← Hồi 1021 | Hồi 1023 → |
Nghe hắn đắc ý khoe khoang, Lý Nghĩa Phù chán nản nhìn Mặt Mụn:
- Ngươi có biết chỉ cần còn lại xương là người của thư viện sẽ khôi phục được cả người không? Còn thủ đoạn chưng xương, hấp máu nghe tới chưa? Có biết thư viện chỉ cần chút ít manh mối là đoán được nguyên nhân và kết quả không?
- Giết người giấu xác là kỹ xảo cực cao, buổi tối có thể xuyên tường vào nhà trừ võ hầu chỉ có các ngươi đúng không? Ta dám nói chưa tới hai ngày nha dịch sẽ tìm tới các ngươi, chủ ý ngu xuẩn như thế cũng dám đưa ra, không hiểu sao các ngươi sống được tới bây giờ? Giờ các ngươi xéo ra, ta hỏi Lão Thôi vài chuyện, nếu ông ta làm ta hài lòng thì các ngươi đưa về, coi như một cơn ác mộng, nếu ta không hài lòng, ta có cách khiến ông ta biến mất trên đời, không để lại chút dấu vết nào.
Đám Mặt Xẹo vừa ra ngoài, Lý Nghĩa Phù thảo quả hạch đào ra, Lão Thôi lập tức lớn tiếng nói:
- Không liên quan tới ta, Bàng công tử không cho ta bán lợn cho ngươi, ta không dám không nghe.
Có câu này là đủ, như hắn nói có chút manh mối là có thể đoán ra đại khái sự việc, Bàng Ngọc Hải à? Đương nhiên là Bàng Ngọc Hải, còn ai được nữa?
Lão Thôi bị đưa về nhà, bạc cũng được đưa trả, Lý Nghĩa Phù chỉ định xác nhận suy đoán của mình, không định giết người, chuyện giết người phải có tính toán kỹ càng trước, tiến hành gấp gáp sẽ để lại họa ngầm, hiệngiải quyết nguy cơ quan trọng hơn giết người.
Nhiều người xử lý công việc sẽ nhanh, khi Lý Nghĩa Phù định ra tiêuchuẩn thu phí bảo hộ tiểu phiến trên đường phố, Đao Ba mang xe lợn dê làm sạch sẽ mang về sào huyệt.
Vì số lợn dê này, Lý Nghĩa Phù nhờ Mặt Xẹo gõ cửa hiệu cầm đồ, mang ngọc bích của mình đi cầm một trăm bốn mươi ngân tệ, ký hiệp ước, đảm bảo trong một tháng lấy hai trăm ngân tệ đi chuộc. Kỳ thực đem cầm là cáidanh học sinh thư viện, dù là cầm cục đá thì vị chưởng quầy kia cũngđồng ý.
- Thời gian này các ngươi thử một chút, đừng có hung hăng xông vào hiệu của người ta, nhiều người nguyện ý trả tiền không phải sợ các ngươi mà là sợ phiền toái.
- Thế diện là thứ hai bên cùng cho nhau, khi hiệu người ta có khách thì đừng vào, nếu có vụ làm ăn thì giới thiệu cho người ta, bày ra bộ mặt tươi cười, không nên tham món lợi nhỏ, chỉ cần Mặt Xẹo ngươi lập nên uy tín ở phường, ngươi sẽ phát hiện tiền tài sẽ chạy theo ngươi, hiện giờ chỉ cần làm thế.
- Cho các ngươi biết, kéo khách cho kỹ nữ chui cũng là một chuyện các ngươi phải làm, tuy người ta giao dịch thân xác, nhưng cũng là mua bán, là mua bán thì ai không muốn khách đầy nhà?
Lý Nghĩa Phù vội vàng căn dặn Mặt Xẹo, lại vội vàng mang năm cỗ xe ra ngoài thành, chỉ cần nhanh một chút, kịp cung ứng thịt cho nhà bếp, có thể kịp tiết học.
Xe ngựa đi qua Yến Lai lâu, hắn nhìn tòa lầu cao im phăng phắc, lúc này ca cơ và đám ân khách đang ngủ, là lúc an tĩnh nhất trong ngày.
Hắn nôn hai lần, thu ánh mắt lại, tòa lầu này có lẽ sập đi thì tốt hơn, Lý Nghĩa Phù lẩm bẩm, nghĩ tới mấy tháng coi nơi này làm ổ ôn nhu, gần như quên câu hào khí Vân hầu khích lệ, tòa lầu này tương lại nhất định sẽ sập, Lý Nghĩa Phù siết chặt nắm đấm nói với bản thân.
Khi đi qua Vân gia, vừa vặn nhìn thấy xe của Vũ Mị tiên sinh từ Vân gia đi ra, còn chưa đợi hắn chào, khuôn mặt tuyệt diễm kia đã xuất hiện ở cửa sổ, nhìn lợn dê bị trói chặt trên xe, mỉm cười, xe phu nhanh chóngđánh xe ngựa đi trước một bước.
Vân Diệp gần đây rất lười biếng, không muốn tới nha môn binh bộ nữa, bị chuyện của Vinh Hoa đả kích không nhẹ, mình đã chuẩn bị cho Cao Ly một kết cục hoàn mỹ, ai ngờ người ta không chơi nữa, kết quả cú đấm tung ra vào chỗ trống, làm lòng hụt hẫng rất khó chịu.
Ngưu Tiến Đạt hiện giờ thành Phật gia hiền hòa, nghe thấy chuyện này còn răn dạy Vân Diệp một bài, vì sao không mau chóng thông văn thư, để cho quân thân Cao Ly phải ngồi bên vận hà uống gió bắc? Nếu chuyện có biến thì ăn đòn chính là binh bộ không chịu mau chóng thông văn thư.
Lý Nhị mấy ngày qua cứ nhìn Vân Diệp tựa cười tựa không, ông ta cũngkhông thúc giục Vân Diệp, xem y có lấy đại cục làm trọng không.
Thực ra Vinh Hoa đã lấy văn thư nhập cảnh đi, Cao Ly vương và Uyên CáiTô Văn đã vào biên cảnh Đại Đường, quân mã Trác Châu đang giám thị hàng thần, vịt vào nồi còn bay được sao?
Vinh Hoa gần đây càng thêm tích cực, hoàng đế ban cho nàng danh Vinh Hoa phu nhân, dẫn ca vũ Cao Ly luân phiên tới nhà huân quý biểu diễn, nghe nói Tiết Vạn Triệt cũng được mời, tháng tư hắn phải tới Nhạc Châu làm đô ốc, một kẻ không giúp gì được mà Vinh Hoa cũng mời, đường đường binh bộ tả thị lạng như mình lại bị nàng lờ đi.
- Vì sao người ta phải mời ngươi, ngươi trừ mỉa mai, phá hoại thì làm được cái gì?
Tiết Vạn Triệt cắm triều vật vào hông, khinh bỉ nhìn Vân Diệp:
- Người ta đã hàng rồi, hiện đang lấy lòng mọi người, để tương lai được chiếu cố. Ngươi không thấy người ta thê thảm, suốt ngày làm khó, trên triều đường có người nghi ngờ nhân phẩm của ngươi. Không nghe thấy dân gian có kịch nhỏ truyền ra, ngươi bá chiếm người ta bao năm không nỡ buông tay, thần dân Đại Đường đều muốn biết Vinh Hoa phu nhân rốt cuộcquyến rũ thế nào khiến Vân hầu thông minh tuyệt thế lưu luyến mãi.
- Rắm chó, ta không động vào nàng ta một ngón tay, muốn mỹ nữ thì trong nhà ta toàn tuyệt sắc, cần một phụ nhân trung niên à?
Vân Diệp rất tức giận, tật xấu người Trường An thích đồn nhảm không sao sửa nổi.
Tiết Vạn Triệt nhìn quanh không có ai, cười thô bỉ:
- Ta nghe Lão Trương của Tả Vũ vệ nói, năm xưa ở Liêu Thủy, nữ nhân đótrần truồng ôm ngươi, chẳng lẽ chính từ đó rễ tình không thể rút rađược.
Vân Diệp bất lực vỗ đầu, người nhìn thấy cảnh này đều là thuộc hạ trungthành của mình, quyết không truyền ra ngoài, vậy chỉ có một khả năng là Vinh Hoa tự truyền đi, nữ nhân này vì bảo vệ dư nghiệt của Cao Ly, cả thể diện cũng không cần nữa.
Người vô sỉ ắt vô địch, thể diện của Vân Diệp còn cần dùng, không mất được, đành mau chóng phê duyệt văn thư thông quan, để quân thần Cao Ly tây tiến.
Vân gia hiện ở vào lúc "thù trong giặc ngoài", Trường Tôn Vô Kỵ và lão nãi nãi đàm thoại mãi chưa xong, nữ quyến nhà ông ta len lút tới lui hậu trạch Vân phủ, Trường Tôn Xung xông vào thư phòng Vân Diệp lục lọi, Tiểu Vũ đưa thiếp mời Vân Diệp tới thư viện xem kịch.
Ba đứa cháu Trường Tôn gia có hai đứa trở về, một bị xiên trên cây cựcthảm, hai người ở rặng Tần Lĩnh sống như dã nhân tới lúc băng tan, nghenói sau khi về, đã gầy không còn ra người.
Nghề sắt của Trường Tôn gia bị xưởng thép gia quốc gia lập ra đả kíchtan tác, đành đi đường cao cấp, đồ cấp thấp do xưởng quốc lập bao hếtrồi.
Không còn nghề sắt, liền đem sự chú ý đặt vào ngành hàng không, suy nghĩ này không sai, Vân Diệp cũng muốn ngồi máy bay qua lại Trường An và Lĩnh Nam. Nhưng các ngươi muốn xen vào ngành hàng không cũng không thể tới Vân gia phá phách cướp bóc, Trường Lạc công chúa kéo Na Mộ Nhật trò chuyện vô cùng vui vẻ, dùng đầu gối nghĩ cũng biết chút tri thức phi hành của y đã biến thành của Trường Tôn gia rồi.
- Con Sâu, loại đốt đuốc cướp bóc này không cố kỵ chút vương pháp nào nữa à?
- Ai cướp, chẳng phải nói rồi sao, cho ngươi ba thành cổ phần, ngươi cống hiến chút học thức không phải là nên làm à? Đừng tham, bệ hạ cũng chỉ có ba thành, nhà ta có bốn thành, nay cả nhà sắp chết đói rồi, đành xin chút cơm thừa canh cặn của đám cường hào các ngươi ăn thôi, ngươi cũng không biết thương ca ca. Nói xem, nếu máy phi hành có thể bay tới rặng Tần Lĩnh vậy tương lai cũng có thể bay tới Lạc Dương phải không?
- Đúng thế, chỉ cần ngươi giải quyết được vấn đề động lực của nhiệt khí cầu, tuyệt đối có thể ngày đi ngàn dặm, vấn đề là ngươi không thể kiếm được ngựa mọc cánh kéo ngươi bay, không bằng tìm bệ hạ thương lượng kiếm vài con rồng cấp thấp giúp ngươi kéo khí cầu, như thế mới thể hiện được oai phong của Trường Tôn gia.
Bàn chuyện học vấn với cái tên ngụy văn nhân này không hứng thú chút nào, Vân Diệp uể oải đáp:
- Đừng siết cổ, ta sắp không thở được đây này, ngươi tìm nhầm người rồi, nên đi tìm Thanh Tước hoặc Công Thâu gia ấy, tìm ta có ích chó gì, ta chỉ biết thả đèn Khổng Minh bay lên trời.
Trường Tôn Xung thấy rất có lý, lập tức trở mặt ôm lấy bộ đồ sứ tinh xảo vừa tặng cho Vân Diệp, nói:
- Nói quá đúng, giờ ta đi bái phỏng Công Thâu lão tiên sinh, xem lãonhân gia có cách nào không, dù sao tổ tiên ông ta chế tạo được chim trúc có thể bay trên trời chín ngày chín đêm.
Vân Diệp và Trường Tôn Xung tới tiền sảnh, thấy lão nãi nãi đang bàytiệc khoản đãi phu phụ Trường Tôn Vô Kỵ, ba người trò chuyện vô cùng vui vẻ, nhớ tới tờ giấy của Tiểu Vũ, Vân Diệp liền cùng Trường Tôn Xungngồi xe ngựa tới thư viện.
Trường Tôn Xung ôm đồ sứ đi xã giao, Vân Diệp một mình vào thư viện, thấy trong nghỉ sự đường vô cùng náo nhiệt, đám học sinh vây kín nơi đó, kéo một học sinh hỏi mới biết Lý Nghĩa Phù đang tiếp nhận tất cả họcsinh chất vấn.
Kim tiền muốn hủ hóa một người cần quá trình, nhất là với quần thể không có khát vọng tiền tài mấy như học sinh thư viện thì mấy tháng chưa đủ, kế hoạch của Bàng Ngọc Hải hơi gấp gáp rồi.
Có điều khi y thấy Tiểu Vũ vui vẻ ôm Hoán Đầu xem náo nhiệt thì hiểu bảy tám phần, chuyện này không có Tiểu Vũ thúc đẩy mới là lạ, suốt ngày dạy toán học cho học sinh mới, nhất định làm nàng buồn chán lắm rồi, mangtâm tình xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện, thúc đẩy một chút phù hợpvới sự buồn chán của Tiểu Vũ lúc này.
Phải kiếm chút chuyện cho nàng làm, nếu không con tiểu yêu quái này không làm thư viện chó chạy gà bay mới là lạ.
Bàng Ngọc Hải rất thông minh, bản thân không ra mặt, hiện đang phẫn nộ chất vấn Lý Nghĩa Phù là một thủ lĩnh học sinh khác.
- Đám chúng ta xuất thân bần hàn, phải giữ giết tháo, Lý Nghĩa Phù nàyngươi thân ở thư viện, không thiếu cơm ăn áo mặt, là lúc phải phấn đáutiến lên, vài đồng tiền đã làm ngươi mất hết tư cách, tới Yến Lai Lâutham hoa luyến sắc, ăn chơi chè chén, ta hỏi ngươi, ngươi còn chưa biết sai sao?
Lý Nghĩa Phù chắp tay đáp tạ:
- Lời vàng ý ngọc của Dụ Dân huynh làm Lý Nghĩa Phù như được khai sáng, xin Dụ Dân huynh đừng bỏ mặc đệ, luôn luôn răn dạy mới là đạo bằng hữu.
- Chỉ cần hôm nay ngươi có thể khớp toàn bộ sổ sách, bọn ta tất nhiênkhông khinh mệt ngươi, sổ sách khớp nói rõ nói rõ ngươi chỉ thiếu đạođức cá nhân, tiết tháo không mất, chỉ cần luôn cảnh giác là có thể sửađổi, giờ mời Ngọc Hải huynh cùng ngươi đối chiếu.
Bàng Ngọc Hải cầm sổ sách ra chắp tay với học sinh xung quanh:
- Quân tử khinh cái lợi, Ngọc Hải cũng tin Nghĩa Phù huynh không tới mức đi sai đường, mọi người cũng biết số tiền này là chúng ta dựa vào đôitay mình kiếm được ở lễ băng đăng, để bổ xung cơm nước, mỗi ngân tệ đềumang mồ hôi của đồng môn. Cho nên, ta chỉ hi vọng mỗi đồng tiền đều dùng vào chuyện thức ăn của mọi người, nếu có người dám bớt xen, sẽ là kẻthù sinh tử của Bàng Ngọc Hải này.
Mọi người nghe vậy tức thì yên tĩnh lại, Dụ Dân oán trách nhìn Bàng Ngọc Hải, Lý Nghĩa Phù gần đây sinh hoạt đúng là sa đọa một chút, nói không chừng là nhận hối lộ của thương nhân, đều là đồng môn, tha được thì nên tha, cần gì đối đầu sinh tử, một khi chụp cho Lý Nghĩa Phù cái tội tham ô hủ hóa, đời này hắn còn làm người thế nào, tiếp đó sẽ là trừng phạtnghiêm khắc nhất của thư viện, mà thư viện cũng coi như tuyên bố mình giáo dục thất bại.
Vừa định vãn hồi một chút thì nghe Lý Nghĩa Phù khom người đáp:
- Ngọc Hải huynh nói cực đúng, đừng nói huynh ghét ác như thù, Lý NghĩaPhù cũng cho rằng như vậy, sổ sách có ba bản, không biết huynh có mấybản, nếu sổ sách chỉ có chút sai lệch nào, Lý Nghĩa Phù lập tức tự tậnbên ngoài, không dám bôi bẩn thư viện chút nào.
Vẻ mặt Bàng Ngọc Hải không thay đổi, chậm rãi nói:
- Không phải ba bản mà là bốn bản, trong tay ngươi một bản, nhà ăn cómột bản, hồ sở thư viện có một bản, ngươi quên rồi, ban học sinh còn có một bản, đó là quy củ định ra khi ta quản lý sổ sách.
Mặt Lý Nghĩa Phù co giật, khi mình và Bàng Ngọc Hải bàn giao chưa baogiờ nghe nói tới bản thứ tư, nếu có vấn đề, tất nhiên xuất hiện ở cuốnsổ mình không biết này, mà nó vừa vặn ở trong tay Bàng Ngọc Hải.
- Ngày mười hai tháng hai, mua ba nghìn chín trăm cân thịt lợn, một nghin không trăm tám ba cân thị dê, ngày...
- Tổng sổ sách không sai biệt chút nào, không những ba cuốn sổ, mà bảntrong tay ta cũng không có vấn đề, bỏ bao nhiêu tiền, mua về bấy nhiêuhàng, Nghĩa Phù huynh đúng là nhọc công rồi.
- Nhưng Ngọc Hải muốn hỏi, phần chiết khấu đâu rồi? Trước khi Nghĩa Phùhuynh nhận sổ sách, ta dùng giá tương tự mua số hàng tương tự, khi kếtthúc luôn chiết khấu cho ta, Ngọc Hải không có tâm tư hưởng dụng họ mờiăn uống, luôn biến phần chiết khấu đó đổi thành hàng hóa, tuy ít mộtchút, nhưng để đồng môn được ăn thêm một hai miếng thịt, Ngọc Hải cũngnhận.
- Cho nên, phần sau của cuốn sổ này luôn dư ra một số hàng, Nghĩa Phùhuynh, ta chỉ muốn hỏi phần dư ra này đâu rồi? Một người ăn hết trăm cân thịt, có thấy nó nứt bụng không?
Đám đông huyên náo, học sinh thư viện khác với đám học sinh quốc tử giám vùi đầu vào học, mười ngón tay không dính nước, bọn họ rất am hiểu thứ như chiết khấu, nếu Lý Nghĩa Phù nếu lợi dụng cơ hội mua bán lớn ăn mất chiết khấu đúng là không thể tha thứ, rất nhiều quan tham làm thế.
Lý Nghĩa Phù gian nan nói:
- Đúng là có chiết khấu, ta an bài vào chuyện khác, Ngọc Hải huynh, chẳng lẽ phẩm tính ta không đáng tin đến thế sao?
Dụ Dân nói nhỏ:
- Lý Nghĩa Phù, nếu ngươi nói rõ được chiết khấu đi đâu, bọn ta sẽ không truy cứu.
- Dụ Dân huynh nói thế là sai rồi, Lý Nghĩa Phù gần đây lượn quanh đámhoa liễu, tiền đâu ra? Yến Tư cô nương của Yến Lai lâu không nhỏ, nghe nói tiền thưởng mỗi lần không ít hơn giá năm con lợn, vậy mà chỉ cần tới ngày nghỉ là hắn tới Yến Lai lâu, mỗi lần năm con lợn, hai tháng qua, ít nhất ba bốn chục con lợn đã biến mất. Lý Nghĩa Phù, ba tấc thịt hồngcủa Yến Tư chính là chỗ ngươi an bài tiền chiết khấu à?
Lời nói cổ quái, nhưng không ai cười, chuyện quá nghiêm trọng, nam nhân phải thủ tín, học sinh thư viện chung sống hòa hợp, tình nghĩa huynh đệ sâu sắc, tình cảm này không chịu được lừa gạt và che giấu, nếu sai ở mặt này, từ nay Lý Nghĩa Phù không còn chút tiết tháo nào nữa, Bàng Ngọc Hải ra tay cực độc.
Vân Diệp đứng ngoài nhìn Lý Nghĩa Phù lẻ loi giữa đám đông, trong nhữngngười này Vân Diệp lại tin tưởng Lý Nghĩa Phù, tên xấu xa vang danh thiên cổ. Cả đời sống quanh vòng sinh tử, không lý nào lại không dẹp yên được mưu kế phát động vội vã của Bàng Ngọc Hải, ở trên người những kẻnày, phát sinh một số chuyện cổ quái là rất bình thường.
Quả nhiên Lý Nghĩa Phù chẳng hề bận tâm tới lời nghị luận xung quanh, quay sang hỏi Bàng Ngọc Hải:
- Ngọc Hải huynh, nếu đã muốn dồn ta vào chỗ chết thì chút chứng cứ đókhông đủ đâu, cứ lấy toàn bộ ra đi, để tiểu để mở mắt, Lý Nghĩa Phù này thích cái đẹp là bản tính, tuy bần hàn nhưng luôn muốn sở hữu thứ đẹp đẽ, chẳng phải lỗi lầm gì.
← Hồi 1021 | Hồi 1023 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác