cho nên trẫm muốn định ra một chuẩn tắc cho đế vương, suy nghĩ này có từ lâu, giờ phải động thủ rồi...

*****

Lý Thừa Càn, Lý Khác khom người chúc mừng, Vân Diệp, Lý Thái thì nhíu mày, Lý Nhị nhìn phản ứng khác nhau của bốn người, thái tử và Lý Khác đồng ý thì ông ta hiểu, nhưng Vân Diệp và Lý Thái phản đối thì ông ta không hiểu, may mà không có người ngoài, không vui hỏi: - Thanh Tước, Vân Diệp, hai đứa có ý kiến khác?

- Phụ hoàng, tài năng của người thiên hạ đều biết, chuẩn tắc tổng kết ra nhất định chuẩn xác mà có ích, nhi thần tin, sau này đại ca dựa vào đó cai trị quốc gia sẽ không thành vấn đề, nhi thần lo là điều lệ phụ hoàng chế định sẽ thành pháp độ tổ tông, con cháu đời sau không dám làm trái.

- Phụ hoàng, tất cả học vấn trên đời cùng với thời gian trôi đi, cuối cùng đuổi không kịp bước tiến đời sau, phụ hoàng xem, Đại Đường ta thay đổi từng ngày, trong quân bắt đầu xuất hiện hỏa khí, hài nhi tin cùng với nghiên cứu hỏa khí phát triển, sau này quân ngủ Đại Đường ta lấy quân đổi kiểu mới làm chủ, nó liên quan nhiều nguyên tố, phép tắc cũ dần bị đào thải, nên hài nhi lo.... .

Lý Nhị nheo mày, ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi Vân Diệp: - Ngươi cũng nghĩ phép tắc trẫm định ra thành chướng ngại cho con cháu đời sau?

Vân Diệp không chút do dự, gật mạnh đầu: - Thần không có thói quen nói lời trái lòng trước mặt bệ hạ, đúng là như thế, bệ hạ, chúng ta tạm thời không nói chuyện này, bệ hạ quan sát thêm vài năm, người đang độ đỉnh thịnh, nói mấy lời này còn sớm, thần dám cá, hai năm sau Đại Đường sẽ khiến bệ hạ không ngừng bổ xung hoàn thiện pháp luật mới thỏa mãn nhu cầu.

Lý Nhị cười gật đầu:

- Vậy trẫm xem hai năm nữa, xem xem năm Trinh Quan thứ mười một ép trẫm sửa luật pháp thế nào. Rồi chuyển chủ đề: - Cuộc chiến này chúng ta không cần nhắc tới nữa, ngươi phụng lệnh đi đưa di cốt các tướng sĩ Tiền Tùy về là chuyện công đức vô lượng, trẫm không nhớ có chiến tranh nào cả, còn chút xung đột nhỏ với người Cao Ly hãy quên đi, trên đời có nhiều chuyện khiến chúng ta hổi ức như thế, chút sợn sóng ai nhớ được.

Vân Diệp gật đầu vâng lời, hoàng đế nói chuyện này không tồn tại là tuyệt đối không tồn tại, y thích quyết định của Lý Nhị, dầu gì mình cũng là tiên sinh của thư viện, mang cái danh đồ tể không hay chút nào, mặc dù nói sự nghiệp bất hủ đều là từ giết người ra, nhưng mình thì thôi đi, ít mang ác danh vẫn hơn.

- Tảo triều ngày mai ngươi không cần đi, trẫm thấy đột nhiên cảm phong hàn là cái cớ tốt, ngươi bán đầu người tới bốn mươi quan, đúng là giỏi, nếu thứ gì tới tay ngươi cũng có giá cả rõ ràng, vậy ngươi nghĩ cách cho trẫm, Hầu Quân Tập sắp đánh Thổ Cốc Hồn, tới khi đó nếu có đầu người thừa ngươi bán giúp trẫm, bốn mươi quan, chỉ có một giá.

Vân Diệp vội khom mình thỉnh tội, biết không giấu được, nhưng nghe Lý Nhị nửa đùa nửa thật nhờ mình giúp vẫn rất kinh ngạc. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh

- Thực sự không đùa với ngươi, tới giờ ngươi chưa hiểu giá trị của nó, có món tiền này một nhà năm người có thể sống dư dả mười năm, nếu đi làm ăn, nhất định không lo cơm áo. Trẫm không ngờ đám thương cổ vì cái hàm không bổng lộc lại trả giá cao như thế, một cái đầu bốn mươi quan, nếu là trẫm sẽ bán không chút do dự, tiếc là lời này chỉ nói với mấy đứa, chẳng thể nói trên triều.

Lý Nhị vừa cảm khái xong, Lý Khác hiểu rõ thương cổ nhất khom người nói: - Phụ hoàng, chuyện này chẳng khó lý giải, người cả ngày bận rộn duyệt tấu sớ, ít tiếp xúc với thương cổ, hài nhi thì khác xử lý việc của phủ nội phủ, tiếp xúc nhiều nhất là với thương cổ.

- Có lẽ phụ hoàng không ngờ, thương cổ gia sản mười vạn quan đã không tính là phú thương ở Trường An nữa rồi, sau lần hạn chế và đả kích thương cổ lần trước, bọn họ đã dần thoát ly khỏi sự khống chế của hào môn, tự mình kinh doanh. Hào môn cũng lợi dụng điều kiện ưu việt của bản thân để kinh doanh, ở trong nước bị cười nhạo và chỉ trích, nên họ ra nước ngoài.

- Con người giàu có rồi sẽ mưu cầu thân phận và địa vị, mà trong thiên hạ chỉ có phụ hoàng khiến được người ta gà chó thăng thiên, hoặc rơi xuống địa ngục. Mà trong quy củ phụ hoàng lập ra, quân công là hàng đầu, thương nhân không cần chút bổng lộc ít ỏi kia, mà họ cần thân phận được bình đẳng đối thoại với đạt quan quý nhân, nếu không với thân phận của bọn họ, được thấy đạt quan quý nhân là hi vọng xa vời, nói gì tới hai bên có giao lưu với nhau. Thế nên Vân Diệp bán đầu người với giá bốn mươi lượng chẳng làm hài nhi ngạc nhiên. Nếu phụ hoàng muốn bán quân công đầu người, hài nhi có thể làm được dễ dàng, đám thương cổ hiện như chó đói, cho chút thịt là sẽ nhào tới.

Lý Nhị thất kinh nhìn tam nhi tử:

- Thập vạn quan mà chưa phải là phú thương? Đám thương cổ đã giàu tới độ đó à? Trẫm chỉ nhìn thấy thương thuế tăng lên hàng năm, chứ không nghĩ tới thương nhân, Vân Diệp, e ngay bây giờ trẫm phải sửa thương luật rồi, nói không chừng Đại Đường xuất hiện phú thương gia tận trăm vạn quan, thế không được, phải hạn chế.

Lý Thừa Càn mỉm cưới nói:

- Bẩm phụ hoàng, đợi tiền mới phát hành, lo lắng của người sẽ được giải quyết tới khi ấy, cự phú càng nhiều càng tốt, chỉ cần phụ hoàng nắm chắc tiền tệ trong tay, hào thương lớn tới mấy cũng chẳng khơi lên được sóng gió gì. Nay tiền trang là một cửa không thể thiếu khi giao dịch đường dài, nếu không có hối phiếu, lượng tiền đồng của Đại Đường ta căn bản không đủ dùng, phụ hoàng xem một tờ giấy thế này đại biểu cho một trăm quan rồi.

Nhận lấy tời hối phiếu từ tay Lý Thừa Càn, Lý Nhị không nói gì, thứ này ông thấy nhiều rồi, cũng dùng nhiều, chỉ là không liên hệ nó với khống chế thương nhân.

- Sau này nói với phụ hoàng đạo lý trong chuyện này nhiều hơn, hiện giờ thời biến cách ngàn năm chưa có, chúng ta phải giang rộng tay hoan nghênh chúng, củng cố hoàn thiện, loại bỏ những luật không tốt, nếu làm được, đại nghiệp đáng mong đợi.

Vân Diệp cũng góp ý vào:

- Bệ hạ cũng đừng quá coi trọng những thứ này, nông canh từ xưa tới này mới là đường mưu sinh của chúng ta, đó gọi là nhà có lương, lòng không loạn. Thương nghiệp tuy mang tới tài phú cho quốc gia, nhưng nông canh mới là đại sự hàng đầu, thần thấy thương nghiệp Đại Đường quá phồn thịnh, thương nhân cầu cái mới, cái lạ, mà đi quá xa.

- Không nên quên cơ sở phát hành tiền tệ là lương thực, tiền đồng, bạc, vàng đều là giá trị chúng ta cấp cho nó mới có giá, nếu mai chúng ta cho rằng vàng quá nhiều rồi, không còn là đại biểu của tài phú nữa, vậy nó sẽ chẳng có giá trị gì. Thứ gì nhiều cũng sẽ mất giá, bệ hạ còn nhớ chuyện pha lê chứ?

Lý Nhị ngồi trên một cỗ xe trâu, trầm tư nói: - Trẫm vẫn nhớ buổi bán đấu giá đó, một món đồ pha lê đều có giá nghìn quan, nay trẫm ở chợ thấy nhà phú quý mua đồ gốm ở chợ, pha lê chỉ lấy thêm cho chẵn tiền, mới có vài năm thôi mà đã thay đổi nghiêng trời lệch đất như thế, thật không ngờ.... .

- Cho nên chúng ta cần mò mẫm tiến tới, đây đều là thứ tiền nhân chưa gặp phải, chúng ta không biết ngày mai sẽ ra sao, chỉ có thể đoán. Đảm lượng của bệ hạ là thứ đế vương trước kia không có, giang rộng tay hoan nghênh thế giới, không nghi kỵ, không hoài nghi, không tự ngã bế tắc, thần dám cam đoan, Trinh Quan thịnh thế là bước tiến chưa từng có, là thịnh thế huy hoàng.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1385)


<