← Hồi 0901 | Hồi 0903 → |
Chuối tiêu xào thịt vị rất đậm đà, chẳng mấy chốc đã gọi tới một đám thực khách, người lớn còn dè dặt một chút, đám trẻ con thì chẳng nghĩ nhiều, thức ăn trong trại luôn luôn là mọi người ăn chung, cho dù đám nhóc này đã ăn đầy một bụng chuối, nhưng không cản trở bọn chúng tiếp tục đợi chuối xào thịt, huống hồ còn có con dê béo đang quay trên lửa.
Lưu Tiến Bảo cho rằng hầu gia là một nhà mỹ thực, mình là trưởng tùy thiếp thân thế nào cũng có chút trình độ, cho nên học được ngón nướng thịt cao siêu từ thảo nguyên, cả con dê không thấy chút hương liệu nào, không giống hoàng gia phết lớp hương liệu dày lên, loại hành vi ăn hương liệu nhiều hơn thịt đó bị Lưu Tiến Bảo xem thường.
Có lần hầu gia mang từ trong cung về món dê gì gì đó, Lưu Tiến Bảo chỉ ăn một miếng, ấy là ăn lấy ít sang thôi, còn về phần ngon miệng, vẫn là dê mình nướng ngon hơn, hiện chỉ cần không ngừng quệt mỡ để cho muối thấm vào thị là xong.
Lấy dao xẻo một miếng thịt nhét vào mồm mấy đứa bé, định đá đít chúng đuổi đi tự kiếm thịt ăn thì bị Vân Diệp trừng mắt, liền rụt cổ lại tiếp tục quệt mỡ, khi thịt dê biến thành màu ánh kim mới cho lên thớt gỗ, chuẩn bị chặt thị.
- Đùi sau cho ta, lấy cả đuôi luôn.
Một ông già tóc trắng chạy tới như gió, vừa vào lều là hô lớn, cực kỳ vô lý.
- Một cái đùi khác cho ta, không cần đuôi.
Một giọng nữ tử trong trẻo truyền tới, hai người tùy tiện chắp tay với Lý Thái, đường hoàng ngồi xuống ghế đợi ăn.
Không cần nhìn sắc mặt hầu gia, Lưu Tiến Bảo mặt mày nhăn nhó theo lời họ xẻ hai cái đùi xuống, cái dính đuôi đưa cho ông già tóc trắng, cái không dính đuôi đưa cho nữ tử áo đỏ.
Không dám không cho, Lý Tịnh và Hồng Phất Nữ tới Lĩnh Nam là hai bồ tát sống, đừng nói Vân Diệp không chọc vào nổi, Lý Thái cũng thế, Lưu Tiến Bảo ở Trường An nổi danh mắt chó, sao không nhận ra hai người này.
Cắn một miếng thịt, Lý Tịnh thư thái khen một tiếng, quay sang bảo Vân Diệp:
- Không cần thi lễ, lão phu ngày đêm đi vạn dặm đường, bụng lép kẹp, trị liệu cơn đói trong bụng quan trọng hơn thi lễ.
Nói xong thản nhiên tiếp nhận Lý Thái và Tân Nguyệt thi lễ, Hồng Phất Nữ chỉ mấy đứa bé cởi chuồng đang hầm hầm nhìn mình:
- Thanh Tước, vì sao chúng nhìn ta như thế?
- Hồng thẩm thẩm, chúng nó không nhìn người, chúng nó nhìn thức ăn của chúng.
Lý Thái lau miệng cung kính trả lời câu hỏi của Hồng Phất Nữ, trong đầu xuất hiện hình ảnh sống dở chết dở của Cầu Nhiệm Khách, đôi phu thê này không phải tới kiếm chuyện với mình và Vân Diệp chứ? Ai cũng nói Phong Trần Tam Hiệp nghĩa tình sâu nặng, nếu biết mình và Vân Diệp vứt Cầu Nhiệm Khách ở đảo hoang còn không nổi điên mới là lạ.
Lý Tịnh nếu cầm binh tất nhiên bị níu kéo đủ đường, nhưng chỉ cần không cầm binh lại không liên quan tới chính trị, lão già này dứt khoát là người đứng đầu hệ thống quân đội, Lý Nhị cũng phải nhường ba phần, huống hồ lần này Hầu Quân Tập xúi bẩy Lý Thừa Càn tạo phản, Trường Tôn thị đánh bạo giao binh quyền kinh sư cho Úy Trì Cung, bốn vệ giao cho Lý Tịnh, ông ta dựa vào bốn đạo binh mã này ép chết đại quân của Hầu Quân Tập ở thảo nguyên, khiến Hầu Quân Tập đành ngoan ngoãn tự mang gông về kinh, nói tới đạo dùng binh, thiên hạ không ai hơn được Lý Tịnh
Vân Diệp vẫn đủng đỉnh xới cơm cho mỗi người trong lều, đám trẻ con cũng không ngoại lệ, chất đống thịt lên bán chúng, rồi mới đuổi chúng ra ngoài. Tân Nguyệt dẫn Na Mộ Nhật, Linh Đang cùng đám con đi ra, Hi Mạt Đế Á cũng rất thức thời, nhưng bát của nàng lại to khác thường.
Lưu Tiến Bảo và thị vệ trưởng của Lý Thái mang vào hai vò rượu mạnh, rồi khom người lui ra, trong lều chỉ còn phu phụ Lý Tịnh, Vân Diệp, Lý Thái.
- Tính thời gian thì hai vị phải tới lâu rồi, đám hòa thượng Đại Minh Tự chuyển lời hơi chậm đấy.
Vân Diệp thản nhiên cầm bát ăn, còn gắp thịt cho Lý Thái.
Lý Tịnh đặt bát xuống cười lớn, Vân Diệp bực mình nhíu mày, đám lão tướng toàn thế, chưa nói đã cười, cứ như không làm thế không đủ thể hiện sự hào sảng của mình, không biết thói xấu này học từ tên nào, chỉ t hấy nhà quê hết cỡ, oai phong chả thấy đâu.
- Biết là tốt, lão phu trấn thủ Tam Nguyên đàn áp Hầu Quân Tập nghe nói ngươi mang cự hạm hoành hành nam hải, liền biết Trọng Kiên bất kể giỏi thế nào cũng không phải là đối thủ của Vân đại tướng quân. Luận thân thủ một trăm tên Vân Diệp không đủ cho một mình Trọng Kiên giết, nhưng luận tới đại quân tác chiến, Trọng Kiên càng nhiều người, chết càng nhanh, một mình thì hắn còn có thể tới lui như gió, nhưng có thêm một đống bộ hạ, kết cục đáng lo.
- Vân Diệp, lão phu xin ngươi một ân tình, tha cho hắn được không?
- Trương Trọng Kiên dã tâm lang sói muốn vạch đất xưng vương, ngài nên biết đó là tội gì, Đại Đường trải qua trăm trận mới có thể thống nhất quốc thổ, bệ hạ vì cửu châu vẹn toàn nên mới viễn chinh Liêu Đông, ngài là thống soái, nay Cầu Nhiệm Khách làm thế là có lỗi với ai?
Người ta nói chuyện nghiêm túc, Vân Diệp đành đặt bát xuống, đôi mắt dưới ánh nến cực kỳ sáng.
- Ngươi, ngươi giết huynh ấy rồi?
Hồng Phất Nữ run run hỏi, Lý Tịnh lạnh lùng nhìn y, khí hậu Lĩnh Nam ấm áp tự hồ không kháng cử nổi hơi lạnh này, rèm cửa không gió tự lay động.
Vân Diệp lắc đầu thở dài:
- Đại soái nói đúng, Cầu Nhiệm Khách một mình thì có thể tới lui như gió, không ai ngăn được, nhưng ông ta lại muốn lập một mảnh giang sơn, nếu đại soái hỗ trợ còn có chút khả năng, chứ một mình ông ta thì tất nhiên sơ hở khắp nơi, biển là nơi tàn khốc, anh hùng không chỉ có mình ta, dưới âm mưu quỷ kế, gặp tai ương là chuyện thường.
- Ngươi không giết Trọng Kiên mà là người khác giết?
Lý Tịnh cũng thở ra một hơi, ông ta cũng không muốn va chạm với Vân Diệp, huống hồ bên cạnh còn có Ngụy vương Thái.
- Chẳng những không giết, ta còn cứu ông ta, khi ta gặp ông ta thì ông ta bị đâm xuyên đùi, dùng thừng treo trên cột buồm, tận mắt nhìn thấy ta và hải tặc đại chiến, tất nhiên hải tặc không phải là đối thủ, bị ta đánh tan, ta ít thuyền, lại phải hộ vệ thương thuyền, cho nên để địch đi.
- Trọng Kiên ở đâu?
Hồng Phất Nữ hỏi xen vào:
- Có tình nghĩa của thẩm thẩm và bá bá, ta có thể làm gì ông ta? Nếu lên bờ ông ta khó có thể tránh khỏi bị lôi ra chợ chặt đầu, dưới quốc pháp, đại soái cũng chẳng giúp gì được.
Con ngươi Lý Tịnh co lại nói từng chữ một:
- Ngươi thả một mình Trọng Kiên trên hoang đảo?
- Không phải một mình ông ta, còn tặng ông ta một Oa nữ, một cái rìu, tất nhiên thương thế cũng giúp ông ta khống chế rồi, đại soái nói ta làm thế đã tận tình tận nghĩa chưa?
Lý Tịnh và Hồng Phất Nữ lúc này mới yên tâm, chỉ cần người còn sống, mình đi đón về là được, chỉ là không biết ở đâu, định hỏi thì Vân Diệp đáp:
- Ở Nam Dương, không ở trên đường gió mùa, ở đó hải lưu cổ quái, chảy ngược, không đủ sức gió không thể tới được, cho nên dù lên được đảo cũng chẳng ra được. Theo ta biết, có thể an toàn tới đó rồi an toàn đi ra chỉ có chỉ có ba chiếc Thừa Càn, Thanh Tước, Công Chúa, đương nhiên, chiếc Đại Đế một năm nữa đóng xong cũng không thành vấn đề, đại soái muốn đón ra khó lắm.
- Ngươi cho ta mượn chiếc Công Chúa.
Hồng Phất Nữ đứng bật dậy, trực tiếp yêu cầu, Lý Tịnh lắc đầu:
- Không được, chiếc Công Chúa được bệ hạ liệt vào trọng khí quốc gia, không cho cá nhân mượn được, chiếc Thanh Tước cũng thế, Vân Diệp, hai chiếc thuyền này phải chăng đã có ngũ lễ tư mã?
← Hồi 0901 | Hồi 0903 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác