Vay nóng Tima

Truyện:Đường Chuyên - Hồi 0057

Đường Chuyên
Trọn bộ 1385 hồi
Hồi 0057: Đoạt huyết tục mệnh
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1385)

Siêu sale Lazada

- Tên Vân Diệp đó tới phủ Dực quốc quân, nghe nói lại sắp thi triển bản lĩnh đoạt huyết tục mệnh.

Lý Nhị bệ hạ buồn chán mân mê một miếng ngọc màu xanh, nói với hoàng hậu đang chải tóc cho mình.

- Bệ hạ muốn đi xem sao?

- Trên đời này thủ thuật kỹ xảo nhiều không kể siết, thường thường chỉ là dùng trò quỷ bí che dấu mục đích không thể nói nói ra ngoài thôi, đoạt huyết tục mệnh ư? Hừ!

- Chuyện này thì khác, ở trong quân Lam Điền hầu từng thi triển thuật này cứu sống mạng người, đó là sự thực rõ rành rành, nghe nói hộ vệ hiện giờ của y chính là người được cứu sống, võ lực không khác gì người thường, Thành Càn nói cho thiếp biết đúng là có chuyện này, người trong quân nhìn thấy không phải chỉ có một hai.

Hoàng hậu thong thả nói:

- Nếu đã vậy trẫm phải đi xem, dù sao lâu rồi không gặp Thúc Bảo, cũng phải đi thăm.

Thật không hiểu nổi! Úy Trì lão ngốc thích bắt sống tướng địch, tóm lấy Vân Diệp như gà con, xách ở dưới nách, đi như bay tới hậu sảnh. Tuyến mồ hôi dưới nách bốc ra mùi nồng nồng, chui hết cả vào não Vân Diệp, trời ơi! Lão bị hôi nách thì đừng có tùy tiện kẹp người ta vào đó! Y rất hoài nghi tướng địch bị ông ta bắt sống không phải bị kẹp chết, mà là bị chết ngạt. Tới nơi ném người ta xuống đất, chân tê hết cả đi.

Trên giường có bốn vị quốc công đang ngồi, đang quây quanh một cái bàn nhỏ uống rượu, Tần Quỳnh ở trong phòng còn mặc áo da cừu, dưới đất đốt ba cái bồn lửa, phòng toàn là mùi khói, đừng nói là người bệnh tật như ông ta, dù là người khỏe cũng không chịu nổi. Ông ta ốm yếu sợ lạnh liền hình thành vòng tròn ác tính, càng thêm bồn lửa trong phòng thì ô xít các bon càng nhiều, chất lượng máu vốn không đủ vận chuyển dưỡng khí, hít thêm mấy ngụm khói nữa thì... Tốt, rất tốt, rượu cứ uống thêm nữa vào, thịt ăn thêm vào, sống được tới năm Trinh Quan thứ mười là kỳ tích.

Thỉnh an với mấy vị trưởng bối xong, quay đầu bảo Tần Hoài Ngọc bỏ hết bồn than trong phòng đi, mở cửa sổ thông gió. Thấy Tần Hoài Ngọc mặt mày khó xử, đẩy hắn một cái, đi mở cửa sổ, ném ba bồn than ra ngoài, rồi ném cả bầu rượu, đĩa thịt của mấy lão ra khỏi phòng hết. Tiểu Tần nhìn tới trố mắt, không biết phải làm sao. Mấy vị lão ca không thẹn từ núi đao biển lửa ra, đối diện với chuyện bất ngờ vẫn thản nhiên, cười nhìn Vân Diệp làm, không lên tiếng ngăn cản.

- Hoài Ngọc, mời bá mẫu ra đây, tiểu đệ có mấy lời muốn dặn.

Không để ý tới mấy lão cái lão già không biết xấu hổ ấy, bà nó đúng là cái đồ hại bạn, chẳng lẽ sợ Lão Tần chết chưa đủ nhanh? Đám phó nhân nha hoàn bên ngoài loạn lên, bận rộn thu dọn bồn than vũng vãi, bầu rượu thức ăn tan nát, không hiểu đâu ra có cái tên ngang ngược như thế, ngay trước mặt năm vị công gia mà dám làm càn, sợ rằng ngay hoàng đế cũng không làm thế.

Lão Trình nháy mắt nói với Lý Tích:

- Thế nào? Tiểu tử mà Lão Trình này nhìn thấy cũng có vài phần cá tính chứ?

- Cá tính thì có, lát nữa không nói ra ngọn ngành xem lão phu nhân xử lý y ra sao, dám phá cuộc vui của huynh đệ chúng ta, chán sống rồi.

Lý Tịnh không nói gì, Úy Trì lão ngốc mặt mày hể hả, Lão Tần trầm ngâm.

Một lúc sau Tần phu nhân vội vội vàng vàng chạy tới, thấy khung cảnh bừa bộn không hiểu xảy ra chuyện gì. Vân Diệp đi lên bái kiến.

- Tần thẩm thẩm, tiểu chất tới xem bệnh cho bá phụ, không ngờ nhìn thấy cảnh không muốn thấy, mấy chuyện cực hại cho sức khỏe của bá phụ thì vừa rồi đều có hết, sức khỏe của bá phụ vốn phải tránh xa khói lửa, trong phòng này lại có ba bồn than, rượu, thịt tăng thêm gánh nặng cho thân thể, mà thân thể bá phụ hư nhược, không chịu nổi mấy thứ này nữa, mong thẩm thẩm nhớ kỹ.

Tần phu nhân sớm đã nghe nói tới y thuật của Vân Diệp, vội vàng gật đầu, rồi nhìn mấy tên bạn xấu kia với ánh mắt u oán.

Lão Tần sờ mũi:

- Thân thể lão phu chẳng qua có chút bệnh nhẹ, tiểu tử có nói quá lên không?

- Tiểu chất ngày hôm trước đã phát hiện ra bá phụ hẳn là có chứng thiếu máu, thể hư, đầu óc váng vất, hơi chút nóng lạnh bất thường là ngã bệnh, vả lại khó tốt lên. Ngày xuân là lúc vạn vật bột phát, tinh thần sẽ khá hơn, ngày hè nóng nực sẽ cả ngày mê mê hồ hồ muốn ngủ, mùa thu nhẹ bớt, đến mùa đông mới là lúc khó vượt qua nhất, ăn không biết vị, ngủ không được yên, ngực như có đá áp lên, thở cũng tốn công, vậy mà người lại còn đốt bồn than, uống rượu mạnh, ăn thịt lớn, chẳng phải coi sinh mạng như trò đùa?

Vân Diệp nói câu nào Tần phu nhân gật đầu câu đó, tới câu cuối thì mặt trắng bệch, Vân Diệp nói chẳng sai chút nào.

- Lão gia.

Vừa mới gọi một câu thì nước mắt đã lã chã, làm Lão Tần luống cuống, mấy tên bạn xấu cũng ngượng ngùng.

- Gọi ngươi tới là để xem bệnh cho lão ca ca, ngươi nói cái thiếu máu gì đó có cách trị không?

Lão Trình chuyển đề tài hỏi:

- Để tiểu chất kiểm tra kỹ rồi nói.

Mời Lão Tần nằm xuống giường, lấy di động ra đo thời gian, bắt mạch, rất gấp, khả năng là do vừa uống rượu xong, mạch mỗi phút 120 cái, rõ ràng tim không được cấp đủ máu, gánh nặng gan rất lớn. Mấy kiến thức phổ thông này còn chưa làm khó được y. Lại dùng tai nghe nghe tim phổi Lão Tần, tiếc là không có máy đo huyết áp, nếu như có sẽ phát hiện ra huyết áo của ông ta rất thấp, phổi yếu. Phiền rồi đây, quả nhiên là thiếu máu, bảo Tần Hoài Ngọc cầm chân Lão Tần giơ lên, dùng ngân châm đâm vào lòng bàn chân, máu chảy ra đen xì, dưỡng khí không đủ.

- Bá phụ hôm nay uống rượu làm cho mạch rối loạn, nhưng tiểu chất có thể phán đoán, bá phụ thiếu máu nghiêm trọng, điều này liên quan tới thời trẻ bị thương nhiều, làm công năng tạo máu giảm, khiến bá phụ khí huyết yếu, cần tĩnh dưỡng thời gian dài, loại chuyện hôm nay không được tiếp diễn nữa, nếu không tiểu chất là thần tiên cũng bó tay hết cách.

Trịnh trọng cảnh cáo Lão Tần, sức khỏe của ông ta không thể để ông ta làm bừa, hai cái thói uống rượu bát to, ăn thịt miếng lớn thời trẻ phải kiên quyết loại bỏ.

Lão Trình cao hứng tóm lấy tay Vân Diệp:

- Nói như thế bệnh của lão ca ca có thể chữa được?

- Trình bá bá, tổn hại thời trẻ đâu có dễ bù đắp lại như thế? Tiểu chất hiện ra chỉ có thể thông qua thuốc bổ, đồ bổ đê nâng cao sức khỏe cho bá phụ trước rồi mới nói tới trị bệnh, ở đây có hai phương thức bổ dưỡng, Hoài Ngọc ghi nhớ, thứ nhất: Canh táo đỏ hạt sen, mười quả táo đỏ hấp cách thủy, lấy hạt sen bỏ tâm, sen đỏ là tốt nhất, đun bằng lửa nhỏ, thêm vào ít đường, ba chén nấu thành một chén. Thứ hai là cháo tiên nhân, hai lạng hà thủ ô, đun thành canh đặc, lọc lấy bã nấu với một lạng gạo năm quả táo chín, gạo nát táo chín là được, thường ngày dùng làm bữa sáng. Đợi ta tìm được nhân sâm thích hợp rồi làm dược hoàn.

- Tiểu tử nghe ý của ngươi chẳng qua lão ca ca thiế máu đúng không?

Lão Trình hỏi:

- Đúng là như thế.

- Vậy cứ lấy máu của ta cho lão ca ca là được rồi, sao phải phiền phức như thế? Trang Tam Đình hút máu người Khương vẫn sống khỏe đấy thôi.

Chả thể nói được với Lão Trình, Trang Tam Đình là do hết cách mới phải truyền máu, Lão Tần là bản thân tự có vấn đề, cơ thể không tạo đủ máu, truyền máu không giải quyết được.

- Tiểu tử, đừng lo không có máu cho Nhị ca, trong tù lắm tử tù lắm, kiếm vài tên không thành vấn đề.

***

Lấy máu kéo dài sinh mệnh.

*****

Vân Diệp cứ cảm thấy Úy Trì lão ngốc không phải muốn trị bệnh cho Tần Quỳnh, mà muốn xem truyền máu thế nào.

- Các vị thúc bá, truyền máu đúng là nhanh nhất, có hiệu quả nhất, song hiện giờ Tần bá bá khác với Trang Tam Đình, tự bản thân cơ thể Tần bá bá suy giảm công năng tạo máu, truyền máu một lần, hai lần rồi phải ba lần, đây chỉ là cách cuối cùng, không tới lúc bất đắc dĩ không thể dùng bừa.

- Vậy ngươi nói cho lão phu biết, truyền máu một lần có thể thoải mái mấy ngày?

Lão Tần thực sự không thể chịu đựng được bệnh tật nữa, một ngày cũng không muốn. Phải thôi, một vị tướng quân vô địch chiến trường, nếu đứng không vững, đi không nhanh, rượu không được uống, thịt không được ăn, không được chạm vào vũ khí, sống hết quãng đời còn lại như ông già, chẳng bằng giết ông ta luôn cho thống khoái.

Đột nhiên bên ngoài có người nói xen vào.

- Trẫm cũng rất tò mò, rốt cuộc đoạt huyết tục mệnh là sao, nếu như có lợi cho sức khỏe của Tần khanh thì cứ tận tình thi triển, lấy mạng của đám loạn thần tặc tử đổi lấy sức khỏe của Trụ quốc tướng quân Đại Đường là đáng. Ác danh trẫm gánh hết.

Lý Nhị chắp tay sau lưng đủng đỉnh từ bên ngoài đi vào, người trong phòng tức thì thấp đi một đoạn, lễ số phức tạp dưới một cái phẩy tay của Lý Nhị trở thành đơn giản. Tần Quỳnh đang muốn mắng quản gia thì Lý Nhị ngăn cản.

- Trẫm hôm nay chỉ muốn tới xem bệnh tình Tần khanh ra sao, cho nên tới thẳng hậu đường, mấy thứ lễ tục bỏ cả đi.

Nói dễ dàng quá nhỉ, tựa hồ cứ như tới thẳng hậu đường nhà người là cho ngươi thể diện ấy. Hôm nào ta mỏ thẳng vào hậu cung của ông, chắc ông tự hào lắm. Vân Diệp rủa trong lòng.

- Lão thần có chút bệnh nhẹ thôi sao dám làm phiền bệ hạ đích thân tới thăm, làm lão thần tổn thọ mất.

Lão Tần nói chuyện chẳng có khí cốt mẹ gì cả.

- Ái khanh vì Đại Đường ta mà vào sinh ra tử, người mang trăm vết thương, chỉ là sức khỏe ái khanh không được uống rượu, nếu không Trẫm nhất định học Tôn Quyền ôn chuyện cũ, mỗi chén rượu đổi lấy công tích của ái khanh.

Lời này làm khóe mắt Tần Quỳnh đỏ hoe, bốn vị quốc công bên cạnh cũng bùi ngùi không thôi.

Thu mua lòng người. Vân Diệp thấy chỉ số thông minh của mấy vị lão ca này quá thấp, một câu nói không mất tiền đã khiến cảm kích rơi lệ, nhìn Úy Trì lão ngốc kích động như hận không thể ôm thuốc nổ lao vào lô cốt địch. Trong mắt Vân Diệp, công tích của Tần Quỳnh thế nào cũng phải đáng mấy vạn quan, mỹ nữ phải tặng vài cô, hào trạch cho vài cái, còn phải đầy đủ nội thất, thế mới đáng cảm động một chút, cái khác đều vô nghĩa hết.

- Trẫm mang theo mười tên tử tù, toàn là là hạng tội ác chồng chất. Vân khanh thấy đủ chưa?

Nói xong chỉ tay ra ngoài, mọi người nhìn thấy mười tên tử tủ đầu chụp khăn đen run rẩy trong gió lạnh.

Lòng Vân Diệp lạnh như cơn gió ngoài kia, đó là người, còn là người Đại Đường, y không thể làm hành động cầm thú như ném đi một cục đá. Lấy máu không chết người, Vân Diệp biết, nhưng người trong phòng không biết, đám tử tù kia không biết, bọn họ cho rằng lấy máu là bằng với lấy mạng, là lấy sinh mạng của người này truyền sang người khác. Là mượn mạng! Đây không phải mượn ngươi mười lượng bạc, hôm nay mượn, ngày mang trả. Mượn mạng sống còn trả nổi không?

Lý Nhị mặt khó lường, Lý Tịnh nhìn Vân Diệp không chớp, Lý Tích cười hì hì, Trình Giảo Kim thần sắc khó hiểu, Úy Trì Cung mặt đầy chờ mong, Tần Quỳnh tựa hồ đang đấu tranh nội tâm. Đều đợi Vân Diệp lên tiếng.

- Vân khanh, vì sao không ra tay thi triển kỳ thuật? Chẳng lẽ máu mười kẻ này không đủ dùng? Trong đại lao vẫn còn, trẫm bảo bọn họ mang tới thêm.

Vân Diệp biết Lý Nhị không bỏ qua cho mình, ông ta không tận mắt nhìn thấy truyền máu là không tin có chuyện này.

- Hồi bẩm bệ hạ, cần phải thông qua kiểm nghiệm mới biết được, cơ thể Dực quốc công lão đại nhân đúng là cần truyền máu, loại máu của ông ấy là loại Giáp, đây là một loại máu phổ biến, rất dễ tìm người có máu tương ứng, trong mười người có 8 người khả năng mang máu này.

*** Giáp Ất Bính Đinh Mậu tương tự A, B, C, D hay 1, 2, 3, 4

- Ồ, vậy còn không mau kiểm nghiệm đi.

- Không cần kiểm nghiệm nữa, loại máu của mười người kia thì thần không biết, nhưng có một người máu nhất định thích hợp.

Vân Diệp cúi đầu nói:

- Là ai?

Giọng điệu Lý Nhị có cảm giác dồn ép:

- Để tránh mọi người lo lắng, thần xin nói trước truyền máu tức là gì. Nó không hề thần kỳ như trong truyền thuyết, đây chỉ là phương thức trị liệu đơn giản, lần trước Trang Tam Đình mất máu quá nhiều khiến hôn mê, nhưng vết thương của hắn chưa đủ mất mạng, chỉ cần có thể kịp thời bổ xung máu là khỏe lên, chuyện này không có gì thần kỳ. Công năng tạo máu trong cơ thể Dực quốc công suy giảm, máu huyết không đủ, chất lượng không thể cung cấp dưỡng khí cho toàn thân, điều này tạo thành cơ thể ốm yếu lắm bệnh. Truyền máu sẽ cải biến thể chất trong thời gian nhanh nhất, là cách trị bệnh hữu hiệu.

Vân Diệp giảng giải:

- Loại máu thần biết có năm lợi, bốn loại Giáp Ất Bính Đinh vô cùng bình thường, toàn bộ chúng ta gần như đều mang loại máu này, loại thứ năm là Mậu, cực kỳ hiếm có, trong vạn người mới thấy. Do phụ mẫu loại máu khác nhau, nên đời sau có khác biệt, có khi phụ tử không cùng loại máu cũng không có gì là lạ, nực cười người đời lấy nhỏ máu nhận thân mới ngu muội nhường nào. Lượng máu toàn thân không bằng một phần trăm thể trọng người đó, bình thường lấy một ít máu sẽ không chết người, ngược lại kích thích cơ thể tạo ra nhiều máu hơn. Lần trước người Khương kia sợ quá mà chết không phải chết do lấy máu.

- Đúng thế sao?

Lý Nhị mặt đầy nghi ngờ. Mọi người trong phòng cũng đưa mặt nhìn nhau, nửa tin nửa ngờ.

- Vị chứng minh lời thần nói là thực, để vi thần truyền máu cho Dực quốc công. Thật trùng hợp, máu của vi thần và Dực quốc công đều là loại A.

- Không được.

Lão Trình dứt khoát không cho:

- Không được.

Tần Quỳnh cũng không đồng ý.

Trình Xử Mặc ngăn Vân Diệp lại:

- Muốn lấy thì lấy của bọn chúng.

Hắn chỉ đám tử tù che mặt bên ngoài.

Cảm kích ôm Trình Xử Mặc một cái, đẩy hắn ra tới trước mặt hoàng đế bái lạy:

- Bệ hạ, thần đã nói rõ nguyên lý truyền máu, giờ sẽ bắt đầu, xin bệ hạ ân chuẩn.

Lý Nhị có hơi hoang mang nhìn Vân Diệp rồi lại nhìn tử tù bên ngoài:

- Ngươi vì sao không dùng máu tử tù mà lại dùng má bản thân thay thế.

- Thần từ khi búi tóc đi học tới nay, trước tiên gia sư dạy cho viết chữ "nhân", nét phẩy là nhân nghĩa, nét mác là trung tín, thành con người đứng giữa trời đất. Nếu như hôm nay thần dùng máu tử tù sẽ làm vi thần mất đi cái gốc làm người, thần không lấy. Vả lại pháp luật triều đình nghiêm ngặt, tử tù có lý do phải chết, dù là đao chém hay rìu chặt là do pháp luật xử phạt. Thần không thể vì việc tư phá hỏng luật pháp.

- Ngươi đang chỉ trích trẫm làm hỏng luật pháp?

Lý Nhị rõ ràng là đỏ mặt rồi, bị một tên tiểu tử mười bốn mười lăm tuổi đầu chỉ trích, hơi mất thể diện:

- Hành vi của ngươi ở Lũng thì giải thích ra sao? Người Khương không phải là người à?

- Thần nhân từ là chỉ với con dân Đại Đường, còn với kẻ địch, đúng là thần không coi là người. Gia sư có lần một đêm ở ngoại vực đồ sát ba trăm mã tặc, trở về nâng chén uống mừng, tiểu thần ở bên vừa trị thương vừa rót rượu, chẳng cảm thấy có gì không phải.

Bóng dáng sư phụ lại lần nữa trở nên cao lớn, đệ tử cao nhân mà, không thấy vài chuyện máu huyết sục sôi sao được?

Vân Diệp không thể nói y không cần biết là Hán, Khương hay Hồ, là kẻ địch thì y không nhân từ, như những kẻ đắc tội với Vân gia vậy, y không phải thương xót. Đương nhiên chỉ có thể nghĩ thôi, còn nói ra miệng phải sao cho hay cho đẹp.

- Được, được, trẫm ân chuẩn, hôm nay xem ngươi đem máu của mình truyền cho Dực quốc công, nếu như thành công, trẫm cho ngươi vào cung học với các vị hoàng tử.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1385)


<