Vay nóng Tinvay

Truyện:Đường Chuyên - Hồi 0933

Đường Chuyên
Trọn bộ 1385 hồi
Hồi 0933: Lần đầu vào Nhạc Châu
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1385)

Siêu sale Shopee

Vân Diệp gật đầu:

- Đúng thế thật, những người này đối với bệ hạ giống bách tính Vân gia trang với thần, là căn cơ tất nhiên không thể phá hỏng, chỉ là để bọn họ phát tài một chuyến thì dễ, còn muốn giàu có thì khó, có nhân tài đất nghèo cũng có kim phượng hoàng, không có nhân tài, dù nương nương cho họ núi vàng thì bọn họ vẫn chết đói.

Trường Tôn thị nhìn mặt hồ ngoài cửa sổ:

- Bản cung đương nhiên hiểu điều ấy, nhưng ngươi cũng thấy rồi, Cửu công là người có trí tuệ nhất trong tộc, trước mặt ngươi ngay tư cách giao phong cũng chẳng có, bị vài câu của ngươi làm cho luống cuống chân tay, toàn người ít va chạm, nên khó lắm.

Vân Diệp đột nhiên bật cười, Trường Tôn thị tức giận mắng:

- Có gì đáng cười, dọa được mấy người già ít kiến thức đắc ý lắm à? Mấy năm qua xem ra ngươi chưa học được kính lão.

- Nương nương, vi thần không cười họ, chỉ cười sư đồ chúng ta quá tự cho mình là đúng.

Trường Tôn thị nhìn y:

- Nói xem.

- Nương nương, câu chuyện này trước kia thần đã kể cho bệ hạ, có một nông phụ và trượng phu ngồi ở ruộng tưởng tượng nương nương và bệ hạ sống thế nào. Nông phụ nói nương nương nhất định mỗi ngày được ăn bánh hành, nông phu nói bệ hạ nhất định dùng cuốc vàng cuốc đất.

Nói tới đó Trường Tôn thị cười gập người, Hồng cô cũng cười tắt hơi, đám cung nữ đều cười nghiêng ngả.

Trường Tôn thị khó lắm mới nhịn được cười:

- Nếu ngươi cố ý nói xấu bản cung thì ngươi đợi đó, giờ nói xem chuyện này có đạo lý gì.

- Nương nương, vi thần vừa phát hiện, một nghìn quan trong mắt người và thần khác một nghìn quan trong mắt họ, chúng ta nghĩ rằng với công trạng của họ, họ sẽ đòi một cung điện, thực ra người ta chỉ muốn một gian nhà ngói mà thôi, cho rằng ít hơn một trăm vạn quan là họ không hài lòng, thực ra một vạn quan là họ quá hài lòng rồi.

Trường Tôn thị vỗ tay:

- Đúng là thế, để họ tự yêu cầu, nếu quá đơn giản, chúng ta tăng lên, nếu quá đáng thì chúng ta giảm đi. Đúng là cách hay, vừa lung lạc lòng người lại không mất thể diện của bệ hạ.

Hứng thú dạo chơi của Lý Nhị không hề giảm, người say sóng tiếp tục chịu tội, chiếc Đại Đế vào Động Đình hồ mới có cảm giác giao long ra biển, năm cánh buồm no căng gió, tốc độ chiếc Đại Đế tăng tới cực điểm.

Vân Diệp nấp sau lưng Lý Nhị không muốn lộ mặt ra, hiện giờ đám huân quý trên thuyền mắt đỏ ngầu, bản thân Lý Nhị cũng thế, vừa rồi đi qua Quân Sơn, Lý Nhị thuận miệng hỏi một câu hòn đảo này giờ còn trong tay quan phủ không, Quan Đình Lung thật thà nói Quân Sơn đã bán cho Vân gia.

Lý Nhị hậm hực nhìn Vân Diệp đúng một cái, ai cũng nhìn ra hoàng đế cực kỳ không vui, thường Lý Nhị không để lộ tình cảm của mình, nhưng với Vân Diệp thì yêu ghét mừng giận đều hiện rõ trên mặt, ông ta đợi Vân Diệp giải thích, ở Trường An vừa khó khăn lắm mới dẹp yên được phong ba ruộng đất, Vân Diệp lại mua một mảnh đất lớn, rõ ràng không để nỗi khổ của mình ở trong lòng.

Vân Diệp không định giải thích, bình nguyên Quân Sơn chẳng có ích gì với y, trước kia Quan Đình Lung cố nhét vào tay y, nói là của báu chẳng bằng nói là phiền phức, nếu Lý Nhị không muốn bán Quân Sơn cho Vân gia, Vân Diệp sẽ giao toàn bộ bình nguyên ra, vì lá trà tốt nhất đều trồng ở trên núi, đất đai bình nguyên dùng để bố trí lưu dân, mình mang tiếng xấu, nhưng Quân Sơn vẫn thuộc về những ngư dân kia, có chút oan uổng, Quan Đình Lung sẽ thay mình giải thích, đám người này còn chẳng nghe hết lời của ông ta, mình giải thích chỉ càng bôi càng đen.

- Bệ hạ, bán Quân Sơn cho Vân hầu là một chính tích của vi thần đấy.

Quan Đình Lung vuốt râu đắc ý khoe công:

- Hả?

Lý Nhị quay đầu lại:

- Bán hòn đảo nhân gian tiên cảnh này cho tư nhân, trẫm muốn biết công tích ở đâu ra? Chẳng lẽ khanh bán được nhiều tiền lắm?

- Bệ hạ, thần chẳng những không thu được đồng nào còn phải bù đắp lượng lớn nhân công, làm đường, bến tàu trên đảo, lại hứa miễn thuế ba năm như Nhạc Châu, mới thuyết phục được Vân hầu tiếp nhận đảo Quân Sơn.

- Có lẽ bệ hạ chưa rõ, Quân Sơn là gánh nặng lớn nhất của Nhạc Châu, nơi này xa Nhạc Châu, xa bờ, người thưa thớt, nhiều muỗi, phủ thành muốn quản lý phải đầu tư cực nhiều nhân lực vật lực, căn bản không có lãi. Nếu như không quản lý thì hòn đảo này sẽ thành hang ổ của phỉ tặc, huống hồ phủ thành vì giảm bớt tai nạn trên thuyền, xây tháp đèn trên Quân Sơn, như thế thương thuyền đi đêm cũng tiện lợi.

- Bệ hạ hiện thấy Quân Sơn đẹp đẽ vô cùng, lại không biết tới tối muỗi sẽ che kín trời, Tôn đạo trưởng nam hạ đích thân lên đảo, nói với thần đảo này là nguồn dịch bệnh của Nhạc Châu, trừ Vân hầu có năng lực hóa rác thành vàng thì không ai làm gì được. Vi thần nói ra ở đây, vị nào tài cao muốn tiếp nhận, vi thần sẽ sửa văn thư, năm xưa ký văn thư là vi thần cưỡng ép làm càn, ỷ vảo cái mặt già này ép Vân hầu, giờ không biết có vị nào muốn tiếp nhận không?

Quan Đình Lung nhìn ra chuyện không ổn, đoạn đầu còn nói đùa, càng về sau giọng càng ác liệt.

Vân Diệp cười chắp tay với mọi người, biểu thị tán đồng lời của Quan Đình Lung, Lý Nhị xưa nay không biết xấu hổ là cái gì, vừa rồi hẹp hòi tính toán được mất của bản thân, giờ thành bộ mặt tán thưởng. Đám Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối cũng thế, Vân Diệp vốn tưởng da mặt mình đủ lăn lộn trên triều đường rồi, giờ xem ra còn xa mới đủ.

Ít nhiều có chút thương tâm, tiếp xúc bao năm mà vẫn không được tin tưởng, có lẽ loại quái vật như hoàng đế chưa bao giờ tin ai cả, Chu Nguyên Chương nói rất hay, hôm nay cùng cạn chén, mai nói chuyện binh đao! Chỉ câu này mới thực sự nói rõ tâm thái đế vương.

Nhạc Châu canh phòng nghiêm ngặt, vô số bách tính bày hương án ở cửa phường thị, trên đặt đù loại cống phẩm, nghênh tiếp hoàng đế và nghênh tiếp Táo vương gia cùng nghi thức, phường thị ở Nhạc Châu không khác ở Trường An, mỗi điều thiếu tường phường cao lớn và chuông thúc dục.

Hành cung của hoàng đế không an bài ở ao nước mà chọn mảnh đất tốt nhất trên Độc Long Phong, là cao điểm của thành Nhạc Châu, rất giống Thái Cực cung, toàn bộ kiến trúc dùng đá xanh đắp lên, không có mái ngói uôn cong, đơn giản mà khí thế, ẩn sau rừng cây cao lớn khá u tĩnh.

Đám hoạn quan cung nữ đến trước đã quét dọn cung điện sạch bong, Trường Tôn Xung là quan túc vệ chuyên môn đứng ở cửa cung nghênh tiếp.

Lý Nhị từ kiệu hoa lệ đi xuống, qua mỗi một cửa phường là uống một chén rượu, ăn một miếng đồ cúng, nói chuyện vài câu với các lão giả, tới cửa cung đã có ba phần say.

Không biết vì sao đợi hoàng đế vào hành cung, Trường Tôn thị liền ra lệnh đóng cửa cung, vạn dân thư và lễ mừng mà Quan Đình Lung chuẩn bị không có đất dụng võ.

Vân Diệp và Lý Thái gác ở cửa cung đợi hoàng đế và hoàng hậu, Phòng Huyền Linh, Đỗ Như hối cũng đổi thường phục, tính hoàng đế là thế, không thích nghi t hức hoan nghênh long trọng, chỉ thích nấp trong bóng tối rình mò người ta, ông ta làm thế chẳng phải một hai lần, lừa người ngoài như Quan Đình Lung còn được, chứ với đám Vân Diệp thì khó lắm.

Chẳng bao lâu thấy Đoàn Hồng ăn mặc kiểu gia đinh xuất hiện ở cửa sau, tiếp đó là Hồng cô đã ba mấy tuổi búi tóc kiểu nha đầu, mười mấy tên đại hán áo xanh nghênh ngang đi qua trước mặt mọi người, đi vào con ngõ phía trước.

Lý Nhị rất cầu kỳ mặc bộ áo màu đen, theo sau là Trường Tôn thị đội nón màn che, Lý Nhị phất tay, đoàn người men theo ngõ nhỏ hòa vào dòng người huyên náo của thành Nhạc Châu.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1385)


<