Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Đường Chuyên - Hồi 1201

Đường Chuyên
Trọn bộ 1385 hồi
Hồi 1201: Lần so tài cuối cùng
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1385)

Ngoại địch đã lui, trong nước lại bắt đầu kiến thiết, Lý Nhị rất hài lòng với hiện trạng hiện giờ, chép miệng nói:

- Phải nên uống ngụm canh thịt dê rồi.

- Í, sao bệ hạ biết thiếp thân đã nấu xong canh thịt dê?

Trường Tôn thị bê hộp thức ăn từ gian trong đi ra liền nghe thấy Lý Nhị lẩm bẩm.

Lý Nhị cười ha hả từ sau bàn đi ra, ngồi xuống bên bàn tròn đợi hoàng hậu múc canh cho mình.

Khi canh thịt dê được đặt lên bàn, Lý Nhị hít hít, mùi vị không tệ, có thể sánh với canh thịt dê của Vân gia rồi, bên trong có rau thơm xanh biết, miếng củ cải trong trong, nhìn đã thấy thèm.

- Canh thịt dê của Vân gia cũng chỉ thế này là cùng.

Lý Nhị ăn một miếng kinh ngạc nói:

- Chẳng có gì khó cả, bí quyết của Vân gia nói ra đơn giản tới mức không ai tin.

Trường Tôn thị cầm cuốn (Đại Đường Tây Vực ký) lên xem:

- Tên tiểu tử đó không tiết lộ cơ mà.

- Chỉ cần cho một khúc gỗ tùng mới vào trong nồi thịt dê, đơn giản thế thôi, đám Thanh Tước biết lâu rồi, Vân gia cũng chẳng thiếu một món tài nghệ này, năm xưa bệ hạ hỏi y đúng lúc ra pháp lệnh độc quyền, y đương nhiên sẽ chơi xấu bệ hạ một vố.

Một phiến lá từ trong sách rơi ra, Trường Tôn thị cúi người nhặt lên, cho lên mũi ngửi, lắc lắc với Lý Nhị, lại kẹp vào, vẻ mặt quái dị.

Lý Nhị múc từng thìa canh lớn, khi cả bát canh vào bụng mới hài lòng lau miệng nói:

- Trẫm không rảnh cùng phụ nhân chơi mấy trò vặt đó, hôm nay phê duyệt tấu chương, đang xem quân báo của Vân Diệp, đột nhiên có gió lớn nổi lên, phiến lá này rơi xuống bàn của trẫm, nếu có duyên với trẫm thì nên giữ lại.

Trường Tôn thị cười khúc khích, thi lễ nói:

- Chuyện của bệ hạ, thiếp không dám hỏi tới, bất quá bệ hạ cũng thật là, không thể suốt ngày quanh quẩn bên mấy nữ nhân già bọn thiếp được, đám phi tần trẻ kia cần mưa móc, hiện giờ có oán khúc thâm cung truyền ra đấy, bệ hạ nên có thêm vài đứa con nữa mới đúng, mấy người bọn thiếp hết hi vọng rồi.

- Con cái trẫm đủ nhiều rồi, mười bốn nhi tử không phải ít nữa, sinh thêm phân phong phiền lắm, lần này đất đai đám Vân Diệp, Quách Hiếu Khác dùng mạng giành được chia cho thập lục vương, trẫm đã thấy có lỗi với những tướng sĩ tắm máu chiến đấu. Chuyện trong chẳng phải cái gì to tát, năm sau không tuyển tú nữa, chỉ cần tuyển ít nữ tử tưởng thưởng cho các đại thần là được.

Trường Tôn thị gật đầu, năm sau các lộ đại quân sẽ ban sư về triều, biên họa đã bình định, phải cảm tạ chư vị tướng soái.

- Nhị lang, lần này công tích của thái tử ai cũng thấy, chàng cũng nên thưởng cho nó một lần chứ, lần trước phụ định địa vị của Tượng Nhi đã đả kích nó không nhỏ. Hậu cung của Thừa Càn giờ rối loạn, đứa bé tốt tính như Yên Dung không muốn ở lại, chàng nói xem, thiếp có nên quản thúc đông cung một chút không?

- Đó là chuyện của nàng, Thừa Càn phải hiểu, Lý Tượng không thích hợp kế thừa hoàng vị, ác nhân do chúng ta làm tốt hơn do nó làm, nó là trữ quân, phải kiên trì, điều đó không có gì phải bàn hết.

Lý Nhị lắc đầu:

- Ngược lại nàng nên đi thăm Thanh Tước nhiều hơn, phi thuyền không bay lên được không phải nó sai, bảo nó đừng bỏ quá nhiều tâm tư vào đó nữa, có là chuyện tốt, không có cũng chẳng việc gì phải tiếc, nghiên cứu cái khác, thay đổi đầu óc. Trẫm còn nghe nói Hi Mạt Đế Á bỏ toàn bộ công việc giúp Thanh Tước rồi, không đáng chút nào.  

Trường Tôn thị lắc đầu:

- Không khuyên được, Thanh Tước là đứa gặp khó càng ương, Hi Mạt Đế Á cũng thế, hai con trâu ương bướng húc vào ngõ cụt, muốn kéo chúng ra chỉ có thể đợi Vân Diệp về.

....

- Không làm nữa!

Lý Thái phất nộ gạt hết thứ trên bàn đi, bình mực rơi xuống đất vỡ tan, mặc nhuộm đen cả mảng.

Hi Mạt Đế Á ngẩng đầu lên, lấy kính mắt gấp lại treo ở ngực, gọng vàng nằng giữa hai ngọn đồi tuyết trắng cực kỳ bắt mắt.

- Đừng cám dỗ ta, vô ích, dù nàng có trần truồng đứng trước mặt ta cũng chẳng được việc gì. Chúng ta đã dùng mọi cách rồi, có vẻ thuốc nổ không phải là lực đẩy dùng lâu được, vì sức mạnh này quá bùng nổ, không dễ không chế. Trước kia Vân Diệp nói thuốc nổ không phải vật liệu đẩy thích hợp, ta không tin, giờ không tin không được.

Lý Thái gục đầu xuống cái bàn cực lớn, rầu rĩ nói:

- Thật chứ?

Hi Mạt Đế Á nhướng mày, không ngờ nàng cởi y phục thật, gian phòng có chút âm u lạnh lẽo, làn da trắng bóc của nàng vì hơi lạnh mà hơi nổi lên gai ốc, hay tay che ngực, nhưng che thế nào cũng không nổi, màu phấn hồng ẩn hiện giữ kẽ tay, xuân quang phía dưới bị bàn che khuất, Lý Thái muốn nhìn cũng chẳng thấy.

Lý Thái kém cỏi nuốt nước bọt đánh ực, lời vừa nói quên sạch sành sanh, chớp mắt đã cởi quần áo, chạy tới vùi đầu giữa ngực Hi Mạt Đế Á..

Qua rất lâu, Lý Thái nói nhỏ:

- Cám ơn nàng, Tiểu Nhã, nàng luôn tốt với ta như thế.

Hi Mạt Đế Á mắt lim dim, gò má hồng nhuận như ép được ra nước, cọ cọ vào lòng ngực Lý Thái:

- Chàng tốt với thiếp mà, Thanh Tước, bất kể thiếp ương bướng ra sao, chàng cũng không quản thúc, luôn làm thiếp sống thoải mái. Có chàng bảo vệ, thiếp mới có thể truyền thừa, thiếp may mắn hơn tất cả Hi Mạt Đế Á, có một thân vương yêu thiếp, cưng chiều thiếp.

Nam nhân ăn hại ở chỗ này đây, không chịu nổi mấy câu nói ngọt ngào của nữ nhân, bị người ta thổi phồng một chút là thấy mình có thể rời non lấp biển. Hai người mặc y phục xong lại ngồi trước bàn phân tích nguyên nhân thất bại, nghiêm túc như lên lớp, căn bản không nhìn ra vừa rồi họ vừa mới ân ái điên đảo, chỉ có mùi vị chưa tan là chứng minh sau bộ mặt cao nhân kia hình như còn nghiên cứu thứ khác.

- Đây là cực hạn của học vấn chúng ta rồi, muốn vật lý học có tiến bộ, chúng ta cần ý tưởng cổ quái trong đầu Vân Diệp. Hiện giờ ta chỉ mong y sớm trở về, điều này cực kỳ quan trọng với nghiên cứu của chúng ta, một người nghiên cứu học vấn, giờ biến thành quân nhân, chính khách, còn là thứ loại ba, ta phải moi sạch đầu óc y trước khi y quên đi những học vấn cao siêu đó.

Chẳng cần Lý Thái tới moi móc, Vân Diệp đã sắp tự moi óc ra rồi, sao mai còn chưa biến mất, pháo hoa rực rỡ đã bắn lên ở chân trài, Trình Xử Mặc đột nhiên tiến công người Đại Thực ở hậu phương. Hai vạn quân phó tòng đang không ngừng dựng hàng rào thép, xây trận địa ở sơn cốc, Trình Xử Mặc thấy, so với bị động phòng ngự, chẳng bằng tích cực tấn công, đánh loạn thế trận của người Đại Thực, không cho chúng hình thành tiến công hữu hiệu trong thời gian ngắn.  

Bốn mươi ngày bôn ba gian khổ đã hao hết tinh thần khí của đội quân này, dù tín ngưỡng của chúng kiên định tới đâu, mệt mỏi vẫn kéo tới, chỉ cần không hành quân chúng chỉ có suy nghĩ duy nhất là ngủ.

Rạng sáng là lúc người ta ngủ say nhất, cột chắn ngựa sơ sài không ngăn được thiết kỵ của Trình Xử Mực, đại môn bị thuốc nổ phá tung, kỵ binh tung hoành, nhiều lúc không cần quá tốn công, cứ thúc ngựa đạp lên những cái lều thấp là được.

Cùng lúc Trình Xử Mặc tấn công, thành lạc đà cũng chậm rãi áp sát đại quân của Ưu Phúc Tố, mười dặm không hề xa, Lưu Chính Vũ ra sức thúc lạ đà tăng tốc tới mức cao nhất.

Khi thành lạc đà tới gần doanh trại người Đại Thực, mặt đất đột nhiên có ánh lửa, doanh trại tối đen của người Đại Thực thoáng chốc sáng rực, người Đại Thực toàn thân giáp trụ đứng trên đài cao, ánh lửa kia trong chớp mắt biến thành biển lửa, mặt Lưu Phương trở nên lạnh như sắt.

- Đây là mưu kế của người Đại Thực, chúng dự liệu được chúng ta tập kích, nên bố trí cạm bẫy này, biển lửa ngăn đường đi của chúng ta, Trình Xử Mặc nguy rồi.

Nhìn đại đội người Đại Thực dồn về hậu doanh, các tướng quân Đường không biết làm sao, lòng như lửa đốt, lạc đà sợ lửa, thực ra chỉ cần là súc sinh đều sợ lửa, cả tòa thành tới bên mép biển lửa liền dừng lại, lạc đà cảm thụ được hơi nóng kêu lớn lùi lại, bước chân không đẹp làm trọng lượng mất cân bàng, một phương trận sụp đổ, hơn trăm con lạc đà bị trọng lượng tòa thành đè nát.

*****

- Người Đại Thực không có nhiều dầu hỏa đâu!

Vân Diệp thu kính viễn vọng lại nói với Lưu Phương:

- Bọn chúng không cần quá nhiều dầu hỏa, chỉ cần ngăn cản chúng ta một canh giờ là kỵ binh của Trình Xử Mặc sẽ bị tổn thất cực lớn.

- Ông nghĩ hơn bốn vạn quân của Trình Xử Mặc không cầm cự được một canh giờ? Chỉ cần lửa tắt, người Đại Thực sẽ không thoát được vận mệnh bị thành lạc đà nghiền nát. Người đâu, chém đầu giáo úy phương trận số ba, trận số hai và bốn dọn dẹp trận số ba. Lệnh thuốc nổ chuẩn bị, máy ném đá chuẩn bị, ta muốn làm nổ tung biển lửa này.

Phạm Hồng Nhất chắp tay rời đi, phương trận số ba tối nay thật mất mặt, thành lạc đà chú trọng nhất là bình ổn, hắn không khống chế được lạc đà chết chưa hết tội, chẳng những làm kẻ địch chê cười, còn chắn đường đại quân tiến lên.

Vô số mũi tên mang thuốc nổ bắn vào biển lửa, vụ nổ liên tiếp tạo sóng không khí chớp mắt dập tắt lửa, rồi thoáng cái lại bùng lên, thế lửa nhỏ hơn rất nhiều, do vụ nổ làm đất cát phủ lên lớp dầu hỏa.

Thấy thuốc nổ có hiệu quả, Đỗ Như Hối thở phào, Lưu Chính Vũ tinh thần phấn chấn, vung cánh tay độc nhất lần nữa hạ lệnh oanh tạc, lần này triệt để biến một vùng biển lửa thàn những đốm nhỏ lác đác.

Trong thành lạc đà xông ra mấy nghìn quân sĩ vác ván gỗ trải đường, ném ván gỗ xong rồi mau chóng chạy lại, quân sĩ chuyên môn ghép ván gỗ trải thành con đường bằng phẳng, mỗi khi con đường kéo dài một trượng, thành lạc đà tiến lên một trượng, chỉ cần áp sát trại địch, ngày tàn của chúng sẽ tới.

Người Đại Thực như nổi điên dem số dầu hỏa còn lại ném xuống, ý đồ cho lửa cháy lớn hơn, nhưng dầu hỏa của chúng không thể so được với dầu hỏa của thành lạc đà, thoáng cái đã bị dập tắt, không như dầu hỏa thành lạc đà luyện ra, dù có lan trong không khí cũng có thể bốc cháy dữ dội.

Trời đã sáng hẳn, bầu trời vẫm âm u, khói đen mù mịt bao phủ bầu trời, cả sơn cốc như địa ngục nhân gian.

Vân Diệp mệnh lệnh thành lạc đà tăng tốc vượt qua vùng đất này, chẳng may dầu hỏa bị hơi nóng làm bốc ra thứ như hơi xăng thì thành lạc đà toi đời.

- Nhất định phải thu hẹp không gian hoạt động của Ưu Phúc Tố, ta không cần biết còn bao nhiêu trang bị, không cần biết hậu cần có theo kịp không. Lão Nguyên, nếu hậu cần có vấn đề thì mang đầu tới gặp ta.

Lão bà cũng đã lên chiến trường rồi, cho nên lúc này Vân Diệp như con mãnh thú muốn cắn người, trong lều soái không ai dám nói một lời, Đỗ Như Hối nhắm mắt dưỡng thần.

- Bẩm đại soái, dầu hỏa đã tiêu hao bốn thành, thuốc nổ đã tiêu hao một nửa. Trước kia đại soái nói chỉ cần tiêu hao quá ba thành là phải bổ xung, hiện chúng ta ở dị quốc, muốn có được bổ xung rất khó khăn, trừ khi tới được thành Toái Diệp, đại soái có chặt đầu ti chức cũng không thể biến ra dầu hỏa thuốc nổ, tiêu hao thật sự quá nhanh.

Điền Nguyên Nghĩa dù rất sợ hãi vẫn dũng cảm đứng ra giải thích, vừa rồi phát xạ liên tục đã tiêu hao nửa số vũ khí mang thuốc nổ, tiếp tục thế này không đủ duy trì tới khi chiến tranh kết thúc, huống hồ người Đại Thực chẳng những có tiền quân còn có hậu đội, nhân số hậu đội còn đông hơn.

Vân Diệp thấy huyệt thái giương giần giật, nắm chặt tay rồi từ từ buông ra:

- Tất cả phụ binh trong quân mặc giáp chuẩn bị tác chiến, từ giờ tạm dừng phát xạ vũ khí thuốc nổ, đổi sang vũ khí bình thường.

Điền Nguyên Nghĩa thở phào, chắp tay một cái rồi vội vàng rời đi.

Sơn cốc dài hẹp như cái nồi nước sôi ùng ục không ngừng, tiếng tướng sĩ la hét, tiếng nỏ tiễn vù vù, tiếng chiến mã hí dài, tiếng thuốc nổ nổ tung, hòa thành âm thanh làm người ta huyết mạch căng phồng.

Ưu Phúc Tố kiệt lực chỉ huy kỵ binh Đại Thực phát động công kích vào phòng tuyến của của Trình Xử Mặc.  

Hiện giờ ông ta đã nhìn thấy khí cầu trên thành lạc đà, chứng tỏ nó chỉ còn cách năm dặm, kéo thị vệ trưởng nói nhỏ:

- Lạp Tân, ngươi leo lên đỉnh núi thả dây thừng xuống, đó là đường lui cuối cùng của chúng ta, nhanh, địa điểm phải bí mật, không để người khác nhìn thấy, chân chúa trên cao sẽ phù hộ ngươi.

Lạp Tân hôn chân Ưu Phúc Tố, dẫn hai mươi hộ vệ tâm phúc đi tìm đường đào thoát cho chủ tử của mình.

Nhìn Lạp Tân đi rồi, Ưu Phúc Tố lấy khăn vài che kín mặt, thúc ngựa, rút loạn đao xông vào chỗ chiến hỏa kịch liệt nhất, lập tức có đội kỵ binh lạc đà la hét lao vào vòng chiến.

Bất kể nỏ của Trình Xử Mặc có dày đặc tới đâu, thế nào cũng có người Đại Thực xuyên qua dây thép gai tới trước trận, chúng cực kỳ dũng mãnh, lao vào quân trận là vứt thuẫn tròn đi, rút loan đao chém giết, thân thủ vô cùng linh hoạt, ở trong khoảng cách ngắn cũng né được nỏ bắn.

Trần Sồ gian nan giết chết hai tên người Đại Thực, còn chưa thở đều đã nghe thấy đằng sau có tiếng tù và ù ù.

Tiếng tù này chứng tỏ viện quân địch tới rồi, đúng lúc Trần Sồ đang do dự không biết có nên phái người chi viện Quách Bình không thì hậu trận có tiếng reo hò đinh tai nhức óc, vội vàng ngẩng đầu nhìn, thấy cờ đại biểu cho viện quân của nhà mình đang ra sức phất lên.

Đâu ra viện quân? Không phải kẻ địch ngụy trang chứ? Chỗ đại soái chỉ còn lại một vạn năm ngàn kỵ binh thôi, làm sao có thể chia ra chi viện cho chúng ta được.

- Đoán chừng hảo hữu của đại soái tới giúp chúng ta, Trần Sồ, đừng ngây ra nữa, con mẹ nó bị bắn chết mới là oan uổng đấy! Huynh đệ cố lên, chúng ta sắp thắng rồi.

Tiếng quát của Trình Xử Mặc như tiếng sấm vang bên tai, Trần Sồ ho lớn:

- Các huynh đệ cố lên, chúng ta sắp thắng rồi.

Quách Bình hơi hoang mang, mình đã sẵn sàng đón nhận kẻ địch xung kích. Không ngờ từ trên núi thình lình có hai đội ngũ đánh tới, nhân số không nhiều, mỗi đội chừng năm nghìn quân, nhưng vô cùng hung hãn. Một đội khôi giáp sáng loáng, đầu gài lông gà, mỗi người khoác áo choàng màu trắng, như thần tiên hạ phàm.

Đội còn lại thì thứ người gì cũng có, loại giáp nào cũng có, còn có cả người lưng trần tác chiến, vũ khí thì thì đủ loại từ chùy tới loan đao, hò hét xông vào người Đại Thực quyết chiến.

Ưu Phúc Tố đợi rất lâu không thấy quân Đường phía đối diện có chút náo loạn nào, thành lạc đà thì càng lúc càng tới gần, nhắm mắt thở dài, biết đội quân trong sơn cốc này khó tránh nổi kiếp nạn rồi.

Ông ta như nhìn thấy đôi mắt lãnh khốc như chim ưng của Cáp Lý Phát nhìn mình, đại đế của mình, vạn vương chi vương của mình vẫn còn chìm đắm trong giấc mộng vô địch thời Mặc Hãn Mặc Đức (Mohammed) cho rằng chỉ cần phái đi một tổng đốc phương đông là có thể thu cả phương đông vào túi, một chủng tộc nổi danh trí tuệ như thế, không phát động toàn bộ lực lượng, làm sao mà đánh bại nổi.

Lần này mình tới viễn đông tác chiến kỳ thực là vì báo thù, hải vực Đại Thực giàu có đang bị chiến hạm thỏa sức cướp bóc đốt phá, kỵ binh Đại Thực chỉ có thể đứng ở bờ biển phẫn nộ quát mắng.

Cáp Lý Phát cho rằng kỵ binh Đại Thực là vô địch, bất kể là người Ba Tư, La Mã hay Thác Đát đều không phải là đối thủ, hiện giờ tác chiến với người Đường, Ưu Phúc Tố phát hiện người ta đã sớm thay đổi phương thức tác chiến rồi.

Mình bố trí không có gì sai lầm, khoảng cách giữa tiền quân và hậu đội vốn là cái bẫy, đem toàn bộ quân bố trí trong hẻm núi là tiện kiên thủ, chỉ cần tiền quân chống lại được thành lạc đà tiến công, hậu quân sẽ tới hình thành gọng kìm tiêu diệt toàn bộ địch tập kích.

Ưu Phúc Tố cười khổ, một con sư tử chui vào lồng thỏ, khổ tâm bố trí biển lửa bị vũ khí khủng bố của người Đường dập tắt, mình thua không còn có thể nói được gì.

- Trận chiến này thất bại không phải lỗi của ta.

Ưu Phúc Tố hét lớn, ngã từ trên lưng ngựa xuống.

Tân Lạp từ trên vách núi nhảy xuống, cùng hai hộ vệ buộc chặt dây thừng vào người Ưu Phúc Tố, để võ sĩ trên núi cẩn thận kéo Ưu Phúc Tố đã hôn mê lên.

Cất công bố trí biển lửa, tại sao không đợi thành lạc đà đi tới rồi làm món lạc đà quay luôn, mà lại chỉ đốt chặn thành lạc đà tới? WHY?

*****

Người Đại Thực xông tới trước trận của Trình Xử Mặc đã bị tiêu diệt hết, quân phía sau muốn tiếp tục tác chiến, nhưng không nhận được mệnh lệnh của tổng đốc, hoảng hốt đi tìm, chỉ thấy con ngựa của tổng đốc.

Đả kích này đúng là trí mạng, đám tướng quân ghé tai thì thầm, làm cuộc chiến kịch liệt đột nhiên xuất hiện khoảng lặng ngắn ngủi, một vị lão tướng tuổi cao đức sáng tiếp nhận quyền chỉ huy, khi ông ta chuẩn bị quân trận mạnh nhất phát động đợt tấn công cuối cùng thì tiền quân đột nhiên náo loạn, vô số người Đại Thực đang kháng cự thành lạc đà liều chết chạy về, vòng qua tướng quân phát lệnh tấn công dữ dội quân trận người Đường.

Chẳng lẽ người Đường ở đây dễ đối phó hơn thành lạc đà? Chẳng lẽ hàng rào thép gai treo đầy xác chết kia dễ đột phá hơn?

Tiểu Miêu cảm thấy toàn thân tràn trề sức lực, phu quân của mình ở trên tường thành đang nhìn mình, một vị thống soái dù lúc chiến đấu kịch liệt nhất cũng không quên mình, Na Nhật Mộ tỷ tỷ nói phu quân cũng mừng giận thất thường như trẻ con nhất định là trêu mình, phu quân mãi mãi uy nghiêm và trí tuệ.

Nếu như trước kia Tiểu Miêu sẽ không chút do dự đâm thương vào mắt địch, như thế mới khiến kẻ địch khiếp sợ, trước kia sư phụ dạy mình như thế, sợ hãi cực độ sẽ làm địch sụp đổ. Hiện giờ phu quân ở trên nhìn, không thể quá tàn nhẫn, vì thế Tiểu Miêu lựa chọn lấy thương cắt cổ họng địch.

Tiểu Miêu đi tới đâu có vô số vòi máu phun ra, điều này đi ngược lại nguyện vọng của nàng, vòi máu phun dưới ánh mặt trời càng thêm khủng bố.

Năm nghìn kỵ binh vòng qua thành lạc đà, xử lý đám cá lọt lưới, đảm bảo đường đi của thành lạc đà không có kẻ địch nào, đó là công việc của họ.

Tiểu Miêu làm việc rất tích cực, nàng thấy hôm nay mìn là vô địch, thậm chí còn có tâm tình quay đầu lại nhìn tường thành, không thấy phu quân, nàng có chút thương tâm, nhưng Na Nhật Mộ tỷ tỷ dẫn tỷ muội Y Lợi Tư đứng trên lầu gác vẫy tay hò hét trợ uy, làm nàng thấy có sức mạnh vô cùng.

Nỏ tiễn bay vù qua đầu nàng, nàng rất muốn xông lên trên cùng, nhưng bị Mạc A Tư giữ chặt cương ngựa kéo về, đám người mình xử lý cá lọt lưới, không phụ trách công kích, quân lệnh không được làm trái.

Vô Thiệt dẫm chân chỉ Tiểu Miêu đang anh dũng giết địch, nói với Lưu Phương:

- Lão cẩu nhà ngươi, rõ ràng là một vị tướng quân uy phong lẫm liệt, có thể đi vào sử sách, bị ông nói lung tung bậy bạ một phen, liền thành tiểu thiếp của người ta, nó lại còn cam tâm tình nguyện, ông hủy nó rồi.

Lưu Phương cầm chén trà lên uống:

- Chúng ta đều là người đất vàng đã chôn tới cổ, sao ông còn chưa nghĩ thông, làm sao sống cả đời vui vẻ nhất? Còn chẳng phải làm việc gì cũng phù hợp với tâm nguyện của mình. Nếu Vân Diệp chưa có lão bà, ông thấy có thể gả Tiểu Miêu cho y làm chính thê không?

Vô Thiệt lắc đầu:

- Không được, Tiểu Miêu không làm nổi chính phòng đại phụ! Phương diện quản gia nó không so được với Tân Nguyệt.

- Thế chẳng phải xong rồi à, làm đại lão bà không thích hợp, không làm tiểu thiếp làm cái gì? Ông xem Vân gia, tiểu thiếp có giống tiểu thiếp không? E còn tự do hơn đại phụ nhà khác, điều này ông có thừa nhận không?

Vô Thiệt khổ sở gật đầu, có sống tám mươi năm nữa ông ta cũng chẳng đấu khẩu được Lưu Phương.

Đỗ Như Hối nhìn kỵ binh Đại Thực chần chừ ở xa, đột nhiên nói:

- Vân hầu, tới lúc dùng nỏ thuốc nổ oanh kích rồi, lão phu dám khẳng định, đấu chí của người Đại Thực đã tiêu hao gần hết, chỉ một loạt oanh kích dữ dội là có thể khiến chúng sợ vỡ mật.

Phòng mưu Đỗ đoạn không phải nói phét mà ra, đều được kiểm nghiệm qua hoàn cảnh hiện thực lâu dài, Vân Diệp tất nhiên nghe theo, gật đầu với Lưu Chính Vũ đang vẫy cờ đỏ.

Nỏ thủ trên thành tức thì lên tinh thần, bắn nỏ thuốc nổ hoặc dầu hỏa quen rồi, hiện bắn nỏ bình thường thấy nhàm vô cùng, cuối cùng được điên cuồng tấn công, ai nấy tinh thần phấn chấn, lập tức thay tên phát xạ, chẳng thèm nhìn nỏ đã bay đi, lập tức lắp thêm nỏ mới, lại bắn, liên tiếp làm thế ba lần mới ngẩng đầu xem thành quả.

Ba loạt tiếng nổ liên tiếp vang lên, được tiếng vọng cả sơn cốc hỗ trợ, so với sấm nổ chín tầng trời còn vang hơn.  

Chịu không nổi đầu tiên là chiến mã của người Đại Thực, mới đầu đám chiến mã được huấn luyện kỹ lưỡng này còn có thể miễn cưỡng tác chiến, hiện giờ sóng chấn động do vụ nổ sinh ra không chỉ tác động tới tim, càng ảnh hưởng tới thần kinh mẫn cảm của chiến mã, chúng quay đầu điên cuồng bỏ chạy, dù kỵ sĩ bên trên khống chế thế nào cũng không làm chúng yên tĩnh lại.

Hỗn loạn từ đó sinh ra, khủng hoảng lan đi trong chiến mã, khi lạc đà cũng bị kéo chạy về phía sau, quan chỉ huy tiền quân quyết đoán quay đầu chạy thì không còn ai khống chế được cục diện nữa.

Thành lạc đà vẫn đủng đỉnh tiến tới, Tiểu Miêu suất lĩnh kỵ binh hộ vệ phụ binh trang bị khải giáp dọn dẹp chiến trường, hiện giờ thành lạc đà chỉ cần đi hết năm dặm còn lại là được.

Trình Xử Mặc cảm giác được ý chí chiến đấu của người Đại Thực đã sụp đổ, bắt đầu tổ chức kỵ binh xung kích, hắn và Trần Sồ mỗi người dẫn năm nghìn kỵ binh đan cái nhau tiến lên, đang khi đổi nỏ tay thì hắn phát hiện bóng dáng thành lạc đà lộ ra trong bụi đất.

- Dừng tiến quân, bày trận, bố trí chướng ngại!

Các giáo úy liền tập trung bộ hạ, quân phó tòng phía sau dựng chi chịt gạc hươu ở phía chính diện sơn cốc, khi hàng rào thép gai cuối cùng được dựng lên, Trình Xử Mặc thở phào, đại cục đã định.

"Phong! Đại phong! Phong! Đại phong!" Tướng sĩ điên cuồng hô lên, đây là thủ đoạn cuối cùng ép địch phải đầu hàng, lúc này chẳng cần phiên dịch, người Đại Thực cũng biết mình đối diện với sự lựa chọn thế nào.

Gần như cùng lúc đó, nỏ tiễn trên thành lạc đà cũng ngừng bắn, đội ngũ người Đại Thực yên tĩnh, đám chiến mã và lạc đà hoảng sợ dần yên tĩnh, chỉ có lửa trên triền dốc cháy phừng phừng.

- Trần Sồ, dẫn binh mã bản bộ của ngươi đi giúp Quách Bình, nơi này không cần nhiều binh lực như vậy nữa.

Trình Xử Mặc ra lệnh.

Trần Sồ cười ha hả, quay đầu ngựa phất tay với bộ hạ ùn ùn kéo đi, một đám kẻ địch bị đánh mất ý chí không cần mình quan tâm nữa.

- Vì sao chúng chưa đầu hàng? Đứng ngay ra đó làm gì?

Vô Thiệt sốt ruột hỏi Lưu Phương:

- Làm lính mà, lúc này có chút không cam tâm, đang suy nghĩ có nên vùng vẫy một chút không?

- Vậy phải làm sao? Ông xem hậu quân vẫn đang giao chiến với địch.

Vô Thiệt chỉ bụi mù đằng xa, nơi đó loáng thoáng có tiếng chém giết theo gió truyền tới:

- Sẽ đầu hàng thôi, nhất định.

Lưu Phương chỉ nỏ tiễn trên thành đang chuẩn bị xạ kích.

Quả nhiên lời vừa dứt mười mấy mũi nỏ lần nữa phát xạ, lần này khoảng cách gần, lực đạo cường đại của nỏ dọn ra con đường trống trong đám địch dày đặc, mỗi mũi nỏ đâm xuyên không chỉ một người.

"Phong, đại phong! Đại phong!" Trong quân trận quân Đường lại phát ra tiếng hô trời long đất lở.

Một huân quý Đại Thực bất lực nhắm mắt lại, vứt loan đao trong tay đi, cùng một tiếng choang, người Đại Thực nối nhau nộp vũ khí, từng hài giải trừ vũ trang đi ra, sau đó đứng ngây ra một bên, tù binh xưa nay chẳng có vận mệnh tốt, điều này chúng biết rất rõ.

Ở Đại Thực, tù binh chỉ có thể thành nô lệ.

Cuộc chiến nơi này vừa kết thúc, chiến đấu chỗ Quách Bình cũng nhanh chóng kết thúc, kỵ binh của Trần Sồ tập kích hậu quân Đại Thực từ bên sườn, triệt để đánh tan suy nghĩ cứu viện tiền quân của người Đại Thực, mong chóng rời chiến trường.

Đây là cuộc rút lui có tổ chức, Quách Bình nhìn thấy cờ tam giác đại biểu cho thân phận của Ưu Phúc Tố, nhật nguyệt trên đó vẫn cao quý vô cùng.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1385)


<