Vay nóng Tima

Truyện:Đường Chuyên - Hồi 0178

Đường Chuyên
Trọn bộ 1385 hồi
Hồi 0178: Tiêu hoàng hậu và Na Mộ Nhật
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1385)

Siêu sale Shopee

Mẹ ơi, té ra là Tiêu hoàng hậu lão bà của Tùy Dương đế, nghe đồn là mỹ nữ số một số hai thiên hạ, ở ngay sát vách với Vân Diệp đã hai ngày rồi, vậy mà chẳng biết gì hết.

Ôi, đại mỹ nữ đấy, không nhìn thì lỗ to. Vân Diệp thấy đột nhiên vô duyên vô cớ bị lôi tới triều Đường mà chưa được gặp mỹ nữ chân chính, thực sự là quá lỗ, Tiêu hoàng hậu mặc dù hơi nhiều tuổi một chút, nhưng tiểu mỹ nhân không có, đi nhìn lão mỹ nữ cũng không tệ, nghe nói bà ta còn cùng Lý Nhị có cái gì gì đó.

Đưa Na Mộ Nhật đi bái kiến Tiêu hoàng hậu, đó là kỳ nhân một đời, bà ta luôn gả cho hoàng đế, mà gả tận năm lần, là một kỳ nữ trên lịch sử, trải qua nhiều lần thay đổi triều đại, nhưng luôn khiến các bậc quân vương phải quỳ dưới váy mình. Nữ nhân như thế có thể nói trước chưa từng có, sau không ai sánh bằng.

Không gặp được, bị Lý Tịnh đuổi về, còn bị ông ta chỉ Na Mộ Nhật hỏi nửa ngày, nói cái gì thiếu niên phải giới sắc, học vấn mới tinh tiến, phải biết bao nhiêu thiếu niên hào kiệt đã lụi bại vì không biết quý trọng bản thân.

Còn có mặt mũi nói ta à, Vân Diệp rủa thầm trong bụng:" Lúc ông thiếu niên tới phủ người ta làm, thấy Hồng Phất nữ xinh đẹp, nổi lòng háo sắc, thế là xảy ra vở dâm kịch Hồng Phất dạ bôn, đến hơn nghìn năm sau còn diễn lại, giờ còn mặt dày giáo huấn ta à? Ta chỉ tới thăm một nữ nhân già, cản trở chó gì tới việc của ông?"

- Hừ, chỉ cần lão phu còn nắm cái ấn này thì tên tiểu tử ngươi đừng có hòng sinh ra tâm tư méo mó, lão phu nghe nói ngươi thích ăn dưa ở thanh lâu, đây là cái thói gì thế? Tuổi còn trẻ mà không học thứ tử tế, nữ nhân đó là con hồ ly tinh, phàm ai chạm vào người ả sẽ không có kết quả tốt, Tùy Dương đế, Đậu Kiến Đức, Vũ Văn Hóa Cập, hai Đại khả hãn của Đột Quyết, có ai là không chết thảm vô cùng? Tiểu tử ngươi yên phận một chút đi.

Mê tín hại chết người! Rõ ràng là do lũ khốn kiếp kia không ra gì, sao đẩy hết tội lên đầu một nữ tử yếu đuối? Ngươi nghe đi, mấy nam nhân của Tiêu hoàng hậu có thằng buồi nào ra hồn không? Không có Tiêu hoàng hậu thì chúng không chết à? Lý luận kiểu gì thế?

Vân Diệp ủ rũ trở về, y cứ cảm thấy mình quên mất cái gì đó, chỉ là lúc này trong đầu toàn ảo tưởng hình ảnh mỹ nữ, cho nên bỏ qua.

Hà Thiệu lại dựng cái nồi lớn trong quân doanh, đùi ngựa được nhặt về từ thảo nguyên bị hắn cho vào nồi nấu chín, sau đó cho thêm hương liệu, tức thì trong quân doanh toàn mùi thịt, liên tục có quan quân chạy tới hỏi giá tiền, nếu như bọn họ mà biết số đùi ngựa này mấy ngày trước còn dính máu người, không biết bọn họ có muốn ăn không.

Vân Diệp không ăn, Tôn Tư Mạc không ăn, Hứa Kính Tôn thấy là buồn nôn, chỉ có Trình Xử Mặc cầm một miếng thịt cắn xé như ăn bánh bao, thi thoảng chia cho Na Mộ Nhật một miếng.

Rất thích Na Mộ Nhật khôi phục sự hoạt bát trước kia, ăn uống cũng tốt lên, cái chết trên thảo nguyên là rất bình thường, nàng thấy mình biểu đạt sự thương tiếc là đã làm tròn trách nhiệm của nữ tử Đột Quyết, không còn buồn bã như mấy ngày trước đó.

Vân Diệp vẫn cứ thấy được chút bi ai trong khóe mắt nàng, chẳng qua nàng đang nỗ lực che giấu mà thôi, thỏ còn thương cáo cơ mà, vết thương chiến tranh vẫn ở đó, chỉ vẻn vẹn vài ngày sao mà binh phục nổi.

Có điều nàng biết tất cả mọi người đều hi vọng nàng quên đi quá khứ bi thương, tiểu cô nương hời hợt ấy hiếm có được một lần tinh tế, gặp ai cũng gọi hai tiếng ca ca ngọt lịm, còn hai chữ lang quân, trừ dùng gọi Vân Diệp, chưa từng thấy nàng dùng gọi ai.

Thực ra nàng rất thông minh, thông minh vượt ngoài sự tưởng tượng của tất cả mọi người.

Vân Diệp đột nhiên nhớ ra mìn quên cái gì, lịch sử từng ghi chép, ngọc tỷ truyền quốc ở trong tay Tiêu hoàng hậu, bà ta và Nguyên Đức thái tử hẳn vẫn cất giữ cái ngọc ấn "thụ mệnh vu thiên, ký thọ vĩnh xương" ấy.

***Nhận mệnh trời ban, tồn tại mãi mãi.

Nỗ lực kiềm chế ý muốn chạy tới chỗ Tiêu hoàng hậu, lần này không phải là vì muốn ngắm mỹ nhân, mà là muốn nhìn thấy Hòa Thị Bích trong truyền thuyết, không biết cái con dấu hoàng đế dùng Hòa Thị Bích điêu khắc ra này có năng lực thần kỳ như truyền thuyết không. Huỳnh Dị phét lác vung trời, hai đứa nhóc con có nó, mới biến thành võ lâm cao thủ, nếu như mình có năng lực ấy, xem kẻ nào dám đá đít mình?

Ngọc tỷ với Vân Diệp là vô dụng, chẳng cần nghĩ cũng biết nó không có sức mạnh thần kỳ, có sức mạnh là con người, thứ này ở trong tay Vât Diệp chẳng có tác dụng bằng cục phân chó, lại dễ chuốc lấy họa diện môn, trừ hoàng đế ra, ai có nó là người đó xui xẻo. Đám Lý Tịnh đều là người thông minh, không thể không đoán ra thứ đó ở trong tay Tiêu hoàng hậu, ngăn cản mình tới, nói không chừng là có lý do kia, sợ mình dính vào thì xui xẻo.

Lý Tịnh vẫn vô cùng chiếu cố mình, nên không giận ông ta nữa, lần trước ở triều đường đá mình một cái coi như bỏ qua.

Cướp lấy thứ duy nhất giữ mạng của một nữ tử đáng thương bị mấy tên khốn kiếp cưỡng gian là chuyện không thích hợp, Vân Diệp nuốt mấy miếng nước bọt tham lam, đem suy nghĩ kia khóa chặt trong đầu mình.

Khi Vân Diệp đang vấn vít chuyện ngọc tỷ truyền quốc và Tiêu hoàng hậu thì trời trong chưa được mấy ngày đã có bông tuyết lất phất. Lần này không có gió, chỉ có tuyết rơi, bông tuyết cực lớn rơi xuống tay Na Mộ Nhật, chẳng mấy chốc đã biến thành nước.

Nàng đứng ở ngoài lều rát lâu, trên người phủ một lớp tuyết trắng tinh khiết, trước khi nàng biến thành người tuyết, Vân Diệp kéo nàng vào trong lều.

Trong con mắt lớn của Na Một Nhật ậng nước, nghẹn ngào nói với Vân Diệp:

- Tuyết, lớn, dê, chết.

Nàng chưa nói được một câu tiếng Hán hoàn chỉnh, chỉ có thể nói từng chữ.

Vân Diệp hiểu ý của nàng, năm nay tuyết đặc biệt nhiều, với mục dân mà nói đó không phải là tin tức tốt lành gì, có trên thảo nguyên đều bị đè dưới băng tuyết dày, dê bò phải đào tuyết lên mới ăn được chút cỏ. Những con gầy yếu không có sức làm việc này, chỉ đành chết đói.

Na Mộ Nhật gọi tuyết là Bạch ma vương, Bạch ma vương chẳng những ăn dê bò, mà còn ăn người. Mỗi lần hắn giáng lâm là một tai họa của thảo nguyên.

Trước kia gặp phải Bạch ma vương, trưởng lão trong bộ lạc sẽ triệu tập chiến sĩ, chuẩn bị chiến mã, mang theo cung tên, đến chỗ có người Hán đi săn, lần nào cũng mang về rất nhiều thức ăn. Trong nhà Na Mộ Nhật chỉ có phụ thân què chân, cho nên không có những chiến lợi phẩm đó.

Bạch ma vương để lại cho Na Mộ Nhật những cơn đói vô cùng vô tận.

Năm nay không được nữa rồi, chiến sĩ trong bộ lạc đều ngã trong bụi cỏ, khắp nơi là kỵ binh Đại Đường, bọn họ cũng đang đi săn, vật săn chính là mục dân nấp trong lều dạ run rẩy.

Nhìn thấy Na Mộ Nhật bi thương, Vân Diệp lập tức vứt ngay chuyện Tiêu hoàng hậu và ngọc tỷ truyền quốc ra sau đầu, hoàng hậu gì, ngọc tỷ gì cũng không bằng một nụ cười ngọt ngào của Na Mộ Nhật.

Một phụ nhân luống tuổi bị nam nhân cướp đi cướp lại, một cái ngọc tỷ hoàng đế thiếu góc đem so với tâm địa thiện lương như mây trắng của Na Mộ Nhật, Vân Diệp thấy đó là sự xúc phạm.

Vân Diệp phát hiện mình đối với Na Mộ Nhật đa phần là thương xót và tán thưởng, một cô nương yếu đuối như cỏ trên thảo nguyên, nhưng đồng thời kiên cường như dê bò. Không biết từ lúc nào cô nương ấy đã tiến vào trái tim y.

Bạch ma vương tới rồi, mục dân chỉ có thể làm một việc, đó là nhân lúc dê bò còn có chút mỡ mà giết đi, ném vào trong tuyết, sau đó từ từ ăn chúng, đó là lương thực cả mùa đông của bọn họ.

Quân đội Đại Đường cũng đang làm một việc tương tự, dê bò bắt được bị giết từng bầy, sau đó do Lão Hà chế tác thành món thịt khô ngon lành. Nhưng mục dân tù binh khóc rầm rĩ, giết hết dê bò xong sẽ tới bọn họ, đó là thông lệ trên thảo nguyên, giết đi nhân khẩu dư thừa, để giữ lại đủ lương thực cho người khác, tổ tổ tông tông chết ở trong tay chính người Đột Quyết mình còn nhiều hơn xa chết dưới đao kiếm của Đại Đường.

Na Mộ Nhật vùi đầu vào trong chăn, nàng không muốn nghe thấy tiếng khóc của tộc nhân, tiếng gào khóc bi thảm đó làm trái tim nàng vỡ nát.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-1385)


<