← Hồi 1122 | Hồi 1124 → |
Tiểu Miêu là một người làm việc rất bền lòng, chưa bao giờ vì bản thân quá bận rộn mà không cho bọn trẻ con ăn, ngày hôm đó nàng giống thường ngày xách giỏ ra ngoài cửa, chia hết thức ăn xong mới ra ngoài thành xem quân đội của minh.
Còn chưa vào cửa sau lưng có một mũi tên bắn tới, Tiểu Miêu chẳng bao giờ ngại loại ám sát này, thuận tay cầm giỏ đánh bay mũi tên, sau đó đùng đùng nổi giận quay lại, xem kẻ mù mắt nào.
Một thiếu niên cầm trường cung đang liều mạng chạy vào ngõ.
Lại là tên tiểu vương bát đản này, tên này luốn gây chuyện, đầu tiên giả vờ đáng thương, xin mình đồ ăn, thấy Tiểu Miêu không cho hắn, liền mua bánh và thịt dê ở tiểu thương cũng phân phát tại chỗ, kết quả đám trẻ con nhận thức ăn của hắn xong, lại quây quanh Tiểu Miêu, cảm tạ một câu cũng chẳng có.
Nhìn bộ dạng tức tối của hắn, Tiểu Miêu vui vẻ suốt hai ngày.
Hôm nay lại lấy tên bắn người, tên đó không có mũi, Tiểu Miêu nghe ra được, nhưng hành vi ác liệt như thế, Tiểu Miêu thấy phải giáo huấn một chút.
Bóc trên trường xuống một miếng đất ném đi, vù một cái trúng ngay khuỷu chân hắn, chỉ nghe hắn gào một tiếng ngã lăn ra đất.
Tiểu Miêu xách giỏ, nhặt mũi tên kia lên, thong thả tới bên tên tiểu tử, học bộ dạng của Tân Nguyệt cầm tên quất đít hắn:
- Ai cho ngươi to gan như thế, dám tùy tiện lấy cung bắn người? Nếu làm người khác bị thương thì sao? Đây là kết cục của nghịch ngợm.
Tân Nguyệt khi đánh con làm như thế, Tiểu Miêu cũng không thoát, nghĩ lại thì Tiểu Nha, Tiểu Vũ rồi mình hình như đều trải qua như thế, hiện giờ đánh người khác cảm giác không tệ, còn muốn đánh thêm vài cài, tiểu tử kia phẫn nộ quay lại gào lên:
- Đồ lừa gạt!
- Ta lừa ngươi cái gì, nói rõ cho ta, nếu ngươi không nói rõ, hôm nay ta đánh nát mông ngươi.
Tiểu Miêu chả hiểu gì cả:
- Đồ lừa gạt!
Thiếu niên muốn đứng dậy, phát hiện Tiểu Miêu dẫm lên mông mình không nhúc nhích được, đành quay lại hét:
- Nói, rốt cuộc là ta lừa ngươi cái gì? Sao không nói.
Tiểu Miêu đột nhiên cảm thấy giáo huấn người khác rất có thành tựu:
Cửa ngõ có một chiếc xe màu trắng, một tráng hán cao như núi hỏi người trong xe:
- Trưởng lão, nếu thiếu chủ bị thương thì làm sao?
- Không đâu, ngươi cả nghĩ rồi Bác Mã, Hạ Lỗ sẽ không có nguy hiểm, cô bé kia lai lịch quỷ dị, nhưng là người lương thiện, điều ấy không thể sai, Hạ Lỗ thích cô bé ấy, tương lai nó sẽ còn chịu không biết bao nhiêu khổ cực, đều do nó tự chuốc lấy, tùy nó đi, nếu như Hạ Lỗ có thể lấy được trái tim nàng, gia tộc A Sử Na lớn mạnh đã thành chuyện có thể thấy trước.
Trưởng lão rất ủng hộ Hạ Lỗ qua lại với cô bé kia:
- Trưởng lão, ai rõ người tồn vong của người Hung Nô hơn chúng ta? Trong thế giới của chúng ta, A Đề Lạp cũng là một truyền thuyết, nữ tử này dám xưng là tộc nhân của A Đề Lạp, đúng là cực kỳ cuồng vọng, những chiến sĩ cường đại kia chỉ tồn tại trong truyền thuyết, An Cát tuy võ lực cao, nhưng nàng là nữ tử, không hợp với chiến trường.
Bác Mã không tin tưởng An Cát:
Thiếu niên nỗ lực bò dậy, muốn thoát khỏi chân Tiểu Miêu, nhưng nỗ lực thế nào cũng uổng công, Tiểu Miêu cười khúc khích nhìn Hạ Lộ vặn vẹo như con giun, hai thị nữ còn vỗ tay cười.
- Mấy ngày trước còn tóc hạt dẻ, không khác với ta là bao, mấy ngày nay lại biến thành màu đen, giống người Đường đuổi bọn ta khỏi thảo nguyên, ngươi là kẻ địch của ta.
Hạ Lỗ nổi giận nói không lựa lời:
Tiểu Miêu mắt đảo một vòng, thu chân lại, ngồi xuống:
- Đồ ngốc, ta là người Hung Nô, không phải người Đột Quyết, là hậu duệ của A Đề Lạp, bọn ta phải trở về vùng đạt vinh quang, cho nên ta đang chuẩn bị quân đội, khi đó sẽ dẫn bọn họ vượt thảo nguyên, vượt sa mạc tới phía tây như tiền bối của họ, ta muốn tất cả các thành bang kia thuần phục dưới chân ta, tiểu tử, ngoan ngoãn nấp ở đây làm cừu dê đi.
Tiểu Miêu nói xong thương hại vỗ má Hạ Lỗ, chuẩn bị về nhà.
- Ta là con cháu thần Kim Lang, An Cát, ta sẽ không thua cô, ta cũng sẽ chuẩn bị quân đội, xem xem ai nhiều địa bàn hơn, tới khi đó ta sẽ dẫn thiên quân vạn mã tới cưới cô.
- Nhóc con! Cứ nằm mơ đi!
Tiếng cười của Tiểu Miêu từ xa truyền lại, đến khi Hạ Lỗ đứng lên thì cửa đã đóng kín.
Ấm ức về xe ngựa, Bác Mã cười híp mắt, vừa rồi hắn nhìn thấy hết, làm hắn vui mừng nhất là câu cuối cùng của Hạ Lỗ.
- Giỏi lắm Hạ Lỗ, chỉ cần trở thành vương thực sự, nữ nhân thiên hạ sẽ là của ngươi, bất kể nữ nhân cường đại hay mỹ lệ, thấy vương giả đều sẽ phải cởi váy của họ, hoan nghênh ngươi tới lều của mình.
Hạ Lỗ gật mạnh đầu, cho rằng Bác Mã nói rất đúng, dắt cung sau lưng:
- Bác Mã thúc thúc, An Cát đang chuẩn bị quân đội của nàng, ta cũng muốn chuẩn bị quân đội của ta, con cháu của Kim Lang vương sẽ không thua một nữ nhân.
Trưởng lão cười vô cùng sảng khoái, vỗ cửa sổ:
- Ngựa con cuối cùng cũng muốn tung vó chạy rồi, Bác Mã, đưa ngựa con của chúng ta đi thành lập quân đội, An Cát có tiền, gia tộc A Sử Na chúng ta cũng không ít, hiện giờ là loạn thế, chúng ta cần mau chóng mở rộng quân đội.
Thành lạc đà nhỏ đầu tiên của Vân Diệp đã làm xong, giá gỗ dầy lắp trên lưng lạc đà, lưng lạc đà có cái khớp, nó khống chế hướng đi của lạc đà, Vân Diệp ngồi trên tòa thành nhỏ, quân sĩ xua lạc đà đi trên xa mạc.
- Vẫn chưa được, trọng lượng của cái giá gỗ vẫn chưa chia đều cho mỗi con lạc đà, không cân bằng, con bên cái gần như không cảm thấy gì, con bên phải bị đè kêu liên hồi, thảm nhất là ở giữa, một hàng lạc đà bị rơi xuống hố rồi, mới đi năm dặm đã thế, sau này còn đi ngàn dặm dấy.
Công Thâu Giáp nghe Vân Diệp kêu ca, mặt tối sầm:
- Thành lạc đà của người ta lấy lạc đà làm tường thành, còn của ngươi? Là tòa thành chân chính, muốn chịu lực ngang nhau thì phải có lạc đà cao thấp bằng nhau, còn mặt đất bằng phẳng, ngươi cho ta hai điều kiện đó được không?
Một học sinh thư viện đang làm việc, đứng dậy nói:
- Hai điều kiện đó đều không thể, có điều nếu chúng ta nghĩ cách ở điểm nối tiếp thì sao? Ví dụ điều chỉnh miếng sắt trên yên một chút, nói không chừng được.
Nói xong ngồi xuống lấy cái lò xo to như ngón tay ra lắp vào ống, dẫm lên thử rồi lắp vào, rất hài lòng:
- Tiên sinh xem, cái lò so này chỉ cần lực một đảm là nén xuống, lạc đà muốn đứng thẳng phải cho nó lực một đảm, như thế thông qua điều tiết độ cao thấp của lò so, có thể đạt được mục đích chia đều trọng lượng.
Vân Diệp đắc ý cho miếng đậu vào miệng, cười nhạo nhìn Công Thâu Giáp, hết lợi khen ngợi học sinh kia.
Công Thâu Giáp tự mình kiểm tra thiết kế của học sinh kia, bất đắc dĩ gật đầu:
- Đúng là được, xem ra ta đã già rồi, hiện thư viện có nhiều vật liệu mới, ta chỉ biết dùng thứ cũ, cái danh đại sư sắp thành trò cười.
Vân Diệp cười rất vô tâm:
- Trường giang sóng sau xô sóng trước, ông nắm cả thư viện không biết tận dụng, tự trách mình làm gì, bị người ta xô chết cũng đáng.
Công Thâu Giáp tức run người, muốn nói nhưng không biết nói gì, ấm ức ngồi xuống, không biết giận học sinh hay giận Vân Diệp không biết tích đức:
Vân Diệp nhảy từ trên giá gỗ xuống, hỏi:
- Đơn Ưng tới rồi, ông định tới uống chén rượu không?
Công Thâu Giáp lắc đầu tiếp tục hoàn thiện suy nghĩ của học sinh kia.
Vân Diệp cưỡi Vượng Tài về thành, vừa vào cửa liền thấy Vô Thiệt đang khoe khoang thần quang với Đơn Ưng, kiến nghị Đơn Ưng buổi tối xuống hầm cảm thụ một chút, ông ta kể tác dụng của thần quang hết sức thần kỳ, làm Đơn Ưng khao khát không thôi.
← Hồi 1122 | Hồi 1124 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác