Vay nóng Homecredit

Truyện:Đường Chuyên - Hồi 1120

Đường Chuyên
Trọn bộ 1385 hồi
Hồi 1120: Hỏa cấp công tâm
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1385)

Siêu sale Shopee

Ngụy Trưng nói xong chỉnh đốn y phục, qay lại cổng thành tiếp tục đứng nhìn người ra người vào.

Cuộc nói chuyện của bọn họ không ai nghe thấy, chỉ có hai con chim sẻ tựa hồ nghe được một ít.

- Trẫm muốn giết lão, trẫm muốn giết lão, không những giết lão, cả nhà lão cũng không tha!!

Lý Nhị về cung nổi cơn lôi đình:

Ngọc như ý yêu thích bị vỡ tan, bút giấy nghiên mực trên bàn bị đẩy hết xuống đất, mặt đỏ bừng bừng, gân xanh nổi lên, vừa mới phát tiết một chút liền cảm thấy đầu đau dữ dội, hét lớn ngã xuống đất bất tỉnh.

Toàn bộ hoàng cung náo loạn, ngự y vội vàng chạy tới, nghĩ mọi cách nhưng không ăn thua, hoàng đế vẫn hôn mê bất tỉnh, phi tần phẩm cấp cao như Dương phi, Âm phi khóc lóc bên long sàng, Lý Thái không ngừng nhìn ra ngoài, Lý Thừa Càn theo điển chế tới Thập lục vệ tọa trấn.

Trường Tôn thị ngồi bên cạnh Lý Nhị, nhỏ giọng nói:

- Nhị ca, chịu chút nữa, Tôn đạo trưởng sắp tới rồi.

Tôn Tư Mạc rất ít khi cưỡi ngựa lần này cưỡi khoái mã, không ngừng vung roi, xuyên qua hoàng cung cũng không dừng lại, tới thẳng cung Vạn Dân.

- Chuẩn bị dao bạc, chén bạc, đây là do khí cấp công tâm, thuốc hiệu quả quá chậm, không thể chậm trễ, nếu không nguy tới tính mạng, dù hiện giờ mắt bệ hạ cũng đã tổn hại, lão đạo phải lấy máu, xin nương nương hạ lệnh.

Trường Tôn thị đứng dậy thi lễ:

- Bản cung tin đạo trưởng, xin tận lực.

Tôn Tư Mạc cầm đao bạc, cắt huyết quản ba chỗ trên đầu Lý Nhị, máu ồng ộc tuôn ra, ba thái y cầm bát bạc sợ hết hồn hứng lấy máu, mắt không dám chớp, mồ hôi to như hạt đậu từ trán nhỏ xuống.

Khi máu không chảy ra nữa, Tôn Tư Mạc liên tục cắm mấy châm vào đầu Lý Nhị, lấy vải ấn lên vết thương, tiếng rên của Lý Nhị trở nên trầm thấp, mau chóng hô hấp bình thường.

Tôn Tư Mạc lấy châm ra, nói với hoàng hậu:

- Bệ hạ khí huyết quá dư, sau này kiềm chế tức giận, thuật lấy máu chỉ bất đắc dĩ mới dùng, dùng nhiều sẽ vô dụng, lần này cực kỳ nguy hiểm, một khi huyết quản ở đầu bị vỡ thì thần tiên cũng không cứu nổi, nhớ kỹ!

Trường Tôn thị thở dài:

- Thân ở vị trí đó, làm gì có ngày nào thanh nhàn, đa tạ đạo trưởng.

Tôn Tư Mạc gật đầu:

- Bệ hạ hiện cần tĩnh dưỡng, không cần nhiều người vây quanh như thế, lão phu sang điện bên nghỉ ngơi, lát nữa bệ hạ tỉnh lại hãy gọi lão phu bắt mạch lại cho bệ hạ.

Trường Tôn thị bảo hoạn quan đưa Tôn Tư Mạc sang điện bên, đuổi các tần phi đi, chỉ để lại Dương phi, Âm phi và một thái y.

Rất lâu sau Lý Nhị mời tỉnh lại, câu đầu tiên là "tức chết trẫm rồi!" Ai ngờ vừa nói xong thì Trường Tôn thị khóc, làm Dương phi và Âm phi khóc theo.

Ba bọn họ khóc làm Lý Nhị chẳng hiểu, Trường Tôn thị rất ít khi khóc nức nở như thế, sau biến cố Huyền Vũ môn, Trường Tôn thị vào cung thanh lý hậu cung, ra ngoài cũng chỉ nôn, không hề khóc, sao hôm nay khóc thành thế này?

Mắt quét qua, thấy ngự y quỳ dưới đất không dám nhúc nhích, sờ cổ, phát hiện ba vết thương, đột nhiên thấy thị lực của mình hơi mơ hồ, mắt như có con ruồi ngăn cản tầm nhìn.

Ngửi mùi thuốc trong điện, hỏi:

- Có phải vừa rồi trẫm rất nguy hiểm?

- Bệ hạ vừa về liền nổi cơn lôi đình, ném đồ lung tung, sau đó bất tỉnh nhân sự, ngự y sắc thuốc không chút hiệu quả. May thiếp sai người đi tìm Tôn đạo trưởng, đạo trưởng nói bệ hạ khí huyết công tâm, dùng đao lấy rất nhiều máu, bệ hạ mới ngủ yên, bốn canh giờ rồi.

- Bệ hạ, thiếp là phụ nhân, không muốn quản chuyện triều chính, chỉ mong bệ hạ bảo trọng long thể, không thể nổi giận như thế nữa, thiếp thà để bệ hạ giết chóc cho nguôi giận, cũng không muốn tổn hại bản thân như vậy.

Lý Nhị thở dài nói với ba lão bà:

- Trẫm vì giang sơn mà dốc hết tâm lực, nhưng hôm nay có người coi trẫm như Kiệt Trụ, còn nói bản thân chết rồi sẽ thiêu thành tro, rải ở cổng thành giúp trẫm kéo chân kẻ địch, trẫm muốn chặt đầu ông ta tại chỗ, vẫn nhẫn nhịn về cung, càng nghĩ càng giận, nên mới thành tai họa này.

- Là ai?

Trường Tôn thị rít lên, mắt ngập ngụa sát khí:

Lý Nhị lắc đầu:

- Bỏ đi, người đó không sợ chết, nàng giết ông ta vừa trúng mong muốn của ông ta, sau đó sử sách ghi lại, thanh danh của phu phụ ta bị hủy hết, nhịn cho xong.

Tôn Tư Mạc vào thì Lý Nhị đang kể khổ, kể tủi thân với ba lão bà, kể tới chỗ ủy khuất ngay cả lời bẩm báo của hoạn quan cũng không nghe thấy, đột nhiên phát hiện Tôn Tư Mạc đứng ở cửa, mặt đỏ lên.

- Bệ hạ tiếp tục đi, như vậy rất tốt, lão đạo là y gia, chỉ cần có lợi cho bệnh tình, làm sao cũng được.

Tôn Tư Mạc mặt như một khúc gỗ.

Lý Nhị ngậm miệng lại, ông ta chưa vô sỉ được như Vân Diệp.

Tôn Tư Mạc bắt mạch cho Lý Nhị xong liền thở phào, vén mi mắt Lý Nhị lên, lắc đầu:

- Bần đạo cấp tốc đến mà vẫn muộn một chút, mắt bệ hạ đã có bóng mờ, đó là do máu vào mắt, không tiêu trừ sẽ hậu họa.

Trường Tôn thị vội hỏi:

- Làm sao mới tiêu trừ được?

- Yên tĩnh tu dưỡng nửa tháng, mỗi ngày cơm thô canh nhạt, rồi dùng thuốc hoạt huyết là không đáng ngại nữa, bệ hạ đừng xem thường.

Tôn Tư Mạc kê đơn, sau đó rời đi, chỗ ở của đế hậu tránh vẫn hơn.

- Đa tạ đạo trưởng.

Lý Nhị nhắm mắt cảm tạ.

Vân Thọ và Hạ Lan không rời hoàng cung được nữa, vô số con cháu hoàng tộc cũng thế, hôm nay Trường Tôn thị không tới học đường, mấy lão phu tử cũng miễn trừ tiết học cho chúng, toàn là con cái nhà phú quý, nhìn hoàng cung khắp nơi giáp sĩ là biết có đại sự.

Hoàng bệ bị bệnh, tin tức này nghiêm khắc phong tỏa trong hoàng cung, tuyên bố với bên ngoài hoàng đế lòng có linh cảm, bế quan nửa tháng tham ngộ đạo lý.

Tân Nguyệt hiện cực kỳ mẫn cảm với biến hóa trong triều, trượng phu không có nhà, mình phải trông nhà cho tốt. Hiện giờ đại môn nhà Lý Tịnh tới tối cũng không đóng, chỉ cần người qua đường đi qua là có thể thấy hết hoạt động trong nhà, cả tường chắn bảo vệ sự riêng tư cũng phá rồi.

Nhà Ngụy Trưng càng không cần nói, mỗi ngày ông ta đi gác cổng, còn tới Vân gia xin ít kim ti nam mộc, hiện ngày đêm làm quan tài, còn làm ba cái. Không ai cho rằng hoàng đế sẽ tính xổ với thằng con ngốc của ông ta, ba cái là phu phụ ông ta và Ngụy Thúc Ngọc.

Phòng Huyền Linh đã cáo bệnh một tháng, không hỏi tới chuyện bên ngoài, chỉ bế tiểu tôn nhi đi chơi, số lần tới Vân gia lừa bánh ngọt ngày càng nhiều.

Trong thời gian hoàng đế ngộ đạo, chợ búa tiêu điều hơn rất nhiều, xe ngựa của Tân Nguyệt đi qua Yến Lai lâu, thấy ca kỹ nhàn tãn ghé vào lan can lười biếng tán gẫu, trước kia không bao giờ có tình trạng này.

Đám hoàn khố thường ngày tới đây chơi bời đã biệt tích, đều bị trưởng bối nhốt trong nhà, rất nhiều quan viên huân quý có ý kiến với chế độ mỗi bảy ngày nghỉ một ngày của thư viện, yêu cầu thư viện trừ thanh minh, giao thừa chi nghỉ vài ngày, không có chuyện gì không nên thả học sinh về, nhốt ở Ngọc Sơn rất tốt.

Tân Nguyệt thậm chí xúi lão tổ tông cả nhà tới Nhạc châu ở vài ngày, Đông Ngư chuẩn bị một chiếc thuyền nhanh ở ở bến tàu, chỉ cần có chút gió lay cỏ động nào cả nhà lên thuyền tới Nhạc châu, nếu tới Nhạc châu còn không đủ an toàn thì tới Ung châu.

Lý 2 cãi nhau thua ông già sắp chết rồi về nhà mách vợ

__________________


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-1385)


<