Vay nóng Tima

Truyện:Đường Chuyên - Hồi 0618

Đường Chuyên
Trọn bộ 1385 hồi
Hồi 0618: Toàn dân gõ trống
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1385)

Siêu sale Lazada

Vân Diệp vẫn cho rằng cuộc sống vợ chồng là chuyện riêng tư của mình, là một loại hành vi cực độ bí ẩn. Kết quả, y nhìn lầm người Đường triều, y quên đây là một thời đại tương đối cởi mở đối với vấn đề này trong lịch sử.

"Vợ chồng sinh hoạt, chính là đạo lý trong đời, giống như âm dương dung hợp, hắc bạch luân chuyển, chính là nguồn suối sinh cơ thiên hạ, không thể tham vọng, cũng không thể cắt đứt, Cô âm không sinh, đơn độc dương không trưởng, âm dương điều hòa cùng với một dục vạn vật, đất trời âm dương hòa hợp, chính là vì thái độ bình thường, không thể kiêng kị"

Ai có thể nghĩ câu nói đó là của cấp sự trung Ngụy Trưng, đi theo sau lưng hai vị lão thái giám, phất trần đặt trên khuỷu tay, cười mỉm thỉnh an Vân Diệp.

"Vân hầu không cần khó coi, chúng ta chính là của Âm Dương sứ trong nội cung, phụng mệnh nương nương đặc biệt tới truyền thụ bí pháp âm dương, thời gian trước đây Đan Dương công chúa, cùng Tiết đại tướng quân vợ chồng không hài hòa, cũng hai người chúng ta chỉ dẫn âm dương pháp, lúc này vợ chồng hài hòa, gia đình yên ổn, lúc này lại là Vân hầu, hai người nô tỳ sao mà may mắn vậy."

Vân Diệp gật đầu thỉnh Ngụy Trưng đi vào trong phòng ngồi trước. Sau khi Ngụy Trưng vào phòng, y quơ lấy một khúc gỗ thô to vung mạnh về phía hai hoạn quan, hai hoạn quan hồn bay lên trời, chạy trối chết, Vân Diệp đuổi hai hoạn quan từ hoa viên một mực đi tới cửa chính, thẳng đến khi bóng dáng hai vị này biến mất trên đường mới thôi.

Về đến cổng, y căn dặn người gác cổng, từ nay cứ gặp lại hai hoạn quan tới là đánh, dám tới gần Vân gia thôn trang, sau khi đánh chết chôn ngay tại chỗ, không cần hồi báo.

Tức chết rồi, Lão Tử không biết đạo phu thê sao? Không biết sao chế tạo hài tử sao? Lão Tử đã chế tạo ra ba hài tử, Vương Bát Đản. Chỉ dạy lão Tiết bí pháp sinh hoạt phu thê? Có biết hiện nay lão Tiết giấu mặt ở Ngọc Sơn không dám gặp người hay không? Tự bản thân mình đi tìm lão Tiết muốn lấy binh trận đồ phổ, tên kia đều che mặt mà gặp Vân Diệp, không mặt mũi gặp người khác. Lão huynh đệ vừa thấy mặt, Tiết Vạn Triệt một hán tử tám thước, gào khóc, Đan Dương xem thường hắn, nói hắn ngay cả chuyện vợ chồng cũng không làm được, hoàng đế đặc biệt phái người đến chỉ dạy cho phu thê bọn hắn, không nghe không được, khiến lão Tiết vứt bỏ hết thể diện.

Kỷ lục hoàng đế ghi chép cuộc sông sinh hoạt hàng ngày. Lúc này lại lấy ghi chép sinh hoạt hàng ngày ra làm kiểu mẫu, thể hiện đế vương quan tâm thuộc đặc biệt giảng dạy. Tiết Vạn Triệt đã ba tháng không vào triều, tục truyền rằng lão Tiết một mực cố gắng học tập bí pháp sinh hoạt phu thê, ba tháng không học được, phỏng chừng còn cần nửa năm.

Binh quyền của một kẻ hãn tướng của cứ như vậy bị dễ dàng giải trừ, còn không tổn thương nhân phẩm của lão Tiết. Người ngoài chỉ cho rằng lão Tiết thiếu ánh mắt, hiện tại đến phiên Vân Diệp thiếu ánh mắt.

Lão thần Ngụy Trưng ngồi ở trong tiền sảnh uống trà, giống như chuyện hai lão thái giám bị Vân Diệp mắng, che mặt mà chạy chưa từng xảy ra, nhìn thấy Vân Diệp đùng đùng nổi giận trở về, nâng chung trà lên chén khách khí với Vân Diệp rồi iếp tục uống trà.

"Lão Ngụy, hiện tại sao ngươi lại đi làm mấy chuyện xúi quẩy này, không nên làm mấy chuyện chán ghét này, chuyện đã xảy ra. Ta, thiếu niên tham hoan không coi là đại sự. Sao lại để Hoàng thượng nghe thấy, tìm hai người chán ghét này tới gặp ta?"

"Ý tốt, ngươi lần trước mắng lão phu che mặt chạy trốn, thiếu chút nữa đụng ở chân núi, lúc này nghe nói ngươi chuyện phòng the không hài hòa. Lão phu thúc ngựa mà đến, đặc biệt tìm Âm Dương sứ cho ngươi, còn bị ngươi đánh chạy, xem ra lão phu gần đây rất không được ưa chuộng."

"Xong rồi, là cột sống của ngươi, chỉ cần khom lưng một lần sẽ gãy. Ngươi không nên duy trì chuyện xúi quẩy chết tiệt này, cũng không thể duy trì, đường đường cấp sự trung đại nhân lại thanh nhàn đến loại tình trạng này sao? Lần này lại là Quy tôn kia khiến cho ta khó coi"

"Công chúa đến ở trong nhà của ngươi, ngươi cũng không phải phò mã, trong triều đều nghị luận, cho rằng mất thể thống. Công chúa thất đức, Lam Điền hầu thất đức, thân phận con nối dòng của Lĩnh Nam Quy Đức quận vương rất có nghi vấn, cần khác phái người khác đi, bị bệ hạ đuổi ngay trong triều, tuy bệ hạ giúp đỡ ngươi, trong triều đã có người nói ngươi là nịnh thần, bệ hạ chiếu cố quá sâu đối với việc ngươi"

"Thì ra là thế, không biết bọn họ đề cử của ai đi thay thế hài nhi của ta? Ta rất muốn biết."

"Không có người đi, Phùng Áng không đi, không ai dám đi tới vùng đất của con trai ngươi, bọn họ đề cử Khâm châu Ninh thị, còn có Lang châu Trần thị, hai nhà đều gần Lĩnh Nam với đại gia tộc Phùng gia, nghe được tiếng gió, gia chủ của hai nhà đều nói: " Lĩnh Nam là nơi hội tụ sơn thần gõ trống, nơi người chết tụ tập gõ trống, không có phúc khí, không đảm đương nổi Quy Đức vương, bây giờ xem ra chỉ có Lý Dung tiểu công tử là có thể làm Quy Đức vương, sơn thần mới có thể yên tĩnh, dân cư Lĩnh Nam không nhiều lắm, không chịu được sơn thần nổi giận. Hiện tại gia chủ hai nhà của đều bị bệnh.

Vân hầu đi một chuyến Lĩnh Nam, khiến cho một đám bọn đạo chích phải tuân phục không dám nhúc nhích, thật sự khiến lão phu bội phục, chỉ là Vân hầu, công chúa ở trong nhà của ngươi thật sự không ổn, nương nương phái hai hoạn quan này tới, chỉ sợ là cảnh cáo ngươi, không bằng..."

Vân Diệp không đợi Ngụy Trưng nói cho hết câu, ngắt lời nói: "Công chúa ngày mai trở lại phủ công chúa, cả nhà chúng ta đi phủ công chúa làm khách, Ngụy công nghĩ như thế nào?"

"Ngươi sao lại cũng không biết né tránh một chút? Chuyện này không thể công khai ra bên ngoài, chuyện của ngươi cùng công chúa, có lẽ ở Trường An không có nhiều người hiểu rõ cho lắm, nhưng rõ ràng cũng không cần phải làm như thế."

"Trong mưu tính của các ngươi đã không tính đến cảm thụ của một người."

"Của ai? Của ngươi?" Ngụy Trưng nghiền ngẫm nhìn Vân Diệp, hắn không hiểu rõ một điều, mời công chúa trở lại phủ công chúa khó khăn như vậy sao? Tránh tai mắt của người ta mà thôi.

"Lý Dung, Lĩnh Nam là đất phong của đứa bé này, đứa bé này chính là vì cái này mới xuất hiện trong cuộc sống. Tám trăm dặm đất phong, không coi là lớn, chớ đừng nói chi nơi đó là một vùng hoang dã. Hai năm qua có một ít sản phẩm, sao nguyên một đám lại đỏ mắt? Lúc này Lý An Lan mang theo Lý Dung đã dần dần khiến cho dân chúng quy thuận, bắt đầu xây dựng vùng đất khô cằn sỏi đá, hàng năm thuế má giao nộp cho trên triều đình sắp ngang bằng một châu trung bình, chớ đừng nói chi Lĩnh Nam thủy sư hàng năm đều thu hồi trên trăm vạn gánh lương thực, những công tích này là của ta, làm sao lại không đổi được một vương vị Quy Đức vương nho nhỏ. Vương vị này chỉ sợ còn kém hơn một bá tước ở Trường An, ngay cả vật này bọn họ cũng để ở trong mắt sao?

Ngụy công, ta nghe nói qua một truyền thuyết lâu đời, nghe nói Lĩnh Nam chẳng những có sơn thần đánh trống, nghe nói hà bá cũng sẽ đánh trống, Hải Long vương không có chuyện gì cũng sẽ gõ trống, khiến cho bây giờ người người sẽ gõ trống, nói không chừng sẽ gõ đến Trường An."

"Vân Diệp ngươi dám!"Ngụy Trưng kinh hãi, thoáng cái đứng lên, hất đổ tách trà, nước trà màu vàng nhạt tí tách chảy xuống, cuối cùng biến thành một mớn nước tung tóe ở trên mặt nền gạch, trong phòng yên tĩnh đến mức dọa người.

"Đất trời rất có đạo lý, ta nghiên cứu đúng là những thứ này. Đối với lòng người ta lại không hiểu rõ, ta chỉ biết nếu như có nhượng bộ lần đầu tiên ở những chuyện này, dù là chỉ là quét đi một hạt bụi bậm, những kẻ có lòng tham không đáy kia tóm lại sẽ tìm được một cái cớ khiến cho cho ngươi tiếp tục lui lại, chờ tới khi ngươi phát hiện ra mình không đường thối lui thì trời đã tối, bọn họ sẽ xé ngươi thành mảnh nhỏ, cuối cùng ngay cả da lẫn xương cũng bị nuốt mất, ăn xong lau sạch xong còn có thể nói: "Ngu xuẩn!"

Lão Ngụy, cho nên ta không lùi, có bản lĩnh thì tới, công khai hay lén lút ta đều tiếp đón. Kẻ nào dám giơ tay ta chém tay, dám chen chân vào ta băm chân. Từ ngày mai, Lĩnh Nam thủy sư không cho phép bốc xếp và vận chuyển bất luận hàng lậu nào hết, kẻ nào trái lệnh chém! Điều này vốn chính là một phần của quân pháp, hiện tại chấp hành không tính là muộn."


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-1385)


<