Vay nóng Tinvay

Truyện:Đường Chuyên - Hồi 0722

Đường Chuyên
Trọn bộ 1385 hồi
Hồi 0722: Luật cho Hi Mạt Đế Á
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1385)

Siêu sale Lazada

- Khuê nữa của ngươi mấy tuổi vỡ lòng, giờ học được những gì?

Cái này phải hỏi cho rõ, tránh bề ngoài xinh đẹp, bên trong vẫn là đứa ngốc thì thảm.

- Năm tuổi bắt đầu đọc sách, tiên sinh luôn khen nó thông minh lanh lợi, gần như nhìn qua là nhớ, bách gia chư tử cái gì cũng tinh thông, thiên văn địa lý cũng đọc qua.

Nói tới nó Bàng Chuẩn gian nan lắc đầu:

- Nhưng nó là nữ tử, nếu nó là nam tử, tại hạ khổ gì phải mặt dày đeo bám Vân hầu, thư viện năm nay tuyển một bảng chính khoa, ba bảng khác dù rời thư viện vẫn còn đường mưu sinh khác, Bàng Chuẩn này cũng được coi gia tài vạn quan, cần gì chứ, Thi Nhi mà thi chính khoa thì đỗ chắc chín phần, nhưng nhi tử thì...

Nhìn hắn ta đau thương từ đáy lòng, Vân Diệp vỗ vai:

- Nhi tử của ngươi không tiện vào thư viện, nhưng khuê nữ của ngươi, nếu đúng như ngươi nói thì ta đảm bảo dạy dỗ nên người. Ngươi có hai đứa con, không dựa được vào nhi tử thì dựa vào khuê nữ, có gì to tát đâu, chuyện của ngươi ta đã nghe Lão Kim kể, tay trắng lập nghiệp, cũng là kiêu hùng một phương, đại trường phu khó tránh khỏ thê không hiền tử bất tài, có khuê nữ giỏi là ông trời khai ân rồi.

Bàng Chuẩn cười ha hả:

- Vân hầu nói đúng lắm, chuyện sau này kệ đi, chỉ cần khuê nữ nhập học là lão phu cảm kích bất tận rồi.

Nói xong kín đáo nhét viên thiền ngọc vào tay Vân Diệp, hai người nhìn nhau cười.

- Vân hầu, lần này tuyển hơn tám trăm học sinh, áp lực của thư viện lớn chưa từng có, chúng ta chẳng những lo cơm ăn cái mặc cho chúng, còn lo lối ra trong tương lai. Tránh nhiệm quá nặng.

Hứa Kính Tông môi khô nứt, xem ra hôm nay hắn cũng nói không ít, Vân Diệp rót cho hắn cốc nước, đợi hắn thở đều mới nói:

- Thư viện Ngọc Sơn không thể chỉ giáo dục ra quan viên, nếu thế thì cần gì làm thư viện lớn như thế, mỗi năm chỉ cần trăm học sinh là được, có tài hoa làm quan, không tài vào dân gian, bốn dân, công nông học thương, có cái nào không cần nhân tài, ở thảo nguyên ngươi dám nói không có một thú y hợp cách không.

- Thư viện Ngọc Sơn phải khuếch trương sức ảnh hưởng tới ân gian mới có sức sống, ngươi nghĩ xem, Tắc Hạ học cung của người Tề năm xưa giờ ở đâu? Vì nơi đó chỉ dạy thanh đàm, thuật tung hoành, trên bàn rượu có vẻ vô địch, thực tế như lâu đài cát bên bờ biển, sóng lớn một cái là sụp đổ.

- Tham gia khảo thí có một nghìn bảy trăm bốn ba người, gần như là tinh túy của Đại Đường, lấy được thư tiến cử từ lão sư, ai cũng là bậc tài trí cả.

- Lý Cương tiên sinh kỳ thực coi trọng nhất là học sinh bảng hai và bảng ba, học sinh nơi này tương lai đưa tới học quán châu phủ, ngươi cho rằng để làm gì?

Vân Diệp cười gian nói xong, đùi dưới bàn rung liên tục.

Hứa Kính Tông cười sảng khoái:

- Kế hay, như vậy học quán bên ngoài sẽ thành nơi cung cấp nhân tài cho thư viện ta, thư viện thành học phủ lớn nhất của Đại Đường, đó là sự t hực không ai có thể phủ nhận. Nói một câu khó nghe, dù trương lai có tranh giành, bất kể ai lên vị trí tối cao, đều không thể t hiếu sự ủng hộ của thư viện, cao, đúng là cao, nào Vân hầu, chúng ta cạn.

Nói xong uống hết chén trà.

Hết cách, muốn thư viện tồn tại mãi, cần phải tránh cái vòng tròn cứ vài trăm năm lại thay đổi triều đại, Vân Diệp cố sức biến thư viện thành sự tồn tại độc lập, nếu như tranh thủ trước khi chết, biến thư viện độc lập ngoài trần thế thì đó là công huân lớn nhất của mình. Hiển nhiên Hứa Kính Tông cũng nghĩ thế, mục tiêu này lớn hơn quan tước nhiều, trói vào cùng với thư viện là tìm cho con cháu một hải đảo vĩnh viễn không chìm giữa biển khơi.

Đây là ngày bận rộn nhất trong năm của Vân Diệp, Hứa Kính Tông vừa mới đi thì Hi Mạt Đế Á tới, nàng vừa bị Lý Cương tiên sinh giáo huấn đúng hai canh giờ, lại tới văn phòng Vân Diệp, nằm ngửa ra ghế tựa như không xương, chẳng hề có ý thức của một nữ nhân, ôm ấm trà tu ừng ực, yếu ớt nói:

- Không phải chỉ là làm viện trưởng phân viện nữ tử sao? Có cần giáo huấn ta thế không, lão nhân gia tuổi cao rồi mà không chịu nghỉ. Nói đi, ngươi có yêu cầu gì? Ta còn đi xem đám học sinh ngoan của ta nữa.

Vân Diệp lấy một quyển trục giao cho Hi Mạt Đế Á:

- Ta chẳng có gì để nói, chỉ có chút quy định, hi vọng cô tuân thủ nghiêm ngặt, đây là ý kiến thống nhất của mọi người sau khi bàn bạc.

- Tốt, ngươi có tiêu chuẩn là tốt rồi, ta thích nữ học sinh, dạy đám nam tử thối thật bực mình, không nghe giảng, cứ nhìn trộm ta. Lên lớp hỏi, tan học hỏi, còn hỏi nhiều, hai năm qua ngươi không thấy ta già đi nhiều à?

Hi Mạt Đế Á hờ hững nhận lấy quyển trục, vừa mở ra xem đã hét lên:

- Vì sao ta không thể ở cùng với những tiểu cô nương thơm tho mềm mại đó? Vì sao ta không thể mời chúng tắm rửa? Ta cũng là nữ tử mà, hả, không được có những động tác tiếp xúc thân thể kỳ quái, thế này là ý gì?

Vân Diệp nhìn bầu ngực cao vút phập phồng vì giận của Hi Mạt Đế Á, giọng tiếc nuối và thê lương:

- Biết làm sao, cô có tấm thân nữ nhân xinh đẹp, nhưng trong đó là trái tim nam nhân cường đại, Kim Trúc tiên sinh và cô đi tới tận cuối Đại Giang, kết quả bị cô làm nổi giận bệnh nặng một trận, thiếu chút nữa mất mạng. Tháng hai mai vẫn nở, cô không phân biệt được hoa mai và hạnh hoa đã đành, trời lạnh mặc áo sa mỏng manh, mang ô đi dạo trong rừng mai là có ý gì? Kim trúc tiên sinh khoác áo cho cô, cô đẩy ông ta vào vũng nước, ông ta vốn yếu, sốt liền ba ngày cô có biết không?

Hi Mạt Đế Á xấu hổ nói:

- Ngươi luôn nói hạnh hoa yên vũ Giang Nam là cảnh đẹp nhân gian, cầm ô đi trong mưa phùn li ti không gì sánh bằng, ta chỉ muốn cảm thụ loại ý cảnh đó, ai ngờ Kim Trúc tiên sinh như nổi điên muốn khoác áo cho ta, sơ ý đẩy ông ta một cái...

- Cô còn mặt mũi mà nói à, có biết bao nhiêu người vây quanh không? Cô thu hút toàn bộ người ở Tùng Giang tới rồi, họ nói tới xem nữ nhân Hồ tử động lòng xuân trong mưa, thể diện thư viện mất hết rồi, nếu không vì thế Kim Trúc tiên sinh thèm quản cô à, cô có biết ông ấy vốn là người không quan tâm tới chuyện bên ngoài..

Nhắc tới chuyện này lửa giận của Vân Diệp phun ra từ cổ họng:

- Đây là chuyện kẻ ngu xuẩn mới làm, cô là nữ nhân khó khăn lắm mới thoát khỏi miệng sư tử, sao làm chuyện ngu xuẩn đó?

- Còn chẳng phải ngươi à, ngươi là tên lừa đảo, lừa tất cả mọi người, cái gì mà Tức Nhưỡng, cái gì mà đảo di động, giả hết, không biết vì sao ngươi lừa gạt, Kim Trúc tiên sinh nói ngươi có dụng ý khác, còn bắt ta không được nói lung tung, không phải vì ngươi, ta bỗng dưng chạy tới Trường Giang làm gì?

Vân Diệp cười phá lên chỉ Hi Mạt Đế Á đang thở hổn hển:

- Muốn vạch trần ta, phải thông minh hơn ta, cho ta biết, cô có chứng cứ gì nói ta nói dối, ta lừa đảo? Hòn đảo đó có to ra không? Có di chuyển không? Phía dưới không chừng có Tức Nhưỡng, chỉ là cô không tìm ra mà thôi, khoa học chú trọng nhất là chứng cứ, có bản lĩnh chứng minh ta nói dối đi, nếu không cúi đầu xuống, ngoan ngoãn làm theo lời ta.

Hi Mạt Đế Á cứng họng, Vân Diệp nói không sai, nàng đã đo đạc rồi, khi ấy Kim Trúc tiên sinh kể truyền thuyết ở biển có con rùa cực lớn, có thể kéo đảo chạy lung tung, tiên sơn ngoài biển là thế, khi ẩn khi hiện, Hi Mạt Đế Á hoàn toàn không tin mấy lời ma quỷ, như tri thức của nàng chưa đủ hiểu nguyên nhân hình thành đảo, hòn đảo này, ở phương tây nhất định cũng được coi là thần tích.

Bị Vân Diệp ép học thuộc tất cả quy định, chỉ cần phạm một điều là sẽ đối diện với nguy hiểm trừ lương, hiện Hi Mạt Đế Á phải nuôi rất nhiều người, lương không thể trừ, đành lau nước mắt tới phân viện nữ tử gặp học sinh của mình.

- Hi Mạt Đế Á, Hi Mạt Đế Á, nghe nói cô tới làm tiên sinh cho bọn ta, thật tốt quá, í, cô làm sao lại khóc, tên khốn kiếp nào bắt nạt cô? Nói cho ta, ta đi đánh gãy chân hắn.

Vân Nha từ xa nhìn thấy Hi Mạt ĐêÁ, lập tức hưng phấn chạy tới, đột nhiên phát hiện Hi Mạt Đế Á đang khóc, phẫn nộ muốn chủ trì công đạo, rất có phong thái bá đạo của Vân hầu.

- Là tên khốn kiếp Vân Diệp, y luôn ức hiếp ta, hôm nay còn nói trừ bổng lộc của ta, ngươi cũng biết nếu không có bổng lộc, làm sao nuôi được đám Đại Mễ, Cáp Tư Đinh cũng chẳng thể làm thịt nướng cho ngươi ăn nữa, bọn họ chỉ đành đi nhảy cho người ta xem để kiếm tiền, để người ta ức hiếp.

- Nhất định là Hi Mạt Đế Á sai, sư phụ không bao giờ bắt nạt người khác, chỉ khi người ta sai lầm mới làm thế, Tiểu Nha, ngươi quên rồi, trước kia sư phụ uy hiếp ta rất nhiều lần, nói muốn trừ tiền của ta, nhưng chỉ nói thôi, chưa bao giờ làm, sư phụ không thèm làm loại thủ đoạn này đâu.

Tiểu Vũ cầm một cái túi đi ra, vừa rồi nghe thấy Hi Mạt Đế Á khóc lóc, bất kể là ai nói xấu sư phụ, Tiểu Vũ đều không vui.

- Oa, Tiểu Kiệt mang quả khô tới rồi, mau cho ta nếm, thương đội Tây Vực có mỗi cái này là hay.

Vân Nha cũng chẳng ngốc, chẳng qua là tính cách quá hoạt bát, tay chân luôn hành động trước khi đầu óc suy nghĩ, lấy một nắm quả khô nhét cho Hi Mạt Đế Á, hòng làm việc này qua đi.

Cao Dương ăn một chút, hâm mộ nói:

- Lúc vào thư viện, đồ ăn của ta bị lấy hết rồi, chẳng để lại chút nào, Lan Lăng cũng bị thu hết kẹo, sao các ngươi mang vào được?

Tiểu Nha len lén nhìn Hi Mạt Đế Á một cái, thấy nàng cũng đang ăn ngon lành, cười khì hì:

- Người thông minh nhất trên đời này là ca ca ta, thứ hai là tứ ca ngươi, còn thứ ba là Tiểu Kiệt, yên tâm, chỉ cần có Tiểu Kiệt, chúng ta sẽ có đồ ăn mãi mãi không hết.

Trí tuệ của Vân Diệp được Đại Đường từ trên xuống dưới công nhận, trí tuệ Lý Thái cũng thấy rồi, nên Cao Dương không có ý kiến gì với hai vị này, nhưng không thừa nhận người tên là Tiểu Kiệt kia, có điều nể mặt quả khô, không nói tới nữa.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1385)


<