Vay nóng Homecredit

Truyện:Ân thù kiếm lục - Hồi 15

Ân thù kiếm lục
Trọn bộ 60 hồi
Hồi 15: Từ Chỗ Tự Nhiên
4.00
(2 lượt)


Hồi (1-60)

Siêu sale Shopee

Phương Bửu Nhi nhớ lại trước đây, trong lòng sơn cốc, hắn đã gặp ba lão khất cái, vì tham lam châu báu, nên bị Mộc Lang Quân đánh đuổi, chạy thất điên bát đảo, hắn đâm ra có thành kiến không đẹp đối với bọn Cái bang, hắn cho rằng họ là những kẻ tham lam, hèn khiếp, sợ chết nhưng sau đó, hắn biết được đến chuyện tên đánh xe đã giúp cho Hồ Bất Sầu được việc, hắn đã thay đổi thành kiến, nhận xét rằng phàm trong bang hội, môn phái nào cũng thế, cũng có kẻ tốt người xấu, không thể đồng đều nhất loạt được.

Hơn trăm người khất cái trên thuyền kia, có vẻ hối hả rõ rệt, họ hối hả nên họ ngược giòng chèo gấp chẳng cần đợi con nước thuận mà đi, bởi hối hả nên người nào cũng khẩn trương ra mặt.

Hắn thầm nghĩ:

- Hay là trong Cái bang có biến cố quan trọng lắm?

Hắn tự lẩm nhẩm ý nghĩa đó, cứ tưởng là chỉ có mỗi một mình hắn mục kích cảnh trạng của bọn Cái bang, nhưng từ sau lưng hắn nghe có tiếng nói vang lên, vừa đủ cho một mình hắn nghe:

- Đúng vậy! Trong Cái bang, một biến cố vừa phát sanh, ngươi có muốn biết biến cố đó chăng?

Không cần nhìn lại, Phương Bửu Nhi nghe âm thinh cũng đoán ra người.

Chính Cẩm Y Hầu Châu Phương thốt lên câu đó.

Tuy không được học võ, song Phương Bửu Nhi sanh trong gia đình võ, từ ông ngoại, mẹ, cha, người nào cũng luyện võ công, mắt từng thấy biểu diễn, tai từng nghe phê đoán môn võ công cùng như nhân vật trên giang hồ, hắn có thể nhận thức đại khái về giá trị một con người trong võ lâm, giờ đây thấy Châu Phương đến sát bên mình hắn, mà hắn chẳng hay biết gì cả, hắn giật mình, tự nhiên hắn có phần nào kinh hoảng về con người kỳ dị đó.

Nhưng Châu Phương thốt xong, lại ngẩng mặt lên nền trời rồi vuốt nhẹ chòm râu một lúc, điểm phớt nụ cười, tiếp nối:

- Người trong Cái bang bình nhật thì tản mác khắp bốn phương, nhờ nơi nào cũng có mặt họ, nên tin tức trên khắp sông hồ, họ đều có sớm hơn bất cứ môn phái nào. Giả sử, ai muốn tìm tung tích của một người, cứ hỏi họ, họ luôn luôn có sẵn những tin tức hữu ích cung cấp cho.

Lão thốt như vậy, cái dáng của lão thì chẳng khác nào lão tự thốt với mình nhưng Phương Bửu Nhi nghe rồi, hắn có cảm tưởng là lão thức tỉnh hắn. Tuy nhiên, hắn lờ đi, chỉ hỏi lại:

- Tôi thì muốn đi xem biến cố gì đã xảy ra trong Cái bang, nhưng lão gia có thích đi xem chung chăng?

Châu Phương cười nhạt:

- Ta quen sống phiêu bạt góc biển ven trời, có cảnh nhiệt náo nào lại chẳng thích xem? Bởi thích nhiệt náo, nên còn luôn luôn bôn tẩu tìm nhiệt náo mà xem!

Phương Bửu Nhi suy nghĩ một chút vụt thốt:

- Tôi muốn đi theo lão gia!

Châu Phương mỉm cười:

- Ngươi chịu nổi gian khổ của cuộc sống phiêu lãng khắp sông hồ chăng!

Phương Bửu Nhi không do dự cao giọng đáp.

- Tôi có đủ can đảm chịu đựng mọi thử thách trên trường đời!

Đột nhiên, một giọng nói vang lên tiếp nối câu của chàng:

- Chịu không nổi đâu!... Chẳng thể nào chịu nổi!...

Chính Ngưu Thiết Oa vừa xuất hiện vừa thốt lên câu đó!

Châu Phương trầm giọng:

- Chẳng hạn như chuyện gì, mà ngươi cho là không chịu đựng nổi?

Ngưu Thiết Oa nhăn nhó mặt:

- Tôi... chẳng phút giây nào tôi quên được Khương cô nương chẳng phút giây nào tôi chẳng nhìn nàng, nhìn thẳng không được thì nhìn trộm, nhưng... nàng thì... chẳng bao giờ nhìn tôi đến nửa mắt! Tôi không thể chịu nổi việc đó, tôi cho đó là một điều gian khổ lớn lao.

Tưởng gì, chứ cái gã ngốc tử nầy chỉ bận tâm về đôi mắt của người đẹp! Vắng đôi mắt đó gã sẽ khổ, khổ hơn mọi nổi khổ trên đời, kể cả cái khổ của kẻ vong quốc, vong gia...

Châu Phương bật cười lớn:

- Nàng trần truồng nằm trong cánh tay ngươi, ép sát người trong lòng ngươi, tự nhiên nhớ lại việc đó, nàng phải thẹn, phải tức, phải tối, nàng còn làm sao dám nhìn thẳng vào mặt ngươi? Nàng càng tránh nhìn ngươi, là nàng càng hữu ý đối với ngươi, chư nếu nàng dám nhìn vào mặt ngươi, là nàng chẳng xem cái việc nằm trong lòng ngươi, trần truồng, không có mảnh vải che chỗ kín, ra cái quái gì cả. Như vậy, là ngươi hữu hạnh lắm rồi, sao lại cho rằng chịu không nổi?

Ngưu Thiết Oa ngây người một lúc, đoạn thở dài:

- Vừa rồi, thừa lúc vắng vẻ, chẳng có ai bên cạnh, tôi khẽ nắm chéo áo nàng, kéo nhẹ, nàng không buồn nhìn lại tôi, nàng chỉ ngẩng mặt lên không tự thốt với nàng. Nàng thốt: Đường tương lai muôn trùng, chí trai phải hào hùng, nếu không là vĩ nhân, đừng mơ một gia nhân! Tôi nhớ rõ từng lời nói của nàng nhưng chẳng hiểu gì cả!

Phương Bửu Nhi mỉm cười, cho rằng Khương Phong dù là bậc cân quốc anh hùng, song chung quy vẫn còn kẹt trong cái sáo nhi nữ thường tình, nàng có thể nói thẳng ý nghĩ, thay vì nói thẳng nàng lại dùng lối quanh co, như vậy một gã xuẩn ngốc là Ngưu Thiết Oa làm sao hiểu được?

Châu Phương cười hì hì:

- Hay lắm! Hay lắm! Ta thấy nàng quả có tâm địa tốt! Đúng là nàng bị ngươi làm dao động ý tình, nàng nói thế chẳng khác nào an ủi ngươi, ngày dài tháng rộng vội gì phải gấp? Nàng khuyên ngươi cứ lo tạo dựng sự nghiệp anh hùng, nàng chung quy rồi cũng thuộc về ngươi.

Nếu ngươi chẳng đáng mặt anh hùng, thì đừng mơ vọng gì đến nàng.

Ngưu Thiết Oa reo lên một tiếng, tiếng reo vang như tiếng sấm, gã nhảy tung lên không, cao hơn ba thước nhưng rồi gã cũng cau mày hỏi:

- Muốn trở thành bậc anh hùng, thì phải làm như thế nào, lão gia có thể chỉ điểm cho tôi chăng?

Châu Phương mỉm cười:

- Trước hết hãy theo ta và đại ca ngươi, đi đến một nơi...

Bỗng lão đổi giọng:

- Đi! Chúng ta đi thôi! Phải đi mới được! Đi là có nhiều diều lợi!

Ngưu Thiết Hùng lúc đó mang bộ mặt rầu rầu từ trong nhà bước ra.

Châu Phương nhìn gã hỏi:

- Lại có gì nữa rồi đó, phải không? Trông gương mặt đưa đám kia ta nghi quá!

Ngưu Thiết Hùng thở dài:

- Lão bà của tôi, chứng nào tật ấy, lại bắt tôi phải nằm dưới sàn giường. Mỗi lần tôi leo lên, giành chỗ trên giường, là mỗi lần bị nàng đạp cho ngã xuống đất. Cái thế lão gia đã dạy tôi không còn áp dụng được nữa.

Châu Phương cười lớn:

- Được! Được! Đừng rối lên, ta sẽ dạy thêm cho ngươi một thế khác.

Lão kéo Ngưu Thiết Hùng đến chỗ xa xa, quanh tay đập chân một lúc.

Ngưu Thiết Hùng tuy chất phác, song học rất mau thuộc.

Châu Phương gật gật đầu, ra vẻ hài lòng thốt:

- Ta dạy ngươi mấy cái thế nầy, ngươi cứ áp dụng có công hiệu lắm, vĩnh viễn lão bà của ngươi sẽ tùng phục ngươi!

Ngưu Thiết Hùng cười hì hì:

- Có nhiều phương pháp thần diệu như vậy à? Lão gia tài quá, lão gia biết nhiều điều hữu ích quá?

Châu Phương lại bảo:

- Còn một thế, hay lắm, ngươi kề tai đây, ta nói nhỏ cho nghe!

Ngưu Thiết Hùng bước tới, nghểnh tai sát miệng Châu Phương - Lão thì thầm một lúc, không rõ lão nói gì, Ngưu Thiết Hùng dần dần đỏ mặt, đỏ một cánh khoái trá.

Sau cùng lão cười khúc khích:

- Kỳ quá! Kỳ quá lão gia! Làm vậy thì...

Châu Phương trừng mắt:

- Kỳ cái gì? Các ngươi là vợ chồng với nhau, co gì mà kỳ? Vợ chồng thì tránh sao khỏi cái việc đó chứ? Không muốn vậy thì đừng lấy chồng, còn ngươi nữa, nếu cho là kỳ thì đừng ham vợ!

Ngưu Thiết Hùng tươi nét mặt cảm ơn rối rít, rồi quay mình chạy bay vào nhà.

Phương Bửu Nhi và Ngưu Thiết Oa nhìn nhau, nhưng chẳng ai hỏi ai một tiếng.

*****

Sáng sớm hôm sau, Phương Bửu Nhi và Ngưu Thiết Oa để ý quan sát thần thái của Tiêu tố Thu, xem phương pháp của Châu Phương có công hiệu chăng.

Không rõ bình thường nàng có làm như thế không, chứ hôm nay thì nàng đảm đang ra mặt, nấu nước, pha trà, dọn trong dẹp ngoài xứng đáng là một nàng dâu phục thị nhà chồng hết sức chu đáo.

Đôi mày hơi xụ xuống, mắt chẳng dám nhìn lên, chừng như có thẹn.

Dáng dấp đi đứng của nàng cùng trở thành uyển chuyển, yểu điệu, mất hẳn cái vẻ cân quốc anh hùng, mất hẳn cái vẻ hống hách ngày nào.

Nàng hoàn toàn biến thành một nữ nhân, đúng theo cái nghĩa của sự phân định nữ và nam, nữ sanh ra để bổ túc cho nam mà nam tìm cái bồi bổ nơi nữ, nam cần nữ ứng, nữ sẵn sàng cung ứng cho nam trong mọi cái cần...

Còn Ngưu Thiết Hùng, hắn ra sao?

Mặt hắn ngẩng cao, ngực hắn ưỡn tới, ngực càng ưỡn thì bụng càng thóp, bụng thóp tại ngực ưỡn hay thóp vì một nguyên nhân nào, chẳng hạn làm một việc gì đó nhọc mệt, thóp bọng cho ngực phồng để thở nhiều không khí, cố thở nhiều?

Gương mặt hắn tươi sáng, như đóa hoa rừng vừa nở, lúc nở lại có mưa mát, nước mưa tăng thêm phần rạng rỡ. Gương mặt đó đang được một nhựa sống mới đẫm nhuần, gã dương dương tự đắc.

Gã có quyền dương dương tự đắc chứ!

Cái trận tuyến gã dàn ra từ bao lâu rồi, trận tuyến chỉ ghi toàn bại tích cho gã, hôm nay chính gã thu dọn chiến trường, gã làm chủ tình hình, gã có quyền tự đắc với kỳ công chứ?

Đối với ai cũng thế, mau thắng lợi đều mang lại hài lòng, riêng gã thì có lẽ gã đã tạo nên một kỳ công, bởi trên chỗ mơ tưởng của gã, mà thành hi hữu, trong khung đời chất phác của một ngư phủ nghèo nàn đần độn.

Ngưu Thiết Oa cùng thích chí lây với gã, anh cứ theo hỏi em:

- Nhị đệ à, Châu lão gia dạy nhị đệ những gì đâu, nói cho ngu ca biết đi?

Nhưng, Ngưu Thiết Hùng lắc đầu quầy quậy:

- Không được! Ngàn muôn lần không được! Tiểu đệ chẳng tiết lộ đâu! Bí mật mà! Lão gia thương ai thì dạy cho người đó, phải giữ làm của báu chứ!

Chẳng những gã thoái thác, không chịu tiết lộ, mà gã còn chạy trốn nơi khác, không để cho Ngưu Thiết Oa hỏi dai.

Rồi Châu Phương, Phương Bửu Nhi và Ngưu Thiết Oa cáo lui, đoàn người sửa soạn lên đường.

Họp thì mừng, tan thì buồn, có những cuộc chia ly nào vui đâu? Dù chia ly tạm thời, bởi trong thời gian chia ly, có ai biết được những bất ngờ xảy ra cho người ở lại, cho kẻ ra đi? Trong cuộc chia ly nào cũng lấy nước mắt làm rượu tiễn, mặc dù họ có nhiều rượu để uống, uống cho say tít cung thang, quên đi sự phân kỳ, đừng nhìn thấy kẻ ra đi, cũng như đừng thấy người ở lại.

Ba hôm trước, ngôi nhà của họ Ngưu như hồi xuân, ba hôm nay, ngôi nhà lại nặng mùi tang tóc.

Ngưu Thiết Oa lại ly gia lần nữa, Ngưu Thiết Lan thì vỡ mộng giang hồ với sự tan vỡ của Thiên Phong bang, Khương Phong đang đau buồn trên chỗ tưởng. Tiêu Tố Thu có chắc an phận làm vợ Ngưu Thiết Hùng? Nếu có kẻ thản nhiên, thì chính là Ngưu Thiết Hùng đang chập chờn trong phúc hạnh...

Họ đi đường thủy, và phương tiện là thuyền quái dị của Ngưu Thiết Oa.

Thuyền tách bến, thuyền xuôi giòng, bóng người đứng trên bờ tiễn đưa dần dần mờ. Ngưu Thiết Oa nhìn mãi, nhìn một lúc rồi lộ vẻ mơ màng, si si, ngây ngây, thân hình gã như lùn xuống vài tấc, chiều cao thấp xuống thì chiều ngang lớn ra, hiện tại gã như mang một cái gì nặng trĩu, gã không chịu đựng nổi sức nặng của cái đó, nhưng gã cũng chẳng muốn vứt vật nặng cho nhẹ nhàng. Vật càng nặng, gã càng cố mang, cố chịu đựng.

Vật nặng đó, phải chăng là một hình ảnh? Một hình ảnh thì làm gì có thể chất mà gieo nặng cho gã?...

Phương Bửu Nhi vỗ vai gã an ủi:

- Có biệt ly tình nào sảng khoái cho con người đâu? Đừng buồn đau, hiền đệ! Tình ly biệt càng thâm, hương rượu trùng phùng càng nồng con người ta ly biệt để tạo cái trùng phùng, nếu chẳng muốn hưởng trùng phùng thì chẳng có ai bày trò biệt ly làm chi!

Chợt Ngưu Thiết Oa bật cười, cười vang dội.

Phương Bửu Nhi lấy làm lạ:

- Ngươi cười chi? Ta chỉ tưởng ngươi nên khóc chứ, khóc được cái cay nồng của ly biệt mới vơi đi, tại sao ngươi cười? Cười chua chát để tăng cường cái thấm thía của sự chia tay?

Ngưu Thiết Oa dịu tiếng cười, hì hì thốt:

- Chung quy rồi, nàng cũng lưu ý đến tiểu đệ! Lúc tiểu đệ lên thuyền, nàng lén nhìn theo, tiểu đệ thấy rõ ánh thu ba chớp chớp của nàng. Đại ca ơi! Chỉ một ánh mắt đó thôi, cũng đủ đưa tiểu đệ lên tận chín từng mây, tiểu đệ thấy nàng ngồi trong áng mây kia, nàng đang vẫy tay chào tạm biệt!...

Gã ngẩng mặt nhìn lên như thực sự có Khương Phong trong áng mây hồng...

Bỗng, Châu Phương lôi cả hai trở lại thực tế:

- Hai ngươi nên nhớ, lần xuất hành nầy, các ngươi nên cẩn thận cho lắm, ta nói thế để cho các ngươi hiểu rằng, phải nhìn nhiều, giữ ít nói, nhìn càng nhiều càng hay, nói càng ít càng có lợi. Nhưng, chẳng phải nhìn thẳng, nhìn sững, mà chỉ nên nhìn bằng ý để tìm tòi quan sát, để tránh bớt nghi ngờ.

Phương Bửu Nhi mỉm cười:

- Tự nhiên rồi! Có mắt phải nhìn, có ý phải dè dặt, nhìn lúc không ai lưu ý, khi bị phát hiện rồi phải chuyển hướng ánh mắt chứ!

Châu Phương gật đầu:

- Trời sanh đôi mắt để nhìn, nhưng muốn sử dụng đôi mắt cũng phải biết qua phương pháp. Đừng tưởng, có cái gì sẵn là cứ hưởng dụng bừa bãi, chỉ chuốc lấy phiền lụy, chứ chẳng thu thập được lợi gì đâu!

Cũng như lời nói phải thì hưng gia, thịnh quốc, nói quấy thì chủng diệt, tộc vong.

Rồi lão hỏi:

- Giòng nước chảy kia, ngươi có trông thấy chăng?

Phương Bửu Nhi gật đầu:

- Có chứ, nó sờ sờ trước mắt, tôi có đui mù đâu mà chẳng thấy?

Châu Phương cười nhẹ:

- Ngươi thấy nước chảy, nhưng trong giòng nước chảy có triết lý gì, có diệu thú gì? Nó biểu tượng cho cái gì, có thức ngộ chúng ta như thế nào?

Phương Bửu Nhi sững sờ, ấp úng:

- Nó... nó...

Châu Phương cười nhẹ:

- Thời gian trôi qua, đời người trôi qua, có khác nào giòng nước trôi qua? Ngươi nhìn thời gian trôi, nhìn giòng đời trôi cũng như nhìn giòng nước trôi, nhìn nhưng chẳng thấy chi hết. Ngươi chỉ thấy cái chất di động, nhưng nào thấy được nguyên lý của sự di động đó? Cho nên nhìn không thấy là vậy! Ngươi nhìn bằng phàm nhãn, ngươi chưa có tâm nhãn, trí nhãn, nếu nói xa hơn ta có thể dùng hai tiếng tuệ nhãn!

Nhưng dùng hai tiếng nầy, thì ta lại rơi vào cửa phật mất rồi, mà ta thì chưa thấy mình có cái hứng nâu sồng!

Phương Bửu Nhi ạ lên một tiếng:

- Lão gia luận chí lý!

Châu Phương buông gọn:

- Nhìn giòng nước chảy đi, nhìn trong ba khắc. Thấy được gì, cho ta biết. Có thắc mắc gì, cứ nêu với ta.

Phương Bửu Nhi gật đầu:

- Tôi sẽ nhìn!

Hắn quay mặt hướng về dòng sông dài, dòng sông chảy về vô tận, nước chảy xuôi, chảy mãi không ngừng, nước rẽ hai bên mạn thuyền, kêu róc rách nổi bọt trắng.

Ba khắc thời gian trôi qua, con thuyền quái dị cũng trôi đi đoạn sông đã vượt được mấy dặm dài.

Châu Phương cất tiếng:

- Ta đã hỏi ngươi về cái ảo diệu của giòng nước chảy, ngươi tìm được giải đáp chưa?

Phương Bửu Nhi thở dài, tiếng thở của hắn dài như bằng dòng sông, hắn thở mấy hơi, từ từ đáp:

- Trước kia nước chảy đối với tôi chỉ là nước chảy, chảy để đưa thuyền xuôi, chảy để đưa lục bình, phù sa về một nơi nào đó, nước chảy có gì lạ, đáng chuyên tâm để ngiên cứu? Nhưng giờ đây, thì khác hẳn.

Nước chảy đối với tao nhân mặc khách là nguồn thơ lai láng, là tứ thơ cuồn cuộn, nước chảy là một áng văn chương lưu loát. Đối với nhã sĩ, nước chảy là một khúc nhạc êm đềm, một khúc nhạc thanh tao, không đượm vẻ ô tục, vẩn bợn, một khúc nhạc lọc kỹ càng, không ngập ngừng gượng ép gò bó, không sống sượng, trái lại một khúc nhạc thao thao...

Châu Phương mỉm cười:

- Ngươi nhìn giòng nước với con mắt văn nhân, nhã sĩ, giả sử ngươi là con nhà võ, thì ngươi sẽ thấy giòng nước chảy bon bon kia, là giòng vũ học liên miên, bất đoạn. Nước chảy càng xa đường, vũ học càng tiến dài, xa vô cùng dài vô tận, giòng nước càng chảy mau, càng chặc chẻ, vũ học càng luyện tập càng kín đáo vững vàng. Ngươi có ý thức được điều ta vừa nói chăng?

Phương Bửu Nhi sáng mắt lên:

- Phải! Đúng vậy tiền bối! Giòng nước kia, bao hàm cái triết lý vô thượng của vũ học, chúng ta nhìn những đợt sóng nhấp nhô kia, thoạt nhìn thì giống nhau, nhưng nhìn kỹ thì mỗi đợt sóng có hình thức riêng biệt của nó, những đợt sóng luôn luôn biến hóa, ảo diệu không cùng!

Vừa ảo diệu vừa phức tạp đến độ mỗi đợt sóng biến hóa ra không còn là hình thức trước nữa. Giòng nước đó là vũ học của người áo trắng, là kiếm thuật của y, mà những đợt sóng kia là những chiêu thức kỳ bí ảo diệu của y, chiêu kiếm đưa ra mừng tượng nhau như những đợt sóng, nhưng biến hóa phi phàm, nhìn cái biến hóa không ai còn ghi nhận được cái hình thức đầu tiên rõ rệt, và bằng vào biến hóa hiện tại không ai tưởng được cái biến hóa tương lai liên miên bất tuyệt, dị đồng, mãi mãi dị đồng...

Hắn càng nói, càng thấy hứng thú mà nói, như không bao giờ nói được hết ý. Hắn hứng thú đến độ mở rộng đôi mắt sáng ngời mà nói, thần thái cũng rạng rỡ như đóa hoa đang nở khoe màu.

Châu Phương hài lòng vô tưởng, luôn luôn gật đầu, luôn luôn vuốt râu, rồi lão lại hỏi:

- Với một nhát đao, ngươi có thể chặt giòng nước đứt thành dôi chăng?

Phương Bửu Nhi lắc đầu:

- Đao chém nước, nước xuôi giòng, nước liền lạc, nước tiếp tục chảy, đứt làm sao được?

Châu Phương gật gù:

- Đừng nói một nhát đao, dù chém trăm đao, ngàn đao ngươi không hy vọng gì chém đứt giòng nước. Cái đạo lý như thế nào, ngươi thấu triệt chưa?

Phương Bửu Nhi giật mình:

- Tôi... việc đó...

Bỗng đôi mắt hắn sáng rực lên, hắn reo to:

- Tôi hiểu rồi! Giòng nước chảy, có cái lẽ sanh sanh bất diệt bất đoạn, có cái cơ chuyển tiếp triền miên, chẳng có gì làm đứt đoạn, ngưng trệ. Nếu luyện võ công, thao thao bất tuyệt như giòng nước, thì chắc chắn là phải trở thành vô địch trong thiên hạ.

Châu Phương nghe cơn gió mát thổi qua, tâm tư khoan khoái vô cùng:

- Phải! Bốn tiếng sanh sanh bất diệt do ngươi vừa nói đó, đúng là đại huệ của tạo hóa dành cho con người. Cái lẽ sanh sanh bất diệt đó, ngươi cũng thấy được nơi tinh tú đêm hiện ngày mờ, nơi cây cỏ tiêu trưởng, nơi nước chảy liên miên, nơi nhật nguyệt vận hành, tuần hoàn, bất diệt, trong chu kỳ, tuy mỗi vật có chu kỳ nhanh, chu kỳ chậm, nhưng nhất định đúng chu kỳ. Và cái lẽ tuần hoàn đúng chu kỳ đó, là thiên cơ, là máy huyền vi của tạo hóa. Biết được lẽ tuần hoàn sanh sanh bất diệt, biết được lẽ chuyển tiếp nhiệm mầu là thấu triệt được tinh túy của vũ học, ngươi có thể trở thành bậc tôn sư trong vũ học vậy!

Ngưu Thiết Oa có biết gì về những triết lý đó? Gã nghểnh tai nghe, gã há rộng mồm, mở tôi đôi mắt, ngây người, nhìn Phương Bửu Nhi rồi nhìn Châu Phương.

Bỗng có tiếng đàn tình tang vang lên từ mặt sông vọng đến đàn phát xuất từ con thuyền nào đó, chứ chẳng phải từ trên bờ vọng xuống.

Tiếng đàn nghe êm dịu phi thường.

Châu Phương day lại Ngưu Thiết Oa:

- Lái thuyền về phía có tiếng đàn đi!

Ngưu Thiết Oa nạy chèo, bẻ lái liền.

Thuyền của hắn càng lướt tới, tiếng đàn nghe càng rõ hơn, giữa sông dài, có gió lộng, có nước reo hai bên mạn thuyền, những âm thinh đó hòa với điệu đàn, tạo nên một khúc nhạc ảo ảo huyền huyền đưa người vào du dương phiêu phưởng.

Phương Bửu Nhi lắng nghe tiếng đàn nước mơ màng đến xuất thần, bỗng hắn giật mình trước tiếng gọi của Châu Phương:

- Ngươi đã lắng nghe tiếng đàn lâu rồi, ngươi có phát hiện ra trong tiếng đàn có gì lạ chăng?

Phương Bửu Nhi lắc đầu, nhưng cũng đáp:

- Chừng như có khác âm điệu của cây đàn thường!

Châu Phương gật đầu:

- Tiếng đàn hàm ẩn một niềm sát phạt, có lẽ người dạo đàn đang mơ tưởng đến một cuộc ác đấu hoặc đã qua rồi hoặc sắp khai diễn, tiếng đàn nói lên một sự giới bị hoàn toàn, như lâm đại địch. Những tiếng toong, toong biểu hiện rõ rệt cái chí của con người đặt nơi mũi đao kiếm, và mũi đao kiếm tìm dòng máu địch mà đâm vào.

Phương Bửu Nhi ngưng thần lắng nghe, nghe để nghiệm xác lời phê đoán của Châu Phương, chứ không nghe để hòa mình vào cái du dương phiêu phưởng của điệu đàn.

Nghe một lúc hắn thở dài hỏi:

- Chắc tiền bối cũng là một tay có biệt tài nhã thao cho nên lắng nghe tiếng đàn mà hiểu được tâm niệm của kẻ dạo đàn?

Châu Phương cau mày trầm giọng:

- Tiếng đàn hàm ẩn cái ý sát phạt quá mạnh, cái ý đó càng phút càng tăng trưởng điều đó chứng tỏ người dạo đàn đang bị khích động tột độ, lòng vô cùng xao xuyến, nếu cứ đàn tiếp hẳn dây đàn phải đứt, vì điệu đàn căng thẳng quá chừng. Ta suy ra người nào đó, đã thấy rõ, lúc giao thủ, nắm chắc cái lẽ tất bại.

Phương Bửu Nhi trố mắt:

- Đã thế sao y chẳng dừng tay?

Châu Phương thở dài:

- Hiện tại, thì niềm khích động nơi y đang cuồn cuộn dâng lên, y còn làm sao ức chế nổi?

Phương Bửu Nhi kêu lên:

- Như vậy thì làm sao? Làm sao?

Châu Phương mỉm cười:

- Còn làm sao? Chỉ còn có cách là ta với ngươi tiếp trợ y một tay, bởi y là một nhã sĩ. Tiếp trợ y, là làm sao cho y dừng tay, mà làm cho y dừng tay là phải làm cho đứt dây đàn.

Lão lấy một chiếc sào ngắn đưa cho Phương Bửu Nhi bảo:

- Ngươi cầm chiếc sào nầy đánh vào cột buồm, nếu tiếng đánh của ngươi làm đứt đoạn được tiếng đàn thì y sẽ ngưng đàn liền.

Phương Bửu Nhi vâng lời.

Hắn đánh thật mạnh, thật mau, tiếng đánh vang lên cốp cốp nhưng chẳng làm sao cho tiếng đàn loạn được, chẳng những thế tiếng đàn lại hòa với tiếng đánh của hắn tạo thành một âm diệu đặc biệt Châu Phương cau mày, trầm giọng thốt:

- Ngươi đánh thế có khác nào giục giã người dạo đàn nhanh ngón hơn, cho dây đàn nhanh chút. Dùng sào đánh vào cột buồm như ngươi vừa đánh, là đưa y chóng vào chỗ hại, chứ chẳng giúp y được gì!

Phương Bửu Nhi ngừng đánh rồi thở dài:

- Tôi nghe tiếng đàn, thao thao như giòng nước chảy không hề đứt đoạn, thực ra tôi vô phương nhiễu loạn tiếng đàn được rồi, như tôi không phương ngăn chặn giòng nước chảy!

Lúc đó con thuyền của Ngưu Thiết Oa đã đến sát bờ sông.

Thì ra, người dạo đàn không ở trên bờ đã đành, mà cũng chẳng ở trên một chiếc thuyền nào cả.

Trên một mô đá, cách bờ sông không xa, chân mô đá chìm trong nước, một người vận áo vàng tóc xõa kín che đôi vai, chân không giày đang ngồi dạo đàn. Đàn là loại dao cầm.

Châu Phương nhìn thoáng qua người đó, đoạn day lại giảng giải với Phương Bửu Nhi.

- Điệu đàn liên miên bất tức, nhưng nghĩ cho cùng, có tiếng đàn sau phát sanh tiếp nối tiếng đàn trước mới giữ được cái lẽ sanh sanh hóa hóa, có sanh có hóa mới bất diệt, như họa đạo, kỳ đạo, như kiếm đạo sanh sanh hóa hóa liên miên bất tức, chẳng khác nào một giòng nước, trường lưu bất đoạn. Nhưng thật ra vẩn có chỗ sơ hở như thường. Chỉ vì mình chưa nắm vững huyền cơ cho nên chẳng thấy được cái sơ hở đó...

Lão dừng lại một chút, đoạn tiếp:

- Khi giao đấu thấy đối phương có kiếm pháp chặt chẽ thì mình cho rằng hắn đã đạt đến mức tối thượng, nhưng thực ra vẫn còn có chỗ sơ hở để mình thừa gian, công kích. Bằng vào kết quả sự thấu triệt huyền cơ thô như ngươi, ngươi không thể dùng tiếng chạm của chiếc sào với cột buồm làm nhiễu loạn tiếng đàn, chứ ta thì làm được, mặc dù ta chẳng dám khoe khoang là mình thấu triệt huyền cơ.

Lão với tay, lấy chiếc sào trong tay Phương Bửu Nhi, tai lão lắng nghe tiếng đàn bất thình lình đập sào vào cột buồm.

Lạ thay, tiếng chạm vừa vang lên, thì điệu đàn cũng vừa loạn, người áo vàng hú vọng một tiếng dài, vén vạt áo đứng lên ngẩng mặt trời, ngây người xuất thần.

Phương Bửu Nhi dù muốn dù không, cũng bị Châu Phương hấp dẫn mê man qua các lời giảng giải về vũ học, nhân giòng nước chảy mà dẫn giải tiếng đàn cầm, hắn nhìn nhận là bình sanh mới nghe được những gì hắn chưa hề tưởng tượng, hắn bị kích thích mạnh, hắn say sưa với niềm kích thích đó, chưa kịp để ý đến người áo vàng.

Châu Phương giảng tiếp:

- Tiếng đàn chạm cột buồm, thô bạo, cộc lốc, tiếng đàn du dương, nhả ái tự nhiên hai loại âm thinh tương phản, không dung nhau, lại nhân cái sơ hở của đàn, dùng tiếng sào chạm vào, trược chận thanh, bạo chận nhã, tiếng đàn phải đứt bởi quân tử tránh tiểu nhân, đúng vào cái lúc tiểu nhân chen mình vào định phá hoại.

Phương Bửu Nhi vụt đứng lên gương mặt sáng rỡ, reo lên:

- Như vậy thì chẳng cần có võ công hơn người, chỉ cần thấu triệt được huyền cơ, thấy rõ chỗ sơ hở của mọi sự việc trong cái lẽ sanh sanh hóa hóa, bởi mọi cuộc chuyển tiếp nào nhanh đến đâu, liên tục đến đâu, cũng có sơ hở, cũng có gián đoạn, dù chỉ một phần mười giây, phần trăm giây, phần ngàn giây! Thấy được sơ hở đó rồi, là thấy cái lẽ tất thắng. Nhược thắng cường là vậy!

Châu Phương mỉm cười, gật đầu:

- Phải đó!

Phương Bửu Nhi vụt mơ màng lẩm nhẩm:

- Giản dị như thế, sao người đời chẳng ai lưu ý, và hầu như mọi người đều bỏ quên đến độ chuốc lấy nhục bại?

Châu Phương cười nhạt:

- Người đời chuyên luyện võ công, chứ có ai gia tâm nghiên cứu võ đạo? Võ công là tay sai của võ đạo, giỏi võ công chưa hẳn là một tông sư, thấu triệt vũ đạo mới xứng đáng là tổ nghiệp. Võ công dụng lực, võ đạo dụng ý, lực thì suy giảm nhưng cái ý thì lại vô cùng, lực còn thay đổi cái ý khó dời cho nên trên giang hồ biết võ công rất nhiều người, hiểu vũ đạo chẳng có mấy tay. Luyện võ công rất dễ, nghiên cứu võ công rất khó. Ngàn năm qua và có lẽ ngàn năm đến, thành tựu võ công kể có hàng vạn người, nhưng lãnh hội vũ đạo chưa đếm đủ đầu tay!

Phương Bửu Nhi thở dài:

- Người xưa nói nghe một người nói hay còn hơn học mười năm kinh sách! Hôm nay được tiền bối giảng giải, tôi thức ngộ vô biên, sánh với cái kết quả học tập thời gian cầm như trời với vực.

Ngưu Thiết Oa cười hì hì thốt:

- Đại ca mê nghe chuyện bỏ phí một cảnh nhiệt náo đáng nhìn.

Hãy xem kìa.

Thì ra sau khi đứng thẳng người lên, người vận áo vàng xuất thần một lúc, vụt chụp chiếc đàn đập mạnh vào mô đá.

Boong!

Chiếc đàn vỡ tung ra trên bờ, khắp ba phía, hơn trăm tên khất cái, tóc rối bù, y phục xơ xác, từ các bụi cỏ, lùm cây xuất hiện một lượt.

Bọn khất cái ở đấy làm gì? Nấp vào chỗ kín, nghe tiếng đàn hay theo dõi người đàn, dò động tịnh?

Chúng thấy người áo vàng đập nát đàn, chúng hiện ra với gương mặt hãi hùng, thần sắc biến đổi rõ rệt.

Trong số khất cái, có ba lão già tóc bạc, khom mình bước tới, lúc đó người áo vàng di chuyển bước đến một mô đá trên bờ. Ba lão khất cái thì thầm những gì với người áo vàng nghe chẳng rõ, chừng như người áo vàng chẳng thích nghe nhiều hơn, vội khoát tay hết bảo họ lui ra.

Tất cả những khất cái khác đều lộ vẻ buồn trên gương mặt, họ châu đầu vào nhau, kề miệng sát tai nhau thì thầm, bàn tán, chẳng rõ họ nói với nhau những gì, nhưng chắc chắn là họ tìm biện pháp gợi hứng cho người áo vàng trong khi người nầy quá tuyệt vọng...

Đột nhiên hai lão khất cái từ sau cội cây to, bước ra khệ nệ khuân một vò rượu lớn mang đến trước mặt người áo vàng, rồi bốn năm đồng tử khất cái từ đám đông nhảy vọt ra vây bốn bên người áo vàng, vừa cười vừa múa, chốc chốc có kẻ nắm chéo áo y giật giật. Dù cười, dù múa, dù kéo áo, chúng vẩn giữ vẻ cung cung kính kính...

Người ta đang lúc tuyệt vọng, lại gây nên ồn ào huyên náo, với những trò nhố nhăng, chẳng khác nào khích nộ người ta, chứ làm gì gợi hứng cho khoan khoái lòng làm quên niềm tuyệt vọng được.

Xem đó, đủ biết bọn đồng tử nầy dụng ý khích nộ người áo vàng rõ rệt.

Nhưng người áo vàng đứng lặng như trồng, trơ trơ như tượng, chẳng nói năng, chẳng nhích động, chẳng nhìn ai cả.

Y chỉ làm một động tác, duy nhất một động tác là chốc chốc bê vò rượu lên, nghiêng miệng vò, nếm đậm, nốc đã, rồi bỏ xuống, rồi nâng lên nốc.

Lúc đó Phương Bửu Nhi và Châu Phương đã quay mặt nhìn về quang cảnh đó.

Phương Bửu Nhi trố mắt kinh ngạc hết sức, hỏi nhỏ bên tai Châu Phương:

- Người đó làm gì lạ thế? Người áo vàng cũng lạ, mà bọn đồng tử chẳng khác nào điên khùng! Sao y không đánh mắng chúng, đuổi chúng đi nơi khác, lại chịu đựng nổi sự ồn ào do chúng gây ra?

Châu Phương thốt:

- Rất có thể bọn đó là đệ tử của người áo vàng!

Phương Bửu Nhi nổi giận:

- Đệ tử? Đệ tử đâu có thể vô lễ với tôn sư như vậy được. Chúng chẳng còn biết kính nể bậc trưởng thượng nữa à? Đáng đánh mỗi tên ba trăm hèo lắm lắm!

Châu Phương cau mày:

- Người áo vàng cần trấn định tinh thần, nếu tâm tư hỗn loạn, gặp địch thủ cao cường thì bất lợi cho y vô cùng.

Thời khắc trôi qua, người áo vàng chừng như đã bình tĩnh trở lại, dù cho bọn đồng tử có làm huyên náo y chẳng hề dao động tâm tư.

Kỳ lạ thật! Tuyệt vọng là có phẫn uất, tâm tư phải sôi trào ai lại chẳng thích tìm nơi tĩnh mịch để lấy lại bình tĩnh? Nhưng người áo vàng trái lại, tìm cái tĩnh ngay trong cái động, cái động do bọn đồng tử gây nên chúng cười múa, chúng lại còn kéo y nữa.

Ba lão khuất cái lại chạy đến, mày còn cau, vẻ mặt còn trầm, trong ba người, người ốm nhất cao giọng thốt:

- Sau khi Bang chủ ngộ nạn, nếu chẳng có Vương lão tôn nhân kịp thời trở về, thì chẳng biết số phận Cái bang sẽ phải như thế nào!

Chúng ta vĩnh viễn không thể quên ân trọng đức dày của Vương lão tôn nhân!

Tất cả khất cái cùng vâng một tiếng, rập nhau vang dội, chấn động cả một vùng. Xem chừng tất cả đều hăng hái, quả quyết lắm nếu hiện tại có mặt vương lão tôn nhân nào đó, chắc họ sẽ kênh kiệu cao chiêm ngưỡng như thần thánh.

Song người áo vàng lạnh như tiền.

Tại sao y lạnh như tiền. Y không tán đồng sự hoan nghinh của bọn khất cái? Y có liên quan gì đến bọn khất cái? Y có đố kỵ sự trọng vọng của bọn khất cái dành cho Vương lão tôn nhân chăng?

Hay y chính là Vương lão tôn nhân? Nếu vậy, tại sao bọn khất cái hoan hô rợp trời, mà không nhào đến, kêu kiệu y lên?

Lão khất cái ốm tiếp nối:

- Nhưng hôm nay, Vương lão tôn nhân cùng nữ ma đầu giao chiến, một cuộc chiến đoạt sự tồn vong của Bang chủ Cái bang nếu Vương lão tôn nhân bại, thì... trời ơi... còn ai dám nghĩ đến hậu quả của cuộc chiến bại chứ? Hậu quả đó sẽ hãi hùng, sẽ kinh khiếp như thế nào chứ? Lão phu dù mật đầy toàn thân, cũng chẳng dám nghĩ đến!

Lão dừng lại một chút, rồi tiếp:

- Cho nên... cho nên lão phu mạo muội trình bày, tha thiết trình bày ý nguyện... là mong Vương lão tôn nhân đừng... đừng...

Lão thở dài cúi gầm đầu xuống, bỏ lửng câu nói ở chỗ đó.

- Theo khẩu khí của lão khất cái, thì người áo vàng đúng là Vương lão tôn nhân rồi!

Châu Phương vuốt nhẹ chòm râu, trầm giọng thốt:

- Tâm thần của người áo vàng trấn định như thế, là hết sức tốt đẹp, trước khi khai diễn cuộc đấu với kình địch, thế tại sao lão khất cái lại bảo y đừng thế này, thế nọ? Đừng cái gì mới được chứ? Đừng nốc rượu?

Đừng giữ trầm tĩnh, lạnh lùng? Thế lão muốn cho người áo vàng mang mãi niềm phẫn nộ để gia chiến với địch chăng? Quái! Quái lạ thật! Ta không hiểu nổi sự tình bên trong rồi!

Người áo vàng thở dài:

- Ta biết, làm như vậy là phải bại! Nhưng, ta không phương làm khác hơn!

Lão khất cái vụt quỳ xuống, lạy người áo vàng một lạy rồi nhảy vút lên không đáp xuống, đồng thời hét lớn:

- Lão phu bắt buộc phải làm như thế, mong Vương lão tôn nhân thứ tội cho!

Bàn tay lão bay ra, bàn tay đó tát mạnh vào mặt người áo vàng.

Đúng là một diễn tiến ngoài tưởng tượng của Phương Bửu Nhi!

Lão khất cái đang có việc thỉnh cầu nơi người áo vàng, lại tỏ ra hết sức cung kính, hơn thế, lão chẳng ngần ngại lạy người áo vàng một lạy, thế mà lão vẫn vung tay tát vào mặt người áo vàng.

Một sự kiện mà dù ai nằm mộng cũng chẳng tưởng nổi!

Lão tát vào mặt người áo vàng, toàn thể bọn khất cái bất động chẳng một ai ngăn chận, dù ngăn chận không kịp cũng phải phiền trách oán hận.

Chẳng một ai nhúc nhích. Họ thản nhiên như không có gì xảy ra cả.

Sự kiện đó lại càng làm cho Phương Bửu Nhi thêm kinh hãi. Hắn càng kinh hãi hơn, là thấy người áo vàng không phẫn nộ, lại cười.

Y cười lớn, tiếng cười vang như chuông gióng rền dài. Tiếng cười biểu lộ niềm hoan lạc thực sự, chẳng có vẻ gì miễn cưỡng.

Rồi y nâng vò rượu, nốc một hơi dài, bọn đồng tử vây chung quanh, lại múa, lại cười, lại vỗ tay, rồi toàn bọn khất cái phụ họa gây thành nhiệt náo một khung trời.

Cái trạng thái đó, trong võ lâm rất kỵ trước khi giao đấu, chẳng ai buông lung tâm tình cuồng loạn như vậy, bởi bản tính dao động, là tâm nhẹ, ý mềm, chí kiên quyết lung lay, uy lực phát huy kém hiệu quả.

Phương Bửu Nhi chẳng có mảy may kinh nghiệm về vũ học tuy nhiên hắn không tán thưởng cái nhiệt náo ồn ào của bọn khất cái, hắn cau mày, thở dài:

- Điên! Điên mất rồi! Toàn là một bọn điên!

Chợt, người áo vàng quay mặt lại.

Bây giờ hắn mới thấy rõ, hắn nhận ra ngay chính là Vương Bán Hiệp!

Châu Phương thoáng thấy thần sắc hắn hơi biến đổi, trầm giọng hỏi:

- Ngươi biết người đó?

Phương Bửu Nhi gật đầu:

- Phải! Lão là Vương đại thúc Vương Bán Hiệp...

Hắn toan cất tiếng gọi, nhưng Châu Phương đã kịp thời ngăn chận, rồi tiếp:

- Dùng rất nhiều mắt, đừng dùng nhiều miệng! Ngươi đã quên lời ta dặn dò sao? Vô luận trông thấy những gì, chỉ nên lấy mắt mà nhìn, không được thốt một lời nào.

Phương Bửu Nhi mỉm cười:

- Lão gia bảo làm sao, Bửu nhi tôi làm vậy!

Châu Phương lại sờ râu:

- Vậy là hay lắm!

Qua một lúc, lão cười thốt:

- Y là Vương Bán Hiệp, thì có cổ quái như thế nào, tất ngươi cũng minh bạch.

Phương Bửu Nhi trố mắt:

- Tại sao chứ?

Châu Phương tiếp:

- Vương Bán Hiệp vừa cuồng, vừa hiệp, nhưng nửa phần hiệp chẳng bằng nửa phần cuồng, cho nên bọn khất cái vì cầu chiến thắng, cố làm mọi cách khích động cái phần cuồng, tiềm tàng trong người y, y càng cuồng thì võ công càng lợi hại, lực lượng mới phát huy trọn vẹn.

Lão bật cười, tiếp nối:

- Ha ha! Vương Bán Hiệp quả là một bậc kỳ tài trong thiên hạ ngày nay! Chẳng những là bậc kỳ tài, mà còn là một kỳ nhân, nên mới có những điểm kỳ quái trên chỗ tưởng tượng của mọi người!

Phương Bửu Nhi chớp mắt, cười hì hì:

- Như vậy là lúc dạo đàn, Vương Bán Hiệp nương theo tiếng đàn gợi ý sát phạt khích động tâm tư sôi trào cuồng khí, lão ấy sắp thành công, bỗng nhiên mình gây tiếng động, cũng tưởng là làm như thế, mình giúp lão, ngờ đâu trở lại hại lão, cho nên lão tuyệt vọng!

Châu Phương mỉm cười gật đầu:

- Phải đấy!

Vừa lúc đó, trên giòng sông, một con thuyền nhẹ lướt đến, chèo đẩy tận mái, thuyền lại có hình dáng vô cùng quái dị.

Thuyền thuộc loại quan thuyền, nhưng hiện tại khoang thuyền chẳng có vẻ gì là quan cả, lòng khoang chỉ được kê mấy mảnh ván la liệt, những đệm, những bức vải che, chừng như thuyền dùng chuyên chở cỏ, hay thóc gạo dùng trong nha thư, những vật tồn trữ trên thuyền là ô tạp, vật Trung Thổ có, vật Mông Cổ có, vật nông dân, vật thương gia tất cả đều có dấu cháy xém như vừa thoát qua một cơn hỏa hoạn, hoặc giả chủ thuyền góp nhặt những vật thừa thải do ngọn lửa để lại, chuyên chở đi nơi nào đó...

Nhìn vào thuyền, tất thấy rõ một sự điêu tàn tạp nhạp, trong đống đồ vật đó có bảy tám cột buồm.

Cột buồm dù thân vóc, dài ngắn, nhỏ to bất đồng, mà cánh buồm cũng chẳng cách nào giống cánh nào. Có cánh rách nát, có cánh chằm víu bằng y phục.

Chen lẫn với đống cột buồm, có vô số đường dây lèo, những đường dây đó hiện giờ không còn dùng kéo buồm nữa, bởi đứt đoạn dài, đoạn ngắn, hiện tại chỉ dùng treo nồi niêu, chén bát mẻ, có một con cá khô lòng thòng, cạnh cá khô có ba vò gạo, có rau, có gà, có gừng, có muối.

Cuối cùng là có hơn mười chiếc rương, cái có nắp, cái không có nắp cũng chẳng đậy được vì y phục đầy ắp, y phục rách rưới, nhìn màu y phục cũng đoán được mùi hôi. Rồi thì giày rách giép rách vất ngổn ngang, một vài nơi có mấy xâu tiền, loại tiền đồng có lỗ giữa.

Thuyền chuyên chở một sản nghiệp, hay đúng hơn những thừa thãi của một sản nghiệp sau cơn điêu tàn.

Thuyền lướt nhanh, gió đùa sóng đánh, thuyền chao chao đồ vật khua chạm vào nhau, loong coong, lách cách, tạo nên một điệu nhạc điêu tàn...

Ngưu Thiết Oa nhìn con thuyền đó, mắt mở to, mồm há hốc, còn Phương Bửu Nhi thì vừa kinh ngạc vừa buồn cười, hắn lắc đầu thốt:

- Mình cứ tưởng trên thế gian nầy chỉ có mỗi một chiếc thuyền của Ngưu Thiết Oa là vô địch về quái dị, không ngờ trên núi cao còn có mây, con thuyền nầy xuất hiện là thuyền của Ngưu Thiết Oa cầm như bóng mờ bên vầng trăng sáng!

Ngưu Thiết Oa bừng tỉnh, thích chí cao giọng:

- Giả như chúng ta có được con thuyền đó thì chẳng còn chi hay bằng? Vừa quái dị, lại vừa có đầy đủ vật dụng, có thừa thức ăn!

Bỗng, từ nơi chiếc thuyền đó, có tiếng lốp bốp vang lên, như tràng pháo nổ, rồi một ngọn khói trên năm sáu màu bốc cao, ngọn khói tỏa rộng bao trùm quanh thuyền.

Trên bờ bọn khất cái trông thấy chiếc thuyền cùng biến sắc. Ba lão khất cái lập tức bước tới cạnh bờ sông, sánh vai nhau, đứng thành hàng chữ nhất.

Lão khất cái ốm nhất trầm giọng thốt:

- Diệp Lãnh cùng bổn bang Vương Lão Tôn Nhân, xuất lĩnh bang đồ sống sót đến tại đây nghinh đón tôn giá, xin Vương đại nương xuất hiện cho bọn tại hạ làm lễ kiến diện!

Lời nói khách sáo vô cùng, mà trên giang hồ, cái sáo ngữ chỉ dùng để đối phó với hạng người không cùng tôn chỉ, cùng chủ trương, những người nghịch hành đối lập.

Dám nói một câu khách sáo, là có thừa khí phách đương đầu, cho nên lời nói của lão khất cái tuy trầm song vang lên như từng tiếng chuông, ngân rõ giữa trời quang, gió tịnh.

Từ trong vầng khói nhiều màu, một âm thinh ấm dịu nhẹ nhàng vọng ra:

- Diệp lão đầu gấp lắm sao chứ? Chúng ta đây chưa ai mặc y phục vào cả, ngươi bảo chúng ta chường mặt, chẳng lẽ để trọn thân thể lõa lồ mà hội kiến với các ngươi sao?

Trên gương mặt của Diệp Lãnh, thoáng hiện vẻ phẫn nộ, nhưng lão cố dằn lòng, im lặng, chẳng thốt tiếng nào.

Giọng nói đó lại tiếp tục từ trong vầng khói vọng ra:

- Tú Tú đâu, tại sao ngươi lấy chiếc quần của ta mà mặc? Có cởi ngay ra trả cho ta không nào? Ngươi muốn che giấu phần ngươi, lại để trống trải của ta như thế này sao?

Rồi có tiếng oái oái vang lên:

- Ngươi đạp lên chân ta! Làm gì gấp thế? Sợ ma ăn cỗ hết hay sao chứ?

Lại có tiếng léo nhéo cãi:

- Chết! chết! Áo của ta, sao ngươi lấy mặc? Khổ ơi là khổ! Ngươi giật làm rách toạt một mảng đây rồi!

Rồi có tiếng thét lên:

- Đại nương! Đại nương! Nó giật quần của tôi đấy! Nó định còn cướp áo của tôi nữa!

Cuộc náo nhiệt bên trong vầng khói, dù ngụy tạo, dù thực sự, vẫn có thể nhằm vào cái đích chọc tức đối phương, trong khi đối phương nóng nảy chờ chạm mặt thì người trên thuyền lại dùng dằng dải dải, rồi còn đem những chuyện tranh quần cướp áo thốt lên oang oang, dơ dáy quá, bực bội quá...

Cứ mười gã khất cái trên bờ là có ít nhất cũng bảy tám gã đỏ mặt, qua mấy tiếng quần áo họ đã hình dung những bộ phận do những vật đó giấu che và tự xấu hổ lấy họ, chẳng đợi gì xấu hổ cho bọn dưới thuyền.

Ngưu Thiết Oa cười bằng thích:

- Thì ra trên thuyền toàn là nữ nhân, mà lại là những nữ nhân trần truồng!

Phương Bửu Nhi lẩm nhẩm:

- Chúng làm loạn lên như vậy có mục đích gì? Nữ nhân mà ăn nói trống trải như vậy, đáng đánh đòn lắm!

Ngưu Thiết Oa đứng lên xăn tay, tuy gã không mặc áo:

- Đại ca ra lịnh, là tiểu đệ nhảy qua đó, đánh chúng ngay!

Châu Phương trừng mắt, gắt nhẹ:

- Hai người đừng nói loạn lên như thế chứ, ta đã dặn chỉ lấy mắt nhìn chứ không được nói lắm lời kia mà, quên sao? Sự việc trước mắt, hoang đường thật đấy, đáng cười thật đấy, nhưng bên trong có hàm ẩn vô cùng nguy cơ, vô luận làm sao, phải nấp trong chỗ kín đáo mà xem, tuyệt đối không nên chường mặt, không nên nói cười, làm kinh động đến bọn họ. Song phương phác giác ra được các ngươi, thì có mất mạng với họ đấy!

Ngưu Thiết Oa lè lưỡi dài thòng ra, lắc đầu tỏ vẻ ghê sợ.

Trong lúc đó, chiếc thuyền quái dị đã cặp bờ.

Đột nhiên, từ trong vầng khói, bay ra hai bóng người, hai người đó ăn mặc rách rưới hơn hẳn bọn Cái bang, trông dáng dấp của họ thì chừng như họ đã nhịn đói nhịn khát hơn mấy ngày rồi, hiện tại họ đang mơ một bữa ăn, không cần thịnh soạn, miễn nuốt được thì thôi, giả sử có cơm mà cha mẹ đang hấp hối, họ cũng bỏ mặc cho cha mẹ chết cũng được sống cũng được, họ ăn xong rồi hẵng hay.

Nghe âm thinh trong trẻo từ trong thuyền quái dị vọng ra, Phương Bửu Nhi đinh ninh là đám nữ nhân đó phải thuộc hạng sắc nước hương trời, ngư trầm nhạn lạc, nhưng bây giờ thấy hai bóng người đó, hắn vừa kinh dị vừa thất vọng.

Nhưng, nhìn kỹ một chút, hắn mới biết là hắn lầm. Hắn lầm qua dáng dấp, qua cái thây chứ chẳng lầm qua cái nghe bởi hắn đoán đúng.

Trong mớ tóc rối bù kia, trong bộ y phục rách mướp xác xơ kia, một thân hình ngọc ngà mà chỉ có những bậc khuê các trâm anh mới có, thân hình đó hiện tại được trang sức bằng những cái gì nghèo khổ, dơ dáy nhất trần đời, kể cả những vết bùn bê bết khắp nơi.

Không, bao nhiêu trang sức gồm cặn bã dơ bẩn kia, không giấu được cái vẻ thiên kiều bá mị, vạn chướng phong lưu của trang quốc sắc thiên hương.

Nàng bên hữu, vận gấm mang giày lục châu, qua những lỗ rách của y phục, của giày, làn da trắng mịm hiện lộ rõ rệt tương phản với những gì nàng mang trên mình.

Bộ y phục bằng gấm, nói lên cái sang trọng của nàng dù là gấm rách.

Nàng bên tả, cũng vận gấm rách, nhưng có vẻ còn chỉnh tề hơn nàng bên hữu, chỉ khác nàng trước là đi chân không.

Nàng đảo mắt nhìn quanh một lượt đoạn vòng tay đáp lễ, cái lễ của lão khất ốm, nàng cao giọng thốt:

- Ngũ Thanh Thanh và Lục Tú Tú vâng lịnh Vương bang chủ truyền cho các đệ tử quí bang hãy quỳ xuống, chờ nghinh đón đại giá Vương bang chủ sắp đến nơi!

Bọn đệ tử Cái bang cũng sôi giận, lão khất cái đứng bên gằn từng tiếng:

- Vương đại nương dựa vào oai lực nào bắt bọn nầy phải quỳ xuống nghinh tiếp chứ! Lão phu, họ Thạch nầy là kẻ thứ nhất không...

Ngũ Thanh Thanh cười nhẹ:

- Thạch Lương! Đừng quên Vương đại nương là Bang chủ bọn ta.

Người sẽ cắt lưỡi ngươi nếu ngươi dám ăn nói ngông cuồng đấy!

Thạch Lương nổi giận:

- Ngươi đừng quên Vương đại nương là Bang chủ của ngươi, chứ chẳng phải Bang chủ của ta!

Lục Tú Tú cười khanh khách:

- Chúng ta cùng là khất cái, tự nhiên phải là đệ tử của Cái bang như nhau, tuy có phân biệt nam nữ, nhưng người sáng lập là Cát lão tiên nhân không hề ghi chú trong bang quy là nữ nhân không được gia nhập Cái bang...

Bỗng nàng đập tay vào đùi kêu chách một tiếng đoạn thốt:

- Một con muỗi to!

Nàng đưa tay lên miệng, quệt một tý nước bọt xoa vào chỗ bị muỗi đốt rồi tiếp nối câu nói bỏ dở:

- Các ngươi có đọc bang quy chắc phải công nhận là bọn ta nói đúng chứ!

Diệp Lãnh, Thạch Lương và lão khất cái kia cùng đưa mắt nhìn nhau, họ là những khất cái tự nhiên họ đã dẫm gót chân trên khắp nẻo sông hồ, họ lại cao niên dĩ nhiên họ phải giàu kinh nghiệm, họ chẳng hề lúng túng trước một vấn đề nan giải, họ có đủ sáng kiến ứng phó với mọi khó khăn bất ngờ, thế mà hiện tại chẳng ai tìm được một lời lẽ nào khả dĩ chống chế lý luận của Lục Tú Tú.

Vấn đề có nên chấp nhận nữ nhân gia nhập Cái bang hay không, đã được nêu ra từ nhiều năm rồi song vẫn chưa có một quyết định rõ rệt, trong khi đó, trên giang hồ lại có rất nhiều nữ nhân hành nghề khất cái, càng ngày càng nhiều, trong số nữ khất cái lại có nhiều tay luyện được võ công cao siêu.

Thoạt đầu, chẳng một ai lo ngại về chuyện nữ nhân hành nghề khất cái dần dần số đó gia tăng, dần dần nữ khất cái lại biết võ công cho đến bây giờ...

Vương đại nương biết lợi dụng người đúng lúc, nên gia công rèn luyện một số nữ đệ tử, quyết lòng tranh đoạt quyền lãnh đạo toàn thể Cái bang cả nam lẫn nữ.

Lục Tú Tú lại đưa ánh thu ba, miệng điểm một nụ cười tiêu hồn tiếp:

- Trong bang quy của Cái bang không có ghi chú điều cấm nữ nhân gia nhập thì đương nhiên cũng chẳng có điều cấm nữ nhân làm Bang chủ. Như vậy muốn thống nhất quyền lãnh đạo thì nam cử một người nữ cử một người so tài đọ sức, tranh đoạt ngôi vị Bang chủ, nam bại thì nữ được suy tôn, nữ bại thì tình nguyện chịu sự sai khiến của nam, nam cũng như nữ cùng nhau phối hợp công lực, phát triển cơ đồ chấn hưng Cái bang như vậy là hợp lý lắm!

Nàng dừng lại một chút đoạn tiếp:

- Tuy nhiên dù sao thì cơ trí của nam nhân chẳng bao giờ sánh dược cơ trí của nữ nhân, do đó nữ nhân rất xứng đáng làm Bang chủ, có như vậy mới hợp đạo lý, mới đúng với thiên kinh địa nghĩa!

Nàng dừng, lấy tay vỗ nhẹ vào đùi cho đỡ ngứa, rồi chẳng thấy ai nói gì lại tiếp:

- Hiện tại, vô luận là võ công hay cơ trí nam Bang chủ đều kém Vương đại nương của chúng ta, thì cái ngôi Bang chủ Cái bang phải về Vương đại nương như vậy mới thuận lẽ trời, hợp lòng người. Thiết tưởng các ngươi là những người từng trải sự việc giang hồ, hẳn đã minh bạch từ lâu chẳng cần gì chúng ta phải dẫn giải.

Thạch Lương hét to:

- Hay cho cái bọn tiểu nữ học khôn học khéo ở đâu được những lời chua ngoa xảo quyệt, mang đến đây múa mỏ khua môi. Có lẽ các ngươi tưởng là có thể dùng lời nói huyền hoặc lay chuyển được lòng người đừng hy vọng như thế phí công vô ích. Đối với bọn ta, các ngươi chỉ là những tay sai mù quáng của kẻ nuôi mộng vá trời!

Lục Tú Tú mỉm cười:

- Ngươi cho rằng ta ăn nói bậy bạ, thử hỏi ngươi có lời lẽ gì chánh đáng, đánh đổ được lý luận của ta chăng?...

Nàng dừng lại để càu nhàu:

- Mẹ kiếp cái con muỗi nầy, chắc thịt ta béo bổ lắm sao mà nó cứ bám vào đùi, chích mãi!

Nàng vén cao ống quần rách, đưa về phía Thạch Lương, thản nhiên tiếp:

- Bàn tay thô kệch của ngươi, chắc nhám nhúa lắm, ngươi hãy chà chà vào đùi ta cho bớt ngứa nào!

Vì song phương đứng khá gần nhau hơn nữa vì thẹn bởi một chiếc đùi trắng nõn no tròn đưa trước mặt lão, Thạch Lương giật mình lùi lại ba bước.

Lục Tú Tú bật cười khanh khách:

- Cái đùi ta, ngươi còn chẳng dám rờ đến, còn nói chi đến chuyện động thủ? Hèn! Hèn quá!

Đột nhiên, một tràng cười quái dị vang lên, tiếp theo trận cười, một bóng người lao vút tới, bóng đó thốt oang oang:

- Cái đùi của ngươi ngứa lắm phải không? Ngứa đúng tại chỗ nào, để lão gia gãi cho nhé!

Bóng đó chính là Vương Bán Hiệp!

Lục Tú Tú kinh hoàng thét lên:

- Ngươi... Ngươi dám...

Nàng không kịp rút chân về và cũng chẳng ai rõ Vương Bán Hiệp hành động như thế nào, Vương Bán Hiệp đã nắm cứng chân nàng.

Lão bật cười vang:

- Đâu? Ngứa chỗ nào đâu? Chỉ cho lão gia gãi. Lão gãi thì chắc chắn phải khoái rồi!

Lục Tú Tú hét lớn:

- Có buông tay ra không?

Trong khi tay của Vương Bán Hiệp chưa buông, thì tay nàng đủ cả hai tay với mười ngón sè, bay nhẹ như lá liễu trước cơn gió thoảng song lại nhanh, thủ pháp lại độc, lại chuẩn, mười ngón tay tượng trưng mười mũi kiếm, đối phương chỉ bị một mũi chạm thô, chẳng cần đủ mười cũng thấy khó sống rồi!

Nhưng, nàng gặp phải Vương Bán Hiệp thì thủ pháp của nàng có lợi hại đến đâu, cũng khó tạo cho nàng một hiệu quả mong muốn.

Mười ngón tay của nàng chẳng hề chạm trúng một chéo áo của lão, chưa ai kịp trông thấy Lục Tú Tú phản ứng như thế nào sau cái thế công vô dụng đó, bỗng Ngũ Thanh Thanh phóng lên một ngọn cước nhắm vào hông của Vương Bán Hiệp.

Chừng như bọn khất nữ nầy chuyên sử dụng môn công âm nhu nên những chiêu thức của chúng đưa ra, hết sức nhẹ nhàng mường tượng chẳng có một chút sức lực nào cả, bất quá chỉ hơi nhanh hơn các thế đánh của những người khác vậy thôi.

Ngọn cước của Ngũ Thanh Thanh, không gây gây nên một tiếng gió nào, ngọn cước được phóng ra đúng theo chiêu trong cước pháp của Nam phái Thiếu Lâm, có cái tên là Phi Hồ Vô Ảnh Cước.

Nhưng Nam phái Thiếu Lâm từ bao lâu rồi chẳng hề thu nạp nữ môn đồ, thế tại sao Ngũ Thanh Thanh lại học được cước pháp đó? Nàng học ở đâu, ai truyền dạy cho nàng?

Thấy ngọn cước quá lợi hại, bọn Diệp Lãnh, Thạch Lương hoảng sợ vội kêu lên, kêu để tỏ lộ kinh ngạc, mà cũng như cảnh cáo Vương Bán Hiệp hãy lưu tâm đề phòng.

Vương Bán Hiệp vẫn phớt tỉnh như thường, tay bên này giữ chiếc chân của Lục Tú Tú, tay bên kia còn thừa ra, lão lòn qua nách đúng lúc bàn chân của Ngũ Thanh Thanh bay đến, suýt chạm vào hông lão.

Bàn chân đó vĩnh viễn chẳng hề chạm vào hông lão, bỡi nó đã nằm gọn trong tay của Vương Bán Hiệp mất rồi.

Thạch Lương thích chí thét lớn:

- Tuyệt! Tuyệt! cái chiêu Phân Quang Tróc Nguyệt sử dụng như vậy là tuyệt.

Từ trong vầng khói nhiều màu bao bọc quanh thuyền một người nào đó, thở dài thốt vọng ra:

- Cũng chưa được cao minh lắm! Bất quá chỉ đủ để áp chế đám tiểu cô nương thôi, chứ thực ra vẫn chưa có thể tạo một đắc ý nào trước những cao thủ!

Lục Tú Tú và Ngũ Thanh Thanh đồng bị Vương Bán Hiệp chế ngự hoàn toàn, cả hai ở trong cái thế bất động đáng lẽ phải bối rối, lo sợ song chúng có chỗ sở cậy ở sau lưng kia, chúng xem thường chế ngự của Vương Bán Hiệp chẳng những không kinh hoàng trái lại còn bật cười ha hả, cười như cả hai đang biểu diễn một trò đùa, trong đó sanh mạng chẳng chút bị hăm dọa.

Rồi vầng khói bao quanh thuyền dần dần tiêu tan, một bọn thiếu nữ đua nhau cười, có nàng cười lớn, có nàng chỉ cười khúc khích, chúng lại vỗ tay bốp bốp chúng hòa nhau ca vang, một khúc ca cương, cái cương đó biểu lộ đúng mức sự kinh miệt của chúng đối với Vương Bán Hiệp:

Vương lão đầu.

Mặt dày như da trâu.

Ngửi chân thúi.

Thích chí vểnh râu!

Bốn thiếu nữ nâng bỗng một chiếc mâm tròn, trong mâm có một đống mảnh gấm vụn đủ màu, những mảnh gấm dồn đống lại như chiếc nệm, trên đống gấm vụn đó, một thiếu phụ đẹp như thiên tiên, ngồi chễm chệ, thiếu phụ có cái vẻ phong lưu tình tứ vô cùng.

Nhìn kỹ tất thấy rõ hai bên khóe mắt, có hằn một vài vết nhăn song mấy vết nhăn đó không làm kém giảm ánh thu ba còn ngời màu biếc, so với màu biếc của hàng thiếu nữ đương xuân, ánh mắt của bà có phần sắc sảo hơn nhiều nhờ ở những tia nhìn già dặn, có đủ kinh nghiệm của một kẻ quen nhìn thẳng vào người vào việc, ánh mắt quen biến chuyển theo từng trường hợp của bảy tình mầng giận thương ghét vui buồn muốn.

Tràng cười của thiếu nữ, câu nói của thiếu nữ, câu ca đúng hơn, tất cả đều dứt thì thiếu phụ đã được chúng đưa lên bờ.

Thiếu phụ xuất hiện, vẻ hấp dẫn của bà thu hút mọi người, không ai còn nhớ đến bà là ai, có những hành vi như thế nào trên giang hồ, và họ quên luôn cái lý do tranh chấp của bà đối với Bang chủ Cái bang.

Bà vận y phục rách, ngồi trên mâm gỗ tròn sứt mẻ, trên mâm có đống mảnh gấm vụn, nhưng trông bà chẳng có vẻ gì tiêu điều xơ xác, trái lại họ thấy như bà ngồi trên vầng mây gấm, phong tư kiều diễm như tiên nữ hạ trần, giữa vầng hào quang muôn sắc.

Châu Phương nấp trong khoang thuyền của Ngưu Thiết Oa chăm chú nhìn thiếu phụ, bất giác đôi mày cau lại lão lẩm nhẩm:

- Vương đại nương!... Hừ! Vương đại nương!...

Trên bờ, thiếu phụ khẽ liếc sang Vương Bán Hiệp vừa lắc đầu vừa mỉm cười:

- Thân danh là một tiền bối được mọi từng lớp trong giang hồ trọng vọng, lại đi mân mê chiếc đùi của tiểu cô nương, mân mê đến thích mà chẳng chịu rời tay, làm như vậy chẳng sợ mất mặt với kẻ sĩ sao?

Vương Bán Hiệp thầm nghĩ:

- Đúng đấy, mình già rồi, ôm một chiếc đùi trắng nõn trong tay như thế nầy thì còn xem làm sao được! Thiên hạ anh hùng cười chết. Không khéo ta lại tạo một giai thoại trong võ lâm đấy. Buông ra là phải!

Nhưng nửa phần hiệp trong người lão thì khuyên lão nên buông tay, còn nửa phần cuồng thì khuyên lão nên giữ chiếc đùi và cổ chân của Lục Tú Tú và Ngũ Thanh Thanh.

Lão dùng cái lối phát thoại song âm, một của nửa phần hiệp, một của nửa phần cuồng, tuy cùng một người phát ra, song nghe như có hai người thốt. Phương Bửu Nhi đã chứng kiến trường hợp đó ngay trên chiếc buồm ngũ sắc ngày nào.

Nửa phần hiệp hỏi:

- Ngươi muốn ta phải làm sao? Buông chúng ra?

Nửa phần cuồng đồng thời cũng thốt:

- Vương đại nương thả Bang chủ Cái bang ra, thì ta buông tay cho hai tiểu liễu đầu nầy như vậy là công bình, chẳng ai thua thiệt, ai lời ai hơn.

Vương đại nương bật cười khanh khách:

- Nói như ngươi, là ngươi đánh giá Bang chủ Cái bang của ngươi ngang với hai tiểu liễu đầu? Như vậy thì còn gì danh dự của Nam Bang chủ các ngươi?

Vương Bán Hiệp chớp mắt trầm giọng:

- Ngươi muốn sao?

Vương đại nương đáp:

- Ta ngồi trên chiếc mâm gỗ nầy thách ngươi trong vòng ba trăm chiêu, nếu ngươi chụp được chân ta, ta long trọng cam kết là sẽ phóng thích nam Bang chủ các ngươi. Nếu ngưoi không chụp được chân ta thì vĩnh viễn đừng bao giờ đề cập đến việc đó. Chẳng những thế các ngươi phải chấp nhận sự phế lập, phế lập cái lão nam Bang chủ kia, lập ta lên bởi ta có thừa tài trí!

Vương Bán Hiệp sáng mắt lên:

- Ngươi đã nói thế, là phải giữ lời, không được tìm cách trở tráo đấy!

Vương đại nương mỉm cười:

- Lời nói của ta, bốn ngàn ngựa cũng chẳng đuổi theo lấy lại kịp, đừng nói một con, dù là loại ngựa kỳ ký!

Vương Bán Hiệp buông tay, vừa buông vừa đẩy lùi Lục Tú Tú và Ngũ Thanh Thanh ra xa lão, đoạn cao giọng:

- Lưu ý đấy! Ta vào cuộc!

Toàn thể đệ tử nam Cái bang phấn chấn tinh thần họ cầm chắc thế nào Vương Bán Hiệp cũng chiếm phần thắng bởi điều kiện của Vương đại nương chẳng khó khăn gì cả, với ai thì bà ấy còn lừa đảo, tránh né được chứ với Vương Bán Hiệp thì chắc chắn là bà phải kẹt qua lời hứa rồi.

Có thể nào một người như Vương Bán Hiệp được họ tôn xưng là lão tôn nhân lại không thể chạm vào chân bà ta, trong những ba trăm chiêu? Nếu có như vậy, thì đúng là một sự phi thường, nếu không cho rằng là một sự phi lý ít nhất cũng phi lý ngay trong hiện tại khi chưa có kết thúc rõ rệt.

Tuyệt kỹ của Vương Bán Hiệp là Phân Quang Tróc Ảnh, thủ pháp nhanh hơn ánh sáng chớp lên, một tuyệt kỹ thuộc thượng thừa trong vũ học, đứng đầu môn Cầm Nã từ hơn trăm năm nay, trên giang hồ chẳng có mấy người luyện được thuần thục môn công đó, trong võ lâm hiện đại chỉ có mỗi một Vương Bán Hiệp luyện được đến mức hỏa hầu, đương trường đối chiến có chạy, có nhảy có né tránh được, chưa chắc một đối thủ nào không bị lão chế ngự với thủ pháp Phân Quang Tróc Ảnh.

Huống hồ Vương đại nương lại ngồi bất động trên chiếc mâm gỗ?

Có là mù mới không chụp được chân bà ta, mà dù có mù đi nữa, chụp một lần không trúng, thì chụp nhiều lần cũng phải trúng, bà ta đã cho chụp đúng ba trăm lần kia mà!

Trên thế gian nầy có ai chụp đủ ba trăm lần lại không trúng một vật bất động?

Vương đại nương bật tràng cười trong trẻo, tuy trong trẻo nhưng ngân vang như tiếng khánh đánh dồn một chiều thu lặng, bà bảo:

- Ta sẵn sàng rồi, ngươi cứ xuất thủ!

Vương Bán Hiệp vút tới. Hai bàn tay vươn ra chừng như chụp mà cũng như móc hai bàn tay giao chuyển như thoi dệt thoăn thoắt đưa ra, hai bàn tay lại biến ảo vô cùng, chẳng cử động nào giống cử động nào, hư hư thực thực, bất định phương hướng, bất nhất trên dưới, đứng bên ngoài trố mắt nhìn cũng chẳng phân biệt nổi.

Nhưng chỉ một thoáng thôi, Vương Bán Hiệp giật mình dừng tay, dùng thân pháp đứng lại rồi bất động luôn đôi mắt giương tròn thần tình sửng sốt.

Miệng hả há ra đó, nhưng chẳng một lời nào thoát qua.

Là người trong cuộc lão kinh dị với những gì vừa trông thấy, còn người ngoài cuộc chẳng thấy gì, những cái lão thấy họ cũng kinh ngạc vì thái độ của lão.

Thì ra dôi chân của Vương đại nương đã cụt đến tận gối, nói là đôi chân cụt để chỉ rõ tình trạng của bà, chứ bà đâu còn chân mà cụt?

Bà không có chân, thì Vương Bán Hiệp chụp vào đâu? Dù chụp suốt tháng quanh năm cũng chẳng chụp được, chụp một vật không còn kém chụp một cái bóng!

Sự tình đúng là ngoài sở liệu của Vương Bán Hiệp!

Lão bị đưa vào một trường hợp dở khóc dở cười, đã chấp nhận điều kiện nhưng điều kiện đặt trên một ảo ảnh, tự nhiên lão không thực hiện được, thì giờ đây lão phải làm sao? Dù muốn dù không, lão cũng thua cuộc rồi, lão có nên giữ điều kiện kia chăng?

Chính vì nghĩ tới việc thừa nhận điều kiện đó, mà lão ngây ra như tượng gỗ.

Bọn nữ đệ tử Cái bang cùng vỗ tay vang dậy, cùng reo to:

Vương lão đầu Gian như quỷ Quỷ phải sầu Vì đuối lý!

Ha Ha! Ha Ha!

Chụp chân Vương đại nương, thành ra khẩn trương!

Bọn đệ tử nam Cái bang đều biến sắc, cái tầm quan trọng của cuộc đánh cá nầy rất lớn lao mà Vương Bán Hiệp vì sơ xuất không quan sát kỹ tình trạng thực sự của dối phương nên bại một cách vô lý, lão bại là toàn thể Nam Cái bang bại. Nam Cái bang có hằng ngàn hằng vạn đệ tử trên khắp sông hồ, trong số có biết bao nhiêu tay oanh liệt, chẳng lẽ cùng cúi đầu trước một quái phụ có hành động ngụy dị, chịu lịnh sai sử sao? Hơn trăm năm nay, Cái bang chịu biết bao gian khổ mới có thinh thế hiện tại, rồi giờ đây phải chuyển nhượng vừa tài lực, vừa nhân lực thế lực sang cho một nữ ma đầu?

Bởi bọn nam đệ tử Cái bang đều cho Vương đại nương là một nữ ma đầu không hơn không kém.

Vương đại nương cười thích thú, cười điên đảo cả người, như hoa dao động giữa cơn gió lộng.

Cười một lúc bà gọi:

- Bán Hiệp lão đệ! Lần nầy thì lão đệ thua ta rồi đấy nhé, đã thua rồi thì lão đệ còn chờ gì mà chưa xưng tôn ta là Bang chủ. Nào ta đang chờ lão đệ gọi một tiếng! Gọi đi!

Vương Bán Hiệp chưa nói gì, bọn đệ tử nam Cái bang nhao nhao lên.

Vương đại nương đảo mắt nhìn quanh, miệng vẫn điểm nụ cười:

- Ta như vậy, làm một vị Bang chủ của các ngươi, chẳng đáng lắm sao? Các ngươi nên cao hứng chứ, sao lại toan chống đối?

Bà cười dịu quá, nhưng bọn đệ tử Nam Cái bang nghe xốn xang vô cùng, đôi mắt của bà đảo qua, ánh mắt đẹp tuyệt vời, song chẳng khác nào những ánh chớp của thanh kiếm bén, lướt trên tim gan họ, tạo một cảm giác lạnh, khiến họ rùn mình.

Tuy nhiên, dù ghê rợn, dù phẫn hận, họ bị ánh mắt đó hấp dẫn trọn vẹn, họ mất cả tự chủ, quên luôn niên kỷ của bà, quên luôn thân hình tàn phế của bà.

Hiện tại trước mắt họ là một giai nhân, giai nhân ngồi trên vầng mây gấm ánh muôn màu.

Một con người tàn phế, khiến được hơn mấy trăm đệ tử lâm vào cảnh vong ngã như vậy hẳn phải đẹp, đẹp một cách huyền ảo, đẹp với một ma lực vô thường, đối phương đang nhao nhao lên, gặp ánh mắt của bà liền bất động thừ người tại chỗ.

Họ chẳng khác nào những hình hài múa rối, nhận nút cơ quan nầy, là múa tít lên, rồi chạm đến động cơ kia lại ngưng hẳn ngưng đồng loạt không xao dợn mảy mai. Nhìn qua bọn họ, trông như những chồi cây chết.

Ánh mắt của Vương đại nương cuối cùng cũng dừng lại nơi gương mặt của Vương Bán Hiệp, bà sửa nụ cười cho thêm tươi, chớp ánh mắt cho thêm hấp dẫn hỏi:

- Ngươi nghĩ sao? Ngươi có nhận thua cuộc rồi chăng?

Bọn Diệp Lãnh ba người không hẹn mà đồng quay nhìn Vương Bán Hiệp thần sắc của họ ngưng trọng phi thường.

Lời đáp của Vương Bán Hiệp sẻ quyết định một việc vô cùng trọng đại.

Vương Bán Hiệp thong thả buông từng tiếng:

- Lão phu nhận bại!

Bọn Diệp Lãnh rung người như chạm phải luồn điện, tưởng chừng không còn đứng vững nữa.

Vương đại nương ra vẻ hài lòng, gật đầu:

- Được lắm!

Giọng cười của bà vang lên, tiếp theo câu nói gọn gồm hai tiếng, giọng cười ngân lên như lục lạc khua vừa trong vừa lạnh giọng cười chưa dứt, từ trong bụng Vương Bán Hiệp cũng phát ra một tràng cười, âm vang lớn hơn, át hẳn giọng cười của phương.

Rồi, bằng lối phúc ngữ, lão tiếp luôn:

- Vương đại nương! Ngươi mắc kế ta!

Vương đại nương trừng mắt:

- Mắc kế? Tại sao?

Cũng với lối phúc ngữ, Vương Bán Hiệp thốt:

- Cái thân nầy chỉ có nửa phần hiệp, chính nửa phần hiệp đó nhận bại còn nửa phần cuồng vẫn chẳng nhận là bại.

Vương đại nương thoáng biến sắc, nhưng rồi lấy ngay bình tĩnh bật cười nhẹ.

Vương Bán Hiệp lại tiếp:

- Trong tình cảnh nầy ngươi cũng còn cười được à? Thật ta chẳng hiểu nổi ngươi, và ta cũng phục ngươi luôn.

Lão khệnh khạng bước đi quanh chiếc mâm hai lượt, dĩ nhiên bên ngoài bốn thiếu nữ lão xuất thủ nhanh như chớp, điểm vào huyệt Kiên Tỉnh của Vương đại nương.

Ai cũng tưởng là Vương đại nương sẽ phản ứng ngay, ngờ đâu bà ta ngồi bất động, chẳng tránh, chẳng né, mà cũng chẳng xuất thủ ngăn trở.

Như vậy Vương Bán Hiệp phải điểm trúng.

Đệ tử nam Cái bang vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, kinh hãi vì Vương Bán Hiệp lại khai chiến với nữ ma đầu, rồi mừng rỡ vì lão xuất thủ có kết quả.

Một sự kiện hết sức lạ lùng diễn ra, ngoài chỗ tưởng tượng của bọn nam đệ tử Cái bang, thay vì kinh khiếp, bọn thiếu nữ lại cười vang.

Vương Bán Hiệp cũng lấy làm lạ, nhưng lão chẳng dừng tay điểm tiếp vào những huyệt khác của Vương đại nương, các huyệt: Chử Bạch, Khúc Trì, Tứ Bạch, Thái Khê, lão vừa điểm vừa cười thốt:

- Xuất kỳ bất ý, hoặc dùng cái lối ám toán thực ra cũng chẳng quang minh chính đại lắm, nhưng phần nữa cuồng của ta cũng chẳng phải quân tử gì, cho nên Vương Bán Hiệp nhận bại, mà Vương Bán Cuồng không nhận bại bởi vì Vương Bán Cuồng không là quân tử thì có cần gì giữ lời giao kết? Vương đại nương ơi, ngươi đừng lấy làm lạ nhé!

Thốt xong câu nói lão cũng điểm xong hơn hai mươi huyệt đạo trên người Vương đại nương, từ vai xuống, từ tay lên.

Bọn nam đệ tử Cái bang hết sức hân hoan, họ hân hoan đến độ muốn điên loạn lên.

Phương Bửu Nhi cũng thích thú vô cùng, hắn khẽ vỗ tay tán:

- Vương đại thúc quả nhiên lợi hại!

Châu Phương hừ lạnh:

- Ta chỉ sợ vị tất...

Bên trên bờ, Vương đại nương thở dài hỏi:

- Ngươi điểm đủ số chưa?

Vương Bán Cuồng cười lớn:

- Lão muốn điểm luôn huyệt câm của ngươi, cho ngươi đừng vẩu mồm mắng nhiếc kẻ khác!

Lão rụt tay về, rồi điểm tới.

Lối xuất thủ của lão nhanh thì có nhanh thật, nhưng rất tầm thường rất thô kệch chẳng khác nào một gã nông phu đần độn, sanh sự đánh nhau với bạn bè, cứ vung tay, cứ đánh tới, không cần phương hướng, nhưng kỳ trung ảo diệu vô cùng.

Song lần nầy thì lão cẩn thận rõ rệt, dù lão đã điểm trúng quá nhiều huyệt trên mình Vương đại nương dù bà ta không còn cử động được.

Bọn nam đệ tử Cái bang hoan hô vang dậy.

Họ chắc chắn là lần nầy Vương Bán Cuồng cũng phải thành công như hơn hai mươi lần trước, bởi Vương đại nương đã bị chế ngự hoàn toàn, bà ta không thể vươn tay ra ngăn trở, bà ta không thể chuyển mình né tránh.

Họ tin chắc như vậy, bởi có ai đã bị điểm hơn hai mươi huyệt đạo trên mình mà chẳng hề hấn gì cả.

Vương đại nương trước những con mắt kinh ngạc của mọi người ung dung đưa tay lên, ung dung hô:

- Ngươi còn muốn điểm huyệt ta nữa sao?

Vương Bán Cuồng kinh hãi dừng tay lại.

Bọn nam đệ tử Cái bang thấy Vương đại nương đưa tay lên cũng kinh hãi ngưng cười ngay.

Thế nầy là nghĩa gì? Tại sao bà ta còn cử động được?

Phương Bửu Nhi giương tròn đôi mắt, hắn lẩm nhẩm:

- Tại sao? Tại sao thế chứ? Thủ pháp của Vương đại thúc không hiệu nghiệm? Vương đại nương có ma pháp gì, chống lại thủ pháp của đối phương? Hay là Vương đại thúc chưa học được thuật điểm huyệt đến nơi đến chốn?

Châu Phương cười nhẹ:

- Thủ pháp của Vương Bán Cuồng tuy không hẳn là phi phàm tuyệt tục, song có chỗ độc đáo riêng biệt trên giang hồ ít kẻ sánh bằng. Tuy nhiên vẫn còn khuyết điểm!

Hiện tại Phương Bửu Nhi đã bắt đầu chú ý tới sinh hoạt võ lâm, cái thành kiến chuộng văn khinh võ trước kia tiêu tan mất rồi, hắn lắng nghe Châu Phương giảng giải, càng nghe càng thích thú, hắn cố tìm hiểu những bí ẩn trong vũ học, hắn trố mắt hỏi Châu Phương:

- Có khuyết điểm? Những khuyết điểm nào?

Châu Phương đáp:

- Thủ pháp đó có cái tên là Thái Ngõa Chuyên Kim Thủ dùng công lực rất yếu gần như hư, không thể chế ngự địch một cách dễ dàng.

Người nào bị điểm trúng cảm thấy chẳng hề hắn gì, cho nên trên giang hồ người ta gọi mỉa thủ pháp đó là Lão Bà Múa Mỏ Khua Môi, bởi khi hai lão bà cãi vã với nhau dù có đi đến ẩu đả cũng chỉ cấu véo nhau, cắn nhau, xé toạt y phục nhau rồi chửi mắng nhau ồn lên chứ chẳng làm gì hơn.

Phương Bửu Nhi ạ lên một tiếng:

- Thì ra Vương đại thúc xuất thủ rất nhẹ, thảo nào Vương đại nương chẳng tự giải khai nhanh chóng?

Châu Phương nghiêm sắc mặt tiếp nối:

- Không! Kẻ nào bị điểm trúng, ít nhất cũng phải mất một ngày đêm mới tự giải khai nổi, không làm gì giải khai liền được. Người bị điểm trúng tuy cảm thấy chẳng hề hấn gì quan trọng, nhưng cũng bị ảnh hưởng chứ, ảnh hưởng từ từ thoạt đầu, dần dần nhiều đến lúc đó mới nghe toàn thân tê liệt...

Phương Bửu Nhi kinh dị:

-Thế tại sao Vương đại nương lại...


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-60)


<